nếu em ko phải một giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó đang thất vọng, một năm học mới tràn đầy niềm vui của nó dường như đổ sụp chỉ sau 1 bước chân vào lớp. Là hắn, kẻ mà sáng nay vừa cho nó 1 trận giáo huấn, kẻ mà nó gọi là đồ trời đánh. Rồi còn bà cô kia nữa. Nó đứng sững một hồi lâu cho đến khi giật mình trước giọng nói của bà cô già.

- Sao ? Bây giờ em có thể về chổ để tôi ổn định lớp chứ ?? - Bà cô già nhíu mày.

Nó loay hoay tìm một chỗ cho mình. Chết mấy chỗ trên này bị tụi nó chiếm hết rồi, bây giờ chỉ còn mỗi chỗ ở bàn kế chót....Nhưng mà nếu ngồi đó thì lại phải ngồi bên cạnh tên trời đánh. Nó loay hoay một hồi cho đến khi còn La phải đứng dậy vẫy tay gọi nó xuống....thôi thì ra sao thì ra vậy.

- Ồ!! Chào người quen - hắn lên giọng xỏ xiên.

- Quen gì chứ - nó tỏ vẻ bực tức - người dưng thì có, vớ vẫn.

- Thế sáng nay người nào vượt đèn đỏ để rồi làm trầy sướt cả xe của tui thế hả ?

- Hừ ... Mày - Nó bực bội quay qua định túm lấy áo hắn.

- Suỵt...im mày, cô nhìn kìa - con La vội kéo tay nó.

- Bây giờ chào cả lớp - bà cô chủ nhiệm lên tiếng - Tôi là Liên, Nguyễn Hoàng Liên, tôi là giáo viên dạy môn hóa của trường. Năm nay tôi sẽ làm chủ nhiệm lớp này, không ai có ý kiến gì chứ.

- Ai mà dám có ý kiến chứ - con La bĩu môi

- Môn Hóa mày ơi, ác mộng bóng đêm của tao T__T - Nó quay qua thì thầm với con La.

Rầm.. rầm...- Bà cô chủ nhiệm gõ cây thước xuống mặt bàn.

- Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học, tôi muốn giới thiệu với lớp ta một học sinh mới được chuyển từ trường |||||||||| sang. Em lên đây.

Nói đoạn, hắn từ từ bước ra khỏi ghế tiến lên bục giảng:

- Chào cả lớp, mình là Huỳnh Nhật Huy............

Con La lấy tay khều nhẹ nó

- ê ê mày ơi, đẹp trai thiệt mày ơi ~

- Con mắm, hám vừa vừa thôi, đẹp cái con khỉ mốc á.

- Trời ơi, người ta vừa cao lớn, đẹp trai, chứ đâu như ai kia - con La lấy tay bịt miệng cười thầm.

- Mày....mày... bạn thân kiểu gì vậy, mày không binh cho tau gì hết...nghỉ chơi mày 5 phút, hứ..

..............

Được rồi các em - bà cô chủ nhiệm lấy từ trong cặp của mình ra một xấp giấy gì đó - phần giới thiệu đến đây là kết thúc.về phía ban cán sự thì vẫn giữ nguyên. Bây giờ lớp trưởng lên nhận thời khóa biểu cho cả lớp nhận để xoạn bài.

Con Thúy lớp trưởng vừa tiến lên bàn giáo viên bỗng hắn từ sau đứng dậy.

- Thưa cô em có ý kiến

- Em nói đi.

- Thưa cô, hôm nay là ngày đầu tiên trong năm học mới của cả lớp, em nghĩ nên có một tiết mục văn nghệ góp vui cho lớp.

- Ý em là em muốn hát... - cô Liên tỏ vẻ thắc mắc.

- Dạ không, em muốn bạn bên cạnh em hát ạ - hắn chỉ tay qua phía nó.

- Ack, làm trò gì vậy - Nó đứng cả người.

- Được rồi vậy thì mời em - bà cô cầm tờ sơ đồ lớp lên rồi chỉ tay về phía nó - mời Khoa nào.

- Trời ơi, báo hại tao rồi - nó vội với qua con La ra vẽ cầu cứu.

- Ơ không phải nghĩ chơi 5 phút ư, mới 3 phút thôi mà - con La lấy tay che miệng cười.

- Khỉ thật - Lúc này nó cảm thấy con bạn nó giống như một con quỷ thật thụ. Nuốt cục tức vào bụng, nó tặng cho hắn một cái liếc rồi từ từ lên bảng.

Còn hắn, vẫn nụ cười ấy, hắn có ý gì nhỉ.

Chap 6

Nó nằm ườn lên giường, thở dài một cách mệt mỏi sau khi ngủ trưa dậy. Nó thầm nghĩ hôm nay thật tồi tệ hơn nó tưởng tượng. Nó vẫn còn quê độ vì sáng nay bắt đắc dĩ phải làm ca sĩ trước lớp. - - Khỉ thật - nó đập mạnh chiếc gối ôm vào tường.

Còn hắn nữa, cái người mà nó cho là trời đánh đó. Tại sao cứ phải xỏ xiên nó thế nhỉ, hay tại vì chiếc xe của hắn ta bị trầy xướt nên mới gây khó dễ cho nó. Nó thầm nghĩ " người đâu mà nhỏ mọn thế".Rồi môn hóa, vốn đã dốt môn này lại còn thêm một bà chủ nhiệm khó tính dạy môn đó. Nó như khóc, chuỗi ngày sau này của nó có lẽ là những ngày không mấy tốt đẹp.

Nó bước xuống nhà rồi ra ngoài sân, đội chiếc mũ lên đầu và cầm lấy vòi nước. Nó lại làm công việc hằng ngày mà nó ưa thích, tưới cây trong vườn. Góc sân này ba nó đã phải trồng thật nhiều cây để nó không phải ngột ngạt trong không khí của thành phố. Nó thích lắm, nhất là được ngắm những bụi hoa hồng nhỏ trong cái chậu được ghép bằng sỏi mà ba nó làm. Nó xịt nước, những giọt nước long lanh trong nắng chiều, đọng lại trên lá, trên những cánh hoa hồng ... Nhưng...cái khoảng không gian riêng của nó đã bị phá vỡ khi một tiếng xe máy dựng trước nhà. Nó quay ra cửa...mẹ ơi !! là hắn.

- Ủa ?? ai như ca sĩ lớp ta thế này - hắn cười to.

- Trời ơi!! Âm binh, tới đây làm gì vậy - nó tròn mắt.

- Tiện đường ngang qua thôi, ai ngờ nhà của ca sĩ ở đây, mà sao hôm nay trông giống ông nông dân bán rau vậy - hắn cười lớn.

Nó tức đỏ mặt, tiện tay cầm vòi nước nó xịt tung tóe vào người hắn.

- Sặc ! này !! làm gì vậy - hắn lúng túng khi cả người mình bị xịt ướt.

- Ai biết !! trai đẹp thường ác thế đấy - nó cười khoái chí - không đi nữa là tui xịt tiếp ráng chịu à.

Hắn rú xe chạy đi, mặt đỏ bừng không nói được tiếng nào. Còn nó, nó đứng cười khoái chí.

- Đáng đời!! cho chết. Vậy là tối nay có thể ăn cơm một cách ngon miệng rồi ~

................................................� �.................

- Các em chuẩn bị lấy giấy ra để làm bài kiểm tra, vì đầu năm nên tôi muốn kiểm tra xem sức học của lớp ta đến đâu để có thể dễ dàng soạn chương trình dạy. - Cô Liên tuyên bố một câu như bắn súng.

Hôm nay, ngày đầu tiên của năm học 11. Giờ là tiết hóa, tiết mà nó ghét nhất, ai ngờ cô lại tặng cho nó một bài kiểm tra đầu năm, hix hix. Người có như muốn rụng rời. lén nhìn qua hắn. hôm nay, hình như nó bị hắt xì ơi nhiều thì phải. Nó thầm nghĩ chẳng lẽ là do bị mình xịt nước nên mới bị cảm.

- người đâu mà yếu thế - nó thì thầm

- Há ?? - hắn quay sang

- Không ! ai nói mình đâu chứ - nó vênh mặt, rút tờ giấy kiểm tra trong cắp mình ra.

Dường như mặt hắn thoáng hiện lên một chút buồn thì phải. "thôi kệ, đâu phải việc mình cơ chứ" - nó thầm nghĩ.

Giờ kiểm tra đã trôi qua được 20 phút, nó loay hoay mãi mà vẫn chưa làm ra được câu 1. Cái gì mà HCL rồi Br chứ, nó nhăn mặt.

- Ê cứu tao với - nó quay sang con La.

- Hừm hừm - con La loáy ngoáy cây bút với một đống giấy nháp trước mặt.

- Này!! Mày có nghe tao gọi ko đấy - nó gọi thầm - Chim sẽ gọi đại bàng, alo alo..

- Từ từ mày đại bàng bận đẻ trứng rồi

- Trời!! mày đang đùa tao đấy à..

- Ồn nào! tao làm chưa ra - con La nhăn mặt.

Nó bất lực, hết người để hỏi rồi. Thằng Hùng thì ngồi trên kia rồi còn đâu. Phía trước là thằng Toàn, hix, nhìn thằng này thì thà bỏ giấy trắng còn hơn. Xoay qua bên kia nó thấy hắn đang hì hục ghi ghi chép chép vào bài làm. " Trời!! sao hắn giỏi thế nhỉ ?!! mà chẳng lẽ giờ lại phải hạ mình đi hỏi hắn ??! Không không bao giờ". Nó loay hoay, bộ mặt đau khổ chưa từng thấy.

- Thôi thì nộp giấy trắng vậy.

Chap 7 (chap này ngắn xí thôi, post lên mọi người đọc cho vui ^^)

- Xui thiệt - nó lầm bầm

Sáng nay nó vừa trải qua một đợt khủng bố của cô chủ nhiệm qua bài kiểm tra mà kết quả là số 0. Đạp xe trên con đường, nó cảm thấy nặng nề hết sức. Về đến nhà, vứt chiếc xe đạp qua một bên nó chạy ùa vào bếp, mở tủ lạnh để kiếm chút gì cho vào bụng.

- Trời ạ !! hết thức ăn rùi !!! hôm trước mới đi chợ mà bây giờ đã - Thất vọng tràn ngập trên đầu nó.- lại phải ra ngoài ăn rồi.

Nó khóa cửa, đi bộ ra quán cơm của dì ba đầu đường.

- Dì ơi cho con một dĩa cơm sườn đi - nó gọi lớn rồi ngồi vào một bàn trước cửa.

Nó bắt đầu ăn. Chắc nó đói bụng lắm.

- hê hê miếng sườn yêu quý của ta, ngoàm......

.........................~~@#$$^%%

-ack ack...sặc....ặc !!!

Nó nhả ngay miếng sườn trên miệng xuống, sừng sờ. Hắn đứng trước quán, ngay bàn của nó nhìn nó chằm chằm.

- Bộ chưa thấy người khác ăn hay sao - nó quát lớn, mặt nó đỏ ửng lên

- Ơ... Huy cũng đến để ăn mà - thoáng thấy chút bối rối hiện trên mặt nó, hắn mở lời - Huy ngồi được chứ.

- Không phải bàn của tui, tự nhiên - Nó nói rồi cố gắng ăn nhanh nhất có thể. - Vẫn còn xịt mũi à

- uk...chả biết sao nữa....................Khoa lúc ăn trông dễ thương thật đấy - hắn cười.

- Ack sặc...... - Nó sặc tập 2 ^^ - khùng à, lần này thì nó chẳng khác gì một trái cà chua đỏ chín.

Hắn vẫn cười

- Không phải nói đến để ăn à, sao không gọi gì đi, khùng quá. Tui ăn xong rồi, về đây. - Nó đứng dậy sau khi lau miệng xong

.

- À, mà Huy xin ngồi chung bàn phải không nhỉ ?

- Uk - hắn gật đầu

- Dì ơi tính tiền cho thằng bạn của con nghe dì - Nói rồi nó đi một mạch ra khỏi quán

-Ack ack cái đồ....

Chap 8

- Cả lớp đứng !! - Tiếng con Thúy dõng dạc.

Hôm nay có giờ Hóa của cô Liên chủ nhiệm.

- Bây giờ tôi sẽ phát bài kiểm tra, sau khi các em xem xong tôi sẽ có một vài điều muốn trao đổi với các em. - Cô Liên rút trong cặp của mình ra một xấp giấy rồi đưa cho con Thúy lớp trưởng.

- Chết tao mày ơi - nó quay sang con bạn thân nhất của nó.

- Mày chết chứ tao không chết à nha - con nhỏ cười - mà mày nhìn thằng Huy kìa,cười nãy giờ, chắc nó làm bài tốt lắm.

- Uk mày, tao thấy nó làm lia lịa à, mà lúc nãy hình như tao bắt gặp nó đứng nói chuyện với bà Liên.....

- Em Khoa - Cô Liên hạ gọng kính xuống rồi chỉ tay vào nó - em đứng dậy bước lên bảng đứng cho tôi, đây đâu phải giờ họp chợ.

- Ơ Thưa cô...đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ thôi ạ - nó lúng túng.

- Vậy thì em đang đùa không đúng lúc rồi đấy - cô nghiêm giọng

- Các em nghe đây, kết quả bài kiểm tra của các em đa số là tốt, chỉ có một vài bạn không làm được bài và thậm chí là rất tệ điển hình như bạn Khoa của chúng ta. Tôi cũng xin cảnh cáo cho em Khoa biết lớp của chúng ta là lớp chọn của trường. Tôi không muốn thành tích học tập của lớp bị kéo xuống và nhất lại là môn của tôi em nghe rõ chưa.

- Vâng - nó mếu máo, nhìn xuống con La thì con nhỏ giơ bài kiểm tra của nó lên, một con 0 màu đỏ to đùng trên ô điểm, nó như hồn siêu phách lạc.

- Và tôi đã có cách để khắc phục chuyện này - cô dõng dạc tuyên bố - Dựa theo bài kiểm tra mà tôi vừa trả cho các em thì bạn Huỳnh Nhật Huy là người có số điểm cao nhất lớp, 9,5, và cũng là người ngồi bên cạnh em Khoa.- Lúc này nó như đứng người lại, toát mồ hôi. - Vì vậy, tôi muốn em kèm cho Khoa, giúp đỡ bạn học tập môn của tôi, được chứ ??

- Vâng em đồng ý thưa cô - Hắn đứng dậy, cười và nhận lời. Còn nó không thể tin nỗi là mình đang được chứng kiến chuyện gì, cứ như xét đánh ngang tai.

- Khoan thưa cô .... Tại sao phải nhất thiết như vậy hả cô - nó ấp úng.

- Tại sao thì em đi mà hỏi cái bài kiểm tra của em ấy

Nó lẩm bẩm :

- Phen này lại âm đẩn nữa ... T_T

- Em vừa nói gì đấy - Cô Liên liếc nhìn nó

- Ơ dạ không - nó lúng túng.

- Bây giờ các em lấy sách vở ra chúng ta vào bài mới. Riêng em Khoa thì cứ đứng cho hết giờ vì trò đùa của mình đi nhé - cô liếc nó.

...................................

Hết giờ, nó vớ lấy cái cặp chạy ùa ra khỏi lớp. Chạy qua hành lang bỗng có tiếng gọi lớn

- Khoa...Khoa ơi..

Nó quay đầu lại, tìm chủ nhân của giọng nói đã gọi mình trong một đoàn người lộn xộn giờ tan học.

- Đây mà

- Ơ kìa....Nhân...Nhân đấy phải không.

-Uk bây giờ mới gặp Khoa luôn - Nhân gãi đầu rồi cười, đúng kiểu của cậu rồi không ai nhầm lẫn cậu được. - Khoa học ở đâu vậy.

- Thì ở phòng 18 kìa, tầng 2 lớp 11, lớp 11B đó. Còn Nhân ??

- Nhân phòng 32, lớp 12D

- Trời 12B - nó ngạc nhiên

- Thì tại Nhân lớn hơn Khoa môt tuổi mà - Nhân cười thẹn thùng ^^

- Vậy mà ... mấy bữa nay thất lễ quá

- Không sao mà ^^ - Nhân cười và gãi đầu, lại cái động tác ấy. Có lẽ nó mến Nhân chắc tại vì cái động tác dễ thương ấy. - Bây giờ Khoa về à ??

- Dạ - nó lúng túng vì phải thay đổi cách xưng hô - thế anh Nhân đi đâu nữa à

- Hay là em đi ăn kem với anh đi - Nhân ngỏ lời

- Thôi bây giờ trưa rồi, em phải về thôi, còn phải đi chợ cho mấy ngày sau nữa, bye anh - Nó chào Nhân xong thì chạy đi.

- Uk bye em - Nhân cười rồi vẫy tay chào nó - nhưng mà .... Sao lại đi chợ nhỉ - cậu nghĩ thầm.

..............................

Kéttt... nó bấm phanh xe lại rồi dựng chiếc xe đạp qua một bên để mở cửa.... Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên

- Sao giờ này mới về.

- Mẹ ơi !!! ở đâu chui ra vậy - Nó giật mình, thì ra là hắn.

- Bên trái

- Bên trái....bên trái là bên nào ??

- Thì bên trái là bên trái cái cổng í

- hừ nhiều chuyện quá kiếm tui chi vậy ??

- Khoa để quên cuốn vở, đến trả cho Khoa đó !! hắn xìa cuốn vở bài tập hóa trên tay ra.

- Uk....vậy à.....cám ơn - nó thoáng đỏ mặt - mà sao không để mai rồi trả cần gì phải đến tận nhà thế này, trời lại đang nắng nóng.

- Biết vậy sao không mời người ta vào nhà ngồi đi - hắn nhăn mặt đưa tay lên vuốt mồ hôi trên trán - với lại để vở Khoa trong cặp cứ như vác thêm của nợ í.

- Cậu vẫn không khá lên nổi nhỉ - nó bắt đầu nổi nóng - tui cám ơn tấm lòng đại bác của cậu nhiều lắm, bây giờ thì mời cậu về giùm cho.

- Ơ..học sinh sao lại đuổi thầy giáo mình thế này - hắn vênh mặt.

- Học sinh cái gì chứ, đừng ỷ được quyền cô là lên mặt nhé. Bây giờ có đi không, hay muốn bị xịt nước như hôm bữa.

- Á ớ đi liền đi liền, dữ thấy ớn.

Hắn le lưỡi cười với nó một cái rồi rú xe chạy đi. Nó bất chợt đỏ mặt, cố trấn tỉnh mình rồi gọi với theo

- Đồ trời đánh.........

Chap 9

- Này Khoa !! Chiều nay chúng ta bắt đầu học nhé - hắn gọi nó khi vừa tan học - tui sẽ lấy lại căn bản cho ông.

- Gì chứ, có một buổi chiều mà cũng ép người ta cầm sách vở nữa ư - nó nhăn mặt.

- Thế chứ Khoa muốn ở lại trường khi mà mọi người đều về nhà ăn cơm và nghĩ trưa ư.

- Thế chiều nay ở đâu

- Nhà Khoa, 3h chiều.

- Hừ, sao cũng được - nó cộc lốc - đến điên quá.

................. 3h chiều ................

- Ngồi đi - Nó kéo chiếc ghế cho hắn rồi chạy xuống bếp lấy bình nước.

- Khoa ở một mình à

- Uk ba mẹ đi làm xa nên ở một mình thôi.

- Một mình mà ở nhà rộng quá ha - hắn nhìn quanh nhà.

- Nhà này ba mẹ tui xây chứ tui có bỏ tiền ra đâu, mà họ đi rồi về chứ đâu có bỏ tui.

- Uk - nói đến đây mặt hắn bỗng nhiên xìu xuống, ánh mắt hắn xa xăm lắm, thoáng chút buồn. Nó cũng chả hiểu vì sao nó lại thế, hay mình đã nói gì có lỗi...

- Thôi, tào lao quá, dạy gì dạy đi... - nó mở lời. - được kèm cho một người như tui là vinh hạnh của ông đấy.

- Ôi trời ơi!! - hắn đột nhiên thét lên...cha này lấy lại tinh thần nhanh dữ -.-" - thật là không biết xấu hổ khi đang nói chuyện với một Huy đẹp trai, ga lăng,.....kìa. - đến đoạn này hắn chiều ha hả

- Ô hô hô hô - nó cười lớn rồi nghiêm mặt - thật chẳng có chút hài hước nào hết.

- Vậy chứ ai vừa cười hả hả đấy

- Cười vì sự ngớ ngẩn của ông thôi.

- Cái đồ...- hắn cười trừ - thôi lấy vở ra đi

10 phút trôi qua

- sai rồi!! làm lại

15 phút

- Không đươc - hắn bắt đầu mất kiên nhẫn - làm lại

20 phút

- Trời ơi !! có một bài dễ thế mà cũng không tính ra số mol là sao hả - hắn phát cáu đến hét lên.

- Từ từ nào, cái này....cái này....phải thế không.

- Trời ơi !!! rầm rầm rầm - hắn gõ mạnh cây thước xuống bàn - công thức có đây rồi chỉ cần thế vào thôi.

- Thế.....thế vào cách nào .... Ôi cái bài ngu ngốc này - nó tự vò đầu mình.

- Nhà ngươi ngốc thì có, làm lại coi

....lại 20 phút nữa

- Được chưa - nó xìa cuốn vở có ghi đáp án cho hắn

- Không được!!!không được...sai bét - hắn quát - làm lại.

......Thêm 15 phút nữa....

- Như thế này há !!

- Trời !! sao nhà ngươi chậm tiêu thế -hắn quát

- Nếu giỏi hóa thì đâu cần phải bị ông kèm như thế này chứ - nó quát lại - ông giảng chả hỉu gì cả.

- Này nhé thầy giảng hơi bị kĩ đấy, chỉ có những người không chịu hỉu mới không hỉu thôi.

- Thầy !... thầy cái quái gì chứ - nó bĩu môi

- Hứ

- Hứ

.......................

.......................

.......................

- Này - hắn mở lời - tui giảng không hỉu thiệt hả ??

...........................

- Này - hắn lại gọi nó

- Thôi .... Không phải đâu chỉ do tui ngu thôi...

- Không phải đâu...tui xin lỗi ... thui tui về đây...gần 5h rồi.

- À ừ...để tui mở cổng.

Nó bước ra cổng, mở khóa. Hắn dắt chiếc xe máy của mình ra

- À quên có cái này - hắn lôi ra một cuốn sổ - cho đấy.

- Gì đây - nó nhận rồi mở ra.

- Kinh nghiệm học của tui đấy....mấy công thức giải toán hóa có trong đó hết...lấy mà học.

Nó mở cuốn sổ ra rồi lật từng trang để xem. Chữ hắn đẹp và rõ ràng quá

- Chà!! Nhìn vậy chứ cũng bày đặt gớm nhỉ

- Uk nhờ bày đặt vậy mới giỏi .... Chứ đâu như ai kia.

-Gì chứ - nó phồng má lên.

- Thôi đi đây bye nhé. - hắn rú xe đi không quên quay lại cười chào nó một cái.

- đồ trời đánh - nó nói với theo chiếc xe đang chạy khuất dần trên con đường nhà nó...

Nhận cuốn sổ trên tay, hôm nay nó bỗng vui lạ thường....có lẽ hắn không tồi tệ như nó nghĩ.

Chap 10

- Sao rồi mày - con La khều tay nó, miệng thì nhai nhóp nhép miếng bánh khoanh đường - học kèm thế nào, có tiến bộ không ??

- Thì vẫn bình thường vậy đó, tao cũng làm được một vài bài cơ bản rùi - nó nói rồi lén nhìn qua hắn.

- Nhìn vậy mà học giỏi quá ha - nó nhăn mặt với thằng bạn - kể cũng khổ cho người ta kèm thằng ngu như mày ...haizzz

- Cốp!!!- nó gõ lên đầu con bạn thân - thế mày tưởng tau thích bị người khác kèm lắm à !!.

- Chứ được một người đẹp trai học giỏi như Huy kèm cho là may lắm đấy - nó bĩu môi

- Thế bây giờ mày chả đang học cùng lớp với hắn à - mà nhìn thế chứ dữ lắm đấy.

- Sao !! dữ lắm à.

- Chứ sao nữa cứ như là hung thần......- nó đập tay lên bàn bình bịch

- Hắt xì ~~ ....- hắn đưa tay lên khịt mũi rồi quay qua nhìn nó với con La.

- Thôi ..thôi mày không nói về hắn nữa...- con La khều tay nó - Mà ngày mai là ngày gì nhỉ.

- Ai biết ????

- Cha mày, ngày mai là sinh nhật của một thiên thần đáng yêu...

- Một thiên thần ham ăn - nó lấy tay che miệng cười.

- Ăn cái đầu bò mày á.

- À à tao hiểu rồi, ngày mai là ngày mà tao được tặng quà chứ gì.

- Gì chứ sinh nhật tao mà lại tặng quà cho mày à - mày đang mơ đấy à.

- Thế mai định như thế nào.

- Thì vẫn như cũ thôi, mày, tao, thằng Hùng. Ba đứa đi kiếm cái gì đó rồi về nhà mày mở tiệc thôi. - Ngày mai 6h tại |||||||||| plaza nhé.

- Uk, mà tao nói này, rủ thêm Huy nữa được không - nó mở lời, mặt đỏ ửng lên.

- Á à , thân nhau từ lúc nào vậy - con La nheo mắt

- Thân khỉ, chỉ là ngày mai vốn là ngày tao phải học kèm thôi, bây giờ............

- Rồi rồi tao biết rồi, tao qua rủ cho - con nhỏ nhanh chân chạy ra khỏi chỗ ngồi, mặt nó tí tởn.

- Hám thấy ớn

Nó thấy con nhỏ thì thầm với hắn...

- Rồi, ok men, mày với thằng Hùng qua chở tao xong rồi gặp thằng Huy ở tầng 3....

................................................� �................................

|||||||||| Plaza, 6h30' chiều.

- Hôm nay thứ bảy mà vắng nhỉ - Hùng hỏi.

- Cái giờ người ta ở nhà ăn tối bảo sao không vắng, thôi lên thang máy tụi bây

- Khoan khoan từ từ - Con La í ới - Hùng với Khoa, hai đứa bây đứng đó. Tao đơn ca trước.

- Ôi trời

Nói rồi con nhỏ bước lên một bậc thang, hát một bài gì đó ....

- Rồi bây giờ Khoa mày song ca với tao - con nhỏ ra hiệu cho nó bước lên.

- Rồi rồi - nó vung tay sang hai bên quàng lấy con La rồi la oai oái.

- Bây giờ tới mày đơn ca

Nó bước lên thêm một bậc.

- Rồi , ok men - nó giơ hai tay ra rồi bắt đầu cất giọng - như là một .........ack!! Trời ơi - nó đỏ mặt vội bỏ hai tay xuống....

Chap 11

Là hắn, hắn đã đứng trên đó từ bao giờ. Nó vội rụt tay lại và im bặt, mặt đỏ lên khi thấy hắn nhìn nó chằm chằm.

- Chào Huy - đợi lâu chưa - con La vẫy tay, miệng gọi í ới

- Uk cũng mới tới 10' thôi.....Mà lúc nãy Khoa đang làm cái gì thế - hắn quay sang nó.

Nó đỏ mặt, im bặt lại, " khỉ thật, sao lúc nào hắn cũng thấy mình vào những đoạn gay cấn thế nhỉ >"<"

- À thằng Khoa, nó đang tự sướng ấy mà - con La tự động trả lời.

- Gì chứ !! - nó cau mặt lại. Biết nó ngượng, hắn cũng không hỏi thêm gì mà chỉ cười.

- Thôi vào lấy đại cái gì đó rùi về - thằng Hùng vẫy tay.

- Chia ra hai hướng đi, tao với thằng Hùng đi lấy nước ngọt - con La kéo tay thằng Hùng

- Đừng lấy soda đấy - nó nhăn mặt.

Thế là nó với hắn đi chung với nhau. Nhìn nhau chỉ biết đỏ mặt chứ không nói gì. Cho đến khi tới quầy bánh kem hắn mới mở lời.

- Lấy cho nhỏ La cái này nhé - hắn chỉ tay vào một cái bánh to ở trên có hình một cô bé đang cầm cái ô.

- Uk

- Sinh nhật lần nào cũng chỉ có ba đứa à - Huy hỏi.

- Uk của tui hay của Hùng cũng chỉ có ba đứa. - Nhưng lần này có thêm ông đấy.

- Vậy Huy cũng là một người đặc biệt ha - hắn cười.

- Xời, thôi, đừng tào lao nữa. Lấy nhanh lên rùi ra với hai đứa nó kìa. - Nó nhìn ra thì thấy Con nhỏ La với thằng Hùng đã cầm một mớ lộn xộn trên tay

- À Khoa này - hắn quay sang - ngày mai buổi sáng mình cùng học nhé.

- Uk chủ nhật nào chả vậy

- Sau đó...Huy muốn rủ Khoa đi đến một nơi - hắn ấp úng.

- Đi đâu

- Thì ngày mai ....Huy cứ nhận lời đi.

- Uk...được thôi - nó cười.

- Quyết định vậy nhé, sáng mai 9h Huy qua

................................................� �............

- Lấy bánh ra đi - nó gọi với vào trong bếp.

- Ra rồi đây - tiếng Huy vọng lại trả lời - tắt hết đèn ngoài đó chưa.

Từ trong bếp một chiếc bánh kem lớn được cắm lên trên tùm lum cây nến.

- Thổi nến đi mày - nó hối con nhỏ.

- Gì chứ, quà đâu.

- Mọi năm vẫn như vậy mà - mặt nó tỉnh rụi.

- Ơ...ơ tao cũng không có - thằng Hùng xụ mặt xuống.

- Huy...Huy cũng chưa chuẩn bị gì hết.

- Thôi!! Tao đùa đấy có tụi bây bên cạnh tao là được rồi. Năm nay còn có thêm Huy nữa. Nhìn mặt thằng Khoa với thằng Hùng tao bưa quá.

- Khoan đã - hắn nhìn xung quanh nhà rồi bất chợt chỉ vào cây đàn ghita của bố nó treo trên tường phòng khách - Huy mượn cái đó được chứ.

- Uk tất nhiên - nó gật đầu.

- Không chuẩn bị gì nên Huy xin hát một bài vậy, La đừng chê nhé.

- Ớ ồ tất nhiên là không rồi - mắt nó rực lên - lần đầu tiên được nghe Huy hát đấy.

Hắn cười

- Huy hát bài better together, không hay bằng Jack Johnson đâu - hắn cười trừ.

Thế là tất cả im lặng, lắng nghe giai điệu từ cây đàn ghita đang được chơi bởi hắn. Hắn cất tiếng hát lên, một giọng ca trầm và ấm. Lần đầu tiên nó được nghe hắn hát. Dưới cái ánh sáng lung linh của những cây nến, nó nhìn hắn kĩ hơn...chăm chú lắng nghe và ...cảm thấy có một chút gì đó buồn man mác trong đôi mắt hắn .

There's no combination of words

I could put on the back of a postcard

No song I could sing

But I can try for your heart

Our dreams, and they are made out of real things

Like a, shoebox of photographs

With sepiatone loving

Love is the answer,

At least for most of the questions in my heart

Like why are we here? and where do we go?

And how come it's so hard?

It's not always easy and

Sometimes life can be deceiving

I'll tell you one thing its always better when we're together

Chap 12

Reeengg..reeng...

Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ báo thức đặt trước giường nó reng inh ỏi. Nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi bước xuống giường với bộ mặt còn ngái ngủ.

Hôm nay là chủ nhật, nó cho phép mình ngủ nướng một chút nhưng vì phải học kèm với hắn nên nó cũng đặt báo thức.

Chải lại mái tóc rối bù của mình, nó thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Hôm nay không phải đi học nên nó tự nhủ ăn một cái gì đó thật no....Nó đi bộ ra ngã tư đường nhà nó rồi ghé vào một quán bún chả bên đường. Nó gọi một tô lớn cộng với một ly sữa nóng.

- Chào Khoa - một giọng nói vang lên.

- A!! anh Nhân - nó vội bỏ đôi đũa trên tay mình xuống rồi lấy giấy lau miệng - phù!! Không phải là hắn.

- Ai cơ ?? - Anh nói rồi ngồi vào cùng bàn với nó.

- A không ... không có ai hết - nó cười...phải rồi chính hắn cũng đã bắt gặp nó trong lúc đang ăn cơ mà. - Anh đi đâu vậy ??

- Đi ăn chứ đi đâu, hôm nay dậy trễ nên phải đi một nè, chứ không thì cũng đi cùng với bạn anh rồi - Anh cười rồi lấy tay gãi đầu - Em cũng hay ăn ở đây à.

- Cũng thỉnh thoảng thôi - nó cười.

Thế là anh và nó cùng ăn với nhau. Anh cũng gọi một tô lớn và một ly sữa nóng. Nó nhìn anh ăn rồi cười thầm, anh hiền và điềm đạm thật.

- Anh ăn như con nít í - nó cười rồi đưa một tờ giấy ăn cho anh.

- Là sao em - anh ngẩng đầu dậy trong khi chưa bỏ hết cọng bún vào miệng. Nhận tờ giấy ăn từ nó, anh đỏ mặt, cười rồi lại lấy tay lên gãi đầu.

Nó cười, cảm thấy anh rất dễ thương chẳng bù với hắn.......hắn. Nhớ tới hắn nó bỗng ngớ người, nó loay hoay tìm xem có cái đồng hồ nào ở trong quán không.

- Chết cha 9h20 rồi - nó đứng phắt dậy khỏi ghế - em phải về bây giờ.

- Có hẹn với ai à ??

- Không !! chỉ là trễ giờ học thôi ạ. - nó luống cuống rồi gọi người tính tiền.

- Có cần anh chở về không ??

- Thôi !! khỏi nhà em ở đằng kia - nó cười rồi chỉ tay qua bên kia ngã tư đường

Nó chạy thẳng đi, anh nhìn theo nó, cười rồi cũng đứng dậy.

- Mình cũng phải về thôi - anh đứng dậy, lôi ví ra và gọi người tính tiền - chị ơi ....

- À cậu kia trả tiền rồi em - chị chủ quán trả lời, anh ngớ người một hồi rồi cất lại ví vào túi. Anh cười thầm - cái thằng nhóc này....

................................................� �.

Nó chạy về nhà, có một bóng người lấp ló trước cổng nhà nó cùng với một chiếc xe máy.

- Đợi lâu không - nó hỏi rồi thở hồng hộc vì mệt.

- Thử đứng đợi xem coi có lâu không - hắn nhăn mặt - đi đâu vậy.

- Thì đi ăn sáng chứ đi đâu, thôi vào nhà đi.....

Nó khóa cửa còn hắn thì dắt xe vào nhà....Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế trong bếp. Nó pha cho hắn một cốc nước lạnh, kể cũng tội bắt hắn đứng đợi 20 phút dưới trời nắng, mặt đỏ ửng lên thế cơ mà.

Chap 13

... Hắn lấy tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán. Hôm nay nó mặc một cái áo bull ôm sát người cộng với một cái quần short đen. Chà! Lần đầu đầu tiên thấy hắn ăn mặc giản dị như thế đấy.

- Đợi tui chút tui lấy sách vở - nói rồi nó đứng dậy.

- Thôi khỏi đi chơi với Huy đi - hắn vội chụp tay nó, kéo lại.

- Đi đâu, hôm nay chưa có chữ nào vào đầu mà.

- Hôm nay được đặt cách - vào thay áo quần đi.

- Thôi thế này cũng được - nó nhăn mặt.

- Dẹp dẹp, lên thay áo quần nhanh....à không thay mỗi cái quần thôi. - hắn lùa nó ra khỏi bếp - thay quần ngắn í.

- Làm gì ??

- Cứ thay đi, lấy thêm cái áo khoác nữa. Lấy mũ bảo hiểm......thêm một cái mũ rộng vành nữa .......à à .....

- Sao lắm thứ vậy - nó phụng phịu.

- Nhanh nhanh - hắn hối - Huy ra ngoài đợi trước.

..................................

Chiếc xe máy hắn lái chở nó đi qua một thung lũng, những cánh đồng bạt ngàn lúa chín. Xe của hai đứa lên đường đèo rồi lại xuống quốc lộ. Đây là lần đầu tiên nó được ngồi sau xe hắn mà nó cũng chả hỉu tại sao nó lại đồng ý đi chung với một người mà lúc đầu nó rất ghét, bây giờ nó thấy an tâm lắm, không biết có điều gì mà nó bỗng dưng thấy an tâm đến lạ thường. Nó thấy vui......và...sẽ vui hơn nếu không phải xách theo một túi đồ trên vai cộng với những thứ lình khỉnh trên tay khi đang đi vào buổi trưa thế này.

Xe của hai đứa đi qua một con đường rộng rồi dừng lại ở một nơi dường như cách biệt với thành phố. Hắn dừng xe lại, ra hiệu cho nó đứng xuống rồi dắt bộ xe vào trong. Có vẻ như con đường vào gập gềnh và nhiều cây cối hơn....

..........................

Nó đứng thẩn người trợn tròn hai mắt và không thể nói thêm gì. Lần đầu tiên nó được thấy tận mắt một nơi như thế này. Một căn nhà gỗ được xây trên vách núi chỉ cách nó vài bậc thang, dưới kia là một một dòng suối nhưng có vẻ khá sâu. Đâu đó là một vài bụi hoa cúc dại trắng và xung quanh là một rừng cây tách biệt hoàn toàn với đường quốc lộ mà nó vừa đi qua.

- Woa !! nó thốt lên - Sao ông lại biết một nơi đẹp vậy.

- Biết gì chứ - nó có vẻ rất kiêu hãnh - đây là biệt thự trên núi của nhà mẹ Huy mà.

- Coi bộ Huy giàu ha, mà sao lại muốn rủ Khoa lên đây ??

- Thế không được à, cuối tuần nên muốn cho học trò yêu quý của mình nghĩ xả hơi thôi.

- Yêu quý nữa - nó nhíu mày nhưng vẫn rất tinh nghich - thấy gớm ^^

Tiếng lá cây khô kêu xột xoạt sau những bước chân của hắn và nó. Hắn bước lên trên nhà mở cửa rồi bảo nó vào trong cất đồ. Tuy gọi là biệt thự nhưng chỉ có hai phòng thôi. Dù sao cũng rất đẹp và ấm cúng.

Nó để cái túi xách cạnh bàn,ngồi phịch xuống ghế rồi cởi áo khoác ra.

- Khoan, khoan !! - hắn nói với khi đang lục lọi tìm cái gì đó trong một mớ đồ được chất ngổn ngang dưới gầm cầu thang. - Khoan cởi áo ra đi bây giờ mà.

- Gì chứ đang là 11h trưa đấy, ông định giết người à. - nó thở hồng hộc khi đang lấy tay phe phẩy kiếm một chút gió.

- Đi nào - hắn bước ra, tay cầm hai cái cần câu và một cái xô vừa màu xanh sọc trắng. Đầu đôi một chiếc mũ lưỡi trai hiệu XYZ ^^.

- Ông đang bày trò đấy à.

- Không - hắn cười - chúng ta sẽ đi câu cá để bỏ bụng vào trưa nay.

- Gì chứ - nó ngồi bật khỏi ghế - câu cá vào buổi trưa, cha có bị khùng

không đấy.

- Thế chứ muốn chết đói à.

- Sao không bảo tui đem đồ ăn theo. - hắn mếu máo

- Phải tự mình kiếm tự mình làm mới thú chứ.

- Thú, thú cái....cái....cái nồi đất í. Hèn gì kêu ngừoi ta mặc quần đùi thì ra để lội nước

- Thôi đi nào - hắn cười tủm tỉm.

Hắn lôi nó xuống rồi bước ra con suối trước mặt căn nhà.

- Oa nước suối trong vắt thích thiệt - nó cởi giày ra đặt lên trên một tấm đá lớn,lấy chân ve vẩy dưới nước.

- Thấy chưa đã bảo là rất tuyệt mà. - hắn cười - rồi lấy cần câu và mồi ra.

Thấy nó loay hoay một hồi nó đứng dậy tiến tới.

- Sao vậy

- Hì !! - hắn cười.

- Sao cười có gì nói coi.

- Huy....Huy - hắn lúng túng -Huy không biết mắc con giun này vào lưỡi câu

- Trời ạ - Nó há hốc mồm - rủ tui đi câu mà lại không biết mắc mồi là sao.

- Thì... mỗi lần đều do ba hoặc mẹ làm cho Huy mà...

- Trời tên này chính hiệu con nít luôn á....thôi đưa đây - nó giật lấy cần và hộp mồi từ tay hắn

- Nè!! - nó loay hoay một hồi rồi đưa cho hắn một cái cần đã mắc sẵn một con giun xấu số vào đó - đừng nói là phải để tui chỉ cách câu luôn nha.

- Không không cái này Huy biết nè - nói rồi hắn huơ cái cần ra trước mặt.

- Oái - nó la lên.

- Gì vậy gì vậy - hắn quay qua tay lại cầm cần giật về phía mình.

- Trời ơi !! dừng lại rách giày tui bây giờ - nó la toáng lên thì ra chiếc giày của nó bị vướng vào lưỡi câu khi Huy quăng cần...mà còn mắc cả con giun trên đó nữa chứ - Trời ơi!!!

- Ơ Huy Huy xin lỗi ... -hắn bối rối vội bỏ cần câu xuống.

- Đúng là con nít mà - hắn cáu, tay thì đang gỡ lưỡi câu mắc vào chiếc giày - đưa đây mắc mồi lại cho..

Chap 14

Nó thả lưỡi câu xuống nước rồi đưa sang cho hắn. Tay nó cũng đang cầm cái của mình.

.....5 phút...

.....10 phút...

......15 phút...

- Này, này, nóng rồi đấy nghe - nó bực dọc.

- Khoan đợi thêm chút nữa.

- Á ...á á - nó hét lên khi thấy cần câu của nó động đậy. - Cá cắn câu kì

- Kéo kéo lên đi - hắn nói với.

Nó giật mạnh cần, đầu dây là một con cá trông giống như cá trắm.

- Cá gì đấy ăn được không

- Nhìn có vẻ ăn được, có phải cá nóc đâu chứ - nó phông má, quay sang nói với hắn

- Thế giờ tính sao.

- Gỡ lưỡi câu ra chứ sao, lưỡi câu mắc ở đây này - nó chỉ tay vào phần miệng của con cá đang bị mắc cái lưỡi câu. Tay nó cầm chặt thân con cá rồi bắt đầu móc chiếc lưỡi câu ra khỏi miệng. - đấy móc ra như thế này.

- Cho vào xô đi.

- Á cần của ông động đậy kìa - nó hết lên tau chỉ vào cái cần của câu hắn đang cắm trên bờ.

Hắn chạy tới tay cầm lấy cần câu giật mạnh...Lại một con cá không rõ là loại gì như của nó. Hắn cầm dây câu lên đung đưa con cá một hồi....Cha này có vẻ giật cần câu rất nghề....nhưng

- Làm sao bây giờ - hắn hỏi nó.

- Thì tháo lưỡi câu ra chứ làm sao, còn hỏi nữa. Làm như lúc nãy tui làm í

Nói rồi nó chạy về phía hắn ngồi xuống. Hắn cầm con cá, lúi húi tìm cái lưỡi câu bị mắc.

- Á lưỡi câu lọt vào trong rồi - hắn cầm con cá đưa qua đưa về

- Cái que - nó thốt lên như nghĩ ra được một ý tưởng nào đó. - tìm cái que đi.

- Đây này, làm gì vậy - hắn lượm một cành cây nhỏ ở gần đó

- Rồi đưa vô con cá, lấy lưỡi câu ra.

- Như thế này há - hắn đưa cái que vào miệng con cá, rồi móc lấy cá lưỡi câu. - Ọt ọt ....(cái này là con cá kêu chứ người không có kêu à nha)

- Không được sâu chút nữa.

- Ghê quá thế này há.- ọt ọt...

- Nữa đi

- Á á á á nó chảy máu kìa.

- Trời ơi.!!! - nó nhăn mặt - thế không mà cũng loạn lên.

................................................� �.....................

Thế là sau 15 phút vật lộn với con cá, nó đã phải cắt luôn cả dây câu vì lưỡi câu mắc quá sâu.

- Bây giờ đi làm cá, còn phải lấy lưỡi câu ra nữa - nó nói rồi xách cái xô chạy vào nhà. Hắn lật đật mang hai cái cần câu vào trong.

- Khoa biết xử lý chúng chứ - hắn cười.

- Tất nhiên - nó nhíu mày, dù sao những việc này nó vẫn phải làm ở nhà - nhìn ông thì coi bộ không xong tật rồi.

- Làm cá nướng đi - nó nói rồi bưng ra một cái lò nướng dùng để đi picnic. Tất nhiên là được lấy trong cái mớ hỗn độn dưới gầm cầu thang.

Nó cầm lấy con cá rồi một cái rầm @##$#$ >"< con cá ngoe ngẩy một lúc rồi lịm ngỉm.

- Ack bạo lực quá đi - hắn trợn tròn mắt, miệng lẩm bẩm.

Nó cầm con dao rạch vào bụng cá, cứ thế rồi moi ruột của nó ra.

- Trời ơi máu máu kìa.

- Ông có im đi được không - nó nhìn sang hắn

- Á nó bị Khoa cắt vây rồi kìa - hắn hét lên khi thấy nó cắt đứt đuôi và vây của con cá.

- Hừ đi ra - nó quát lớn.

- Hix nhìn Mặt Khoa hiền như một con sâu cũng không giám giết.

- Gì chứ - nó quay sang vẻ mặt mệt mỏi - chẳng phải làm được thì vẫn tốt hơn sao. Cậu ra ngoài rửa giúp mấy cái xô này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khuog