Chap 14 - Lời đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba đã ăn sáng xong và bây giờ Chaeyoung đang giúp Jisoo và Lisa rửa bát đĩa. Không ai nói về những vấn đề của Chaeyoung nữa, vì muốn bảo vệ cảm xúc của nàng. Đầu óc nàng vẫn còn mông lung, nhưng Jisoo và Lisa phần nào khiến nàng quên đi mọi gánh nặng, hai người họ đang gây gổ và trêu chọc nhau và điều đó khiến nàng khó có thể kìm được tiếng cười của mình.

Lisa nói với Chaeyoung khi cô thấy nàng đã rửa xong chén đĩa và cất lên kệ...

- Cậu đã xong chưa? Chỉ cần đặt nó lên kệ xong thì cậu hãy nghỉ ngơi đi.

Chaeyoung gật đầu rồi đặt bát đĩa lên kệ cẩn thận, trong lúc đó thì nàng nghe thấy Jisoo hỏi Lisa...

- Này, em đưa nó cho Chaeyoung chưa?

- Tất nhiên rồi!

Sau đó Chaeyoung đến gần Jisoo và Lisa, nàng dựa vào tường nhìn họ lau bàn. Jisoo nhìn nàng và mỉm cười, hỏi...

- Em đã mặc nó chưa? Là quần lót với áo ngực mới ấy.

Câu hỏi vô tư của Jisoo làm Chaeyoung bỗng ho sặc sụa, Lisa thấy thế liền đến bên Chaeyoung và đưa cho nàng một cốc nước. Nàng uống ước ngay trong khi cô đang vuốt lưng nàng, lo lắng hỏi...

- Cậu ổn chứ?

Chaeyoung gật đầu xong thì liền nhìn Jisoo và Lisa trong bối rối, nàng cười ngượng nghịu rồi trả lời câu hỏi của Jisoo khi nãy...

- À vâng, cảm ơn chị! Nhưng.......chúng ta đừng nói về......nó.

Jisoo và Lisa đều cười và nhún vai. Chaeyoung vẫn ổn với Lisa, nhưng vì vấn đề giữa cả hai vẫn còn nên nàng có một chút khó xử khi thảo luận về những vấn đề cá nhân như thế này.

Sau đó, Jisoo, Lisa và Chaeyoung ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi. Jisoo thì đang tập trung chơi game trên laptop của mình. Lisa quay sang nói với Chaeyoung...

- Cha của cậu lại gọi cho tớ, ông ấy muốn nói chuyện với cậu!

Chaeyoung nhắm mắt lại và xoa bóp thái dương, nàng vẫn không muốn gặp ông Park sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng nàng khó chịu vì những câu nói của ông khiến nàng không thoải mái. Nàng thở dài...

- Tớ không biết, tớ không muốn nhìn thấy ông ấy!

Lisa vừa nói vừa nghịch ngón tay của mình và gật đầu, nghĩ cách để có thể biết mọi chuyện giữa ông Park và Chaeyoung. Hít một hơi rồi cô nói...

- Tớ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với cậu và cha cậu! Nhưng tớ sẽ không ép buộc cậu nếu cậu không muốn nói về nó.

Chaeyoung sững người, nàng đang nghĩ xem liệu nàng có nên nói với Lisa không. Nhưng nàng gạt bỏ mọi nghi ngờ của mình và quyết định nói với cô, ít nhất bằng cách nói với người khác, điều đó có thể giúp nàng đỡ buồn phiền hơn một chút.

Chaeyoung nói với giọng nhỏ...

- Cha tớ...........ông ấy muốn đưa tớ đến Mỹ!

Lisa bừng tỉnh và quay sang Chaeyoung với vẻ hoài nghi...

- Cái gì???? Tại sao?

- Tớ không biết! Và tệ hơn nữa, ông ấy muốn tớ đính hôn với một người mà tớ thậm chí còn không biết. Ông ấy muốn có ai đó để mắt đến tớ và ông ấy muốn tớ tránh xa phương tiện truyền thông. Nhưng tớ nghĩ đó chỉ là cái cớ, ông ấy chẳng quan tâm đến tớ chút nào.

- Tớ......tớ sẽ nói chuyện với bác Park!

Chaeyoung cau mày rồi nhìn Lisa, khuôn mặt của nàng phẳng lặng và vô cảm. Nàng nói...

- Ý cậu là gì? Chuyện này không có gì liên quan đến cậu, đừng xen vào chuyện riêng của tớ nữa.

- Vậy thì cậu sẽ chấp nhận nó ngay cả khi cậu không muốn?

- Tớ phải làm sao bây giờ? Tớ không còn gì để bấu víu nữa, tớ chẳng còn ai ngoài một gia đình thậm chí còn không quan tâm đến tớ.

Lisa nắm lấy tay Chaeyoung rồi nhìn kỹ vào mắt nàng, cô trấn an...

- Nhưng cậu vẫn còn tớ mà! Nghe này, tớ nói điều này không phải vì tớ cảm thấy thế nào về cậu, nhưng hiện tại tớ đang coi tớ là bạn của cậu. Nếu cậu không muốn thì cũng không thể để ai ép buộc, cậu đang sống cho của sống của cậu, Chaeyoung!

- Tớ không biết phải làm gì bây giờ! Tớ thậm chí không thể chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm.

- Dù sao thì đó cũng là một phần trong cuộc sống của cậu!

Sau đó cả hai im lặng, Chaeyoung đang bận suy nghĩ xem phải làm gì trong khi Lisa đang bận suy nghĩ làm thế nào để nàng thoát khỏi tình huống này.





Biệt thự Manoban

Lisa liếc sang Chaeyoung bên cạnh, người có vẻ lo lắng suốt thời gian qua, nàng lau mồ hôi trên cổ và vừa nuốt nước bọt vừa gõ nhịp chân. Bây giờ cô và nàng đang ở nhà cô, ông Manoban gọi cho Lisa và yêu cầu cô về nhà với Chaeyoung, cô không biết cha cô đang âm mưu gì đó.

- Chaeyoung, tớ thề là tớ không biết cha tớ đã lên kế hoạch này với cha của cậu! Tớ sẽ nói chuyện với cha tớ để cậu không cần phải gặp bác Park ngay bây giờ.

- Không sao đâu, sẽ rất bất lịch sự nếu chúng ta từ chối bác Manoban, Lisa! Dù sao thì sớm muộn gì tớ cũng phải nói chuyện với cha.

Lisa muốn trả lời lại, nhưng cô dừng lại khi thấy cha mình đang đi về phía cô và Chaeyoung cùng với nụ cười thật tươi. Ông ngồi xuống trước mặt hai cô gái...

- Họ đến rồi!

Một lúc sau, Lisa và Chaeyoung nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình. Cô và nàng quay sang nhìn thì thấy ông bà Park.

- Chaeyoung, trời ơi...

Bà Park ôm chầm lấy con gái ngay khi nhìn thấy nàng, còn ông Park thì lúc này mặt có vẻ căng thẳng. Nhưng ông không nói gì mà chỉ nhìn Chaeyoung.

Ông Manoban phá vỡ sự im lặng...

- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện thôi nào!

Sau khi mọi người ổn định vị trí, ông Manoban bắt đầu chủ trì cuộc nói chuyện vô cùngcăng thẳng này. Ông nói với Chaeyoung...

- Chaeyoung, bác xin lỗi đã lừa con đến đây. Nhưng cha của con nói con không muốn về nhà, sau đó ông ấy nhờ bác giúp nên bác nói Lisa phải đưa con đến đây.

- Không sao đâu, bác Marco!___Chaeyoung cười gượng.

- Vậy thì......vấn đề của con là gì? Con đang hờn dỗi vì những rắc rối mà con đang gặp phải sao, Chaeyoung? Cha của con đã không giải thích chi tiết cho bác.

Chaeyoung sững người rồi nhìn Lisa, cô biết nàng không biết phải giải thích thế nào trước mặt cha mẹ mình. Cô hắng giọng nhìn cha mình...

- Bác Park muốn đưa Chaeyoung sang Mỹ, nhưng cậu ấy từ chối!

Ông Manoban nhíu mày nhìn ông Park, ông Park thở dài rồi nới lỏng cà vạt, nói...

- Anh biết tôi thế nào mà Marco! Tôi chỉ làm vậy để bảo vệ con gái mình thôi.

Mọi người im lặng và sau đó Lisa nghe thấy Chaeyoung cười mỉa mai...

- Cha đừng nói thế nữa! Cha chỉ làm điều đó cho công ty của cha mà thôi.

- Cha phải nói bao nhiêu lần nữa-...

- Anh bạn, nói chuyện bình tĩnh nào! Anh không đồng ý thảo luận sao? Không được ép con gái của mình, anh quên sao?___Ông Manoban nói.

Lisa nhìn Chaeyoung lần nữa và tôi có thể thấy đôi mắt đờ đẫn của nàng, nàng siết chặt quần của mình để cố gắng nén cơn giận của mình. Cô chủ động nắm lấy tay phải của nàng và dùng ngón tay cái xoa xoa để cô ấy bình tĩnh lại.

Ông Manoban hỏi ông Park...

- Tại sao lại là Mỹ? Anh đang có ý định gì vậy?

- Marco, tôi chỉ muốn Chaeyoung an toàn! Giới truyền thông đang cố tìm ra nơi con bé ở và mọi người đang cố gắng hạ gục công ty. Tôi có trách nhiệm rất lớn ở đó và tôi không thể phó mặc trách nhiệm cho nhân viên của mình. Nhưng tôi cũng không muốn Chaeyoung phải chịu thiệt thòi vì những người xung quanh hay vì truyền thông.

- Chuyện công ty của anh, chuyện đó để sau! Bây giờ nói về Chaeyoung trước đi, anh không còn chỗ nào khác để đưa Chaeyoung đi sao?

- Tôi muốn gửi Chaeyoung đến đó vì có con của bạn tôi, tôi muốn có người chăm sóc con bé!

- Chà, tôi nghĩ rằng tôi đã tìm ra giải pháp giống y như kế hoạch của anh!

Ông Manoban nói rồi liền nhìn Lisa, cô cau mày, không thể đoán được cha mình đang nghĩ gì. Ông đang cười thật sâu rồi nâng ly nhấp một ngụm trà. Mọi người kể cả cô, có vẻ bối rối nhưng không ai nói trước và chỉ đợi ông Manoban nói hết câu.

Ông Manoban nói tiếp...

- Tôi nghĩ con gái tôi có thể làm điều đó tốt hơn bất kỳ ai!

- Ý anh là sao?

- Anh muốn con gái mình an toàn khỏi giới truyền thông phải không? Vậy thì chúng ta sẽ không phải lặn lội sang Mỹ, con bé có thể ở lại Busan hoặc Daegu một thời gian cho đến khi tình hình được kiểm soát. Và anh muốn có người chăm sóc cô ấy phải không? Thì Lisa có thể làm được, hai đứa nhỏ có thể dọn về ở cùng nhau, con gái tôi sẽ chăm sóc Chaeyoung tốt hơn bất cứ ai vì cả hai đứarất thân thiết. Không có vấn đề gì, phải không?

- Marco, tôi nghĩ-...

- Thôi nào, tôi có thể đảm bảo an toàn cho con gái anh nếu Lisa chăm sóc cho con bé! Nam Gil, anh có biết vấn đề của anh là gì không, anh và con gái của anh không bao giờ hòa hợp với nhau được đâu! Bởi vì anh khăng khăng theo cách của anh, con gái anh không muốn sang Mỹ và sống một mình. Tôi khá chắc chắn rằng người đàn ông mà anh đang nói đến cũng không biết rõ về Chaeyoung, thì làm sao anh có thể tin tưởng cậu ta? Anh có nghĩ rằng cậu ta an toàn hơn Lisa, người đã biết Chaeyoung từ khi còn nhỏ?

- Bác, con cũng không nghĩ là con có thể...

Chaeyoung định vặn lại, nhưng nàng dừng lại khi ông Park thở dài nặng nề, ông nói...

- Vậy con sẽ làm gì, Chaeyoung? Cha có thể đưa con ra nước ngoài một mình, nhưng cha sẽ không làm điều đó. Cha đã mất niềm tin vào con và cha sẽ không để con sống một mình được, vì con thậm chí không biết tự chăm sóc bản thân mình.

Lisa liếc nhìn Chaeyoung, nước mắt nàng lăn dài trên má. Cô cũng cảm thấy tay nàng run và đổ mồ hôi.

- Chaeyoung, cha con nói có lý! Giới truyền thông đang săn lùng con, và họ có thể làm tổn thương con. Cứ chờ đợi cho đến khi có kết luận chính thức, và Lisa sẽ chăm sóc con thật tốt.

- Tùy con lựa chọn, Chaeyoung! Hoặc cha sẽ buộc phải đưa con sang Mỹ!

Rồi mọi người im lặng, bận rộn với những suy nghĩ của mình. Lisa cũng vậy, cô không hiểu lời đề nghị của cha cô và vâng, cô biết tất cả họ đều lo lắng cho Chaeyoung nhưng không ai hỏi cô có đồng ý hay không! Mình không có mặt ở trong phòng này sao nhỉ? Chậc chậc...~~~

- Nam Gil, về vấn đề an ninh thì anh khỏi phải lo! Nếu Chaeyoung đồng ý thì dù ở đâu tôi cũng sẽ cử vệ sĩ theo dõi con bé. Chaeyoung đối với tôi như con gái, và Lisa cũng rất yêu Chaeyoung nên tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho Chaeyoung.

Lisa đỏ mặt khi cha cô nói rằng cô yêu Chaeyoung trước cha mẹ của nàng. Tất nhiên ý ông Manoban là cả hai yêu nhau như những người bạn thân.

Chaeyoung vẫn không trả lời, nàng chỉ cúi đầu xuống. Lisa quyết định lên tiếng...

- Cha, bác Park! Con rất muốn được chăm sóc cho Chaeyoung, nhưng nếu cậu ấy không đồng ý thì chúng ta không thể ép buộc cậu ấy được.

Mọi người đều nhìn Lisa chằm chằm, kể cả Chaeyoung.

Ông Park nói...

- Xin lỗi, Lisa! Bác thậm chí còn chưa hỏi ý kiến ​​của con.

- Không sao đâu ạ! Con luôn sẵn sàng ở bên cạnh Chaeyoung, chỉ cần là về Chaeyoung thì con sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu cậu ấy từ chối thì-...

- Con muốn........con.......con sẽ ở với Lisa!

Chaeyoung đột ngột cắt lời, Lisa mở to mắt và không tin nổi, mọi người cũng đang nhìn nàng, còn nàng liếc nhìn cô một chút cùng cái mím môi. Nàng cúi đầu xuống siết chặt tay cô lúc này, cô không hiểu tại sao nàng đột nhiên đồng ý. Xét về quan hệ giữa cả hai thì cũng không hẳn là tốt nhất, mặc dù vài ngày gần đây nàng có hơi mềm mỏng với cô.

Nhưng Lisa vẫn nghĩ như vậy, cô sẽ không đắn đo suy nghĩ nếu đó là về Chaeyoung, cô không thể tưởng tượng nếu nàng phải sống với một người mà nàng hầu như không biết, thậm chí một người gần gũi với nàng còn làm tổn thương nàng thì làm sao cô có thể chắc chắn rằng sự lựa chọn của ông Park sẽ không làm tổn thương nàng?

Ông Manoban nói...

- Chaeyoung đã đồng ý rồi thì chúng ta cũng nên chuẩn bị mọi thứ! Anh chị đừng lo, tôi sẽ để thư ký của tôi lo chu toàn việc đó.

Sau khi xem xét mọi chi tiết trong vài giờ, ông bà Park cuối cùng cũng về nhà. Trong khi ông Manoban đã trở lại văn phòng của ông, và bây giờ cả Lisa và Chaeyoung đều đang ở sân sau của Lisa.

Chaeyoung bắt Lisa nhìn mình...

- Lisa...

- Hửm? Có chuyện gì vậy? Cậu cần gì à?

- Tớ có thể hỏi tại sao cậu lại nói như vậy không? Ý tớ là......tại sao cậu lại nói là.........về tớ thì cậu không cần phải suy nghĩ nhiều?

Lisa bất ngờ trước câu hỏi của Chaeyoung, cô đắn đo không biết nên nói thật hay nên nói dối? Nhưng cô quyết định nói ra sự thật...

- Tớ thực sự cũng không biết tại sao, tớ chỉ luôn làm như vậy mà không nhận ra. Ngoại trừ tình cảm của tớ dành cho cậu!

- Nhưng.........cậu có những thứ khác trong cuộc sống của cậu! Cậu sắp tốt nghiệp và cậu phải chuẩn bị cho công việc của cậu ngay bây giờ, tại sao cậu cứ lo lắng cho tớ?

Lisa thở dài rồi mỉm cười. .

- Ừm, cậu nói đúng! Nhưng cậu có nghĩ nếu cậu không ổn......thì tớ có thể tập trung vào chuyện riêng không? Tớ vẫn có thể làm việc, không sao cả. Điều quan trọng nhất bây giờ là tớ phải chăm sóc cho cậu.

Chaeyoung nhìn vào khuôn mặt, môi, mũi, mắt của Lisa và mọi thứ khiến nàng nhận ra rằng cô là một trong những sinh vật hoàn hảo của trời đất ban tặng. Nàng không thể rời mắt khỏi cô được, nghe những lời nói từ cô nàng cảm thấy yên bình và an toàn tuyệt đối.

Chaeyoung hỏi...

- Tại sao cậu quan tâm đến tớ nhiều hơn cậu quan tâm đến chính mình?

Lisa quay mặt lại cho đến khi cả hai nhìn vào mắt nhau ngay bây giờ. Cô mỉm cười nhìn vào ánh mắt của Chaeyoung rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Cô chân thành nói...

- Tớ cũng không biết nữa, có lẽ chỉ cần nhìn cậu là tớ đã hạnh phúc rồi, không cần phải tìm kiếm hạnh phúc nữa!

Đột nhiên, mọi thứ xung quanh Chaeyoung dường như dừng lại, nàng lại cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lần này mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Lisa hỏi...

- Tớ đã trả lời câu hỏi của cậu, bây giờ tớ có thể hỏi một chút được không?

-.....................___Chaeyoung gật đầu.

- Tại sao cậu lại đồng ý ở bên tớ? Cậu không ghét tớ sao?

- Tớ ghét cậu! Nhưng thay vì phải sống với một người xa lạ, tớ thà ở bên cậu! Cậu luôn hiểu tớ và hiểu tớ hơn bất cứ ai. Tớ...........tớ cảm thấy an toàn hơn khi ở bên cậu, Lisa!

Lisa đỏ mặt và tim cô đập thình thịch ngay lúc này, mặt cô nóng bừng lên vì cố gắng kiềm chế sự ngại ngùng của mình, Chaeyoung chỉ mỉm cười trước phản ứng đáng yêu của cô.

Chaeyoung khẽ kêu...

- Lisa...

- Hửm?

Chaeyoung bất ngờ lao vào vòng tay Lisa, vùi mặt vào cánh tay cô, nàng chậm rãi nói...

- Cám ơn cậu, vì tất cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro