1. Thư cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi chàng trai năm ấy,

Bức thư này em gửi theo làn nước, trôi qua vùng đất đỏ, nương nhờ cơn gió hạ, gửi gắm con thuyền xưa, mượn dòng thơ câu chữ nhỏ, tặng mảnh tâm tình này cho người em thương.

Đã bao lâu rồi chưa gặp anh nhỉ? Năm năm đi qua như một hộp nhạc cũ, chỉ vài ba nốt nhạc là đã kết thúc. Người ta nghe xong chỉ kêu chán rồi, còn em lại chỉ cười, ôm mãi tấm chân tình này, nghe đi nghe lại hoài mà chẳng chán anh ạ.

Còn nhớ không anh, ngày thơ ta đã từng đùa vui thế nào. Anh đèo em qua con đê nhỏ, em cứ cười mà tay với thấy bụi cỏ dại. Ngày mưa trời lạnh man mác, mình nắm tay nhau chạy vụt qua mảnh đồi vàng. Để gió rít lạnh qua vành tai, để mưa phùn tạt vào cay mắt, để đôi chân hồng lấm đầy bùn đất, để cho môi em thắm mãi nụ cười.

Còn nhớ buổi trưa hè tháng Sáu không anh? Mình từng trốn trèo lên mảnh vườn hoa nhà cậu Tư. Cậu có la không anh nhỉ? Bởi mình đã hái trộm hoa tết vòng mà. Anh đã đội cho em vòng hoa thấm đẫm hương cúc nồng nàn, hương của bầu trời xanh trong, và hương của mối tình đầu khờ dại.

Ngày ta rời xa là vào ngày nào anh nhỉ? Em không nhớ rõ nữa...

Có lẽ là vào một ngày trời nắng ngọt như bao hôm khác, thế nhưng bầu trời đẹp đẽ hôm ấy lại nhuộm dần màu đen ngòm.

U em đã rất sợ, bà ấy hoang mang ôm chặt em cùng cậu vào lòng. Bà khóc nấc lên, em lo lắm, em lau mãi mà nước mắt vẫn không ngừng, ướt đẫm hai cánh tay. Bom đạn Mỹ ghê quá anh ơi, rơi rải rác xuống đầu. Em chỉ cần ngước lên trời cao, mở to mắt, thì lại cảm tưởng rằng nó sẽ rơi xuống ngay trước mặt.

Vào hôm ấy, chúng ta không còn là những đứa trẻ cần sự bảo bọc nữa, chẳng còn tiếng cười đùa trong trẻo như hôm nào. Sót lại vào ngày tối tăm đó chỉ là nụ cười buồn mang máng nét trầm tư.

Và em cũng trở thành thiếu nữ mười tám, trở thành một cô giao liên mang hai bím tóc nhỏ xinh...

Anh đã đi ra chiến trường hơn năm năm nay. Nơi chiến trường khốc liệt lắm anh ha, có lẽ là cuộc sống cảnh màn trời chiếu đất, đầu đội nón cối đã sờn, tay phải nghiêng mình chào trước lá cờ Tổ Quốc, tay trái ôm chặt họng súng vẫn lảng vảng khói bay. Chẳng cần lo cho em đâu anh ơi. Em chẳng còn là cô bé khờ dại năm nào. Chẳng cần phải đưa tay cho em nắm, anh chỉ cần đứng phía trước, hậu phương ở sau để em.

Má anh giờ đã gầy khọm đi. Em lo cho má lắm, bà ấy giống U quá. Mái tóc đen mềm thoang thoảng mùi bồ kết ngày nào giờ chỉ còn lấm tấm màu bạc. Lưng má cũng còng xuống, bởi vì phải cõng những bao thóc nặng nề, cõng theo cả thời xuân trẻ ngày xưa, cõng thêm cả những chấp niệm mơ hồ. Cái khăn cũ mèm cũng đã nhàu nát đi, ướt đẫm mồ hôi mặn chát. Em dặn má ráng giữ gìn sức khỏe chờ ngày anh về. Nhưng trong tâm em và má đều hiểu, ngày ấy còn xa lắm.

U lúc đầu chẳng cho em đi chiến trường. U bảo, ở đó khổ lắm, nhưng em là người Việt Nam mà, nước mình bị giặc xâm chiếm, sao em lại có thể ngồi yên được chứ. Anh biết không? Cả con Hoa ngày xưa mít ướt là thế, nhưng nay lại xung phong thành nữ chiến sĩ lấp hố bom cơ đấy. Em cũng định theo nó, nhưng chợt nghĩ, nếu em có thể làm giao liên, thì vô tình vào ngày nắng dịu mát mẻ nào đó, ta có thể gặp được nhau thì hay biết mấy.

Bức thư anh gửi lần trước em đã nhận được rồi. Nó vẫn còn vẹn nguyên ở đây, thắm mãi mùi thơm của tóc mai, thấm nhuần vị mặn của mồ hôi lăn qua gò má, thoang thoảng mùi khét của bom đạn chiến trường. Anh ở nơi xa hãy giữ gìn sức khỏe. Má ở nhà đã có em lo, nơi hậu phương xa đã có em gánh vác. Anh cứ yên tâm ở đó mà chống giặc. Khi nào bình, giặc Mỹ đi hết, anh về, anh ha?

Đông ấm,

Hoàn  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro