Chương 12: Chú Lửng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngài Cáo và những Cáo Nhỏ còn lại đào nhanh và thẳng. Lúc này chúng đều rất háo hức mà không cảm thấy mệt mỏi hay đói gì hết. Chúng biết chúng sớm sẽ có một bữa tiệc và chúng cười vang mọi lúc khi chúng nghĩ về việc chúng sẽ được ăn những con gà của Boggis. Điều đó thật tuyệt để biết rằng trong khi tên nông dân béo kia đang ngồi trên đồi chờ đợi chúng đói, hắn ta lại đưa cho chúng bữa tối của chúng mà không hề hay biết. "Tiếp tục đào," Ngài Cáo nói. "Nó rất gần thôi."

Thình lình, một giọng trầm trên đầu chúng vang lên, "Ai ở đó vậy?" Những chú cáo giật mình. Chúng nhanh chóng tìm kiếm và nhìn qua lỗ nhỏ trên mái của hầm, một khuôn mặt đầy lông nhọn dài đen.

"Lửng!" Ngài Cáo hét lên.

"Cáo!" Chú lửng Badger cũng hét lên, "ôi trời ơi, tôi mừng quá vì cuối cùng đã tìm thấy ai đó! Tôi đã đào xung quanh vòng tòn này đã ba ngày ba đêm rồi và tôi không có ý kiến mơ hồ về nơi tôi đang đứng!"

Lửng làm cái hố trên trần lớn hơn và rơi xuống bên cạnh những con cáo. Một Lửng Nhỏ (con anh ta) rơi sau anh ta. "Anh đã từng nghe thấy chuyện gì đó đang xảy ra trên đồi chưa?" Lửng lo lắng hỏi. "Thật hỗn loạn! Nửa khu rừng đã biến mất và trên đó là mấy tên đàn ông cùng với những khẩu súng trong toàn làng này! Chúng tôi không thể ra ngoài, ngay cả đêm! Chúng tôi đều đói đến chết rồi!"

"Chúng tôi là ai?" Ngài Cáo hỏi.

"Tất cả những người đào. Là tôi, Chuột Chũi, Thỏ, vợ và con của chúng tôi. Chỉ Chồn, người mà thường có thể ra được trong bất cứ đống lộn xộn nào, là hiện tại đang trốn dưới hố của tôi với Bà Chồn và sáu đứa nhỏ. Chúng ta sẽ làm chuyện quái gì giờ hả Cáo? Tô nghĩ chúng ta bị tiêu diệt rồi!"

Ngài Cáo nhìn ba đứa con của mình và mỉm cười. Những đứa trẻ mỉm cười lại với anh ta khi anh ta chia sẻ bí mật. "Anh bạn Lửng già của tôi," anh ta nói, "đống lộn xộn này anh đang chịu là lỗi của tôi..."

"Tôi biết là lỗi của anh!" Lửng giận dữ. "Và những tên nông dân kia sẽ không từ bỏ đến tận khi họ tóm được anh. Thật không may, điều đó nghĩa là chúng tôi cũng thế. Tất cả mọi thú trên đồi cũng thế." Lửng ngồi xuống và đưa chân bao quanh đứa con trai nhỏ của anh ta. "Chúng tôi đã kết thúc rồi," anh ta nhẹ nhàng nói. "Người vợ tội nghiệp của tôi ở trên đang rất yếu, cô ấy không thể đào sân khác được."

"Vợ của tôi cũng rất yếu," Ngài Cáo nói. "Và ở phút này cô ấy đang chuẩn bị cho tôi và những đứa trẻ bữa tiệc những con gà mập ngọt ngon nhất..."

"Dừng lại!" Lửng hét lên. "Đừng trêu tôi! Tôi không thể chịu nữa rồi!"

"Đó là sự thật!" những Cáo Nhỏ hét lên. "Bố cháu không trêu gì hết! Chúng cháu hiện có rất nhiều gà!"

"Và bởi vì đó là lỗi của tôi," Ngài Cáo nói, "Tôi mời anh đến để chia sẻ bữa tiệc ấy. Tôi mời mợi người đến - anh, Chuột Chũi, Thỏ và Chồn và tất cả vợ con chúng ta. Ở đó sẽ có đủ thức ăn cho mọi người, hãy tin tôi."

"Bạn có ý đó?" Lửng hét. "Bạn thực sự có ý đo?"

Ngài Cáo nâng mặt anh ta gần Lửng hoưn và thì thẩm, "Anh có muốn biết chúng tôi vừa ở đâu không?"

"Đâu?"

"Ngày trong chuồng gà số một của Boggis!"

"Không!"

"Có! Nhưng đó không phải là nơi chúng tôi sẽ đến lúc này. Anh đã đến đúng lúc, bạn Lửng yêu dấu của tôi. Anh có thể giúp chúng tôi đào. Và bây giờ, đứa con trai nhỏ của anh có thể chạy trở về Bà Lửng và tất cả những người khác và nói với họ những tin tốt đo." Ngài Cáo quay về phía Lửng Nhỏ và nói, "Hãy nói cho họ biết chú mời họ đến với bữa tiệc của nhà Cáo. Sau đó đưa họ xuống đay theo lối đường hầm này đến tận khi cháu thấy nhà của chú!"

"Vâng, Ngài Cáo!" Lửng Nhỏ nói. "Vâng, ngài! Ngay lập tức đây, thưa ngài! Ồi! Cảm ơn ngài!" và nó nhanh chóng biến mất ở lỗ trên nóc hầm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro