Chương 1 : Tiên cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 1:Tiên cảnh

 Trong số rất nhiều vị thần tiên trên trời, chỉ có Ngũ Tinh là linh căn của nhật nguyệt, là ngũ tạng của thiên thai, là tông khí thiên địa, nhật nguyệt nhờ đó mà rực sáng.Đông phương Tuế Tinh Chân Hoàng Quân, họ Trình Lan, tên Thanh Ngưng. 

Nam phương Huỳnh Hoặc Chân Hoàng Quân, họ Hạo Không, tên Tán Dung.Tây phương Thái Bạch Chân Hoàng Quân, họ Hạo Không, tên Đức Tiêu. 

Bắc phương Thìn Tinh Chân Hoàng Quân, tên Khởi Huyên, tự Tích Nguyên.Trung ương Trấn Tinh Chân Hoàng Quân, tên Tạng Mục, tự Đam Diên.

 Tuế Tinh Chân Hoàng Quân, tên Thanh Ngưng, người trần còn gọi là Đông phương Mộc Đức Chân Quân, sinh ra vạn vật trên thế gian, biến khổ nạn thành hạnh phúc, biến nỗi đau thành điều may mắn, nên được người đời vô cùng tôn kính.

 Họ thường đón ngài về để ngài phù hộ độ trì, đem lại mọi điều may mắn cho mình, thường tổ chức nghi lễ long trọng để tế ngài.Mặc dù mỗi vị thần tiên có thể biến hóa khôn lường, nhưng họ cũng có chân thân không thể mai một, hay cũng chính là diện mạo đích thực của mình. Chân thân của Thanh Ngưng, đầu đội vương miện, người mặc thanh hà thọ tước, chân đi hồng hoa đơn hà, tay cầm gậy ngọc, thắt lưng giắt cây kiếm Thất Kim Tinh và miếng ngọc bội trắng. Mặt ngài như ngọc trắng không tì vết, mắt sáng như sao đêm, môi đỏ như tranh, tóc đen như lụa, mọi linh khí của trời đất đều tập trung vào con người ngài.Có thể coi là ngôi sao rực rỡ nhất trên thiên giới.Rất nhiều vị thần tiên trên thiên giới, kể cả Vương Mẫu đều thích nghe tiếng đàn réo rắt của ngài. Chỉ có điều, ngài rất hiếm khi chơi đàn, không có tri âm, dù lẻ loi nhưng hà cớ gì phải dùng tiếng đàn để trút bầu tâm sự.Chốn bồng lai tiên cảnh là cuộc sống mà người dưới trần thế khát khao, mong đợi nhưng không thể đạt được.Thanh Ngưng chậm rãi rảo bước trên đám sương khói mịt mù, tiên cảnh nửa mơ nửa thực. Núi non, sông nước, rừng trúc, cây cầu, mái đình tươi đẹp xung quanh không còn giống với ngày hôm qua, nhưng dù thay đổi thế nào, trong mắt chàng vẫn là một bức tranh hư vô, vì bản thân nó là cảnh ảo.Thái Bạch Kim Tinh đang ngồi chơi cờ dưới mái đình, thấy chàng đi qua liền vui vẻ bước đến, tay vuốt chòm râu trắng, cười nói: "Đến đúng lúc quá, chơi với ta vài ván cờ nhé!""Chơi nghìn năm rồi, ngài không thấy chán hay sao?" Thanh Ngưng cười đáp, nụ cười luôn đọng trên môi chàng, cho dù là vui hay buồn."Dù gì cũng thú vị hơn so với việc ngài đứng không như vậy cả nghìn năm!" Thái Bạch Kim Tinh vuốt chòm râu trắng rồi than thở: "Ta không thể hiểu tại sao cùng một đạo hành, tướng mạo khôi ngô, tuấn tú của ngài ngàn năm không thay đổi, còn khuôn mặt già nua của ta cũng ngàn năm không đổi thay.""Đều là để chứng minh cho thân phận của mình mà thôi, ngài vui thì sẽ biến thành trẻ con ngay mà.""Ta không muốn các vị thần tiên trên thiên cung nhìn thấy ta lại phải dùng pháp lực để phân biệt thân phận của ta."Thanh Ngưng cười đáp: "Ngài lúc nào cũng ôm bàn cờ, dù biến thành gì thì mọi người vẫn đoán được là ngài.""Thế ngài có định chơi hay không?" Thái Bạch Kim Tinh giận dỗi nói.Thanh Ngưng không từ chối, chàng không có bất kỳ lý do gì để từ chối lời yêu cầu của người khác. Chàng không ăn, không uống, không ngủ, không luyện công, không luyện đơn được, xuống trần gian làm việc thiện, việc khó khăn nhất cùng lắm cũng chỉ cần mấy canh giờ.Bất kỳ thú gì, dù là các môn cầm, kỳ, thi, họa mà chàng từng thích nhất, sau khi sống hàng nghìn năm như thế này, chàng cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa.Thế nên đối với một người trẻ mãi không già như chàng, giết thời gian là việc duy nhất chàng có thể làm.Sau khi chơi mười ván cờ, Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy vỗ lên vai mình rồi than thở: "Thật sự nhiều lúc rất muốn biết mệt là cảm giác như thế nào."Thanh Ngưng liền lắc đầu nói: "Ngài hãy xuống xem người dân dưới trần gian, những người mà ánh mắt lộ rõ vẻ khát khao thì sẽ biết mệt là việc đau khổ đến nhường nào.""Trời tối rồi, ta cũng phải nghỉ thôi!" Thái Bạch Kim Tinh vung cây phất trần trong tay, màn trời trắng sáng lập tức biến thành màn đêm."Hà tất gì phải lừa mình lừa người, trên thiên cung làm gì có ngày và đêm?""Là do ngài thích nhìn thấu mọi vật mà thôi." 

Thấy Thái Bạch Kim Tinh rảo bước trong màn đêm và đi về phía cung điện của mình, Thanh Ngưng chỉ biết đứng tần ngần giữa đêm tối.Đúng vậy, không có đêm tối thì ánh sáng còn có nghĩa lý gì? Không có nỗi đau thì theo đuổi hạnh phúc làm gì? Không có xấu xa thì đề cao chân, thiện, mỹ còn ý nghĩa gì? Chàng sống nơi tiên cảnh không có bóng tối, không có nỗi đau, không có sự xấu xa như thế này thì còn gì có thể làm nữa?Thanh Ngưng chán chường quay về tinh cung của mình, bầu trời lại rực sáng, cung điện của chàng không có phong cảnh tươi đẹp như tranh, không có dãy hành lang quanh co khúc khuỷu, không có lầu các xinh đẹp, chỉ có một không gian trống trải. Chàng thích vẻ chân thực này, nếu không cần gì hết thì sao phải sở hữu những thứ đó.Mấy tiên nữ vội vã bay ngang qua, thu hút sự chú ý của chàng. Không phải vì vẻ đẹp tuyệt trần của các tiên nữ, mà vì đã lâu lắm rồi chàng không nhìn thấy các vị thần tiên vội vã như vậy.Tò mò chàng liền bám theo, nhìn thấy rất nhiều tiên nữ đang bận rộn, người thì đón lấy đất bùn vừa được đưa đến, chia ra và đặt gọn gàng. Người thì đang tỉ mỉ nặn đất bùn thành những hình người khác nhau, có người gắn linh hồn đựng trong chiếc bình vào những người đất đó, rồi vung tay đưa người được nặn bằng đất vào vòng luân hồi.Thanh Ngưng tò mò bước đến, lịch lãm hỏi: "Tiểu tiên đang làm gì vậy?"Tiên nữ liền đáp: "Tinh Quân, gần đây trần gian xuất hiện nhiều chuyện đại sự, số lượng người trần tăng lên nhanh chóng, không đủ để phân bổ, thế nên Vương Mẫu nương nương ra lệnh cho thần thiếp tạo thêm một số hình nhân."Thanh Ngưng chăm chú nhìn những hình nhân được nặn bằng đất, cho dù là trai hay gái đều có một số khiếm khuyết, khuôn mặt hoặc là quá to, hoặc lại quá nhỏ, các nét hết sức kỳ quái, kể cả có một số nét khá gọn gàng, nhưng người thì quá gầy, người lại quá mập..."Tại sao những hình nhân được nặn bằng đất này lại có tướng mạo kỳ quặc như vậy?""Tay nghề của tiểu nữ không khéo, hơn nữa phải nặn hàng nghìn, hàng vạn hình nhân, nên khó tránh khỏi có khiếm khuyết." Tiên nữ cười ngại ngùng."Thế tại sao không dùng pháp lực?""Loại đất nặn này được Nữ Oa nương nương dùng năm xưa, bà không dùng được pháp lực để biến số đất này thành hình nhân thì làm sao thần thiếp làm được!"Thanh Ngưng gật đầu, lặng lẽ nhìn họ bận rộn, nhìn từng hình nhân được phú cho sự sống rồi đưa vào vòng luân hồi. Đột nhiên chàng cảm thấy đây là một niềm vui, đã lâu lắm rồi chàng không có cảm giác này."Ta có thể nặn hình nhân cùng các nàng được không?" Thanh Ngưng hỏi."Nếu Tinh Quân muốn thì dĩ nhiên là được ạ!" Nói rồi tiên nữ đưa cho chàng một ít đất nặn.Thanh Ngưng đón lấy rồi lại bỏ xuống: "Chỗ đất này màu sắc không ổn lắm, có chỗ nào trắng hơn không?""Số đất vừa được đưa đến chỉ có vậy, có thể lô sau sẽ khá hơn."  Quả nhiên, sau đó không lâu lại có một nhóm tiên nữ mang rất nhiều đất nặn đến , chàng cẩn thận chọn ra nắm đất sạch nhất , trắng nhất rồi tìm một chỗ trống khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu nặn rất tỉ mỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro