Nếu Nhị ca tự mình hoá vào Khai Thiên Thần Phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một

Khi Dương Tiễn đến Côn Lôn, thấy Trầm Hương và Đinh Hương đang cố sức nâng Thần Phủ lên, chàng đã biết Trầm Hương dù đã qua được ba ải của Tuyết Thần, Quyền Thần, và Tử Thần, nhưng vẫn chưa có được sự đồng ý của Thần Phủ. Chàng cố ý nhắc nhở Trầm Hương, "Trầm Hương, ngươi còn không hiểu thấu lời nói của Tử Thần." Lại bị Bát Thái Tử và Tiểu Ngọc đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn.

Trầm Hương thấy Dương Tiễn đi đến thì đề phòng không ngừng, nó làm sao có thể tin tưởng rằng Dương Tiễn đến giúp bọn nó được! Trầm Hương đề xuất buông Thần Phủ xuống trước, đánh lui Dương Tiễn rồi mới tính tiếp. Đinh Hương thấy Tiểu Ngọc xuất hiện trước mặt mình và Trầm Hương, trong đầu trải qua một loạt đấu tranh, rồi một quyền đánh bay Tiểu Ngọc, lại đổ trách nhiệm lên người Dương Tiễn.

Dương Tiễn nhìn thấy Trầm Hương và Đinh Hương đang bất ổn lo lắng, chỉ sợ rằng hai người nhất thời hạ Thần Phủ xuống không đúng cách, sẽ tạo nên sơn băng địa liệt, khiến cho núi sông lan tràn, sinh linh đồ thán.

Dương Tiễn đang chuẩn bị tiến lên trợ giúp Trầm Hương, lại bị Bát Thái Tử vì không biết sự thật mà ngăn lại. Đám người Mai Sơn huynh đệ sau khi biết chuyện Dương Tiễn đem Lão Lục cho Tiểu Ngọc cũng đều tiến lên ngăn cản Dương Tiễn.

Dương Tiễn thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt tràn ngập cừu hận và đề phòng, bỗng nhiên bật cười, trong nụ cười tràn ngập thảm đạm, chua sót. Chàng nghĩ, Dương Tiễn, cứ như vậy đi. Cảnh tượng hiện tại không phảiđều do chính ngươi tạo ra sao? Vậy hãy để bản thân mình làm một việc cho Tam muội và Trầm Hương lần cuối cùng đi!

Mọi người thấy nụ cười của Dương Tiễn, một cảm giác kỳ dị nổi lên trong lòng, trong một lúc đứng sững sờ ở đó. Dương Tiễn thừa dịp này, lách mình về phía Mai Sơn huynh đệ, Bát Thái Tử, Trầm Hương và Đinh Hương, giương Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đâm về phía trước. Mọi người lúc này ngăn cản không kịp, nhắm mắt không nỡ nhìn. Đinh Hương theo bản năng đứng ngăn trước mặt Trầm Hương, chờ đợi nỗi đau tiến đến.

Qua một hồi lâu, nỗi thống khổ đang đợi vẫn chưa tới, mọi người cũng không nghe tiếng kêu gào thảm thiết. Đến khi họ mở mắt, đã thấy Dương Tiễn đứng trước Thần Phủ, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đâm vào chính mình,máu tươi phun ra từ miệng vết thương, nhiễm đỏ Thần Phủ, cũng nhiễm đỏ tay cầm Thần Phủ của Trầm Hương và Đinh Hương.

Theo bản năng, Trầm Hương đỡ lấy thân mình Dương Tiễn đang ngã xuống, không dám tin rằng cơn ác mộngcủa mình lại ngã xuống trước mặt mình như vậy, lại còn theo cách này.

"Dương Tiễn, cữu cữu, người làm thế, rốt cuộc là vì sao!" Trong nỗi kinh sợ của Trầm Hương còn có sự ngạc nhiên lẫn bi thương. Nó thật không hiểu, vì sao Dương Tiễn lại làm điều đó.

Dương Tiễn nhìn Trầm Hương đang nâng đỡ mình, chàng nhìn thấy trên gương mặt non nớt của Trầm Hương có hình bóng của Tam muội. Tam muội, Nhị ca như vậy, muội còn hận ta không? Tam muội, Nhị ca xin lỗi muội. Hôm nay, cả nhà muội sắp sửa đoàn viên, Nhị ca chỉ hy vọng muội hạnh phúc. Trầm Hương, là cữu cữu có lỗi vớicon, áp đặt lên con tất cả những chuyện này, cữu cữu dùng mạng trả lại con."

Nhị Lang Thần chết rồi, rất nhiều người không dám tin rằng Tư Pháp Thiên Thần quyền cao chức trọng lại chết như vậy. Nhưng chàng quả thật chết rồi, chết trước mặt chúng tiên trên thiên đình. Mọi người thấy chàng chết đi, lại thấy linh hồn chàng hoá tiến Thần Phủ. Trầm Hương đột nhiên phát hiện Thần Phủ không còn nặng nữa. Bây giờ, nó tự mình nâng Thần Phủ lên, cũng không thấy tốn sức, lại còn cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Trầm Hương nâng Thần Phủ trước mặt mình, nhìn thấy vết máu loang lổ trên Thần Phủ, nó như hiểu được điều gì, lại như không hiểu được gì cả. Nó không hiểu Dương Tiễn rõ ràng không phải luôn ngăn cản nó cứu mẫu thân, luôn truy sát nó sao, vì sao bây giờ phải làm như vậy? Cũng giống như, trong một ngày đã qua thật lâu, nó không hiểu vì sao người cữu cữu cười thực ôn nhu với mình, còn tặng cho mình kim khóa, lại trở nên lãnh khốc vô tình đến thế?

Hai

Trước thủy kính, Quan Âm nhìn thấy Dương Tiễn ngã xuống, nói một câu, "Đứa ngốc, tội tình gì?" Không nói một câu nào, Lão Quân nhìn thân thể Dương Tiễn còn trong vũng máu, ngoài một tiếng cười khổ ra, cũng không có phản ứng gì.

Côn Lôn, Tứ Công Chúa đã hoàn hồn thành công, Hao Thiên Khuyển bỗng nhiên như điên lên, miệng không ngừng kêu "Chủ nhân," nước mắt trên mặt cứ thế rơi xuống.

Tứ Công Chúa nhất thời vừa kinh hãi vừa bi ai, sợ rằng Dương Tiễn gặp chuyện gì, lập tức cưỡi mây bay về hướng nhóm người Trầm Hương. Trên đường, họ gặp Tiểu Ngọc vừa bị Đinh Hương đánh bay, dự cảm bất hảo trong lòng lại sâu nặng hơn. Những người biết được sự thật đều ở đây, nếu không phải ở thiên đình thì cũng ở đây. Vậy Dương Tiễn sẽ thế nào, có thể nào bị vây công, có thể nào bị Trầm Hương giết chết? Họ không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.

Sau khi ba người tiến vào chỗ đặt Khai Thiên Thần Phủ, liền thấy Dương Tiễn ngã vào vũng máu, im lặng bất động, mà Trầm Hương đang kinh ngạc quỳ bên cạch Dương Tiễn, trong tay cầm Thần Phủ, trên Thần Phủ loang lổ vết máu.

"Trầm Hương, con sao có thể giết ngài ấy? Con sao có thể dám giết ngài ấy?" Tứ Công Chúa nhìn thấy mọi việc trước mắt, chỉ cảm thấy trái tim tan nát. Cô gái này từng vì Trầm Hương mà ra tay với Dương Tiễn, sau khi hiểu rõ nỗi khổ tâm của Dương Tiễn thì khóc mà nói rằng muốn thay Dương Tiễn rơi lệ, nồng nhiệt như lửa, yêu hận phân minh, cuối cùng vì Dương Tiễn mà chỉa vũ khí của mình về phía Trầm Hương.

Bát Thái Tử theo bản năng ngăn cản kiếm của Tứ Công Chúa, lại thấy Tứ Công Chúa phút chốc lệ rơi đầy mặt, "Tỷ, tỷ chưa chết!"

"Đúng, ta chưa chết. Lúc trước ta được Dương Tiễn cứu, nhưng bây giờ Dương Tiễn lại chết ở đây!" Tứ Công Chúa thấy đệ đệ trước mắt đã trưởng thành, trong lòng cảm thấy được an ủi, nhưng nghĩ đến Dương Tiễn vừa chết đi, lại bi thống không nhịn nổi. Nàng biết, nếu Dương Tiễn không muốn, không ai có thể giết được chàng. Nàng chỉ là không muốn chấp nhận sự thật là chàng đã chết, ngay lúc mọi chuyện sắp sửa kết thúc, chân tướng cũng sắp sửa được tiết lộ Dương Tiễn lại thật sự chết rồi.

"Tỷ, là Dương Tiễn tự sát, ngài ấy dùng linh hồn của mình để tiến vào Thần Phủ, khiến cho Trầm Hương có thể cầm lấy thần phủ." Bát Thái Tử nghe được lời nói của tỷ tỷ, lúng túng giải thích với ba người Tứ Công Chúa, nhưng đến cả bản thân chàng cũng không biết, lời giải thích của mình là vì Trầm Hương hay vì Dương Tiễn.

Trầm Hương thấy Tứ Công Chúa chết đi sống lại cùng Tiểu Ngọc thần tình bi thống, đột nhiên cảm thấy một cơn đau như đâm vào tim, vào cốt. Nó đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Nhưng vẫn còn chưa đủ, nó muốn biết Dương Tiễn là vì mình là bao nhiêu chuyện, cữu cữu đã vì đứa cháu không nên thân như mình mà hy sinh những gì? Nó muốn khiến cho tất cả những gì Dương Tiễn đã làm đều phải rõ ràng với thiên hạ, nó phải rửa đi tiếng xấu trên người chàng. Nó hỏi, "Tứ di mẫu, Tiểu Ngọc, các người biết gì, hãy nói cho ta biết đi."

Tứ Công Chúa nhìn Trầm Hương, nói, "Con thực sự muốn biết những chuyện này sao?"

"Con có biết rằng ngài ấy ba lần bốn lượt buông tha con. Con tưởng là ở Tịnh Đàn Miếu, chỉ nhờ vào chút pháp lực của Trư Bát Giới đang bị hao hụt dương khí mà có thể khiến ngài ấy thổ huyết, rút lui sao? Con tưởng là chỉ nhờ vào lông mi Bàn Cổ là có thể uy hiếp ngài ấy, khiến ngài ấy tha cho con sao?"

"Con có biết rằng ngài ấy cho người bao vây Nga Mi Sơn chính là vì khiến con không còn đường lui, chỉ có thể bái Tôn Ngộ Không làm sư."

" Con có biết rằng ngài ấy dùng bổn mạng chân nguyên thiết hạ trận pháp chính là vì khiến con bỏ thói xấu bốc đồng, có được sự bền chí, nhẫn nại!"

"Con có biết rằng ngài ấy cố ý khiến con tán hết pháp lực chính là vì để con có thể nắm thật vững pháp lực pháp lực có được từ tiên đan!"

Tứ Công Chúa nhìn Trầm Hương trước mắt mình, hồi tưởng lại tất cả những gì nàng biết trước đó, khóc đến khàn cả giọng, lệ rơi đầy mặt.

Trầm Hương nghe được từng chuyện, từng chuyện Dương Tiễn đã hy sinh vì mình, trái tim như đau đớn hơn. Nó mờ mịt nhìn Dương Tiễn, y hệt như một đứa trẻ. Cữu cữu, người nói cho con biết, khi biết được sự thật rồi, con bây giờ làm sao có thể tự tại.

Tiểu Ngọc dường như không thấy được nỗi đau của Trầm Hương. Nàng nghe Tứ Công Chúa kể ra những chuyện nàng biết, không biết, đã trải qua, chưa từng trải qua, lại khóc gắt hơn. Nàng nói, "Trầm Hương, ngày đó ta bị trọng thương, là cha đã dùng bổn mạng chân nguyên cứu ta, còn giúp ta luyện thành Phách Thiên Thần Chưởng."

"Ở Nam Hải Phổ Đà Sơn, ta giả vờ đánh trả thù, thực ra là để huynh và Tôn Ngộ Không đặt quyết tâm phản thiên đình."

"Ở ngoài Dao Trì, cha cố ý giao Lão Lục cho ta, lại ép Tứ Đại Thiên Vương bỏ đi, chính là để Vương Mẫu và Ngọc Đế không còn ai có thể dùng được, để huynh có thể thành công!"

Ba

Trầm Hương nghe tới đây, đột nhiên phun ra một ngụm máu. Nó chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, nó thậm chí còn muốn cứ cùng cữu cữu chết đi như vậy, nhưng mà không được. Kỳ vọng của cữu cữu, mình còn chưa làm được, làm sao còn có thể tuỳ hứng. Dù sao người có thể bao dung sự tuỳ hứng của mình, có thể ân cần dạy bảo mình đã không còn nữa a!

Mọi người thấy Trầm Hương bỗng nhiên hộc máu, tâm trách tội nó ban đầu cũng phai nhạt một hai phần, "Trầm Hương, ngươi đừng lo, Nhị gia cũng không hy vọng nhìn thấy người như vậy!" Trầm Hương, con không sao chứ, Chân Quân cầu nhân đắc nhân, con cũng đừng quá đau lòng." Trong mắt họ, Trầm Hương dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, huống hồ trong hoàn cảnh bây giờ, cũng chẳng phải có một phần lỗi của họ sao?

Trầm Hương đờ đẫn nghe mọi người khuyên bảo, nó bỗng nhiên ôm lấy thi thể Dương Tiễn, khàn giọng nói: "Con đi an trí thân thể cữu cữu trước, chờ sau khi con cứu mẫu thân xong, lại đến thỉnh tội với cữu cữu!"

Côn Lôn Sơn, trong Tuyết Động, Trầm Hương cẩn thận lau chùi vết máu trên mặt Dương Tiễn, lại thi pháp làm lành kín miệng vết thương của Dương Tiễn, sau đó giúp chàng thay lại bộ bạch sắc trường y mà chàng đã mặt ngày đầu tiên gặp nó. Nó nhìn bộ dáng của Dương Tiễn hiện tại, đột nhiên liền khóc, "Cữu cữu, cữu cữu, người đối với con như vậy, có đáng không?"

"Cữu cữu, người muốn con làm sao bây giờ?"

"Cữu cữu, con nên đối mặt với mẹ con, đối mặt với mọi người, đối mặt với chính mình như thế nào?

"Cữu cữu, người yên tâm, hy vọng của người, con nhất định sẽ hoàn thành được.

Trầm Hương ngăn cản người khác nhìn trộm, ở trong này khóc lớn một trận. Nó dùng trận khóc này, chôn lấp bản thân mình khờ dại. Nó tự nói, Lưu Trầm Hương, ngươi không thể lại làm cho ngài thất vọng nữa!

Khai Thiên Phủ bổ xuống, Càn Khôn Bát vỡ, tân thiên điều xuất thế, Trầm Hương rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người mà cứu mẫu thân ra, cải cách giới luật của trời. Nhưng tâm mọi người ở đây đều nặng nề, bởi vì người vì tân thiên điều mà hy sinh nhiều nhất đã không còn nữa. Chàng đã không thể thấy tam giới càng ngày càng hạnh phúc mà chàng mong đợi.

Dương Liên sau khi được cứu ra, biết được hết thảy, tình yêu tới chết không đổi của nàng đột nhiên nguội lạnh. Tất cả và tất cả, tình yêu của nàng, tình mẫu tử của nàng trở thành một trò cười, cũng thành ngọn nguồn bức tử chính Nhị ca của mình. Nàng còn tư cách gì để hạnh phúc? Nàng nghĩ, cứ như vậy mà sống trong tự trách và tội lỗi suốt ngàn năm vạn năm đi, đây là ngươi nợ Nhị ca đó!

Sau khi Trầm Hương sửa lại luật trời, một thân một mình đến động tuyết ở Côn Lôn Sơn. Nó nhìn thấy Dương Tiễn mang theo một tia an tường trên khoé miệng, trái tim chợt co rút đau đớn. Cữu cữu, hy vọng của người, con đã làm được, nhưng mà mọi người đều không vui sướng. Cữu cữu, người trở về đi!

Chap Cuối

Tân thiên điều xuất thế, Trầm Hương làm Tư Pháp Thiên Thần tân nhiệm, Tam Thánh Mẫu Dương Liên vô tội, được thả trở về Hoa Sơn, nhưng lại cắt đứt tình cảm với Lưu Ngạn Xương, chỉ như bạn đồng hành. Long Tứ Công Chúa và Long Bát Thái Tử tâm ý nguội lạnh, trở về Đông Hải. Tiểu Ngọc cũng đơn độc quay về Vạn Quật Sơn. Đinh Hương chung quy cũng không chống nổi gia đình, nên về nhà thành thân. Còn Mai Sơn huynh đệ thì về Quán GiangKhẩu, suốt ngày canh giữ Nhị Lang Miếu. Na Tra không muốn ở Thiên Đình nhìn lại người cũ chuyện xưa, cả ngày ngây dại ở hạ giới. Hao Thiên Khuyển canh giữ thi thể của Dương Tiễn, một tấc không rời. Nó không muốn tin rằngchủ nhân của mình lại ra đi như vậy, nó phải ở đây trông chừng chủ nhân, cho tới thời khắc ngài tỉnh lại.

Hôm đó, Trầm Hương xử lý mọi việc trên Thiên Đình như mọi ngày. Khi nó đến Côn Lôn thăm Dương Tiễn, giọng nói của Tử Thần chợt vang bên tai Trầm Hương, "Lưu Trầm Hương, nếu cái giá cho Dương Tiễn sống lại chính là ngươi không thể nâng được Khai Thiên Thần Phủ nữa, ngươi có nguyện ý không?" Tử Thần nhìn thấy đứa trẻ đang mất dần ngây thơ, rốt cục cũng mềm lòng. Lão không muốn thấy Trầm Hương sống trong nỗi hối hận và tự trách vô tận. Dương Tiễn, Trầm Hương, đều là những đứa ngốc.

"Tử Thần! Tử Thần, con nguyện ý, chỉ cần có thể làm cho cữu cữu sống lại, con nguyện ý trả bất cứ giá nào!" Trầm Hương nghe thấy lời Tử Thần, trong lòng nhen lên hy vọng. Thần Phủ thì tính làm gì, cho dù phải lấy mạng của nó, Lưu Trầm Hương cũng không tiếc. Từ lúc bổ vỡ Hoa Sơn, cứu được mẫu thân, nó cũng nên lấy chết tạ tội. Nếu không vì tân thiên điều và tam giới mà cữu cữu yêu thương, nó cũng sẽ không tạm kéo dài hơi tàn để sống trong thế gian.

"Trầm Hương, sở dĩ ngươi có thể cầm được Thần Phủ là vì linh hồn của Dương Tiễn. Mà hiện giờ, chỉ cần ngươi dẫn linh hồn Dương Tiễn từ Thần Phủ ra, tu dưỡng thật tốt, rồi làm cho linh hồn trở lại thân thể là được."

"Đa tạ Tử Thần chỉ dẫn!" Trầm Hương nhìn Thần Phủ, kích động dị thường. Cữu cữu, con nhất định có thể cứu sống ngài."

Sau khi Trầm Hương biết rằng có thể khiến Dương Tiễn sống lại, nó trước tiên vội vã lên trời, mượn Tụ Hồn Đỉnh của Thái Thượng Lão Quân, sau đó lại đáp mây bay về chỗ ngày xưa nó lấy Thần Phủ, ngưng thần tĩnh khí lấy ra hồn phách Dương Tiễn, rồi đặt Thần Phủ về vị trí cũ.

Thiên đình, Chân Quân Thần Điện. Sau khi Trầm Hương mang hồn phách Dương Tiễn trở về, liền đặt Tụ Hồn Đỉnh trong mật thất. Những ngày tiếp theo, cho dù Trầm Hương bị thương khi đi trừ yêu, ngày ngày nó đều vận công giúp Dương Tiễn ổn định chân nguyên, chỉ chờ hồn phách Dương Tiễn khôi phục, sẽ khiến chàng hoàn dương.

Hai mươi năm sau, hồn phách Dương Tiễn khôi phục ý thức. Chàng nhìn Trầm Hương, phảng phất như thấy chính mình ngày xưa. Sau khi chàng biết tình cảnh của Trầm Hương, tam muội, Na Tra và Mai Sơn huynh đệ, không thể kềm nén nỗi tự trách. Dương Tiễn chẳng qua là một tội nhân đã đáng chết từ lâu, cần gì phải vì ta mà ra như thế?

Trầm Hương thấy cữu cữu khôi phục ý thức, tươi sáng cười, lại có vài phần bộ dạng ngây thơ chưa hiểu chuyện lúc trước. Nó nhìn Dương Tiễn, "Cữu cữu, ngài rốt cục tỉnh rồi!"

Một trăm năm sau, hồn phách Dương Tiễn cuối cùng cũng khôi phục. Trầm Hương gấp rút nóng lòng mang Dương Tiễn đến Côn Lôn.

Lúc này, ở Hoa Sơn, Mai Sơn huynh đệ, Long Tứ, Long Bát, Na Tra, Tiểu Ngọc, Dương Liên tụ lại một chỗ, bàn luận râm ran.

"Chuyện gì thế này? Trầm Hương sao lại đột nhiên triệu tập chúng ta ở đây a!"

"Trầm Hương không làm việc của Tư Pháp Thiên Thần, đem chúng ta tụ ở đây làm gì?"

"Trầm Hương gọi chúng ta tới đây, bản thân lại không xuất hiện, nó muốn làm gì?"

Dương Liên nhìn thấy cố nhân, cảnh cũ trước mắt, trong lòng nổi lên một cơn đau khổ. Nhị ca, tam muội rất nhớ huynh! Đang nghĩ ngợi, bên tai chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Tam muội!" Nàng lập tức nhìn ra ngoài, liền thấy Dương Tiễn mặc một bộ bạch y, trên tay cầm một chiết quạt, ôn nhu nhìn nàng. Trầm Hương lại một thân áo đen, đứng sau Dương Tiễn, cũng mỉm cười nhìn nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro