Tập cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Leng keng "

Chuông cửa vừa vang lên, Thế Huân mừng rỡ mở cửa.

Nhìn người tới là Xán Liệt, thay đổi biểu tình cao ngạo.

Nhưng thật ra Xán Liệt, thấy là Thế Huân mở cửa, đi tới đập vai Thế Huân vài cái.

"Tiểu tử thối, hai năm không gặp, sao lại lộ ra cái vẻ mặt chết bầm thế này."

Thế Huân nhún vai một cái, giọng nói nhàn nhạt: "Tao tưởng Mân Thạc tan tầm trở về."

"Vào đi, khỏi cần đổi dép."

Thế Huân nói xong, vừa dự định nghiêng người cho Xán Liệt vào, thì ống quần bị kéo lại.

Cúi đầu vừa nhìn, một tiểu oa nhi trắng noản toét miệng cười nhìn hắn.

"Thúc thúc hảo." Tiểu oa nhi nói bập bẹ.

Biểu tình cao ngạo của Thế Huân nhất thời đổ nát.

Xán Liệt có vẻ bình tĩnh, xoa đầu tiểu oa nhi giới thiệu với Thế Huân.

"Đây là con trai của tao với Bá Hiền, tên là Phác Mộ Bạch, nhũ danh là Hanh Hanh."

"Hanh Hanh?" Thế Huân hồ nghi hỏi.

Tiểu oa nhi vừa nghe Thế Huân kêu tên mình, lập tức tạo hình siêu nhân lớn tiếng nói: "Hanh Hanh là ta ta là Hanh Hanh."

Thế Huân không khỏi cười cười, ôm Hanh Hanh vào phòng bếp.

"Hanh Hanh uống sữa tươi nha."

"Dạ."

"Ừm ngoan."

Thế Huân hài lòng gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra hộp sửa tươi, cắm ống hút vào, đưa ngay miệng Hanh Hanh.

Tiểu oa nhi khéo léo "Cám ơn thúc thúc" rồi tiếp nhận sữa uống, cũng không sợ người lạ.

Thế Huân rót chén nước, trở lại phòng khách đưa cho Xán Liệt, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

"Sao đặt cái nhũ danh này."

Xán Liệt cười hắc hắc, đắc ý nói: "Một năm trước tao và Bá Hiền đến cô nhi viện nhận nuôi trẻ, vừa lúc qua thấy mấy đứa ngủ trưa. Dự định chọn đứa nào ngủ ngoan ít khóc."

"Kết quả?"

"Kết quả đứa này ngủ chẳng ngoan gì cả."

"Vậy liên quan gì tới tên Hanh Hanh."

"Hắc hắc, cái này mày không biết đâu. Tao ngắm Hanh Hanh ngủ, phát hiện giống Bá Hiền như đúc, như chó con ấy, cuộn người lại, miệng thì cứ rầm rì."

"Nên đặt là Hanh Hanh à?" (Hanh Hanh là hừ hừ)

"Bingo!" Xán Liệt vỗ tay một cái, hai chân tréo nguẫy huyền diệu nói: "Hanh Hanh nhà tao có tiền đồ lắm đó, học giỏi nhất vườn trẻ, đẹp trai nhất, được hoan nghênh nhất. Giống phong thái tao lắm đúng không!"

"Biến đi, mắc ói."

Thế Huân thôi tên kia vài cái, cúi đầu nhìn Hanh Hanh trong lòng uống sữa, thấp giọng hỏi "Hanh Hanh mấy tuổi có thể nhận mày và Bá Hiền?"

Xán Liệt gật đầu: "Đừng xem thường Hanh Hanh mới 4 tuổi, bé rất là nghe lời nha, lúc theo về nhà tao đã nói cho bé biết luôn, đời này con sẽ không có mẹ, thế nhưng chỉ cần theo cha và Bá Hiền, hai người đối tốt với con cả đời, cưng chìu con không vứt bỏ con, thế là cục cưng nghe lời nắm tay tao và Bá Hiền đi theo bọn tao."

Thế Huân nghe xong, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hanh Hanh, càng thích tiểu oa nhi trong lòng.

Xán Liệt nhìn hắn như vậy, chỉ biết hắn cũng muốn một đứa, đi tới vui tươi hớn hở nói: "Nếu không mày và anh Thạc cũng nuôi đi?"

Thế Huân suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Hồi đó mày và Bá Hiền nghĩ như thế nào mà muốn nuôi đứa bé vậy?"

"Chuyện này hả... Hắc hắc, hai năm trước tao dẫn Bá Hiền về nhà, chịu đánh chịu mắng, lúc ba tao bảo, chỉ cần tao cho ông một đứa cháu thì sẽ đồng ý chuyện này. Chẳng lẽ tao tìm nữ nhân khác để sanh con? Bá Hiền đồng ý nhưng tao không đồng ý, vậy cũng chỉ có thể nhận nuôi thôi."

"Hai tụi bây có giấy chứng nhận không?"

"Không, Bá Hiền không muốn sửa họ. Dù gì bọn tao cũng ở chung một chổ, chụp hình cưới rồi, chút đó thì cần gì."

Thế Huân hiểu rõ gật đầu, thở dài.

"Tao cũng muốn chụp ảnh rồi xin nuôi con với anh ấy, nhưng đến bây giờ tao chưa nói cho anh ấy biết hai năm nay tao đi đâu làm gì, sao dám mở miệng."

"Thì ra mày cũng có lúc ngượng ngùng vậy à!" Xán Liệt vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi: "Kể tao nghe, tao giúp mày nghĩ biện pháp."

Thế Huân nhắm mắt lại, biểu tình đau khổ.

"Tao cùng ba tao đến nước Mỹ dưỡng bệnh, ông già sống không lâu nên tao không nỡ cự tuyệt. Vốn muốn nói với Mân Thạc, kết quả bị ổng giam lỏng, di động máy vi tính toàn bộ tịch thu."

"Sau nửa năm ông ấy qua đời, tao đợi cúng đầu thất xong mới về. Ai biết ví tiền và di động nhét hết trên xe taxi, tao đến đại sứ quán nhờ giúp, bởi vì tiếng Anh không thông, người ta cũng chả quan tâm gì tới tao."

"Sau đó tao phải đi làm công kiếm tiền. Ngày đầu tiên, phát hiện một đồng sự cùng là người Châu Á, tao chỉ muốn nhờ hắn giúp một chút. Hắn kêu nói đi, xong đưa tao điếu thuốc, tao nhận. Lúc đó làm sao tao biết, hắn cho tao hút, là ma túy."

Nói đến đây, mắt Thế Huân đã ươn ướt, nghẹn ngào một chút, hắn từ từ mở mắt, nhìn Xán Liệt mặt lộ vẻ thống khổ.

"Tao hút một điếu cũng chưa phát hiện gì, sau lại hắn mỗi ngày đưa cho tao, một tháng tao ngày càng nghiện, lúc này mới phản ứng. Vừa hỏi hắn, mới biết được hắn muốn tao giúp hắn trả nợ."

"Tao nghĩ mình xong đời rồi. Chết chắc rồi. Tao hút thuốc phiện, mà Mân Thạc là bác sĩ, anh ấy ghét nhất là kẻ nghiện, tao làm sao dám trở về gặp anh ấy."

Xán Liệt sững sờ, chẳng biết nên an ủi hắn như thế nào. Mình là cảnh sát, bắt không ít kẻ nghiện, chất có hại phá hủy người thành cái dạng gì. Thế Huân trong đoạn thời gian đó, quả thật là ác mộng.

"Sau đó tao nghĩ, mình không thể cứ hút nữa, thế nhưng không khống chế được, vì vậy tao liền tìm cách cắt cổ tay. Chết, sẽ giải thoát, cũng không khiến Mân Thạc chán ghét mình."

Thế Huân cười khổ, thanh âm dẫn theo vài phần khàn kàhn. "Được người khác phát hiện, chết không thành. Ở bệnh viện, gặp Lâm Giai Kỳ, là cô gái lần trước mày nhờ tao gặp mặt thay đó nhớ không, giờ đôi ta là bạn tốt."

"Cũng nhờ cô ấy đưa tao đi khám bệnh, nếu không giờ tao chẳng còn ngồi ở đây đâu."

"Đây hết thảy, tao cũng không biết nên nói thế nào cho Mân Thạc nghe. Xán Liệt à, tao nên làm sao bây giờ."

Xán Liệt im lặng, nắm chặc nắm tay. Nửa ngày, nặng nề thở dài, ôm Hanh Hanh ngủ mơ mơ màng màng.

"Mày đừng suy nghĩ nhiều, anh Thạc, đã biết."

Thế Huân giật mình quay đầu đi, thì thấy Mân Thạc mang theo nét mặt không đổi đứng ở phía sau, bên cạnh là Bá Hiền chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

"Mân Thạc..." Thế Huân khàn khàn hô lên tên của cậu.

Kỳ thực nghe trộm người ta nói chuyện, Mân Thạc chẳng đáng đi làm. Chỉ là khi trở về phát hiện cửa không khóa, vào phòng liền nghe Xán Liệt muốn Thế Huân nói một chút về chuyện phát sinh hai năm qua, không khỏi dừng bước, hướng Xán Liệt ý bảo đừng nói cho Thế Huân biết mình ở phía sau.

Vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, Thế Huân hai năm qua lại sống như vậy.

Ngay lúc đó, khẳng định hắn còn muốn tuyệt vọng hơn mình.

Mân Thạc không biết nên thể hiện ra sao, chỉ có thể nghiêm mặt.

Nhìn Thế Huân giật mình quay đầu lại, Mân Thạc thở dài trong lòng.

Thật là ngốc mà.

Mình làm sao sẽ ghét bỏ bởi vì hắn hít lầm thuốc phiện chứ.

Mân Thạc bỏ đồ xuống, tiến lên nắm tay Thế Huân đi vào phòng ngủ. Trong lòng bàn tay ấm áp của hắn đều là mồ hôi, nói cho Mân Thạc biết hiện tại hắn khẩn trương bao nhiêu.

Mân Thạc còn chưa đóng cửa đã chui vô lòng hắn.

Dùng sức ôm người nọ, ước gì không bao giờ buông tay ra nữa.

"Mân Thạc..."

Thế Huân bị ôm có chút luống cuống. Vừa định nâng đầu Mân Thạc lên, liền phát hiện nơi ngực áo ẩm ướt.

Mân Thạc của hắn, vì hắn, mà rơi nước mắt a.

"Ngô Thế Huân. Anh hết sức nghiêm túc nói cho em biết, chúng ta cùng một chỗ."

"Bất luận em xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải cùng một chỗ."

"Không được rời đi cũng không được sợ hãi gì nữa."

"Đối với anh, em là quý giá nhất."

Thế Huân nhếch miệng nở nụ cười, xoa tóc Mân Thạc, nhẹ giọng nói: "Đều qua rồi, ta sau này em sẽ không bỏ đi nữa."

"Chúng ta cùng một chỗ, làm lại từ đầu."

Mân Thạc nặng nề gật đầu.

Conm đường phía sau, anh sẽ không một mình tiêu dao, cũng không để em bị dày vò.

Thế gian này tất cả thị phi, anh sẽ cùng em trải qua.

"Thế Huân."

"Ừm?"

"Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

======== toàn văn hoàn =========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro