New York mùa tuyết rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

New York mùa tuyết rơi

                                                                                                 

 Sương và tuyết chen nhau bám trên những cành cây khúc khuỷu xơ xác vào cuối đông, hệt như những anh chàng theo đuổi một nàng “ hot girl” vậy! Và dường như điều này vẫn không làm nhụt chí Teddy- con gấu duy nhất trong gia đình gấu  Smith không có hai từ “ngủ đông” trong “từ điển sống”. Tại sao? Quyết tâm học bằng được võ Thiếu Lâm hay là quyết tâm đến để được tán phét với anh chàng người Việt Nam điển trai có cặp kính vuông “ bất khả xâm phạm” cùng mơ ước làm một “ police” thực thụ khó thành hiện thực? Có lẽ là 50-50!

  - Tại sao mẹ lại bật kênh này? Trời ơi! Con ghét nhạc Hàn!- Teddy thét lên trong khi đang nhét đầy miệng một lô bánh kem ở cửa hàng...bán buôn không bán lẻ!

  - Teddy! Nhưng em thích!- Cô nàng “ nhí-nhảnh-như-con-cá-cảnh” trong bộ váy ngủ cùng cái đầu xù đơ chưa chải đang lắc lư theo điệu nhạc mà Teddy cho là “quái đởn dị dạng” trên ti-vi. Đó là nàng em họ người Hàn Quốc sang “xâm nhập thị trường” New York, chính xác hơn là gia đình gấu Smith của Teddy! Lúc nào nó cũng phải nhường và nhịn con bé!

   Bực, Teddy đứng phắt dậy, dọn hết cả đống đồ ăn trên bàn đâu vào đấy (giá mà nó lúc nào cũng thế thì tốt!), nhưng lại ngốn luôn cả đĩa bánh mì chưa ăn của thằng em Poo thì phải xem lại...thần kinh của nó!

  - Con đi ạ!- Teddy vớ lấy túi đồ ăn trưa trên bàn rồi nhanh nhẹn (đến bất ngờ) rời khỏi nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng đáng thương của Poo đói

  Vậy là thôi cho vào sọt rác cái khởi đầu chẳng mấy tốt đẹp của một buổi sáng! Teddy thầm cầu Chúa là ở lớp học võ tất cả sẽ tốt hơn!

  - Buổi sớm tốt lành, Teddy !- Đây là câu chào mà lần nào tới lớp nó cũng được “ném” cho với đủ kiểu giọng ( tuỳ theo tâm trạng của người chào)- Lại gì nữa đây? K-pop? M.U?

  - Vế thứ nhất!- Teddy chống hai tay lên cằm, làu bàu khó chịu.

  - Biết ngay! Chỉ có một trong hai vấn đề ấy mới làm cho cô nàng này bí xị thôi!- Hoàng cười đắc ý

 Vậy đó, hai đứa đã quen nhau cũng qua những lời tán gẫu vu vơ như thế đấy! Hoàng- thằng bạn “trí cốt” của Teddy ở lớp học võ “ only a girl” ! Khỏi cần bàn nàng “only” ấy là ai, chỉ cần biết đó là kẻ “đầu sỏ” của những trò quậy ... sáng tạo nhất trong cái lớp học 30 “nhân” này! Nhưng, trình độ các môn tự nhiên của nàng ta lại đi đầu... từ dưới lên ! Nghe chúng nó bàn bạc các bài toán, lí, hoá vào mỗi giờ ra chơi là Teddy lại cảm thấy ngán ngẩm. Rất nhiều lần, nó từng than vãn bên tai thằng bạn thân một điệp khúc đáng để hàng vạn kẻ yêu thích tự nhiên trên thế giới biểu tình “Mơ ước một ngày mai khi tỉnh giấc, người ta đưa toán, lí, hoá vào phần “nội dung không bắt buộc” cho học sinh”.

 Lần đầu khi nộp đơn nhập học, Teddy vô cùng quyết tâm và hào hứng, nhưng khi đứng giữa “một rừng boy”, nó lại cảm thấy nản, rồi một loạt ý nghĩ “ Mình sẽ bị chọc?”, “Mình sẽ bị chúng nó đẩy ra ngoài trong mọi cuộc chơi?”, “ Mình sẽ bị cô lập?”, “Mình sẽ bị...?”, “Mình sẽ bị...?”,... hiện lên trong đầu nó, quay mòng mòng thành một mớ bòng bong rối hơn cả bộ tóc mì tôm của nó! Nhưng ngay giờ nghỉ giải lao, một tên con trai tiến lại chỗ con bé đang đút cơm như đút... đá vào miệng, chìa ra một trái dâu tây: “Ăn đi!” thế là quen nhau!

      - Tại sao lại chọn học võ? – Hoàng đi thẳng vào vấn đề.

     - Ừ!Vì muốn làm một nữ quân nhân hi sinh cho tổ quốc cả tuổi thanh xuân quyết không thèm để ý tới bọn con trai! – Teddy liến thoắng, giọng đầy tự hào và cuối cùng nước bọt của nó được trả bằng một tràng cười của tên ngồi bên.

      - Haha!Gớm nhỉ ! Để xem học hết trung học bạn có không thích một người nào được không nha?

      - Sao? Thách tôi ý hả – Teddy đứng phắt dậy, mặt phừng phừng bốc lửa, nhưng thấy mấy con mắt đang hướng về phía mình một cách săm soi, tò mò, nó vội ngồi xuống ngay lập tức nhưng vẫn chưa hết bực mình.-Tôi sẽ làm cho cậu xem!

      -Ai mà tin được!- Hoàng chọc Teddy- Con gái nói không là có, nói có là không mà! Haha!

      - Tôi không chịu nổi nữa ! - Lại đứng lên và ngồi xuống.

Dường như nhận ra đùa như vậy là quá đủ, Hoàng  “dịu giọng”:

      - Thôi mà ! Đùa tí ! Có gì cho “sorry” bạn! – Đôi mắt cười bừng sáng giữa mùa đông lạnh giá như có tác dụng hơn.

      - Thế thực sự bạn muốn biết gì? – Teddy hỏi, đã có phần nguôi ngoai nhưng mắt vẫn đượm màu nghi ngờ.

      - Không! Chỉ muốn làm bạn thôi!- Giờ hắn lại cười tít mắt, tay gãi đầu nhìn Teddy – My name is Terry !I’m 17.

      - Okie!- Nụ cười dễ thương làm Teddy không thể từ chối. – Chúng ta bằng tuổi nhau.Tôi tên Teddy , học John Jay High School. Còn bạn?

      - Mình học Bronx Center for Science and Mathematics! - Hoàng đáp lại.

    Buổi chuyện trò đầu tiên diễn ra dở dở ương ương như vậy đó! Nhưng “happy ending” lại dẫn đường cho một tình bạn mới của Teddy. Tuy một da vàng, một da trắng; một fan M.U, một fan Chelsea,... Nhưng tất cả những câu chuyện là cái nam châm to đùng hút Teddy lại gần Hoàng. Khỏi phải nói hai đứa hiểu nhau đến nhường nào!

    Hôm nay, Teddy tới lớp trong tâm trạng bất ổn, Hoàng biết ngay.

       - Vậy là câu “Buổi sáng tốt lành” của mình không tồi chút nào? – Hoàng nâng cặp kính vuông dày cộp lên, mỉm cười nói với Teddy.

    Đã vào giờ học. Hôm nay chỉ luyện tập lại động tác cũ, nhưng cả hội đã ngồi chờ một lúc lâu mà thầy Quách vẫn không thấy xuất hiện.

        - Kia kìa! - Thằng Gold lắm mồm reo lên như bắt được vàng (nó tên là “Vàng” mà!) làm cả lũ giật mình!   

     Bóng thầy Quách cao lênh khênh như chiếc thang đi bên cạnh một “thon thả dáng ngà” khiến đám đông ồn ào bỗng trật tự thấy lạ!

     “Lovely girl”. “Uptown Girl”, “Beautiful Lady”,ect... và ti tỉ những từ ngữ đại loại như thế vang lên từ miệng những tên “háo sắc” – theo Teddy nghĩ. Nó thầm ghen tị với cô nàng người lai mặt hoa da phấn, sở hữu một cặp mắt to long lanh dễ thương và đôi môi đỏ mọng như trái sơ-ri chín kia. Thật lạ là chẳng phải cô ấy xinh hơn nàng Gấu có bộ tóc mì tôm xù xì của chúng ta mà câu trả lời là: Lúc mới đến, Teddy đâu có được đón tiếp nồng nhiệt như thế này! Nhưng nếu là ngày đầu tiên đó, có thêm cô bạn thì mặc kệ mình có được chào mừng hay không, Teddy sẽ vẫn lập tức vớ ngay lấy người ta mà trò mà chuyện, không cần quả dâu tây với một màn mở đầu chẳng đâu vào đâu ấy! Nhưng suy cho cùng, Hoàng + Teddy (vẫn) = close friend đấy là gì?

    - Xin giới thiệu với lớp chúng ta, bạn Jenny Ychitoyama, 17 tuổi, người Mỹ lai Nhật! Các em làm quen với bạn mới đi!

    - Tớ mới vào mong các bạn giúp đỡ!- Cô bạn mới cười, nói.

    - Trông bạn “truyền thống” vậy mà học võ à?- Hoàng tiến lại gần Jenny, tít mắt cười, nói tiếng Nhật rất sõi- Mình tên Terry Nguyễn, chúng ta cùng quê hương châu Á! Mình là người Việt Nam.

     Cả hội con trai vỗ tay reo hò tán thưởng (dù chẳng hiểu Hoàng nói gì với Jenny), một phần về tên này khá mạnh dạn, một phần vì ngoại ngữ có vẻ “khủng long” ghê! Riêng Teddy lại ngồi yên, cổ họng cứng đơ, chẳng hiểu vì lạnh hay vì... sao sao đó nữa không biết! Teddy nhận ra sự ganh tị trong nó đối với cô bạn tăng thêm chút nữa mà chính nó cũng chẳng hiểu rõ lí do! Lúc này, nó cảm thấy mình như người thừa! Đột nhiên, nó đứng phắt dậy, nói như mắng vào mặt Jenny mà thực ra nó đang nói với thầy:

 - Em thưa thầy, tại sao không bắt đầu tiết học? Đừng chỉ vì một bạn nữ mới đến mà làm ảnh hưởng đến tiết học chứ ạ! Lập tức, 31 cặp mắt ( của cả thầy, bạn mới đến và trừ nó ra) đổ dồn về nó với những dấu hỏi chấm to đùng. Nó vẫn vênh mặt lên đầy kiêu hãnh, đó là hành động điên khùng nhất trong ngày nó làm mà sau này nghĩ lại nó thấy vớ vẩn và xấu hổ vô cùng. Lúc đó thầy cũng bối rối:

    - À, ừ nhỉ? Teddy nhắc tôi mới nhớ! Nào! Học thôi! Vậy là từ nay em có thêm “đồng đội” rồi nhá!

     Tưởng thầy sẽ dập tắt “ngọn lửa Jenny”, vậy mà cuối cùng lại thêm một câu làm Teddy nản luôn.

     Giờ giải lao, Hoàng dường như quên luôn sự có mặt của Teddy, cứ dính lấy Jenny như đôi sam, rồi cười cười, nói nói. “Liệu không phải lại quả dâu nữa chứ? Hay món gì khác đây?”- Teddy ngán ngẩm nghĩ. Bữa trưa hôm nay y như bữa trưa ngày đầu nhập học, hamberger đút vào miệng chẳng khác gì đá! Những bữa trưa sau ăn cùng với Hoàng, giờ không có Hoàng, Teddy cảm thấy thiếu thốn vô cùng! “Phải chăng mình thích cậu ta? Oh! No! No! Mình điên rồi! Tại sao lại nghĩ như vậy chứ? Mình đã quyết không thích ai rồi cơ mà!”. Những câu hỏi cứ quay tít như chong chóng gặp gió trong đầu khiến tâm trí Teddy đã rối nay còn loạn hơn!
   Tan học. Hoàng đèo Teddy về nhà. Suốt đường đi, hai đứa chẳng xoen xoét như hai con vẹt giống lúc trước nữa, thay vào đó là một sự im lặng ( hiếm hoi) ! Hoàng mở lời :

-         Sao ? Không thích cô bạn đó à?

-         Ai bảo thế?

-         Vậy sao chẳng thèm ra nói chuyện với người ta một câu?

-         ...!- Giờ thì “tịt” thật rồi!

-         Sắp tới là sinh nhật tôi đó!- Hoàng lái sang vấn đề khác.

-         Ừ thì sao? Tưởng tôi không nhớ à? Đang đau đầu chọn quà cho đằng ấy đây này!- Teddy bắt đầu kể lể, khoá mồm bỗng được mở ra ngay.

-         Tôi sẽ tổ chức tại lớp học võ!- Hoàng tuyên bố một câu xanh rờn - Nhớ đi học nha!

-         Á à! Dám  “nói khéo”  tôi lười hả ? Cho chít này !- Teddy đập mạnh  vào lưng Hoàng, cười mịn như bông tuyết bé bỏng đậu trên mi mắt con bé.

-         Ôi! Đau quá! Sợ rồi tiểu thư Gấu ạ!- Hoàng cũng cười theo. Tiếng cười rong ruổi suốt quãng đường còn lại với hai đứa...

                                                                ***

    Một đêm trước ngày sinh nhật Hoàng, Teddy lại lượn xuống phố quà lưu niệm quyết định mua con gấu Teddy to bự đó.

    - Em mua nó,chị ạ!- Teddy nói với chị bán hàng có đôi môi xí muội nhìn rất bắt mắt , tay chỉ lên hàng gấu thứ ba, nơi có em Teddy mặc áo hồng tay cầm cây kẹo lollipop xinh xinh đang ngồi nháy mắt với nó.

    - Gói chứ ? - Chị bán hàng hỏi một câu gọn lỏn, tay đã sẵn sàng kéo, giấy đầy đủ ( “bệnh nghề nghiệp”)

    - Okie! Of course!- Teddy nói. ( Vâng! Dĩ nhiên!)

     Trước khi Teddy bước ra khỏi cửa, chị tóc vàng hoe có cặp môi xí muội tặng cho con bé một tấm thiệp Happy Birthday hoàn toàn..free ^^ và một nụ cười rất tươi! Teddy cũng nhoẻn miệng cười lại và chào chị ra về trong hạnh phúc. Nó thầm nghĩ tới những gì nó đã ghi trong thiệp:            “Tặng cho con Teddy này để luôn nhớ về mình, nhé!”

                                                              ***

“Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!”. Mọi người hát xong, Hoàng mắt nhắm lại, chắp tay ước, ai cũng tò mò, nhưng không vô duyên tới mức hỏi Hoàng ước gì^^!

 Khi chiếc bánh gatô ba tầng đẹp như...bánh cưới được chia ra rất nhiều phần, cùng hồi ăn uống, chuyện trò rôm rả được diễn ra thì tới phần hay nhất: ca hát. Nhiều đứa đã chuẩn bị những bài hát “cây nhà lá vườn” bằng tiếng Việt hẳn hoi để “hét” tặng Hoàng. Buồn cười nhất là Kevin Swift hát từ “rộn ràng” thành... “nhuận tràng”, “tươi vui” thành... “xương đuôi”, vui nổ trời! Trong số những kẻ không “hét” có Teddy ( nổi tiếng là “công chúa nhạc KHÀN” mà!) , nên lại một lần nữa nó nuối tiếc, thất vọng khi nghe giai điệu ca khúc “Ấy” - một ca khúc Việt Nam do Jenny hát tặng Hoàng rất dễ thương, lại chẳng bị vấp hay sai lời chút nào. Hoàng đã say sưa lắng nghe như thể hai người đang tâm sự với nhau vậy!

    Ở lại dọn dẹp vốn là công việc không hề ưa thích của Teddy. Cũng đã gần tối rồi, chỉ còn ba người ở lại.

     “Á!” Jenny kêu lên, tay nàng tiểu thư khi sơ ý đã đâm vào dao cắt bánh. bỗng Hoàng túm lấy tay cô bé: “Có đau không? Để tớ lấy giấy ăn cho ấy thấm tạm nhá!”. Sự quan tâm vô cùng tình cảm ấy đều khiến cả hai cô giá trố mắt ngạc nhiên. Jenny cười nhẹ, còn Teddy nó chợt thấy tim mình nhói đau, đột nhiên nơi khoé mắt của nó rơi xuống một giọt nước “đáng ghét”. Teddy lấy tay quệt vội, nhưng chẳng may hình ảnh ấy đã lọt vào mắt Hoàng! Giờ Teddy hiểu, nó đã thích thằng bạn thân mất rồi!( Đúng là nó đã không thể không thích ai được như lời Hoàng nói)“ Không chỉ có tay Jenny chảy máu , tim tớ cũng chảy máu này! Sao không lau cho tớ?” – Nó nghĩ và dường như chỉ trực Jenny biến mất rồi tuôn ra cho Hoàng nghe thôi. Nó đã bao đêm thổn thức, rồi cố gắng không nhớ tới hình ảnh cặp kính vuông, nụ cười điển trai, đôi mắt cười dễ thương, giọng điệu hài hước,...nhưng tất cả dường như đang lấn dần tâm trí nó...

      Dưới ánh trăng mờ ảo, Teddy cùng Hoàng dạo bước ra bến xe buýt. Sự tĩnh lặng bao giờ cũng được phá vỡ bởi Hoàng:

     - Mai tớ về nước!

       Câu nói đó làm Teddy đứng khựng lại, cổ họng ứ nghẹn bất chợt. Hoàng, Teddy lúc này đang mặt đối mặt, căng thẳng chẳng kém gì...sắp đấu kiếm!

     - Cậu sẽ...lại đến chứ?- Teddy hỏi, cố giữ những giọt nước mắt đang trực trào ra như lũ về trên sông.

     - Chưa biết được! Bà tớ ốm nặng lắm, có thể sẽ không qua khỏi! Gia đình tớ phải về, có gì thì lo liệu và có thể sẽ ở lại Việt Nam luôn để lo...chuyện mồ mả cho bà!- Giọng Hoàng cũng đầy cảm xúc và nghèn nghẹn. Teddy đến đây mới nhớ ra là Hoàng có vẻ không vui vào tối nay, mặc dù đó là sinh nhật cậu ấy. Cả hai lại lặng đi một hồi lâu, Teddy chợt nghĩ đến điều ước của Hoàng và bật ra rất nhanh:

     - Không sao đâu! Bà cậu sẽ qua khỏi, mình biết mà! Bởi vì... Điều ước sinh nhật nào cũng thành sự thật đấy!- Teddy cố gắng cười, để an ủi Hoàng, và nó cũng rất muốn Hoàng vui lên. Hoàng lúc đầu hơi ngạc nhiên vì Teddy đã nói đúng điều ước của mình, nhưng rồi Hoàng hiểu ra và cũng  mỉm cười, một nụ cười như để che đậy nỗi đau bên trong...Hoàng nắm lấy tay Teddy, ấm hơn rất nhiều, nhẹ nhàng, xua tan mọi băng giá... Tuyết rơi nhiều hơn khi hai cái bong nhỏ bước chậm rãi, êm đềm trên con đường phủ đầy tuyết trắng...

                                                              ***

   ...Teddy bóc xoẹt một tờ lịch trên tường. Đã được hai năm rồi kể từ ngày Hoàng ra đi. Bà Hoàng đã mất một tháng sau đó, Hoàng ở lại hẳn Việt Nam và giờ cũng là một sinh viên chững chạc như Teddy và cô bạn Jenny. Hai đứa vẫn thường xuyên trao đổi với nhau qua e-mail. Teddy đang mỉm cười nhớ lại những kỉ niệm ngốc xít ngày xưa, đoạn, nó cầm điện thoại lên và tay run run, nó bấm rất nhanh mấy dòng: “ Có một điều mà nghe xong cậu sẽ cười tớ mà xem: Tớ đã từng thích một ai đó hồi học trung học!”

                                                                                                    Pinky.Lollipop

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro