Chương 10: Sự giải phóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Livia bước ra trước cửa dinh thự. Cô giật mình. Tất cả những người nô lệ ở ngoài đều xô đến, nhìn chằm chằm vào cô chờ tin.

Cô mỉm cười, nói: "Chúng ta thắng rồi."

Mọi người ngỡ ngàng, ai ai cũng không thể thốt lên lời. Nhưng khi cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm, họ hò reo ầm ĩ cả một mảng trời. Những tiếng cười, tiếng khóc xen lẫn nhau trong này hôm đó. Vào thời điểm đấy, mặt trời bắt đầu nhô lên, khoe mình sau những đồi núi phía xa.

Một ngày mới đã bắt đầu. Ngày sau sự giải phóng. Ngày đầu của sự tự do.

Các nô lệ gói gém đồ đạc, họ lần lượt tới chào hỏi và cảm ơn Livia.

"Cháu đã nói là không phải cảm ơn mà." Livia nói, giọng có chút dỗi hờn.

"Có gì mà phải ngại." Người nô lệ già nói. "Ta phải cảm ơn người đã cứu chúng ta chứ."

Livia bỗng lặng đi, cô nói nhỏ: "Nhưng đâu phải hoàn toàn là công của cháu đâu."

Cô quay mặt về phía sườn dinh thự, dõi theo người đó. Người có công nhiều nhất trong cuộc nổi dậy. Người đã cứu cô, khai sáng cô. Kobayashi Michio.

"Mà Livia này." Người nô lệ ấy nói. "Duwa đâu rồi? Cháu đã làm gì hắn?"

Livia giật mình. Khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc. "Bác cứ yên tâm. Cháu đã khiến hắn sống dở chết dở rồi. Hắn sẽ không thể lộng hành được đâu."

Một lúc sau. Mọi người đã ra về gần hết, chỉ còn lại một vài người ở lại để dọn dẹp lại dinh thự.

Livia tiến lại gần Michio - người đang đứng dựa lưng vào một cái cột trước cửa dinh thự.

"Các người rảnh thật đấy." Cậu nói.

"Tại sao lại vậy?" Livia ngạc nhiên hỏi lại.

"Tại sao các cô lại dọn dẹp nơi này? Không phải là các cô rất ghét nơi này sao?"

Livia cười mỉm. Cô trả lời: "Đúng là chúng tôi rất ghét nơi này. Nhưng nơi đây cũng đã cất giữ những kỉ niệm của chúng tôi ở nơi đây." Câu trả lời của cô, Michio có thể cảm nhận được những cảm xúc của cô trong đó.

"Ý cô là những kỉ niệm với Duwa?" Michio hỏi, giọng trẻ con.

"Đừng có trêu tôi nữa!" Livia giận dữ hét lên. "Thật là."

Michio cười. "Chỉ đùa chút thôi mà."

Livia giận. Cô không thèm quay lại nhìn Michio. Nhưng khi cô nhớ lại. Cô hỏi.

"Tại sao anh lại nói như vậy?"

"Nói gì?" Michio ngạc nhiên.

"Câu nói đó đấy." Livia quay lại. Cô nhìn vào mắt Michio. "Khi tôi chuẩn bị hành quyết Duwa. Anh đã lại gần rồi nói thầm vào tai tôi có phải không? Anh nói là 'Sự tha thứ là bản chất cao quý nhất của con người. Nó phân biệt ta và súc vật.' Đó là những lời anh đã nói."

Michio im lặng. Cậu không nói một lời nào.

"Vậy là tôi đã tha thứ cho hắn và nhốt hắn trong căn hầm kín nhất của dinh thự. Nhưng ý anh là gì khi nói câu đó?"

Khi Michio nhìn trực tiếp vài mắt Livia. Cô ngạc nhiên. Qua đôi mắt của Michio, cô thấy được sự đau khổ, giận dữ.

"Tôi không muốn nói về vấn đề đấy." Michio trả lời. "Dù sao thì cô cũng đã gải cứu được tất cả nô lệ trong dinh thự rồi đúng không? Cô đã làm rất tốt rồi. Vì vậy hãy nghỉ ngươi đi."

Được Michio khuyên nhủ. Livia cảm giác lòng cô nhẽ bẫng đi. Mặc dù là có công lớn nhất nhưng Michio không tự cao tự đại. Rất ít người biết cậu đã làm gì, nhưng cậu không cảm thấy buồn phiền.

'Thật là một người kì lạ.' Livia nghĩ.

Bỗng lúc đó, Oi chạy tới. Khuôn mặt cô bé có vẻ hoảnh hốt.

"Chị Livia!!!" Oi gọi to.

"Có chuyện gì vậy?" Livia hỏi.

Oi thở hổn hển. "Người của hoàng gia cho gọi chị tới lâu đài để tra hỏi. Họ nơi là muốn gặp người đã khởi đầu cuộc nổi dậy để thưởng."

Livia ngạc nhiên. Cô nhìn ra phía cổng dinh thự, người của hoàng gia đã đứng chờ sãn ở đấy với một cỗ xe ngựa. Nhưng cô lấy lại sự bình tĩnh. Cô quay lại phía Michio, người có vẻ bình tĩnh nhất trong cả đám. Cô nắm lấy tay Michio và lôi cậu ta đi.

"Này... cô làm cái gì vậy?" Michio ngạc nhiên nói.

"Anh không muốn làm người hùng đúng không?" Livia nói. "Vậy thì tôi sẽ biến anh thành một người hùng."

"Hả?! Tôi chả hiểu cô nói cái gì cả. Tôi còn phải đem cô về với cha cô nữa."

"Cái đó để sau đi." Livia cười, một nụ cười rạng rỡ. "Bây giờ chúng ta sẽ đi gặp vua của Arapan."

Michio ngẩn tò te. Nhưng cậu không thể ngăn Livia lại. Vì như lời cậu ấy nói. Cậu phải đi theo Livia để đem cô ấy về.

Sau khi lên xe ngựa, Livia và Michio được người của hoàng gia đưa vào thủ đô của Arapan. Livia thích thú nhìn xung quanh, có vẻ như là cô đã không ra ngoài dinh thự trong một thời gian dài.

"Nhìn kìa Michio." Livia sáng mắt chỉ tay ra bên ngoài. "Anh đã bao giờ nhìn thấy nhiều cá tươi đến vậy chưa?"

Thì ra là cô đang chú ý đến quầy bán cá bên đường.

Michio cười. "Cô vẫn có vẻ chưa hết cái tính người hầu đó nhỉ."

Livia nghe xong đỏ mặt. Cô ngồi xuống. Giọng nhỏ nhẹ. "Cái đó... có lẽ là ngấm vào máu tôi rồi." Cô nói.

"Có lẽ thế." Michio nói. "Mà cũng đâu trách được cô." Bỗng nhiên Michio trở lên nghiêm túc. "Cái quan trọng lúc này là 'trùm xò' mời chúng ta vào để làm gì."

Livia nhìn Michio. Cậu ta có vẻ đang nghĩ một cái gì đó. Sát khí tỏa ra từ người cậu.

'Sao trông anh có vẻ nguy hiểm vậy?' Livia nghĩ.

Xe ngựa đã đi được một lúc bỗng dừng lại. Cửa buồng xe được mở ra, một người kỵ sĩ đứng trước nó trang trọng nói: "Xin mời hai người xuống xe. Chúng tôi sẽ tiễn hai người vào."

"Được thôi." Michio vui vẻ nói.

Cậu xuống xe, theo sau là Livia. Khi cậu chạm chân xuống đất, mặt đất ở đây khác hẳn những nơi cậu đã đi qua. Mặt đất được phủ một lớp sỏi nhỏ, tròn.

"Đúng là nhà của vua có khác." Michio nói.

Khi Michio đánh mặt sang trái, cả một tòa lâu đài tráng lệ, sừng sững trước mắt cậu.

Cậu quay lại phía Livia - người đang thẫn thở trước sự uy nghi của nó. "Này, chúng ta vào thôi." Cậu nói.

"À... ưhm." Livia vội vã nói và hai người họ vào cùng với kỵ sĩ hoàng gia.

Đi bộ được một lúc, Michio nhận ra nơi này rộng đến nhường nào. Các bức tường được treo những bức tranh đẹp đẽ về thiên nhiên, cây cỏ, hoặc đôi khi là tranh chân dung gia phả của nhà vua. Sàn nhà được lát từ những viên gạch đẹp nhất mà Michio từng nhìn thấy. Người hầu đứng nghiêm trang chờ mệnh lệnh. Trông thật là trang trọng.

"Nơi này tuyệt quá." Livia sửng sốt nói.

"Ưhm hứm." Michio đáp lại. "Phải công nhận với cô điều đó."

Michio dừng lại trước một cánh của cao tầm 15 mét. Nó làm bằng vàng nguyên chất, có vài chỗ được làm họa tiết tinh vi, cầu kì. 'Cái của này mà bán ở thị trường Nhật Bản chắc phải 1 tỉ yên." Michio sáng mắt nghĩ.

Đột nhiên, cánh của ấy mở ra chậm rãi. Michio bước vào. Nơi cậu tiến vào là một gian phòng cao gấp đôi cánh của kia. Kỵ sĩ đứng thẳng hàng ở hai bên phòng. Trước mặt cậu là một tấm thảm đỏ, tấm thảm ấy trải dài lên trên bậc thang. Ở cuối đường nó nằm là ngai vàng của Arapan và người ngôi trên nó, không ai khác ngoài vua của Arapan.

Michio cùng Livia tiến lên phía trước. Họ dừng lại ở chân bậc thang dẫn lên ngai vàng. Michio nhìn nhà vua. Ông ấy mặc một chiếc áo choàng lông màu đỏ, người mặc áo giáp sắt, đầu đội một chiếc vương miệng nhỏ nhưng thể hiện được sự uy nghiêm, sức mạnh.

Livia quỳ xuống, giọng cô run run. "Thần xin... bái kiến bệ hạ." Cô nói.

Mặc dù Livia đã quỳ xuống nhưng Michio vẫn thẫn thờ đứng nhìn nhà vua. Thấy vậy, Livia đánh nhẹ vào chân cậu, hiệu cho cậu phải quỳ xuống.

Michio giật mình. Hiểu ý Livia, cậu đành phải quỳ xuống.

"Hai ngươi đứng dậy đi." Nhà vua nói. Giọng ông đanh thép, cứng rắn, nhưng trong nó có một sự hiền dịu kì lạ.

Livia và Michio nghe lệnh. Họ đứng lên.

"Hai ngươi có phải người đã đứng lên chống lại Duwa đúng không? Nhà vua hỏi.

"Thật ra thì..." Michio lên tiếng.

Nhưng chưa kịp nói hết lời thì bị Livia chặn lại. "Đúng rồi thưa bệ hạ." Cô ấy nói. "Chúng thần đã cùng nhau chống lại Duwa."

Michio không nói gì. Cậu ra vẻ làm lơ.

Nhà vua nhìn họ. Rồi ông mỉm cười nhè nhẹ, nói: "Hai ngươi hãy tự giới thiệu bản thân cho ta nghe."

Michio mỉn cười. Cậu nói to: "Nếu ngài muón biết chúng thân là vậy tại sao ngài không tự giới thiệu bản thân trước?"

Câu nói của Michio là chấn động cả gian phòng. Các cận thần, kỵ sĩ, người hầu đều xồn xào, bàn tán.

"Này tên kia! Sao ngươi dám vô lễ với vua của Arapan như vậy? Ngươi chán sống à?!" Mọt giọng nói cất lên.

Michio nhìn vào người ấy. Đó là một anh chàng trẻ, khuôn mặt trẻ trung, khôn ngô, tuấn tú. Anh ta mặc một bộ áo giáp sáng bóng, tay đang thủ sẵn kiếm, ánh mắt lườm Michio.

Michio tạch lưỡi. "Ai ngờ ở đây cũng có một thằng trẻ trâu chứ." Cậu nói. "Chả nhẽ một người mới tới nơi này không có quyền được hỏi thân phận của nhà vua à?" Michio vừa nói, vừa cười một cách gian xảo.

"Ngươi..." Anh ta tức tối.

Xong lại bị nhà vua chặn lại. "Bình tĩnh đi, cậu ta nói cũng có lí đó chứ."

"Nhưng thưa cha..." Anh ta nói.

'Thì ra là hoàng tử.' Michio nghĩ. 'Mặt trông thông minh ai ngờ là một thằng óc ngắn.'

"Vậy thì để trả lời câu hỏi của ngươi. Ta là Renselaer Ordest, vua của Arapan. Còn đây là con trai ta, Renselaer Zarrfe. Còn cậu là?"

"Thần là Kobayashu Michio, sát thủ tới từ một nơi rất xa nơi đây. Bây giờ thần đang có nhiệm vụ là bảo vệ cho cô gái này." Michio chỉ tay về phía Livia.

"Thần là Axchiko Livia. Rất hân hạnh được ngài đó tiếp." Livia nói. Cô cúi người chào.

"Sát thủ à." Nhà vua lầm bầm. "Thú vị đấy. Ta có chút lòng cảm thành đối với hai ngươi vì đã giúp ta đánh lại tên Duwa đó. Vì hắn mà ta đau đầu. Vì hưởng một chút quyền lợi là dân của vương quốc khác đến nên hắn nghĩ là có thể làm gì thì làm. Thật là ngu xuẩn."

"Vậy mà thần cứ nghĩ là người bỏ qua chuyện này." Michio nói. "Ai ngờ rằng ngài lại là một nhà vua yêu dân yêu nước."

Nhà vua nhìn Michio, ánh mắt thích thú.

"Mà nếu ngài muốn cảm ơn chúng thần thì cũng phải có chút quà các chứ." Cậu cười.

"Tên kia!" Hoàng tử Zarrfe hét lên tức tối. "Ngươi đi quá trớn rồi đó!"

Ngay lập tức, nhà vua ra hiệu cho anh. Mặc dù tức tối nhưng anh cũng phải im bặt lại.

"Quả như ta nghĩ." Nhà vua nói, giọng thỏa mãn. "Ngươi có một điều gì đó rất thú vị. Được thôi, chúng ta cùng nói chuyện nào, Kobayashi Michio."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro