Chương 4: Yêu tinh nói dối chỉ khóc trong đêm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

6 giờ 30 phút sáng, tôi tỉnh dậy đúng giờ.

Mấy ngày nay tôi đều tỉnh dậy vào cái giờ này, đồng hồ sinh học của tôi còn chính xác hơn cả đồng hồ thường.

Tôi đánh răng, rửa mặt, rồi xuống nhà ăn sáng. Sáng sớm mẹ vẫn chưa dậy, tôi thay giày mở cửa ra khỏi nhà.

Buổi sáng mùa hè, ánh nắng vẫn chưa quá chói chang, lớp sương mù nhẹ nhàng phủ lên bầu trời thành phố. Thời gian trôi qua, sương mù cuối cùng cũng tan biến dưới ánh mặt trời.

Ngoài cổng khu phố có một cửa hàng bánh mì sáng, ở đó có sữa đậu nành và bánh quẩy rất ngon.

"Chào buổi sáng, Thập Vũ." Người mở cửa hàng là một bác trai trên năm mươi, bác rất ôn hòa, nhìn tôi mỉm cười, "Hôm nay muốn ăn gì? Vẫn một bát sữa đậu và hai cây bánh quẩy như mọi khi?"

"Dạ, vẫn một bát sữa đậu và hai cây bánh quẩy."

Tôi đã ăn sáng ở đây từ bé đến lớn. Khi tôi còn nhỏ, bố tôi qua đời, sau đó tôi và mẹ nương tựa nhau sống. Khi mẹ tôi bận không có thời gian chuẩn bị bữa sáng, tôi thường đến cửa hàng này ăn.

"Được, con ngồi trước đi, bác mang ra ngay." Bác đáp lời, sau đó quay người đi làm việc.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế sạch sẽ, tâm trạng thoải mái.

Tôi muốn chia sẻ tâm trạng tốt của mình với mọi người, tôi muốn cả thế giới biết tâm trạng của tôi rất tốt. Tôi lấy điện thoại mở QQ, gửi lời chào đến tất cả mọi người. Tuy nhiên, vì vẫn còn sớm, không có nhiều người trên QQ lúc này, nên sau khi gửi lời chào, không có ai trả lời tôi cả. Tôi không quá để tâm, điều này hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của tôi. Tiếp theo, tôi mở tất cả các nhóm QQ, chia sẻ tâm trạng của mình với mọi người, đồng thời cũng chia sẻ tên của cửa hàng và vị trí.

"Thập Vũ, sữa đậu và bánh quẩy của con đây." Bác trai mang bữa sáng tới trước mặt tôi.

"Cảm ơn bác Trần!" Tôi cười rạng rỡ với bác, làm bác có chút ngạc nhiên.

"Tâm trạng Thập Vũ dường như rất tốt!" Bác cười nói, "Tốt thật, mưa qua trời lại nắng."

"Đúng ạ, bác Trần kinh doanh tốt, tâm trạng cũng rất tốt!" Tôi bỗng trở nên rất hòa nhã, vừa uống nước đậu ăn bánh quẩy vừa nói chuyện với bác Trần không ngừng.

Ăn sáng xong, tôi nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, trên đường không nhiều người qua lại, tôi liền tiếp tục đi theo lối dành cho người đi bộ.

Tâm trạng tôi rất thoải mái, cả cơ thể như đang trôi nhẹ nhàng, như có một nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt, trí não tôi cũng hoạt động vô cùng tích cực. Trong nhóm QQ có một vài người thức dậy sớm nhắn tin lại cho tôi, dù quen biết hay không, tôi cũng trò chuyện với họ đôi ba câu.

Không chỉ thế, tôi thậm chí cảm thấy rằng, nếu bây giờ bắt tôi ngồi xuống và học thuộc một quyển "Sở Từ", tôi cũng có thể học thuộc nhanh chóng.

Tôi vừa trò chuyện QQ trên điện thoại, vừa đi không đích đến. Tại mọi ngã rẽ mà tôi gặp, tôi đều chọn rẽ trái.

Không biết đã đi được bao lâu, khi tôi nhìn lên, tôi phát hiện mình đang đứng ở trung tâm thành phố. Có một đài phun nước khổng lồ đang phun nước, những giọt nước trắng xóa phun lên trời, sau đó lại rơi xuống.

Tay chân tôi đột nhiên co giật, cảm giác hoảng loạn từ tận đáy lòng trào lên, tôi như tỉnh giấc khỏi cơn mơ, thoát khỏi tâm trạng hưng phấn.

Nước, rất nhiều nước, chúng đang nuốt trọn chân tay tôi, nỗi sợ hãi to lớn cùng với tiếng nước lao về phía tôi. Tôi phải chạy trốn, tôi phải chạy ngay bây giờ, tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức...

Trái tim tôi đang co thắt rất mạnh, tôi không hiểu tại sao mình lại hoảng loạn, lại sợ hãi như vậy, Tôi muốn tìm một nơi để trốn, một nơi không có nước, không đông người, không có những ánh mắt khác nhau của mọi người.

"Cung Húc, Cung Húc, cậu đang ở đâu? Chạy đi, mau rời khỏi đây, ở đây có rất nhiều nước, rất đáng sợ..." Tôi vô thức thì thầm, tôi cũng không biết bản thân đang nói những gì, "Mau chạy đi, chạy đi... nếu không nhanh sẽ chết mất."

Thế giới trước mắt như một bức ảnh bị phơi sáng quá mức, tương phản giữa ánh sáng và bóng tối quá mạnh, không khí bị bóp méo, mọi thứ đều trở nên đầy thù địch.

Tôi loạng choạng chạy về phía trước, hình như đụng phải ai đó, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Bọn họ đang nhìn trộm tôi, bọn họ đều muốn làm hại tôi!

"Cung Húc, cậu đang ở đâu?" Nước mắt không kiểm soát được rơi xuống, từ trong ánh sáng kì lạ, tôi thấy bản thân mình biểu cảm cứng ngắc như con búp bê gỗ.

Tôi không thể kiểm soát biểu cảm mình, tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt lại trào ra, tôi không thể ngừng được!

Cung Húc, Cung Húc nhẹ nhàng như ánh nắng tháng ba, cậu đang ở đâu?

Đừng đi vào trong nước, đừng đi, sẽ chết mất...

Trái tim tôi vừa lo lắng vừa hoảng loạn, tôi vươn tay muốn nắm lấy một người qua đường, nhưng họ đều tránh xa tôi. Tâm trạng tôi ngày càng trở nên khó chịu, như một nhóm lửa trong lòng đang cháy rực. Nếu lúc này tôi có thể nhìn thấy bản thân mình, tôi chắc chắn sẽ bị bản thân hiện tại dọa cho sợ hãi.

Tôi của hiện tại, đôi mắt đỏ hoe, biểu cảm cứng ngắc dữ dằn.

Não bộ tôi bỗng trống rỗng, không nghe thấy âm thanh nào nữa.

Như đã trải qua cả một thế kỷ vậy, tôi nghe thấy có người nói chuyện. Tôi mơ màng, khi cuối cùng tầm nhìn cũng trở lại, tôi thấy mình đang nắm chặt cánh tay một cô gái.

Cô ấy tràn ngập nỗi sợ, gần như sắp rơi nước mắt.

"Tôi không biết ai là Cung Húc, xin lỗi, tôi thật sự không biết cậu ấy ở đâu!" Cô ấy lặp đi lặp lại câu này.

Như bị điện giật, tôi buông tay ra, cô ấy gần như bỏ chạy vội.

Xung quanh tôi không có ai, mọi người đều lùi ra xa tôi.

Tôi vừa làm gì vậy?

Trong khoảnh khắc mơ hồ đó, tôi làm sao mà nắm chặt lấy cô gái đó, tôi đã hỏi cô ấy điều gì?

Tôi tự nhiên lùi lại một bước. Tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt của họ đầy vẻ tò mò. Tôi lại lùi lại một bước, sau đó quay đầu chạy ra ngoài!

Vừa nãy không để ý, tôi đã chạy vào trung tâm thương mại lớn. Sự hỗn loạn tôi gây ra ban nãy đã thu hút sự chú ý của bảo vệ trung tâm, họ đang tiến lại gần tôi.

Tôi không thể để bị bắt, tôi phải chạy!

Đó là điều duy nhất não tôi có thể nghĩ đến.

Tôi đã chạy rất lâu. Người qua đường đến rồi đi vội vã, tất cả mọi người mang một biểu cảm mơ hồ. Tôi không biết mình đang ở đâu, phải chạy đến đâu, tôi chỉ biết rằng mình không thể dừng lại.

Nhưng rồi đúng vào lúc này, có người mạnh mẽ kéo lấy cánh tay của tôi, cản đường đi của tôi.

Tôi ngã vòng tay của người đó, hơi thở tươi mát của bạc hà tràn vào mũi, tràn thẳng vào bộ não kiệt sức nhưng vẫn rất hưng phấn của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng trai anh tuấn với làn da trắng mịn.

"Cung Húc!" Trong khoảnh khắc tôi nhìn lên, hai từ này tuột ra khỏi miệng tôi.

Tuy nhiên, chàng trai này không phải Cung Húc.

Đôi mắt cậu ta màu hổ phách, biểu cảm khuôn mặt có chút nặng nề.

"Cậu là ai? Tại sao lại ngăn tôi?" Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi tay cậu ta.

Khi nghe câu hỏi của tôi, chàng trai kia đứng người một chốc, thậm chí cả ánh mắt cậu ta cũng run lên. Cậu ta dường như có chút khó tin: "Cậu không nhận ra tôi sao?"

"Tôi chắc chắn không nhận ra cậu rồi!" Tôi cảm thấy người này thật là kỳ lạ, liệu mỗi người lạ trên đường tôi đều phải nhớ sao?

"Hạ Thập Vũ." Vậy mà cậu ta lại gọi tên tôi.

Tôi nhăn mặt, có chút không hiểu, sao người này lại biết tên mình?

"Tôi là Mộc Tư Nam." Chàng trai nhẹ giọng nói.

Mộc Tư Nam?

Tôi nhớ lại một chút, cái tên này nghe quen quen, tôi có cảm giác đã từng nghe qua ở đâu đó. Nhưng tôi chắc chắn, tôi không quen biết người đứng trước mặt này.

02

Mộc Tư Nam không bao giờ nghĩ rằng, Hạ Thập Vũ lại sẽ hỏi mình "Cậu là ai" như vậy. Bởi chỉ mới nửa tháng trước, họ vừa gặp nhau ở trường cũ của Hạ Thập Vũ, thậm chí còn cãi nhau.

Vậy mà chỉ nửa tháng sau, Hạ Thập Vũ không nhớ ra Mộc Tư Nam là ai, ánh mắt cô không nói dối, ánh mắt nhìn cậu hoàn toàn xa lạ, cô thực sự không nhớ ra cậu là ai.

"Tôi là Mộc Tư Nam." Mộc Tư Nam nói lại một lần nữa, không hiểu tại sao cô lại không nhận ra cậu, điều này khiến cậu ta có chút để tâm, "Chúng ta mới gặp nhau vài ngày trước."

"Xin lỗi." Biểu cảm Hạ Thập Vũ bỗng trở nên lúng túng, "Tôi không nhớ nữa......"

"Không sao, cậu không cần lo lắng." Mộc Tư Nam vội vàng đổi chủ đề, "Sao cậu lại ở đây? Ban nãy cậu gặp ai à?"

Hạ Thập Vũ đứng đó, nghiêng đầu nhìn Mộc Tư Nam, trông lanh lợi một cách lạ lùng.

Ánh mặt trời lười biếng lặn xuống, để lại dấu hôn nhẹ nhàng trên cơ thể cô. Trong khoảnh khắc này, không biết có phải ảo giác không, Mộc Tư Nam như thấy được cảnh hai năm trước, cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng váy kẻ sọc đứng trước kệ sách trong thư viện.

Họ đứng ở các thời-không khác nhau, nhưng chúng lại chồng chéo lên nhau một cách kỳ lạ.

"Vừa rồi..." Ánh mắt của Hạ Thập Vũ đứng lại trong một khắc, "Tôi đã nhìn thấy vòi nước."

Trái tim Mộc Tư Nam đập mạnh một nhịp, không cần Hạ Thập Vũ nói gì thêm, cậu đã biết cô vừa trải qua điều gì.

Ngày hôm đó, sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Mộc Tư Nam đơn giản chỉ kiểm tra một chút căn bệnh đó là gì, nhưng cậu nhanh chóng tắt trang web, buộc bản thân không được quan tâm đến Hạ Thập Vũ.

Tuy nhiên chưa qua bao lâu, cậu phát hiện một sự việc rất kỳ lạ.

Đó là vào một tối cách đây mười ngày, cậu đang chơi game, bỗng nhiên một người bạn cùng trung học trên QQ liên lạc, nói rằng thấy một người sử dụng danh tính của Cung Húc trên mạng, tham gia vào các nhóm, đăng những lời lẽ kỳ quặc.

Lúc đó Mộc Tư Nam nghĩ chắc có ai đó đùa giỡn, đang nghĩ tìm ra người đó để trừng phạt, để họ không dám đùa giỡn với người đã khuất. Tuy nhiên, điều làm cậu bất ngờ, trở tay không kịp là người đăng bài với danh tính Cung Húc lại là Hạ Thập Vũ.

Bất kỳ ai cũng có thể đùa giỡn với cái chết của Cung Húc, nhưng Hạ Thập Vũ thì không thể. Một cô gái đã tự trách bản thân đến mức gặp vấn đề tâm lý vì cái chết của Cung Húc, làm sao có thể làm điều tàn nhẫn như vậy?

Mộc Tư Nam đọc qua tất cả những bài viết đó, càng đọc cậu càng cảm thấy lạnh lòng. Những bài viết đó không có logic, thậm chí các từ còn không liên kết với nhau. Nhưng cô ấy gần như lúc nào cũng có thể đăng bài. Cậu cũng tham gia vào những nhóm đó, nhiều người trong nhóm không thể chịu đựng được tính cách kỳ quặc của cô, nên đã xóa bạn bè rồi còn chặn cô. Nhưng dù thế nào, điều đó cũng không ngăn cản được cô, cô tham gia vào nhiều nhóm hơn, dùng danh tính của Cung Húc nói chuyện trong đó.

Cô nói chuyện với một tinh thần hứng khởi, cô còn hát các bài hát mà Cung Húc thích, cô ghi âm rồi đăng lên mạng. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, cô như kẻ điên hóa thân thành Cung Húc.

Lý do Mộc Tư Nam xuất hiện ở đây chắc chắn cũng không phải sự tình cờ. Một giờ trước đó, Hạ Thập Vũ lại nói chuyện trong nhóm, dĩ nhiên vẫn là với danh tính của Cung Húc, cô nói rằng cô đang uống đậu nành ăn bánh quẩy, rồi còn chia sẻ bảng hiệu và vị trí của cửa hàng. Cô còn viết một bài thơ nhỏ rất hay, ca ngợi sự đẹp đẽ của buổi sáng mùa hè.

Mộc Tư Nam nhanh chóng chộp lấy điện thoại chạy ra ngoài. Không giải thích được là tại sao, nhưng như có một sợi dây vô hình dẫn cậu đến đây. Cậu tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy Hạ Thập Vũ, trông cô như một người đang bị lạc lõng, như một người bị cả thế giới bỏ rơi.

Hạ Thập Vũ ở trước mặt, băng trên trán đã được tháo ra, vết sẹo mỏng manh cho biết cô từng bị thương.

"Cậu có sợ không?" Mộc Tư Nam cẩn thận hỏi, "Hạ Thập Vũ, có phải cậu sợ lắm không?"

Lưng Hạ Thập Vũ cứng lại một lúc, trái tim cô run lên, như đang bị lộ ra góc khuất nhất trong tâm hồn. Cô tự nhiên lắc đầu, phủ nhận nhanh chóng: "Tôi không sợ, làm sao tôi có thể sợ chứ? Chỉ là một cái vòi nước thôi mà."

"Điện thoại..." Mộc Tư Nam đưa tay về phía cô, "Có thể cho tôi mượn một lát được không? Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi cần gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng."

"Được chứ." Hạ Thập Vũ không phải là người hẹp hòi, dù tình trạng cô lúc này không tốt lắm, nhưng cô vẫn có thể cho mượn điện thoại. Cô đặt chiếc điện thoại mà cô nắm chặt trong tay vào tay Mộc Tư Nam.

"Cảm ơn." Mộc Tư Nam nhận chiếc điện thoại, bật màn hình lên, trên đó vẫn là giao diện trò chuyện, tài khoản QQ của Hạ Thập Vũ thật sự giả mạo Cung Húc. Cậu thầm thở dài trong lòng, cô ấy thật sự đã sống cuộc sống của một người khác.

Cậu ẩn giao diện cuộc trò chuyện vào nền, sau đó nhấn số để gọi.

Cậu gọi một lúc, không ai nhấc máy, nên đành tiếc nuối trả lại điện thoại cho Hạ Thập Vũ: "Cảm ơn, có vẻ như bạn tôi không mang theo điện thoại."

"Không có gì." Hạ Thập Vũ nhận lại chiếc điện thoại. Lúc này, khuôn mặt của cô đã khá hơn rất nhiều, như thể cô đã thoát khỏi sự mất kiểm soát phút trước.

Mộc Tư Nam đứng yên đó, dõi theo Hạ Thập Vũ rời đi. Sau một lúc, cậu khẽ nhẹ nhàng đi theo cô. Hạ Thập Vũ như vậy khiến cậu cảm thấy không yên tâm. Cậu tiếp tục dõi theo cô cho đến khi cô vào khu phố nơi cô sống, chỉ khi nào cậu thấy cô bước vào tòa nhà mới yên tâm rời đi.

Mộc Tư Nam không về nhà, cậu đến bệnh viện. Cậu đến bệnh viện tìm một người, người đó chắc chắn là bác sĩ Trương.

Hành vi của Hạ Thập Vũ thật sự rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến người ta lo lắng.

Văn phòng bác sĩ Trương không có bệnh nhân khác. Mộc Tư Nam gõ nhẹ cửa, bác sĩ Trương nhìn lên thấy Mộc Tư Nam, có chút ngạc nhiên. Nhưng điều này chỉ là phản ứng thoáng qua, ông nhanh chóng trở lại bình thường. Giống như việc Mộc Tư Nam đến tìm ông, điều này nằm ngoài dự đoán nhưng cũng là điều dự đoán.

"Cháu đến vì việc của Hạ Thập Vũ phải không?" Bác sĩ Trương nói trước.

Mộc Tư Nam không nói gì, coi như đã đồng ý.

"Ta nghĩ cháu sẽ đến, vào đi." Bác sĩ Trương cũng không để ý, thậm chí cũng không ngó lên nhìn cậu.

Mộc Tư Nam bước vào, ngồi đối diện với bác sĩ Trương.

"Rối loạn lưỡng cực, bệnh này là sao vậy ạ?" Mộc Tư Nam mở đầu câu chuyện.

"Biểu hiện lâm sàng bao gồm các giai đoạn hưng cảm và trầm cảm trong quá trình bệnh, nghĩa là, vừa có cả hưng cảm vừa có cả trầm cảm, hai điều này đều xảy ra trước hoặc sau, hoặc xảy ra đồng thời cùng lúc. Trước đây những biểu hiện chính của con bé là những suy nghĩ, ký ức, hoặc những giấc mơ tái diễn, không tự chủ hiện lên các tình huống hoặc nội dung liên quan đến chấn thương, xuất hiện phản ứng cảm xúc mạnh khi gặp các tình huống do chấn thương gây ra, vì vậy ta chẩn đoán là triệu chứng tái trải qua vết thương trong rối loạn căng thẳng sau chấn thương." Bác sĩ Trương nói, ánh mắt ông lóe lên chút ân hận, "Nhưng dựa trên biểu hiện gần đây của con bé, cộng với kết quả kiểm tra của máy, cơ bản có thể chẩn đoán là rối loạn lưỡng cực."

"Vậy... khi cô ấy bị bệnh, có phải cô ấy sẽ trải qua các trạng thái ảo không?" Mộc Tư Nam hỏi, "Tự tưởng tượng mình là một người khác, kiểu vậy... có xảy ra không ạ?"

Bác sĩ Trương ngưng lại việc xếp hồ sơ, ông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trán nhăn lại, hỏi như để xác nhận: "Tự tưởng tượng?"

Mộc Tư Nam gật đầu: "Vâng, cô ấy đã tự tưởng tượng mình là Cung Húc, người đã mất ấy ạ."

Sau đó, Mộc Tư Nam lấy điện thoại ra, mở diễn đàn và cho bác sĩ Trương xem những bài viết mà Hạ Thập Vũ đã đăng trên mạng: "Bác xem, khi cô ấy tự tưởng tượng, dường như cả người đều hứng khởi, cảm xúc dâng trào, khiến cho cô ấy liên tục nói không ngớt, nhưng khi nói chuyện lời nói không liên kết với nhau, điều này thật kỳ lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro