Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haruto đã không ngủ trên xe buýt. Cậu nhận ra rằng đó là lần đầu tiên cậu không ngủ. Ngoài ra, Haruto nghĩ rằng thời gian trôi qua quá nhanh nên bây giờ cậu gần như đã về đến nhà.

" Doyoung - sunbae có vẻ tử tế. Nhưng mình không nhìn thấy anh ấy ở trường. Anh ấy chắc hẳn rất bận rộn vì anh ấy đã là sinh viên năm cuối rồi. "

Haruto đi bộ về phía ngôi nhà của mình. Cậu thực sự mệt mỏi. Giáo viên chủ nhiệm rất thích cậu  đến nỗi cậu ấy liên tục bị gọi sau giờ học.

" Lẽ ra mình phải là một học sinh hư. Lẽ ra, mình đã có thể về nhà sớm và không phải chịu trách nhiệm mấy việc này. "

Haruto vẫn rất mệt mỏi vì là một học sinh duy trì điểm số và một game thủ duy trì thứ hạng của mình. Cậu thực sự nên ngừng chơi game và thức khuya nếu không cậu có thể bị ốm.

" Damie !!! Tớ thích em ấy ! " - Doyoung đột nhiên thốt ra khi họ đang ăn.

Yedam chỉ cười như thể đã biết trước điều đó.

" Damie !!! Tớ nên làm gì đây ? Tớ chưa bao giờ thích ai trước đây. Chắc chết mất ! "

" Doyoung-aaa, cậu sẽ bỏ qua cơ hội này chỉ vì cậu nghĩ rằng cậu sẽ không làm được khi cậu còn chưa bắt đầu sao ? "

" Vậy thì, tớ nên làm gì đây ? "

" Tất nhiên là nói với cậu ta nhưng cậu vẫn cần tìm hiểu nhiều hơn. Nếu cậu ta là người không cởi mở trong mối quan hệ kiểu này thì sao ? Vì vậy, tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu trở thành bạn của cậu ta trước. Tớ biết hiện tại cậu thích người ta nhưng hãy bỏ qua chuyện đó trước và làm quen sau đó tự hỏi bản thân xem cậu có còn thích cậu ta không. Hãy thử thành thật, cậu muốn một người thích cậu không phải vì ngoại hình mà, phải không ? "

" Damie, cậu thực sự là một vị cứu tinh. Cậu nói đúng, tớ nên tìm hiểu trước và tớ sẽ quyết định sau. "


Trong khi đó, Haruto cũng hỏi Jeongwoo về Doyoung.

" Jeongwoo-yaaa, cậu có biết Doyoung - sunbae không ? "

" Doyoung - sunbae ? Tất nhiên rồi ! Anh ấy thì sao ? "

" Cậu biết anh ấy ? Bằng cách nào ? Tớ đã không nhìn thấy anh ấy ở trường. "

" Ý cậu là sao ? Doyoung - sunbae là học sinh gương mẫu ở trường . Ngoài ngoại hình đẹp trai, anh ấy có điểm số tốt, chơi thể thao tốt và nhảy giỏi. Anh ấy rất nổi tiếng. Nhưng sao cậu lại hỏi thế ? "

" Thật sao ??? Chà, tớ gặp anh ấy trên xe buýt 3 lần rồi. Chúng tớ có nói chuyện một chút và đó là cách tớ biết anh ấy. "

" Doyoung - sunbae đang đi xe buýt ? Hmmm, phải rồi ! Tớ nghe có ai đó nói xe của anh ấy bị hỏng. Tớ không biết là hai người cùng điểm đến đấy. Tốt đấy, anh ấy là một tiền bối tốt, anh ấy đã từng giúp đỡ rất nhiều sinh viên ở đây. Anh ấy cũng rất dễ gần. "

" Vì vậy, đó là lý do tại sao tớ chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy trước đây khi đi xe buýt. Tớ nghĩ mình may mắn khi gặp được một tiền bối tốt bụng. "

Jeongwoo năn nỉ: "Lần sau hãy giới thiệu tớ, tớ muốn làm bạn với Doyoung - sunbae và cả bạn thân nhất của anh ấy, Yedam - sunbae. "

" Nhưng chúng tớ không thân thiết đến thế đâu Jeongwoo - yaa và nếu xe của anh ấy sửa xong, tớ sẽ không có cơ hội nói chuyện với anh ấy nữa. " 

Lúc đó trời đang mưa, Doyoung không mang theo ô và cậu vẫn phải đi đến trạm xe buýt. Yedam đã đi về khi trời vẫn chưa mưa. Doyoung đã ở lại vì một trong những giáo viên nhờ cậu giúp đỡ. Ngay khi cậu giúp đỡ giáo viên của mình xong, trời đổ mưa.

" Chắc mình phải chạy ra bến xe buýt. Mình không thể bỏ lỡ chuyến xe buýt và mình cũng mong được gặp Haruto "- Doyoung nghĩ.

Đột nhiên, ai đó vỗ vai anh - một anh chàng cao lớn với một chiếc ô.

" Doyoung - sunbae, trời mưa rồi, anh có mang theo ô không ? "

Doyoung nhìn thấy Haruto cũng vừa bước ra. Cậu nhận thấy rằng Haruto thực sự rất cao. Doyoung cũng cao nhưng so với Haruto cậu trông nhỏ hơn nhiều.

" Không, tôi không mang theo. " - cậu buồn bã trả lời và nghĩ có lẽ cậu và Haruto có thể dùng chung ô.

Haruto lục trong túi xách của mình một thứ gì đó và lấy ra một chiếc ô khác.

" Em có thêm một chiếc ô đây, chúng ta đi nhanh ra bến xe buýt. Chúng ta cần phải bắt kịp nó. "

Haruto đã đưa nó cho Doyoung và anh ấy đã nhận nó nhưng Doyoung cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng cậu đã nghĩ đến việc họ có thể dùng chung một chiếc ô.

" C-cảm ơn Haruto. "

" Đi thôi sunbae. "

Và họ đi bộ nhanh đến trạm xe buýt, họ chỉ còn vài phút để kịp đón xe buýt. May mắn thay, họ đến đúng lúc và họ ngồi trên những chiếc ghế khác nhau vì không còn ghế trống để có thể ngồi cạnh nhau.

Doyoung đã suy nghĩ rất nhiều trong khi nhìn ra ngoài trời mưa.

" Sao em ấy lại có hai cái ô ? Mình thực sự không hiểu. "

Doyoung thất vọng với ý nghĩ đó nhưng rồi cậu nghĩ : " Ồ, mình có thể trả lại cái này cho em ấy vào ngày mai và có lẽ, mình có thể nói chuyện với em ấy một chút. "

Khuôn mặt đang cau có của Doyoung trở nên tươi cười chỉ vì ý tưởng đó. Anh không còn bực bội nữa.

Từ xa, Haruto đang nhìn Doyoung và bị mê hoặc bởi sự thay đổi tâm trạng đột ngột của anh ấy.

" Mình rất vui vì anh ấy lại mỉm cười. Mình thực sự nghĩ rằng anh ấy tức giận vì mình đi bộ quá nhanh " -  Haruto vừa nghĩ vừa cảm thấy nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro