Nếu muốn tôi sẽ là của anh(p.11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30: Quyết định (1).

o0o

Rock Club:

Bài hát kết thúc. Nó ngã người ra đằng sau. Mồ hôi nhễ nhại. Đam mê lùa về, khoái của của rock lại xông đến. Hai thứ này quyện vào nhau, hài hoà một cách kì lạ. Nó cảm thấy như mọi u uất, mọi đau đớn của nó của mấy tháng qua trôi đi. Vâng, trôi đi một cách dễ dàng như thế đấy!. Nó ngước mặt lên trần, hít một hơi dài. Sau đó thở ra. Rồi nó liếc qua thằng chơi bass vừa nói, tiến lại gần hắn ta. Môi khoá môi. Một nụ hôn cảm ơn mà nó vẫn thường làm mỗi khi nó nhớ vả ai. Gái kiss má, trai kiss môi. Nhưng nói ra thì nụ hôn này cũng chẳng hoàn toàn là cảm ơn, vì xen trong đấy là một tí là một tí ghen tuông con nít. Hì... Nó cười khểnh, rồi bước xuống sân khấu...

o0o

Cùng lúc đó:

Hắn ngồi bên dưới, nhìn thấy cảnh tượng kia. Liền quăng con ngựa ngồi trên đùi mình mà đập bàn cái rầm. Hắn đứng lên rồi chạy nhanh lên sân khấu. Làm ai cũng để ý.

Hắn bước lên sân khấu, chạy phớt lờ sang nó. Kèm theo một ánh mắt tức giận. Trong giây lát đó, nó cảm thấy hơi rùng mình và linh cảm có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra. Rồi linh cảm đó đã đúng, hắn chạy đến túm lấy cổ áo thằng chơi bass kia, nghiến răng hỏi:

- Mày biết mày vừa kiss ai không!?.

Thằng kia vừa chuẩn bị mở miệng nói thì "Rầm". Hắn nện vào mặt thằng đó, lằm hắn ta ngã nhào ra đất.

Chưa hả giận, hắn tiếp tục xong đến. Hắn nắm lấy đầu thằng kia, rồi dùng đầu gối đá mạnh vào mặt. Máu me chảy đầy trên mặt thằng đó. Vừa đánh, hắn vừa nói:

- Mày tưởng Jun tao dễ chơi lắm à!? Chết mẹ mày nha con! Dám động đến bạn gái tao à? Đm mày...

***

Thằng vừa nãy chơi bass bắt đầu thấy bất lực. Vốn dĩ cậu ta cũng chẳng phải là dân hiền, nhưng trước đối thủ nặng kí thế này thì hắn ta bất lực. Đầu cậu ta bắt đầu thấy choáng, mọi vật như nhoè đi. Ngất. Một giấc ngủ? Hay một cái chết?. Ai mà biết!.

Nó thấy mọi chuyện đang có chiều hướng xấu, liền chạy lên nắm tay hắn lại. Nó cau mày nói:

- Đừng đánh nữa!!.

***

Hắn di đối mắt đỏ như máu của mình sang nhìn nó. Hơi thở hồng hộc. Hắn đã điên quá mất khôn. Hắn nhìn nó, miệng run run... chân run run... Thì ra nó đã đấm vào bụng của hắn một cái mạnh. Hắn đau quá liền buông thằng đó ra. Ngồi khuỵa xuống ôm bụng. Nó nhếch miệng cười, thầm nghĩ trong đầu: "Chỉ có cách này mới ngăn được mọi chuyện".

o0o

Bên dưới:

Mọi người bắt đầu nhốn nháo. Chị Thảo thấy sợ sệt. Tiếng còi hú, cảnh sát lại. Hiện trường: máu, một thằng con trai đang ngồi ôm bụng, một thằng con trai nằm đấy: mặt mũi đầy máu, một đứa con gái đứng nhìn. Con nhà giàu thì đã sao?! Con nhà giàu cũng cần pháp luật xử lý.

o0o

Trong phòng:

Uke nằm trên giường, mệt mỏi cực độ. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật sâu và thật dài. Tránh tỉnh dậy!

Ý chí vừa rồi của cô đâu?! Sao mất rồi!? Lòng tham lam của cô đâu mất rồi!? Chúng vì cú điện thoại vừa rồi của Kyo mà bay đi. Có lẽ là cô cần một ý chí quyết tâm thật sự, nhưng không phải là lúc này. Xin trời, một này này thôi hãy cho cô được khóc. Khóc vì cuộc tình dang dở, khóc vì tất cả niềm đau...

o0o

Cuộc nói chuyện vừa rồi:

- Uke đấy à?!

- Em đây! Gọi em có chi không!?

- À! Anh chỉ hỏi em ngủ chưa thôi mà!.

- Trời! Bây giờ mới 8h mờ bảo em ngủ á?!

- Ừhm, ngủ sớm đi!. Dạo này thấy em gầy ra hẳn đấy!.

- Ừhm biết rồi. Cúp máy nha!.

- Khoan...

- Gì thế!?.

- Còn cái này muốn nói với em nữa.

- Sao anh!?.

- À ừ thì... yêu em nhiều lắm ý.

( Chết đứng)

- Ừ... (Nấc nhẹ) Em cũng yêu anh nhiều lắm...

Cười. Một lời nói dối. Yêu anh nhiều lắm!? Thật sao!? Hoang đường....

o0o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro