21+22+23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa ánh nến lay động trong một nhà hàng kiểu tây tinh xảo, cao cấp và thanh lịch, một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi đối diện tao nhã hưởng thụ bữa tối. Ngẫu nhiên nhỏ giọng trò chuyện vài câu, như là một cặp trời sinh vô cùng xứng đôi.

Dương Vãn Thanh nói một ít chuyện công việc, Tần Ý nhìn như nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra kiến nghị, nhưng sự mất tập trung trong câu nói của hắn lại không che dấu được Dương Vãn Thanh.

Cô cầm ly rượu đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe môi luôn mang theo ý cười dịu dàng, đây là điểm mà Tần Ý vừa lòng nhất ở Dương Vãn Thanh, hào phóng khéo léo, tao nhã thong dong.

Bọn họ là hôn nhân gia tộc, Dương gia và Tần gia là hai nhà thế gia đứng đầu, nhà cao cửa rộng sự nghiệp to lớn. Cha mẹ Dương Vãn Thanh là người cầm quyền hiện tại, hôn ước của họ đã được định từ khi ông nội Tần Ý còn sống. Tần Ý cũng không cần dựa vào chuyện hôn nhân để phát triển, nhưng là nguyện vọng của ông nội, hắn không muốn vi phạm.

Bọn họ đã đính hôn được tám năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm, Tần Ý vừa đúng ba mươi sẽ thành hôn. Người vợ trong lý tưởng của hắn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ như Dương Vãn Thanh. Hắn càng muốn một người vợ hiền lành chăm lo cho gia đình giúp chồng dạy con, có lẽ hắn sẽ không yêu người đó, nhưng sẽ tôn trọng cô và cho cô tất cả sự tôn vinh mà Tần phu nhân nên có. Đương nhiên, nếu người đó là Dương Vãn Thanh, cô có sự nghiệp riêng, hắn sẽ không ép cô phải từ bỏ vì lấy hắn.

Thời gian tám năm giúp bọn họ rất hiểu ý nhau, tuy rằng không có tình yêu nam nữ, nhưng làm bạn bè và bạn đời tương lai lại rất hòa thuận. Hàng năm, vào ngày kỷ niệm đính hôn, hai người sẽ cùng nhau dùng bữa, giống như một loại nghi thức phải hoàn thành. Mà trong những trường hợp xã giao cần đối phương phối hợp, bọn họ sẽ lấy thân phân vợ chồng sắp cưới đến tham dự. Trong suy nghĩ của Tần Ý, sinh nhật em trai Dương Vãn Thanh cũng là một loại xã giao, vì thế hắn không vắng mặt. Giống như đa số hôn nhân gia tộc khác, bọn họ sẽ giữ mối quan hệ như vậy kéo dài đến sau khi kết hôn, tương kính như tân, thứ duy nhất không có chính là tình yêu.

Sau khi ăn tối xong, Tần Ý vốn tưởng nhiệm vụ tối nay đã kết thức. Lúc đi ra khỏi nhà hàng kiểu tây, Dương Vãn Thanh bỗng nhiên đề nghị đi xem phim với hắn.

Tầm mắt cô dừng trên bảng cáo ở trạm xe bus đối diện, ngày hôm qua nơi đó vừa dán áp phích một bộ phim điện ảnh mới chiếu, là bộ phim cuối cùng Tần Dao tham gia diễn xuất trước khi ra nước ngoài, Kỷ Sơ Hạ cũng có tham gia.

Dương Vãn Thanh chưa từng đề nghị hẹn hò bên ngoài sau khi dùng bữa, nhưng nếu cô muốn thì Tần Ý cũng không từ chối.

Suất chiếu chín giờ tối không quá đông người, Dương Vãn Thanh chọn vị trí khá gần màn hình. Đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Ý đến rạp chiếu phim công cộng, dù không có hứng thú gì nhiều nhưng hắn cũng cố để tâm xem.

Đây là một bộ phim thương mại điển hình, nội dung kể về chuyện gián điệp kinh tế, mặc Tần Ý nghĩ tính logic của cậu chuyện rất có vấn đề, nhưng mâu thuẫn trong đó vẫn đủ hấp dẫn người khác xem tiếp. Nam chính là ảnh đế Ngụy Minh Tuấn, Tần Dao đóng vai em gái của hắn, còn Kỷ Sơ Hạ là bạn trai của Tần Dao, tiểu thiếu gia nhà giàu bị nam chính lừa bịp và lợi dụng.

Bộ phim này là Đông Hoàng và Diệu Tinh cùng đầu tư, phần diễn của Kỷ Sơ Hạ bị cắt hết còn không được mấy phút, không thể cắt hết tất cả vì nếu không có nhân vật này thì lại hỏng mạch chuyện.

Mãi cho đến khi bộ phim chiếu được hơn một tiếng, Kỷ Sơ Hạ mới xuất hiện lần đầu tiên. Trong màn ảnh, tiểu thiếu gia ngang ngược vênh váo hung hăng, so với bản thân Kỷ Sơ Hạ hoàn toàn không giống. Nhưng cậu vừa xuất hiện, mấy nữ sinh ngồi ở góc rạp liền nhỏ giọng hét lên.

Tiểu thiếu gia mặc bộ quần áo chuyên dụng cho xe máy, chở Tần Dao trong vai bạn gái xuyên qua dòng xe cộ xếp hàng thật dài với tốc độ cực cao, thoạt nhìn cực kỳ ngầu, khi cậu ngẩng đầu nhếch môi nở nụ cười, hình ảnh đặc tả làm vô số fan trước màn ảnh muốn ngất xỉu luôn.

Tần Ý khẽ nhíu mày, Dương Vãn Thanh bên cạnh nhỏ giọng cười nói: “Sơ Hạ quả thật diễn không tồi.”

Tần Ý khẽ mím môi không tiếp lời.

“Sơ Hạ nói sau khi cậu ấy quay bộ phim này thì không nhận được công việc nào nữa, vì bị một người chèn ép đóng băng. Sơ Hạ nói có liên quan đến anh, tuy rằng cậu ấy không nói rõ lý do, nhưng rất nhiều người đều biết là vì Dao Dao. Thật ra em muốn hỏi anh, rốt chuyện có chuyện gì giữa Sơ Hạ và Dao Dao làm anh nhắm vào cậu ấy như vậy?”

Trên màn ảnh, cặp tình nhân vẫn đang ngọt ngào, ánh mắt Tần Ý dần dần lạnh xuống, Dương Vãn Thanh dường như đã sớm quen với việc hắn trầm mặt ít lời, cô nói tiếp: “Anh không muốn nói cũng không sao, nhưng dù là chuyện gì, anh nhất định đã hiểu lầm Sơ Hạ. Cậu ấy là một người rất thông minh và kiên cường, nhưng tuyệt đối không phải người xấu, còn rất lương thiện, nếu không em đã không giúp cậu ấy như vậy.”

“Nếu hắn chỉ giả vờ thì sao?”

Dương Vãn Thanh nhỏ giọng thở dài, không nói thêm nữa.

Bộ phim một trăm phút nhanh chóng đến đoạn kết, mà kết cuộc của Kỷ Sơ Hạ, sau khi tất cả lừa dối đều bị vạch trần, vì người con gái mà cậu yêu thương, cậu dứt khoát vọt vào mưa bom bão đạn. Trong cảnh cuối cùng, Kỷ Sơ Hạ quay đầu lại cười nhẹ với cô gái, giơ ngón tay làm động tác im lặng, ánh mắt dịu dàng mà lại kiên định.

Không hiểu sao Tần Ý lại cảm thấy như trái tim bị bóp chặt, ánh mắt như thế làm hắn nhớ lại lần Kỷ Sơ Hạ uy hiếp hắn muốn nhảy lầu kia, thật sự cũng chỉ là diễn thôi sao?

“Dao Dao đã ra nước ngoài, nếu có thể, anh bỏ qua cho Sơ Hạ đi. Em không biết anh có điều tra hoàn cảnh nhà Sơ Hạ chưa, anh đã gặp em gái của cậu ấy rồi đó, là một cô bé rất xinh đẹp, bị bệnh tim bẩm sinh. Khoảng thời gian mà anh phong giết Sơ Hạ, cậu ấy rất cần tiền làm phẫu thuật thay tim cho em gái, tiền tiết kiệm nhiều năm lại phải trả nợ bài bạc cho cha. Có lẽ anh chỉ muốn hủy đi tiền đồ của Sơ Hạ, nhưng lại suýt chút nữa gián tiếp làm cô bé kia không có cơ hội cứu mạng. Tuy rằng không biết Sơ Hạ kiếm được tiền bằng cách nào, nhưng nhất định đã phải trả giá rất đắt. Nếu em quen biết bọn họ sớm một chút là tốt rồi, có thể giúp đỡ một tay.”

Giọng nói của Dương Vãn Thanh rất nhỏ, nhưng từng chữ lại như đâm thẳng vào tim gan. Tần Ý sửng sốt, vô thức mà siết tay thành nắm đấm. Không phải hắn không cho người điều tra Kỷ Sơ Hạ, hắn biết cậu xuất thân không tốt, có em gái kéo chân sau, mẹ mất sớm còn cha thì bài bạc, ngộ độc rượu mà chết. Chuyện duy nhất hắn không biết chính là em gái cậu bị bệnh tim rất nặng, nhất định phải làm phẫu thuật thay tim.

Hắn cho rằng Kỷ Sơ Hạ muốn dựa vào Tần Dao để từ tầng lớp thấp nhất bò lên trên, tiếp cận Tần Dao chỉ vì lợi ích, Có lẽ Tần Dao cũng biết điểm này, cho nên khi Tần Ý tỏ vẻ sẽ không để ý đến xuất thân, hỏi cô vì sao không dẫn người về, Tần Dao chỉ khóc lóc lắc đầu nói: “Không được, anh sẽ không vừa lòng hắn.” Nếu những chuyện này là sự thật, Tần Ý không cho là hắn làm sai, nhưng liên lụy đến một cô gái vô tội, rốt cuộc vẫn làm tâm lý hắn bất an.

Ra khỏi rạp chiếu phim, tài xế của Tần Ý đã lái xe dừng ngay trước cửa rạp, hắn mở cửa xe cho Dương Vãn Thanh, nhưng cô không lên mà chỉ cười lắc đầu: “Có người đến đón em.”

Tần Ý nhíu mày, ý thức được Dương Vãn Thanh có chuyện muốn nói. Quả nhiên cô nhìn hắn trịnh trọng nói: “Hôn ước của chúng ta dừng ở đây đi. Năm đó chúng ta đã giao hẹn, hiện tại em đã tìm được người muốn kết hôn, thật xin lỗi.”

Lúc mới đính hôn hai người có giao hẹn: trước khi kết hôn, chỉ cần một trong hai người tìm được tình yêu đích thực thì hôn ước liền hủy bỏ. Tần Ý chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ là người bội ước trước, sự thật đúng là như vậy. Thật ra hắn đã sớm có dự cảm, hắn và Dương Vãn Thanh sẽ không đi đến cùng được.

Thật sự nghe được Dương Vãn Thanh nói ra miệng, Tần Ý cũng không tiếc nuối, trái lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Mấy phút sau, một chiếc Audi rất phổng thông dừng bên cạnh xe bọn họ. một người đàn ông trẻ tuổi trông rất lịch sự bước xuống. Dương Vãn Thanh nắm tay người kia giới thiệu với Tần Ý: “Đây là Lưu Khải Tinh, bạn trai của em, chúng em dự định giữa năm nay sẽ kết hôn.”

Lưu Khải Tinh không giàu như Tần Ý, thậm chí không đẹp trai bằng Tần Ý, nhưng hắn yêu thương Dương Vãn Thanh, mà Tần Ý không yêu, thế nên cô chọn Lưu Khải Tinh.

Tần Ý bắt tay hắn, chân thành chúc phúc: “Chúc mừng hai người.”
/

Tần Tranh đi chơi đến hơn nửa đêm mới về đến nhà, lúc đi ngang qua thư phòng ở lầu hai, thấy cửa phòng đang mở và vẫn sáng đèn, hắn vội xoay người muốn chuồn đi nhưng vẫn bị Tần Ý đang ngồi ngẩn người trước bàn làm việc gọi lại.

Tần Tranh sượng mặt tiến vào phòng: “Anh, sao trễ rồi anh còn chưa ngủ?”

“Em đi đâu vậy?”

“Đến quán bar uống rượu với vài người bạn…”

Tần Ý hiếm khi không trách mắng Tần Tranh, vẻ mặt hắn hơi uể oải, dường như rất mệt mỏi. Lúc Tần Tranh đang do dự xem có nên đi hay không, Tần Ý lại mở miệng lần nữa, khàn giọng nói: “Dao Dao ra nước ngoài lâu như vậy, em có nói chuyện với nó không?”

“Chỉ gọi vài cuộc điện thoại.” Tần Tranh ăn ngay nói thật, dù hắn và Tần Dao là chị em song sinh, nhưng từ nhỏ đã không chơi cùng, không quá thân mật, chuyện của Tần Dao hắn biết rất ít.

“Nó có đề cập đến chuyện của Kỷ Sơ Hạ không?”

“Hả? Nói Kỷ Sơ Hạ cái gì?”

Tần Tranh không hiểu hỏi lại, Tần Ý chỉ lắc lắc đầu bảo hắn về phòng.

Sau đó hắn ngồi trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng mở máy tính, bấm video gọi cho quản gia nhà họ Tần ở nước A.

“Dao Dao có ở đó không? Gọi nó đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Vâng, ngài chờ một lát.”

Mấy phút sau, gương mặt tươi cười của Tần Dao xuất hiện trên màn hình. Hơn nửa năm trôi qua, dù là thân thể hay là tâm lý của Tần Dao cũng đã hoàn toàn hồi phục, ở nước ngoài còn quen biết thêm bạn mới, gương mặt cô lại trở nên sáng sủa.

“Anh tìm em à? Có chuyện gì vậy?”

“Em và Kỷ Sơ Hạ còn liên lạc không?”

Nụ cười trên mặt Tần Dao cứng lại, qua loa nói: “Không có… Từ lâu rồi.”

“Em có biết Kỷ Sơ Hạ có một cô em gái không? Trước đây em gái hắn bị bệnh tim, phải phẫu thuật thay tim, hắn không có tiền không có công việc, suýt chút nữa bị ép vào đường cùng.”

Tần Dao sửng sốt, cô hiểu ý của Tần Ý. Lúc trước anh trai chất vấn cô cha đứa bé là ai, cô buộc miệng thốt ra tên Kỷ Sơ Hạ, sau đó lại nói dối úp úp mở mở để Tần Ý cho rằng Kỷ Sơ Hạ tiếp cận cô vì mục đích, không đáng để phó thác cả đời. Cô biết dựa theo tính cách của anh trai, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Kỷ Sơ Hạ. Nhưng cô cũng biết anh trai không phải người độc ác, cùng lắm là làm Kỷ Sơ Hạ bớt đi vài bộ phim và đại ngôn, chờ một thời gian trôi qua hẳn là không sao, lại không ngờ rằng sẽ vì vậy mà liên lụy người vô tội.

Quả thật cô không biết em gái Kỷ Sơ Hạ bị bệnh nghiêm trọng như vậy, cậu chưa bao giờ “bán thảm” trước mặt người khác, cũng sẽ không lấy em gái ra làm đề tài câu chuyện.

“Em không biết.” Tần Dao đỏ mắt nói: “Em thật sự không biết, em không cố ý…”

Hai mắt Tần Ý trầm xuống, phản ứng này của Tần Dao gần như đã xác nhận suy đoán trong lòng hắn: “Em thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc đứa bé có phải là con của Kỷ Sơ Hạ không?”

Tần Dao cúi đầu khóc nức nở, một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Không… Không phải… Em không dám nói, em sợ anh thất vọng về em nên không dám nói thật.”

“Rốt cuộc là ai?”

“Là… Ngụy Minh Tuấn.”

Tần Dao nức nở ngắt quãng kể lại, cuối cùng cũng nói rõ ràng mọi chuyện, cô và Kỷ Sơ Hạ chỉ là bạn bè, không có bất kỳ quan hệ ái muội nào, đứa bé là con của nam chính trong bộ phim ấy.

Ngụy Minh Tuấn là ảnh đế thành danh đã hơn hai mươi năm, đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn phong độ hào phóng và rất hài hước. Thiếu nữ mới lớn như Tần Dao bị hắn hấp dẫn cũng không kỳ quái, nhưng đối phương là người đã có gia đình, hơn nữa con trai con gái đủ cả, là một người chồng người cha mẫu mực trong giới giải trí. Tần Dao là thiên kim đại tiểu thư, tất nhiên cũng có kiêu ngạo của bản thân, biết không có khả năng, trên phim trường luôn lý trí giữ khoảng cách với đối phương. Nhưng đêm đó, sau khi đoàn làm phim liên hoan với nhau, rất nhiều người đều say rượu, hai người mơ mơ hồ hồ mà xảy ra tình một đêm.

Chuyện này chỉ có hai người trong cuộc biết. Nửa đêm Tần Dao tỉnh lại liền chạy về phòng của cô, không bị bất kỳ ai nhìn thấy. Vì thế mà khi Tần Ý gọi người đại diện và trợ lý của Tần Dao đến hỏi chuyện, không ai thấy đại tiểu thư thân thiết với người nào khác trừ Kỷ Sơ Hạ.

“Em không dám nói, hắn có vợ rồi… Em không dám nói cho anh biết em là tiểu tam còn mang thai, chúng em say rượu không biết gì cả, em thật sự không ngờ, em nghĩ nói là Kỷ Sơ Hạ thì ít nhất sẽ không quá hổ thẹn, thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

Tần Dao khóc không thành tiếng, Tần Ý nhắm mắt lại, tâm trạng nặng nề, không biết là nên trách Tần Dao hay tự trách bản thân. Tần Dao có thể làm chuyện như vậy, nói cho cùng cũng là do cách giáo dục của hắn có vấn đề.

“Làm sai dũng cảm nhận lỗi không hề xấu hổ, đáng xấu hổ chính là làm sai còn oan uổng người vô tội, em làm vậy sẽ khiến anh càng thêm thất vọng.”

Bảy giờ sáng, Kỷ Sơ Hạ thức dậy nhìn ra bên ngoài, rốt cuộc tuyết đã ngừng rơi, cậu cao hứng xuống lầu mua sữa đậu nành bánh quẩy ở đầu phố. Kỷ Sơ Hạ cầm cái chai ngâm nga đi ra ngõ nhỏ, liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe màu xám bạc quen thuộc kia.

Kỷ Sơ Hạ định giả vờ không thấy trực tiếp rời đi, trợ lý của Tần Ý đã xuống xe đi đến, khách sáo mời cậu qua đó.

Tài xế và trợ lý đều chờ ở bên ngoài, trong xe chỉ có hai người. Kỷ Sơ Hạ cảm thấy bầu không khí hơi quỷ dị, lại nhìn sang Tần Ý, tuy rằng vẫn tây trang giày da tóc tai chỉnh tề như trước, nhưng hai mắt đen thui vừa nhìn là biết nghỉ ngơi không tốt. Kỷ Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái, cậu lại đắc tội gì hắn nữa sao mà không ngủ trời vừa sáng đã đến chặn người?

“Nếu chủ tịch Tần đã tự mình đến, vậy vừa lúc nói cho anh biết một tiếng, lát nữa tôi sẽ chuyển số tiền ba mươi vạn cả gốc lẫn lãi mà tôi còn thiếu trước kia cho anh, anh nhớ kiểm tra xem.” Tuy rằng cậu nghĩ chút tiền đó đối vối Tần Ý không đáng để hắn phải mở tài khoản ngân hàng ra xem.

Cậu đã nhận được thù lao bộ phim chiếu mạng kia, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ trả nợ.

“Không cần trả lại.” Giọng nói của Tần Ý hơi khàn, hắn nhìn Kỷ Sơ Hạ, đồng tử sâu thẳm che giấu tâm tình của hắn: “Số tiền này nên bồi thường cho cậu, chuyện lúc trước, tôi nên xin lỗi cũng như bồi thường, cậu còn muốn gì có thể nói thẳng.”

Kỷ Sơ Hạ theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời không mọc phía tây, sao ông chủ Tần lại đột nhiên đổi tính vậy?

“Anh muốn xin lỗi tôi?”

“Cậu có thể không nhận, nhưng tôi phải nói lời xin lỗi.”

Tần Ý thật thành khẩn nói, tuy vẫn là gương mặt than như trước, nhưng có thể nghe ra hắn đang nghiêm túc xin lỗi, trong nhất thời Kỷ Sơ Hạ không biết nên nói gì mới đúng.

Vì danh dự của Tần Dao, Tần Ý không nói ra chân tướng làm hắn hiểu lần, nhưng có một số việc phải nói rõ: “Lần trước cậu gặp cướp, bị đánh gãy chân là do trợ lý của tôi làm. Tuy không phải tôi bày mưu tính kế, nhưng nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, tôi phải chịu trách nhiệm. Ba mươi vạn này coi như tôi bồi thường tiền thuốc men, xin cậu nhận lấy, nếu cậu muốn báo cảnh sát tôi cũng sẽ phối hợp.”

Tần Ý quả thật rất hối hận, không chỉ có Tần Dao làm sai, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Hắn không nên niệm tình cha Lưu Bằng từng cứu em trai em gái hắn trước kia mà dung túng Lưu Bằng, biết hắn không đủ năng lực vẫn giữ lại bên người. Vốn tưởng Lưu Bằng có thể miễn cưỡng làm một trợ lý sai vặt, không ngờ điều tra tình huống của Kỷ Sơ Hạ cũng để sót tin tức quan trọng nhất. Chuyện sai nhất chính là, hắn không nên nuông chiều khi Lưu Bằng tự chủ trương hành động.

Kỷ Sơ Hạ sửng sốt, dù thế nào cậu cũng không ngờ, thì ra chuyện cậu gặp cướp còn bị đánh gãy chân có liên quan đến người đàn ông trước mặt này, phẫn nộ chất chứa trong lòng hơn nửa năm qua dâng trào lên, làm cậu tức giận đến cả người phát run.

“Vậy tôi đánh gãy chân anh rồi xin lỗi, anh thấy có được không? Đồ thần kinh.”

Kỷ Sơ Hạ mắng xong liền mở cửa xe, bước nhanh rời đi.
/

Tuy phần diễn trong bộ phim điện ảnh mới chiếu của Kỷ Sơ Hạ bị cắt hết chỉ còn năm phút, nhưng nhân vật lại khá đặc sắc. Sau một năm yên tĩnh, Kỷ Sơ Hạ quay lại màn ảnh lần nữa lại tạo nên một làn sóng không nhỏ, fan của cậu càng cao hứng.

Sau khi khởi chiếu một tháng, bộ phim thu được doanh thu mười tỷ, hoàn mỹ kết thúc. Thừa dịp độ hot còn chưa tan, sáng sớm ngày thứ hai nào đó, Weibo của một paparazzi nổi tiếng đột nhiên không hề báo hiệu đăng một video, trong đó nam chính của bộ phim, ảnh đế Ngụy Minh Tuấn trong đêm tối ôm eo một cô gái ngực bự, sờ mông hôn lưỡi nóng bóng, internet nháy mắt nổ mạnh.

Ngụy Minh Tuấn và vợ cùng là người trong giới giải trí, coi như là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, còn dẫn theo con trai con gái nhiều lần tham gia chương trình giải trí show ân ái, được truyền thông gọi là đàn ông gương mẫu chăm lo cho gia đình. Hiện giờ video xuất quỹ bị tung ra, trước được nâng lên bao nhiều, hiện tại bị đạp thê thảm bấy nhiêu, nói là người chửi người đánh cũng không đủ.

Ngụy Minh Tuấn sứt đầu mẻ trán tìm các mối quan hệ xung quanh, paparazzi và các đài truyền thông cũng không bị hắn mua chuộc. Vợ hắn lên tiếng nói lời tha thứ cũng bị mọi người chế giễu. Cứ như vậy suốt ba, bốn ngày, vấn đề này còn chưa giải quyết, chuyện khác lại xảy ra, có một nữ diễn viên trong đoàn làm phim dùng tên thật phát một bài Weibo rất dài tố cáo Ngụy Minh Tuấn cưỡng bức, cũng tuyên bố còn giữ chứng cứ, nhất định phải đòi công đạo.

Khắp internet lập tức ồ lên, có người nghi ngờ nữ diễn viên kia bám vào chuyện này cọ độ nổi tiếng, nhưng cục cảnh sát nhanh chóng phát thông báo chính thức, hình ảnh Ngụy Minh Tuấn bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát lập tức lan truyền như điên.

Có lẽ đến lúc hắn vào tù tỉnh táo lại, sẽ nghĩ ra vì một lần hắn nổi lên sắc dục mà đụng đến người không nên đụng, mới lưu lạc đến nông nỗi này.

Lúc ăn cơm tối, Kỷ Thu Vũ hưng phấn tám chuyện bát quái đang hot mấy ngày nay với Kỷ Sơ Hạ: “Anh, lúc anh đóng phim với hắn có nhìn ra hắn là người như vậy không?”

“Không có, hắn rất biết diễn.”

Dù sao cũng là người đoạt giải ảnh đế mấy lần, hai mươi mấy năm như một, ngày nào cũng đóng vai một người đàn ông tốt, thật sự nghĩ có thể che giấu bản chất mặt người dạ thú cả đời.

Rất rõ ràng những chuyện này là do ông chủ Tần ra tay, lúc trước là đóng băng cậu, lần này là trực tiếp đưa người vào chỗ chết. Kỷ Sơ Hạ nhịn không được tự giễu, cậu có nên cám ơn Tần Ý đã thủ hạ lưu tình hay không?

Một ngày sau khi Tần Ý xin lỗi cậu, Kỷ Sơ Hạ nhận được điện thoại vượt đại dương của Tần Dao. Nhiều tháng trôi qua, rốt cuộc cô cũng khóc lóc nói ra đầu đuôi chân tướng, lý do làm cậu phải chịu nhiều chuyện xui xẻo suốt cả năm nay. Kỷ Sơ Hạ không còn gì để nói, ngay cả giận cũng giận không nổi.

Cậu không thể hiểu nổi mạch não của thiên kim đại tiểu thư như Tần Dao. Cậu chỉ hối hận trước kia không nên đến gần cô, hiện giờ coi như nhận được một bài học. Mà đối với Tần Ý, đứng ở góc độ của hắn, trái lại Kỷ Sơ Hạ hoàn toàn thấu hiểu, nếu Kỷ Thu Vũ bị một gã đàn ông không có trách nhiệm là tổn thương, chắc chắn cậu cũng sẽ trả thù. Nhưng nói cho cùng cậu chẳng làm gì sai, lại xui xẻo bị gán tội, vì thế mà bị gãy chân, em cậu còn suýt không lên được bàn mổ. Miễn cưỡng nuốt xuống cơn giận, cậu không muốn lại chọc phải bất kỳ người họ Tần nào nữa.

Kỷ Sơ Hạ không trả lại ba mươi vạn kia, cậu cũng không phải thánh, dù là tiền thuốc men hay phí tổn tinh thần cũng là tiền bồi thường mà cậu nên có.

Lần đầu tiên Tần Ý thất thần trong cuộc họp cấp cao ở công ty, với hắn mà nói đây là chuyện có một không hai. Mười mấy quản lý cấp cao của tập đoàn đang ngồi phía dưới, không ít người nhận ra hắn phân tâm.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, Tần Ý đã nhận được điện thoại của Tần Tranh, nói tháng sau tổ chức sinh nhật, hỏi ý hắn có được phép mời Kỷ Sơ Hạ hay không.

Tần Tranh không phải kẻ lỗ mãng, biết anh trai không muốn thấy Kỷ Sơ Hạ, muốn mời người đương nhiên phải hỏi ý trước, Tần Ý chỉ trả lời một câu: “Tùy em.”

Cái tên Kỷ Sơ Hạ luôn ở trong đầu hắn không bỏ ra được, Tần Ý biết hắn để tâm đến cậu quá nhiều, lại không có cách nào khống chế cảm xúc này.

Tựa như ngày đó ở nhà họ Dương, đối mặt với Kỷ Sơ Hạ, phản ứng kịch liệt và những lời nói đó căn bản không giống hắn thường ngày chút nào.

Cuộc họp chấm dứt, nữ thư ký tiến lên thu dọn tài liệu. Tần Ý cũng đứng lên, sau vài giây do dự ngắn ngủi, hắn bảo nữ thư ký: “Gọi Chu Vĩ bên Đông Hoàng đến công ty.”

Hô mưa gọi gió trong giới giải trí, ai gặp cũng phải hô một tiếng Chu tổng, Chu Vĩ nhận được lệnh của Tần Ý liền trực tiếp ném hết công việc trong tay chạy đến tổng công ty Tần thị.

Đông Hoàng là công ty con do Tần thị nắm đa số cổ phần toàn quyền khống chế, là đầu rồng trong giới giải trí cả nước. Chu Vĩ được hội đồng quản trị bổ nhiệm là tổng tài của Đông Hoàng. Sau vài năm thu mua mấy công ty điện ảnh quy mô tầm trung, Đông Hoàng ngày càng phát triển không ngừng. Nhưng đối với Tần thị mà nói, chuyện này cũng không quan trọng lắm. Dù sao lợi nhuận lớn nhất hàng năm của Đông Hoàng cũng chỉ góp thêm 1% lợi nhuận hàng năm của cả tập đoàn, thật sự rất khó làm tổng công ty chú ý. Thông thường Chu Vĩ chỉ đến tổng công ty tham gia cuộc họp báo cáo tình hình công tác mỗi quý. Số lần Tần Ý chủ động gọi hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Chào chủ tịch.”

Được nữ thư ký dắt vào phòng, Chu Vĩ hơi câu nệ, tuy người trước mặt còn nhỏ hơn ông đến mười mấy tuổi, nhưng từ nhỏ Tần Ý đã đi theo bên cạnh người sáng lập Tần thị, chính là ông nội hắn, dáng vẻ lạnh như băng, ăn nói thận trọng giống hệt ngài Tần trước kia. Hơn nữa so với ngài Tần thích dụ dỗ lôi kéo người, thủ đoạn của Tần Ý càng sấm rền gió cuốn. Từ lúc bắt đầu quản lý tập đoàn, không đến ba năm sau, Tần Ý đã có thể dần dần đoạt quyền của chú hai hắn, người có thế lực ngang ngửa, căn cơ còn sâu hơn hắn. Làm cho đối phương hoàn toàn không thể vùng lên được nữa, những người chứng kiến khoảng thời gian gió tanh mưa máu kia đều sợ hãi trong lòng, tất nhiên càng kính sợ Tần Ý.

“Ông ngồi đi.”

Chu Vĩ gật đầu ngồi xuống, ông biết Tần Ý gọi ông đến không phải vì chuyện công việc, tám chín phần là việc tư. Giống như lần trước, Tần Ý nói với ông không muốn thấy một thằng nhóc cố ý tiếp cận đại tiểu thư trong giới giải trí một lần nào nữa. Trước kia thì bảo ông thu mua công ty giải trí Thanh Ảnh và Thăng Bình, đại khái là muốn cảnh cáo chú ba hắn không cần duỗi tay quá dài. Lần trước nữa là giao đại tiểu thư cho ông, bảo ông giúp Tần Dao hoàn thành giấc mộng làm minh tinh.

Chu Vĩ không biết nhiều về chuyện của Tần Dao, nhưng Tần Dao đột nhiên lui giới, lúc ấy người đại diện và trợ lý của cô còn bị Tần Ý gọi đến hỏi chuyện, bọn họ đoán được ít nhiều là Tần Ý không vui khi có người muốn mượn đại tiểu thư mà trèo cành cao. Vì thế sau khi được Tần Ý ra lệnh chèn ép phong giết Kỷ Sơ Hạ, ông hoàn toàn không nương tay chút nào.

Nhưng bây giờ Tần Ý lại đặt ảnh chụp của Kỷ Sơ Hạ trước mặt ông rồi nói: “Dù bất cứ giá nào cũng phải ký hợp đồng với hắn. Sắp xếp đội ngũ tốt nhất cho hắn, dùng tài nguyên tốt nhất nâng hắn lên. Không được ép hắn làm những chuyện hắn không thích, cho hắn quyền lựa chọn lớn nhất.”

Hai mắt Chu Vĩ lập tức tối đen, suýt chút nữa cho là ông nghe lầm.

Đại khái một năm trước, cũng trong căn phòng này, Tần Ý từng nói muốn từ nay về sau người này biến mất khỏi giới giải trí. Thế mà không đến một năm sau, lại muốn bọn họ dùng hết sức lực nâng đỡ người này? Người được đãi ngộ như vậy trước kia chính là thiên kim đại tiểu thư Tần Dao, thanh niên trong ảnh hạ cổ ông chủ Tần rồi sao?

Chu Vĩ khó xử nói: “Chủ tịch Tần, ngài cũng biết những chuyện trước kia rồi đó, nếu cậu ta ghi thù không chịu ký với Đông Hoàng, chúng ta cũng không thể ép cậu ta ký.”

“Ông nghĩ cách đi, còn nữa, tôi không muốn nghe người ngoài bàn tán về chuyện này.”

“Tôi biết rồi.”

Tần Ý rất rõ ràng đây là làm việc tốt không muốn lưu tên, trước kia đóng băng Kỷ Sơ Hạ bị người khác đồn đãi ồn ào là hắn sai khiến, đại khái đã làm hắn bực bội. Về điểm này Chu Vĩ lại cảm thấy rất oan ức, đương nhiên ông sẽ không nói lung tung với người khác, nhưng Đông Hoàng bỗng nhiên thay đổi thái độ, từ muốn ký hợp đồng với Kỷ Sơ Hạ biến thành ra sức chèn ép, người có chút đầu óc đều có thể đoán được lý do đằng sau có liên quan đến ông chủ Tần, căn bản là không giữ kín được.

Vì thế chuyện lần này ông cần phải làm thật tốt để Tần Ý vừa lòng, Chu Vĩ lên tiếng lần nữa: “Ngài yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách, nhất định ký hợp đồng với hắn.”

Tần Ý gật đầu, ngón tay chạm nhẹ vào bờ môi Kỷ Sơ Hạ trong ảnh chụp trên bàn, hai mắt tối đen sâu thẳm, ngón tay chỉ nhẹ nhàng lướt qua bờ môi đỏ tươi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1×1