Chương 13: Quay video bảo mẫu dâm đãng đút sữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị chụp ảnh nóng mà còn phải giảng giải các loại tư thế cho thiếu gia ngốc, đây chỉ sợ là việc có độ khiêu chiến nhất trong mấy chuyện dâm loạn, nhưng Vân Khê lại cảm nhận được khoái cảm cực hạn từ việc này. Bởi vì nguyên nhân gia đình, từ nhỏ đến lớn cậu như đang đi trên lớp băng mỏng, có thói quen dùng bộ mặt lạnh nhạt che giấu đi các loại cảm xúc, dần dà, trong lòng cậu cũng kết băng thật dày, ngẫu nhiên lại có ngọn lửa bốc lên, còn không đợi nó cháy hết đã bị băng cưng đông lạnh toàn bộ.

Cho đến khi gặp được Đường Diệc Minh, nụ cười ngốc nghếch như ánh mặt trời của đối phương làm cậu vô cùng yên lòng, giống như từ một nơi băng tuyết ngập trời đi đến ruộng hoa tươi mát dưới ánh mặt trời, không cần phải phòng bị, có thể thả bản thân chân thật nhất trong cơ thể ra ngoài. Một Vân Khê ôn nhu, dâm đãng lại khát vọng ấm áp.

Đặc biệt là lúc phóng túng ở trên giường, giống như đang đặt mình trong thế giới cực lạc khiến cho Vân Khê chìm đắm không thể tự thoát ra được. Khoái cảm giống như sương mù được bị tầng mây màu xanh băng lúc rạng sáng đẩy ra từng chút, khiến cho mỗi lúc Vân Khê nhìn Đường Diệc Minh đều cảm thấy người này tốt đẹp đến mức phát sáng. Có thứ gì đó đang kích động ở trong lòng, như vậy còn chưa đủ, bọn họ còn có thể chìm đắm càng sâu, có thể càng vô sỉ phóng túng...

Vân Khê nắm lấy cái tay đang chụp hình của Đường Diệc Minh, mềm mại nói: "Thiếu gia, chụp như vậy không thể nhìn thấy mặt Vân Khê được, chúng ta quay video đi. Em thấy có người quay video làm việc một ngày của mình đấy, thiếu gia giúp Vân Khê quay một đoạn, một ngày làm việc của bảo mẫu dâm đãng có được không?"

Đường Diệc Minh nhìn bộ dáng phát nứng kia của Vân Khê, con cặc cứng đến phát đau tuy rằng rất muốn trực tiếp đụ cậu, nhưng hắn càng tò mò Vân Khê còn có thể chơi tới cỡ nào. Giả ngu đúng là có nhiều chỗ tốt, lừa hết tính dâm của bảo mẫu ra ngoài.

Sau khi sắp đặt camera xong, Đường Diệc Minh đè Chu Vân Khê đang trần truồng lên giường, bên cạnh còn có bộ đồ lót vừa mới mua. Chu Vân Khê sung sướng rên rỉ, giang tứ chi tùy ý động tác của Đường Diệc Minh. Đường Diệc Minh giả ngu vô cùng chuyên nghiệp, cười ngây ngô nói: "Cái vú Vân Khê lúc nằm xuống cũng thật bự, muốn ăn vú."

Chu Vân Khê không nhịn được vặn vẹo cơ thể quơ quơ cặp vú to kinh người, sau đó nâng cái vú bên trái lên, nhéo thịt vú, đưa núm vú đến bên miệng Đường Diệc Minh, sau khi bị thiếu gia ngậm lấy liếm mút, cậu nói với máy quay: "Công việc của bảo mẫu dâm đãng bắt đầu rồi, ưm a... Trước tiên phải đút thiếu gia ăn vú, ưm ha... Uống sữa, thiếu gia... Nhẹ một chút, thật thoải mái, mỗi ngày đều được thiếu gia chơi thoải mái, vú bự thích bị anh hút, ưm a a..."

Vào nhà họ Đường không lâu, cái vú bị Đường Diệc Minh ngày đêm xoa nắn đã mẫn cảm không chịu nổi, lúc nào cũng sẽ có cảm giác trướng trướng. Lúc trước Vân Khê nghi ngờ có phải mình sắp ra sữa rồi không, quả nhiên liền ứng trong hôm nay, hôm nay Đường Diệc Minh vô cùng kích động, xoa bên phải, hút bên trái, hai bút cùng vẽ, đặc biệt dùng sức. Vân Khê bị hắn chơi làm cơ thể run rẩy, ngón tay nắm chặt sàng đan, bỗng nhiên bộ ngực tê tê, giống như có chất lỏng đang tụ tập chỗ núm vú.

Đường Diệc Minh hút một cái, trong miệng thế nhưng lại có hương sữa ngọt nồng. Vân Khê khó nhịn kêu dâm: "Ra sữa, ưm a a... Bảo mẫu dâm bị thiếu gia chơi, a ha... Vú sướng quá, thiếu gia uống nhiều một chút, thích quá..."

Tất nhiên Đường Diệc Minh sẽ không khách khí, thay phiên hút mút hai cái vú, ăn đủ rồi nhưng vẫn không chịu buông ra, ác liệt bóp chặt một đôi vú trắng nõn đĩ đượi, nhìn sữa phun ra từ núm vú, dần dần dính đầy bộ ngực Vân Khê.

Chờ sữa bị vắt xong, hai người đều bị lửa dục thiêu đốt, Đường Diệc Minh khàn giọng nói: "Vân Khê, cặc bự đau quá, muốn làm chuyện xấu hổ, giống như đó ấy."

Vân Khê cũng rất muốn thử nghiệm cái tư vị mất hồn kia, nhưng mà cậu còn chưa có chơi tình thú xong đâu, cứ treo miệng nam nhân trong chốc lát, đến lúc đó chắc sẽ càng sung sướng. Nghĩ xong, Vân Khê liền ngồi dậy, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve lồng ngực và bụng dưới của nam nhân. Lúc nắm lấy con thú dữ kia cách quần lót, cậu lại không nhịn được mà run rẩy, thật sự rất to. Cậu vuốt ve Đường Diệc Minh, ôn nhu nói: "Thiếu gia, bây giờ còn chưa được nha, bé bảo mẫu còn có chuyện chưa làm xong, chờ người ta xong rồi mới có thể làm chuyện đó với thiếu gia nhé."

Đường Diệc Minh ra vẻ nghi ngờ, hỏi: "Vân Khê còn phải làm gì nữa?"

Cảm xúc trơn nhẵn trên tay nhắc nhở cậu, Vân Khê đỏ mặt nói: "Bé bảo mẫu phải giặt quần lót cho thiếu gia."

Đường Diệc Minh phối hợp đứng lên, để cho Vân Khê khom người cởi quần lót của hắn, hai cái bánh bao lắc lư theo, còn dính sữa trắng đục, nhìn xuống dưới, đúng là phong cảnh tuyệt đẹp. Vân Khê trực tiếp đưa quần lót của nam nhân đến dưỡi mũi ngửi ngửi, say mê hút một lúc lâu, lại lấy nó chà lau sữa trên ngực, cười quyến rũ với màn ảnh: "Quần lót của thiếu gia rất thơm, có mùi đàn ông rất nồng, bé bảo mẫu rất thích. Em muốn đi giặt quần lót, ừ phải rồi, phải mặc quần áo đã."

Cái gọi là mặc quần áo, thế nhưng lại là tròng cái bộ nội y bị nam nhân xé rách lúc nãy kia lên người. Vân Khê vừa mặc vừa nói: "Cái vú bị nịt vú bọc lại không thoải mái chút nào, còn có quần lót nữa, em ghét nhất là mặc quần lót, em vẫn thích ở truồng ra phố hơn."

Đường Diệc Minh ở bên cạnh tiếp lời: "Vậy Vân Khê đừng mặc nữa, Vân Khê trơn bóng mới đẹp."

Vân Khê không thuận theo, nói: "Đây là quần áo làm việc của bảo mẫu dâm đãng, lúc làm việc cần phải chuyên nghiệp."

Cậu vào nhà vệ sinh múc một chậu nước rồi quay lại phòng ngủ, để quần lót của Đường Diệc Minh vào trong chậu nước, quỳ trên mặt đất giặt. Cậu cơ hồ là dùng tay chân quỳ rạp xuống đất, cái mông chu lên cao, nút buộc quần lót bị xé rách hơn một nửa, hai cái lỗ dâm ướt nhẹp đều lộ ra ngoài. Đường Diệc Minh thả rông cặc đứng bên cạnh, động eo, dùng cặc bự đánh lên mặt Vân Khê. Con cặc thô to dán lên cái má trắng nõn, sự tương phản này đánh sâu vào thị giác, hình ảnh vô cùng dâm uế.

Vân Khê thất thần quấy nước, lực chú ý lại đặt hết lên cái buồi bự của nam nhân, cậu hưởng thụ khoái cảm khi khuôn mặt bị địt, nhịn không được quay đầu ngậm lấy đầu khấc vào trong miệng phun ra nuốt vào, ăn hết nước dịch ở chỗ lỗ tiểu.

Đường Diệc Minh cố ý trêu cậu: "Vân Khê giặt xong rồi à?"

Vân Khê đành phải lưu luyến nhả cặc ra, đôi mắt còn nhìn chằm chằm nó không bỏ, thấp giọng nói: "Cặc của thiếu gia thật lớn, bự hơn nhiều cặc của Vân Khê, em rất thích ăn..."

Đường Diệc Minh thật sự không thể chịu nổi bộ dạng dâm đãng này của cậu, nhấc Vân Khê lên, để cậu ngồi xổm dưới đất, con cặc trực tiếp cắm vào giữa hai cái vú cao ngất.

Vân Khê kinh sợ, vịn vào nam nhân mới miễn cưỡng ngồi vững. Cặc bự thế tới rào rạt, nhanh chóng thọc vào rút ra ở khe vú, cọ xát thịt mềm non mịn. Hai vú mềm mại rất nhanh đã bị địt tới đỏ lên, nhưng khoái cảm cuồn cuộn không ngừng lại làm cho Vân Khê không nỡ đẩy nam nhân ra. Cơ thể cậu bị đâm chọc làm cho trước sau đều bị kích thích, ngọn tóc ướt đẫm mồ hôi, theo động tác đưa đẩy mà lắc lư.

Đường Diệc Minh nảy sinh ác động mà địt, khen: "Thật thoải mái, ưm... vú bự của Vân Khê cũng địt sướng giống như lồn dâm vậy.

Nam nhân vừa nói xong, Vân Khê dường như bị nhắc nhở, lồn đĩ ngứa đến phát điên, giống như bị vô số con sâu gặm cắn. Nhưng cậu theo bản năng cảm thấy lỗ lồn mình thuộc về Đường Diệc Minh, cậu không chịu dùng ngón tay tự mình đùa bỡn, đành phải bắt lấy con cặc đang nhếch lên của mình mà chà xát, muốn giảm bớt cảm giác trống rỗng dưới hạ thể.

Sữa trong vú bị nghẹn lâu ngày nên vô cùng nhiều, bị cặc lớn tàn nhẫn địt mười mấy cái lại không ngừng phun ra khỏi núm vú. Chỉ thấy cặp vú trắng nõn xinh đẹp bị cây gậy thô to chà đạp, đâm ra sóng vú dâm đãng, theo con cặc ra vào, lỗ vú còn có dòng sữa cuồn cuộn không ngừng trào ra ngoài... Có một ít bị văng lên, có một ít chảy tới bụng nhỏ, còn có một chút dính vào trên con cặc của nam nhân.

Vân Khê ôm đùi nam nhân cọ lên đùi mình, cho dù đụng tới chỗ nào cũng được, cậu sắp bị trống rỗng tra tấn đến chết, chỉ có thể bất lực mà kêu dâm: "Thiếu gia, a ha... Lại địt nữa, vú sướng muốn chết, hức hức... Lồn nứng ngứa quá, thiếu gia cũng đụ cái lồn của đĩ bảo mẫu đi, nó cũng sẽ phun nước mà, ưm a... Bảo mẫu dâm đãng bắn tinh, lồn dâm cũng muốn, muốn bị chơi đến phun nước...

Quả nhiên tần suất thọc vào rút ra của Đường Diệc Minh nhanh hơn, khoái cảm từ vú lan truyền khắp toàn thân, cuối cùng đều tụ tập xuống hạ thể, tầng tầng chồng lên, thế nhưng cái lồn dâm của Vân Khê chưa bị động vào lại trực tiếp phun nước. Càng xấu hổ chính là, cậu đang banh chân ra đối diện với chậu nước, âm tinh liên tục phun ra tất cả đều rơi vào chậu giặt đồ đó.

Đường Diệc Minh nhìn Vân Khê đang đỏ cả người, thấp giọng nhắc nhở cậu: "Nước lồn của Vân Khê phun hết vào trong chậu rồi kìa."

Vân Khê vừa xấu hổ lại vừa sảng khoái, cao trào kịch liệt qua đi, toàn thân đều có loại cảm giác lười biếng, nũng nịu, khát vọng được người khác che chở cưng chiều. Nam nhân lại là người rất biết yêu thương cậu, cặc lớn vẫn địt vú như cũ, tốc độ lại chậm dần, cọ xát từng chút từng chút, làm cậu thoải mái không thôi. Đầu Vân Khê dán lên bụng nhỏ của nam nhân, nói: "Vậy dùng nước dâm, ưm hừ... Giặt quần lót cho thiếu gia, giặt sẽ càng sạch hơn, ha a... Trên quần lót của thiếu gia, đều là mùi của Vân Khê..."

Đường Diệc Minh bị tiểu yêu tinh Vân Khê này quyến rũ đến mức sắp nổ tung, con cặc vẫn còn đang cứng ngắc, thấy Vân Khê đã bình phục một chút, lập tức kéo người lên giường vào vấn đề chính.

Trong cửa lồn đều là nước dịch dâm đãng, lối đi cũng ướt mềm, cặc bự địt vô quả thật là giống như tiến vào thiên đường tuyệt diệu. Đường Diệc Minh cũng không khách khí, cái eo gấu đẩy mạnh, vừa bắt đầu đã kịch liệt đụ địt.

Đây trùng hợp cũng là tốc độ mà Vân Khê thích nhất, cái lồn nứng đói khát nửa ngày cuối cùng cũng được lấp đầy, cậu sướng đến mức sắp tan thành nước, chỉ nhớ kêu dâm: "Cuối cùng thiếu gia cũng chịu đụ em rồi, sướng muốn chết, a ha... Lồn dâm thật thoải mái, thiếu gia giỏi quá ưm a a..."

Ban ngày tuyên dâm nhưng hai người cũng không chịu kéo màn, tận tình lăn lộn ở trên giường, chăn bị chơi đến nhăn lại. Chờ đến khi Đường Diệc Minh tận hứng, Vân Khê đã mệt đến mức nằm liệt. Hai người ôm nhau nằm một lát, Đường Diệc Minh buông Vân Khê ra rời giường trước.

Nhưng mà, Đường Diệc Minh vừa mới ngồi dậy, Vân Khê đã lập tức dán lại, ôm eo nam nhân từ sau lưng, bộ dáng ỷ lại, không nỡ hỏi: "Thiếu gia đi đâu vậy, anh mặc kệ Vân Khê sao?"

Trời biết vì sao cậu lại nói mấy lời buồn nôn như thế này, nhưng sau cao trào, thể xác và tinh thần thật sự quá mềm mại và mẫn cảm, bây giờ chỉ muốn được nam nhân ôm, cùng nằm trong chăn.

Đường Diệc Minh xoay người lại chôn trong ngực cậu, không vui nói: "Tôi không muốn rời khỏi Vân Khê đâu, nhưng mà anh hai hư lắm, anh ấy nói muốn đi nước Mỹ chữa bệnh, không còn nhiều thời gian, bảo tôi phải vẽ xong sớm."

Lại là vẽ... Lúc trước Đường Diệc Minh đã nhắc tới một lần, Vân Khê thử thăm dò hỏi hắn, kết quả nam nhân lại không trả lời rõ ràng. Vân Khê chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần nữa: "Vẽ thứ gì mà quan trọng như vậy, làm thiếu gia phải mệt mỏi?"

Đường Diệc Minh chớp chớp mắt, dường như muốn nói cho Vân Khê, nhưng cuối cùng vẫn chu chu miệng, không tình nguyện nói: "Anh hai không cho nói, là bí mật."

Vân Khê có thể khẳng định, thứ mà Đường Tiêu dặn Đường Diệc Minh vẽ, nhất định là bản thiết kế vũ khí trong lần giao dịch mới nhất này của nhà họ Đường, cũng là thứ mà cậu muốn tìm. Nếu là lúc trước, có lẽ cậu sẽ ngừng hỏi, sau đó sẽ nói bóng gió, đỡ khiến người khác nghi ngờ. Nhưng bây giờ Đường Diệc Minh sắp đi Mỹ rồi, thời gian còn lại của cậu không nhiều lắm.

Nghĩ vậy, Vân Khê cắn môi, nửa thật nửa giả nói: "Nhưng mà Vân Khê không muốn rời xa thiếu gia, thiếu gia thật hư, vừa mới đụ lồn nhỏ của người ta xong đã không cần người ta rồi... Đừng như vậy mà, Vân Khê muốn được thiếu gia ôm."

Vân Khê nằm trong lồng ngực Đường Diệc Minh, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của nam nhân, từ chân chất ngây thơ đã biến thành lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh lộ ra vài phần xảo trá. Nhưng mà lời nói và giọng điệu phát ra từ trong miệng hắn lại giống như đúc đứa ngốc: "Được, vậy tôi ôm Vân Khê đi."

Đường Diệc Minh ôm Chu Vân Khê vào thư phòng, tìm được một cái ô vuông từ trên giá sách phức tạp, sau đó rút ra một tập tài liệu lớn. Lúc trước Vân Khê đã tìm rất lâu nhưng vẫn không phát hiện thứ này, quả nhiên được giấu vô cùng kỹ. Xem ra làm bảo mẫu lẫn vào nhà họ Đường là vô dụng, dùng cơ thể thu phục Đường Diệc Minh mới là lựa chọn chính xác nhất của cậu.

Vân Khê liền yên tĩnh ngồi bên cạnh nam nhân, ôm eo hắn, nhìn nam nhân ngồi đó viết viết vẽ vẽ. Vân Khê giả bộ mệt mỏi, đôi mắt lại trộm quét qua tờ giấy trên bàn. Thế nhưng thật sự là bản thiết kế vũ khí mới nhất, còn có kế hoạch mậu dịch mà bọn họ muốn có.

Con mồi ở ngay trước mắt, Vân Khê thật sự không kìm nén được, sợ đồ đến miệng lại bay mất. Cậu đứng dậy đi nấu sữa bò cho Đường Diệc Minh, bỏ thêm chút thuốc mê vào bên trong, sau khi Đường Diệc Minh uống xong không bao lâu đã ngã trên bàn.

Vân Khê vội vàng lấy cái camera bé như lỗ kim ra, chụp hết mấy thứ ở trên bàn, hơn nữa cố gắng không đụng vào bất cứ tờ giấy nào. Với tình trạng bây giờ của Đường Diệc Minh, chắc là không nhìn ra cậu đã động tay động chân.

Làm xong hết, Vân Khê lập tức ghé vào trên người Đường Diệc Minh giả vờ ngủ. Chờ hắn tỉnh lại thì nói mình ngủ quên mất...

Thành Huyến Hoa, tổng bộ Thiên Hoàng Minh.

Ân Phượng Sơn đứng trước gương sửa sang lại cà vạt, bên cạnh bàn là một bó hoa hồng đỏ và một cái hộp quà xinh đẹp. Trong hộp là xích chân mà hắn muốn đưa cho Ân Yến Từ, là loại trân châu màu xanh biển được khảm mấy ngôi sao lấp lánh, giống như ánh sáng giao nhau giữa biển sâu tối đen và không trung xanh thẳm, thần bí mê người lại có chút phong tình kì lạ. Loại châu báu này có một cái tên rất êm tai, Hoa Hồng La Bàn, rất xứng đôi với khí chất xinh đẹp nhiễm yêu khí kia của Ân Yến Từ.

Lúc trước, tâm trạng hắn không tốt nên đã cúp điện thoại của Ân Yến Từ, nhóc con kia không gọi lại, không biết có phải đã giận dỗi rồi hay không. Hắn thật sự rất hận Ân Ngọc Hoàng, nếu không phải anh ta đột nhiên đưa ra ý định muốn tẩy trắng thì cha mẹ Ân chắc chắc sẽ không chết. Mặc dù người mất là ba mẹ ruột của Ân Ngọc Hoàng nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Ân Phượng Sơn hận hắn.

Ân Phượng Sơn đã mất ba mẹ từ lúc rất nhỏ, sống không bằng chết, là nhờ ba mẹ Ân nhận nuôi hắn, cho hắn cuộc sống mới. Có thể nói, tất cả ấm áp mà hắn có được đều đến từ hai người họ, có thể thấy được, đối với hắn thì ba mẹ nuôi không những là người thân mà còn là tín ngưỡng để hắn dựa vào. Cho nên, hai mươi năm nay hắn mới không bỏ xuống được, càng lún càng sâu trong bóng tối thù hận, không ngừng tìm phiền phức cho Ân Ngọc Hoàng, bao gồm tiếp cận con của anh ta, lên giường với y.

Đó là chuyện mà hắn làm ra dưới cơn phẫn nộ vô vọng. Nhưng Ân Yến Từ quá lóa mắt, nhiệt tình như lửa, sự thâm tình của y hòa tan Ân Phượng Sơn, khiến hắn không thể không thừa nhận chính mình đã động tâm.

Có lẽ thứ có thể chiến thắng thù hận chỉ có tình yêu. Hắn không muốn lợi dụng Ân Yến Từ để trả thù Ân Ngọc Hoàng nữa, ngược lại chỉ muốn dùng quãng đời còn lại của mình cưng chiều y, bắt lấy ánh sáng không nhiều lắm trong sinh mệnh của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro