Chương 3: Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dõi theo chiếc bóng u buông của nàng, tựa như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim ta.

Hàng ngàn năm qua, ta đã đọc được nỗi cô đơn và u buồn trong mắt nàng, nhưng nàng có hiểu niềm mong chờ và nỗi ngơ ngác của ta?

__

Hàng ngàn năm trước, chàng đã tạo ra một vẻ đẹp có 1-0-2,, dùng máu và nước mắt để phú cho tiểu nữ một trái tim thánh thiện, nhưng chàng không thể tặng cho tiểu nữ sự sống.

Tiểu nữ chỉ có thể đứng ở đó, mắt không được nhìn, tai không được nghe, miệng không nói được...

Tiểu nữ mơ màng nàng nghe thấy chàng nói chuyện với tiểu nữ, lúc đầu tiểu nữ không biết chàng đang nói gì,dần dần tiểu nữ đã hiểu, mỗi câu nói của chàng, tiểu nữ đều hiểu hết, không phải dùng tai mà là dùng trái tim, dùng tâm hồn của tiểu nữ để cảm nhận.

Chàng hỏi tiểu nữ tình yêu là gì? Hỏi tiểu nữ tại sao người trần lại có thể yêu đến chết cũng không hối hận?

Tiểu nữ đã nghe thấy, tiểu nữ đã nói với chàng bằng cả trái tim rằng: "Mặc dù tiểu nữ không phải cô gái đó,nhưng nếu có một ngày như thế, tiểu nữ cũng sẽ vì hạnh phúc của chàng mà hy sinh mọi thứ của mình." Nhưng chàng không nghe thấy, chàng có đôi tai, thế nên trái tim chàng không nghe thấy tiếng nói của tiểu nữ.

Cái vuốt ve và vòng tay âu yếm của chàng đã khiến cơ thể lạnh giá cuat tiểu nữ được sưởi ấm. Tiểu nữ đã nói với chàng bằng cả trái tim rằng: "Tiểu nữ cũng hạnh phúc, cho dù mãi mãi phải làm một bức tượng như thế này, chỉ cần mãi mãi được ở bên chàng, tiểu nữ cũng toại nguyện lắm rồi."

Tiểu nữ tin rằng chàng cũng vậy, chỉ cần có tiểu nữ ở bên chàng và lắng nghe chàng tâm sự, chàng cũng mãn nguyện rồi.

Tiểu nữ tưởng rằng đời đời kiếp kiếp đôi ta sẽ không bao giờ xa nhau, chỉ tiếc rằng cuối cùng tiểu nữ vẫn phải rời xa chàng. Tiểu nữ đã bị ném xuống vách đá cheo leo vạn trượng, tan xương nát thịt, linh hồn của tiểu nữ từ từ tan theo gió. Tiểu nữ biết rằng mình sắp phải biến mất, lòng tiểu nữ buồn vô hạn, từ đây sẽ không thể ở bên chàng, không thể lắng nghe bao tâm sự của chàng nữa.

Giây phút đó, niềm khao khát duy nhất của tiểu nữ chính là điều mà Thái Bạch kim Tinh nói là sự thật, sự tan vỡ của tiểu nữ là điều tốt nhất cho chàng.

Trong lúc thế giới của tiểu nữ là một khoảng trống hư vô, thì một nỗi đau xé lòng từ trái tim ập đến. Sau đó tiểu nữ mới biết đó là một giọt nước mắt, giọt nước mắt của chàng đã giúp tiểu nữ giữ được nguyên thần, để linh hồn tiểu nữ bắt đầu hội tụ.

Cho dù phải gánh chịu bao nỗi đau, tiểu nữ vẫn cố gắng hít lấy linh khí đất trời, vạn vật, mong có thể nuôi dưỡng sinh mệnh của mình. Không biết phải trải qua bao nhiêu năm, tiểu nữ mới có thể khôi phục lại được cơ thể đã tan xương nát thịt, mục đích chỉ là để giữ lại hình ảnh hoàn mỹ trong trái tim chàng.

Dần dần tiểu nữ đã nghe thấy nhịp đập của trái tim mình, nhìn thấy cảnh đẹp tuyệt vời dưới trần gian, nghe thấy tiếng chim hót, ngửi thấy hương hoa...Tiểu nữ rất muốn được nhìn thấy chàng, rất muốn biết mộ người tụ hội bao tinh hoa của đất trời có tướng mạo kim ngọc như thế nào, trẻ trung khôi ngô hay già nưa chậm chạp...

Cho dù chàng mang dáng vẻ nào, tình yêu và nỗi nhớ của tiểu nữ đối với chàng đều không hề thay đổi.

Trăm năm sau, tiểu nữ có thể cử động nhưng chỉ là điệu múa tuyệt vời giữa sông nước mênh mông. Tiểu nữ đã cất cao giọng, hát những giai điệu mà chàng thích nhất để thể hiện nỗi nhớ nhung da diết dàng cho chàng.

Tiểu nữ đã từng đi tìm bings chàng giữa chốn phàm tục, nhưng ngoài bức tượng mà người đời thờ cúng chàng ra, tiểu nữ không tìm được gì cả.

Vậy thì cách duy nhất có thể gặp được chàng là khổ luyện tu hành, chờ đợi một ngày nào đó được đứng trong hàng ngũ thần tiên, được lên thiên đình gặp chàng.

Tiểu nữ quay về núi hoa sơn, khổ luyện tu hành, không phân biệt ngày đêm, cố gắng hết sức mình để tích thiện duyên, cầu thiện quả. Tiểu nữ tin rằng, cho dù là bao lâu, chắc chắn tiểu nữ sẽ quay lại với chàng.

Tiểu nữ hiểu những quy định của thiên đình, cũng biết thần tiên không được nảy sinh tình cảm, tiểu nữ không cần trọn đời trọn kiếp chung sống bên chàng, chỉ mong được âm thầm ngắm chàng như thế này, được ở bên chàng đến muôn kiếp sau.

Những nỗi vất vả của tiểu nữ đã được đền đáp, được gặp chàng ở điện Kim Loan, như vậy tiểu nữ đã thỏa nguyện rồi.

Tiểu nữ nhận ra nỗi đau khổ của chàng và cũng cảm thấy rất đau đớn. Chàng đã ban tặng cho tiểu nữ trái tim và tâm hồn, chàng đã cho tiểu nữ tất cả, tiểu nữ cảm kích chàng và muốn âm thầm yêu chàng bằng cả tấm lòng.

Nhưng tiểu nữ không thể để chàng vì tiểu nữ mà phế bỏ ngàn năm tu hành, không thể để chàng vì tiểu nữ mà trọn đời trọn kiếp không thể trở lại.

___

Thanh Ngưng đột nhiên quay đầu lại nhìn vào đôi mắt sáng ngời.

"Sao nàng lại ở đây?" Thấy Y Vân vội vã cúi đầu bỏ đi, chàng bèn chặn lại.

"Vương Mẫu nương nương sai tiểu nữ dệt gấm vóc cho bà, tiểu nữ đang định đi lấy tơ vàng."

"Nàng là Y Vân hả?"

"Dạ"

"Dường như nàng rất sợ ta." Thấy nàng tránh mình, niềm hy vọng trong đáy mắt Thanh Ngưng biến thành sự hụt hẫng. Chàng tưởng rằng Y Vân xuất hiện gần cung Tuế Chân vì nàng đã nhớ ra được điều gì đó, thậm chí chàng còn cảm nhận được vẻ bối rối của nàng trong khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau ban nãy, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác.

"Dạ, căm ghét ạ." Giọng nàng cất cao hơn.

Thanh Ngưng cố gắng kiềm chế không để mình bột phát, bất chấp sự chống đối của Y Vân, chàng kéo nàng vào cung điện của mình.

Mọi thứ trong cung điện không có gì thay đổi, chỉ có điều nơi đó vừa xa lạ, vừa quen thuộc đối với Y Vân. Nàng vẫn tưởng Thanh Ngưng là vị thần thoát tục nhất trên thiên giới, những nơi thuộc về Thanh Ngưng sẽ như thơ như họa, như mộng như ảo, hôm nay nàng mới biết, hóa ra tất cả chỉ là một vùng trống không.

Thanh Ngưng buông bàn tay đang túm chặt nàng ra, bình thản nói: "Ta chỉ mong nàng đứng ở đây, nghe ta nói chuyện một lát, nàng thấy thế nào?"

Thanh Ngưng thấy nàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm lại nhìn về phía núi Hoa Sơn.

"Các vị thần tiên trên thiên giới rất kính trọng ta, chúng sinh dưới nhân gian luôn tôn thờ ta, nhưng ta chưa bao giờ biết rốt cuộc mình cần cái gì? Đã có thời gian ta nghĩ rằng mình rất cô độc, sống lẻ loi một mình trong thời gian dài đằng đẵng, cho đến khi sự xuất hiện của nàng đã làm thay đổi mọi thứ của ta.

Đối với một vị thần, làm bất cứ việc gì đều không phải tốn công mất sức, thực ra dốc hết tâm huyết là một niềm vui. Nhìn những thành tựu mà mình đạt được sau bao nỗi vất vả, lần đầu tiên ta hạnh phúc, một niềm hạnh phúc vì đã hy sinh.

Ta thích ngày ngày được ngắm điều tâm huyết của mình, tận hưởng cảm giác thành công đó. Mặc dù ta biết nàng không nghe thấy, nhưng ta vẫn muốn tâm sự mọi chuyện cho nàng nghe.

Ta coi nàng là tri kỷ, là người duy nhất hiểu được nỗi niềm trong lòng ta giữa trời đất bao la, cũng là người duy nhất có thể tồn tại vĩnh hằng với ta trong tam giới.

Dần dần ta đã quen với sự tồn tại của nàng, lần nào xuống trần ta cũng sợ nàng cô đơn, lần nào gặp chuyện gì hay ta đều nghĩ sau khi nghe nàng có vui không, gặp câu chuyện nào khiến ta cảm động, ta cũng sẽ chia sẻ với nàng, thậm chí gặp đồ vật gì hay, ta cũng muốn đem về cho nàng, chỉ tiếc nàng không có sinh mệnh, không thể sở hữu thứ gì cả.

Nếu một ngày nào đó nàng có thể nói chuyện với ta, mỉm cười với ta, thì ta sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả những gì ta đang có.

Ta đã tra cứu mọi sách cổ ở tam giới, thậm chí ta còn lặng lẽ cầu nguyện cho nàng trước Phật, mong nàng có được sinh mệnh, dù chỉ là một người trần có máu có thịt. Nhưng tiếc rằng hàng ngàn năm qua, nàng vẫn đứng như thế trước mặt ta.

Mặc dù niềm mong mỏi của ta không có cơ hội trở thành hiện thực, nhưng ta cũng đã thỏa nguyện lắm rồi.Chỉ cần có nàng bên cạnh, chỉ cần ngày ngày ta được nhìn thấy nàng.

Tiếc rằng tất cả nguyện vọng này ta cũng không thực hiện được, mặc dù ta có đạo hành ngàn năm, có pháp lực vô biên nhưng đứng trước nàng – người duy nhất ta muốn được sở hữu, ta không thể làm được gì, để mặc nàng tan xương nát thịt."

                                                 -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro