Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu đối với em, anh là ác mộng, vậy anh sẽ vĩnh viễn quấn lấy em, làm em không được bình an." 

***

Trận tuyết đầu đông đi vội, chưa kịp nặn thành người tuyết đã tan chảy dưới ánh nắng ấm áp. 

Tư Chân ra ngoài đi có vẻ chậm, vừa ra khỏi cửa liền run cầm cập, đem áo khoác ôm chặt một chút.

Cô có thói quen mặc áo lông vũ cùng đi giày ủng, bị bạn cùng phòng lấy lý do "Hôm nay phải lên sân khấu" bắt thay đổi thành áo khoác nhung vàng nhạt, đi giày cao gót đến mắt cá châm màu đen, đế cao 5 phân.

Trên mặt đất tất cả đều là bãi nước do tuyết tan, cô chọn những chỗ khô ráo mà đặt chân lên, tránh làm bẩn giày.

Toà giảng đường cách ký túc xã không xa, đi bộ vài phút. Tư Chân ở tầng một chờ thang máy. Thang máy cùng toà nhà có chút cũ, vận hành chậm rãi, lúc này dừng ở tầng 7 mãi không xuống.

Văn phòng giáo sư La ở tầng 3, không cao lắm, Tư Chân đã đến muộn, đợi một lúc rồi đi cầu thang bộ.

Cô đi nhanh, bước chân đều rất cẩn thận, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm dưới chân.

Đi đến chỗ quẹo, đột nhiên một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt, màu đen, bóng loáng, rất tinh tế.

Đầu Tư Chân suýt đụng vào ngực đối phương. Trong nháy mắt khoảng cách rất gần, thậm chí cô có thể nhìn đến hoa văn trên chiếc cà vạt màu đen, cùng mùi nước hoa nam nhẹ nhàng mát lạnh tràn vào mũi.

Cô đột nhiên lùi lại đằng sau.

Đế giày bằng nửa bàn chân vốn có thể đứng ổn, gót giày lại không như vậy, phần gót lập tức dẫm vào khoảng không, cả người Tư Chân không giữ được trọng tâm, chợt ngã về phía sau.

Cô hô nhỏ một tiếng, bản năng vươn tay muốn bắt lấy cái gì đó, lại đối diện một đôi mắt không gợn sóng. Người kia cứ như vậy nhìn cô ngã xuống mặt đất.

May mà chỉ có vài bậc thang, Tư Chân rơi xuống không tính quá thảm. Chỉ là eo bị đụng phải song sắt một chút, xương đập xuống nền xi măng, bị đau một trận.

Tư Chân lại lần nữa hướng mắt nhìn người đó.

Lọt vào trong tầm mắt một thân màu đen, bên trên là áo khoác lông dê cùng màu với cẩu thả tây trang. Người đàn ông vóc dáng rất cao, vì ngược hướng sáng, mặt mũi cũng không rõ ràng nhưng hình dáng trông thật anh tuấn.

Tư Chân xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi không để ý có người đi xuống"

Đối phương vững vàng đứng ở cầu thang trên, rũ tầm mắt xuống nhìn lướt qua cô. Một đứng một ngồi, cách mấy bậc thang, chênh lệch độ cao khiến hắn trông có vẻ lạnh nhạt.

Hắn không lên tiếng, cũng không có nhìn thêm lần nữa, nhấc chân đi xuống, đi qua cô xuống dưới tầng. 

Tư Chân chống lan can đứng lên, mới cảm thấy cổ chân nhói lên, có chút đau.

Cô không để trong lòng, hoạt động hai cái, thấy không có việc gì, liền tiếp tục đi lên, đến văn phòng giáo sư La, gõ cửa đi vào.

Ngoài giáo sư La, còn có một vị người Anh, râu tóc bạc phơ, đeo một cặp mắt kính.

Đây là giảng viên Scott từ đại học Anh Quốc ALS được mời tới làm phỏng vấn, nhiệm vụ của Tư Chân chính là làm phiên dịch cho hai người trong buổi chiều này.

Tuy rằng Tư Chân học chuyên ngành tiếng Anh, nhưng buổi toạ đàm này, đề cập đến lĩnh vực chuyên môn, thường là giảng viên có tiếng Anh tốt hoặc nghiên cứu sinh làm phiên dịch, đây là lần đầu tiên mà sinh viên khoa chính quy được giao vị trí này. La giáo sư đối Tư Chân ký thác kỳ vọng cao, đem trọng trách này giao cho nàng, một chút đều không thể qua loa.

Tư Chân và giáo sư Scott đã gặp mặt, hướng các giáo sư chào hỏi rồi ngồi xuống, an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện.

Đứng bên ngoài giữa cuộc đối thoại của giáo sư, luôn là được lợi không ít. Cô thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép, hoặc lật xem tư liệu mang đến.

Quyển sách đóng giấy A4, luận văn tiếng Anh, chừng 200 trang, nổi bật ánh huỳnh quang của bút dạ, bên cạnh là chữ viết bút lông, là nhận xét cô ghi.

Đây là luận văn học thuật của giáo sư Scott cùng với học trò ông ấy phát biểu, trước đây Tư Chân đối với sinh học, khoa học lĩnh vực hiểu biết không sâu, toạ đàm lần này, đã có một chút hiểu biết.

1 giờ rưỡi giáo sư La đi khai tổ sẽ, dặn dò Tư Chân đến giờ đưa giảng viên Scott đi nghe báo cáo.

Văn phòng chỉ còn hai người, Tư Chân đang muốn cùng giảng viên thảo luận một chút cho toạ đàm sắp tới, ánh mắt ông ấy lại dừng ở trên quyển sách trong tay cô, mắt nhìn, dường như nhận ra là  luận văn của mình, hướng cô mỉm cười.

Tư Chân mỉm cười đáp lại.

Lại nghe ông ấy rất có hứng thú hỏi: "Can I have a look?" (Tôi có thể xem qua được không?)

Tư Chân sửng sốt, "Of course." (Dĩ nhiên rồi)

Cô lễ phép mà đưa qua, nội tâm lại đối với những ghi chép nông cản của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Nghiên cứu này, đối sinh viên khoa chính quy mà nói là cực nặng, cô lần đầu ghi chép có một ít sai sót, lại dùng bút đỏ để sửa. Đối bản thân mà nói là một quá trình học tập, bị chính tác giả nhìn lại thấy sợ hãi rụt rè.

Cảm giác như nộp một bài rắm chó không kêu (*) cho giáo viên ngữ văn.

-------------

rắm chó không kêu (*): nguyên văn 狗屁不通 - cẩu khí bất thông - ý chỉ những người nói năng hoặc tài văn chương không được lưu loát.

-------------

Giáo sư Scott liền bắt đầu lật xem quyển sách này, nói đúng hơn, là xem phần cô ghi chú.

Bắt đầu đi, Tư Chân phát hiệnđau đớn ở cổ chân hình như càng nặng hơn, đợi giáo sư đi ra ngoài, nhấc ống quần nhìn thoáng qua, dưới tất, có thể nhìn ra phần sưng lên.

Trên đường giáo sư không tiếp tục xem nữa, lại giữ quyển sách kia ở trong tay, tạm thời cũng chưa có ý trả lại Tư Chân. Cô đi ở phía sau, chân ngày càng đau,  giống như đang đi trên lưỡi dao.

Đi xuống tầng, Tư Chân lại gặp được người đàn ông đụng phải ở cầu thang. 

Bây giờ có thể nhìn rõ bộ dáng của hắn, rất đẹp trai. Hắn đang nói chuyện điện thoại, đứng ở phía xa trên bậc, tay trái đút quần tây, tư thế tuỳ ý lại đẹp. Hắn hướng bên này nhìn qua, sau đó ngắt điện thoại, đi tới giáo sư Scott nói chuyện, hình như là người quen cũ.

Hắn nói chuyện, Tư Chân không khỏi đưa ánh mắt qua nhìn.

Khẩu âm người này là giọng Oxford cực chuẩn, rất có từ tính, lại dễ nghe.

Giáo sư Scott thấy hắn lại tươi cười nhiều hơn chút, giới thiệu hai người với nhau: " Chris" "Charlotter". Tiếp theo lại giơ quyển sách kia lên, không chút do dự khích lệ "Brilliant Girl" (Cô gái thông minh).

Tư Chân xấu hổ, lễ phép vươn tay :"Chào ngài, lần đầu gặp mặt"

Đối phương liếc cô một cái, ánh nhìn không rõ là lạnh nhạt hay ngạo mạn, thực nhanh liền dời đi, phảng phất như nhìn không khí.

Tư Chân liền rút lại tay.

Tư Chân đưa giáo sư Scott đến giảng đường, với 500 chỗ ngồi đã kín, ngoại trừ hơn 400 sinh viên  viện, còn có một chút sinh viên viện khác.

Giáo sư Scott đứng ở giữa bục diễn thuyết, Tư Chân ở bàn nhỏ trước sân khấu, chuyên tâm mà lắng nghe, ghi chép, sau đó một đoạn một đoạn mà dịch lại ý tứ của ông.

Vì ưu ái giới trẻ Trung Quốc, giáo sư cố tình nói chậm lại; bản thân Tư Chân tiếng Anh không tồi, chuẩn bị cũng rất đầy đủ, mấy ngày nay tiếp xúc cùng ông, thói quen nói chuyện có chút hiểu biết, toàn bộ quá trình hoàn toàn không mắc lỗi.

Toạ đàm diễn ra rất thuận lợi, khi kết thúc cô nhẹ nhàng thở ra, vừa động một chút, chân phải cảm giác đau xuyên tim.

—— đứng hơn một giờ không di chuyển, không cử động nên không phát hiện không đúng, lúc này đột nhiên mới thấy cổ chân đã không động đậy nổi.

Ở giữa dãy thứ tư, bạn cùng phòng Kim Tiêu Tiêu nhảy dựng lên hướng cô giơ ngón tay cái, Tư Chân cười nhẹ, hít sâu một hơi, cất notebook đỡ bàn chậm rãi đi xuống.

Vài người đức cao vọng trọng lão giáo sư ở viện dược tới nghe toạ đàm, đang đi tới giáo sư Scott  chúc mừng.

Tư Chân đi cùng giáo sư chào hỏi, chậm rì rì đi đến dãy bàn thứ tư, Kim Tiêu Tiêu cùng Thịnh Giai Tầm đang mặt mày hớn hở mà nói chuyện phiếm. Thấy cô khập khiễng mà đi tới, Thịnh Giai Tầm vội đỡ cô: "Chân mày bị sao vậy?"

"Ngã chút thôi." Tư Chân chống cô ấy ngồi xuống, lấy ra bình giữ nhiệt uống nước.

Thịnh Giai Tầm kéo vớ cô xuống, nhìn nhìn cổ chân cô, "Sưng to quá, tao đưa mày đi bệnh viện."

Tư Chân gật đầu. Đau quá, vẫn nên đi kiểm tra một chút.

Hai người một người một bên đem Tư Chân nâng lên, Kim Tiêu Tiêu có điểm tự trách, " Biết trước đã không để mày đi giày cao gót, mày không hay đi, nên dễ đau chân. Vừa rồi còn đứng lâu như vậy."

Tư Chân cười an ủi cô ấy: "Không cần tự trách, tao không để ý đụng vào người ta, mới ngã."

"Ai? Chúng ta đi đánh hắn!"

"......"

Đến bệnh viện chụp ảnh kiểm tra, cũng may tình trạng không nghiêm trọng, dây chằng mắt cá chân bị tổn thương nhẹ, bác sĩ băng thạch cao đưa thuốc.

Trở về gọi taxi, trực tiếp đưa đến ký túc xá.

Công tác ở hội học sinh La Thanh Dung đã trở lại ký túc xá, mang cơm cho các cô, bốn người ngồi ở cùng nhau ăn cơm, lại bắt đầu tám chuyện.

" Chúng mày có nhớ vị học trưởng mà La giáo sư nhắc đến hay không, vì kiếm tiền nuôi gia đình nên từ bỏ vào đại học B nghiên cứu." Kim Tiêu Tiêu gắp một nửa miếng thịt vào trong chén Tư Chân, còn gắp thêm cho cô một nhúm rau xanh. "Tao hôm nay nhìn thấy hắn, lớn lên còn cực soái, haiz quá đáng tiếc, từ bỏ tương lai rất tốt. Tao nghĩ, mẹ kế hắn khắt khe hắn như vậy, cần gì quan tâm bà ấy sống chết, cho bà ấy phòng ở, cung phụng bà ấy phòng không nói, còn muốn hắn nuôi em trai đi học, hơn nữa em trai hắn mới học tiểu học, cái tay nải này ít nhất phải đeo mười mấy năm nữa."

Tư Chân động tác dừng lại: "...... Ba mẹ ruột hắn đâu?"

Kim Tiêu Tiêu nói: "Mẹ ruột qua đời, ba hắn lại cưới người khác, sinh thêm một đứa con trai. Mẹ kế hắn chính là cái mẹ kế điển hình, cấp ba còn bắt hắn bỏ học làm công nhân, hắn vào đại học đi mượn tiền, tự mình trả khoản vay, nhà hắn một đồng cũng không đưa. Hiện tại ba hắn đã chết, mẹ kế thấy hắn có tiền đồ liền ăn vạ hắn."

La Thanh Dung nói: "Cũng không thể nói như vậy, trên pháp luật vẫn là quan hệ mẹ con, hắn xác thật phải thực hiện nuôi nấng nghĩa vụ."

"Tao cũng biết, chỉ là cảm thấy không đáng giá, bà mẹ kế này thật sự sẽ huỷ hoại cả đời hắn. Tuy rằng hắn thực ưu tú, nhưng có cái động không đáy kéo theo, cô gái nào dám cưới hắn."

Tư Chân vẫn luôn im lặng.

Kim Tiêu Tiêu than thở: "Thật là đáng tiếc cho gương mặt kia!" Cô đụng nhẹ vào Tư Chân, "Hôm nay lúc mày đi có nhìn thấy anh ấy không, rất đẹp trai, mặc áo khoác đen ấy, dáng rất cao."

Áo khoác đen, dáng rất cao...... Tư Chân nhớ tới cái người tên "Chris" kia.

Kim Tiêu Tiêu bỗng nhớ tới một chuyện: "Nghe nói hôm nay thiếu gia Kiều thị mới trở về nước cũng đến, mà tao chưa thấy được, Thanh Dung, hội học sinh bọn mày có gặp được không?"

"Không có, nghe bố tao nói anh ta có tới, nhưng không đi nghe diễn thuyết."

......

Tư Chân không chú ý nghe, vẫn luôn nghĩ đến cái người Chris kia.

Lúc đầu cảm thấy anh ta thực ngạo mạn, không nghĩ tới thế mà thân thế cũng giống như cô.

Tác giả có lời muốn nói: Kiều thúc thúc: Có nên nói cho vợ của anh là cô nhận sai người rồi không......(. ﹏. *)

——————————

Kiều tiên sinh cùng Kiều thái thái tính cách rất cao, đây là lần đầu tiên viết "đem con đi trốn", chưa biết được đến kết sẽ như thế nào, tổng thể vẫn là ngọt văn, mọi người đọc vui vẻ là được. Vốn định viết thêm bộ mới, phân làm 2 phần, tình tiết ở văn án là nửa phần sau của truyện, cho nên sẽ chậm nhiệt một chút, các ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt, số lượng từ sẽ so trước kia nhiều một chút, nhưng cũng sẽ không quá dài, không vượt qua 400 000 từ.

Phát bao lì xì vẫn là quy củ cũ, mưa móc đều dính, chuyên phòng độc sủng tùy thời điểm sẽ có b( ̄▽ ̄)d

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro