2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Jinhyuk mơn trớn vùng đùi non mẫn cảm, dùng môi mình trải dài những nụ hôn âu yếm. Anh cắn nhẹ vào vành tai, đủ khiến Wooseok thở dốc và rên lên, đôi tay nhỏ nhắn bám chặt bờ vai rộng lớn phải chuyển đến trước ngực rồi sau gáy anh, những ngón tay thuôn dài luồn vào từng lọn tóc của Jinhyuk và nhẹ nhàng nắm lại như thể đang ra hiệu cho môi người nọ chuyển đến phần khác. Wooseok thở phào nhẹ nhõm khi anh bắt đầu rời khỏi tai cậu để chiếm lấy đôi môi mềm mọng, đúng như những gì Wooseok mong muốn từ khi Jinhyuk đóng rèm cửa và để lại chút ánh đèn nhân tạo nhỏ nhoi le lói trên trần nhà.

Môi Wooseok như đang tan chảy trước sự tấn công không ngừng nghỉ của Jinhyuk, cậu khẽ mở miệng để chiếc lưỡi tinh nghịch của anh có thể thoải mái mà chơi đùa. Jinhyuk hôn cậu thật sâu, hung bạo tựa một con thú hoang và phải cố gắng lắm Wooseok mới có thể giữ im lặng nhưng rồi nhanh chóng mất kiên nhẫn khi đôi tay anh lần mò xuống đũng quần của cậu, đúng vị trí nọ đã cương cứng dưới lớp vải dày, dịu dàng sờ nắn bằng đôi tay ấm áp, khiến Wooseok không thể ngăn bản thân chổng cao mông lên. Jinhyuk nén tiếng thở đầy dục vọng của mình vào trong, bàn tay vẫn hoài bận rộn xoa nắn, say sưa hưởng thụ từng cái chạm từ bờ mông trắng nõn, mềm mại của cậu.

Jinhyuk dễ dàng cởi khoá quần của Wooseok và nắm lấy dương vật của cậu, bàn tay nhịp nhàng vuốt ve trong dịch nhờn mà Wooseok tiết ra, "Bé cưng của tôi thật ướt át," Jinhyuk thì thầm khi nụ hôn kết thúc, hai đôi môi rời khỏi nhau. Anh dùng ngón tay xoa nắn mân mê đầu dương vật của cậu, những tiếng rên rỉ ngọt ngào nào đó cuối cùng cũng chịu thua mà bật ra từ đôi môi tím bầm, hơi thở ngày một gấp gáp. "Em quả là một cậu bé ngoan ngoãn," lời khen tục tĩu của giáo sư Lee khiến Wooseok dựng tóc gáy, dịch nhờn rỉ ra ngày một nhiều hơn. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ khiến cậu xuất ra rồi, cậu đã từng cùng Jinhyuk giải quyết ngay trên bàn làm việc rất nhiều lần nên Wooseok chẳng có lý do gì để ngăn anh lại cả.

Wooseok đã ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ của tinh dịch thoang thoảng trong không khí, mông cậu di chuyển theo tay Jinhyuk, tiếng rên mê người vẫn không ngừng, đôi tay nhỏ nhắn bám chặt vào vai Jinhyuk. Anh tỏ ra hết sức hài lòng, không tiếc lời khen ngợi cậu sinh viên của mình, nụ cười nay càng thêm vẻ tươi tắn. Giáo sư Lee ghé mặt cậu một lần nữa, để lại trên đôi môi ấy một nụ hôn ngọt ngào.

"Chưa gì em đã muốn bắn rồi sao?" mắt Wooseok trợn tròn, lồng ngực phập phồng, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Jinhyuk lắc đầu như đang quở trách cậu. Anh nắm lấy tay Wooseok, đưa xuống nơi cự vật đang cương cứng của mình, "Như vậy là ích kỉ lắm đấy, nhưng em là một cậu bé ngoan cơ mà, đúng không? Bé ngoan không có ích kỉ đâu nha," Wooseok chầm chậm gật đầu, hai gò má đã hây hây đỏ từ bao giờ. "Xoay người lại và nằm úp mặt xuống bàn, mau."

Jinhyuk lùi lại, và Wooseok ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của anh, bỏ một vài tập tài liệu qua một bên trước khi nằm xuống, mặc cho Jinhyuk lột hết các lớp quần của mình ra. Wooseok nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, tiếp nối là tiếng mở nắp quen thuộc. Cậu nín thở chờ đợi.

Wooseok bụm miệng, cố giữ im lặng khi ngón tay thon dài của Jinhyuk tiến vào bên trong cậu. Một ngón, rồi thêm một ngón, cho đến khi Wooseok không thể tiếp tục kìm nén nữa, cậu úp mặt xuống bàn, còn Jinhyuk đặt tay lên lưng để giữ cậu lại, những ngón tay của anh ngày một luân động sâu hơn. Ngay khi Wooseok phải cắn chặt môi ngăn cho tiếng hét không thoát khỏi cổ họng thì Jinhyuk chạm đúng vào điểm G, khiến cả cơ thể cậu không ngừng run lên kịch liệt.

Rồi anh rút tay ra khỏi nơi tư mật, và Wooseok nằm đó vô lực, rền rĩ dưới thân anh. Cậu quay đầu nhùn Jinhyuk đang mỉm cười đến là xán lạn, những ngón tay vẫn vươn vấn long lanh của chất bôi trơn, "Em xin giáo sư," Wooseok nỉ non với đôi mắt đờ đẫn vì dục vọng nhưng đáp lại chỉ là một Jinhyuk nghiêng đầu, vờ như không hiểu những lời cậu vừa nói.

Wooseok chưa bao giờ phải hạ mình van xin ai, cậu luôn là người làm các cô gái đỏ mặt, thậm chí là khiến các chàng trai phải quỳ dưới chân, xin cậu lên giường cùng mình, nhưng với Jinhyuk, cậu chợt nhận ra mình cũng có thể trở thành một tên hỗn đản bị tình dục làm cho mờ mắt, sẵn sàng trút bỏ liêm sỉ để đổi lấy cơn cực khoái, "Làm ơn hãy thượng em đi, em hứa sẽ ngoan nên làm ơn, thượng em đi," cậu bất ngờ trước chính giọng nói của mình, nghe mới gấp gáp làm sao, gương mặt lập tức nóng phừng phừng như đang xấu hổ nhưng cậu mặc kệ, chỉ cần được nghe giọng nói mê người của Jinhyuk, chứng kiến anh vội vã cởi thắt lưng và xé toạc quần áo là quá đủ với cậu rồi. Wooseok không khỏi kích thích khi thấy cự vật kiêu hãnh "chào cờ", cậu không thể chịu đựng thêm nữa, chỉ muốn anh hãy mau mau thao cậu cho đến khi mất lý trí mới thôi.

Jinhyuk chẳng màng dùng bao, hai cơ thể đều trần trụi không một mảnh vải, anh với tay lấy chiếc lọ mà mình vô tình bỏ quên, bôi một lượng vừa đủ lên cậu nhỏ của mình. Rồi anh đặt tay lên hông Wooseok, mải mê cọ sát dương vật trước cửa mình của cậu, Wooseok mếu máo, nếu anh không ngừng trò đùa này lại thì có lẽ cậu sẽ oà lên khóc mất thôi. Chán chường, Jinhyuk mới nhẹ nhàng xâm chiếm đến nơi tư mật đó của cậu.

Wooseok ngửa cổ thở gấp, cảm giác ấy thật nhẹ nhõm và còn sung sướng, đến tê cả người. Hông cậu nhịp nhàng đung đưa theo từng chuyển động của anh, khiến Jinhyuk không kìm được mà bắt đầu rên rỉ. Lúc thì nhất mực nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng dần dần, tốc độ ngày một tăng lên, động tác cũng theo đó mà táo bạo hơn gấp bội. Anh làm theo từng yêu cầu của Wooseok, từ đâm sao cho thật mạnh, tư thế phải ra sao, khi nào cần cúi xuống và cắn vào hõm cổ, khiến cậu tan chảy dưới thân anh.

"Em thật tuyệt quá đi mất. Lại còn chặt nữa. Đúng là một bé ngoan. Em vừa khít với tôi luôn này. Bé cưng quả là cực phẩm," từng câu nói khích dục của Jinhyuk đều có thể khiến Wooseok đạt đến cơn cực khoái mà có khi chẳng màng đụng chạm xác thịt. Đúng lúc đó, Jinhyuk không nhanh không chậm nắm lấy dương vật của cậu, những ngón tay đều đặn lên, xuống. Cả cơ thể Wooseok run lên kịch liệt.

Wooseok buột miệng chửi thề, không ngừng cậu xin, "Làm ơn, mạnh thêm chút nữa," và Jinhyuk làm theo, chiếc bàn không ngừng lung lay bởi sức nặng của hai chàng thanh niên trai tráng. Jinhyuk vừa tập trung thoả mãn ham muốn của bản thân, vừa say mê vuốt ve "cậu nhỏ" của Wooseok, mang đến khoái cảm đúng vị trí mà cậu yêu cầu.

Wooseok không ngừng gọi tên anh bằng chất giọng khản đục, "Giáo sư, bắn đi." Wooseok gục xuống bàn, rên lớn khi vật đàn ông của anh liên tục thúc vào bên trong cậu. Jinhyuk đã gần lên đến đỉnh nhưng vẫn cố chấp kìm lại. Anh chẳng cần lên tiếng Wooseok cũng biết anh muốn cậu phải làm gì.

Jinhyuk rút đại côn thịt ra khỏi nơi tiểu huyệt của cậu. Wooseok với đôi chân run rẩy, khó khăn trèo xuống bàn làm việc của anh và quỳ xuống sàn, cậu đẩy Jinhyuk ngồi xuống ghế trước khi bò đến ngồi giữa hai chân anh trước khi ngậm trọn vẹn "cậu nhỏ" của anh trong miệng mình.

Wooseok mút mát cự vật của anh, còn Jinhyuk túm mái tóc đen mềm của cậu và kéo cậu lại gần hơn, côn thịt to lớn chạm vào tận cổ họng ẩm ướt của Wooseok, vừa đủ sâu để không khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Jinhyuk tựa đầu vào ghế, gầm lên một tiếng lớn nhưng vẫn cúi xuống nhìn cậu học sinh "ngoan ngoãn" của mình. Cảnh tượng Wooseok với mái tóc rối bù đang quỳ dưới cuân mình, đôi môi đỏ căng mọng bao quanh "cục cưng" của mình, cái cách cậu nhước lên nhìn anh bằng đôi mắt to tròn long lanh và hàng lông mi cong dài ấy, cái cách cậu hăng say liếm mút thứ thô cứng của anh, tất cả đều khiến Jinhyuk phát điên lên được.

Wooseok hơi nghiêng đầu để thứ ấm nóng của anh chạm vào má của mình, chiếc lưỡi nghịch ngợm chơi đùa với quy đầu, thưởng thức hương vị mang tên anh. Cậu cho phép anh di chuyển hông tuỳ ý vì cả hai đã biết giới hạn của Wooseok tới đâu nên anh sẽ không khiến cậu cảm thấy khó chịu hay đại loại vậy. Wooseok biết khi nào Jinhyuk sắp đạt đến đỉnh điểm qua cung cách chuyển động của hông anh không còn mềm dẻo như trước, tiếp nối là một chuỗi những câu chửi thề rời rạc. Cậu đã chuẩn bị cho Jinhyuk xuất tinh vào trong miệng, nuốt trọn tất cả và vệ sinh cẩn thận, đảm bảo sạch sẽ cho vật thô to ấy, dùng ngón tay lau nhẹ một giọt tinh dịch nhỏ vương trên khoé môi cong và chảy dọc xuống cằm, liếm nó dưới ánh mắt đục ngầu của Jinhyuk.

"Lại đây," Jinhyuk mỏi mệt kéo cậu sà vào lòng mình. Anh thèm khát độc chiếm đôi môi cậu, Wooseok dù đau nhưng cũng không một lời than trách. Jinhyuk hôn cậu say đắm, chiếc lưỡi luồn vào khoang miệng và nếm thứ dịch màu trắng mình vừa bắn ra, say sưa đến nỗi không muốn dứt ra. Wooseok thở dài, cậu như tan chảy dưới đôi môi anh, choàng tay quanh vai và kéo Jinhyuk lại gần mình thêm một chút. Nụ hôn dần chậm lại, không còn hung bạo như trước, và ngọt ngào hơn, để tận hưởng cảm giác được ở bên nhau, "Wooseok, em thật ngoan."

Wooseok bật cười, đôi mắt sáng nghịch ngợm nháy với anh một cái, "em biết mà." Cậu trả lời với giọng cực kì tự tin làm cho Jinhyuk cưởi lớn, đặt lên môi cậu một nụ hôn cuối cùng. Họ không giữ nguyên tư thế đó quá lâu, vì cả hai đều biết mình nên dọn dẹo chỗ này càng nhanh càng tốt và mở cửa sổ đón gió vào, gột rửa mùi hương còn sót lại sau một trận mây mưa trước khi các giáo sư khác quay lại. Jinhyuk bảo Wooseok cứ ngồi im nghỉ ngơi sau khi lau sơ người cậu bằng khăn ướt.

Một vài phút sau, hai chàng trai cùng nhau rời khỏi phòng làm việc của giáo sư Lee, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Họ sải bước xuống hành lang và vô tình đi ngang qua giáo sư Seungyoun, người đảm nhiệm vị trí của Jinhyuk ở lớp Wooseok học kì trước, có vẻ anh ta là người đầu tiên quay trở về trường.

"Hai người đi đâu vậy?" Anh ta cất tiếng hỏi, hướng mắt về phía Jinhyuk - người chỉ đơn giản nhún vai thay cho câu trả lời. Wooseok kính cẩn cúi chào Seungyoun và anh ta đáp lại bằng một cái vẫy tay, nhưng ánh nhìn nhanh chóng quay lại nơi Jinhyuk đang đứng.

"Tôi vừa dạy kèm cho em ấy nên muốn đi mua chút đồ ăn," Wooseok cố nặn ra một nụ cười khi Seungyoun nhìn về phía mình, hai tay nắm chặt lấy quai cặp sách để tỏ ra như không khó chịu trước ánh nhìn dò xét của vị giáo sư nọ. "Với lại Wooseok cũng lỡ bỏ bữa rồi nên tôi đưa em ấy theo cùng," Jinhyuk nói thêm, sự thân thiện trong giọng nói của anh chính là yếu tố hàng đầu khiến nhiều sinh viên mến mộ giáo sư Lee.

Seungyoun hừm một tiếng, mắt láo liên quan sát hai con người trước mặt, Wooseok sợ mình không thể giữ vẻ mặt lạnh nhạt này thêm một giây phút nào nữa, cậu đành gục gặc đầu, mỉm cười tươi tắn. "Tôi biết rồi, chúc hai người ngon miệng."

-

"Seungyoun đã biết cả rồi," Jinhyuk đột ngột lên tiếng khi cắn thêm một miếng thịt gà nữa. Wooseok thầm cảm ơn trời đất vì cậu đã nuốt hết đồ ăn mình đang nhai nếu không cậu sẽ ho sặc sụa mất. Cậu nhìn Jinhyuk chăm chăm với hai mắt mở to, đợi chờ một lời giải thích rõ ràng hơn. "Nhớ cái hôm em để quên thẻ sinh viên ở chỗ của tôi chứ? Quên chưa nói, cuối tuần đó Seungyoun có đến nhà tôi chơi và phát hiện ra, chứ không phải tôi đâu."

Chuyện đó đã xảy ra gần hai tháng trước nên Jinhyuk cũng chưa từng kể cho Wooseok nghe vì anh nghĩ việc đó không cần thiết. Vẻ mặt thảng thốt của Wooseok khi nghe tin khiến anh không khỏi buồn cười.

"Hôm nay cậu ta định trêu em đấy," đó là lý do tại sao giáo sư Cho Seungyoun cứ nhìn cậu chằm chằm như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống. "Nhưng Seungyoun không hề phản đối mối quan hệ của chúng ta, chỉ là yêu cầu tôi phải cẩn thận nếu không muốn bị mất việc, hoặc em sẽ bị đuổi học."

Nhớ đến sự cấm cản của xã hội dành cho mối quan hệ của mình, Wooseok không khỏi chua chát, đôi mông mày nhíu lại trên khuôn mặt thanh tú, khẩu vị cũng không còn, dù đồ ăn có ngon miệng đến nhường nào đi chăng nữa. Phản ứng hoá học giữa Jinhyuk và Wooseok là không thể phủ nhận, cho nên việc giả vờ như mối tình giữa hai người không hề tồn tại là bất khả thi và chỉ sau một buổi dạy kèm thôi mà bao nhiêu bí mật đã bị vạch trần.

Trái tim cậu vẫn loạn nhịp khi nghĩ về kỷ niệm khi Jinhyuk ghé sát gần cậu, đau đớn van xin Wooseok đừng hỏi bài các giáo sư khác nữa. Wooseok không nói gì, cậu chỉ lặng lẽ trao cho anh một nụ hôn. Jinhyuk yêu cầu cậu giữ kín về mối quan hệ này và Wooseok đồng ý. Họ đã hẹn hò một vài lần trước khi dành cả một buổi tối trong căn hộ của Jinhyuk làm chuyện người lớn.

"Xin lỗi vì đã không nói cho em biết," tiếng xin lỗi dịu dàng của Jinhyuk đưa Wooseok quay trở về thực tại, ánh mắt anh thể hiện sự chân thành. Cậu lắc đầu, cười nhẹ trấn an anh rằng mình không cảm thấy khó chịu về việc đó, ít nhất là tính đến thời điểm hiện tại.

"Cảm giác có người biết đến mối quan hệ giữa chúng ta cũng tuyệt lắm chứ. Càng tuyệt hơn khi người đó ủng hộ mình," Jinhyuk gật đầu tán thành. Anh đã xin lỗi cậu hàng chục lần vì đã không thể cho Wooseok một mối tình bình thường như bao người khác, ngay cả đi hẹn hò một cách đường đường chính chính cũng không thể làm được, và kết quả là câu xin lỗi luôn bị cắt ngang bởi nụ hôn đến từ Wooseok.

Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.

Dưới bàn, chân Wooseok chạm vào chân Jinhyuk, anh nhìn cậu mỉm cười trìu mến, đó là cách hai người "nắm tay" nhau khi ở một nơi nào đó gần trường đại học, nếu bị phát hiện thì nguy to.

Một ngày nào đó Wooseok sẽ tốt nghiệp, cả hai có thể thoải mái nắm tay nhau mà không phải nơm nớp lo sợ. Wooseok sẽ khoe khoang về anh bạn trai tuyệt vời của mình với mọi người và khiến ba mẹ tự hào vì cậu đã tìm được cho mình một người đàn ông tốt.

"Nhưng mà em vẫn phải học bù đấy nhé."

"Mẹ nó, em quên béng mất."

-

beta sương sương bởi người anh em thiện lành august. mọi người ủng hộ bạn tớ ở đường link này nhé: https://lepetitprince1800.home.blog/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro