chương 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Anh trai của ta, y năm nay mới 21 tuổi, thân cao 180, ta có thể thấy một khuôn mặt được tặng như tượng Hy Lạp cổ từ y, một đầu đen nhánh xẹt qua cái trán cao như phát ra ánh sáng, một sắc thái hỗn loạn cấm dục, con mắt đen thâm thúy kia làm ta mỗi lần nhìn vào đều tưởng mình như ở một vực sâu thăm thẳm, không có lối thoát. Mà thân thể lại thon dài, lộ ra sắc da màu tiểu mạch khỏe mạnh, chỉ cần đi ngoài là sẽ có bao nhiêu phụ nữ nhìn y bằng ánh mắt như đói khát đã lâu, nay lại gặp được một món ăn ngon, còn nam nhân thì chỉ có thể nhìn bằng một ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị

Các người cũng đừng tưởng rằng y vì thế mà kiêu ngạo, tính tình xấu, ngược lại, y là một người cực kỳ ôn nhu, chưa từng cùng ai xảy ra tranh chấp, cũng rất lắng nghe lời mọi người nói.

Chẳng lẽ thế giời này thật có người hoàn mỹ như vậy sao? Vậy là các nữ nhân phải vì y mà có thể đầu rơi máu chảy rồi??

Ta không khỏi hướng lên trời cười to ba tiếng -- dù sao ông trời cũng thật bình đẳng~~! !

Đúng vậy, y cái gì cũng tốt, nhưng lại là một kẻ ngu dốt.

Kỳ thật y cũng không phải loại người suốt ngày chảy nước miếng cười khúc khích như trong tưởng tượng của ngươi. Chỉ là y khi còn bé bị chẩn đoán vì thần kinh bị tổn hại, phản ứng so với người khác chậm hơn nhiều, nhưng chính là chữa trị không hết, làm hại ba mẹ thương tâm một trận, cũng may là sau này trong cuộc sống y càng được yêu thương cùng trân trọng, làm cho y thái thái bình bình vui vẻ mà sống. Thân thích nhìn y biết nghe lời hiểu chuyện, một bên đối với y tìm mọi cách che chở một bên cũng chỉ có thể trách trời cao vô tình.

Cái gì, các người hỏi ta? Ta cũng sẽ như vậy đi. Cũng là một trong những người đem y sủng ở lòng bàn tay?

Không! Ta hận y! !

Từ khi ta bắt đầu học nói, ta đã bắt đầu đối với anh trai lớn hơn một tuổi này của mình sinh ra địch ý. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cha mẹ đem hết chú ý đặt trên người y, ta mới là trẻ nhỏ đây ~~! Ta mặc kệ, ta khóc lớn đại náo, giận dỗi không chịu ăn cơm, hoặc là cố ý đem nước uống xong cùng bánh kem nhổ ra, làm cho bọn họ luống cuống tay chân. Ta đắc ý cười khanh khách, ai ngờ sau này bọn họ càng không muốn chú ý tới nữa, chỉ lo cùng anh trai nói chuyện. Trái ngược, chỉ có anh ta mới thường xuyên chạy tới ôm lấy ta ta vui đùa. Hừ, tránh ra, ai muốn anh đồng tình?! Ta liều mạng giãy dụa, nhưng y cũng không buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức mà ôm lấy, thẳng đến khi ta thở hồng hộc đầu hàng mới thôi. Sau đó y chỉ an tĩnh mà nhìn ta, ngẫu nhiên lộ ra nụ cười hồn nhiên nhất

[ Em trai... Chơi đùa. . . Phát sáng... Hì hì ]

Sau này ta mới biết được, so với người có bộ mặt và ánh mắt giống như nữ tử như mình, cha mẹ đương nhiên càng hợp ý nam tử khí chất mười phần, có hai lông mày dày đậm cùng ánh mắt hữu thần như anh trai rồi. Hơn nữa, y tuy chậm chạp mà nhu hòa, càng mang lạii cho bọn họ nhiều niềm vui.

Như thế, hận ý của ta đối với y ngày càng tăng, nhưng là không thể tránh được. Sau lưng cha mẹ ta khi dễ y, một chút cũng không thèm để ý tới, nếu đánh y, vết thương sẽ làm mọi người nhìn thấy. Vì thế ta mỗi ngày đều sống trong phẫn hận, châm chọc y lại làm cho anh trai quấn quít ta khắp nơi không có chỗ mà trốn thoát, đuổi không đi, mắng không sợ, suốt ngày cười hì hì đi theo phía sau cái mông của ta -- ta tức giận đến tâm lý ngứa ngáy, người này, nhất định là cố ý!

Tình huống như vậy giằng co thật lâu, thẳng đến mấy năm trước.

Năm ấy ta còn là học sinh trung học, bề ngoài ta biểu hiện là một học sinh thông minh ưu tú mẫu mực, nhưng thật chất bên trong ta lại giao lưu với không ít mèo mã gà đồng. Mỗi buổi tối ta nói với mọi người trong nhà là đi sang nhà bạn học tập, kỳ thực chính là qua nhà A Khải để cùng nhau xem A Phiến. Trong lúc nghỉ ngơi, vô ý lật xem ngăn tủ của y, không ngờ hé ra một cái đĩa chưa bao giờ nhìn thấy.

"Tốt a, A Khải chết tiệt, còn có cuốn băng mới tàng trữ không cho mọi người xem ~~" Ta giơ giơ cuốn băng trên tay, chế nhạo hắn.

"Này này ~~~~" không nghĩ tới hắn nhảy dựng lên vội vàng một tay đoạt lấy, lòng vẫn còn sợ hãi nói "Cuộn băng này... Không xem được..."

"Không ~~? !"

Ta lặng lẽ ra ám chỉ, mọi người lập tức ngầm hiểu đem hắn vây quanh, dùng ánh mắt tà nịnh mà khởi động tay chân.

A Khải xem ra đại thế đã mất, không thể làm gì khác hơn là nuốt nước miếng xuống nói nhỏ

"Tụi bây cũng đừng nói ra ngoài, cái này... Cái này là chị tao lén bày tao mua... A Phiến về đồng tính..."

"Hả --? Này, chị mày xem cái này để làm gì?"

"Tao, tao cũng không biết!"

"Ai, đơn giản mở ra xem là biết ấy mà ~~"

"Này, này --"

"Như thế nào, mày không muốn biết sao, hai đại nam nhân làm như thế nào hả... Đừng... Tao không nghĩ ra được..."

"Tốt a tốt a, khó có được cơ hội!"

Mọi người đều có hứng vô cùng. Cái này không biết các đồng chí nam sẽ làm như thế nào, thật sự tốt lắm sao. A Khải không có cách, không thể làm gì khác hơn là mở.

Hình ảnh đầu tiên là hoa tuyết một mảnh, hình ảnh xuất hiện rồi. Chung quanh nhất thời truyền đến liên tiếp tiếng xé gió -- trước mắt là một gã nam nhân ngoại quốc lưng hùm vai gấu hai tay gắt gao đem hai chân trắng nõn gầy yếu của thiếu niên mà tách ra hai bên, ở giữa tiểu huyệt lõa lồ mà tàn nhẫn trừu tống di chuyển cây nam căn ngăm đen to lớn của mình, trọc dịch trắng cùng tơ máu đỏ tươi hỗn loạn chảy xuống dưới đất từ chỗ hai người kết hợp. Trong phòng tràn ngập tiếng kêu kích động cùng từ ngữ dâm tà của hai người, làm cho aina61y mặt nhìn nhau trợn mắt há hốc mồm. May là A Khải quyết đoán anh minh, lần nữa nhảy dựng lên bay nhanh mà đi đóng cửa. Cả đoàn người không biết nói gì, hình như cái này so với A Phiến bình thường còn có hơi quá phận. Thẳng đến người nào đó sợ hãi nói một câu: "Cái kia... Có phải hay không sẽ rất đau đi..." tất cả mới đùa giỡn trở lại. Chuyện này rất nhanh đã được vứt ra sau đầu, mọi người tiếp tục xem lại cái đĩa cũ, chỉ có ta tựa hồ bắt được cái gì, kéo A Khải qua nhỏ giọng hỏi

"Nam đồng chí thật sự là làm như vậy?"

"Đúng vậy. Đừng... Nghe chị tao nhắc tới, bộ phận phía sau nam nhân còn muốn sảng khoái hơn so với nữ nhân... Đừng..."

Ý thức được những chuyện mình nói, hắn mặt đỏ tới mang tai mà quay về chỗ ngồi không hề để ý tới ta, nhưng ta nghĩ ta đã nghe được tin tức hay nhất...

Trước mắt hiện ra thân hình thon dài cùng tươi cười chán ghét của anh trai, một ý niệm tà ác hình thành trong người ta.

Chương 2

"Uh. . . Đừng đừng... Vĩ... Dừng. . . Không được. . . Ô ô..."

"Ầm ĩ chết đi được!" Ta hung hăng cắn lên vai y, hài lòng liếm liếm dấu răng in trên người. Một bên dùng tốc độ cùng lực độ di chuyển nhanh hơn tại tiểu huyệt của y, một bên tà ác mà xiết chặt cây ngọc hành đã vểnh cao, làm cho y thống khổ mà kêu lên, đột nhiên tiểu huyệt chặt lại làm cho ta bắn thẳng vào trong đó.

"Ô. . . Ô..."

Y -- phải nói là anh trai ta, nức nở mà té trên mặt đất. Bị ta xâm phạm hai ba giờ, da thịt vốn bóng loáng nay hiện lên dấu cắn cùng tinh dịch trắng, bị ta làm cho tinh bì tẫn lực mà hai chân không thể nào mà khép chặt lại được, phía sau bị sử dụng trong thời gian dài làm tiểu huyệt mở rộng, lộ ra một chút tràng thịt đỏ sẫm, từ bên trong không ngừng chảy ra máu hồng cùng trọc dịch. Có thể nói, âm hành ở dưới hạ thân dù có bị ngược đãi bao nhiêu cũng không biết mệt nỏi mà vẫn dựng thằng lên cao như cũ, cố gắng phun ra một chút trong suốt.

"Tinh thần rất cao nha, anh hai" Ta cố ý dùng chân cọ xát cây côn thịt nọ, thường thường đá di chuyển hai khối cao hoàn trướng đỏ bừng, khoái trá mà nhìn bộ dáng giãy dụa mà không dám phản kháng của y. Thẳng đến khi y toàn thân co rút tới gần cao trào, ta mới hung hăng một cước giẫm xuống phảng phất như muốn đem vật nọ bẻ gẫy.

" A a a a a! ! !"

Mắt thấy anh trai kêu thảm mất đi ý thức, ta cúi xuống nắm lấy tóc y.

"Không cho phép! Nếu không nghe lời... Tôi không bao giờ chú ý tới anh nữa..."

Y lấy lại tinh thần, hai mắt đẫm lệ mà gật đầu "Biết... Anh biết sai rồi, không nên. . . Không để ý tới anh..."

Ta tự kìm hãm không cho mình cười rộ lên. Đúng vậy, từ mấy năm trước lúc trong lúc chiếu A phiến đồng tính, ta lần đầu tiên cưỡng gian y, sau đó, chuyện đó vô tình vô cùng thuận lợi. Điều thứ nhất, y dĩ nhiên sợ ta tức giận bỏ lại không để ý tới mà vẫn tùy tiện để ta làm, y lại càng không dám hướng cha mẹ tố cáo ta; thứ hai, ta cũng không nghĩ tới rằng cái mông của y lại hấp chặt như vậy, mỗi lần đi vào giống như một xử nam làm cho ta cơ hồ nổi giận mà trừng phạt, bất tri bất giác làm cho ta mê luyến tư vị mất hồn kia. Trải qua mấy năm điều giáo, nhìn thấy thân thể thon dài khỏe đẹp dưới thân mình ra sức giãy dụa điên cuồng, trong miệng phun ra tiếng cầu xin, tâm địa trả thù của ta dường như kiếm được biện pháp giải trừ tốt nhất, mỗi lần chỉnh y tới nửa đêm làm cho tinh thần ta hưng phấn, phảng phất giống như muốn tàn nhẫn đem y thao đến nát vụn nửa cái mạng.

Quên đi, quá mức như vậy sẽ khiến cho ba mẹ nghi ngờ. Ta cầm lấy camera tùy ý chỉnh sửa vài cái -- đương nhiên đem mặt xóa đi rồi. Gần đây vẫn dựa vào một số ảnh chụp cho tạp chí tình sắc đồng chí mà thu được lượng tiền tiêu vặt không nhỏ. Nghĩ một chút, ta đứng dậy từ ngăn tủ lấy ra một cái camera mới mua nhắm ngay y.

"Bây giờ, tự an ủi tốt mình một chút đi!"

Anh trai vẻ mặt bộ dáng mờ mịt .

"Ngu xuẩn, tôi nói là tự an ủi, dùng tay anh đi chà xát côn thịt của mình!"

Y gật đầu, chậm rãi ngồi xuống sàn nhà, lấy hai tay lộng côn thịt. Trong chốc lát bộ phận thô tô của thân thể từ bộ lông trung dày đậm bắt đầu ngoe nguẩy đứng lên, đầu nấm cực đại bắt đầu đỏ lên tỏa sáng.

"Uh. . . Uh uh... Uh..."

Y không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu rất nhỏ, ngẫu nhiên ngẩng đầu sợ hãi mà liếc liếc mắt một cái nhìn sắc mặt của ta, sợ chính mình làm không được tốt. Thấy màn hình chiếu cảnh hạ thể y, ta lại càng thích chú ý đến khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng tràn ngập tình dục. Rõ ràng cả người tản ra dương khí, nhưng bây giờ lại vô cùng gợi cảm yêu mị tách ra hai chân lộ ra âm hành. Vừa rồi một trận xoa bóp, làm cho chất lỏng màu trắng từ ngọc hành chậm rãi chảy xuống.

Chân chính cảm thấy chính mình lần nữa dấy lên dục vọng, ta căn bản không có ý định ức chế, hai ba bước đến trước mặt anh trai không thèm để ý y đã bộc phát dục vọng hay chưa, thô bạo mở rộng hai chân y một hơi xuyên vào. Không hề có sự chuẩn bị làm cho y đau nhức mà lớn tiếng khóc hét lên, tại không trung hai cánh tay rắn chắc mà vô lực vẽ loạn, nhưng bộ dáng bất lực bi thảm này làm cho mật huyệt ở dưới siết chặt khiến lưỡi dao sắc bén ở dưới càng thêm trướng, nương theo chất lỏng vừa nãy mà bắt đầu một vòng luật động di chuyển mới...

Chương 3

Ngày đầu tiên sau khi rời giường, ta cố ý cho y mặc chiếc áo lông cừu cao cổ để che lấp đi các dấu vết trên cổ. Làm bộ cùng y nói chuyện đi xuống lầu, một nhà bốn người ngồi vây quanh với nhau ăn điểm tâm tại bàn ăn. Nhìn thấy cảnh hai anh em thân mật hòa thuận, làm cho cha mẹ hiện lên nụ cười thỏa mãn trên mặt. Trên bàn cơm như thường lệ, sẽ nói đến tình hình học tập của ta, dặn dò ta cố gắng một lòng mà học đại học chớ học theo người xấu, sau đó cười vui vẻ quan tâm cuộc sống hằng ngày của anh trai ta -- bởi vì khuyết điểm của mình, anh trai đương nhiên không thể đến trường để học bình thường, nhưng trường dành cho học sinh khuyết tật lại không phù hợp với y, cho nên trừ nhà trẻ cùng tiểu học là cho y học ở ngoài, sau này cũng vì y quá ngốc mà cho tự học ở nhà, dù sao sách vở ở nhà xem cũng xem không xong. Cũng có thể vì thế, y luôn bám dính lấy ta làm ta chạy đông chạy tây cũng không trốn thoát, cuộc sống của y chỉ xoay quanh một vòng tròn nhỏ, vì thế trên cơ bản bạn của y chỉ có một người là ta.

"Mẹ, con muốn... đi xem trường đại học của Vĩ học một chút, có thể không?" Y đột nhiên nói.

Không nghĩ tới y lại có ý niệm như vậy trong đầu, ta sửng sốt, lập tức dưới bàn ăn đá cho y một cước, y kêu một tiếng rồi nhìn về phía ta, ta hung hăng mà trừng mắt nhìn. May là ba mẹ không chú ý.

Một lát sau mẹ ta nói: "Muốn đi xem trường học của nó? Như vậy cũng tốt, nhưng là con đi một mình... Nếu không thì Vĩ, con dẫn anh con đi đi!"

Ta lập tức lớn tiếng: " Mẹ, con phải đi học rồi, làm sao có thời giờ mà bồi anh ấy đi dạo hả..."

Ba mẹ lập tức trừng ta liếc ta một cái, điệu bộ giống như ngươi không bồi hắn đi không được. Ta bên ngoài không nói gì, nhưng bên trong lại rất sinh khí, đến bây giờ vẫn còn sủng hắn như vậy, ta có còn là con của các người không hả!

"Quên đi, em trai cũng muốn chăm chú đọc sách mà, dù sao cũng chỉ là xem một chút mà thôi... Không đi là được rồi!"

Ngươi thật biết thức thời. Nhìn y thất vọng mà yên lặng ăn cơm, không biết như thế nào ta cũng hết giận. Xem thời gian gần tới, ta ăn nhanh vài miếng, nói tạm biệt với mọi người trong nhà rồi rời đi.

"Vĩ, trên đường cẩn thận a!" Y lại hành động ngu ngốc, chạy tới cửa la lớn.

Phiền chết được! Có tinh thần như vậy, xem ta buổi tối trị ngươi như thế nào ~~! !

Lúc này không khéo làm làm mất uy thế đại vương, ta nhanh chóng đi về phía giáo sư dạy lý nói lời xin lỗi, sau đó đi xuống thông báo tin tức cho cả lớp -- làm lớp trưởng rất uy phong không sai, nhưng cũng có rất nhiều việc phải làm. Cứ như vậy, cuộc sống đại học không có khác nhau lại bắt đầu rồi. Ngồi ở phía dưới ta cố gắng làm ra bộ dáng chăm chú lằng nghe, kỳ thật ta đã chịu không nổi mà mơ màng ngủ, lơ đãng nhìn bốn phía xung quanh, giống như là đã ngã xuống một tảng đá lớn, nhưng ta vốn là làm người lãnh đạo nên phải cố gắng chịu đựng, liều mạng mà chịu đựng...

"Nước miếng rớt kìa~~~~"

Ta cơ hồ tỉnh lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Hiểu nhịn cười đứng từ phía trên lớp học mà nhìn ta.

"Thật có lỗi, tôi ngủ thiếp đi..." Ta nói xin lỗi nói, một bên xấu hổ mà lau lau nước miếng.

"Rất bình thường, chuyện rất bình thường. Cậu không biết đâu lão đầu hói lúc gần đi bộ dáng rất tức giận, xem một chút ngay cả lớp trưởng cũng chịu không nổi mà ngã xuống, căn bản là không có người nào có thể mở to hai mắt mà nhìn a!"

Ta trở về mỉm cười một cái, từ trong túi lấy ra vở ghi chép, sau đó định quay về ngủ một hồi nữa.

"Được rồi, Thường Vĩ." Cô ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm ta "Cậu có phải có một người anh trai rất tuấn tú không?"

"Sao? Vốn là. . . Có ..." ta hồ nghi nói.

"Vậy là được rồi, vừa nãy y mới đến trường học tìm cậu. Ai nha, nhìn thoáng từ xa đã thấy y rất đẹp trai nha..." Cô hai mắt bắt đầu nổi lên đầy sao lấp lánh.

-- Đồ đần kia!

Ta căn bản không nghĩ để ý đến y, dù sao tìm không được ta y sẽ trở về, cho dù tìm được rồi ta cũng sẽ đem y đưa về.

"Vậy y bây giờ ở đâu... ?" Ta mơ hồ thuận miệng hỏi.

"Tuyệt phẩm như vậy, đương nhiên bị các nữ sinh kéo đi làm người mẫu rồi"

Người mẫu ... khoa mỹ thuật ...

"A? !" Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên "Chẳng lẽ là đem y làm người mẫu khỏa thân?"

"Hắc hắc, cứ coi như là vậy đi. Không thừa cơ ăn chút đậu hủ sao được, chậc chậc, nữ sinh bây giờ..."

Không đợi cô ta nói xong ta đã nhắm hướng phòng nghệ thuật mà thẳng tiến. Ghê tởm ~~ Thật là phiền toái! Nếu y bị người ta thấy khỏa thân--

Chờ ta lảo đảo mà chạy vào phòng luyện tâp khoa nghệ thuật, giật nảy người nghe thấy bên trong truyền đến vài tiếng kinh hô áp lực. Thật vất vả chen vào trong người đứng thành 3 tầng, trước mắt hiện ra cảnh làm cho ta nổi trận lôi đình: Vĩ Thần đánh không lại đám người vây xung quanh, quần áo đã bị người ta kéo qua, lộ ra tình cảnh chật vật. Nhìn thấy da thịt rắn chắc chứa đầy những dấu cắn, núm vú trước ngực có chút xưng đỏ, ta rõ ràng nghe được âm thanh nuốt nước miếng của các nữ nhân chung quanh - thậm chí còn có cả nam nhân.

"A, Vĩ --"

Anh trai mắt nhìn thấy ta, cao hứng mà đã chạy tới kéo tay. Ta phẫn hận mà kéo mạnh quần áo y, y xấu hổ hướng ta cười cười. Không để ý tới y mới vừa há mồm nghĩ muốn giải thích cái gì, ta lôi kéo y đi ra ngoài

"Xin lỗi các vị, tôi là em trai của y. Cho qua một chút, cho qua!"

Có một nữ sinh tới bên người ta, nàng đỏ mặt nhỏ giọng hỏi "Anh trai cậu... Có bạn gái chưa? Hình như bộ dáng hắn rất..."

Căn bản không hề để ý tới nàng, ta dùng sức lôi kéo anh trai đi nhanh qua hành lang, đi qua sân bóng rổ, đi qua cây cầu nhỏ, mặc kệ ánh mắt của mọi người chung quanh, lại càng không quan tâm những câu hỏi ấy, đem y tới một vùng cây cối hẻo lánh, nhân tiện đạp cho y té trên mặt đất.

Chương 4

"Ôi chao ~ đau quá--"

Y xoa xoa cái mông, vô tội nhìn về phía ta, điều này làm cho ta lại một lần nữa nhớ tới lúc trước y không hề tự giác mà dám ở trước mặt mọi người bại lộ ra tình cảnh trên người như thế, vì vậy nhanh như chớp ta cho y một cái tát nặng nề--

"Tiện hóa!"

Y mở to hai mắt, ủy khuất rơi nước mắt "Vĩ, làm sao vậy..."

Càng chứng kiến bộ dáng vô tội đáng thương của y, ta càng tức giận muốn chết. Thoáng cái đem y kéo đến để trên thân cây.

"Có ý gì? ! Anh là muốn cho tôi trước mặt mọi người mất hết thể diện sao!"

"Anh..."

"Tốt, anh đã thích người khác xem như vậy, vậy anh cứ đi đi --"

Không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của y, ta hai ba cái cởi xuống quần của y, tiếp tục cởi bỏ quần trong của y tại đường nhỏ kéo y xuống --

"Không nên ~~ đau a ~"

Y vừa dùng sức mà ngăn chặn ta vừa thống khổ mà hô.

Kỳ thật ta biết rõ đường nơi này đầy đất đá, hạ thể anh trai nhu nộn như vậy căn bản không thể chống cự lại va chạm dã man. Nhưng là - hừ, ai biểu y tự nhiên chạy tới trường học của ta!

"Anh không nghe lời như vậy, anh nghĩ tôi sẽ tha cho anh sao!"

"Xin lỗi, xin lỗi! Anh biết sai rồi... Dừng lại, dừng lại rồi... Cầu em..."

Tựa hồ có cái gì bén nhọn lướt qua hạ thể, y phát ra một tiếng rên, rốt cuộc không nhịn được thất thanh khóc rống lên,

"Không nên... Ô ô... Muốn anh làm cái gì cũng được . . . Xin em dừng tay ..."

Ta lúc này mới dừng lại, liếc mắt nhìn y nghẹn ngào, bày ra bộ dáng không vui.

Anh trai ngẩng đầu khiếp vía "Đừng nóng giận, anh, anh giúp em... 'cái kia', có được hay không... " nói đến cuối cùng y không khỏi mặt trở nên đỏ bừng.

" 'Cái kia'? Là cái gì hả?" Ta cố ý nói.

"Chính là... Uh. . . Uh... Khẩu giao... "

Âm thanh cuối cùng của y giống như muỗi kêu, tiếp theo anh trai ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ta.

Thật là... rất thông minh nga...

Ta đối với kết quả như vậy thật sự hài lòng. Bởi vì anh ta bình thường cứ luôn nghe lời ta, nhưng cũng rất không thích cái chuyện này, bình thường cho dù ép buộc như thế nào y cũng không bao giờ tình nguyện. Bây giờ khó được y chủ động như vậy, tư vị thật là không giống với lúc trước. Ta xem như gật đầu đồng ý, ý bảo y kéo quần lên đi trở về bãi đất trống. Sau đó ta bắt hy giống như một con chó nhỏ mà quỳ xuống trên mặt đất.

"Chính mình đến đi!"

"Uh..."

Y run rẩy sờ khố của ta, dùng hai tay lục lọi móc ra côn thịt đã trướng lên của ta. Tựa hồ không biết phải làm như thế nào, ta không nhịn được mà đưa đỉnh tới gần miệng của y

"... Nhanh lên một chút, nhẫn nại của tôi có giới hạn!"

Y đơn thuần nghĩ ta muốn đổi ý, cuống quít mà đưa đầu lưỡi ra, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm qua côn thịt, sau đó theo đường đỏ mà cẩn thận liếm, thẳng đến côn thịt dính đầy nước miếng. Tiếp tục đi tới âm hành, thoáng do dự một chút, nhưng là vẫn nhu thuận mà liếm hai khối cao hoàn, một bên không ngừng liếc mắt đánh giá sắt mặt của ta.

Khoái cảm như dòng điện đi tới từng địa phương, nhưng là còn chưa đủ, ta muốn càng kích thích mãnh liệt gì đó, ta biết --

"Tiện hóa! Miệng mở ra! Ngậm tất cả vào!"

Ta giống như chủ nhân ra lệnh đối với nô lệ, thừa dịp y thất thần mà đem cả cây côn thịt nhét vào miệng, tiếp theo mà điên cuồng di chuyển.

"Không -- đừng! Đừng đừng đừng... Đừng... Đừng đừng... "

Anh trai mặt đỏ lên ý nghĩ muốn lui về phía sau, chỉ tiếc cái ót y đã bị ta nắm giữ gắt gao, lấy tay nhấn y xuống hạ thể của mình, y giãy dụa trong chốc lát tiếc là không thể làm gì khác hơn ngoài việc tùy ta cao hứng mà đong đưa trước sau.

Ha ... Được rồi, chính là loại cảm giác này...

Ta cứ như vậy mà thưởng thức cảnh y cố giúp hạ thể của ta ra vào, bộ dáng dâm tiện của y càng khiến cho ta dâng lên khoái cảm làm hạ thể bành trướng, cơ hồ muốn nhồi tất cả vào cái miệng ấm áp ấy. Ta cắn chặt răng gia tăng tốc độ, nhất thời nước miếng của y vẩy ra chung quanh, đồng thời lực mạnh khiến cho y bị chấn động, thống khổ khó có thể chịu được mà nước mắt rơi lã chã dính vào côn thịt, y không tự giác nghẹn ngào làm cho yết hầu co rút lại, làm ta điên cuồng hét lên di chuyển không theo quy luật, nháy mắt rút ra, tà ác mà đem dịch trắng toàn bộ bắn trên khuôn mặt ấy.

Chương 5

Ta sửa sang lại quần áo, tiện tay lấy ra cái khăn. Anh trai quỳ trên mặt đất ho khan không ngừng nghỉ, phảng phất giống như muốn đem cả nội tạng ho luôn ra ngoài, sắc mặt cũng trở thành đỏ bừng. Lòng ta thế nhưng lại nổi lên một tia cảm giác mà cả chính mình cũng không thể lí giải nổi, tức giận giúp y lau lại mặt. Y nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn khiến ta lập tức không nhịn được mà đứng lên.

"Đi về!"

Y cũng không dám nói tiếng nào chỉ đứng dậy theo sát phía sau lưng ta. Lúc ấy đã qua thời gian giải lao, trong vườn chỉ còn lại ít người, thoáng lắm mới có hai ba người chạy ngang qua ta. Vài ngọn gió nhỏ nhẹ thổi trên mặt đất tĩnh lặng, trong giờ khắc này chỉ còn ta và y giẫm qua lá rụng tạo ra tiếng 'sàn sạt'. Tay của ta từ từ nắm lấy bàn tay to khô ráo ấm áp của anh trai mình, cả hai cơ hồ cùng chìm đắm trong khoảng này nếu như không có...

"Vĩ --!"

Một giọng nữ kiều mỵ của người quen thuộc kéo ta từ cảnh sắc này trở lại. Mới vừa quay người lại, một người thân thể đầy đặn như chim nhỏ nhào vào lòng ta, ngay lúc ta đang kinh ngạc thì mùi thơm đầy nữ tính nhanh chóng tiến vào trong lỗ mũi.

"Tiểu Tinh?" Ta kinh hỉ nói, "Em như thế nào lại ở chỗ này?"

Nàng hướng ta quăng một cái mị nhãn "Không thể sao? Di, y là ai vậy?"

Lập tức bị người anh tuấn cao lớn đứng phía sau ta hấp dẫn lức chú ý, nàng không nhịn được mà lộ ra nụ cười mê người.

-- Sắc nữ tùy tiện!

Ta bất động thanh sắc mà nhéo cái mông nàng một cái, làm cho nàng kinh suyễn mà thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngược lại u oán mà nhìn về phía ta.

"-- Y là anh trai của anh. Anh hai, cô ấy tên là Tả Duy Tinh, bạn gái của em."

Anh trai hiện lên thần sắc cứng đờ khó có thể phát hiện.

"Uh... Cô khỏe"

Tả Duy Tinh xem ra cũng có một chút thông minh, đáp lễ sau đó hướng ta nói "Được rồi, hôm nay em cùng mấy đứa bạn trung học cùng tới đây. Di -- Đâu rồi? ... Ngô Thân ~ cậu lại đây!"

Ta theo ánh mắt nhìn lại của nàng, xa xa nhìn thấy một nam nhân tóc vàng kiểu cách chầm chậm chạy tới, trên người mặc áo in hoa hòe.

"Phiền chết được!"

Hắn vóc dáng cũng không tính là cao, nhưng dùng mười phần lưu manh cường điệu khinh thường mà vung đầu hừ một tiếng. Kỳ quái chính là, sau lúc hắn nhìn thoáng qua anh trai ta, lại lộ ra ánh mắt hết sức giật mình --

"Là hai người?"

"... Làm sao vậy, cả hai quen nhau?" Tả Duy Tinh hỏi.

"Không, không không..."

Hắn lập tức phủ nhận, trong lúc ta tán dóc, lại thường dùng ánh mắt nào đó nói không rõ mà đánh giá chúng ta. Cái chuyện này... Làm cho ta có loại cảm giác rất không thoải mái. Ta tận lực mà cắt đứt Tả Duy Tinh đang nói chuyện, nói dối trong nhà có việc gấp, sau đó nhân tiện vội vã lôi kéo anh trai hướng cửa trường mà chạy.

Mà Ngô Thân nọ ánh mắt không có ý tốt như vậy tựa hồ vẫn ở lại trong đầu ta, làm ta tâm lý có chút sợ hãi.

Chương 6

Tới cửa trường, ta đem tiền xe cho anh trai để y vội vàng về nhà. Thật vất vả khi nhìn y lên xe bus, vừa cấp tốc chạy về phòng học, tránh đi ánh mắt mọi người mà chuồn về chỗ ngồi của mình. Thời điểm sau đầu óc ta toàn bị nhồi nhét vào một mớ công thức lý luận, rất khó chịu nhưng đến khi tan học lại phải mang theo gương mặt tươi cười chủ trì ban cán sự lớp. Thẳng đến gần năm giờ tối, ta mới có thể kéo lê thân xác uể oải về nhà. Mở cửa ra liền thấy anh trai đang thoải mái ngồi đọc sách ở phòng khách - ta đi học mệt gần chết, nhưng ngươi xem ra rất ưu nhã ... Sau đó lại nhớ tới "trừng phạt" lúc xế chiều, thân thể ta không tự chủ được mà khơi dậy nhiệt hỏa ...

Thẳng đến gần chín giờ tối, nghe thấy âm thanh y mở cửa đi vào phòng tắm, ta cũng nhanh tay nhanh chân từ phòng mình mà đi vào.

"Vĩ?"

Anh trai kinh ngạc mà ngẩng đầu, hai tay đang thoát áo lông của y cũng chậm lại.

"Kinh ngạc cái gì ~" Ta trả lời.

Tựa hồ y cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của ta nhìn thẳng vào mình, vội cuống quýt che giấu hạ thân, xoay người làm bộ giống như muốn tiến vào bồn tắm, cũng không nghĩ bị ta kéo lại té trên mặt đất.

"A... Không nên a, hôm nay xế chiều không phải ... "

"Câm miệng! Không được từ chối!"

Ta nhấn chặt làm cho y không thể giãy dụa cơ thể (trên thực tế thì y cũng không có ý định phản kháng), ta một bên sờ loạn ngực, một bên an ủi nói

"Được rồi ~ để lát nữa tôi sẽ giúp anh chà lưng~~"

"Thật sự? Em, em cũng không thể, đừng. . . Gạt anh..."

Hắc hắc, côn bổng là nơi được giáo dục vô cùng hiệu quả. Y chỉ trong một thời gian ngắn giống như một động vật nhỏ mà nằm trên mặt đất lăn tới lăn lui phát ra tiếng rên rỉ nức nở, hai bên đậu đỏ đã cứng như đá trong áo mà từ từ nổi lên, dưới thân cũng bắt đầu rục rịch đứng dậy. Nhìn bộ dáng y liều mạng mà che miệng lại không muốn phát ra một âm thanh nào, ta không nhịn được mà lộ ra nụ cười tà ác, đột nhiên dùng móng tay hung hăng đụng tới vị trí đã nổi lên--

"Ô a ~!"

Hoàn toàn không biết trước được đau đớn như vậy làm cho y nhảy dựng lên, sau đó lại nặng nề mà té lại trên mặt đất.

"Đau quá... Vĩ, đừng như vậy..." Y ai oán nói.

"Đau sao ... Thật sự? ?"

Khẩu khí của ta có chút cổ quái làm cho anh trai nghi hoặc mà mở mắt nhìn về phía mình.

"Rõ ràng sảng khoái đến độ bắn tất cả ra, thế sao lại oán giận hả?"

Ta nhịn không được nói.

Đại khái là thấy rõ chất lỏng màu trắng ấy từ trên mặt ta chảy xuống đến tột cùng là cái gì, sắc mặt y đỏ ửng tới cổ, lắp bắp mà nghĩ muốn biện pháp biện hộ cho mình.

"Anh, anh, cái kia, uh, không phải..."

"Hừ, chỉ giỏi ngụy biện. Thân thể anh dâm đãng giống phụ nữ như thế, chỉ cần người khác đùa bỡn đầu vú là có thể cao trào, quả nhiên trời vốn sinh ra là để làm việc này!"

Ta cũng không hiểu sao mình lại nói như vậy, nhưng đột nhiên nghĩ đến, anh trai sau lưng mình không chịu ngồi yên mà làm chuyện tình giống vậy với người khác, tâm tình đặc biệt nổi giận.

Sau đó, ta tận lực muốn quên vẻ mặt khóc lóc của anh ấy, dùng sức kéo đùi phải của y đưa lên cao, liền động thân một nhịp đâm thẳng vào tiểu huyệt khô khốc.

Chương 7

"A a a -- uh! !"

Anh trai bởi vì nơi tối mật bị xé rách mà thống khổ cắn chặt môi dưới, chỉ lúc sau chiếc môi mềm mại của y đã đầy những vết cắn.

"Anh van em, Vĩ... Nhẹ một chút..."

Không có chảy máu, nhưng anh hai vẫn chịu không được mà nhìn về phía ta cầu xin tha thứ. Song trong mắt của ta, cơ thể bị buộc chặt làm cho toàn thân đau đớn dưới ánh đèn lại có vẻ bóng loáng gợi cảm dị thường, hơn nữa còn nhiễm một chút màu đỏ nhàn nhạt, không tự giác lộ ra hương sắc tình dục không ngừng hấp dẫn làm cho ta trong lòng càng muốn ngược đãi y.

" A, a a ~ không, không nên ~"

Y không khỏi kinh hô, tiềm thức muốn lấy tay tìm cách thối lui.

Ta nhẹ nhàng cười, dùng sức mở rộng hai cánh mông nhỏ hẹp của y, lại lấy cây thiết bổng nóng chảy đã trướng lên tiến vào chỗ sâu nhất.

"Nói mau! Nói anh thích bị nam nhân thao ~!"

Một bên hưởng thụ tiểu huyệt chặt cứng của y, một bên ép y nói lời dơ bẩn hạ lưu.

Y gian nan nhắm chặt hai mắt lắc đầu, tựa hồ không chịu khuất phục.

Ta cố ý thong thả mà rút ra hạ thể, cúi đầu nhìn mị thịt đỏ thẫm từ từ bị kéo ra, tiểu huyệt vẫn hé mở như muốn tiếp tục hấp nuốt hạ thân.

"Không nói sẽ không cho anh nha ..."

Ta khoái trá mà hưởng thụ vẻ mặt run rẩy của vật nhỏ, ngược lại thân thể y lại tiết ra dâm thủy vô cùng nhiều.

"-- A ~ không nên. . . Dừng..."

"-- Hắc, Vậy anh kêu tôi đừng có dừng rồi nga--"

Sợ tiếng vang đánh thức cha mẹ, ta đem quần lót hướng miệng y nhét vào. Sau đó ôm chặt âm hành của y, đem vật cực đại phía trước khẽ động một chút, sau đó làm nhanh hơn. Y không nhịn được mà bắn ra tất cả dịch trắng nương theo bụng mà chảy xuống nền gạch men trắng.

"Đừng ~~ đừng đừng ~~~"

Anh hai không ngừng trên mặt đất giãy dụa, trên mặt hiện đầy khoái cảm thống khổ cùng nước mắt. Xem một chút cũng không khác gì lắm, ta lấy quần lót của y ra.

"... Anh, anh nói... Ô ô. . . Anh thích bị. . . Nam nhân... thao... Ô ~ đừng như vậy... Muốn... ]

"Muốn cái gì hả?"

"Ô ô... Côn thịt... Vĩ ... Cắm vào..."

Y nhẹ nhàng khóc mà mở rộng tiểu huyệt của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn ta. Như muốn ta lần nữa động thân xuyên vào, dùng tốc độ nhanh chóng mà di chuyển. Rất nhanh y phát ra tiếng kêu thỏa mãn làm cho chính bản thân mình đỏ mặt.

" A a~ a..."

"Hô. . . Hô. . . Thoải mái sao..."

"Uh... Thoải ... thoải mái... a --"

"Chết tiệt! Đúng là loại gái điếm dâm đãng! Đâm chết anh ~ thao nát anh~~"

"-- Oa a a, a a! Không nên... làm phá hư. . . Ô ô... "

Tại phòng tắm nhỏ hẹp, ta không ngừng tạo cho y những tư thế vô cùng xấu hổ, thẳng đến y sức tàn lực kiệt mà nằm té trên mặt đất. Hơi chút hạ mình, ta sửa soạn lại quần áo chuẩn bị về phòng, không nghĩ bị y gọi lại,

"Vĩ..."

"Chuyện gì?"

Ta tức giận nói, trong đầu thầm nghĩ đến chiếc giường mềm mại ấm áp trong phòng...

"Em đã nói sẽ giúp anh chà lưng mà..."

"Phiền chết được ~ tôi sớm đã quên!"

Ta vốn định phủi phủi cái mông rồi đi, nhưng lại không nhịn được mở cửa quay lại liếc nhìn anh hai cái, chỉ thấy y không lên tiếng mà ngồi quỳ dưới đất, cúi đầu, bả vai run run một chút, giống như một tiểu hài tử mà hấp hấp cái mũi.

Không cần nghĩ cũng biết y đang khóc.

Hình như có gì đang tan chảy trong lòng ta, giống như có một chút khổ sở, hay là lại giúp y một chút.

"Đồ đần ~ nhanh lên một chút, đứng lên ~~"

Y đột nhiên ngẩng đầu lăng lăng nhìn ta, tựa hồ đối với chuyện này giật mình không nhỏ, cũng có khả năng là do bị câu nói này của ta hù dọa.

"Không muốn sao? Hừ, không muốn thì tôi đi đây"

"A a, muốn mà!"

Y lấy tinh thần giãy dụa đứng lên, cởi tất cả nhảy vào bồn tắm, sau đó xoay người, dùng hai mắt sưng đỏ nhìn ta chờ đợi.

Sách ~ Thật là chịu không được ~~

Ta gõ đầu y một chút, khom lưng đem nước lạnh đổ ra, lại lấy nước nóng đổ vào, phòng tắm bây giờ tràn ngập hơi nước, đợi đến khi lưng anh hai đã ướt sũng, ta lấy tay xoa bóp cho yn rồi mới chà xát.

Trong chốc lát màu trắng của bọt xà phòng bao trùm cả cái lưng mật ong lãnh đạm của y. Nương theo tiếng ' sàn sạt', mùi thơm ôn hòa làm cho trái tim ta dịu đi, động tác càng trở nên cẩn thận. Anh hai cũng không nói chuyện, chỉ là ngẩn người trong nước nóng, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ta một cái, xong lại nhanh chóng mà cúi đầu, bên miệng hiện ra nụ cười khúc khích.

Chương 8

"Đừng... Vĩ..."

Thật lâu sau anh trai mới mở miệng nói.

"Uh?"

"Hôm nay gặp... Người kia ... Bạn gái ..."

"Thì sao? !"

Ta ngừng lại hoạt động trên tay, nửa nghi nửa không nhịn được. Theo hơi nước tán đi, chuyện này lại thoáng kéo trái tim ta trở về sự thật, một loại cảm giác mờ mịt làm cho ta đem cơn giận nhắm về phía y.

"Vĩ, em cùng cô ấy... Đừng... Cũng làm việc này sao?"

"Ngu ngốc -- Tôi không cùng cô ta tắm!"

"Không phải, vốn là chúng ta. . . Chuyện kia. . ."

-- Tại sao lại nói chuyện này hả.

"Nói nhảm! Đương nhiên --"

Ta đột nhiên cảm giác không đúng,

"Này ~ Chuyện này không liên quan tới anh! Tôi nói, anh không được nói với ba mẹ chuyện này, có nghe thấy không!"

"Anh không -- A! !"

Hạ thể bị ta hung hăng niết một chút, y không kìm được mà hô đau một cái.

"Anh... Biết rồi..."

Sau đó y cúi đầu xuống không nói cái gì, trả lại không khí hài hòa vốn có, còn tâm tình ta hầu như bị phá hư không còn gì để nói. Ta qua loa rửa sạch xà phòng trên người y, bỏ lại một câu "tự mình chuẩn bị sạch sẽ" rồi bỏ chạy về phòng mình.

Đến cuối cùng, ta còn chưa hỏi mục đích chính thức khi y hỏi ta như vậy.

Sáng sớm hôm sau ta tinh thần sảng khoái mà rời giường đi học, tựa như không có mọi chuyện, lại qua một ngày tốt đẹp - ta trong trường học đảm nhận trách nhiệm lớp trưởng cùng phó chủ tịch hội học sinh; có một người bạn gái đẹp động lòng người, còn có một người anh trai ngu ngốc giúp ta phát tiết tâm tình chính mình. Cuộc sống như vậy thật quá hoàn mỹ.

Song mọi chuyện vẫn không theo ý người mà từ từ đi xuống. Sau khi tan học, ta nhìn thấy Ngô Thân ở cửa giáo đường, trong lòng trực giác cảm thấy nguy hiểm.

"Yêu ~"

Hắn từ xe máy đứng lên, nhưng vai nghiêng cộng với chân nhịp nhịp thật giống như một tên lưu manh.

Ta vốn định coi như không thấy mà bước vòng qua, không nghĩ tới hắn lại chặn đường mình

"Hắc hắc, tôi đợi anh rất lâu"

"Thế nào, chuyện gì?"

Ta một bên cười lành, một bên cẩn cẩn dực dực mà né khói thuốc bay vào người mình.

"Anh biết không?" Hắn đột nhiên tiếp cận, thần bí mà đè thấp tiếng nói "Tôi ngày hôm qua đã quên nói với anh một chuyện thú vị!"

"Hả? Uh, chuyện gì hả"

-- Bệnh thần kinh! Ta mắng thầm.

Không hiểu sao nụ cười của hắn làm cho ta ngửi thấy mùi âm hiểm.

"Buổi sáng ngày hôm qua lúc chưa gặp anh cùng anh trai anh, tôi đi dạo trong trường này, sau đó tại một bụi cây nhỏ nào đó... Hắc hắc--"

"-- Nhìn thấy được một trò rất dâm tà ..."

Trái tim của ta trong nháy mắt bị quẳng xuống vực sâu ngàn trượng, sắc mặt cũng nhất thời trở nên xanh mét.

Bị, cư nhiên là bị vạch trần rồi? !

Lại bị một tên lưu manh không có ý tốt như vậy...

"Vậy cậu, cậu rốt cuộc... Muốn thế nào?"

Ta chỉ có thể ăn nói khép nép.

"Muốn thế nào hả..."

Mắt hắn rõ ràng chợt lóe, nhìn thẳng ta bằng ánh mắt tàn nhẫn của mãnh thú.

"Đưa anh trai của anh cho tôi chơi đùa"

Ta đương nhiên tức giận đến phát run

"Chuyện này không có khả năng! ! !"

Chương 9

"Không có khả năng?" Hắn cười tà nói "Anh đại khái còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình đi"

"Cậu có ý gì?"

"Anh nghĩ xem ... Nếu như tôi đem việc này nói cho nhà trường, còn có cha mẹ của anh, anh nghĩ chuyện sẽ thú vị cỡ nào a!"

Hắn tận lực cường điệu mà đè thấp tiếng nói, hắn không có gì bất ngờ khi thấy mặt ta thoáng chốc trở nên trắng bệch cùng hai tay run rẩy.

"-- Cậu, này -- cậu cho rằng có người ... tin, tin lời cậu sao? !"

Ta giãy dụa lần cuối, nhưng nghĩ cũng biết hắn sẽ đem chuyện xấu xa này làm cho tới cùng.

"Ha hả ~ tôi đương nhiên không chứng cớ. Nhưng là lời đồn đãi thật đáng sợ... Không phải sao?"

"..."

"Được rồi được rồi, xem tình hình ngày đó, anh trai anh không phải là nô lệ của anh sao?"

Hắn nhịn không được nói

"Anh không muốn cũng không được... Lầm bầm..."

Ta nhất thời rùng mình một cái. Danh tiếng, địa vị, bằng hữu cùng tất cả ánh sáng quanh ta nhất thời hiện lên trong suy nghĩ.

Đúng vậy, anh trai bất quá chỉ là đối tượng trả thù của ta, là món đồ chơi phát tiết dục vọng của ta.

Nam nhân này, cướp đi sự yêu thương của cha mẹ vốn phải dành cho ta. Hai mươi năm, suốt hai mươi năm nay!! Cho tới bây giờ mẹ vẫn cưng y suốt ngày, mua cho y quần áo tốt nhất, nhưng lại lẫn tránh không đưa tiền tiêu vặt cho ta. Quá đáng như thế, không thể tha thứ! Y chính là một nam nhân ngu ngốc thích bị nam nhân thao, mà ta bây giờ vốn chỉ là cho người khác đùa chơi mà thôi, không chỉ có mình ta, còn có thể cho người khác thấy bộ dáng dâm tiện của y, làm cho y bị nghìn người cưỡi, vạn người đè. Ta không phải phải cao hứng lắm sao, thế nhưng sao tâm lại có cảm giác đau đớn thế này...

Rốt cuộc, rốt cuộc tại sao lại do dự cái gì?

Chẳng lẽ ta mềm lòng rồi sao, hay là bởi vì --

Thúi lắm ~! Thúi lắm ~! !

Dừng lại trong chốc lát,

"Được, tôi đáp ứng!"

Ta dường như đã nghe thấy một thứ âm thanh quỷ dị.

"Vĩ, em về rồi ~~"

Mới về đến nhà, anh trai đã đem khuôn mặt tuấn tú vui vẻ tươi cười tới gặp ta. Y ba chân bốn cẳng mang dép lê ra, sau đó tiếp nhận cái cặp ta đưa tới.

"Ba cùng mẹ hôm nay không có về, nói chúng ta ăn trước. Vĩ, đến ăn cơm đi, hôm nay bọn họ làm rất nhiều thức ăn ngon a~"

Ta im lặng mà nhìn y biến mất tại chỗ rẽ, đầu óc tựa như bãi công, thật lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống đổi giày.

"-- Di? Còn chưa xong hả, nhanh lên một chút nga"

"... Phiền chết được, không nên thúc dục tôi!"

Y tựa hồ vui sướng mà lùi vào, trong phòng ăn chợt truyền tới tiếng ' đinh đông đinh đông' của muỗng đũa dao động. Không rõ tại sao, mỗi lần cùng ta ăn cơm y lại có vẻ đặc biệt cao hứng như vậy. Trái ngược với y, ta chậm rãi đi vào, rửa sạch tay, ngồi xuống.

...

"Vĩ, tại sao không ăn?" Thấy ta ngồi bất động, anh hai cắn chiếc đũa kỳ quái nói.

Ta mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cơm trên bàn.

Giữa khăn trải bàn trắng, chính là một nồi canh thuốc nóng cuồn cuộn. Bên cạnh, có thịt lụa, còn có mùi thơm của thịt bò tỏa ra bốn phía.

-- Tất cả đều là món anh hai ta thích ăn.

"Sao, làm sao vậy? Này..."

"Không có gì. Tôi ăn đây"

"Uh ~ chúng ta cùng nhau ăn đi!"

Anh hai vui vẻ mà cúi đầu bắt đầu ăn cơm, tựa hồ ăn được cái gì cực ngon.

Nhưng đáng tiếc y lại không thấy ánh mắt âm tàn của ta.

Chương 10

Theo dự báo khí tượng nói, vốn thứ sáu, ánh nắng tươi sáng, cuối tuần ấm áp.

Ta nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích ngây ngốc nhìn trần nhà màu phấn trắng, phảng phất là đang liều mạng tìm kiếm một ít vết nứt trên đó. Đối với người vốn là học trưởng như ta mà nói, xác nhận cuộc sống chỉ được lười biếng đi ngủ là tốt nhất. Song bây giờ ta một điểm buồn ngủ cũng không có. Quay đầu nhìn xuống đồng hồ báo thức, đã sáu giờ hai mươi, lo lắng chuyện buồn cười hôm qua làm ta không đoái hoài đến giờ giấc, đã thức trắng cả đêm nay. Trên giường cùng khắp phòng tỏa ra hương thơm của nắng sớm, làm cho ta nghĩ muốn nhàn rỗi mà đi phơi nắng. Trở người, nhìn cảnh vật mông lung ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn còn lất phất vài hạt mưa-bất quá nhìn cái gì cũng bị che mất phân nửa. Nghĩ cái tên ngu ngốc nọ đăt chân vào phòng ta, vui vẻ thoải mái nói lung tung về hoa cỏ. Thiết ~ Thần kinh! Ta mới mặc kệ y, mặc cho y cười ha hả chạy tới gặp ta, trời lạnh đến rơi vài giọt nước mắt.

Thuần túy là một kẻ ngu ngốc ~~!

' Tháp tháp tháp tháp '

' Ba '

Theo một trận tiếng vang nhẹ, trong phòng mơ hồ có một ngọn đèn chiếu sáng, sau đó lại là âm thanh của nước, nghĩ đến anh hai nhất định là ở trong toilet. Ta lại trở mình một cái, chợp mắt một cái.

Một lát sau...

Một lát sau nữa...

Qua một hồi lâu sau...

Đáng chết! ! Tại sao ngọn đèn kia còn chưa tắt hả ? ? ! !

Thật sự không nhịn được, ta trở mình đứng lên mang dép lê vào, nổi giận đùng đùng vọt vào toilet -- quả nhiên ~ anh hai lại tựa vào trên tường mà ngủ thiếp đi.

Gân xanh bạo xuất ! !

"Này, này, mau đứng lên trở về phòng ngủ ~!"

Mơ mơ màng màng mở mắt, anh hai híp nửa mắt nhìn ta hồi lâu,

"... Hắc hắc, Vĩ..."

Sau khi quăng ra một tràng tươi cười xán lạn, y lại dựa vào bả vai ta, tiếp tục nhắm mắt say sưa giấc nồng.

"Di? Anh --TMD~ nhanh lên một chút đứng lên --" Ta dùng sức đẩy y.

... Quên đi.

Kéo y về giường của mình, đắp chăn lên người, sau đó lẳng lặng mà nhìn. Lúc anh hai ngủ càng có khí chất của tiểu hài tử bình thường, bộ mặt vốn mang đường nét cương nghị nay buông lỏng xuống, miệng khẽ nhếch chảy nước miếng. Đại khái là được tiếp xúc với chăn bông mềm mại, y nghiêng người, gắt gao ôm lấy, lại vô ý thức mà dùng mặt ma sát, nhìn thế nào cũng giống một cái bao khổng lồ buồn cười.

Ta vốn chỉ là nhìn y, nhìn y. Tâm lý phảng phất giống như bị đánh đổ năm sáu phần.

...

Mẹ kiếp lạnh muốn chết ~~! ! Lại vừa run rẩy vừa chạy về ổ chăn của mình.

Ước chừng đến tám chín giờ sáng, trên lầu lại nổi lên một trận âm thanh, ngoài cửa mơ hồ có tiếng đi tới đi lui nói chuyện. Lại nửa giờ sau, ta ngồi ở bàn ăn, có canh đậu tương thơm mát với cá chiên giòn vàng.

"Làm sao vậy?"

Sau khi đi tiếp điện thoại, sắc mặt mẹ không được tốt lắm. Bà lo lắng nhìn ba liếc một cái

"Cục vừa mới gọi điện thoại báo, nói lần trước vụ việc có biến hóa, cho nên có một cuộc họp khẩn cấp tại Đức, muốn chúng ta ra mặt!"

"Cái gì? Nước Đức? ... Vậy tính làm sao bây giờ?"

"Chính là ... Hơn nữa còn muốn chúng ta đến đó sớm một chút để chuẩn bị."

-- Đi công tác? Như vậy đối với kế hoạch ngày hôm nay của ta...

"Ba, mẹ, con sẽ chiếu cố tốt Vĩ!"

Anh trai đột nhiên buông chiếc đũa mà mở miệng nói lời thề son sắt, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Mẹ cười sờ đầu của y "Hì hì, thông minh ~ mẹ biết Vĩ Thần thông minh nhất rồi ~"

"Mẹ ~ con rất nghiêm túc a! !"

Y tức giận mà đề cao giọng, nhưng trên mặt không tự nhiên mà nhiễm vài phần đỏ ửng.

Cho dù lời nói bất cẩn như vậy cũng làm ba mở miệng cười.

Ta mắt lạnh nhìn ngôi nhà này, ngược lại buồn bực không thèm nghĩ nữa mà tiếp tục ăn cơm.

-- Thường Vĩ Thần, dù sao hôm nay anh cũng sắp sửa nỗ lực trả giá cho tất cả thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro