NẾU NHƯ YÊU TẠI SAO KHÔNG... NẾU NHƯ KHÔNG YÊU TẠI SAO LẠI...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói đầu: Đây là tác phẩm đầu tay của mình tuy là thể loại truyện ngắn, trước mình có viết một câu chuyện với tựa "TRò chơi tình yêu" với Bút danh Di Nhiên, sau nhiều lần suy nghĩ kết hợp với các nhận xét của bạn đọc mình đã viết lại câu chuyện này, sẽ có nhiều tình tiết hơn và không đơn giản chỉ là vài diễn biến cơ bản như trước, kết hợp với hai câu chuyện bên lề để lấy niềm vui cho độc giả. Mình trở lại với bút danh mới Nước Trà Suông, hy vọng được mọi người ủng hộ!

"Tình yêu tựa như trò chơi nếu người ta bắt đầu cuộc chơi thì phải chấp nhận kết quả. Nếu chỉ là một trò chơi bình thường thì tất có người thắng kẻ bại nhưng nếu trò chơi đó lại là tình yêu thì sẽ chẳng có ai thắng ai thua mà chỉ có cả hai cùng tổn thương"

......Hiện tại 1......

Tôi ngồi trong một tiệm cà phê nhỏ, đây là nơi tôi yêu thích nhất, không chỉ nó yên bình mà nó làm cho tôi gợi nhớ đến một người, người từng làm tổn thương tôi nhưng cũng là người tôi yêu sâu sắc, từng bản nhạc Bethoven vang lên khiến lòng tôi nao nao bồn chồn khó tả, mùa xuân nơi đất khách khác với mùa xuân nơi quê nhà. Tôi đã du học được 2 năm, nói là mùa xuân nhưng vẫn lạnh lẽo lắm, mặc chiếc áo len dày mà từng cơn gió lạnh vẫn thấm qua khiến tôi khẽ rùng mình, mùa xuân Việt Nam đâu đâu cũng có một mùi hương đặc biệt khiến tôi khó quên, cảm giác ấm áp lan tràn khắp nơi chứ không lạnh lẽo như nơi đây.

Nhìn ra bờ sông những hàng anh đào nở rộ, từng tốp người ngồi dưới gốc cây xì xào ngắm những bông hoa rơi xuống, họ kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày bằng thứ ngôn ngữ mẹ đẻ mà một đứa ngoại quốc như tôi khó lòng mà hiểu hết được. Trẻ con nơi đây xinh xắn lắm, chúng mặc các bộ Kimono đủ các màu, đủ các loại họa tiết xinh đẹp, 25 tuổi tôi cũng ao ước có một gia đình và có những đứa con xinh xắn thế kia, cả gia đình sẽ cùng nhau đi pinic, xem phim thật hạnh phúc biết bao! Nếu như có anh thì tốt biết mấy.

Năm ngoái tôi cô đơn bơ vơ giữa dòng người tấp nập ở Osaka, những giọng nói gọi chào nhau bằng thứ tiếng Nhật chuẩn lại có đâu đó xen lẫn những người nói giọng Osaka, tôi đi dạo quanh con phố bên bờ sông, ngắm nhìn các biển hiệu các cửa hàng, Ở Nhật biển hiệu sặc sỡ lắm nhìn rất bắt mắt tôi thích thú ngắm các chúng, bỗng nhận ra một dáng hình quen thuộc, là anh chính là anh hơn 5 năm nay không gặp anh vậy mà... tay anh đang dắt một cô gái, cô ấy vô cùng xinh đẹp, hai người họ như bức tranh hài hòa chọc thẳng vào trái tim tôi, từng giọt máu chảy ra khiến tôi ngừng thở cảm giác đau đớn đến khó tả. Anh nắm chặt tay cô gái đó như thể cô ấy là người quan trọng nhất với anh, họ dừng lại trước tiệm cà phê nhỏ trò chuyện. Có lẽ họ đi hưởng tuần trăng mặt chăng? Hay là hai người chỉ đi chơi với nhau thôi. Bao nhiêu câu hỏi cứ tràn ngập trong đầu tôi, tôi phải làm gì đây? Chất vấn anh? Tôi làm gì có tư cách, chào hỏi anh? Tôi làm gì có mặt mũi nào! Tôi quay gót bỏ chạy, bỏ chạy khỏi người tôi muốn gặp, bỏ chạy khỏi khung cảnh tôi không muốn nhìn.

- Này chị gái, em ngồi đây được chứ?

Tôi ngẩng đầu nhìn thì hóa ra là một cô gái nhìn khoảng 18, 19 tuổi trông không xinh đẹp lắm nhưng rất ưa nhìn, lại hoạt bát đáng yêu hơn nữa lại là đồng hương nên tôi không ngại cho ngồi cùng bàn.

- Xin tự giới thiệu với chị, em là Mai Anh, sinh viên trường Mỹ Thuật, em theo bạn em đến đây vẽ đề tài nhưng không biết Osaka có cảnh nào đẹp nên thơ, bạn em vừa về khách sạn lấy tiền, em thì ngó nghiêng xem ai giống giống người Việt Nam thì qua hỏi han một chút cho biết tình hình.

- Chào em, chị là Hà, ngày trước chị học kinh tế quốc dân, bây giờ đang học thạc sĩ ở Đại học Osaka.

Cô bé nhảy chồm lên kêu to:

- Chị giỏi thật đấy! Sugoi (ý khen tuyệt vời, giỏi giang).

- Em học Mỹ thuật chắc tài hoa lắm nhỉ chứ không khô khan như chị đâu!

Cô bé mắt long lanh cười đáp:

- Em được như ngày nay đều nhờ anh ấy cả!

- Bạn trai em sao?

- Vâng! À chị em biết xem bói đấy, chị thử không?

Nhìn cô bé tinh nghich rút ra bộ bài Tarot được gói trong mảnh vải màu đen khiến tôi tò mò.

- Được em bói cho chị đường tình duyên đi.

Cô nhóc yêu cầu tôi rút ba cây rồi lật từng cây một, đôi mắt cô bé đẹp lắm đẹp tựa thiên thần nó long lanh, đôi mắt không quá to nhưng không quá nhỏ đặc biệt lông my cong vút tựa cánh bướm, lúc chớp mặt giống như đôi cánh bướm đang cử động, đôi long mày thanh tú là điều mơ ước của bao cô gái trong đó có tôi.

Mai Anh chậm rãi nói:

- Lá bài thứ nhất thể hiện chị đang có vấn đề về tình cảm, day dứt nuối tiếc cũng kèm theo hối hận , hụt hẫng vì đánh mất cuộc tình, lá bài thứ hai cho biết anh ấy là mối tình của chị, lá bài thứ ba....

Cô bé ngập ngừng một chút nói:

- Em tặng chị một câu thôi "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên kiến diện bất tương phùng".

Nói xong tôi chưa kịp hỏi tiếp cô bé đã thu bộ bài lại chạy theo một chàng trai bên ngoài quán, tôi đoán là chàng trai cô bé vừa nhắc tới chăng? Có duyên ắt sẽ gặp lại liệu tôi và anh có thể gặp lại không khi anh đã có người mình yêu rồi. Ngày mai tôi sẽ lên máy bay về nước về nơi thuộc về tôi và cũng là nơi có anh.

....... Quá khứ.....

- Tao thách mày tán đổ được con bé kia đấy! con đây kiêu lắm, trông bình thường mà kiêu thấy tởm.

- Tán thì tán, nếu tao tán đổ thì mày mất cái gì?

- Tán đổ là nó nhận lời mày đến dự sinh nhật tao tháng sau nhé, nhưng mày phải đá nó ngay cho hết kiêu , làm được thì tao mất mày đống trang bị trong game được chưa!

- Ok! Thế nhé!"

Tôi đã nghe không dưới hai mươi lần đoạn ghi âm này, đã bảy năm trôi qua nhưng những ký ức tuổi học trò vẫn còn y nguyên trong đầu tôi. Đối với tình yêu là thứ quý giá vô cùng nên người nhận được tình yêu sẽ phải là ngươi xứng đáng nhưng tôi lại làm trái mất điều này.

Ngày đó một con bé học đứng nhất nhì trường tuy không xinh đẹp nhưng lại là mục tiêu của nhiều chàng trai muốn cưa.

- Hà ơi! Em đang làm gì thế? Học hành ít thôi em học giỏi thế kiểu gì chẳng đỗ.

Tôi lắc đầu nhìn Nam

- Anh lúc nào cũng chủ quan, giỏi thì cũng trượt như thường.

Nam cười cười gãi đầu:

- Ừ cũng đúng, em muốn ăn gì anh mua cho!

- Em muốn ăn kem, em muốn ăn kem!

Tôi lúc nào cũng làm nũng anh như thế khiến Nam dở khóc dở cười.

- Em cứ như trẻ con ý suốt ngày đòi ăn kem, thế muốn ăn gì khác kem nữa không?

Tôi cười tươi roi rói năm lấy khủy tay Nam:

- Thật không? Thật không? Em muốn ăn Sô cô la nữa! Anh mua đi, mua đi!

- Được rồi, lên xe anh đèo.

Tình yêu là một thứ tình cảm lạ lùng, bạn cố gắng không để cuốn theo nó nhưng không biết tự bao giờ mình bị vây hãm xung quanh thứ tình cảm này, lúc nhận ra đã quá muộn. Tôi còn nhớ hồi cấp 2 có làm một thí nghiệm sinh học về phản ứng chú Ếch khi trong nồi nước đang bị đun nóng dần dần, sự thay đổi nhiệt độ từ từ khiến chú ếch không nhận ra tình cảnh nguy hiểm của mình mà vẫn ung dung ngồi trong đó đến khi nước sôi thì đã quá muộn. Tôi cũng như vậy sao?

Hôm nay, vừa đến cồng trường, tôi thấy anh đi cùng một cô gái xinh đẹp, ừ rất xinh đẹp, sành điệu thì đương nhiên sành điệu, bạn tôi chỉ nói:

- Mày thấy không, bạn trai mày chạy theo bạn gái cũ rồi đó. Con bé kia yêu thằng Nam như con thiêu thân, nó từng thề đời này không lấy thằng Nam thì không lấy chồng đấy.

Tôi bặm môi, tim thoáng chút đau đớn, biết anh trêu đùa mình, tán tỉnh mình chỉ vì các cược nhưng tôi không sao kìm được cảm xúc đó:

- Tao ... thôi vào lớp đi, kệ anh ấy!

Tôi ngồi nghe giảng mà tâm trí cứ bay đi đâu, trong đầu luôn tự hỏi vậy anh ấy và mình sẽ chia tay chứ? Mình có cam lòng không? người yêu cũ quay về khiến anh quên tôi ngay và cũng bỏ những lời thách thức kia ra sau lưng như cơn gió thoảng qua? Giờ ra chơi, tôi đang thất thần thì có tiếng gọi:

- Hà! Hà ơi! Anh ở đây này!

Tôi nhìn anh với vẻ mặt giận dỗi:

- Anh tìm em làm gì?

Anh thoáng ngẩn ra:

- Thì tìm em đi ăn kem chứ làm gì?

- Anh tìm em đi ăn kem với anh, thế người ta anh để đi đâu?

Anh vẫn ngu ngơ không biết:

- Người ta nào? Có ai thích ăn kem như em đâu.

Tôi khóe mắt đỏ hoe tức giận nói:

- Anh rủ em đi chỉ vì em thích ăn kem, còn muốn ăn thứ khác thì rủ người khác. Từ nay không ăn kem nữa.

Nói xong tôi giận dỗi về lớp, mặc kệ anh ngây như phỗng. tôi giận dỗi đến mức về cũng không chờ anh, cắp cặp chạy cổng sau, mặc kệ anh đứng chờ,. Tối hôm đó, anh gọi điện đến nhà định không nghe máy nhưng bố mẹ tôi cứ nhìn tôi với anh mắt soi mói nên đành nghe vậy:

- A lô, chuyện gì?

- Anh đang ở gần nhà em chỗ cây hoa dâm bụt ấy, vắng người không sợ ai nhìn thấy đâu!

- Mượn sách hả chờ một chút nhé.

Tôi quay sang nói bố mẹ:

- Bố, bạn con mượn sách Toán đang chờ đầu ngõ, con mang sách cho bạn con rồi về ngay ạ.

- Đi đứng cẩn thận, con cứ hấp ta hấp tấp.

- Dạ vâng ạ!

Truyện con gái giấu cha giấu mẹ lén lút đi gặp bạn trai là chuyện xưa nay không hiếm nhưng đối với tôi là chuyện có một không hai. Gia đình tôi vốn gia đình nề nếp, không có chuyện yêu đương lúc đang học thế này, bố mẹ tôi mà biết chỉ còn nước bị róc xương.

Chạy ra đầu ngõ đã thấy Nam vẻ mắt sốt ruột nói:

- Sao lâu thế? Anh đợi mỏi cả chân, muỗi đốt sưng vù đây này.

Tôi bĩu môi:

- Ai quan tâm! Bảo bạn gái anh quan tâm đi, đừng đến tìm em làm gì!

Anh phì cười:

- Ghen hả? Bạn ấy đến chia tay anh nói chuẩn bị vào Nam với bố mẹ1

Tôi nhăn mặt nói:

- Không phải bạn ấy nói đời này không lấy anh thì không lấy chồng sao? Chưa gì đã bỏ cuộc sớm thế! Chẳng có tinh thần cách mạng gì cả, giặc vừa mới tới đã bỏ chạy, thật thiếu lập trường!

- Ái chà, lại còn phê bình tình địch thế sao? Ai sáng nay ghen thèm nhìn mặt anh nữa hả?

- Ai ghen? Người ta chỉ bực mình thôi tưởng anh "có cũ nới mới", tình cũ chưa dứt được.

Nam cười hi hi nắm tay tôi nói:

- Em như trẻ con ý, ghen những thứ vớ vẩn! Nhưng anh thích nhìn em ghen, đáng yêu muốn chết!

Tôi giả bộ buồn nuôn:

- Eo sến quá! Bạn gái nào anh cũng nói thế hả?

- Không! Chỉ riêng mình em.

Thế là làm lành, ngày mai tôi vẫn đến lớp nhìn anh chơi bóng rổ ngoài sân trường, anh chơi giỏi lắm, người ta nói, chơi bóng rổ có thể tăng chiều cao, eo anh cao hơn tôi những 30 cm, bạn tôi hai nói tôi với anh là cặp đôi nấm lùn và cao kều.

Tình yêu cứ thấm thoắt đến tôi và Nam cũng, yêu nhau được ba tháng, sinh nhật bạn anh cũng sắp đên.

- Hà! Tối thứ bảy này đi đến sinh nhật thằng Minh cùng anh được không?

Tôi gãi gãi đầu, anh vẫn quyết đưa tôi đi thì tình yêu anh dành cho tôi chỉ là trò lừa đảo, anh vẫn muốn chứng minh mình là người thắng cuộc, tôi nên làm sao đây khi tôi nhận ra mình chính là một con ếch không hơn không kém:

- Nhưng em ngại lắm, bạn anh có chê em xấu không? Em biết mình xấu như ma mà!

Nam cốc vào đầu tôi một cái:

- Đến đi em, sợ gì? Chúng nó chê thì kệ chúng nó miễn là chúng mình yêu nhau là được.

Tôi hơi ngần ngại:

- Được rồi! Hôm đó em đến nhà Minh anh ra đón em nhé! Đừng qua nhà em bố mẹ em lại không cho đi đâu, bố mẹ em nghiêm lắm lúc nào cũng cấm tiệt chuyện yêu đương.

Nam cười hiền đáp:

- Được rồi! Nghe theo em tất.

Tình yêu ở tuổi này đối với anh chắc chỉ là trò chơi mà thôi, tôi biết thừa kế hoạch của anh và lũ bạn, họ muốn tôi bẽ mặt một phen cho bõ tức nhưng tôi lại là đứa ngang bướng từ bé chuyện gì cũng không bao giờ để cho mình chịu thiệt, anh muốn chơi trò chơi thì em cũng xin được tiếp anh vài hiệp cho dù tôi đã yêu anh. Quan niệm của tôi cực đoan lắm phải không?

Kết quả chính là tôi không đến cuộc sinh nhật đó mà theo bố mẹ đi chơi ở Quảng Ninh. Anh có đến nhà tìm tôi hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm, tình yêu của chúng tôi được mấy phần là thật sự mấy phần là giả dối tôi cũng không đo được. Thứ hai anh đến tìm tôi với một câu hỏi:

- Sao hôm đấy em lại không đến? Anh đến nhà em cũng chẳng có ai ở nhà.

Anh đến nhà tôi sao? Đến để lôi tôi đến bữa tiệc rồi làm nhục tôi sao?

- Chúng mình chia tay đi!

Anh ngơ ngác như không hiểu, anh nắm chặt vai tôi bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:

- Sao lại chia tay? Em bị sao thế? Em lừa anh rồi muốn chia tay anh là sao? Em nói thật đi là vì sao? Vì sao?

Tôi gạt tay anh ra nhưng không được, chúng tôi hiện giờ đang trở thành trung tâm chú ý của mọi người:

- Em lừa anh? Em lừa anh? Anh nên nghĩ kỹ lại xem là ai lừa ai? Chẳng phải việc anh tán tỉnh em rồi mời em đến bữa tiệc bạn anh tất cả đều là trò anh cá cược với lũ bạn anh hay sao?

- Em nói gì thế? Anh lừa em bao giờ? Anh yêu em là thật mà!

Anh vẫn còn biện hộ cho chính mình một cách trắng trợn như vậy sao?

- Em biết tất cả rồi, anh đừng lừa em nữa! Dừng trò chơi lại đây đi!

Anh thả tay tôi, tức giận nói:

- Hóa ra em đã biết tất cả mà vẫn tiếp tục diễn trò với anh sao? Em thật độc ác!

- Tôi độc ác còn anh thì chắc là tử tế đấy! Anh đừng nghĩ là anh có tiền, đẹp trai mà cô nào cũng chết mê chết mệt anh, tiền cũng chỉ là những thứ do bố mẹ anh chu cấp cho mà thôi đâu có phải của anh? Anh có biết những kẻ như anh gọi là gì, anh chỉ là thế hệ F2 mà thôi, còn F2 là gì thì nếu anh tập trung nghe giảng chắc biết.

Những lời tôi nói chắc anh hiểu, F2 là từ dùng chỉ những thứ mang nghĩa bỏ đi, nếu ai đã từng học sinh học thì cũng biết đến phép lai kinh tế người ta không bao giờ sử dụng phép lai đến đời F2. Tôi dùng từ đó để nói anh thực sự cũng rất hối hận nhưng lời nói như bát nước hắt đi mãi mãi chẳng bao giờ thu lại được.

.......... Hiện tại 2........

Bảy năm đã trôi qua, quá khứ đã chôn vùi nhưng những ký ức về anh vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Tình yêu là một trò chơi nguy hiểm kẻ nào chơi đều bị tổn thương, những vết cắt lên trái tim tôi cũng đã lành theo năm tháng thì vết sẹo để lại thi thoảng lại đau nhức. Bảy năm không gặp anh chắc giờ này anh đã quên con bé năm xưa đã từng tổn thương anh, anh chắc cũng đã có người yêu hoặc có vợ rồi. Bảy năm tôi học xong đại học sau đó du học 2 năm cũng khiến tôi trưởng thành hơn, trải qua vài cuộc tình người Việt cũng có người nước ngoài cũng có nhưng không ai có thể cho tôi bến đỗ cuối cùng, bây giờ tôi rất muốn gặp anh nói với anh một câu "em rất nhớ anh, em yêu anh là sự thật".

- Ngày mai đi làm rồi à?

Hiền, cô bạn thân của tôi hỏi:

- Ừ! Làm về Marketting mày ạ, cũng chán lắm, tao muốn đi dịch hơn chứ ngành đó tao chẳng biết mấy.

- Con ngốc, biết chấp nhận thử thách chứ! Chồng con đi chứ, bé Cún đang đợi vợ nó được sinh ra đấy! Tao quyết định sẽ phải làm thông gia với mày.

- Thông gia với thông khói cái gì! Chưa thằng nào thèm rước thì lấy đâu tao sinh được vợ cho thằng Cún đấy, mày muốn tao làm Thị Mầu phiên bản hiện đại à!

Hiền lườm tôi một cái:

- Mày bỏ cái thói nói năng xỉa xói người khác đi thảo nào chẳng thằng nào chịu được cái tính của mày, tức muốn chết!

Tôi cười giảng hòa:

- Được rồi, tao sẽ sửa nhưng mà tao mới 25 tuổi thôi, còn trẻ chán chồng con gì bây giờ!

Sự nghiệp đối với tôi rất quan trọng có phải tôi ích kỷ quá không? Sáng hôm sau, tôi lục đục dậy, trang điểm phóng xe như bay đến công ty, ngày đầu tiên đi làm nên đi sớm chứ đi muộn chỉ có ê mặt mà thôi. Anh nhân viên trong phòng Marketting lân la giới thiệu:

- Chào em, anh là Quân 28 tuổi, chưa vợ. Đây là Hải đã có vợ và con, đây là chị Oanh 30 tuổi đã có chồng, đây là Minh 24 tuổi đã có bạn trai và chuẩn bị xuất giá về dinh.

Anh ta loanh quanh giới thiệu một vòng, rồi chợt nói lớn:

- Nhân vật quan trong nhất của phòng đã đến rồi, đây là Nam nó còn trẻ nhưng mà đã lên được chức trưởng phòng rồi đó, bọn anh cũng chịu thua nó luôn.

Quân kéo tôi ra giới thiệu với vị trưởng phòng mà theo trí tưởng tượng phải là già tầm 40- 50 tuổi, bụng phệ hoặc béo phì, mặt đầy nghiêm khắc nhưng thật không tưởng tượng nổi lại là anh.

- Giới thiệu với trưởng phòng đây chính là nhân viên mới, tên là Thanh Hà, giỏi lắm nhé, đi học thạc sĩ ở nước ngoài, 25 tuổi đấy sếp.

Quân quay ra huých vào tay tôi cười nói:

- Đây là trưởng phòng của chúng ta, tên là Nam chưa vợ đâu!

Thật sự là anh nhưng tôi lại không thể nói với anh như xưa mà chỉ có thể như hai người xa lạ mới gặp nhau :

- Chào anh! Tôi là Hà rất mong được sự giúp đỡ của anh.

Anh cũng chẳng phản ứng gì cũng chỉ lạnh lùng đáp lại:

- Chào cô, rất mong cô tập trung vào làm việc có gì không rõ thì hỏi tôi hoặc hỏi anh Quân.

Anh khác xưa rất nhiều chững chạc hơn, ít cười hơn, nghiêm khắc và lạnh lùng hơn. Tôi yêu anh nhưng tình cảm này nên chôn chặt vì hiện giờ chúng tôi chỉ có quan hệ đồng nghiệp, chắc anh đã quên tôi thậm chí căm ghét tôi cũng nên nhưng thế thì sao? Có người đã từng nói rằng "em không phải người tốt nhưng em cũng nhưng trên toàn thế giới này thì em là duy nhất. Anh trân trọng cũng được, không trân trọng cũng không sao. Nếu một ngày anh lạc mất em thì em sẽ không để anh tìm thấy. Tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng thế nếu đã nói tạm biệt thì sau này không hẹn gặp lại".

Dù nói thế nào yêu một người muốn quên là quên được ngay đâu, nhìn thấy người ta mà không nói được câu "em yêu anh" thì có gì đau khổ hơn.

- Này Hà, cô ngồi xuống đây ăn chung với hai chúng tôi luôn đi, dù sao cũng là đồng nghiệp.

Hóa ra là anh và bạn gái, anh có ý gì đây?

- Đây là bạn gái tôi, Mai hiện đang làm bên kế toán. Còn đây là Hà, nhân viên mới nhân tiện gặp thì mời vào đây ăn luôn.

Nhân tiện mời vào ăn luôn? Đúng là dùng từ hay thật! Nhìn anh với cô gái thân mật khiến trái tim tôi nhói đau như thể vết thương cũ lại bị rỉ máu vậy, đau ? Rất đau, đau khiến cho tôi khó thở.

- Chào chị! Em là Mai, bạn gái của anh Nam, rất vui được gặp chị. Chị trông quen lắm, ngày trước chị học Kinh tế quốc dân ạ?

- Không chị học Ngoại ngữ,

- Ồ, học mấy trường đấy vất vả lắm, thế chị đã kết hôn chưa ạ?

- Chị chưa! Về nước ổn định rồi mới kết hôn.

Cô gái tên là Mai này thì nhiệt tình đến mức thái quái:

- Chị có bạn trai chưa, em có anh bạn cũng giỏi giang lắm ngày trước cũng đi du học hiện làm chủ công ty máy tính. Anh ấy giỏi quá nên chẳng cô nào dám với hiện vế "ế".

- Chị chưa nghĩ đến nhưng có cơ hội sẽ gặp xem "nhà khoa học" mà em nói đó thế nào nhé!

Nam ngồi nghe hai người chúng tôi nói chuyện:

- Hai người không định ăn trưa à?

Mai quay ra cười hiền:

- Có có! Anh gọi món đi!

Mai quay ra hỏi tôi tiếp:

- Chị Hà này? Cấp 3 chị học trường của tỉnh phải không?

- Ừ! Sao em?

- Thì anh Nam cũng học trường đó đấy, anh chị liệu có biết nhau không?

Tôi cười:

- Biết làm sao được, hồi đó chị là mọt sách chính hiệu mà ngay cả quen người tên là Nam cũng chẳng có cơ.

Anh nhăn mặt đáp:

- Anh cũng chẳng để ý hồi đấy gái bâu quanh anh đầy, toàn hotgirl chứ hơi đâu mà quan tâm mọt sách.

Mai lè lưỡi:

- Lại nói phét! Năm lớp 12 chẳng thấy cô nào cả mà dám khoe gái bâu đầy!

Tôi cũng không muốn ngồi ăn cùng hai người này, dù thế nào hiện giờ nhìn thấy họ bên nhau khiến tôi vô cùng khó chịu.

- Thôi xin phép hai người, tôi có việc đi trước. Hẹn gặp buổi chiều!

Anh muốn xem tôi còn tình cảm gì hay không sao? Tôi là kẻ một đi không quay đầu lại hơn nữa anh đã có bạn gái thì tình cảm này nên che giấu tất cả.

Hai tháng làm việc, tôi vẫn luôn như vậy không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tinh với anh bao giờ, còn anh đối với tôi thì vẫn lạnh lùng thậm chi nghiêm khắc liên tục bắt lỗi tôi trong công việc để kiếm cớ phê bình, anh cũng hay đưa bạn gái đến để trêu tức tôi nhưng tôi cũng chẳng màng quan tâm nữa, tôi sẽ dần thu lại tình cảm này, chôn thật sâu sẽ luyện bản thân mình lý trí hơn, nhìn thấy anh tim không được đập nhanh nữa sẽ quên anh đi, sẽ tập coi anh chỉ là cấp trên và cũng sẽ tập yêu người khác nữa.

- Chỗ này em phải điền thêm phần chú thích nữa, đùng nản có gì anh sẽ giúp!

Phong bên phòng kinh doanh liên tục quan tâm đến tôi, giúp tôi khắc phục những lỗi sai, nhắc nhở tôi ăn trưa..vv nói tóm lại là người đàn ông tốt rất tốt. Tôi thường xuyên ăn trưa, đi làm về và đi chơi cùng anh. 25 tuổi sắp đi qua 26 tuổi chuẩn bị tới tôi cũng nên tìm cho mình một bến đậu chứ?

- Cô làm cái gì đây, đây mà là bảng biểu à? Cô nên tập trung vào công việc đi suốt ngày chỉ lo chuyện yêu đương!

Đây chính là lời nhận xét của trưởng phòng về bảng biểu tôi vừa làm.

- Xin lỗi! tôi làm sai chỗ nào thì anh phải chỉ ra chứ không thể nhận xét chung chung như thế được.

Tôi cũng chẳng phải là dạng vừa đâu, kẻ nào vô cớ phê bình tôi không lý do thì tôi phải đấu tranh đến cùng.

- Cô sai ở đâu? Công ty này tuyển cô về để làm gì? Mỗi chỗ sai ở đâu mà cũng chẳng thể nhận ra thì từ chức đi cho rồi.

- Được anh chỉ cho tôi chỗ sai thì tôi lập tức từ chức ngay!

.......Tương lai.......

Kết quả sau cuộc cãi nhau với vị trưởng phòng thì tôi không đi làm nữa thậm chí nghỉ không lý do. Anh muốn gì? Đuổi việc tôi thì rất đơn giản chỉ cần nói một câu là được không cần làm mấy việc vô bổ đó. Chẳng nhẽ anh chẳng còn tý tình cảm nào với tôi chăng? Có người từng nói khi người ta chẳng còn tình cảm thì họ có thể vô tư làm tồn thương nhau mà chẳng mảy may bận tâm. Sắp 8 năm rồi, chúng tôi chắc sẽ chẳng thể nào quay lị được như xưa nữa, tình yêu của chúng tôi chỉ là lừa dối, yêu , hận liệu có thể đến được bến bờ nào đây?

- Ping pong....ping pong

Tôi chạy ra mở cửa:

- Ai đấy?

- Là tôi! Sao không đi làm?

Tôi cũng chẳng thèm mời anh vào nhà, đáp ngắn gọn:

- Mai nộp đơn nghỉ việc!

Anh chỉ nói:

- Em nghỉ việc thì đống việc của em thì thế nào? Em đừng quên em ký hợp đồng một năm với công ty nếu phá thì phải bồi thường.

Tôi gắt lên nói:

- Chẳng nhẽ gia đình người ta có việc mà công ty không xử lý cho sao? Công ty gì mà quá đáng thế.

Anh đáp gọn lỏn:

- Việc gì?

Tôi đâu có kém:

- Ra nước ngoài định cư! À không lấy chồng, chồng không cho đi làm nữa.

- Lấy Phong à? Nghe nói cậu ta vẫn còn lo sự nghiệp lắm chưa tính đến chuyện kết hôn đâu.

Anh cũng biết chuyện tôi và Phong cơ đấy, vậy đã sao, không có người tên Phong thì cũng có người tên Minh, tên Lâm, tên Hải, chẳng nhẽ thế giới này đàn ông chết hết rồi sao?

- Vậy sao? Nhưng tiếc phải thông báo rằng chồng tôi không phải tên Phong đâu! Anh ấy là bạn học cũ của tôi ở bên Nhật đó chúng tôi dự định kết hôn sau đó sang đấy định cư luôn.

Lần này anh không nói gì nữa chỉ nhìn tôi chằm chằm như ngàn lời muốn nói, chúng tôi đã làm tổn thương nhau rất nhiều nhiều đến mức trái tim chồng chéo vết thương này đến vết thương khác, vết thương này chưa lành lại đến vết thương khác, những vết sẹo để lại sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể xóa được cứ lúc trở trời nó lại nhói đau.

- Chúc em hạnh phúc!

Đây chắc là câu duy nhất anh có thể nói lúc này sao? Sao anh không nói em đừng đi, em đừng lấy hắn ta chẳng hạn, cũng đúng làm sao anh có thể nói được trong khi anh đã có bạn gái thậm chí còn đang hận tôi chăng?

- Cám ơn anh!

Quay đi mà nước mắt cứ tuôn trào, giá ngày trước tôi không quá cạn tình với anh, không quá cực đoan không quá hiếu thắng có lẽ giờ đây hai chúng tôi đã khác, sẽ không phải nói không lên lời như bây giờ, có lẽ chúng tôi sẽ không phải xa nhau đến vậy. Giờ đây có lẽ anh đã đi rồi chứ đâu còn rảnh mà đứng nhìn tôi đâu, bỏ lỡ chính tình yêu của mình mới là điều đáng hối hận nhất.

Một đôi bàn tay ấm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, chẳng lẽ là anh sao? Anh không đi sao?

- Yêu anh sao không nói?

Đúng là anh thật rồi, tôi chỉ muốn hét lên "em yêu anh, thật đấy!" nhưng cổ họng cứ nghẹn lại:

- Em ... em.. em

Anh hôn tôi cái hôn chứ đựng sự nhớ nhung kèm theo cả hờn dỗi, tôi cũng ôm anh mặc cho anh muốn hôn bao nhiêu cũng được bởi vì tôi cũng thực sự rất rất nhớ anh nhớ đến mức mỗi lần đi trên đường phố bất kể ở Hà Nội hay Osaka tôi cũng giáo giác nhìn xem có phải anh không.

- Thế còn Mai thì sao đây anh?

Anh cười:

- Ngốc à! Chuyện gì cũng tinh quái mà sao mỗi việc nhìn xem anh và nó có phải người yêu không mà cũng chẳng nhận ra, nó là bà cô bên chồng tương lai của em đấy.

Tôi bật cười, anh nhìn tôi thở dài:

- Thế bạn học cũ bên Nhật kiêm chồng tương lai của em phải tính sao đây?

Tôi cười:

- Thế mà đã kêu Mai là bà cô bên chồng của em rồi, thế phải tính sao đây? Nhưng mà dù thế nào thì cũng kệ anh ta!

Anh ôm tôi vào lòng và nói:

- Thế em yêu anh từ bao giờ?

Tôi đáp:

- Yêu từ lâu, từ lâu lắm rồi, ngày trước em nói không yêu anh chỉ là giả thôi, lúc đấy đã thích anh lắm rồi mà. Được chưa?

Tình yêu đúng như trò chơi vậy, hiệp đầu cả hai chúng tôi đều thua trái tim ai cũng ngổn ngang vết thương, hiệp hai chúng tôi dùng trái tim tổn thương đó để làm tổn thương nhau nhưng đến hiệp thứ ba cả hai chúng tôi đều là những người chiến thắng ,1 năm yêu thương, 7 năm tương tư, lại 1 năm giành lại tình yêu cứ thế tôi và anh cứ đi lòng vòng rồi cuối cùng lai gặp nhau.

Chuyện bên lề 1:

Tôi ngồi vắt vẻo trên ghế với cái bụng bầu to vượt mặt, Nam ngồi nhìn tôi chằm chằm vẻ tức tối ra mặt:

- Sao em không nói gì đi?

Tôi vừa gặm miếng xoài xanh vừa hỏi:

- Nói gì? Có gì mà nói!

Anh tức đến run người:

- Chuyện kết hôn ấy! Em không ngại khi chưa chồng mà chửa sao?

- Sợ gì bây giờ các ngôi sao toàn thế , khéo lại là mốt ấy chứ! Con sinh ra rồi tham dự lễ cưới bố mẹ, sau này nó có thể tự hào mà nói rằng ngày trước bố mẹ tớ cưới nhau cũng phải có sự đồng ý của tớ ấy chứ!

Anh lần này thì tức hộc máu rồi, anh cầu hôn tôi năm lần bảy lượt chẳng lượt nào thành, cuối cùng dùng chiêu khốn nạn nhất là bác sĩ bảo cưới vậy mà tôi cứ trơ cái mặt ra không chịu tổ chức, đến khi bụng to vượt mặt thì lấy cớ bụng to không mặc được áo cưới, mà chửa to đùng khiến người ta dị nghị. Anh thua!

Anh tức mình chỉ tay vào mặt tôi nói:

- Người ta mong cưới chẳng được còn em thì cứ thoái thác hết lần này đến lần khác, em có yêu anh không hả? hay muốn vác bụng đi cưới thằng khác hả? hay em định đợi thằng Nhật sang rước em về với cái thai là của hồi môn.

Cứ mỗi lần tức giận hay ghen là anh lại lôi anh bạn Nhật tôi ra mà xỉa xói. Chuyện là thế này, năm ngoái khi hai chúng tôi quay lại với nhau, thì có một anh bạn Nhật thích tôi là có thật, anh sang Việt Nam công tác 3 tháng nhưng chưa thông thạo Hà Nội nên nhờ tôi giúp anh làm thông dịch viên luôn. Nam ban đầu tháy tôi nhắc có anh Nhật rước vì lúc hai đưa đang giận nhau nên chẳng tin đến khi có anh Nhật đến thật thì anh ghen rồi dỗi tôi hai tuần liền. Đến lúc anh kia tặng tôi ngôi nhà tuyết thì máu ghen lên đến đỉnh điểm, anh đập vỡ ngôi nhà kèm theo con Iphone 4 mới cóng của tôi, vừa tiếc của lại xót ruột khiến lòng tôi đau như cắt quyết định không ngó ngàng đến anh một tháng, Iphone 4 là tiền tôi tích góp cả năm trời chỉ một cú đập của anh mà tan tành xác pháo, hỏi làm sao tôi không đau không xót cho được, chuyện chỉ được giải quyết khi anh đến xin lỗi kèm theo đền tôi điện thoại và hứa không bao giờ ghen tuông vô lý nữa.

Hôm nay, anh lại ghen rồi nhưng lần này ghen quá vô lý luôn, bạn tôi về Nhật rồi đâu có dám gọi điện cho tôi nữa đâu, tôi bây giờ ngoài bố, anh trai và anh là đàn ông ra thì chẳng có nói chuyện với ai hết. Từ ngày mang thai đến giờ, tôi bị cho nghỉ ở nhà dưỡng thai dưới yêu cầu của anh, máy tính điện thoại mỗi ngày dùng không quá 3 tiếng và phải dùng cách nhau. Một đứa nghiện công nghệ như tôi mà phải chịu cảnh như vậy, nỗi khổ này kêu ai thấu đây.

- Anh nói cái gì muốn em đi lấy người khác, được mai mẹ con em về nhà ngoại cho khuất mắt anh, cứ nhìn thấy em thì anh không lườm thì cũng nguýt, không muốn nhìn thì để em về ngoại dưỡng thai.

Anh chẳng nói chẳng rằng lao vào hôn tôi điên cuồng, anh không cho tôi cựa quậy mà tôi nào dám cựa quậy nhỡ đụng vào con thì sao đây, đành mặc anh xử lý.

- Có cưới không thì bảo?

Tôi cứng đầu nói:

- Không cưới!

Anh lại hôn đến không biết trời đất là gì, lại hỏi một câu nữa:

- Cưới không?

Tôi bị thiếu oxy trầm trọng nhưng đáng lo hơn cả nếu anh cứ hôn thế này thì con trai cũng sẽ bị thiếu oxy mất:

- Em ... em... cưới.

Anh gật gù nói:

- Ngày kia là ngày đẹp, hai đứa mình đi đăng ký rồi sinh con xong thì mình tổ chức đám cưới, cấm cãi nghe theo anh.

Tôi chỉ biết gật đầu, anh càng ngày càng lưu manh rồi.

Chuyện bên lề 2: Cu Tít.

Ngày tôi sinh cu Tít anh lo lắng lắm, tôi thì sao ư? Vẫn ung dung ngồi ăn xoài xanh, mang thai cu Tít tôi chẳng nghén thứ gì cao sang mà chỉ nghén xoài xanh đến lúc sắp sinh tôi vẫn gặm xoài là điều đương nhiên. Anh chạy đôn chạy đáo hỏi bác sĩ hết điều này điều kia khiến vị bác sĩ già đẩy đẩy gọng kính nói:

- Anh có thể thôi không hỏi được không? anh càng hỏi càng làm sản phụ thấy hoang mang kèm theo bác sĩ cùng y tá thêm căng thẳng, cần làm gì chúng tôi sẽ làm, anh không có chuyên môn hỏi thì chúng tôi giải thích có hiểu không?

Tôi nói với ra:

- Đúng rồi đấy bác sĩ, anh ấy cứ hỏi nhiều làm cháu đau hết cả đầu mất cả cảm giác ăn uống.

Tôi vừa nói xong thì cả phòng cười ồ lên trừ anh, tôi đang cười vui vẻ thì một cơn đau co thắt úp tới khiến tôi ngừng thở vài giây, rồi la to:

- ối ! Bác sĩ ơi cháu đau quá!

Bác sĩ già quay lại nói:

- Đau thế đã là gì, tý nữa càng đau hơn, bao giờ mỗi cơn đau đẻ cách nhau 5 phút thôi thì lúc đấy mới gần sinh, người nhà chịu khó đỡ cô ấy đi lại cho dễ sinh.

Thế là cơn đau cứ đến rồi đi tựa như sóng biển xô vào khiến tôi muốn chết quách đi cho xong, rồi tiếng khóc oe oe của cu Tít vang lên khiến tôi như sống lại, con trai tôi đã chào đời.

Nhật ký Cu Tít

"Cháu tên là cu Tít, một cái tên chẳng hay tí nào nhưng cháu chấp nhận vì mẹ thích, Cu Tít thích đươc ngủ với mẹ nhưng bố lại bắt cu Tít ngủ với bà nội, Cu tít khóc thì bố nói

- Mai con có muốn đi chơi công viên với mẹ không ?

Bố nhấn mạnh vào hai từ với mẹ khiến cu Tít nghĩ lại: không nhẫn nhịn việc nhỏ ắt hỏng việc lớn. Cu Tít yêu nhất là được mẹ may quần áo, đan mũ len cho, kiểu mũ của chú gì gì đó trong nhóm DBSK, mẹ còn tìm ảnh chú ấy đội mũ lên cho con xem hỏi con có thích không? Đương nhiên là thích, cái gì mẹ làm cũng thích tất!

Cu Tít được 1 tuổi đã biết đi khắp nhà tìm mẹ, mẹ đi làm cùng công ty với bố nên bố đã kéo mẹ đi làm trước khi Tít ngủ dậy, tức thật bố luôn nghiêm khắc với cu Tít, chỉ có mẹ là hiền dịu yêu thương Tít thôi!

Cu Tít hai tuổi, đã biết đi vững vàng rồi, mẹ luôn mua những bộ quần áo kiểu hoàng tử đẹp trai cho Tít nên Tít được các chị và các cô bé nhỏ như Tít yêu thích, bà nội thì lúc nào cũng nói:

- Ái dà Tít của bà đẹp trai y chang bố nó!

Bà ngoại thì bảo:

- Tít của bà ngoại giống mẹ nó như đúc!

Tóm lại Tít giống ai đây, người lớn thật phức tạp, người nhìn góc này thì bào thế này , người nhìn góc khác thì bảo thế kia, chẳng hiểu gì cả.

Mẹ thì suốt gày dạy Tít nói:

- Mẹ ơi cô dạy, phải rửa sạch đôi tay.

Tít đọc nhiều lần lắm rồi, mẹ có thể đổi bài khác được không?

Cu Tít 3 tuổi đã bị bố tống đi nhà trẻ, ở lớp nhiều bạn xinh xắn lắm mà mấy bạn ấy thì cứ thích chơi với Tít biết làm sao đây? Bố bảo chỉ được chung thủy với một người mà thôi! Bố lúc nào chẳng ca bài ca "chỉ yêu riêng mình em" với mẹ, người lớn thật phức tạp, chung thủy hơn một không được sao? Cứ phải một và chỉ một thôi sao?

Cu Tit 6 tuổi, Tít đi học lớp 1 thì nhà có tin mừng, mừng là mừng với bố mẹ ông bà thôi chứ Tít thì buồn lắm, từ nay Tít sẽ ra "đê" mất rồi, mẹ có em bé mà lại là sinh đôi, theo như bà nội gọi là hai cô vịt giời chuẩn bị ra đời. Bố háo hức ra mặt, nghe bà nội kể ngày biết tin Tít có mặt trên đời bố chỉ thở phào nhẹ nhõm vì từ đây mẹ sẽ rơi vào tròng của bố. Chuyện hai cô vịt giời ra đời là chuyện của 6 tháng nữa, mẹ mới có thai ba tháng thôi mà, chuyện chính của Tít bây giờ là làm thế nào để cưa con nhỏ kiêu căng lớp trưởng kia.

..................................Hết...............................................

Nước Trà Suông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro