possession

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pháo hoa rực trời đánh dấu sự kết thúc của buổi biểu diễn. Các thành viên ZB1 mỉm cười hạnh phúc trước ống kính khi nhận ra sự cố gắng của họ đã được đền đáp. Cuối cùng họ cũng đã ra mắt. Tiếng cổ vũ của Ze-Rose vang lên khắp khán đài, điều này thực sự đã xoa dịu tinh thần của ZB1 sau chuỗi ngày dài đằng đẵng vừa rồi.

Họ rời sân khấu Mcountdown, các chàng trai vẫy tay, mỉm cười và thậm chí còn nhảy cẫng lên vì hạnh phúc. Tất cả các thành viên đều đang cười toe toét khi họ quay trở lại phòng chờ của mình. Trong phòng có quá nhiều nhân viên đang cổ vũ, bầu không khí quá đỗi hỗn loạn. Zhang Hao và Hanbin theo bản năng nắm lấy tay nhau, như một cơ chế phòng thủ giúp giải phóng họ khỏi thế giới này.

Khi ánh mắt cả hai gặp nhau, tia khao khát giữa họ mạnh mẽ đến mức họ không thể chống lại nó. Hanbin kéo tay Zhang Hao, gật đầu nhìn về phía cửa. Giữa họ, có lẽ chẳng cần thiết phải nói ra điều gì nữa cả. Zhang Hao cầm theo chiếc điện thoại đang nằm trên bàn lên và họ lặng lẽ tách khỏi các thành viên và nhân viên.

Đôi trẻ nắm tay nhau chạy dọc hành lang studio của CJ ENM. Một cảm giác thỏa mãn thú vị đến khó tả khiến tứ chi cả hai cảm thấy nhồn nhột, cơ thể cứ thế nhẹ bẫng như thể đang lơ lửng trên mây. Thật sự không khỏi buồn cười.

Tìm được một góc lí tưởng, Zhang Hao quan sát xung quanh, đến khi chắc chắn cả hai đã có một không gian riêng hay chưa rồi nhanh chóng quay sang đè Hanbin vào bức tường gần đó, trao cho em nụ hôn. Đôi cặp môi cứ quấn lấy nhau một cách tinh nghịch. Bây giờ đây, niềm hạnh phúc thực sự đang toát ra ngay từ từng lỗ chân lông trên làn da của họ.

"Hao-hyung, chúng ta nên đi tới chỗ khác. Nếu cứ ở đây chúng ta sẽ bị mọi người bắt gặp mất." - Hanbin thỏ thẻ giữa những nụ hôn.

Cả hai tìm thấy một phòng chứa đồ và tạ ơn trời vì cửa không bị khóa. Đó là một nơi rộng lớn, được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn, chứa đầy kệ và các bộ đồ trang trí xếp chồng lên nhau, vì vậy hai đứa chọn di chuyển về phía sau, nơi khó có ai có thể tìm thấy mình. Và ngay sau đó, ánh mắt cả hai như ngưng lại và chết lặng tại chỗ. Tỏa sáng ở phía xa kia, chỗ ngồi của người chiến thắng Boys Planet - ghế P01 - ghế của Zhang Hao.

"Chỗ ngồi của anh." - Hanbin thì thầm và Zhang Hao cười khúc khích.

"Em còn ngồi trên chiếc ghế này nhiều hơn cả tôi đấy, shiny boy." - Zhang Hao lơ đãng cười. Hanbin có thể nhìn nụ cười quỷ dị đang hiện trên môi anh.

Hanbin biết chuyện này chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả. Một cảm giác rùng mình chờ trực lan khắp cơ thể khi em nhìn thấy Zhang Hao chậm rãi đi vòng quanh ghế, cẩn thận trượt đầu ngón tay dọc theo lưng ghế.

"Nhưng em nói đúng, Hanbin-ah, đây là chỗ của tôi."

Hanbin bỗng cảm thấy nhoi nhói và rồi em cúi đầu xuống, xấu hổ về cảm xúc của chính mình. Em không cho phép mình nghĩ về thứ hạng của bản thân một cách thường xuyên. Ngay cả sau khi thông báo, em cũng đã không quá lo lắng về điều đó. Em biết mình đã làm rất tốt trong chương trình và được ra mắt. Don't regret what you do. Chuyện cũng đã xảy ra rồi nên chẳng thể thay đổi được nữa. Em nên cảm thấy tự hào về bạn trai của mình và tránh khỏi những suy nghĩ không đâu.

Nhưng Zhang Hao, như mọi khi, lại tấn công thẳng vào vết thương của Hanbin. Đó là cách anh ấy khiến em phải đối mặt với cảm xúc của chính mình, khi biết rằng em luôn muốn phớt lờ chúng suốt thời gian vừa rồi. Và Hanbin phải thừa nhận rằng tuy cách này khá đau đớn nhưng nó lại giúp ích rất nhiều.

"Tôi đã giành được ghế của người chiến thắng..." Zhang Hao dừng lại, hài lòng. "Và cả chàng trai ngồi trên đó."

Hanbin nhanh chóng ngước lên, mất cảnh giác và thấy Zhang Hao từ từ tiếp cận mình, tiến về phía em như một kẻ săn mồi sắp vào thế tấn công. Hanbin hoàn toàn cảm thấy mình như một con mồi nhưng lại không thể di chuyển dù chỉ một inch.

Zhang Hao kéo mạnh cánh tay Hanbin và xoay em lại với sức mạnh không thể ngờ rằng một người có thể hình như vậy lại có được. Sự ngạc nhiên khiến Hanbin mất thăng bằng, mông em đập xuống sàn, lưng va vào chân ghế. Em nhăn mặt vì đau và ngước nhìn Zhang Hao.

"Tốt hơn rồi." - Zhang Hao tự lẩm bẩm.

Với vẻ mặt.kiêu hãnh và ánh mắt không bao giờ rời mắt khỏi Hanbin, Zhang Hao tiến tới ngồi trên ngai vàng hợp pháp của mình, dang rộng hai chân và dùng đầu gối đánh vào quai hàm Hanbin. Em ôm mặt đau đớn, đôi mắt ngấn nước, nhưng như bị mê hoặc, em không thể ngưng nhìn tên phù thủy độc ác trước mặt. Hanbin cảm thấy cảm giác bồn chồn quen thuộc trên cơ thể, đầu óc có chút mơ hồ, trống rỗng, em dường như không thể suy nghĩ về bất kì điều gì khác ngoài Zhang Hao.

"Tội nghiệp em thật, một chàng hoàng tử ngọt ngào, vậy mà lại bị đánh bại dưới chân tôi. Thực sự rất hợp với em." Zhang Hao nói chậm rãi, vuốt ve quai hàm bị tổn thương của Hanbin, trượt tay lên đôi môi anh đào của anh ấy và chọc đầu ngón tay vào cái miệng sẵn sàng của Hanbin.

"Em biết phải làm gì rồi, Hanbin-ah."

Hanbin nuốt khan và quỳ xuống giữa hai chân Zhang Hao, đầu cúi xuống, điều mà Zhang Hao có vẻ không thích.

"Có ý nghĩa gì khi để em ở giữa hai chân tôi nếu tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng của em? Đừng quên để mắt đến tôi nhé, mèo con." - Khi Zhang Hao nói ra lời này, một giọt nước mắt lăn dài chảy xuống trên khuôn mặt Hanbin.

"Chết tiệt ." - Zhang Hao ngắt lời, khiến Hanbin giật mình. "Có phải chúng ta đang căng thẳng quá không nhi?" - Anh đưa tay đón lấy giọt nước mắt của Hanbin và đưa lên môi và nếm vị mằn mặn.

"Your color, Binnie?"

Hanbin phải mất một lúc mới có thể trả lời. Điều đó làm tổn thương lòng tự tôn của em, và có hơi quá đáng, nhưng không hiểu sao, em cũng cảm thấy thật tuyệt khi chấp nhận buông bỏ và chỉ cần cảm nhận. Hơn nữa em biết mình có thể tin tưởng Zhang Hao sẽ biết được giới hạn của bản thân mình.

"Em... G- Green." - Cuối cùng em cũng trả lời bằng một giọng nhỏ nhẹ, như một bé mèo con.

"Em chắc chứ?" - Giọng nói của Zhang Hao bây giờ đã nhẹ nhàng hơn, run rẩy vì kích động và lo lắng.

"Màu xanh lá." - Hanbin kiên quyết, lần này em không hề do dự. Zhang Hao thả lỏng người trên ghế, ngả người ra sau và tựa một khuỷu tay lên tay ghế, tay còn lại vuốt ve lọn tóc của Hanbin.

Hanbin nhìn anh chăm chú từ dưới lông mi, như đã nói. Zhang Hao trông hào hùng biết bao khi ngồi trên ngai vàng của mình. Em có thể cảm thấy đôi mắt đen đang gặm nhấm mình, đe dọa lấy đi sự tỉnh táo của bản thân. Hanbin cúi người về phía trước, chạm vào đũng quần Zhang Hao, hít một hơi dài và thở dài mãn nguyện.

Một cơn rùng mình ham muốn chạy khắp cơ thể em. Hanbin không nghĩ có ai có thể hiểu được nỗi ám ảnh sâu sắc của em đối với Zhang Hao. Khi thiếu vắng đi hình bóng người thương, em cảm thấy mình như chết đi sống lại. Nhưng khi cả hai ở cạnh nhau, em lại như muốn tan chảy trong anh.

Hanbin không thể nghĩ ra điều gì không hoàn hảo về bạn trai mình. Tài năng của anh, nụ cười của anh, những trò hề ngớ ngẩn, và cả cơ thể của anh... Cơ thể đó như lôi kéo em vào con đường đi đến tội lỗi. Zhang Hao mảnh khảnh, gợi cảm và không giống như Hanbin, luôn tự tin... Ánh mắt của Zhang Hao xuyên qua tâm hồn em, tiết lộ những bí mật sâu kín nhất của anh. Sự thật là trong thời gian quen nhau, Zhang Hao thực sự đã trở thành cry button của Hanbin mất rồi.

Zhang Hao tháo chiếc nơ cổ to trên chiếc áo sơ mi trắng của Hanbin, quấn nó lên trên tay. Phần lụa bồng bềnh của tà áo, để lộ hình xăm trên xương quai xanh của em. Zhang Hao nhếch mép cười và nghiêng người về phía Hanbin, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên trán em, khiến em rùng mình khi được chạm vào. Hanbin bé nhỏ vẫn vô cùng ngoan ngoãn khi Zhang Hao dùng dải ruy băng trói hai tay của em ra phía sau lưng.

Hanbin đang dần mất đi kiểm soát. Tấm lụa quấn chặt quanh cổ tay em, ngăn cản em chạm vào vị thần đẹp đẽ trước mắt mình. Tâm trí em dường như đã trở nên mù mịt và giờ đây, em quyết định đặt số phận của mình vào tay Zhang Hao.

"Muốn anh, Hyung-ah."

...

Nhân viên đang giải thích với các thành viên rằng họ sẽ quay một đoạn chúc mừng cho chương trình thực tế mới, vì vậy phòng chờ chứa đầy sắc trắng và không thể thiếu chiếc bánh kem xa xỉ kia.

Jiwoong nhìn cách trang trí của căn phòng với vẻ kinh ngạc. Những ngày gần đây anh thấy mình cảm nhận được những điều này thường xuyên hơn. Không còn những ngày bị công ty bỏ đói và CEO bắt nạt trong cuộc đời anh nữa. Đây quả thực là một sự giải thoát đối với cuộc đời của anh. Anh thậm chí có thể giết bất cứ ai dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc của những đứa nhỏ quý giá của mình. Jiwoong thực sự chỉ muốn bảo vệ nụ cười hạnh phúc của các em.

"Hyung." – tiếng thầm thì bên tai của Gyuvin kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu nhóc trông có vẻ hơi bồn chồn. "Hyung, Hanbin-hyung và Zhang Hao-hyung. Họ không có ở đây."

Jiwoong đứng lên ghế và đưa mắt nhìn quanh phòng. Thực vậy. Center và leader của họ đã biến mất khỏi tầm mắt.

Ồ. Mẹ kiếp. Lại nữa à? Làm sao có thể? Cả hai đều đã trưởng thành và là những người trưởng thành có trách nhiệm chứ không phải như những con thỏ động dục thế này. Nhưng vô ích, họ cứ biến mất vào những thời điểm bất tiện nhất.

"Hanbinnie, em nên biết rõ điều này chứ." Jiwoong thầm nghĩ, tay đưa lên nhéo mũi một cách thất vọng.

Hanbin là một leader đặc biệt, cứng rắn nhưng mềm mại trong từng lời nói. Jiwoong không hề phàn nàn gì, ngoại trừ mọi sự trưởng thành và điềm tĩnh của em đều biến mất khi nói đến Hao-hyung yêu quý của mình . Bé nhỏ cuồng Zhang Hao đến mức dường như không bao giờ mệt mỏi khi tuyên bố trước ống kính rằng người kia là một nửa của mình.

Nụ cười tự hào vẫn cứ hiện lên trên khuôn mặt Zhang Hao mỗi khi nghe Hanbin ngọt ngào nói những điều như vậy. Anh chàng Trung Quốc biết rằng Hanbin tôn thờ mình đến mức nào và anh bảo vệ sự tôn thờ đó bằng cách chiều chuộng Hanbin theo những cách tinh tế nhưng đầy ý nghĩa.

Và Zhang Hao... Zhang Hao không quan tâm nữa. Theo lời anh nói " Đừng hiểu lầm em, Jiwoong, việc trở thành một thần tượng rất quan trọng đối với em, nhưng không bằng em ấy. Nếu Zeroses yêu em, họ vẫn sẽ yêu em như cách em muốn. Nên em sẽ không hy sinh Hanbin để làm hài lòng bất cứ ai."

Cho nên đừng trông chờ vào việc Zhang Hao có thể kiềm chế bản thân. Tên điên này còn dám hôn vào cổ bạn trai mình ngay trên sóng truyền hình quốc gia cơ mà.

Bình thường Jiwoong chỉ vui mừng khi chứng kiến ​​tình yêu của một cặp xứng đôi như vậy. Ngoại trừ khi họ luôn tìm cơ hội chạy trốn để làm tình với nhau. Anh thật sự sẽ giết họ. Thật sự đấy!

Cầu mong các nhân viên dành thêm vài phút để chuẩn bị, anh mỉm cười trấn an Gyuvin rồi đứng dậy.

"Anh sẽ lo việc này, có lẽ hai đứa đang ở trong nhà vệ sinh thôi." Jiwoong nói rồi nở nụ cười gượng gạo. Gyuvin trả lời anh bằng ánh mắt đặc trưng của mình.

"Nếu anh nói vậy, huyng... em sẽ cố câu giờ." Gyuvin nói mà gần như bật cười.

Jiwoong lục soát đồ đạc của đôi trẻ trên bàn. Điện thoại của Hanbin ở đó, nhưng không có của Zhang Hao. Tên bất lương này vẫn luôn đi trước một bước mà.

Jiwoong kiểm tra điện thoại của chính mình. Không có tin nhắn mới. Mẹ kiếp. Hai người đó có thể ở đâu? Jiwoong chộp lấy balo của Zhang Hao và Hanbin mà không ngoái lại, lặng lẽ rời khỏi phòng, cầu nguyện tìm được đôi uyên ương càng sớm càng tốt.

Hanbin quả thực là sinh vật rực rỡ nhất trên thế gian này, giờ em lại đang quỳ trước mặt anh, và Zhang Hao một lần nữa cảm ơn số phận vì đã để cả hai vượt qua được những chông gai trước đó.

"Muốn anh, Hyung-ah." Hanbin tựa như mèo nhỏ với đôi đồng tử giãn ra, nhu nhược và ngoan ngoãn, đúng kiểu Zhang Hao thích của em. Dương vật của anh nhói lên trong sự hung phấn, và đầu anh chứa đầy những ý tưởng điên rồ nhất.

"Ôi Hanbinnie, một ngày nào đó anh sẽ làm em khóc đến ngất đi mới thôi. Em quá tin tưởng anh rồi, bé cưng." Hanbin trả lời bằng cách dụi mũi vào đũng quần Zhang Hao một lần nữa.

Zhang Hao dựa lưng vào ghế, nhưng chưa kịp cởi quần lụa và quần lót xuống đùi, cố tình dưa dương vật của mình lại gần miệng Hanbin.

Ai đó có thể bước vào ngay bây giờ và họ sẽ không có lý do chính đáng nào để giải thích tình huống đáng hổ thẹn này. Zhang Hao đưa dương vật ra, Hanbin quỳ xuống đưa lưỡi nếm thử. Mẹ kiếp. Cả hai thực sự đã điên rồi.

Hanbin đưa chiếc lưỡi ấm áp của mình vào dương vật của Zhang Hao, trượt dần từ dưới lên trên, dọc theo một bên. Em dùng môi kéo bao quy đầu ra sau để lộ phần đầu, nhúng lưỡi vào giữa khe. Zhang Hao cắn răng rên rỉ. Hanbin giỏi đến mức anh gần như bất tỉnh khi dương vật của anh chìm trong hơi nóng ẩm ướt. Hanbin cứ chơi đùa cùng với chiếc lưỡi đang không ngừng đảo xoáy của mình, và điều đó gần như là quá đáng rồi.

Zhang Hao chỉ hận không thể không đụ cái miệng nhỏ kia. Anh có thể thấy Hanbin đã thả lỏng hàm nên mình đâm sâu vào cổ họng em và bóp nghẹt dương vật của anh. Hanbin nghẹn ngào, nước mắt chảy dài trên má, nhưng em không bỏ lỡ cơ hội giao tiếp bằng mắt với Zhang Hao.

Cảm giác quả thực còn hơn ở trên thiên đường, Zhang Hao dừng lực đẩy ngay trước khi bản thân xuất ra trên đôi môi đỏ mọng của em. Hanbin nuốt một ít tinh dịch, trong khi phần còn lại chảy ra từ khóe môi và quai hàm, nhỏ giọt xuống ngực em.

Tất nhiên, họ vẫn chưa kết thúc. Zhang Hao không biết cũng như không quan tâm liệu có ai đang tìm kiếm họ hay không, bởi vì hiện tại tất cả tội lỗi đều từ Hanbin ra. Em tựa như ảo ảnh, bị hủy hoại chỉ vì niềm vui của Zhang Hao. Anh đã khiến leader tốt bụng và điềm tĩnh của họ đã rơi vào tình trạng trụy lạc thế này đây. Hanbin thở hổn hển, run rẩy vì kích thích, và Zhang Hao biết chính xác mèo nhỏ muốn anh như thế nào.

Zhang Hao cho bản thân thời gian để bình tĩnh lại nhịp thở cuồng nhiệt sau cơn cực khoái khi nhìn Hanbin bé cưng đang cắn môi lo lắng, cố gắng giữ im lặng và không cầu xin Zhang Hao thả ra.

Zhang Hao với tay lấy chiếc điện thoại bị bỏ quên trong túi quần. Phía sau ốp điện thoại luôn được anh giữ một ít dầu bôi trơn. Anh sẽ không đánh mất cơ hội này, và Hanbin cũng có công khi em lúc nào trông cũng đáng yêu, trong mọi tình huống.

Tất nhiên, Zhang Hao không bao giờ quên mình đang ngồi ở đâu và sức mạnh mà anh có thể sử dụng được từ chiếc ghế này. Anh cần cho Hanbin thấy chủ nhân của mình là ai. Lấp đầy em tới mức em không còn chút nghi ngờ gì về việc mình là của Zhang Hao. Zhang Hao muốn đảm bảo rằng không ai có thể lấy giải thưởng của bản than mình.

"Thật buồn cười, mèo con. Em nghĩ rằng mình đã mất chiếc ghế này, nhưng sự thật là em đã ở đây đợi tôi suốt thời gian qua phải không? Em chỉ là một món quà nhỏ bé dành cho người chiến thắng thực sự mà thôi."

Hanbin nhắm mắt nuốt nước bọt nhưng em không trả lời. Ôi, bực thật mà, niềm tự hào còn đâu nữa. Zhang Hao phải cố gắng phá vỡ em thêm từng chút một. Anh muốn được nghe em cầu xin.

"Đứng dậy đi, Hanbin-ah."

Hanbin làm theo và run rẩy đứng dậy, gần như không giữ được thăng bằng với đôi tay bị trói. Zhang Hao cung kính vuốt ve hông em, sau đó cởi dây nịt khiến chiếc quần rộng thùng thình rơi xuống sàn thành vũng lụa. Hanbin cởi bỏ bộ quần áo và đôi giày phiền phức rồi vội vàng tiếp tục.

"Nhìn em kìa, háo hức được tôi chạm vào quá hay sao." Zhang Hao thích thú nói. Hanbin lắc đầu. Em thấy mình thật sự là một kẻ ngốc khi biết Zhang Hao có thể làm gì nếu phủ nhận những cảm xúc mà anh mang lại cho em. Zhang Hao nắm lấy đùi Hanbin và tách hai chân ra, gãi vào làn da mềm mại bên trong, vẽ ra những đường đỏ giận dữ. Ồ, và nó đây rồi. Tiếng kêu đầu tiên của nỗi đau và niềm vui, tựa như khúc nhạc vang đến tai anh.

Hanbin lại sắp ngã xuống đất nên Zhang Hao nắm lấy cẳng tay của em và kéo em ngồi vào lòng, cách cư xử mềm mỏng tựa như giả vờ. Zhang Hao đỡ Hanbin vào tư thế dang chân, mỗi đầu gối đặt trên một bên đùi của mình.

Trong vài giây, anh giữ Hanbin ở đó và tựa vào hông anh, vui mừng khi có anh trở lại trong vòng tay và xoa dịu lưng anh bằng những cú vuốt ve như lông vũ. Cậu bé tựa đầu vào hõm cổ anh và thở dài sung sướng. Zhang Hao biết những khoảnh khắc nhỏ này rất cần thiết đối với Hanbin trong không gian đầu này.

Hanbin muốn bị hủy hoại bao nhiêu thì anh cũng cần được yêu thương bấy nhiêu. Một điều không thể thực hiện được nếu không có điều kia. Điều hướng những vùng biển đó là công việc của Zhang Hao. Đó là một thử thách rất lớn, bởi Hanbin dễ bị tổn thương hơn rất nhiều so với những người tình trước của anh.

Hơi thở của họ hòa quyện, Zhang Hao hít lấy hương thơm gợi cảm của Hanbin, thì thầm vào tai anh.

"Tôi đã nói rồi, giải thưởng ngọt ngào của tôi, chiếc ghế này là nơi em thuộc về. Em ngồi ở đây, ở bên cạnh tôi." Hanbin đáp lại bằng cách hôn và liếm nhẹ vào cổ anh. Zhang Hao rùng mình và khó có thể kìm nén một tiếng rên rỉ. Anh chỉ cần đi vào sâu bên trong em.

Zhang Hao mở gói bôi trơn và làm ướt ngón tay. Tay còn lại của anh thì không quên mở rộng má đào bên dưới của Hanbin và thăm dò lối vào của em. Chà, vẫn chặt chẽ như mọi khi.

Hanbin ôm chặt lấy ngón tay đầu tiên mà không phàn nàn. Không cần phải nói, em đã được đào tạo bài bản rồi mà. Zhang Hao không chần chừ mà cho thêm một ngón tay nữa, không cho em quá nhiều thời gian thích ứng, Hanbin run rẩy dựa vào anh. Zhang Hao có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của em trên cổ mình. Và anh thì vẫn đang làm việc hết sức mình, miệt mài nới rộng lỗ nhỏ bên dưới của em.

"Xin anh, hôm nay hãy nhanh lên nhé. Em có thể chịu được mà." Hanbin cầu xin giữa những tiếng rên rỉ. Dù sao thì, Zhang Hao cũng thích điều này, vừa là họ cũng không có nhiều thời gian, vừa là đôi khi Hanbin thích thô bạo một chút.

Zhang Hao nhếch mép cười khi thay vì thêm ngón tay thứ ba bằng tay phải, anh quyết định dùng tay trái để kéo dài lối vào, rút ​​thêm hai ngón tay vào một chút và kéo mỗi tay theo hướng ngược nhau. Hanbin rên  lên đau đớn, cơ thể em quẫy loạn trong vòng tay của Zhang Hao, người đang nhất quyết đẩy những ngón tay mới vào sâu hơn một chút.

"Hyung-ah. Đau quá. Làm- Làm ơn." Hanbin nỉ non cầu xin, và thề rằng, Zhang Hao vô cùng thích việc này.

"Làm ơn cái gì thế nhỉ, Hanbinnie? Hãy nói cho gege của em nghe. Nói cho tôi cảm giác của em, tôi muốn nghe em nói."

"Đau quá, anh ơi. Em không thể nghĩ được điều gì khác ngoài những ngón tay đang nghiền sâu bên trong mình. Sẽ đau lắm, nhưng không biết tại sao, em lại yêu cảm giác này.." em nức nở thú nhận.

Zhang Hao không thể giải thích được sức mạnh của một vài từ mà Hanbin dành cho anh. Anh rút hai ngón tay cuối cùng ra khỏi Hanbin, người đang thở dài vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. Sau đó nắm lấy đôi tay bị trói của em, hướng các ngón tay về phía lối vào vừa được nới rộng vẫn còn đang âm ỉ cảm giác đau nhức.

"Chúng ta nên thử làm gì đó nhỉ. Có anh, có em ở đây. Hãy cảm nhận những gì mà tôi đang cảm thấy." Zhang Hao gợi ý. Thật tuyệt khi có thể thử mọi thứ với người thương. Ngón tay ngoan ngoãn của Hanbin quấn lấy ngón tay của Zhang Hao bên trong em.

"Anh đang làm gì với em vậy, Hyung-ah?" Hanbin không kịp thở, em hỏi, có phần do dự. Zhang Hao thích kích thích cơ thể em bằng nhiều cách khác nhau, thử nghiệm và chơi đùa cho đến khi em có thể rũ bỏ được.

"Đúng thứ em cần đấy, bé nhỏ. Em vẫn luôn sẵn sàng chịu đựng mọi thứ mà Hao-hyung giao cho em mà. Tôi tự hỏi Zeroses sẽ nói gì nếu họ nhìn thấy leader ngây thơ và thuần khiết của chúng ta đang rên rỉ qua từng kẽ ngón tay của tôi nhỉ."

"Họ vẫn sẽ yêu thương chúng ta, anh à. Haobin rất được lòng người hâm mộ mà... Mẹ kiếp! Hao! Chậm lại!" bé xinh mắng mỏ người yêu khi ngón tay Zhang Hao độc ác nghiền vách thịt bên trong của em theo một vòng xoắn xấu xa.

"Em biết không, Hanbin? Mẹ kiếp, màn solo của tôi, cảm giác thật tuyệt vời khi được đứng trên em và dùng thứ hạng của tôi để làm lí do, để tôi có thể chơi em một cách vô nghĩa bất cứ khi nào tôi muốn. Em đã thua tôi mất rồi, Hanbin dấu yêu, và giờ em là của tôi. Khi đó em chưa một lần nghĩ đến tôi, nhưng tôi lại đang chờ cơ hội để chiếm lấy em."

"Không đúng đâu, Zhang Hao. Anh luôn ở trong tâm trí em. Em đã là một kẻ ngốc nghếch đối trong mắt anh kể từ ngày đầu tiên." Giọng Hanbin có phần u ám, tự giễu. Zhang Hao nhận ra sắc thái đó của em và một cảm giác hối hận chạy khắp người. Điều này thật sự không ổn chút nào.

"Binnie..." anh định hôn nhưng Hanbin lại quay mặt đi.

"Tại sao em lại như thế này, Hao-hyung? Anh chỉ cần làm em thôi được không... Em hứa, em sẽ không gây phiền toái gì cho anh. Khó chịu thật. Dù sao thì em cũng không xứng đáng được ra mắt. Em thật sự giả tạo. Em lẽ ra-".

"Đừng." Zhang Hao dừng lại những lời đó của em. Những ngón tay bên dưới cũng ngưng lại, dần dần rút ra khỏi cơ thể của em.

"Được rồi, Binnie. Hãy dừng lại. Tôi sẽ không cho phép em nói về bản thân mình như vậy. Em là người tài năng nhất mà tôi biết. Tôi đã ngưỡng mộ em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em nhảy, em vẫn luôn tỏa sáng như những vì sao."

Bạn trai nhỏ bên dưới rên rỉ, còn Zhang Hao thì thở dài thất bại. Hanbin muốn chiều theo mong muốn của Zhang Hao, nhưng anh cần cố gắng tìm hiểu giới hạn của bản thân mình.

"Hãy nhớ rằng, đây là trò chơi nhập vai. Nếu lời nói của tôi thực sự làm tổn thương em, chúng ta sẽ dừng lại. Em đã hứa với tôi là sẽ sử dụng màu sắc của em và giờ em đang làm tôi sợ đấy, bé cưng."

"KHÔNG! Đừng! Làm ơn không, không, không. Đừng bỏ em một mình. Hao-hyung, làm ơn! Xin lỗi em không ổn. Không, không, không..." Thân thể Hanbin run lên phủ nhận, bác bỏ lời nói của Zhang Hao.

"Hanbin. Hanbin, bình tĩnh. Tôi sẽ không bỏ em. Chúng ta hãy dừng điều vô nghĩa này lại. Chỉ là, nó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho em cả." Zhang Hao ôm chặt em, hôn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. "Đây vẫn là một chủ đề nhạy cảm đối với em, giờ tôi hiểu rồi, mèo con. Hãy tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn... tôi muốn chắc chắn rằng em biết em là của tôi. Tôi yêu em rất nhiều."

"Em là của anh mà, gege. Em lại bị cảm xúc của mình cuốn đi như vậy, xin lỗi..." Hanbin lặng lẽ nói, em ngồi trên đùi Zhang Hao tựa như một con búp bê hỏng. Và lại khóc như đứa trẻ bị mắng.

"Làm ơn đi Binnie, chúng ta đang chơi một trò chơi nguy hiểm với em. Hãy tha thứ cho tôi, tình yêu, lẽ ra tôi phải biết rõ điều này. Đây là lỗi của anh. Nhiều lúc, anh chỉ chăm chăm tới việc, làm sao để có thể có được em mà thôi."

"Hyung-ah... em vẫn muốn anh. Làm ơn..."

Dương của Zhang Hao lại run lên vì hứng tình. Anh không thể ngăn lại được. Hanbin luôn là người ngọt ngào nhất, kể cả khi em đang buồn. Zhang Hao cảm thấy thật tệ hại vì lại ấp ủ những mong muốn đó trong hoàn cảnh này. Anh tự hỏi liệu mình có đủ khả năng chăm sóc Hanbin đúng cách mà không khai thác điểm yếu của em hay không.

Một nụ hôn ngọt ngào, ấm áp lên môi đánh thức Zhang Hao khỏi vòng luẩn quẩn. Hanbin mỉm cười với anh và dụi mũi vào mặt anh, thực sự là như một con mèo mà. Zhang Hao hôn lại em, nhẹ nhàng, trao hết tình yêu dành cho em. Anh tiếp tục hôn lên má, lên cổ, lên hình xăm tinh tế trên xương quai xanh...

Bàn tay anh trở lại mông, cẩn thận nới rộng ra và kiểm tra lối vào của em. Vẫn rộng rãi và sẵn sàng cho anh. Zhang Hao từ từ cho đến khi ba ngón tay trượt vào và ra khỏi cái lỗ ẩm ướt một cách dễ dàng, cố tình tránh xa điểm khoái cảm của mèo nhỏ. Anh từ từ rút ngón tay ra, vuốt ve phần lưng dưới của Hanbin như một lời gợi ý.

Hanbin nâng hông lên, Zhang Hao giữ đôi tay bị trói của em để em không ngã về phía sau. Zhang Hao nhìn lên, và hơi thở của anh nghẹn lại. Hanbin chắc chắn là chàng trai đẹp nhất thế giới, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng thôi cũng đủ tôn lên nét đẹp của em.

Chậm rãi và đều đặn, Hanbin từ tự hạ mông xuống dương vật của Zhang Hao, không dừng lại cho đến khi chạm vào nơi sâu nhất. Cả hai bật ra tiếng rên rỉ, Hanbin có chút không thoải mái, nhưng Zhang Hao thì tràn ngập trong sự hạnh phúc. Anh cho Hanbin thời gian để làm quen với sự xâm nhập, trước khi thúc giục em di chuyển.

"Tuyệt quá, bé cưng, ôm chặt lấy dương vật của tôi thế này.. Đôi khi tôi nhớ hơi ấm của em nhiều đến mức không thể chịu nổi. Ah... Cứ như vậy đi..Tiếp tục đi nhé Hanbin."

"Hao-hyung! Anh ơi! Thích quá!" Hanbin đang tăng tốc độ hông, dồn toàn bộ trọng lượng về phía sau, dựa vào Zhang Hao để giữ anh lại. Bị trao một lực thúc đủ mạnh, em sung sướng kêu lên, ưỡn thẳng lưng trong vòng tay của Zhang Hao. Từng thớ cơ bắp rõ rệt ở cổ em lộ ra một vẻ gợi cảm tinh tế.

Đã đến lúc Zhang Hao phải hành động. Một tay anh ôm chặt cổ Hanbin từ phía sau, tay còn lại giữ chặt hông, giúp anh di chuyển. Zhang Hao lấy lại toàn quyền kiểm soát khi bắt đầu tiến lên, áp đặt tốc độ điên cuồng của riêng mình và lần nào cũng đánh vào điểm ngọt ngào bên trong Hanbin.

Zhang Hao chìm trong khoái cảm. Cơ thể gầy gò của anh bị siết chặt trong móng vuốt của niềm đam mê. Thật tuyệt vời khi ở bên cạnh em, Hanbin quý giá của anh. Giữa những tràng rên rỉ của cả hai, một cơn đói khát đen tối xâm chiếm Zhang Hao, anh gầm lên một tiếng chiếm hữu.

"Hãy tưởng tượng tôi đang chơi em trên chính chiếc ghế này với máy quay đang quay. Sung Hanbin rũ bỏ bản thân mình trong vòng tay tôi cho cả thế giới thấy. Những khuôn mặt kinh ngạc, sự ghen tị của họ."

"HAO!" Hanbin hét lên, em như bị lời nói của Zhang Hao thôi miên.

"Tôi muốn cho họ thấy rằng em là của mình. Nhưng lại không thể, đau nhỉ. Em có cảm thấy tôi ở trong em không? Tôi đang đánh dấu em đấy, tình yêu à. Hãy là của tôi một lần nữa, tôi cầu xin em, Hanbin."

Móng tay của Zhang Hao cắm vào hông nhợt nhạt, anh cắn mạnh vào cổ Hanbin, gần như bật máu. Hanbin vẫn theo kịp tốc độ của mình. Cơ thể cả hai va vào nhau, tạo ra tiếng kêu lớn sau mỗi cú đẩy. Tận dụng cơ hội cuối cùng, anh thì thầm vào tai Hanbin.

"Đầu hàng tôi ngay bây giờ, baobei." anh ra lệnh, bàn tay lần đầu tiên vuốt ve dương vật đang cương cứng đến không tưởng của Hanbin.

Zhang Hao chứng kiến ​​cơn cực khoái mạnh mẽ của Hannbin, cơ thể đẫm mồ hôi của em tan biến trong khoái cảm. Em phát ra một tiếng rên the thé và căng thẳng trong vòng tay, điều hướng các làn sóng khoái cảm, cuối cùng thả toàn bộ sức nặng của mình lên Zhang Hao, mèo nhỏ đã kiệt sức.

Zhang Hao đâm mạnh không ngưng một giây nào. Đây là lần thứ hai của anh nên hoàn toàn có đủ khả năng để nỗ lực hết mình. Anh nắm lấy tay Hanbin và cởi dây trói, để lộ cổ tay đỏ bừng. Ngay khi được tự do, Hanbin ôm lấy anh, rên rỉ, choáng ngợp và ngoan ngoãn.

Một ngọn lửa tụ lại trong bụng Zhang Hao, dần dần kéo đến những giây phút cuối của anh, cho đến khi chỉ còn lại những tiếng rên rỉ, và sau đó từng dòng tinh dịch trắng đục giải phóng thẳng vào bên trong Hanbin.

Khi thoát ra khỏi đám mây ngây ngất, anh ôm lại Hanbin. Zhang Hao tự hỏi họ đã làm tình được bao lâu. Chắc chắn có người đang tìm kiếm họ. Thật là một phép lạ khi lần này không bị bắt, cả hai đều lên tiếng vui vẻ. Anh từ từ rút ra khỏi Hanbin, người đang phản đối một cách phẫn nộ bên dưới. Một ít tinh dịch thoát ra từ lỗ nhỏ và chảy dài xuống đùi em. Zhang Hao buộc mình phải nhìn đi chỗ khác và giúp Hanbin ngồi xuống cạnh anh, đặt chân bé nhỏ lên ghế, gập dưới đùi anh. Zhang Hao tự gấp lại quần của mình, trong khi chính anh cũng là một mớ hỗn độn, cơ thể dớp dính đầy tinh dịch sau hai lần đạt cực khoái.

Hanbin tựa đầu vào vai Zhang Hao. Cả hai giữ nguyên tư thế này trong vài phút, chia sẻ hơi ấm cơ thể. Hanbin như mèo con gừ gừ hài lòng khi được Zhang Hao vuốt ve mái tóc và bắt đầu ngân nga một bài hát cũ bằng tiếng Trung.

"Em thích nghe anh hát bằng tiếng Trung. Ngọt ngào quá."

"Em sẽ không biết ý nghĩa của lời bài hát đâu, baobei." Zhang Hao mỉm cười trả lời. Hanbin vui vẻ gật đầu đồng ý. Em là hình ảnh của sự bình yên và ngoan ngoãn, nhưng trong mắt Zhang Hao lại đốt lên một ngọn lửa bất diệt. Em xoa dịu tâm hồn anh.

Hai người lại hôn cho tới khi nghe thấy tiếng cửa và tiếng bước chân vội vã. Thời gian dường như đóng băng cho đến khi...

"Jiwoong!" Hanbin kêu lên, em sốc toàn tập.

...

Vẻ mặt của Hanbin ngập đầy vẻ ngốc nghếch, mặc dù em là một trong những thủ phạm tại hiện trường vụ án này. Jiwoong trợn mắt. Anh thậm chí còn không quan tâm đến tình trạng bán khỏa thân của hai đứa em của mình. Suy cho cùng, đây không phải là lần đầu tiên anh bắt quả tang họ.

Jiwoong đang tức giận. Anh đã tuyệt vọng tìm kiếm chúng trong ít nhất hai mươi phút và chỉ khi nghe thấy những tiếng rên rỉ lớn phát ra từ phòng chứa đồ, anh mới tìm thấy cả hai. Cảm ơn trời, hành lang vắng tanh, vì những tiếng rên rỉ đó không hề kín đáo tí nào.

"Cảm ơn anh đã đến giúp đỡ chúng em, huyng." Zhang Hao cười tinh nghịch, gật đầu với hai chiếc balo Jiwoong đang cầm.

"Đừng có nói đểu tôi, Zhang Hao. Hai đứa điên à?" Rõ ràng là như vậy nên không ai trả lời. Jiwoong ném balo cho họ. Anh biết họ luôn giữ quần áo để thay trong nhà cho những trường hợp khẩn cấp .

Jiwoong chú ý đến xung quanh và ánh mắt anh rơi xuống chiếc ghế mà cặp đôi đang ngồi. LẠY. CHÚA. TÔI. Chỉ có hai người đó mới nghĩ ra ý tưởng đồi trụy như vậy. Và dù họ là bạn bè của anh, thì anh vẫn không thể không đánh giá cao khung cảnh tội lỗi trước mặt mình. Anh vẫn có mắt mà.

Zhang Hao ngồi thẳng như một vị vua trên ngai vàng, đẹp như một bông hoa dại. Mái tóc anh rối bù và làn da trắng, vẫn hoàn hảo như mọi khi. Hanbin nằm bên phải anh, và cách duy nhất để miêu tả em là... vừa được làm tình. Làn da đỏ bừng của em cho thấy những trò tiêu khiển thô bạo của hai người. Jiwoong sửng sốt nhìn cổ tay đỏ bừng và vết bầm tím rõ ràng trên quai hàm của em.

Anh không nhịn được mà đưa tay nắm lấy cằm Hanbin để kiểm tra vết thương. "Chúa ơi, Hanbin, dùng não đi. Em thông minh lắm mà. Em phải biết nhân viên sẽ đặt câu hỏi mà." Hanbin rên rỉ đau đớn, Zhang Hao mất bình tĩnh.

"Đừng nói chuyện với em ấy như vậy." anh nói và hất tay Jiwoong ra. Jiwoong nhanh chóng rút lui, giơ tay lên. Có điều gì đó đen tối và nguy hiểm trong thái độ của Zhang Hao. Có điều gì đó không phù hợp với chàng trai ngọt ngào và dè dặt mà Jiwoong biết.

"Bỏ đi, Zhang Hao, đây cũng là lỗi của em mà."

Zhang Hao thở dài, anh đang khó chịu nhưng Hanbin chỉ cần hôn lên má anh thì ngay lậo tức anh đã thả lỏng cơ thể. Jiwoong nghi ngờ về hành động của đôi trẻ. Anh biết những điều thế này, và hiện hai đứa em của anh đang ở trong không gian riêng của họ. Vì vậy, đã đến lúc lùi lại và cho họ chút riêng tư.

"Anh sẽ đợi hai đứa bên ngoài, đảm bảo sẽ không có ai đến. Nhưng hai đứa đi lâu rồi đấy. Mặc quần áo nhanh lên. Và nhân tiện, em nợ anh đấy!" Jiwoong nói rồi quay người rời đi.

"Cảm ơn anh, Hyung. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu." Hanbin đảm bảo với anh bằng giọng của người lãnh đạo.

Nhưng chỉ là một lời nói dối trắng trợn. Và cả ba người họ đều biết điều đó.





...

có mấy chữ thôi nhưng mà cứ lê tha lê thê mấy tháng trời =)))))) cứ tưởng sẽ lôi thôi thêm vài bữa tới tận giáng sinh (hoặc năm mới), nhưng mà dù sao thì, cổ cũng đặt dấu chấm hoàn thành được rùi hehe. nên là dịp đó thì lại có cái khác vậy.

và bây giờ là 4h kém 5 phút sáng, nên việc phải sửa lại cái chap lại trong tương lai là điều chắc chắn. cổ thức vừa là để chăm đứa con gái mang tên hamster khỏi con mắt của hai con mèo trong phòng mình, vừa là để chăm con mèo ở trên đây...

hi vọng là mọi người sẽ thích việc buổi sáng thức dậy và đập vào mắt là noti meomeo đã update nốt cái fic này nhe =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro