Chương I: Quá khứ và thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Happy birthday to you

happy birthday to you

happy birthday, happy birthday

happy birthday to you"

- Hahaha.. chúc mừng sinh nhật anh hai!

- Con trai, chúc mừng sinh nhật con!

Người đàn ông trung niên, nước da hơi ngăm đang nhìn đứa con của mình đầy yêu thương, tay ông đặt lên vai nó và đôi môi đang cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp. Ông nhìn sâu vào đôi mắt đứa con trai yêu quý tâm trí ông miên man suy nghĩ điều gì đó, điều gì về đứa con trai vừa bước sang tuổi mới của mình.

- Con cám ơn ba mẹ!

Cậu bé chẳng biết làm gì nữa, ngoài việc vui mừng, xúc động và cảm ơn ba mẹ mình, người đã đưa cậu đến thế giới này và cho cậu cuộc sống hạnh phúc hiện tại. Nhưng trong lúc đó lại thấp thoáng đâu đây cái giọng buồn buồn của một đứa bé khác:

- Ơ, thế anh hai không cảm ơn em à?

Giọng nói thánh thót xem chất vị buồn cất lên sau lưng cậu bé, thiên thần đang đứng xụ mặt ở đó, tay cô bé vẫn đang ôm chú gấu nho nhỏ màu kem, đôi mắt có chút bất bình nhìn anh mình. Thấy vậy người anh vội vàng xoa dịu cô em bé bỏng của mình bằng khuôn mặt cười rạng và cái nhìn trìu mến:

- Ấy, làm sao anh hai quên cảm ơn Tuyết Nhi được! Tuyết Nhi là nhất trong lòng anh hai mà, anh cảm ơn em nhiều lắm..!!

Cộng thêm một cái nhéo má rất đáng yêu

Nhanh chóng tan đi vẻ mặt buồn, cô bé hớn hở chạy lại hôn nhẹ vào má của anh mình, giọng thì thầm:

- Hi.. em yêu hai nhất trên đời!

- Tuyết Nhi để anh hai thổi nến đi con!

Bà mẹ nãy giờ nhìn hai đứa con đáng yêu mà vui lòng, thật hạnh phúc khi nhìn thấy những đứa con của mình biết thương yêu nhau, bà thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho bà hai đứa con ngoan "Duy Khang, Tuyết Nhi" an lành, mạnh khỏe và tinh khiết.

Cậu bé bước đến lại gần bánh sinh nhật, trong sự lung linh của 12 cây nến ứng với 12 tuổi của cậu. Cậu chắp tay, đôi mắt khẽ nhắm lại và ước một điều ước, lấy hơi thật sâu và thổi vào  những cây nến trước mặt, khi cậu mở mắt cũng là lúc nến đã tắt hết, lại có tiếng reo hò vang lên:

"Happy birthday"

Cô bé vừa vỗ tay, vừa ngước đôi mắt lên nhìn ba và hỏi:

- Ba ơi, thế bây giờ anh hai bao nhiêu tuổi hở ba?

Câu hỏi ngây thơ đó khiến ba mẹ và anh trai cô bé phá lên cười, thật là trẻ con có khác luôn chỉ muốn thấy niềm vui mới lạ, ngoài ra chẳng biết gì cả. Ông bố xoa đầu cô bé, khẽ nói:

- Anh hai bây giờ 12 tuổi rồi con à!

- Vậy ạ. thế ba ơi bao giờ Tuyết Nhi mới được làm sinh nhật như anh hai hở ba?

Ông lại cười, cười vì con gái mình quá đáng yêu

- Đừng lo con yêu, sinh nhật sáu tuổi của con cũng sắp đến rồi mà!

- Thật ạ?

- Thật!

- Hhaha.. vậy là con sắp được 6 tuổi, anh hai ơi em cũng sắp có sinh nhật rồi!

- Ừ. Đến lúc đó anh sẽ tặng Tuyết Nhi món quà đặc biệt!

- Quà gì vậy anh?

- Bí mật!

Cậu bé nháy mắt một cái, bờ môi hơi cong hòa với ánh đèn sáng chói khiến cậu giống như thiên sứ huyền thoại

Tối. Một tối trời đầy sao, khi những đám mây dần trôi đi, bầu trời hé lộ ánh trăng lưỡi liềm rực rỡ hòa vào những vì tinh tú lấp lánh trên kia. Ngôi nhà sơn xanh với giàn hoa tường vi trắng leo ở cổng, ánh trăng hắt lên tường như những ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt thắp sáng mọi nơi xung quanh ngôi nhà ấy. Có tiếng trẻ con cười khanh khách nghe vui tai. Mây trôi nhanh, sao trên trời càng lúc càng nhiều, trong nhà hai thiên thần đang cùng nhau cắt bánh. Cô bé mặc chiếc váy màu trắng, đi giày búp bê, mái tóc đen láy được tết gọn thành hai bím xinh xinh, trông thật giống như công chúa bước ra từ cổ tích. Một gia đình hạnh phúc.

Ngoài kia, gió thổi lên thoang thoảng đưa mùi hoa oải hương vào tận khe cửa nhà, nhưng bỗng có tiếng động gì đó nho nhỏ, to dần, to dần, rồi...

- Pằng...!

- Xoang! ( tiếng cửa kính vỡ)

Mọi người trong nhà đều giật mình, cô bé hoảng quá đánh rơi cả chiếc thìa trên tay, mặt sàn và kim loại tiếp xúc tạo nên tiếng leng keng ghê tai

- Pằng..pằng..

Tiếng súng inh tai nhức óc và đáng sợ kia dần tiến lại gần, từng đợt súng vang lên xé tan bầu không khí yên lặng vài phút trước. Bây giờ, cảnh đêm càng lúc càng tối, gió dường như không còn muốn thổi nhẹ nhàng mà càng lúc càng mạnh, lá khô bị cuốn bay đập vào những tán cây hay chà sát vào tường tạo nên những âm thanh nghe sởn gai ốc và hòa vào tiếng súng hỗn loạn kia. Trong nhà, bốn con người vẫn đứng cạnh nhau, sự sợ hãi lộ rõ trên nét mặt mỗi người, đặc biệt là hai đứa trẻ chúng bám chặt lấy tay ba mẹ mình. Người cứng lại như bị đóng băng đôi mắt không cử động chỉ nhìn chằm chằm vào ô cửa kính đã vỡ.

- Pằng..

Lại một tiếng súng nữa chém ngang không khí và cùng lúc đánh thức những bộ mặt kinh hãi trong nhà. Ngay sau đó người đàn ông trung niên chạy lại gần tủ kính cách đó khoảng mười bước chân, ông lấy từ trong ngăn tủ hai khẩu súng ngắn thật nhanh rồi đưa cho vợ mình một khẩu. Kéo hai đứa con nấp sau chiếc bàn gỗ đã đổ rạp xuống đất, chiếc bánh sinh nhật bây giờ chẳng còn là nó nữa mà là một màu trắng xóa be bét  dưới nền nhà. Ngoài kia, gió vẫn thổi, ánh đèn trong nhà hắt ra bên ngoài soi sáng vài bóng đen ở đó. Số người dần tiến vào, chúng khoảng bảy đến tám tên, trên tay kẻ nào cũng cầm súng, tất cả đều bịt mặt mặc quần áo đen nhìn hệt như những bóng ma trong khu nghĩa trang. Vài phút trôi qua khung cảnh lại rấy lên tiếng súng man rợ

- Pằng..pằng..

- Xoang..

Thêm một tấm gương nữa vỡ tan, đứa bé gái sợ quá khóc thét lên rồi bám chặt tay ba mình. Trong nhà, hai vợ chồng kia cũng phải liên tiếp né tránh và bắn trả.

- Pằng.pằng..pằng..pằng..!

Nhiều đợt súng liên tiếp nổ ra, và trong những viên đạn ấy có một viên vô tình đi lệch quỹ đạo hướng thẳng vào vai trái người đàn ông trung niên. Khẩu súng trên tay ông rơi xuống, ông nhăn mặt nắm lấy bả vai trái của mình, máu bắt đầu chảy ra loang đỏ một vùng quanh vai. Trên trán ông lấm tấm mồ hôi rồi chuyển sang thành giọt thỉnh thoảng lại rơi xuống tay áo, ông cũng chẳng cần lau nó đi, có vẻ như cơn đau đang ập đến dữ dội ông khẽ rên rỉ qua cửa miệng, bờ vai run run..

- Pằng..pằng.!

Những tiếng súng đáng sợ vẫn vang đều đều bên tai, không ít đồ đạc trong nhà bị bắn vỡ nát, đổ rạp, trên nền nhà hàng tá những mảnh kính. cảm thấy tình hình càng lúc càng tệ, ông đưa mắt nhìn hai đứa con của mình lúc này đang nước mắt giàn giụa. Ông khẽ mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng có lẽ do cơn đau mỗi lúc càng dữ dội khiến ông không thể nói một cách lưu loát

- Duy khang!

Ông khẽ gọi tên con trai mình, bờ môi giật giật, cơ thể càng lúc càng run lên và cảm tưởng như ông sắp ngã ra nền đất nếu sau lưng ông không phải là chiếc ghế. Đứa con trai ông thân thể cứng như khúc gỗ sau khi nghe tiếng ba gọi mới từ từ cử động, nặn mãi mới được một chữ:

- Dạ.!

Ông thở mạnh, ở vai máu tứa ra nhiều, cánh tay ông từng giọt máu chảy xuống nền nhà và bốc lên một mùi tanh khó chịu. Bên cạnh vợ ông đang ngồi sát ông, ném khẩu súng đã hết đạn xuống đất giọng lắp ba lắp bắp:

- Mình..mình ơi.!

- Nghe này Duy Khang!

Ông thở mạnh rồi hít một hơi thật sâu để nói tiếp

- Sau khi bà đạp mạnh chiếc bàn này lăn ra hướng cửa kia thì hai đứa phải lập tức chạy theo nghe chưa, nắm lấy tay Tuyết Nhi đừng buông tay nhau.!

Sau khi nói một câu dài ông lại tiếp tục thở gấp, việc điều hòa hô hấp cũng trở nên khó dần

- Nhớ phải chạy về hướng bờ hồ sau nhà mình đấy, và..và. cũng phải cẩn thận.. ở hướng đó có một bờ vực..vực.!

- Khụ..khụ..!

- Không! ba ơi, ba đi cùng con, ba mẹ không đi thì con cũng không đi đâu! huhu..

Đứa bé ngồi trên nền nhà khóc sưng cả mắt, nó mếu máo nhìn ba nó đang đau đớn bởi vết thương mà nó không biết làm gì trong lúc này. Người đàn ông trung niên  nhìn cô bé, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, khẽ cất tiếng:

- Tuyết Nhi nghe lời ba, theo anh hai con chạy khỏi đây càng xa càng tốt!

- Hãy nghe lời ba của các con đi, Duy Khang tuyết Nhi.!

Người vợ bây giờ mới lên tiếng, bà cũng khóc, nước mắt của bà rơi xuống từng giọt hòa với dòng máu loang rộng trên nền nhà. Tiếng nấc của bà mỗi lúc một to, trong lúc này dù không muốn xa con chút nào nhưng bà vẫn phải tỉnh táo để khuyên các con chạy trốn 

- Vâng, thưa ba!

Duy Khang cố nén lại tiếng nấc trong cổ họng, cậu mới bước sang tuổi 12, một đứa bé dù chưa trưởng thành để suy nghĩ những điều phức tạp trong cuộc sống nhưng cậu cũng đã có thể hiểu những gì ba mẹ mình đang nói.  Cậu cầm chặt  bàn tay dính đầy máu của ba mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn ông và giọng nói vững chắc để trấn an tinh thần của ba. Ông nở nụ cười cố sức, nhưng đó lại là nụ cười rất tươi và nói một câu không hề vấp

- Hãy nhớ, ba mẹ luôn yêu thương các con!

Nói xong ông lại quay về phía người vợ dịu hiền của mình, đôi mắt  ông rạng lên

- Mai Vũ, ông trời ban cho chúng ta định mệnh sinh cùng ngày..hôm nay..hôm nay.. chúng ta có lẽ cũng sẽ chết cùng ngày..! hừm. Dương Khả, ông ta định chôn vùi những tội lỗi của mình theo chúng ta mà!

- Mình à, dù thế nào em cũng luôn ở bên cạnh mình..hức..hức.. hạnh phúc lớn nhất của em là được sống..hức.. với anh và có hai đứa con ngoan là Duy Khang và Tuyết Nhi, đời này em có thế là quá đủ rồi!

Ông lại mỉm cười, nụ cười mãn nguyện của người biết mình chẳng sống được bao lâu nữa. Nhìn qua ô cửa sổ đã bị vỡ kính, mắt ông mờ đi một chút nhưng vẫn có thể thấy những vì sao len lỏi giữa bầu trời đen kia.

- Pằng..!

Giật mình, biết thời gian đã hết, nụ cười của ông tắt hẳn và đưa ánh mắt về phía hai đứa con.

- Ba đếm đến 3, các con chạy nhanh lên nhé!

- Huhu.. Ba ơi..!

Tuyết Nhi vừa khóc vừa níu lấy tay ba mình, thực sự rời xa ba mẹ là một điều khủng khiếp đối với những đứa trẻ như Tuyết Nhi. Cô bé không thể nào khiến cho người mình đừng run lên trước hình ảnh người ba thân yêu đang bê bết máu, bộ váy trắng như tuyết bị nhuốm một vùng máu và bánh kem, nhìn có thể nói là bộ dạng tơi tả. Nhưng cô đâu quan tâm, điều cô lo sợ nhất bây giờ là mất đi ba mẹ và anh trai. Đây là kí ức đáng sợ cho một cô bé chưa lên sáu

Ba cô không cười nhưng ông lại đưa ánh mắt trìu mến nhất nhìn đứa con gái lần cuối, gỡ tay con bé ra, ông nhẹ nhàng nói:

- Đi đi con..!

Duy Khang cầm chặt tay em mình, cậu không còn khóc nữa, nhìn ba mẹ lần cuối cùng trước khi chạy, cố nặn ra giọng nói êm ấm nhưng vững chắc để ba mẹ yên tâm

- Con sẽ không phụ lòng ba mẹ và con.. và con.. yêu ba mẹ rất nhiều!

- Ừ!

-Một, hai..ba..RẦM..!

Như một mệnh lệnh, cậu dắt tay em mình chạy thật nhanh ra hướng cửa, cái bàn đang lăn bên cạnh chính là bia chắn đạn cho hai anh em cậu. Và cùng lúc đó, một  tràng súng vang lên xé nát không khí cùng mọi tiếng động khác

- Pằng..pằng..pằng..pằng..!

- Không..ông..ng.g.g.g.g.g...!!!

Một tiếng thét vang dữ dội, Tuyết Nhi ngoảnh đầu nhìn lại ba mẹ mình, đôi mắt mở to kinh hãi. Trước mặt nó hình ảnh ba mẹ nằm dưới nền gạch lạnh tanh cùng với máu đỏ khiến nó thét lên hãi hùng. Đôi chân vẫn chạy nhưng miệng nó không ngừng gọi.

- Ba ơi, mẹ ơi..huhu..ba ơii

Duy Khang cầm tay Tuyết Nhi chạy thật nhanh, cậu không dám quay đầu nhìn lại mặc cho những tiếng gào khóc và tiếng gọi của em mình vang vọng đằng sau.

"Chạy đi các con "

Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi nhắm mắt của bà Mai Vũ

********************************************

Những bóng đen dần tiến vào trong ngôi nhà, đến gần hơn cái xác của hai vợ chồng nọ, một tên đứng lên trước tay vẫn cầm khẩu súng tiểu liên AK nhìn kĩ hai cái xác rồi cất giọng:

- Bạch Phong, Mai Vũ, các người có oán có trách thì oan hồn hãy tìm đến Dương Khả chớ có trách tụi này!

Nói xong, hắn quay lại cao giọng quát:

- Còn hai đứa nhóc nữa, lục sùng cho ra rồi giết hết đi.!

-Dạ.!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro