CHƯƠNG I : TƯƠNG NGỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tân, năm 1978, Đinh Trình Hâm hai mươi bảy tuổi, hiện đang là chủ một cửa hàng hoa nhỏ, bố mẹ mất sớm, cậu cùng em trai của mình là Trương Chân Nguyên sống cùng bà. Tiếc thay, cậu còn chưa kịp báo hiếu thì bà cậu đã qua đời vào hai năm trước. Hiện tại chỉ còn cậu cùng em trai sống ở đây.

Đinh Trình Hâm mắc chứng bệnh lạ, không thể lưu lại ký ức về người khác, ngoài trừ bà và em trai nhỏ thì cậu không nhớ được ai, lúc nhỏ cậu phát triển hoàn toàn bình thương, sau này trải qua một trận sốt cao, đã khiến Đinh Trình Hâm trở nên như vậy. Hằng ngày có việc gì cần cậu đều ghi vào một quyển sổ nhỏ, những người thân quen, bạn bè cậu dùng chiếc máy ảnh nhỏ mang bên người chụp lại dán vào sổ, tuy chỉ là ảnh trắng đen, nhưng nhìn rất rõ, cái máy ảnh này là do Tiểu Trương Trương nhà cậu để dành tiền chi tiêu mà mua cho cậu. Em ấy nói như vậy sẽ dễ dàng ghi nhớ hơn.

Đinh Trình Hâm sau khi làm xong mấy đơn đặt hàng nhỏ giao cho khách thì ra ngoài tưới lại hoa phía trước cửa tiệm.

Cậu chăm chú, tỉ mỉ dùng bình xịt nhỏ phun lên từng bông, không cẩn thận phun luôn cả vào một người đang đi ngang qua, mà còn phun tận vài lần, lần này phiền to rồi, cậu nhìn nhìn thấy người này có vẻ khá khó tính rồi đây.

Mã Gia Kỳ, hai mươi bảy tuổi, lính đặc chủng, hiện tại đang trong lúc nghỉ ngơi chưa có nhiệm vụ tiếp theo, cậu muốn dành thời gian tham quan xung quanh một chút, dù sao đã hơn bốn năm chưa quay về nhà, mọi thứ cũng thay đổi rất nhiều, không ngờ lại bị nước bắn trúng vào người, áo cũng ướt hết một mảng. Mã Gia Kỳ không thích nhất chính là bị dính nước vào người, mà còn là vào lúc cậu đang đi dạo nữa chứ. Mã Gia Kỳ nghiêm giọng nói :

“ Này, cậu không thể chú ý một chút sao ? “

“ Xin lỗi, thật sự xin lỗi “ Đinh Trình Hâm lúc này mới giật mình mà rối rít nói.

“ Thôi được rồi, lần sau chú ý một chút là được, đúng là xui xẻo mà. “

“ Hay là cậu để tôi giặt lại áo cho cậu được không ? “

“ Không cần đâu, cũng chỉ là chút nước thôi, không cần phiền phức như vậy. “ nói xong Mã Gia Kỳ trực tiếp rời đi.

Đinh Trình Hâm nhìn theo người nọ thở ra một hơi, thầm nghĩ cũng may người nọ không làm khó, lúc nãy cậu nhìn vào bộ đồ kia hẳn cũng phải hơn mấy ngàn, nếu phải trả tiền thì mất cả một tháng tiền hoa của tiệm nhỏ này rồi.

Buổi tối, hơn sáu giờ sau khi dọn dẹp xong, Đinh Trình Hâm như thường lệ mà nấu cơm, chờ Tiểu Trương về nhà.

“ Anh, em về tới rồi, hôm nay thật mệt chết em mà. “ Trương Chân Nguyên vừa về tới đã vồ lấy ly nước Đinh Trình Hâm đặt sẵn ở bàn mà uống, miệng còn không ngừng than thở.

Trương Chân Nguyên, hai mươi lăm tuổi, nhà báo tòa soạn Thiên Tân. Hiện tại đang sống cùng anh trai là Đinh Trình Hâm đây. Mỗi ngày đều chỉ cần đi làm, về nhà, mọi chuyện đều đã có anh cậu lo. Nhưng hiện tai, cậu đã lớn, lần nào đến lúc lãnh lương cậu đều đưa hết cho anh trai. Nhưng anh cậu nói, con trai lớn rồi, cần có tiền bên người, không chịu nhận tiền lương của cậu.

Sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng cũng thống nhất, tiền lương của cậu sẽ đưa cho anh trai một nửa, còn lại cậu sẽ tự giữ. Chính vì vậy nà Trương Chân Nguyên nói với Đinh Trình Hâm rằng một tháng lương cậu tận năm ngàn, vậy là có thể đưa nhiều hơn cho anh ấy rồi.
Đinh Trình Hâm nghe thấy em trai về tới, bắt đầu dọn cơn ra bàn nhỏ phía trong, vốn là cửa hàng hoa này có hai gian nhỏ và một gác mái phía trên, phía trước cậu dùng để mở tiệm hoa, phía sau là nhà ở của hai anh em cậu, thường ngày thì cửa hàng sẽ mở đến gần mười giờ tối, máy việc nấu cơm cùng trông coi tiệm hoa rất đơn giản, cậu đều sắp xếp gọn gàng. Chẳng qua hôm nay là ngày mười sáu tháng tư, là sinh thần của Tiểu Trương, cho nên Đinh Trình Hâm đóng cửa sớm hơn mọi khi, còn nấu cả mì trường thọ cho em ấy.

Lúc thấy Đinh Trình Hâm đem đồ ăn lên, Trương Chân Nguyên còn chưa nghĩ ra, đến khi thấy chiếc bánh kem nhỏ mà Đinh Trình Hâm chuẩn bị cậu mới sực ngớ, khoảng thời gian này quá bận rồi, đến sinh thần của bản thân cũng quên mất, chỉ có anh trai là tốt với cậu nhất, chưa năm nào quên cả.

Thấy Trương Chân Nguyên nhìn chăm chua vào bánh kem, không nói gì, Đinh Trình Hâm lên tiếng nhắc :

“ Được rồi, em mau ước gì đi, còn ăn mì trường thọ nữa. “

Trương Chân Nguyên tuân lệnh làm theo. Sau đó, hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
 
_Miên Đông Niên_
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kỳhâm