Chapter 8 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ học, Newt bước ra sân và ngồi xuống khán đài, lấy vở ra để hoàn thành bài tập về nhà.Cậu có 1 tiếng giải lao vừ có thể hoàn thành một số thứ trong khi đợi Thomas. Phải mất khoảng mười phút để cả đội đến được sân, Newt quan sát đám con trai đang chạy bộ theo sau là huấn luyện viên Sanders.

Newt chợt nhận ra Thomas không mặc áo,nội tâm cậu gào rú. Thomas quay lại nhìn về phía khán đài và mỉm cười với Newt.Cậu đang chảy nước dãi nhưng vẫn cố mỉm cười đáp lại một cách ngượng ngùng.Định vẫy tay với Thomas nhưng cậu ta đã quay đi. Vài giây sau, Alby nhìn về phía khán đài và vẫy chào Newt,cậu mỉm cười vẫy đáp lại.

Hầu như toàn bộ đội bóng đều cởi trần, kể cả Minho, người mà Newt chưa bao giờ thực sự để ý kỹ vì quá bận tâm với Thomas. Đôi vai rộng và cơ bắp săn chắc, nhưng vẫn không đủ sức "thuyết phục" cậu như Thomas đã làm.Cậu ta không có cơ thể săn chắc được như Minho nhưng vẫn rất nổi bật.

Toàn đội đã vào vị trí trên sân,huấn luyện viên Sanders đứng trước mặt chúng, hét vào mặt để bắt đầu khởi động.Bắt đầu với các động tác khởi động nhỏ lung tung, sau đó lùi bước trước khi bắt đầu chạy.

Newt gần như không chú ý đến bài tập về nhà của mình,cậu đang mải chằm chằm vào Thomas,quan sát từng cơ bắp của cậu ta chuyển động mỗi khi vận động. Newt hoàn toàn bị bê hoặc, ánh nắng làm cho cơ thể toàn mồ hôi của Thomas thêm lấp lánh.

Khi Thomas và Minho đang chạy lại gần nhau,Thomas đẩy Minho khiến cậu ta vấp ngã rồi cười lớn trong khi huấn luyện viên Sanders trách móc cả hai đứa. Newt đang bật cười cùng với Thomas, còn Minho vật vã đứng dậy với tay và đầu gối dính đầy đất.Cậu ta đẩy lại trả đũa Thomas sau đó huấn luyện viên Sanders thổi còi, yêu cầu ra hai bên sân riêng để bắt đầu tập luyện.

Minho và Alby ở một bên sân thực hiện các bài tập chuyền bóng trong khi Thomas và Gally ở sân bên kia thực hiện các bài tập phòng thủ. Newt nghĩ rằng tụi Thomas nên đội mũ bảo hiểm cho an toàn, nhưng đây là tập luyện chứ không phải xô xát nhau nên cậu nghĩ chắc ổn thôi .

Sau khi tất cả kết thúc bài tập luyện , huấn luyện viên Sanders thổi còi ra hiệu cho đội tập trung lại.Ông ấy nói với chúng điều gì đó mà Newt không biết do khoảng cách rất xa, nhưng cậu không tài nào rời mắt khỏi Thomas. Vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm khi Thomas nhấc cánh tay của mình lên đặt nó lên vai Minho, nhìn huấn luyện viên Sanders với đôi lông mày nhíu lại khi lắng nghe từng lời ông ấy nói.

Cuối cùng, cậu ta cũng ngước lên nhìn Newt, nét mặt dịu đi khi nhìn thấy cậu.Cậu ta không cười như ban nãy nhưng vẫn nhìn lại Newt trên khán đài,cậu thấy bụng mình cồn cào khi bắt gặp ánh mắt của Thomas.Cổ và má cậu đỏ lên vì nắng nóng, nhìn xuống, giả vờ viết gì đó để có thể đánh lạc hướng bản thân.Cậu viết những từ vô nghĩa lên tờ giấy, cậu thở dài với chính mình,tẩy chúng đi và thực sự tập trung vào việc cậu đang làm trước khi Thomas thô lỗ bước ra sân, bước đi theo cách cậu ta hay làm. Nó thật mất tập trung.Nhưng cũng dễ thương.

Newt đã hoàn thành được một số việc cần làm khi cậu buộc mình không nhìn lên Thomas.Buổi tập kết thúc ,tất cả chuẩn bị đi tắm, Newt đã làm gần hết bài tập về nhà,còn mỗi môn lịch sử.

Cậu cố gắng không nghĩ về việc Thomas sẽ thích làm gì khi đang tắm, đầu óc cậu đột nhiên tràn ngập những suy về xác xác thịt.Không có gì bất thường, vì nó xảy ra khá thường xuyên, nhưng Newt thấy xấu hổ mỗi khi nghĩ về chúng ở nơi công cộng. Đặc biệt là khi Thomas đang dựa vào cánh cổng phía trước khán đài, chờ đợi cậu quay trở lại thực tại.Newt thấy mặt mình nóng ran nhưng cậu gạt cảm giác đó đi rồi đứng dậy.

Bước xuống khán đài và mỉm cười với Thomas.

"Chào," Thomas nói, mỉm cười đáp lại Newt.

Tóc vẫn còn ẩm sau khi tắm , trông hấp hấp dẫn hơn bình thường, nhưng có thể là vì cậu đã nhìn thấy Thomas cởi trần vài phút trước.

"Chào."

Thomas nghiêng đầu sang phải ra hiệu cả hai cùng rời đi, nhưng không đi về phía thư viện. "Tớ muốn kết thúc cuộc trò chuyện của chúng ta tối qua."

Newt mỉm cười. "Cậu chưa thấy đủ à?Tớ ngủ lúc 2 giờ sáng."

"Không bao giờ là đủ.Mỗi lần ta nói chuyện,tớ đều cảm thấy như thế,"Thomas nói, dừng một chút để nghĩ. "Tớ có cảm giác như ta đang lập bản đồ bầu trời.Kỳ lạ thật"

"Lập bản đồ bầu trời?Là sao ba?" Newt bối rối trả lời. Thomas nhún vai.

"Tớ không biết. Thành thật mà nói đó là điều đầu tiên tớ nghĩ đến."

Newt cười lớn.

"Tớ đang cố gắng trở nên thơ mộng."

"Thơ mộng? Đó là thơ mộng à?"

"Tớ đang cố đây!" Thomas cười khúc khích. "Không phải ai cũng là thiên tài như cậu đâu, Newt."

Newt cười rạng rỡ với Thomas, đỏ mặt trước lời khen. "Đừng cố làm gì,chẳng giống với cậu chút nào.Tommy, tớ cần cậu giải thích."

"Đôi khi tớ vẫn hay nói về những điều khiến chính bản thân mình phải tự hỏi tại sao lại như vậy, và mẹ-" Thomas dừng lại,. Newt nhìn về phía cậu.
"Bà ấy thường nói những ngôi sao nắm giữ câu trả lời mà mặt trời và mặt trăng thì không, khiến tớ nghĩ đến cậu.Cách cậu nhìn nhận mọi thứ rất thú vị,cậu đem lại cho tớ cảm giác không giống bất kỳ ai tớ từng biết. Vì vậy khi trò chuyện, tớ có cảm giác như chúng ta đang lập bản đồ bầu trời vì ta đang cùng tìm kiếm câu trả lời mà các ngôi sao đanh nắm giữ."
Cả hai nhìn nhau đắm đuối,những lời Thomas vừa nói thật ngọt ngào, nhưng cậu ta có vẻ bắt đầu thấy ngượng. "Tớ xàm thôi,không có nghĩa gì đâu."
"Đúng vậy," Newt nói, mỉm cười. "Tốt hơn lần cậu thử đầu tiên."
Thomas cười.
Newt không biết sẽ đi đâu, nhưng cả hai đi khá chậm và chỉ vừa mới đi qua sân bóng. Vai thường xuyên chạm nhau Newt bắt đầu quen tiếp xúc da thịt với Thomas, nhưng vẫn không ngăn được những cái run rẩy nhẹ chạy khắp cơ thể.
"Cậu có nhớ khi chúng ta nói về "vô tận" không?."

Mọi chuyện bắt đầu khi Thomas tự nhiên nói rằng mọi thứ trên đời này đã kết thúc, nhưng Newt bắt đầu đề cập đến sự vô tận. Thomas cố nghĩ ra cái gì đó để đáp lại nhưng như thường lệ, Newt vẫn thắng các cuộc tranh luận.
"Tất nhiên là nhớ,quên mất lúc đấy ai đang nói chuyện với cậu à?."Newt trêu,Thomas than thở kêu lên.
"Thì cậu biết đấy..."
Newt cười trước gương mặt thất vọng của Thomas và gật đầu. "Tớ có nhớ."
"Cả ngày hôm nay tớ đã suy nghĩ về nó,tớ không nghĩ nó không còn là vô tận nữa".
"Nhưng đó không phải là ý nghĩa của nó sao? Sẽ mãi mãi?."
Thomas gật đầu. "Nhưng mọi thứ đều có hồi kết, Newt. Kể cả con người.Sự vĩnh cửu và vô tận được hình thành từ đức tin của con người. Vì thế khi con người chết đi, thì sự vô tận cũng vậy."
"Hmm," Newt ậm ừ, chun mũi. "Tớ không nghĩ về nó theo cách đấy."
"Điều đó có nghĩa là tớ đã chiếm chọn một vị trí trong cậu với tư cách là thiên tài của những thiên tài," Thomas tinh nghịch chế nhạo.
"Thôi đi ba," Newt khịt mũi. "16 nhân 4 bằng nhiêu?"
Thomas ngừng nói trong vài giây, có lẽ là để tính nhẩm trong đầu, nhưng phải mất một lúc lâu mới trả lời được. Newt cười nhạo cậu ta và đột nhiên nhớ ra những gì phải làm.
"Nhắc đến toán-"
"Newt-" Thomas rên la.
"Không có Newt gì hết."
"Nhưng-"
"Không nhưng nhị nữa!" Newt mắng yêu. "Thầy Morris sẽ giết cả hai chúng ta nếu cậu trượt môn."
"Thư viện ngồi chán rồi. Ít nhất chúng ta có thể đi nơi khác được không?"
"Ở đâu cơ?"
"Không sao đâu, miễn là không phải thư viện là được."
Newt đảo mắt. Được rồi, có lẽ cậu cũng chán thư viện rồi. Nhưng còn đi đâu được nữa? Thị trấn nhỏ này không có quá nhiều nơi để đi.
"Chúng ta nên ra ngoài trời," Thomas gợi ý. "Thời tiết hôm nay đẹp á."
Cuối cùng cả hai đi đến một công viên nhỏ cách trường không xa, Thomas nằm xuống bãi cỏ, hai tay gác sau đầu trong khi Newt ngồi bắt chéo chân bên cạnh. Trong công viên không có gì nhiều ngoài vài cột đèn và một cái ao nhỏ, nhưng bầu không khí có vẻ khá chào đón Newt.
"Được rồi," Newt nói, lấy cuốn sổ của Thomas ra khỏi túi cho cậu ta vì cậu ta có vẻ đang tận hưởng. "Tớ sẽ vấn đáp cậu về một số kiến thức đã học để xem cậu tới đâu."
Thomas gật đầu và nhắm mắt lại, ánh nắng làm cho từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú càng nổi bật hơn. Hàng mi đen dường như tỏa sáng khi ánh sáng chiếu vào,và đôi môi hồng đậm hơn thường lệ. Newt ghi lại từng chút một rồi bắt đầu hỏi.

"Công thức tính thể tích hình trụ là gì?"

"Ồ," Thomas thốt lên. "Đế nhân với chiều cao?"

"Ừ.Thế hình nón?"

"Chia 3."

Newt nhướng mày. "Cái gì chia ba?"

"Đáy với chiều cao."

"Tốt.Còn chu vi?"

"Bánh anh đào rất ngon," Thomas cười, Newt đánh vào tay cậu ta.

"Được rồi được rồi, đường kính nhân pi."

"Và diện tích hình tròn?"

"Pi nhân bán kính bình phương."

"Được rồi, tốt.Ngồi dậy đi Tommy,tớ hỏi tiếp đây."
Thomas rên rỉ nhưng vẫn chống khuỷu tay lên kiên nhẫn nhìn Newt. Khi cậu đang nói, Thomas đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt phần tóc che ngang mắt cậu bằng đầu ngón tay. Cái chạm ấy chậm và tinh tế, Newt phải ngừng lại vì giọng cậu bắt đầu run.Cậu nghẹn ngào và Thomas nhếch mép cười bằng đôi môi hồng ngu ngốc đó.

Thomas trọc cậu nhiều đến nỗi cả hai không thể tiếp tục học thêm được gì nữa nhưng vẫn kiên trì rồi như thường lệ, Thomas chở Newt về nhà, trước khi Newt đứng dậy khỏi xe,Thomas nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng để nói lời tạm biệt.

"Từ từ đã."

Newt quay lại nhìn Thomas rồi bước ra khỏi cửa xe. "Có gì không?"

"Tối mai cậu có bận không?"Cậu ta hỏi.

Newt chậm rãi lắc đầu. "Sao thế?"

Thomas cắn môi trông như thể đang lo lắng hay do dự điều gì đó.Newt tò mò.

"Đội bóng sẽ đốt lửa trại ở bãi biển vào tối mai, không biết cậu có muốn đi cùng không."

Đó có được tính là hẹn hò không? Newt nghĩ vậy. Cậu đang không biết phải làm gì với chính mình nhìn Thomas đầy kinh ngạc.Cậu ta vừa mời cậu đi chơi?

Có vẻ như Newt im lặng một lúc lâu ,Thomas thở dài và nở một nụ cười buồn bã. "Cậu không muốn đến cũng không sao,chỉ là tớ-"

"Được rồi!Tớ sẽ đi," Newt hào hứng thốt lên,mặt cậu đỏ bừng ngay sau khi nói. Thomas cười toe toét.

"Tuyệt. Ngày mai tớ sẽ đến đón lúc 7 giờ nhé?"

Newt gật đầu mỉm cười, vẫy tay chào Thomas và bước ra khỏi xe.Cậu gần như không thể đứng yên vì quá phấn khích, nhưng một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu khiến Newt khá lo lắng cho tối mai:

Chẳng phải Gally cũng ở đó hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro