chap 7:bán thân thuê chỗ ở( ͡° ͜ʖ ͡°)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đọc tiêu đề chap này rồi chứ?

Đọc xong dòng trên chắc ai chưa đọc thì cũng quay lên đọc rồi.

Nếu đã đọc tiêu đề rồi thì quên nó đi, vì nhiều lúc cái tựa đề chả liên quan gì đến cốt truyện đâu :>

Tác viết vậy vì tác thích thôi. :))

Ok vô truyện. Vẫn như cũ, lỗi chính tả nhớ báo.

****************
*Tiếng đóng cửa*...

Ngài Nam tước vừa dẫn tôi vào một căn phòng trông như phòng làm việc vậy.

Ở giữa có 1 bộ bàn ghế tiếp khách, xa hơn tí nữa thì có một chiếc bàn gỗ to, ngay sau nó là cửa sổ. Hai bên phòng thì có vài kệ sách. Phòng cũng không quá rộng, trang trí cũng ở mức tối giản nhất.

Người ta hay gọi cái này là thư phòng đúng không?

May không phải phòng ngủ.

Ông ấy đi đến và ngồi vào chiếc bàn gần cửa sổ.

- Chloe đúng chứ? [Nam tước]

Ngồi vào bàn xong, 2 tay ông ấy đan vào nhau rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Không khí trong phòng giờ lạnh lắm đấy. Tuy chắc chỉ có mình tôi cảm thấy thế thôi.

- Vâng... đúng vậy... [Chloe]

Vì đang lo lắng về hoàn cảnh hiện tại của mình nên tôi trả lời có hơi đôi chút rụt rè.

- Cho phép ta được tự giới thiệu bản thân mình trước khi vào cuộc trò chuyện. [Nam tước]

Ông ấy tựa lưng vào ghế, hai tay bỏ xuống đùi rồi nói.

- Ta là Ethan Oliver, hiện là Nam tước cai quản lãnh địa và cũng là thành phố Ardon, thuộc lãnh thổ của Vương quốc Ethelar. [Ethan]

Mấy cái này lúc trên xe tôi có nghe Sara nói rồi.

- Ta đoán rằng đứa con gái của ta đã kể cho cô nghe sơ qua về ta rồi đúng chứ? [Ethan]

Đúng là không ai hiểu con cái mình hơn phụ huynh.

- Vâng, em ấy đã có kể sơ qua về Ngài cho tôi. [Chloe]

Tôi có cảm giác như tay chân tôi đang hơi run thì phải. Cảm giác như đứng chịu phạt trước mặt thầy cô ý.

Tôi không biết bản thân mình đã làm gì sai mà tôi cảm tưởng như ông ấy đang hướng sự thù địch về phía tôi.

- Quả là một đứa trẻ nhiều chuyện. Hi vọng nó không làm cô phiền. [Ethan]

- Việc đó không phiền tí nào đâu ạ, chúng tôi đã trò chuyện rất vui. [Chloe]

Tôi có cảm giác như ông ấy đang cố nói lòng vòng vài chuyện gì đấy chứ chưa có vô chuyện chính đâu.

- Thật tốt khi nghe những câu đó. [Ethan]

Lòng vòng...

- Trước khi vào việc chính thì ta xin được cảm ơn sự giúp đỡ của cô khi con gái ta gặp nạn. [Ethan]

Nói rồi ông ấy khẽ nhắm mắt với cúi đầu xuống chút để cảm ơn tôi.

- Việc nên làm thôi. [Chloe]

Không khí trong phòng đã bớt căng thẳng hơn tí, nhưng tôi vẫn chưa thể thả lỏng được.

Bởi vì từ lúc bước vào đây, ông ấy chưa hề mời tôi ngồi xuống mà cứ để tôi đứng yên đó. Đối xử với ân nhân của con gái mình như vậy thì không nên đâu.

Nhưng cũng có thể là cái "việc chính" mà ông ấy nói mang tính cấp thiết, hoặc là vì 1 nguyên do nào đó, ông ấy chưa thể tin tưởng tôi.

Nói chung là tôi chưa thể đoán trước điều gì được. Phải tiếp tục quan sát tình hình xem sao.

Đêm nay được ngủ trên giường hay ngoài đường phụ thuộc hết vào cuộc trò chuyện này.

- Vậy liệu cô có thể kể lại cho tôi nghe về diễn biến sự việc lúc đó không? Tuy tôi đã nghe 1 người lính kể rồi, nhưng tôi cần xác nhận lại bằng chính lời nói của cô. [Ethan]

Tưởng gì chứ việc này đơn giản mà!

- Tất nhiên rồi. [Chloe]

Tôi bắt đầu kể lại diễn biến sự việc.

- Skip -

- ... Và chúng tôi cùng nhau quay về đây. Xin hết. [Chloe]

Tôi vừa kể xong quá trình giúp đỡ đoàn hộ tống cho ngài Nam tước nghe.

Tôi kể từ lúc bắt đầu xác định hướng đi rồi tua đến đoạn khi tôi trèo lên cây quan sát xung quanh và nghe thấy tiếng động lạ. Sau đó là lần theo tiếng động ấy và gặp được đoàn hộ tống đang bị tấn công.

Kế đến là diễn biến trận chiến. Tôi kể không sót chữ nào luôn.

- Hmph... không khác mấy so với những gì tôi nghe được từ người lính kia. [Ethan]

May mà "người lính" kia không thêm mắm thêm muối vào.

- TUY NHIÊN! [Ethan]

??

Tự nhiên đẩy giọng lên làm gì vậy?!

- Dựa vào những gì cô vừa kể, tôi có vài điều cần hỏi cô đây. [Ethan]

Ực...

Không sao cả... cứ bình tĩnh trả lời từng câu hỏi thôi, mình không làm gì sai cả nên việc gì phải sợ.

Tôi tự nhủ với lòng mình như thế.

- Mời ngài. [Chloe]

- Cuộc thi vấn đáp bắt đầu -

- Theo như cô kể, hành trình của cô bắt đầu từ phía bên kia cánh rừng đúng không? [Ethan]

- Đúng vậy ạ. [Chloe]

- Vậy thì nói tôi biết, cô là người của đất nước nào? Đến đây với mục đích gì? [Ethan]

Ặc! Giờ biết trả lời sao?!

- Xin lỗi... câu hỏi này tôi không trả lời được, không phải không muốn trả lời, mà là tôi không biết phải nói như nào cho đúng. Tôi chỉ có thể nói rằng mình đến từ một đất nước nằm cách nơi rất rất xa. [Chloe]

Làm ơn... đừng cố khoáy sâu vào câu hỏi đó nữa.

- Tôi hiểu rồi, ai cũng có vài bí mật riêng không tiện nói ra. Vậy còn về mục đích thì sao? [Ethan]

Ngoài miệng thì nói thế, nhưng tôi thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt ông ấy vừa tăng thêm 1 bậc. Chịu thôi, dù tôi có trả lời thẳng ra là bản thân đến từ Nhật Bản thì kết quả vẫn sẽ như vậy.

Tôi đã kiểm chứng điều này với ông chỉ huy Gideon kia rồi. Thế giới này làm gì có đất nước nào tên Nhật Bản.

Qua câu hỏi mục đích đã.

- Nói "mục đích" thì có hơi quá, vì tôi chỉ đang cố gắng tìm chỗ ở thôi. [Chloe]

Tôi trả lời với tông giọng cực kỳ trung thực luôn!

Cơ mà thiếu thuyết phục quá nhỉ? Nghe như khi tôi nói lí do mình đi học trễ là vì "ngủ quên" vậy. Tuy điều đó là sự thật nhưng trong ánh mắt của thầy cô lại như kiểu "tin thế éo nào được?".

- Hmph... [Ethan]

Đừng trầm ngâm như thế! Xin hãy nói gì đó đi.

- Vậy tại sao cô lại ra mặt giúp đỡ đoàn hộ tống? [Ethan]

Có vấn đề gì à? Gặp người hoạn nạn thì ra tay ứng cứu thôi, có gì lạ đâu?

...

Tối nay ngủ ở đâu là phụ thuộc vào người đang ở trước mặt đấy "tôi" ơi!! Ai đời lại đi chửi thầm trong đầu như thế!

- Tôi không nghĩ việc ra tay giúp đỡ người khác là một việc gì đó kì quặc đâu. [Chloe]

Nói chuyện với ông này rối não quá. Nhưng không nói thì không được.

- Cô nói không sai. Tuy nhiên, một cô gái đi lạc trong rừng rồi đột nhiên gặp đoàn hộ tống đang bị phục kích và sau đó ra tay cứu giúp như một vị cứu tinh. [Ethan]

Ừm hứm. Và?

- Xin thứ lỗi vì ta chưa thể tin tưởng cô được, mọi chuyện xảy ra quá ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên đến nỗi quá bất thường. Cô tình cờ có mặt trong rừng cùng thời điểm con gái ta quay về và gặp nạn. [Ethan]

Cũng đúng, nếu tôi là ông ấy cũng sẽ thấy mọi chuyện diễn ra có quá nhiều điểm trùng hợp về mặt thời gian.

Cộng thêm việc ban nãy tôi trả lời có hơi chút mập mờ càng khiến bản thân dễ bị nghi ngờ hơn.

- Qua những câu hỏi đáp ban nãy, tôi vẫn chưa thể xác định được rằng liệu cô với bọn chúng có phải là đồng bọn không. [Ethan]

Vậy ra đây là nguyên nhân chính dẫn đến việc ông ấy gọi tôi vào đây nói chuyện riêng.

- Vì vậy, hãy nói cho tôi biết, cô đang làm việc theo mệnh lệnh của ai. Tôi sẵn sàng trả cái giá cao hơn để có được danh tính của người đó. Trả lời xong, cô cứ việc cầm tiền đi và tôi sẽ không cho người ngăn cô lại. [Ethan]

Đây rõ ràng là một câu hỏi bẫy khi ông ấy bỏ qua việc liệu tôi có phải là người được thuê không, mà hỏi thẳng luôn như thể tôi là người được thuê vậy.

Giả sử như tôi có làm việc cho ai đó sẽ rất dễ lỡ miệng nói ra danh tính người thuê mình. Và nếu đã lỡ nói ra thì chỉ còn vài lựa chọn đó là khai ra hết sau đó cầm tiền bỏ đi.

Hoặc là tẩu thoát khỏi nơi này. Nếu thành công thì bản thân an toàn. Còn không thì kiểu gì cũng bị tóm lại tra khảo, dĩ nhiên là vào lúc đó sẽ không đơn giản là chỉ trò chuyện như này đâu, ai biết được liệu họ có dùng tư hình hay không.

Nhưng đó chỉ là giả sử tôi có làm việc cho 1 ai đó thôi. Thực tế thì tôi vừa đến thế giới này, vẫn còn đang "chân ướt chân ráo" thì biết được ai với ai?

- Việc tôi gặp và giúp đỡ đoàn hộ tống đều là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Tôi thực sự- [Chloe]

- 50 đồng vàng. [Ethan]

...

Cho tôi nói xong được không?

Ông ấy đặt một cái túi đựng gì đấy trong khá nặng lên bàn. Theo như ổng vừa nói thì chắc trong đó chứa "đồng vàng".

Với cả tôi chưa biết mệnh giá tiền tệ ở thế giới này trông như thế nào. Nhưng nghe thấy từ "vàng" thì tôi đoán nó cũng lớn đấy.

- Không không... Thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Tôi biết là- [Chloe]

- 70 đồng vàng. [Ethan]

Bình tĩnh! Hãy trò chuyện bằng lời nói!!

Đừng ném tiền ra như thế, tuy tôi thích thật nhưng làm vậy không hay đâu. Làm tôi có cảm giác như bản thân mình rẻ mạt lắm vậy!

- Tiền bạc không giải quyết được- [Chloe]

- 100. Dù có moi cạn cả ngân khố tôi cũng bằng lòng bỏ ra để mua thông tin về danh tính người đứng sau. [Ethan]

Ông này quý con mình đến mù quáng luôn rồi.

- Ngài bình tĩnh nghe tôi nói đi. [Chloe]

Mệt với cha này quá.

- Hãy đưa ra một cái giá- [Ethan]

- IM!! [Chloe]

Tôi lấy hết sức hét thẳng vào mặt ổng luôn. Tưởng lắm tiền thì ngon à?!

Ừ thì đúng là ngon thật, nhưng sao không đợi người khác nói xong rồi ra giá được à?

Pha "dội nước vào mặt" ban nãy chắc có hiệu quả đấy, ổng đờ người luôn mà.

- Thứ nhất, tại sao ngài lại cho rằng tôi đang làm việc cho 1 người nào đó? [Chloe]

Giờ tới tôi hỏi ngược lại ổng.

- Tại vì cô quá khả nghi. [Ethan]

Cái này tôi thừa nhận.

- Đúng là tôi trông rất khả nghi khi trả lời những câu hỏi ban nãy khá mập mờ, và tôi cũng không thể xoá bỏ sự nghi ngờ đó của Ngài dành cho tôi vì chính tôi cũng không có bằng chứng gì cả. [Chloe]

Nói không ai tin khổ thế đấy!

- Vậy thì- [Ethan]

- Khoan đã!! [Chloe]

Không cản là ông lại định ra giá tiếp chứ gì?!

- Nhưng cũng đâu có cơ sở nào chính xác để chứng minh là tôi có đang làm việc cho ai đó đúng không? [Chloe]

- Ừ... cũng đúng... [Ethan]

Thử nói "đéo đúng" xem!

- Chưa kể, ngài còn nhớ rằng tôi hoặc là người lính kia đã kể lại trong cuộc chiến rằng, bản thân tôi đã 1 mình xử lý toàn bộ lũ cướp cùng với mấy con sói không? [Chloe]

- Nhớ, nhưng có liên quan gì không? [Ethan]

Lạy cụ! Không liên quan con kể chi?!

- Bây giờ Ngài thử nghĩ xem... [Chloe]

Tôi thì đang đứng lý giải, trong khi đó ông Nam tước kia cứ ngồi trơ mắt ếch ra nghe tôi nói. Mặc dù không biết có lọt vào tai chữ nào không.
(tác: liên hệ tới 1 meme nào đó đi :> )

- Nếu tôi có mục đích xấu gì với tiểu thư Sara thì Ngài nghĩ rằng mấy người lính đó của Ngài đủ khả năng cản được tôi không? [Chloe]

- Thì... không...? [Ethan]

Trí thông minh của ổng quay về rồi.

- Vậy Ngài còn gì thắc mắc nữa không? [Chloe]

Đứng giải thích nãy giờ chắc đống thức ăn trong bụng tôi cũng tiêu hết rồi đấy.

Nhưng có thể cho tôi ngồi tạm 1 chỗ nào đó được không? Đứng mỏi chân quá đi mất.

- Cô có những lập luận có thể dùng để chứng minh sự trong sạch của mình như vậy nhưng sao lại không nói ra từ ban đầu luôn? [Ethan]

Tại ông có hỏi đâu?!!

- Mà kệ đi, tôi sẽ tạm thời tin cô chỉ là người qua đường. [Ethan]

Cảm ơn trời đất... cuối cùng cũng xong.

Tôi cảm ơn trời đất cứ không tính cảm ơn bà nữ thần kia đâu.

- Nhưng tại sao ban đầu Ngài cứ cho rằng tôi làm việc cho 1 ai đó và "người đó" là ai vậy? [Chloe]

Qua cuộc trò chuyện nãy giờ thì tôi lờ mờ đoán ra được rằng nhà Nam tước đang bị 1 thế lực nào đó đe doạ. Tựa vậy, chỉ là phỏng đoán thôi.

- Trước khi tôi đề cập kẻ đó là ai thì tôi sẽ nói cho cô biết về những tên cướp được đem về đây. [Ethan]

Tôi im lặng lắng nghe ông ấy nói.

- Số tên cướp được đem về bao gồm 5 tên tất cả, trong đó có 1 tên hiện đang bất tỉnh. [Ethan]

Tôi đoán cái tên đang bất tỉnh ấy là tên đã bị tôi "headshot" vào cái "cần tăng dân số". Nghĩ lại vẫn cảm thấy thốn.

- Trong quá trình tra khảo, cả 4 tên đó đều khai rằng bọn chúng đã được thuê để bắt cóc Sara. [Ethan]

Thuê?!!

- Vậy Ngài có bắt chúng khai ra được kẻ chủ mưu là ai không? [Chloe]

Chẳng lẽ là "kẻ đó" mà nãy ông ấy nói?

- Có chứ, ban đầu chúng hơi cứng đầu tí nhưng sau khi đe doạ là sẽ cắt luôn "cái ấy" thì bọn chúng liền đua nhau khai ra toàn bộ rồi. [Ethan]

Nghĩ lại thấy tội mấy người đó quá. Cả nhà cả cửa có mỗi 1 "con" mà toàn bị đem ra "thí".

Nhưng ở đây cho phép áp dụng tư hình à?

- Vậy... [Chloe]

- Cô chỉ cần im lặng nghe thôi là được rồi. [Ethan]

Ok! Nói đi, tôi không nói nữa. Hứ!

- Kẻ chủ mưu lần này là Jefor Bancord, con trai cả của Tử tước Bancord. Tên này có "ý" với con gái tôi lâu rồi. [Ethan]

Vừa nói, ông ấy vừa lấy tay xoa sống mũi như thể đang gặp phiền phức với người đó lắm vậy.

Mà theo giai cấp trong quý tộc thì Tử tước lớn hơn Nam tước 1 bậc thì phải?

- Tên này phiền lắm à? [Chloe]

Tôi chỉ hỏi cho có lệ thôi chứ nhìn ổng đang nhăn mặt là đủ hiểu rồi.

- Mỗi tháng tên đó làm phiền con gái ta chắc cũng hơn 15 lần đấy. [Ethan]

Theo đuổi nhiệt tình đến vậy luôn à?!

- Ngài có bao giờ nghĩ đến việc tác hợp cả 2 chưa? Con gái Ngài cưới được một người yêu em ấy cũng không hẳn là tệ đâu. [Chloe]

Hay là ổng không muốn con gái rời xa mình?

- TUYỆT ĐỐI KHÔNG!!! [Ethan]

???

Giật hết cả mình?!!! Tự dưng đứng lên hét chi vậy???

- Dù cho có đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng không thể để tên đó chạm bất kì 1 ngón tay nào vào con gái tôi! [Ethan]

Có cần căng vậy không?

- Tuy tôi không biết người con trai kia như thế nào nhưng Ngài thử nghĩ xem, tình cảm của người con trai kia đối với con gái Ngài cũng rất lớn mà? [Chloe]

Ông bố cuồng con gái nhất năm.

- Tôi biết, tôi không quan tâm đến danh vọng, kể cả con gái tôi có cưới thường dân đi nữa hay bất kì ai đó khác thì tôi cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng riêng tên đó thì không!! [Ethan]

Thằng con trai kia đã làm gì mà khiến ổng "kì thị" dữ vậy?

- Cô chỉ cần biết rằng tên đó là một thằng cặn bã. Cô không nhận ra rằng nếu khi đó cô không có mặt để giúp đỡ đoàn hộ tống thì tất cả đều chết và Sara sẽ bị bắt đi ư? [Ethan]

Ừ nhỉ. Sao tôi lại quên mất sự việc đó cơ chứ?!

- Nói chung là số việc xấu mà tên đó làm được tôi điều tra ra dài đến nỗi giờ có liệt kê toàn bộ thì đến mai chắc cũng chưa xong. Vì thế khi cô gặp tên đó cô sẽ rõ thôi. [Ethan]

E rằng mọi chuyện không thể hình dung chỉ bằng lời nói không, cần quan sát trực tiếp con người của tên đó thì mới kết luận được.

- Việc này diễn ra bao lâu rồi? Mà sao Ngài không thẳng thừng từ chối luôn? [Chloe]

- Về thời gian thì chắc cũng gần nửa năm rồi. Còn sao tôi không từ chối được đơn giản là vì tước vị của tôi thấp hơn gia đình tên kia. [Ethan]

Tuy có tiền dư dả cho cuộc sống nhưng thiếu quyền lực thì sớm muộn cũng bị chèn ép thôi.

- Cuộc sống muôn vàn khó khăn nhỉ? [Ethan]

- Ừ... [Chloe]

Hai người có 2 hoàn cảnh gần giống nhau. 1 người thì chịu áp lực từ kẻ có địa vị cao hơn, 1 người thì đang lo lắng không biết tối nay bản thân sẽ ngủ ở đâu.

- Haiz... [cả 2]

Cả 2 cùng thở dài.

Không khí trong phòng giờ không còn căng thẳng như lúc đầu nữa mà nó trở nên ảm đạm hơn rồi.

- Trước kia khi chị nó vẫn còn trong kì nghỉ phép nên đã ở đây 2 tháng, nhờ chị nó mà tên kia không dám manh động. [Ethan]

- Nhưng giờ thì hay rồi, cô con gái lớn của tôi vừa đi được vài tuần thì tên kia đã hành động rồi. E rằng vụ việc lần này chỉ mới là bắt đầu thôi. Chỉ có nữ thần mới biết hắn sẽ làm thêm những việc điên rồ gì khác. [Ethan]

Không, bà nữ thần mà ông nói sẽ chả biết cái mẹ gì đâu.

Nhưng qua lời ông ấy thì có nghĩa là Sara đang gặp nguy hiểm.

- Vậy ngài có đối sách gì chưa? [Chloe]

- Trước mắt thì chưa, không biết nếu vợ ta còn ở- [Ethan]
(tác: đỡ phải đoán mò, ý ổng là nếu vợ ổng còn sống thì sẽ có kế hoạch gì)

Chưa hết câu thì ông ấy đột nhiên ngưng lại rồi nhìn tôi.

- Mặt tôi có gì à? [Chloe]

Ổng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

- Cô nói rằng bản thân cần tìm một chỗ ở đúng không? [Ethan]

Cái này tôi có nói từ hồi nãy rồi, không ngờ ông ấy vẫn còn nhớ.

- Đúng vậy, có vấn đề gì à? [Chloe]

Ông ấy để tay lên bàn, ướn người về phía trước.

- Tôi có thể cho cô chỗ ngủ, nhưng cô phải làm theo lời tôi. [Ethan]

Ánh mắt ông ấy nhìn vào tôi như vừa tìm được miếng mồi ngon vậy. Chưa hết đâu, 2 mắt còn săm soi cả cơ thể tôi. Điệu cười trên môi trông khá "gian tà".

Ực... Tôi bất giác lấy tay che ngực lại.

Ông tính làm gì tôi vậy?!

****************
3k4 chữ.

Chắc cần thời gian để soạn lại kịch bản vì tác có cảm giác như chất lượng đang đi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro