Chương 10: Vì chuyện làm ăn phải hiến thân cho quan lớn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn da của Trần Bạch Mộng là loại trắng sáng khỏe mạnh, trên người có thịt nhưng lại không béo chút nào, xúc cảm vô cùng mượt mà, tựa như sen trắng trong sương sớm, trên đó lại có lốm đốm màu hồng, cánh hoa tròn tròn làm cho người ta muốn dùng sức yêu thương hoặc là nhéo chơi, hoặc là bỏ vào trong miệng ăn luôn.

Bộ đồ mà Cố Ly Sao đưa cho cậu là quần áo học sinh thanh thuần thời dân quốc, nhưng cũng chỉ có một cái áo của học sinh nữ để mặc ở thân trên mà thôi, đã được đặc biệt cải tiến. Nút bọc trải dài từ bên trái đến ngực, tuy nhiên đều bị cởi hết để lộ bả vai và phần ngực trắng nõn, chiếc váy ở nửa người dưới không cánh mà bay, thay vào là đồng phục của mấy tiểu yêu tinh trong câu lạc bộ, quần ren thủng đáy màu đen. Vải thô màu lam nhạt kết hợp với vải ren đen nhánh, vốn là kiểu phối hợp không ra gì cả, thế nhưng kiểu kết hợp giữa ngây thơ và dâm đãng này lại vô cùng đặc sắc, dễ dàng làm cho người ta nổi thú tính.

Trên mặt Tống Ải Phong vẫn bình tĩnh nhưng thật ra đã bị quyến rũ, lửa tình phun trào. Hắn được người ta gọi là 'hồ ly mặt cười' trong giới, từ lúc Trần Bạch Mộng vừa xuất hiện, hắn đã lập tức giấu đi kinh ngạc, không tiếng động mà quan sát cậu. Sau khi nhóc ngu ngốc kia đi vào, đầu tiên là nhìn Ân Yến Từ, sau đó mới liếc đến hắn, nhưng sau khi nhìn thấy tổng tài nhà mình lại không có chút kinh ngạc và luống cuống nào, ngược lại là một bộ nóng lòng muốn thử. Không cần đoán cũng biết, đêm nay là cố ý chuẩn bị cho hắn.

Bé Bạch Mộng đã tìm được viện binh? Mấy người giúp đỡ xem ra đều là dân thạo nghề, nhìn bộ quần áo kia mà xem, chọn vô cùng tốt, xứng với khuôn mặt ngây thơ trời sinh của Bạch Mộng, ngay cả chính nhân quân tử cũng muốn hóa thành biến thái hung hăng chà đạp cậu.

Sau khi Tống Ải Phong hỏi đây có phải là nghề phụ của cậu hay không, Ân Yến Từ đã lập tức hóa thân thành ảnh đế, kinh ngạc hỏi Trần Bạch Mộng: "Thì ra là em có quen biết Tống thiếu à, sao lại không nói sớm, anh tìm cho em một công việc nhé, về sau em cứ đi theo hầu hạ Tống thiếu đi."

Trần Bạch Mộng thành thật nói: "Đúng ạ, anh ấy là tổng tài của công ty bọn em."

Tổng Ải Phong mỉm cười tiếp lời: "Để ông chủ Ân chê cười rồi, có lẽ gần đây phúc lợi của công ty tôi không được tốt lắm cho nên mới để nhân viên phải bán thân để kiếm tiền."

Thật sự rất giống... một cặp dở hơi. Ân Yên Từ nín cười, cố ý xuyên tạc ý hắn: "Tống thiếu quả nhiên là kinh nghiệm đầy mình, vậy chúng ta chơi trò chơi nhỏ tổng tài và thư ký đi. Lại đây nào, thư ký nhỏ, đưa bản hợp đồng này cho tổng tài của em đi. Này, không được dùng tay, kẹp ở giữa hai chân ấy, từ từ đi qua đi."

Trần Bạch Mộng lại không có chút xấu hổ nào, nhận lấy hợp đồng đã bị Ân Yến Từ cuốn thành hình ống, kẹp nó ở giữa hai đùi, một nửa tờ giấy vừa lúc dán lên hai miếng thịt mềm bên ngoài cửa lồn. Lỗ nhỏ non mềm chưa từng bị người ta chạm qua, chưa được trải qua kích thích và yêu thương nào, đột nhiên lại bị trang giấy thô ráp chạm vào, mang tới cảm giác xa lạ. Cậu cố hết sức kẹp chặt hợp đồng đi về phía Tống Ải Phong, sợ nó rớt xuống đất.

Diện tích cọ xát càng lúc càng lớn, theo bước chân đi lại, lỗ lồn non mềm bị cọ đến đỏ ửng. Điểm chết người chính là, vì để cho hợp đồng không rơi xuống, Trần Bạch Mộng cố gắng kẹp chân đẩy nó lên trên, giống như cố ý muốn nó chen vào trong lồn mềm, quả thực là vô cùng mắc cỡ. Khe lồn nhắm chặt bị giấy cuốn hung hăng tách ra, thịt non bị cọ, một loại cảm giác trống rỗng giống như dòng điện chạy tán loạn, bụng nhỏ trống trơn khó chịu, gấp gáp muốn bị lấp đầy.

Mà từ chỗ Tống Ải Phong nhìn qua, liền thấy người đẹp đang cố sức đi về phía trước, trên người chảy mồ hôi, quần áo vốn đã lỏng lẻo, bây giờ đã sắp rớt hết xuống, lộ ra bộ ngực sữa không lớn nhưng lại tươi mới ngon miệng, giống như bánh bao mới ra lò, phía trên điểm một viên phấn, làm người ta chảy nước miếng. Thịt non trên hai chân đang kẹp hợp đồng run rẩy, cặc nhỏ nhẹ nhàng cọ lên trang giấy, thỉnh thoảng lại theo vị trí giấy trắng di chuyển mà lắc lư, vô cùng đáng yêu. Không thể thấy rõ hình dáng của lồn dâm, nhưng lại nhìn được hợp đồng đã bị thấm ướt một khối to, khiến cho người xem ngứa ngáy, muốn bẻ đùi ngọc ra nhìn xem phong cảnh nơi lồn non.

Cuối cùng Trần Bạch Mộng cũng dịch tới bên cạnh Tống Ải Phong, nhẹ giọng nói: "Tống tổng, bút ở trong quần áo của em."

Áo trên của cậu không có túi, làm cho có thể đựng được bút. Nhưng Tống Ải Phong vẫn cười cười ôm Trần Bạch Mộng vào trong ngực, duỗi tay sờ vào trong quần áo của cậu, thấp giọng nói: "Vất vả cho em rồi thư ký nhỏ của tôi, để tôi cẩn thận tìm xem..."

Bàn tay to biến hóa gắng sức sờ soạng thân trên của Trần Bạch Mộng. Biết rõ không có gì cả nhưng Tống Ải Phong cứ muốn làm bậy, nắm lấy một cục thịt mềm trên bụng cậu, cười khẽ: "Để tôi sờ xem, ha ha, cái này không phải, tiếp tục tìm."

Trần Bạch Mộng khó nhịn thở hổn hển, chim non chưa từng có đàn ông bị trêu chọc đến đỏ cả người, con mắt ướt át rên rỉ. Tống Ải Phong duỗi tay âu yếm vẽ vài vòng tròn trên ngực Trần Bạch Mộng, hưởng thụ cảm giác non mịn dưới lòng bàn tay, xấu xa nói: "Thư ký nhỏ, không có mà, có phải em làm rớt rồi không?"

Trần Bạch Mộng kiên định lắc đầu: "Không phải, ưm... Chắc chắn, a ha... Thật thoải mái, tổng tài anh sờ nữa đi, sờ vào trong một chút nữa sẽ có."

Bàn tay to của Tống Ải Phong nắm lấy cái vú nhọn, cục thịt mềm mại vừa vặn được bọc trong tay hắn. Hắn dùng ngón tay xoa xoa đầu vú, thấp giọng cười nói: "Tôi thấy cái này giống đó, có phải là nó không?"

Trần Bạch Mộng vô cùng thoải mái, vội vàng gật đầu. Người đàn ông lại nhéo núm vú cậu đùa giỡn một hồi, sau đó thong thả ung dung lấy hợp đồng mở ra, làm bộ làm tịch nhìn trong chốc lát. Trần Bạch Mộng tách chân, lộ ra lồn kín dưới quần thủng đáy, mềm mại nói: "Tổng tài, mực ở đây, có thể trực tiếp vói tay vào lấy đấy ạ."

Tống Ải Phong không khách khí dùng đầu ngón tay chấm chấm ở cửa lồn ướt át, sau đó bôi nước dâm lên đầu vú, đè lên Trần Bạch Mộng, thế nhưng thật sự nắm lấy cái vú của cậu làm bút, bôi lung tung lên hợp đồng. Kết quả, mới vừa viết xong, tổng tài đã bắt đầu quỵt nợ, bất mãn nói: "Thư ký này không đủ tiêu chuẩn, làm ướt hết hợp đồng của tôi, nên phạt."

Ân đại mỹ nhân vui vẻ ngồi một bên xem diễn, rốt cuộc cũng chịu mở miệng, cười tủm tỉm nói: "Nếu như vậy, tôi sẽ đưa người này cho Tống thiếu, để cậu ấy bồi tội cho anh ở trên giường."

Lúc này Tống Ải Phong cũng không khách khí nữa, trực tiếp dẫn Trần Bạch Mộng lên căn phòng ở tầng trên. Sau khi vào cửa, Trần Bạch Mộng vô cùng chủ động bò lên trên giường lớn, vui vẻ nâng hai chân lên, giống như đã quên mình đang mặc quần thủng đáy, bộ dáng lồn nhỏ ngây ngô đầm đìa nước đều bị hắn nhìn không sót chỗ nào.

Lửa dục mà Tống Ải Phong đã nhịn nửa ngày hoàn toàn phun trào, cởi quần áo lên giường, khàn giọng nói: "Tôi..."

Trần Bạch Mộng ngồi dậy, hùng hổ cắt lời hắn: "Em biết anh thích ngực bự, không cần phải lặp lại nữa đâu."

Tống Ải Phong: "..."

Hắn đâu có muốn nói câu này, lúc trước cũng chỉ là thuận miệng nói ra, cố ý trêu đùa cậu, thật ra hắn cũng đã sắp quên luôn rồi.

Trần Bạch Mộng hào phóng cởi áo trên, lộ ra thân trên còn để lại dấu tay, chỉ vào vú của mình nói: "Em đã thử rồi, có ăn đu đủ hay vận động cũng không thể làm ngực bự ra... Cách tốt nhất chính là bị đàn ông xoa, anh thích ngực bự, vậy anh xoa cho nó bự đi, hình như bắn tinh dịch lên cũng rất có ích đấy."

Tống Ải Phong bị động tác ngu ngốc lại mê người của cậu làm cho cặc bự cũng sắp nổ, lập tức đè người lên giường, gặm cắm bả vai tuyết trắng và vú mềm của Trần Bạch Mộng. Bàn tay to duỗi vào giữa hai chân, bỏ qua cặc nhỏ thẳng đứng mà trực tiếp công kích lỗ nhỏ mềm mại đã làm hắn thèm thuồng nguyên một đêm.

Chân của Trần Bạch Mộng bị tách ra, cậu lập tức kích động kêu dâm: "A a... Quá thoải mái, cặc bự địt chết em đi."

Tống Ải Phong ngừng động tác, cạn lời, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi còn chưa có đâm vào mà."

Trần Bạch Mộng chớp chớp mắt, đúng lý hợp tình nói: "Vậy anh nhanh lên đi chứ, em cứ giơ chân như này rất mỏi đó."

Tống Ải Phong thật sự không khống chế được, lật người Trần Bạch Mộng lại, hung hăng đánh vài cái lên cái mông mập của cậu, còn chưa hết giận mà dùng sức xoa bóp, giống như đang xoa bột. Con cặc của Trần Bạch Mộng chống lên giường, mông bị yêu thương, thoải mái ê a gọi bậy: "Đánh thật sướng, ưm ha... Tuy rằng rất sướng, nhưng mà a a... Em vẫn muốn cặc bự địt..."

Còn chưa nói xong, lồn dâm đau xót, quả nhiên có cây gậy cực bự thọc vào cơ thể. Tống Ải Phong đụ lồn nhỏ chặt khít, phát tiết tất cả cơn khó chịu mà Trần Bạch Mộng mang đến lên người cậu, hung ác tàn nhẫn địt, khiến cho Trần Bạch Mộng lắc lư trên giường, đầu gối vất vả chống đỡ cơ thể, muốn dễ chịu một chút nhưng vài cái đã bị con cặc trong người đâm đến vô lực, mềm mại nằm sấp xuống.

Cuối cùng cậu cũng được như mong ước bò lên giường tổng tài đại nhân, thoải mái hơn nhiều so với các bạn cùng phòng miêu tả, rất muốn cứ bị địt như vậy... Cũng may đêm còn rất dài, cậu có thể bị đụ thật lâu.

Bên này, Ân Yến Từ thành công đưa Trần Bạch Mộng đi, một mình trở về văn phòng. Nhìn hai người kia anh tới em đi, y vẫn không tự chủ nhớ đến người đàn ông của mình. Cũng không biết tại sao, y càng ngày càng ỷ lại Ân Phượng Sơn, mới tách ra không bao lâu đã nhớ nhung đến trái tim cũng phát đau.

Ân Yến Từ chủ động gọi điện cho Ân Phượng Sơn, lần đầu không có người bắt máy, lần thứ hai vẫn vậy... Tiếng chuông lần thứ ba vang lên hồi lâu, rốt cuộc mới có người nhận.

Giọng nói của nam nhân nặng nề khàn khàn, qua điện thoại truyền đến thế nhưng lại mang theo chút cứng rắn xa lạ.

Ân Yến Từ là người vô cùng mẫn cảm, lập tức phát hiện không đúng, nhưng vẫn ôn nhu nói: "Ông xã, em nhớ anh..."

Giọng nói của nam nhân còn nặng hơn vừa nãy, gằn từng chữ nói: "Ân Yến Từ, hôm nay tôi không muốn để ý đến em."

Dứt lời, cuộc gọi bị cắt đứt.

Ân Yến Từ ngơ ngác cầm di động, khó hiểu.

Tổng bộ Thiên Hoàng Minh, khuôn mặt Ân Phượng Sơn âm trầm ném điện thoại đi. Yến Từ, hôm nay tôi không thể gặp em, thậm chí không thể nghe được giọng nói của em, bởi vì tôi sợ mình sẽ không khống chế được mà làm ra chuyện khiến em tổn thương.

Lại một chai rượu mạnh bị hắn rót vào bụng, trước mắt là một tấm ảnh gia đình. Hình chụp có hơi mở, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến nụ cười của những người bên trong. Có một đôi vợ chồng dẫn theo hai đứa nhỏ đáng yêu, ngón tay Ân Phượng Sơn run rẩy xẹt qua bên góc ảnh chụp, không dám đụng vào khuôn mặt của cặp vợ chồng kia.

Hai mươi năm, bọn họ rời đi đã hai mươi năm. Hôm nay là ngày giỗ của họ.

Đó là ba mẹ nuôi của hắn, cứu hắn lúc hắn mới vài tuổi, sau đó nuôi hắn như con ruột, cho hắn một đoạn thơ ấu hạnh phúc. Nhưng mà, hắn còn chưa kịp lớn lên, không kịp báo ơn, bọn họ cũng đã rời xa. Năm đó hắn chỉ mới mười lăm tuổi, mang theo đám người còn dư lại của Thiên Hoàng Minh, giết người như không muốn sống nữa, dùng hết tất cả thủ đoạn, diệt sạch tất cả những người gây ra cái chết của ba mẹ hắn.

Ngay cả đầu sỏ gián tiếp... Ân Phượng Sơn đau khổ nhắm chặt mắt, hắn có cách nào với bọn chúng. Không thể giết cũng không thể thương tổn, chỉ có thể không ngừng tìm phiền phức cho anh ta, tự nói với mình là đang báo thù. Hai mươi năm, liên tục nhắc nhở đối phương, bởi vì sai lầm của anh nên tạo nên cái chết của ba mẹ. Tựa như có con dao nhỏ không ngừng lăn lộn trong tim hắn, không chết nhưng cũng bị thương đến máu thịt lẫn lộn.

Mà người bị Ân Phượng Sơn nhớ thương cũng không sống tốt được. Ân Ngọc Hoàng không đến tế ba mẹ, mấy năm qua hắn sống mơ mơ hồ hồ, cố tình không quan tâm đến ngày tháng, tồn tại như một cái xác không hồn. Chống đỡ hắn sống sót, chính là Ân Yến Từ, cho dù bởi vì tâm bệnh mà hắn không chịu tiếp cận đứa nhỏ kia.

Nói như vậy cũng không đúng, bởi vì hắn không phải là người có tư cách chết đi. Ân Phượng Sơn từng chỉ vào mũi hắn chất vấn: "Anh có mặt mũi xuống âm tào địa phủ gặp mặt ba mẹ sao?"

Mà người đàn ông kia nói: "Nếu em dám chết, tôi dám đào mộ quật xác, khiến cho người mà em để ý nhất sau khi chết cũng không được yên bình."

Có thể làm cho hắn bình tĩnh cũng chỉ có công việc, làm việc không biết ngày đêm, đây cũng là nguyên nhân Ân thị phát triển được như ngày hôm nay. Thư ký cũng tăng ca cùng hắn, bỗng nhiên vội vã xông vào nói: "Ân tổng, hàng của chúng ta bị người ta trộn ma túy vào, lúc ở cảng bị cảnh sát mang đi, ngài nhanh nghĩ cách đi ạ. Nếu như không giải quyết được thì chỉ sợ toàn bộ nhân viên Ân thị đều phải chịu liên lụy."

Không cần đoán cũng biết đây chắc chắn là bút tích của Ân Phượng Sơn. Mấy năm nay, Ân Phượng Sơn luôn nghĩ cách đa dạng để lăn lộn hắn, mang nhiều phiền phức đến cho Ân thị, bây giờ là lần tàn nhẫn nhất. Nếu tội danh buôn lậu ma túy, đầu cơ trục lợi hình thành, sau đó lại tra đến nơi phát ra ma túy, thêm vào tội danh thông đồng với thế lực nước ngoài, chắc lúc đó hắn và Ân Yến Từ, tính cả tập đoàn Ân thị cũng sẽ cùng nhau xong đời.

Ân Phượng Sơn, cậu cũng đủ tàn nhẫn đấy.

Có thể giải quyết chuyện này, ngoại trừ cảnh sát cấp cao cũng chỉ có Thiên Hoàng Minh. Chắc là gần đây Ân Phượng Sơn khó chịu, dùng thủ đoạn tàn nhẫn chờ hắn đến cầu xin... Sau khi xảy ra chuyện đó, hắn không gặp lại người em trai này nữa, hắn thừa nhận, là hắn yếu đuối không dám gặp. Một khi hắn lộ diện, chọc giận Ân Phượng Sơn, ai biết cậu ta sẽ trả thù thế nào, có khi còn liên lụy đến Ân Yến Từ.

Ân Ngọc Hoàng thở sâu, quay đầu bảo thư ký: "Chuẩn bị xe, tôi sẽ đi tìm người có thể giải quyết chuyện này."

Xe từ cửa Ân thị chạy đến sở cảnh sát ở trung tâm thành phố, Ân Ngọc Hoàng xuống xe, sống lưng thẳng tắp, tây trang màu xám bạc càng làm cho hắn càng thêm động lòng người, cao lớn xinh đẹp. Hắn lễ phép nói với người gác cổng: "Tôi tìm Mạnh Hoài Thanh, làm phiền anh thông báo một chút, cứ nói có một người họ Ân... muốn gặp anh ta."

Bảo vệ cửa dò hỏi một tiếng, quả nhiên hắn được cho đi vào.

Ân Ngọc Hoàng không đi thang máy, đi từng bước một bò lên lầu 5. Lúc bước lên thang lầu, cho dù hắn đã cố gắng đi chậm lại kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng vẫn tới cửa.

Đối phương đang đợi hắn, lúc bốn mắt nhìn nhau, Ân Ngọc Hoàng cơ hồ mất đi tri giác, giống như linh hồn cũng bị rút khỏi thân thể, chỉ để lại cảm giác đau đớn tê dại.

Lại gặp mặt, trong cửa ngoài cửa, hai mươi năm.

Mạnh Hoài Thanh nghiêng người cho hắn vào, nhìn chằm chằm tấm lưng thẳng tắp, đôi chân cứng đờ của Ân Ngọc Hoàng...

Sau khi ngồi xuống, Ân Ngọc Hoàng nỗ lực vứt đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói: "Chuyện ma túy, tôi muốn mời anh giúp đỡ."

Mạnh Hoài Thanh nhìn chằm chằm hắn, nhàn nhạt nói: "Hai mươi năm không gặp, em chỉ muốn nói với anh chuyện này sao?"

Ân Ngọc Hoàng cúi đầu, cười khổ: "Giữa chúng ta còn gì khác để nói à?"

Thân thể cao lớn của Mạnh Hoài Thanh nửa quỳ trước người Ân Ngọc Hoàng, nhẹ giọng nói: "Ngọc Hoàng, hai mươi năm này em sống quá vất vả, nếu đã chịu gặp lại anh, vậy có thể cho anh thêm một cơ hội, để cho anh chăm sóc cho em được không? Anh chưa từng quên em..."

Ân Ngọc Hoàng nhìn khuôn mặt đã từng bị hắn khắc sâu vào trong xương cốt, không có chút thay đổi gì kia, nhàn nhạt nói: "Anh cũng biết, không có khả năng. Lúc này đây tôi xin anh giúp tôi, coi như là... vì Yến Từ."

Mạnh Hoài Thanh đột nhiên đứng lên, cả người căng chặt, không phân rõ là phẫn nộ hay là không cam lòng. Gã đột nhiên cười lạnh: "Nếu muốn xin anh giúp đỡ, vậy phải mang thành ý ra, em biết rõ anh muốn cái gì, Ân Ngọc Hoàng."

Mạnh Hoài Thanh thừa nhận, gã không phải là người tốt, chưa bao giờ là người tốt.

Cơ thể Ân Ngọc Hoàng run lên, nhưng vẫn đứng dậy khỏi sô pha, đứng trước mặt nam nhân. Dưới ánh đèn sáng ngời, hắn lại không cảm nhận được chút ấm áp nào. Đôi tay run rẩy cởi bỏ nút áo, áo khoác rơi xuống đất. Sau đó là quần, dễ dàng bị lột bỏ, lộ ra đôi chân dài trắng nõn xinh đẹp. Nút áo sơ mi có hơi nhiều, nhưng rất nhanh đã bị cởi hết, hắn cắn môi cởi áo ra. Bên trong thế nhưng lại không phải bằng phẳng, ngược lại có tầng vải buộc ngực lại, cuốn rất chặt, nhưng rõ ràng có chút chật, vậy nên thịt vú bị ép phải lồi ra, ở giữa có thể thấy rõ hình dạng núm vú, thật sự rất dâm đãng.

Tổng tài tinh anh suốt ngày tây trang chỉnh tề, vẻ mặt cấm dục lại là người đẹp có được vú bự mông to, bị quần áo cứng nhắc che mất phong tình vốn có.

Mạnh Hoài Thanh đỏ mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Tiếp tục."

Ân Ngọc Hoàng bất đắc dĩ, đành phải gỡ bọc ngực xuống, thả cặp vú bự to tròn dâm đãng ra, lại cởi quần lót, trần như nhộng đứng trước mặt Mạnh Hoài Thanh.

Mạnh Hoài Thanh dùng tư thế ôm công chúa ôm hắn lên giường. Gã làm lơ sự cứng đờ và kháng cự của Ân Ngọc Hoàng, giống như đang tìm kiếm bảo bối mà chậm rãi tách hai chân hắn ra, nhìn về phía chỗ kín mà mình ngày đêm mơ tưởng kia. Lỗ nhỏ nhiều năm chưa từng bị chạm vào non nớt như thiếu niên, đẹp đến làm người ta phát cuồng.

Bàn tay to ấm áp của Mạnh Hoài Thanh phủ lên, nhẹ nhàng xoa niết, thấp giọng hỏi: "Em dùng nơi này sinh con cho tôi phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro