Chuyện đã xảy ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng đơn phương và cũng đã tỏ tình với 2 người
Tính đến hiện tại là vậy
Tôi là 1 cô gái hay mơ mộng.. một cô gái mang đầy đủ những đặc điểm của một Bạch Dương điển hình
Tôi bốc đồng mạnh mẽ đôi khi lại nhiệt tình thái quá
Tôi tự nhận mk nóng tính bởi cũng đã có ko ít sai lầm khi tôi trở nên bốc đồng
....
Mối tình đầu của tôi
Nói là mối tình đầu nhưng thực ra chỉ là tôi đơn phương người ta
Anh ta là 1 chàng trai ko bắt mắt ko tuyệt đẹp tựa thiên sứ
Anh ta chỉ là 1 chàng trai với sự thông minh nhạy bén hơn người
Chúng tôi đã quen biết nhau từ khi cả hai còn khá nhỏ
Nhà chúng tôi cũng chỉ cách nhau vài trăm mét
Có lẽ nếu chỉ  vì vậy có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra tại sao ư ?
Tại vì tôi khi ấy vô ưu vô lo lắm
Tôi ko quá để ý đến bất cứ ai bởi với tôi khi ấy chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thích hay yêu một người
Cho đến khi
Tôi và anh ta
Ngồi chung một bàn
Với sự thông minh và nhanh nhẹn của mk .. anh ta đã khiến tôi cảm thấy thế giới chỉ cần anh ta là đủ
Khi ấy tôi cũng có 1 vài người bạn
Team 4 người
Vui lắm
Vì khi ấy chúng tôi đến với nhau ko vì bất cứ lý do nào khác ... những kỷ niệm đúng nghĩa về tuổi học trò
Anh ta cũng tham gia vào một số cuộc vui của chúng tôi
Tình cảm cũng cứ thế mà lớn dần
Và tôi nghĩ sẽ giữ im lặng mãi như thế thôi
Tôi ko phải ko dám nói mà là ko muốn nói bởi tôi hiểu nếu tôi nói ra kết quả sẽ ra sao
Nhưng một khi đã có ngọn lửa tình yêu rồi
Dù nói là ko hay có thì cũng ko thể phủ nhận đi sự tồn tại của nó
Tình yêu cứ thế âm ỉ cứ cháy nhẹ nhàng trong lòng tôi
Tôi vẫn biết mk vẫn còn rung động anh ta
Tôi mang trong mk hy vọng sẽ có ngày anh ta tự nhận ra tình cảm của tôi và chấp nhận nó
Nhưng tại sao tôi lại cứ mãi ảo tưởng như thế?
Tôi sống những năm đầu tiên của tuổi trẻ bằng việc đắm chìm trong thứ tình yêu hão huyền ấy
Và khi đến giới hạn
Tôi ko thể chịu đựng được nữa
Tôi lựa chọn lên tiếng
Nhưng ko phải với anh ta
Mà với những cô bạn của mk
Dù sao cũng cùng là con gái tôi nghĩ họ sẽ hiểu được tôi đang nghĩ gì
Tôi đã nói với họ rằng tôi thích anh ta
Con người ta cũng thật lạ quá .. có thể bày tỏ yêu thương với người khác còn người thực sự nên nghe những điều đó thì lại chẳng hay bết điều gì
Nói ra được
Tôi thực sự cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều
Và  có lẽ mọi sự chỉ dừng lại ở đó
Nếu anh ta ko dần  nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh ta
Anh ta luôn tránh  mặt ..luôn làm ngơ khi thấy tôi
Khiến tôi cảm thấy thật ngột ngạt
Tôi chủ động xin phép được đổi chỗ ngồi
Vì tôi bị cận thị khá sớm nên tôi đã được xếp ở bàn đầu tiên
Còn anh ta lại ngồi ngay sau lưng tôi cùng một bạn gái khác
Bạn gái kia thực sự rất chăm chỉ
Và cũng vì thế
Họ dần trở nên thân thiết
Và cũng vì thế
Mọi người thường thật thật đùa đùa nói họ là một cặp
Còn tôi sao ?
Thời gian đó có lẽ phải gọi là tôi rửa mặt mặt bằng nước mắt
Tôi ko hiểu sao mk lại khóc
Tôi hiểu rằng tôi chẳng là gì
Tôi cũng biết rõ là tôi ko có quyền hạn gì trong cuộc sống của anh ta
Tôi ko muốn  khóc trước mặt người khác vì tôi sợ họ sẽ nhìn thấy điểm yếu của mk
Tôi đã ước giá như tôi đừng biết đến anh ta
Nhưng các bạn biết ko
Tình yêu đầu luôn luôn là mối tình sâu đậm và mong manh nhất
Nhiều đêm nằm xuống gối nhắm mắt lại là hình ảnh anh ta lại hiện về
Nhưng ko chỉ có anh ta mà còn có bạn gái kia nữa
Họ nhìn tôi
Để chính tôi cảm thấy mk là người  thừa
Nước mắt rôi bao nhiêu  lần
Ko một ai biết
Ko một lời hỏi thăm
Ko một ai bên cạnh
Chỉ có tôi và màn đêm lạnh lẽo
Chỉ có tôi và nước mắt trực trào
Khi ấy có lẽ tôi chưa hiểu rõ sự đời
Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng nếu tôi thật lòng với người ta thì sẽ có một ngày người ta cũng sẽ hồi đáp lại tình cảm của tôi với cái giá vừa đủ như những gì tôi bỏ ra
Rồi mọi chuyện lại dần chìm vào im lặng do áp lực học tập và lịch học dày đặc của học sinh cuối cấp như chúng tôi
Chỉ còn 1 tháng nữa
Chúng tôi sẽ thi cuối cấp
Cũng có nghĩa là
Tôi và anh ta cũng sẽ xa nhau như bao người bạn bình thường khác trong lớp
Những người bạn của tôi
Một lần nữa cho tôi những lời khuyên
Họ khích lệ tôi
Họ nói tôi nên nói ra để sau này ko phải hối hận
Và thực sự tôi chưa từng hối hận vì  tôi đã nói ra 
Mà tôi hối tiếc về cách thức mà tôi thực hiện
Hôm ấy là ngày Cá tháng tư
Tôi chọn ngày này ko phải vì tôi coi tình cảm là một trò đùa
Mà là tôi chỉ muốn nói ra tất cả nhưng vẫn muốn chừa đường lui cho chính mk
Tôi nửa đùa nửa thật
Viết cho anh một bức thư
Nhưng tôi ko đủ can đảm mà đưa nó cho anh ta
nhưng vì quyết tâm đã hạ .. làm sao có thể chỉ nói  suông ??
Tôi đã sao chép bức thư ấy ra thành mọit bản đặc biệt gửi đến anh ta
Tại sao lại đặc biệt ư ?
Vì bức thư ấy có nội dung hoàn toàn được viết tắt bằng chữ cái đầu của các từ
... tòan bộ
Bạn có thể nghĩ tôi điên hay tôi thần kinh
Nhưng nếu bạn đã từng trải qua nỗi sợ như thế
Có lẽ bạn cũng sẽ chọn cho mk một lối đi an toàn và có thể quay đầu
Và cách tôi chọn
Nó chỉ hơi khác người ta một chút
Nhưng điều tôi ko ngờ nhất
Đó là
Anh ta có thể đọc được một vài câu then chốt trong bức thư ấy
Có lẽ vì đã từng tiếp xúc với nhau trong một thời gian ko dài nhưng vừa đủ để anh ta hiểu được đôi nét về tôi
Anh ta chỉ gửi đến tôi
Một câu duy nhất
Nhưng nó ko phải câu trả lời
Mà chỉ là một nhận xét về bức thư như 1 kẻ ngoài cuộc
" tỏ tình ai lại xưng Tao- mày  bao giờ "
Đó ko phải thứ tôi mong đợi
Tôi ko dám mong chờ tình cảm từ anh ta
Thứ tôi cần chỉ là một câu trả lời thật rõ ràng
Để tôi có thể vì nó mà nhắc nhở bản thân ko nên hy vọng nữa
Nhưng anh ta thật khiến cho tôi thất vọng khi ko cho tôi một câu trả lời tường tận
Còn tôi lại cứ nghĩ anh ta ko từ chối có nghĩa là anh ra ko ghét mk
Với tôi khi ấy chỉ cần vậy thôi là tôi lại nuôi hy vọng
Có lần tôi đi ăn nhẹ với bạn
Tôi đã mua cho anh ta một ly nước chanh
Anh ta ko có từ chối
Anh ta vẫn nhận lấy
Lúc này câu chuyện của tôi lại có thêm một bạn gái khác nữa
Ả này ko giống với bạn trước
Ả thực sự .. tôi xin dùng từ la liếm và lẳng lơ
Tại sao gọi là ả la liếm ?
Khi anh ta nhận được ly nước từ tôi
Ả ta đã mon men lại gần anh ta nói những câu ngọt ngào như tình nhân
Tôi ko biết có phải ả ta cố gắng chọc điên tôi ko
Nhưng khi đó tôi vẫn đủ tỉnh táo mà giữ bình tĩnh
Tôi lẳng lặng cho qua
Tại sao nói ả lẳng lơ  ?
Sau đó tôi tặng anh một cặp móc khóa
Là một cặp chứ ko phải một chiếc
Tôi nói với anh
Hãy tặng nó cho người con gái anh yêu 
Coi như lời chúc phúc của tôi với hai người  họ
Bạn biết tại sao tôi đang  từ hy vọng mà trở thành tuyệt  vọng như vậy ko
Là bởi anh ta đã nói với một người bạn trong lớp rằng anh ta ghét tôi
Tình yêu mong manh của tôi cứ như thế mà héo úa
Nhưng khi tôi bắt đầu từ bỏ rồi anh ta lại cho tôi hy vọng
Anh ta ko có tránh né tôi nữa
Mà ngược lại anh ta dần trở lại bình thường
Và tôi lại tiếp tục hy vọng.
Còn cặp móc khóa ?
Ả kia lại tiếp tục đến nịnh nọt xin xỏ
và anh ta đã đưa cho cô ta một chiếc
Khi tôi biết điều này
Tôi đã vô cùng tức giận
Tôi như phát điên lên
Bởi bạn hiểu ko ?
Tôi ko tức điên vì chiếc móc khóa
Và tôi tức vì anh ta đã coi lời tôi nói ko ra một cái gì cả
Bây giờ khi nhắc lại bạn bè vẫn trêu chọc tôi :" lúc đó nhìn mày sợ vl .. để mày điên lên tý nữa ko biết m sẽ làm ra cái gì "
Tôi bước đến chỗ ngồi của ả kia
Buông cho ả một câu băng lãnh :"móc khóa đâu ?"
Có lẽ ả đã ý thức được việc  ả làm đã chọc giận đến tôi
Ả ngoan ngoãn đưa chiếc móc khóa vào tay tôi
Lúc tôi cầm được chiếc móc khóa trên ray
Thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là
Tôi muốn ném cái này vào thẳng mặt anh ta
Nhưng khi ấy một chú lý chí đã kéo tôi trở lại
Tôi cầm nó ném thẳng xuống con sông trước cổng  trường học
" người như anh ra sẽ ko bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn đâu "
Tôi về lớp với tâm trạng hết sức tồi tệ ... tôi ko liếc nhìn anh ra một cái nào cả
Tôi đã muốn lui còn anh ta thì vẫn lợi dụng tôi
Tôi đã quá ngu muội nên khi nhận ra thì tôi cũng chết tâm rồi
Một tuần cuối cùng
Đây là thời điểm cho những dòng lưu bút
Anh ta cũng có viết cho tôi
Nhưng trong đó ko phải lời dành cho những buổi chia tay
Anh ta nói
"Tuổi trẻ luôn bồng bột và thiếu suy nghĩ
Nếu thi trượt tốt nghiệp thì đừng nên quá lo lắng "
Khi nhìn vào những dòng chữ ấy
Tôi ko hiểu sao
Nước mắt lại lã chã rơi xuống ..
Tôi lại khóc
Nhưng lần này là do ko kìm được cảm xúc mà khóc trc mắt kẻ khác
Tôi tìm một chỗ vắng người
Tựa đầu mà gục ngã..
Nước mắt lần này rơi
Ko phải vì đau lòng nữa
Mà là....
Vì tôi cảm thấy thất vọng
Anh ta ko thương tôi
Ko sao
Tôi chấp nhận
Nhưng anh ta đâu cần đay nghiến cuộc đời tôi như thế
Đàn ông con trai bọn họ cũng thật ích kỷ
Họ chỉ nghĩ cho họ
Với cách mà tôi đối xử với anh ta thì anh ta lại tạt thẳng cho tôi một gáo nước lạnh
Tôi tuyệt vọng
Tôi chán chườm
Một cánh tay đã đưa ra
Kéo tôi trở lại
Đó là của một người bạn
Là con trai
Cậu ta ko thân với tôi nhưng lại rất cởi mở
Và có lẽ cũng một phần do tính cách của tôi

Cậu ta chỉ hỏi tôi một câu duy nhất "có sao ko "
Chắc ai cũng đoán được tôi nói gì

.
.
.
.
.
.
.
.
" ko sao mà "

Tôi cũng ko hiểu tại sao khi đó tôi lại òa lên nức nở
Ko phải tôi chờ mong sự thương hại
Mà là tôi chưa từng trải qua sự tình như thế bao giờ
Tôi ko có kỹ năng ko có kinh nghiệm
Nước mắt sao ?
Có thể bạn nói tôi ngu  ngốc tôi ngây thơ hay thậm chí nói tôi nói xàm
Nhưng tôi cũng mong bạn hiểu rằng khi ấy tôi còn là 1 cô gái chưa từng trải sự đời
Cậu con trai ấy ko nói gì nữa mà bước đi
Tôi cũng chẳng dám mong chờ sự quan tâm từ bất cứ ai
Tôi ngu ngốc tôi gánh chịu
Nhưng
Chỉ khoảng 2p sau
Tôi đã thấy cậu ta cùng 1 người nữa - người tôi thương bước lên
Lúc đó tôi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ bởi hiện tại tôi ko muốn nói chuyện trong trạng thái như thế
Cậu con trai ấy bước đi
Chỉ để lại tôi và anh ta
"Xin lỗi "- anh ta thốt lên với  tôi hai từ ấy
Nhưng tôi lại ko cảm thấy được như là anh ta đang nói với  tôi
Thật lạnh lẽo
Thật xa cách
" đối xử với tôi bình thường một chút khó vậy à ?"
Anh ta và tôi đều rơi vào trầm mặc
Rồi anh ta quay gót
Để lại mk tôi
Mọi thứ hết rồi
Vụt tan

.

.
.
.
.

Những ngày sau đó tôi đã ngừng tiếp xúc với anh ta
Tôi ko muốn dính líu gì nữa
Tôi... mệt rồi

.
.
mọi thứ cứ thế tiếp diễn
Cho đến khi tôi biết được sự thật đằng sau câu xin lỗi  của anh ta hôm ấy
Đó ko phải anh ta thấy có lỗi  mà xin lỗi
Mà là vì anh ta bị ép buộc bởi cậu con trai kia
"Mày ko xin lỗi hẳn hoi thì mày coi chừng tao "
Hóa ra là vậy
Lời xin lỗi thật rẻ mạt
Thật đáng khinh thường
Và từ đó
Tôi tự hứa với chính mk sẽ ko bao giờ nói những lời xin lỗi rẻ mạt như thế

.

Hôm ấy là ngày chúng tôi chọn trường để nộp hồ sơ
Đại đa số chọn trường C - có lẽ bởi đây là ngôi trường gần nhà nhất
Tôi biết anh ta cũng sẽ chọn trường ấy
Nhưng tâm đã chết
Tôi cũng không muốn thấy anh ta nữa
Tôi đã chọn một trường cách nhà 15km
Mọi người thấy tôi vất vả đi lại hỏi tôi : có hối hận vì thi trường này ko ?
Vâng tôi đã hơn một lần tôi cảm thấy chán nản nhưng tôi chưa từng hối hận
vì sao ư ?
Vì tôi hiểu được rằng tôi đã chọn con đường này thì dù thế nào tôi cũng phải dũng cảm mà bước tiếp
Tôi đã chọn thì dù thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận
Ở góc nhìn của mọi người họ nói tôi sai lầm
Nhưng thâm tâm tôi lại cảm thấy điều tôi chọn ko hẳn là sai
Tôi bước đi
Chính là vì tôi sợ phải đối mặt với anh ta
Như thế tôi sợ tôi lại nuôi hy vọng
Lại đau lòng lần nữa
Tôi quyết định xa rời




.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro