ngan thuan 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21 Trang 22 Trang 23 Trang 24 Trang 25 Trang 26 Trang 27 Trang 28 Trang 29 Trang 30 Trang 31 Trang 32 Trang 33 Trang 34 Trang 35 Trang 36 Trang 37 Trang 38 Trang 39 Trang 40 Trang 41 Trang 42 Trang 43 Trang 44 Trang 45 Trang 46 Trang 47 Trang 48 Trang 49 Trang 50 Trang 51 Trang 52 Trang 53 Trang 54 Trang 55 Trang 56 Trang 57 Trang 58 Trang 59 Trang 60 Trang 61 Trang 62 Trang 63 Trang 64 Trang 65 Trang 66 Trang 67 Trang 68 Trang 69 Trang 70 Trang 71 Trang 72 Trang 73 Trang 74 Trang 75 Trang 76 Trang 77 Trang 78 Trang 79 Trang 80 Trang 81 Trang 82 Trang 83 Trang 84 Trang 85 Trang 86 Trang 87 Trang 88 Trang 89 Trang 90 Trang 91 Trang 92 Trang 93 Trang 94 Trang 95 Trang 96 Trang 97 Trang 98 Trang 99 Trang 100 Trang 101 Trang 102 Trang 103 Trang 104 Trang 105 Trang 106 Trang 107 Trang 108 Trang 109 Trang 110 Trang 111 Trang 112 Trang 113 Trang 114 Trang 115 Trang 116 Trang 117 Trang 118 Trang 119 Trang 120 Trang 121 Trang 122 Trang 123 Trang 124 Trang 125 Trang 126 Trang 127 Trang 128 Trang 129 Trang 130 Trang 131 Trang 132 Trang 133 Trang 134 Trang 135

«

1

115

...

135

»

Ngận Thuần Ngận Ái Muội

25.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1112

Nhiệm vụ gian nan. (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Ngồi trên chiếc xe này, lúc đi trên đường, Dương Minh có chút không quen, nhưng mà, cũng may là xe chạy trên đường cũng không nhiều, lâu lâu thấy một chiếc, là xe tải chở người hay là xe quân dụng.

Nhưng mà, bất luận là xe gì, khi nhìn thấy chiếc Jeep của Dương Minh, và thấy giấy phép đặc biệt của xe, đều tránh rất xa. Điều này có thể thấy đươc, những vùng xung quanh đây đã bị Kars khống chế hết rồi.

Chiếc xe này thuộc về chính phủ của tướng Kars, những người này đương nhiên rất rõ ràng, sau này, Dương Minh mới biết được, thì ra Kars đã từng ngồi chiếc xe này, hèn chi nó có quyền uy lớn như vậy.

Nhưng mà, như vậy cũng có thể thấy được, Kars thật sự rất cần tiền, bởi vì ngay cả chiếc xe của hắn cũng tồi tàn như vậy, hèn chi vừa mới lên nắm quyền đã ăn tươi nuốt sống những thương nhân không hiểu biết gì như gia tộc Hoàng Nhạc Nhạc.

Bởi vì nước X thi hành chế độ quân nhân, cho nên trên đường cách nhau không xa đều có trạm gác, nhưng xe của Dương Minh vẫn chạy thẳng một đường, không bị người nào ngăn cản.

Chỉ là, sau khi ra khỏi thủ đô, đã có một đội binh sĩ tiến hành kiểm tra xe Dương Minh, tuy rằng bọn họ nhận ra xe của Kars, nhưng mà không biết Dương Minh và Vương Tiếu Yên, nên đề phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, bọn họ vẫn tiến hành kiểm tra.

Dương Minh cũng phối hợp với họ, đưa văn kiện có chữ ký của Kars ra, sau khi mấy người lính này xác định được văn kiện kia là thật, lập tức cúi chào cho đi.

Trong lòng Dương Minh rất rõ ràng, chiếc xe này dùng xung quanh đây rất tốt, nhưng mà, càng chạy xa thì thứ này lại càng không thể dùng, bởi vì Kars chưa khống chế được những lực lượng vũ trang chống đối. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Càng rời xa thủ đô, Dương Minh càng trở nên cẩn thận hơn, căn cứ theo đánh dấu trên bản đồ, khu này đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của Kars, bởi vì gần đây đã xuất hiện những chiếc xe quân dụng được đánh dấu khác, còn đối với giấy phép của xe Dương Minh, tuy rằng không ai có bất kỳ hành động gì, nhưng mà, Dương Minh vẫn phát hiện ra sự khác biệt, bởi vì họ đã không còn sự kính cẩn trước đây, mà ngược lại là một sự cảnh giác và cẩn thận.

Dù sao ở đây trên danh nghĩa thuộc về lãnh địa của tướng Kars, nhưng mà người dân ở đây không nộp thuế cho Kars, mà lại nộp cho một vị tướng của một lực lượng vũ trang cai trị ở đây. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dương Minh tìm một chổ không người, xuống xe, tháo bảng số xe ra, kể cả giấy phép của Kars nhét chung vào trong thùng sau xe, xe của Dương Minh lập tức biến thành một chiếc xe không có bảng số.

Nhưng mà, quản lý giao thông ở đây không được tốt, cho nên xe không giấy phép cũng giống như có giấy phép, mà giấy phép đều là do lực lượng vũ trang cấp cho, loại xe không có bảng số giống Dương Minh thì rất nhiều, đều thuộc về tư nhân hoặc là xe của chủ quặng mỏ, những người này không thuộc về một lực lượng vũ trang nào, cho nên không gắn bảng số xe cũng rất bình thường. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sau khi Dương Minh tháo bảng số xe xuống, ánh mắt của mọi người đã trở lại bình thường, dù sao thì người da vàng đến đây đầu tư cũng không ít, cho nên căn bản là không ai hoài nghi mục đích của Dương Minh và Vương Tiếu Yên.

Dần dần, ngoài trừ cái trấn nhỏ cuối cùng ra, thì người ở đây đã rất thưa thớt rồi, ở đây không có cửa hàng hay là người đi đường, mà chỉ có những con đường gồ ghề, hiển nhiển đây đã thuộc về lãnh địa của lực lượng vũ trang rồi.

"Một lát chúng ta sẽ dùng cách bình thường để xem là có thể gặp được Dayton không" Trên đường đi Dương Minh đã nghĩ ra cách biện pháp tiếp xúc với Dayton, chỉ là không biết có dùng được hay không.

"Cách bình thường?" Vương Tiếu Yên kinh ngạc hỏi : "Trực tiếp đến chổ hắn?"

"Đúng vậy, chúng ta lấy thân phận đầu tư để gặp hắn, để xem có gặp được hắn không?" Dương Minh nói : "Dựa theo lẽ thường mà nói, thì những lực lượng như vậy cần rất nhiều tiền, cho nên sẽ tự nhiên trở nên nhiệt tình với những thương nhân đến đầu tư, đương nhiên là sau phần tiếp đãi, nếu em mang tiền tới, sẽ bị bọn chúng chiếm lấy"

"Nói cũng phải, chỉ là chúng ta dùng danh nghĩa đầu tư, hẳn là cũng nhận được tiếp đãi tốt" Vương Tiếu Yên cũng hiểu rõ tình huống của những lực lượng nơi đây, nhưng mà dù sao mục đích của cả hai vẫn là đến giết người, cũng không phải đến đầu tư, cho nên không lo lắng nhiều.

Giữa trưa, Dương Minh tìm đến một nhà dân gần đó, cho họ một chút tiền, mua một chút đồ ăn, trong một quốc gia như vậy, muốn kiếm quán ăn là một điều khó khăn, trừ phi là ở trong thành phố, còn đi ra ngoài thì nhà cửa rất ít, chứ đừng nói là quán ăn, ngay cả cửa hàng cũng không thấy, nếu có cũng chỉ là những cửa hàng bán những công cụ khai thác mỏ.

Nhưng mà, người ở đây tương đối dễ chịu, khi Dương Minh cho họ mười đô la, để họ tùy tiện chuẩn bị một món ăn, sau đó Dương Minh bắt đầu nói chuyện : "Chúng tôi muốn đến đây đầu tư, ở đây thuộc về thế lực của ai vậy?"

Lúc Dương Minh nói chuyện, đương nhiên là dùng tiếng Anh rồi, thứ ngôn ngữ thông dụng tại nước X.

"Muốn nói đến phạm vi thế lực à, là thuộc về tướng quân Dayton quản lý, tuy rằng tướng quân Kevin Adams cũng ở gần đây, nhưng mà ông ta rất ít can thiệp đến chính sự" Người đàn ông nhận được mười đô của Dương Minh, cho nên cũng hưng phấn nói chuyện.

"Nói như vậy, nếu chúng tôi muốn khai thác một mỏ gần đây, thì phải xin phép tướng quân Dayton?" Dương Minh hỏi.

"Cái này thì không cần, nhưng mà..." Nói đến đây, người đàn ông này chợt ngậm miệng lại.

"Nhưng mà sao? Có chuyện gì" Dương Minh tò mò hỏi.

"Haizzz, hai người nhìn xem, tướng quân Dayton cũng được, hay là tướng quân Kevin Adams cũng thế, bọn họ đều rất muốn lên nắm chính quyền, không biết là khi nào khởi binh" Người đàn ông thở dài nói : "Thật ra tôi không nên nói những cái này, nhưng tôi muốn nhắc nhở hai người, đầu tư nhất định phải cẩn thận"

Dương Minh nghe ông ta nói xong, cười nói : "Yên tâm đi, chúng tôi chỉ đầu tư ngắn hạn thôi"

"Đầu tư ngắn hạn thì tốt! Nếu như lâu dài, thì các người phải cẩn thận" Người đàn ông gật đầu nói : "Ở quốc gia chật hẹp nhỏ bé này, lúc nào cũng có nội chiến, không biết khi nào mới có được cuộc sống bình yên"

"Nhanh thôi, ngày này sẽ không quá xa" Dương Minh cười nói.

Người đàn ông này tưởng Dương Minh đang an ủi mình, cho nên cũng không nghĩ nhiều, gật đầu mỉm cười.

"Đúng rồi, chúng tôi muốn gặp tướng quân Dayton, vậy có được không?"

"Nếu như bản thân các người muốn đi gặp tướng quân Dayton, như vậy sẽ có chút khó khăn!" Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi nói : "Những thương nhân đến đây đầu tư, đều do một phụ tá của tướng quân Daytona, quan quản lý nhân dân Wilcoxon"

"Wilcoxon?" Dương Minh nhíu mày hỏi : "Ở đây không phải thuộc về phạm vi của chính phủ Kars sao?"

"Trên danh nghĩ thì đúng là vậy, nhưng người dân ở đây không nộp thuế cho Kars, mà là nộp cho Wilcoxon"

"Thì ra là vậy" Dương Minh gật đầu, xem ra sự tình không phát triển như dự định, nhưng mà, cũng phải thôi, dùng cái lý do này để gặp được Dayton thì có vẻ hơi gượng ép.

Nhưng mà, mặc kệ thế nào thì mình cũng nên thử một lần, để xem sự tình còn có cơ may hay không.

"Thật ra trong phương diện dân chính, Wilcoxon nói cũng chẳng khác nào tướng quân Dayton nói, chỉ cần ông ta gật đầu, thì các người muốn đầu tư ở đây cũng không có vấn đề, không cần phải xin phép tướng quân Dayton" Người đàn ông sợ Dương Minh sợ rằng Wilcoxon không làm chủ được, cho nên nhấn mạnh.

"Haha, vậy cũng được" Dương Minh cười nói : "Tôi chỉ nghĩ rằng, loại chuyện này nên gặp người phụ trách cao nhất thì tốt hơn mà thôi"

"Đúng vậy, nhưng mà các người cũng nên đi gặp một lần, nói không chừng có thể nhìn thấy tướng quân Dayton" Người đàn ông không biết Dương Minh đầu tư bao nhiêu tiền, nhưng mà khẳng định không phải là con số nhỏ, cho nên nghĩ rằng người ta cẩn thận cũng là bình thường.

Sau khi ăn xong, Dương Minh và Vương Tiếu Yên liền chào tạm biệt hai vợ chồng này, com nước tuy rằng đơn giản, nhưng mà rất ngon miệng, Dương Minh cũng không yêu cầu sơn hào hải sản gì, chỉ cần ăn no bụng là tốt rồi, ít nhất là đỡ hơn phải nhịn đói.

"Xem ra chuyện này không dễ làm rồi" Dương Minh nói : "Nếu sử dụng lý do đầu tư, hẳn là không thể gặp được Dayton"

"Vậy làm sao đây? Thử một lần xem" Vương Tiếu Yên tuy rằng không nói gì, nhưng mà nàng vẫn hiểu được ý chính của người đàn ông kia nói.

Dương Minh vốn muốn dùng danh nghĩa buôn bán súng đạn để gặp Dayton, nhưng mà ngẫm lại thì thấy nên từ bỏ đi, dù sao thì những thứ này người ta đều có mối làm ăn riêng rồi, đột nhiên xuất hiện như vậy sẽ khiến cho Dayton cảnh giác, lúc đó càng khó ra tay hơn.

Cho nên cứ chọn lý do đầu tư bình thường để xem thử.

25.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1112

Nhiệm vụ gian nan. (2)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Buổi chiều, dựa vào đánh dấu trên bản đồ và sự chỉ đường của người đàn ông kia, Dương Minh dễ dàng tìm được chổ trú quân của Dayton. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đây là một chổ trú quân mà xung quanh vô cùng trống trải, gần đó không có bất kỳ một kiến trúc nào, cũng không có chổ để ẩn thân, nếu mà muốn ám sát trong một chổ như vậy quả thật là khó càng thêm khó, trừ phi là dùng tên lửa cho nổ hết toàn bộ, nhưng mà các lực lượng vũ trang ở đây không mua nổi tên lửa, chứ nếu không, cái quốc gia này loạn chắc luôn.

Nhìn thấy địa hình như vậy, Dương Minh và Vương Tiếu Yên trực tiếp bỏ ý định ám sát trong đầu đi, bởi vì điều này là hoàn toàn không có khả năng, trừ phi là biết tàng hình, nếu không thì đã bị người ta quan sát từ một cự ly rất xa.

Giống như bây giờ vậy, Dương Minh còn chưa đến được cửa lớn, thì đã có một chiếc xe jeep cũ nát còn hơn xe của Dương Minh chạy ra, đậu lại cách đó không xa, mấy người lính nhảy xuống xe, ý bảo Dương Minh dừng xe lại.

Dương Minh cũng không muốn gây xung đột gì với họ, bởi vì cái này là một hành động rất không sáng suốt, cho nên Dương Minh làm theo lời của họ, dừng xe,nhảy xuống xe.

"Các người là ai, đến đây làm gì?" Một người hỏi.

"Chúng tôi dự định đến đây đầu tư, chúng tôi muốn gặp tướng quân Dayton!" Dương Minh dùng tiếng anh trả lời, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Người lính kia nhìn nhìn Dương Minh và Vương Tiếu Yên một hồi, rồi gật đầu nói : "Chuyện đầu tư, các người có thể đến gặp tướng Wilcoxon của cơ quan hành chính"

"Tướng Wilcoxon?" Dương Minh do dự rồi nói : "Là như vậy, chúng tôi không quen biết ai ở đây, cho nên chỉ muốn đến gặp người lãnh đạo cao nhất để dễ nói chuyện" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Không cần! Tướng quân Dayton bận rộn nhiều việc! Không có thời gian gặp các người!" Người lính kia khoát tay nói : "Nơi này là cấm địa quân sự, các người trở về nhanh lên, nếu như còn đi về phía trước, chúng tôi sẽ nổ súng!"

"Được rồi, nếu vậy thì thôi!" Dương Minh lắc đầu, đi về xe, sau đó khởi động xe đi.

Hiển nhiên là đã thất bại rồi, ngay cả căn cứ của người ta còn chưa đến cửa thì đã bị cản lại rồi, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Dayton không phải là người mà ai muốn gặp thì gặp.

Quay đầu xe lại, Dương Minh rời khỏi nơi trú quân.

"Thất bại rồi" Dương Minh nhún vai nói, tuy rằng đã sớm dự đoán kết quả này, nhưng mà Dương Minh cũng có chút thất vọng, nế như không gặp mặt trực tiếp được, vậy thì rất khó dùng phương thức khác để vào bên trong.

Dương Minh là một sát thủ, không phải là siêu nhân, mặc dù có sự huấn luyện nghiêm ngặt của Phương Thiên, công phu rất tốt, nhưng không thể một đấu một trăm, vả lại cũng không phải là mình đồng da sắt.

Bây giờ xem ra, mình còn chưa vào được bên trong thì đã bị nhiều người ngăn cản rồi, hơn nữa Dương Minh dùng dị năng nhìn vào trong, cũng thấy được tình hình bên trong, càng đi vào sâu thì càng có nhiều người canh gác, còn hơn cả là quân chính phủ nữa. Nếu muốn lẻn vào, trừ phi là biết tàng hình, hoặc là trốn dưới đất, còn không thì sẽ bị người ta phát hiện ra.

Cái này làm tăng độ khó của nhiệm vụ lên, Dương Minh thỏ dài, nếu như vậy thì phải áp dụng phương pháp khác.

"Cái này cũng không sao cả" Vương Tiếu Yên cười nói : "Chúng ta vừa mới đến ngày đầu tiên, nếu như nhiệm vụ mà có thể hoàn thành đơn giản như vậy, thì cũng không đến lượt chúng ta nhận, đã bị người khác giành mất rồi"

"Em nói cũng đúng!" Dương Minh gật đầu.

Vương Tiếu Yên nói rất đúng, hai người chỉ vừa đến một ngày, cũng không cần phải nóng lòng, trước tiên là cần tìm một chổ nghỉ chân đã, sau đó tính lại kế hoạch khác.

Dương Minh lái xe, đưa Vương Tiếu Yên về lại trấn nhỏ trên đường đi, cũng thuộc về phạm vi thế lực của aaa, khu của uy khắc tốn.

Điều kiện kinh thế ở đây rõ ràng là kém rất nhiều so với ở thủ đô, thoạt nhìn có vẻ khá hoang vắng, bởi vì có rất ít người ngoài đến, nên bên trong đều là người dân địa phương.

Tìm nửa ngày mới tìm được một chổ cho thuê, hoàn cảnh cũng không tệ, Dương Minh giao tiền, sau đó cùng Vương Tiếu Yên đi lên nhận phòng.

Hiển nhiên ở đây đã lâu rồi không ai ở, khách đến trấn này hẳn cũng không nhiều, mà chủ nhân của chổ này cũng không kinh doanh phòng cho thuê, mà là nhà ăn, Dương Minh gọi vài món ăn đơn giản, rồi cùng Vương Tiếu Yên lên phòng kiểm tra.

Tuy rằng chổ này không có khả năng có mấy cái thiết bị quay lén hay nghe lén, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn. Đúng là như vậy thật, sau khi kiểm tra không phát hiện ra được gì.

"Xem ra chúng ta quả thật quá cẩn thận rồi" Vương Tiếu Yên cười tự giễu nói : "Ngay cả phòng tổng thống của Kars mà còn không có thì huống chi chỉ là một căn phòng nhỏ ở một cái trấn hẻo lánh này"

Dương Minh cười cười, nhưng mà ra ngoài cẩn thận vẫn tốt hơn, huống hồ hai người bình thường cũng nói về mấy đề tài nhạy cảm, bị người ta nghe thấy thì không tốt.

Sau khi ăn cơm tối xong, Dương Minh gọi điện báo cáo tình hình cho Phương Thiên, Phương Thiên chỉ nói rằng, không cần gấp gáp, cẩn thận làm việc là được, rồi không nói thêm gì.

"Sư phụ của anh nói thế nào?" Dương Minh vừa cúp điện thoại là Vương Tiếu Yên hỏi.

"Dặn chúng ta làm việc cẩn thận, không cần gấp gáp" Dương Minh nói : "Còn có thể nói gì?"

"Ông ta cũng không có cách?" Vương Tiếu Yên hỏi.

"Cái này thì anh không có hỏi, nhưng mà dưới tình huống như vậy, ai mà có cách được?" Dương Minh nói : "Chẳng lẽ chờ aaa đưa đầu ra cho chúng ta giết?"

"Hắn đi ra?" Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh nói xong, liền suy tư một chút, rồi trên mặt liền xuất hiện một nụ cười : "Không tồi nha, chờ hắn đi ra! Một chủ ý rất tốt!"

"Chờ hắn đi ra?" Dương Minh ngẩn người : "Ý của em là dụ rắn rời hang?"

Dương Minh đương nhiên không ngu, lập tức hiểu được ý tứ của Vương Tiếu Yên, bởi vì nhân vật như aaa hiển nhiên là không tùy tiện ra ngoài rồi, có rất nhiều chuyện không cần phải tự mình giải quyết, cho nên dù có ra mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Ừ, dụ rắn rời hang!" Vương Tiếu Yên gật đầu, hưng phấn nói : "Chỉ có lúc này mới là cơ hội giết hắn tốt nhất!"

"Suy nghĩ của em cũng tốt, nhưng vấn đề là, dụ hắn ra như thế nào? Bên ngoài có gì hấp dẫn được hắn?" Dương Minh không phải là muốn làm Vương Tiếu Yên quê, chỉ là muốn dụ Dayton ra ngoài không phải là một chuyện đơn giản.

"Cái này đúng là vấn đề đây, cần phải nghiên cứu đã" Vương Tiếu Yên gật đầu : "Dù sao thì vẫn còn thời gian, cũng không cần phải gấp. Nghỉ ngơi trước đã, mấy ngày nay chúng ta không được ngủ ngon chút nào" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dương Minh gật đầu, để cho Vương Tiếu Yên nằm trên giường, còn hắn dùng điện thoại vệ tinh để gọi cho Lý Cường, kêu bọn họ chuẩn bị một chút, thu dọn mọi chuyện để gặp mình tại châu Phi!

Lý Cường cũng không hỏi nguyên nhân gì, chỉ hỏi cần bao nhiêu người đến, nghe Dương Minh nói là toàn bộ, Lý Cường chỉ trả lời bằng một chữ tốt.

Đối với biểu hiện của Lý Cường, Dương Minh rất hài lòng, cái hắn muốn là sự vâng lệnh tuyệt đối, bây giờ Lý Cường hiển nhiên là đã làm được, vả lại còn tăng thực lực lên rất nhiều.

Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, ở một quốc gia chiến loạn triền miên như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc đề cao thực lực, Dương Minh muốn Lý Cường đến đây, là cũng vì muốn cho bọn họ mạnh lên.

25.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1113

Dụ rắn rời hang. (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Liên tiếp hai ngày, Dương Minh va Vương Tiếu Yên đều không có biện pháp thỏa đáng để dụ Dayton xuất hiện, bởi vì căn bản là không có chuyện gì đáng để hắn quan tâm, cho dù là có thì hắn cũng không cần tự mình ra mặt. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Điều này làm cho Dương Minh cảm thấy vất vả, dù sao thì Dayton cũng không phải là người thường, mà là thủ lĩnh của một lực lượng vũ trang, thì uy tín của hắn đương nhiên rất tốt, sẽ không tùy tiện đi lại trên đường. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cho nên, muốn dụ Dayton xuất hiện để giết không phải là một chuyện đơn giản.

Nhưng mà, Phương Thiên rất thoải mái, nên Dương Minh không cũng khẩn trương, mỗi ngày ngoại trừ việc thân mật với Vương Tiếu Yên trong phòng ra, thì hai người đã xem nhiệm vụ này trở thành một chuyến du lịch, không có chuyện gì thì đi dạo chụp ảnh, trông có vẻ khá là vui đấy.

Mà ông chủ ở đây cũng coi hai thanh niên này là khách đến du lịch, đương nhiên, cũng không nghĩ rằng bọn họ từ châu Á ngàn dặm xa xôi đến đây, mà cho rằng bọn họ là con cái của một chủ quặng mỏ nào đó ở đâu đây.

Buổi chiều ngày thứ ba, Lý Cường mang mọi người lẻn vào trong nước X, thông qua vị trí trên GPS để tìm kinh độ và vĩ độ nói cho Lý Cường biết, cho nên Lý Cường cứ dựa theo thông số này mà tìm đến.

Dương Minh phải khen thưởng sức mạnh của khoa học kỹ thuật, nếu như là trước đây, tại một quốc gia xa lạ, nếu mà nuốn gặp người quen khẳng định là có rất nhiều khó khăn, nhưng mà bây giờ thì cực kỳ đơn giản.

Đám người Lý Cường hành động vào ban đêm, cũng không đến cái trấn này, mà là dừng chân cách cái trấn khoảng hai cây số, rồi đóng quân ở đó. Dù sao đám người này cũng rất nhiều, nếu tùy tiện vào trong trấn, khẳng định sẽ bị người khác quan tâm.

Ban đêm, Dương Minh lái xe Jeep đi cùng Vương Tiếu Yên đến chổ đóng quân của đám người Lý Cường.

Quản lý quân sự hóa, tập trung huấn luyện sát thủ, tập hợp những tinh túy trong võ thuật Trung Hoa, đã hợp thành đội ngũ cường đại nhất của Lý Cường.

Những người canh gác bên ngoài phát hiện ra xe của Dương Minh chạy đến hướng này, lập tức báo cáo cho Lý Cường biết, toàn bộ đều khẩn trương chuẩn bị đón địch.

Nhưng mà, khi Lý Cường xác định người trước mắt lại Dương Minh, thì mới hủy bỏ cảnh báo, Lý Cường, Vương Bằng, Kim Ngưu cùng Lô Tân Dương đều đứng ở ngoài nơi tập trung, chờ Dương Minh và Vương Tiếu Yên đến.

"Dương ca, chị dâu!" Đám người Lý Cường chờ Dương Minh và Vương Tiếu Yên xuống xe xong, đều chào hỏi như vậy, ngay cả Kim Ngưu đã từng theo Vương Tiếu Yên cũng sửa luôn cách xưng hô.

Đến lúc này, tổ chức Hắc Quả Phụ đã hoàn toàn hòa nhập cùng với đám người Lý Cường, trở thành một tổ chức mới, tổ chức Hắc Hồ Điệp. Kim Ngưu cũng đã tham gia vào trong nhóm của Lý Cường, cho nên nhập gia tùy tục, vì thế cũng thay đổi xưng hô với Vương Tiếu Yên.

Dù sao lúc này hắn cũng đã rõ quan hệ của Dương Minh và Vương Tiếu Yên rồi, cho nên tôn kính với Dương Minh chẳng khác nào tôn kính với Vương Tiếu Yên, vì thế cũng gọi là chị dâu, thoạt nhìn Vương Tiếu Yên có vẻ rất vui vì cách gọi này.

Dương Minh nhìn thấy nơi đóng quân chỉnh tề ngay ngắn, hơi gật đầu, khen : "Không tồi, mấy ngày không gặp, đã làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác rồi, nhất là Kim Ngưu, người của anh cũng đã bỏ được tật xấu trước kia rồi, dung nhập vào trong tập thể này, điều này làm cho tôi rất vui"

Dương Minh khích lệ Kim Ngưu, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ mừng rỡ, Kim Ngưu sợ nhất rằng Dương Minh sẽ loại mình ra bên ngoài, không chịu chấp nhận đám anh em này, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã lo lắng thừa rồi.

Trong một tổ chức, chỉ có phối hợp và đoàn kết, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau chịu khổ, không ai coi bọn họ là người ngoài, cho nên, cái này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho đám người Kim Ngưu sửa được tật xấu trước đây và hòa nhập trong một thời gian ngắn.

"Hoàn cảnh bên trong nước, mọi người đều đã hiểu rõ, không thích hợp để sinh tồn, không thích hợp để lớn mạnh" Dương Minh nhìn Lý Cường nói : "Cho nên, tổ chức của chúng ta nếu muốn đặt chân lên thế giới, thì châu Phi này rất thích hợp, ở đây không có luật pháp, không có quy tắc, tất cả đều dựa vào thế lực và nắm đấm để nói chuyện, tôi nghĩ ở đây, mọi người nhất định có thể thể hiện mình, giành lấy thiên hạ của riêng mình!"

Quả thật, Dương Minh nói rất đúng, bởi vì hoàn cảnh trong nước không cho phép, cho nên đám người Lý Cường muốn huấn luyện hay làm việc gì đều phải cẩn thận, không dám khoa trương lên, mà ở đây thì lại khác, bọn họ đã sớm nghe nói, châu Phi là thiên hạ của những lực lượng vũ trang, cho nên, khi nghe Dương Minh nói xong, trên mặt mọi người đều đầy vẻ hưng phấn và chờ mong. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Lời dư thừa tôi không nói nhiều, đường sau này đều phải dựa vào mọi người, phương thức huấn luyện tôi đã giao lại cho mọi người, có thể đứng vững ở đây hay không, phải dựa vào thực lực của các người!" Dương Minh nghiêm túc nói.

"Dương ca, yên tâm đi, chúng tôi sẽ mạnh lên, nhất định có thể đứng vững ở đây!" Đám người Lý Cường đồng thanh lên tiếng.

"Được, vấn đề vũ khí tôi sẽ nhanh chóng giải quyết cho các người, mấy ngày nay, các người nên làm quen với hoàn cảnh xung quanh trước đi!" Dương Minh dặn.

"Vâng, Dương ca!" Lý Cường nói.

Dương Minh gật đầu, đang muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy Lô Tân Dương, sửng sốt, sờ sờ ót, tại sao mình lại quên hắn nhĩ? Có quân sư mà không biết xài à?

"Lô Tân Dương, anh theo tôi trở về, những người khác đóng quân ở đây, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi!" Dương Minh nói.

Lô Tân Dương nghe Dương Minh gọi mình, vội vã chạy đến chổ xe của Dương Minh, đám người Lý Cường cũng trở về nơi đóng quân, bắt đầu nghiên cứu về việc phát triển tại nước X.

"Dương ca, ngài tìm tôi?" Sau khi lên xe, Lô Tân Dương cẩn thận hỏi.

"Ừ, có vài chuyện, muốn cùng anh thương lượng một chút" Dương Minh vừa lái xe vừa nói.

"Dương ca, ngài cứ nói đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!" Lô Tân Dương vội nói.

"Chuyện là như vậy...." Dương Minh đem mục đích và phiền phức bây giờ ra nói cho Lô Tân Dương nghe, dù sao bây giờ đám người Lý Cường và Lô Tân Dương đều là những người Dương Minh tin tưởng, cho nên nếu có chuyện gì thì Dương Minh cũng không cần gạt họ.

Bọn họ gần như trở thành một trong những hy vọng, những người thực hiện lý tưởng của hắn!

"Chị dâu nói không sai, dụ rắn rời hang!" Lô Tân Dương nghe Dương Minh phân tích xong, gật đầu khẳng định nói : "Đây là biện pháp duy nhất hiện nay, như ngài đã nói qua, muốn gặp Dayton tướng quân, thì hầu như không có khả năng, vô luận là ngài dùng lý do gì, thì đối phương cũng không có khả năng cho ngài gặp mặt Dayton được, cho nên, muốn thực hiện kế hoạch ám sát, chỉ có thể để cho Dayton tự mình xuất hiện, trừ cái này ra thì không còn phương pháp nào"

"Cái này tôi cũng biết, vậy anh có cách nào không?" Dương Minh hỏi.

"Tôi làm sao còn cách nào được?" Lô Tân Dương cười khổ nói : "Biện pháp của chị dâu là tốt nhất rồi, tôi chỉ dựa trên cơ sở biện pháp của chị ấy mà lập ra kế hoạch thôi"

Dương Minh sửng sốt, lập tức rõ ràng, Lô Tân Dương đang khiêm tốn, hắn nói như vậy, rõ ràng là hắn đã có biện pháp, chỉ sợ Vương Tiếu Yên khó xử cho nên mới nói vậy.

"Được rồi, có cách nào hay thì anh cứ nói đi, đối với chuyện dùng âm mưu, tôi và Yên Yên đều không dùng được, không ai lợi hại hơn anh cả!" Dương Minh cười nói.

"Cái này cũng không có gì khó" Lô Tân Dương cũng cười nói : "Người có thân phận gì mà có thê khiến cho Dayton tự mình gặp mặt? Đương nhiên là người có thân phận không khác gì hắn, mà ưu thế của chúng ta, là ở chổ này, có một lực lượng không khác gì Dayton, lực lượng của Kevin Adam! Cho nên, ở chổ này, người có thể khiến cho Dayton tự gặp mặt, cũng chỉ có Kevin thôi!"

"Tiếp tục nói đi!" Dương Minh cũng không ngắt lời Lô Tân Dương, mà để cho hắn tiếp tục nói.

"Cho đến giờ, Dayton và Kevin đều sinh sống bình anh, Dương ca, ngài thử nghĩ xem, nếu như hai bên xảy ra xung đột, thì hai người đứng đầu sẽ làm cái gì?" Lô Tân Dương nói đến đây, dừng lại một chút, rồi nói : "Hiển nhiên, trực tiếp khai chiến là điều không sáng suốt, bởi vì trong hoàn cảnh bây giờ, nhiều bạn thì tốt hơn nhiều kẻ địch gấp trăm ngàn lần! Thậm chi cho dù không phải là bạn, thì cũng đừng nên là kẻ thù của nhau, đúng không?"

25.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1113

Dụ rắn rời hang. (2)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Dương Minh gật đầu : "Anh nói không sai, trong hoàn cảnh như vậy, hai lực lượng vũ trang tùy tiện khai chiến trở thành kẻ địch của nhau là một hành động vô cùng không sáng suốt, cho nên, việc bọn họ có thể làm, chính là đàm phán!"

"Đúng vậy, là đàm phán!" Lô Tân Dương nói : "Chỉ cần bọn họ đàm phán, thì cơ hội của chúng ta đã đến! Hai bên vừa xảy ra xung đột, do đó niềm tin của hai bên sẽ giảm xuống, Dayton sẽ không có khả năng đến chổ của Kevin, mà Kevin cũng thế, vì vậy, nếu muốn đàm phán, thì phải chọn ra một chổ không thuộc về lãnh địa của ai, rất có thể là một trấn nhỏ, hai người sẽ tiến hành đàm phán tại đó, mà lúc này, cũng chỉ là thời khắc chúng ta ra tay!"

Dương Minh và Vương Tiếu Yên nghe Lô Tân Dương nói xong, đều lộ ra vẻ tán thưởng, Lô Tân Dương này quả thật là một nhân tài hiếm có, hai người lúc đầu suy nghĩ rất nhiều nhưng không có biện pháp giải quyết, nhưng Lô Tân Dương vừa nghe nói xong liền có thể nói ra toàn bộ kế hoạch, hơn nữa, khả năng thực hiện vô cùng cao. Còn việc gây xung đột hai bên thì càng đơn giản hơn, có nhiều người như vậy làm gì, chỉ cần giả mạo người của Dayton và Kevin, rồi bắt đầu nổ súng vào nhau, tin rằng không cần bao lâu, thì quan hệ của hai người sẽ trở nên khẩn trương ngay.

"Tốt, Lô Tân Dương, chuyện này giao cho anh, gây xung đột thế nào, tối nay anh về thương lượng với đám Lý Cường đi!" Dương Minh hưng phấn nói.

Dù sao chuyện này đã được giải quyết, Dương Minh cũng rất hài lòng, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, tuy rằng mấy ngày nay không khẩn trương, cùng Vương Tiếu Yên du sơn ngoạn thủy, nhưng mà trên thực tế, trong lòng Dương Minh rất sốt ruột.

Đây là lần đầu tiên hắn và Vương Tiếu Yên cùng chấp hành nhiệm vụ, Dương Minh không muốn bỏ lở giữa chừng, tục ngữ nói khởi đầu thành công thì sẽ thành công suốt, tuy Dương Minh không mê tín, nhưng mà cũng muốn có được tâm lý tốt sau này.

Tại cái trấn nhỏ này bình an được ba ngày, rốt cục, sau đó bắt đầu xảy ra xung đột. Trong vòng ba ngày này, Lý Cường, Lưu Siêu, Vương Bằng, Kim Ngưu chia làm bốn đường, bắt đầu giả dạng thành người của Dayton và Kevin, cùng với lính của bên Wilcoxon, nhìn thấy xe liền bắn, cướp, đoạt tất cả, toàn bộ thị trấn nhỏ này bao trùm trong sự sợ hãi kinh khủng, mọi người đều trốn trong nhà, không dám ra ngoài, mà cơ quan hành chính của Wilcoxon tại đây cũng bị phá hư, lính lác ở đây thì bị thương nằm một đống hết. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Cái tên Kevin này rốt cục muốn làm gì? Lẽ nào hắn muốn đối phó với một cái chính quyền nhỏ tại trấn đó?" Wilcoxon tức giận nhìn Dayton, nói : "Cơ quan hành chính đã bị pha 1huy3, thật không biến hắn suy nghĩ cái gì, hay trong cái trấn này làm cho hắn chướng mắt?"

"Được rồi, Wilcoxon!" Dayton khoát tay nói : "Theo lý thuyết, cái trấn nhỏ này là do hai lực lượng của chúng ta cùng quản lý, nhưng mà tướng quân Kevin đã không nhúng tay vào chuyện này, mấy năm nay, tôi cũng thu được không ít từ cái trấn nhỏ này, cho nên tướng quân Kevin cảm thấy bất mãn, muốn giành một phần cũng là bình thường!"

"Nhưng mà, hắn không biết thứ tự trước sau sao? Hơn nữa, nếu hắn muốn một phần cũng không cần làm vậy, chỉ cần nói thẳng một tiếng là được thôi!" Wilcoxonl tức giận nói.

"Ừ, quả thật, hắn chỉ cần lên tiếng, thì chúng ta cũng sẽ chia phần cho hắn thôi" Kevin gật đầu nói.

"Tốt, tôi thấy hắn muốn bị đòn rồi! Cho hắn một bài học để hắn biết trời cao đất rộng là gì!" Wilcoxon nói.

"Đừng xúc động!" Kevin khoát tay : "Tôi và Kevin tướng quân nếu có đấu nhau thì đối với ai cũng không có lợi! Vốn không phải là kẻ địch, vẫn bình an vô sự, nếu có ngày khai chiến, thì sẽ có thêm một kẻ địch, mà hai hổ đánh nhau, nói không chừng là lưỡng bại câu thương, bởi vậy, người vui mừng nhất có lẽ là tên khốn nạn Kars kia!"

"A!" Wilcoxon nhất thời cả kinh, nghe Dayton phân tích xong, lập tức kinh hãi đổ mồ hôi : "Là tôi suy nghĩ không chu toàn, không sai, nếu xảy ra xung đột, thì bên Kars không phải là người hưởng cuối cùng sao?"

"Đúng như vậy, đi gọi người gửi tin cho tướng quân Kevin, tôi muốn cùng hắn ta đàm phán!" Dayton dặn dò.

Cùng lúc đó, tại nơi đóng quân của Kevin, Kevin tướng quân đang cùng với sĩ quan của hắn đang khẩn trương nghĩ biện pháp giải quyết vụ xung đột này, cứ nếu cứ để tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ càng lộn xộn hơn! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Cái tên Dayton này quá đáng thật!" Tên sĩ quan phụ tá mắn : "Chúng ta đã nhường nhịn hắn rất nhiều, trấn nhỏ ấy cũng toàn quyền giao cho chúng, chỉ mua sắm một ít đồ dùng sinh hoạt trong trấn thôi, cũng không chủ động gây chuyện, mà bọn chúng lại làm càng, chủ động công kích chúng ta! Lẽ nào bọn chúng muốn đuổi chúng ta ra khỏi đây? Chúng ta cũng không đâu phải thứ dễ chọc, không tranh với chúng đâu có nghĩa là chúng ta chịu nhục!"

"Không nên lộn xộn!" Kevin khoát tay nói : "Dựa trên suy đoán của tôi, theo lý thuyết, Dayton cũng không phải là loại người thích gây chuyện, nếu như tôi khai chiến với hắn, thì cả hai cũng sẽ không có kết quả tốt!"

"Vậy tại sao hắn làm vậy/" Người sĩ quan vội hỏi.

"Có thể, có ai đó bên cạnh hắn cổ động hắn cũng không chừng"

Kevin nói : "Như vậy đi, tìm một người, gửi tin cho tướng quân Dayton, nói rằng tôi muốn nói chuyện với hắn! Cứ tiếp tục như vậy thì không phải là một chuyện tốt!"

"Vâng! Tôi sẽ tìm người ngay!" Người sĩ quan vội vã nói.

Mọi chuyện xảy ra tại hai nơi này, đương nhiên là không tránh được ánh mắt của Dương Minh, dưới sự khiêu khích của đám Lý Cường, Dương Minh ngồi trong phòng của nhà trọ, vẫn dùng dị năng lẳng lặng quan sát tất cả hướng đi của hai bên, khi bọn họ đưa ra quyết định đàm phán, Dương Minh nhất thời thở phào, trên mặt lộ ra một nụ cười vui sướng. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hai bên gửi tin rất nhanh, Dayton và Kevin đồng thời đều nhận được tin tức muốn đàm phán, đều tỏ ra đồng ý, mang tin tức trả lời thuyết phục cho đối phương, mà bắt đầu gọi điện trao đổi, dự định là trưa ngày mai, sẽ tiến hành đàm pháp trong một quán trà của trấn nhỏ.

Hai người đều hiểu, nên chọn một địa điểm thứ ba, dù sao thì đến chổ của đối phương đàm phán thì sẽ không yên tâm, cứ như vậy, đối với hai bên đều có lợi.

Nhưng mà, bọn họ làm sao nghĩ rằng, đến chổ này thì an toàn của bọn họ càng không có.

"Thủ hạ tên Lô Tân Dương của anh, thật sự rất lợi hại, mọi chuyện đều đúng như dự liệu của hắn, sau khi thành công, cũng nên thưởng cho hắn một chút!" Vương Tiếu Yên hưng phấn nói.

"Thưởng thì không cần nhiều, bởi vì thưởng nhiều sẽ gây kiêu ngạo!" Dương Minh cười nói : "Nhưng mà có thể cổ vũ một chút"

"Nói vậy cũng đúng" Vương Tiếu Yên gật đầu, đối với những chuyện này, nàng cũng không hiểu nhiều.

Địa điểm đàm phán của hai người đứng đầu hai thế lực vũ trang kia đã được Dương Minh dùng dị năng quan sát rõ ràng bên trong, bây giờ, chỉ cần chờ đến lúc đó mà thôi, trong trấn nhỏ, có vẻ do hai người đã lập hiệp nghi, vì thế trở nên yên lặng rất nhiều, thật ra, bởi vì Dương Minh kêu bọn Lý Cường dừng tay lại, đương nhiên, nguyên nhân bên trong chỉ có Dương Minh và Vương Tiếu Yên biết mà thôi.

Bởi vì Dayton và Kevin rất ít đến đây, cho nên cũng không quen thuộc với địa bàn ở đây, vì thế bọn họ đều đồng ý chọn nơi này làm địa điểm.

Dương Minh và Vương Tiếu Yên bắt đầu xuất hiện tại cuối ngõ hẻm, biến thành một đôi tình nhân đi du lịch, tuy rằng ông chủ đã khuyên bọn họ, gần đây không nên ra ngoài, không an toàn, nhưng mà Dương Minh cứ bảo là không sao đâu.

Ngày hôm nay, Dương Minh và Vương Tiếu Yên ra ngoài, chỉ là muốn kiểm tra tình hình một chút mà thôi, nhìn xem có chổ nào có lợi khi ra tay không, để chuẩn bị trước, đây là cơ hội duy nhất, tận dụng thời cơ, không được thất bại. Nếu như bở lỡ thì muốn dụ Dayton ra khỏi chổ của hắn là không thể.

Điểm này Dương Minh và Vương Tiếu Yên đều rất rõ ràng, cho nên hai người đặc biệt coi trọng vấn đề này.

26.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1114

Liên minh châu Âu.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Từ lúc sáng sớm, hai hàng xe đã chậm rãi chạy về hướng trấn nhỏ, Kevin và Dayton đều không mang nhiều người đến, dù sao cũng là đàm phán, không phải đến gây chiến, nếu mang nhiều người, có vẻ là không có thành ý, để cho đối phương đề phòng, và gây bất lợi cho cuộc đàm phán.

Dương Minh cũng không có ý định gì với Kevin cả, nhiệm vụ lần này chỉ có ra tay với Dayton mà thôi, Dương Minh quyết định tha cho Kevin một con đường, bởi vì cho dù mình có lớn mạnh bao nhiêu, thì cũng không chống lại hai lực lượng vũ trang cùng lúc.

Trong thời gian hai ngày này, Dương Minh cũng không nhan rỗi, liên hệ với Phương Thiên, thông báo kế hoạch cho Phương Thiên biết"

"Những người buôn vũ khí thì ta có biết không ít, nhưng mà đều nằm ở châu Á, nước xa không cứu được lửa gần, nếu con muốn gấp, thì thật sự là không có khả năng đưa đến một số lượng súng đạn lớn trong một thời gian ngắn như vậy" Phương Thiên tuy rằng có quan hệ rất rộng, nhưng mà ông cũng không phải là thánh.

Dương Minh cũng không có mong muốn quá lớn về chuyện này, đối với cơ hội này chỉ cảm thấy tiếc nuối một chút thôi, Vương Tiếu Yên vài lần muốn cầm điện thoại gọi cho anh hai để nhờ hỗ trợ, nhưng mà lại từ bỏ : "Xin lỗi Dương Minh, em thật sự không có biện pháp cầu viện gia đình" Vương Tiếu Yên thở dài, áy náy nói.

"Haizzz, châu Phi rất gần với châu Âu..." Vương Tiếu Yên không cam lòng nói : "Nếu như muốn vận chuyển đến đây, chỉ khoảng một ngày là đến...."

"Châu Âu?" Dương Minh nghe Vương Tiếu Yên nói xong, chợt giật mình! Tại sao mình lại quên mất ông ta nhĩ? Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một người, nhất thời toát ra vẻ hưng phấn.

"Sao thế?" Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh có chút kì quái, vội hỏi.

"Anh có một người bạn ở châu Âu, lần này vẫn còn hy vọng rồi!" Dương Minh nói xong,liền cầm lấy điện thoại vệ tinh, bấm một dãy số. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lao Feng vẫn còn đang dùng bữa sáng, sau đó bắt đầu tập luyện võ công do sư phụ chỉ dạy, gần đây, Lao Feng cảm thấy rõ thân thể của mình đã trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều, và cũng trẻ đi vài tuổi!

Tối qua, Lao Feng còn khiến cho phu nhân của mình sống đi chết lại nữa, thầm nghĩ rằng, ba mươi năm trước cũng là như vậy đấy thôi! Kết quả này làm cho phu nhân của Lao Feng nằm đơ trên giường luôn, không muốn cùng với Lao Feng thân mật nữa.

Đây chính là chuyện trước đây chưa từng có, phu nhân của ông ta rốt cục cũng đã thỏa mãn, Lao Feng cũng rất hài lòng, tiền đối với một người như ông đã không còn ý nghĩa gì nhiều, gia tộc đã khống chế được hắc đạo một phương, còn có rất nhiều tập đoàn quốc gia nữa, có thể nói là đã đạt đến vinh hoa tột đỉnh. Cho nên Lao Feng chỉ còn hứng thú với hai phương diện, một là thân thể khỏe mạnh, hai là gì cần biết không? Vốn dĩ, Lao Feng rất hâm mộ võ thuật Trung Hoa, sau đó lại nghe nói lúc trước có một người tên là Trương Tam Phương đã sống được đến hơn hai trăm tuổi, cho nên Lao Feng càng cực kỳ mong ước.

Nhưng mà, cho dù có nổ lực nhiều, vận dụng lực lượng của gia tộc, cũng không thể tìm thấy một võ lâm cao thủ, nhưng mà, vô tình trong một lần đi chơi thì lại gặp được Dương Minh, đây đúng là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết, Lao Feng đương nhiên là cực kỳ quý trọng rồi, sau khi dùng hết mọi cách, kể cả nhõng nhẽo nữa, rốt cục cũng bái sư thành công, cho nên Lao Feng rất hài lòng, thầm nghĩ đây là một chuyện sáng suốt nhất trong cuộc đời mình. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chỉ là sư phụ quá bận, lâu rồi không liên hệ với mình, làm cho Lao Feng thất vọng, nhưng mà, sư phụ có truyền lại cho vài chiêu, Lao Feng vẫn chưa hiểu hết được đạo lý bên trong, cho nên cũng không nóng lòng học chiêu mới. Nhưng mà, dù mới vừa nhập môn, nhưng Lao Feng đã cảm thấy mình giống như là thiên hạ vô địch rồi, lần trước luận võ với mấy người vệ sĩ, chỉ trong vòng vài chiêu đã có thể đánh ngã được người vệ sĩ chuyên nghiệp ấy. ( Đánh ngã thật hay là giả vờ ngã đây )

"Lao Feng, điện thoại của ông nè!" Phu nhân của Lao Feng thấy điện thoại reng, cầm lên nghe, xong rồi hô lớn, Lao Feng vừa mới chuẩn bị bắt đầu luyện võ, ththì lại bị tiếng la của vợ làm cho giật mình, lập tức nhíu mày,hờn giận nói : "Không phải tôi đã nói rồi sao? Trong thời gian tôi luyện võ đừng có quấy rầy tôi, nếu không tôi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma! Đúng là đồ đàn bà ngu ngốc!"

"Không biết là ai ngu đây, nhưng người ta gọi đến số riêng của ông!" Phu nhân của Lao Feng giải thích : "Điện thoại của ông, không phải là chỉ có những người quan trọng mới biết sao?" Lao Feng vừa nghe là điện thoại riêng, liền gật đầu, vội cầm lấy cái điện thoại, quả thật, người biết những số điện thoại này đều là những nhân vật cao cấp trong giới chính quyền hay là những người quản lý các tập đoàn lớn của ông, gọi điện đến khẳng định là có chuyện quan trọng.

Nhưng mà, nhìn nhìn số điện thoại gọi đến, Lao Feng cũng không biết là của ai, cho nên đành phải giữ thái độ : "Alo, tôi là Lao Feng đây!" Dù là giữ thái độ, nhưng mà giọng nói của ông ta cũng chẳng thân thiện gì, mà cũng phải thôi, do ông ta chuẩn bị luyện võ mà bị quấy rầy, làm sao mà có tâm tình được, thoạt nhìn quả thật đây là một tội ác tầy trời ấy chứ.

" Lao Feng à, tôi là Dương Minh!" Dương Minh nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng mà không được thân thiện cho lắm, liền hỏi : "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"A?" Lao Feng cả kinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn ; "Sư phụ! Là ngài! Thật tốt quá, ngài rốt cục đã gọi điện rồi!" Lao Feng dùng tiếng hán nói.

"Ừ, gần đây luyện tập thế nào? Có khó không?" Dương Minh có chuyện nhờ Lao Feng, nhưng mà vừa gọi điện đến đã nói thẳng thì hơi bị quê, cho nên hỏi thăm trước.

"Tốt, tốt! Con cảm thấy đã có đột phá, chờ khi thành công, con sẽ xin sư phụ chỉ giáo thêm vài chiêu nữa!" Lao Feng vội nói.

"Ừ, gần đây tôi hơi bậ, chờ chuyện bên này xong, tôi sẽ đến chổ ông làm khách, thuận tiện kiểm tra một chút" Dương Minh nói.

"Vậy quả thật quá tốt rồi!" Lao Feng hét lớn : "Sư phụ, ngài nhất định phải tới!"

"Ừ, nhưng phải xem chuyện bên tôi có thuận lợi hay không" Dương Minh nói : "Nếu như thuận lợi thì tôi sẽ đến nhanh thôi, nếu không thuận lợi thì phải chờ một thời gian"

"Chuyện gì, có cần con hỗ trợ hay không?" Lao Feng vội hỏi, Dương Minh nói ra những lời này, Lao Feng cũng tự hiểu được, cho nên Dương Minh tiếp tục nói : "Là như vậy, ở châu Phi có chút chuyện, cần một chút vũ khí, nhưng mà bên này tôi không quen biết ai cả, cho nên có chút phiền phức, ông có cách nào không?"

"Vũ khí à?" Lao Feng nghe xong thở phào một hơi, ông chủ sợ chuyện mà Dương Minh cho rằng phức tạp thì ngay cả ông cũng không giải quyết được, như vậy thì phải dày vò trong chờ đợi để chờ Dương Minh đến đây, bây giờ thì tốt rồi, Dương Minh đưa ra một yêu cầu rất đơn giản, Lao Feng lập tức nói : "Cái này thì dễ rồi, gia tộc của con tại châu Âu cũng có mấy công ty súng đạn, hơn nữa đều là cổ đông lớn, sư phụ muốn vũ khí gì cứ việc nói, xe tăng, tàu chiến, máy bay ném bơm, tên lửa, tàu ngầm, đạn đạo đều có, chỉ có vũ khí hạt nhân thì hơn khó, cái đó muốn có thì phải chờ, còn mấy thứ khác thì con có thể tùy tiện chuyển đến cho ngài"

Dương Minh nghe xong âm thầm kinh hãi, chỉ nói một chút thôi, Lao Feng lại muốn hủy diệt luôn cả nước X à? Tàu chiến, xe tăng cũng có? Lúc đầu Dương Minh chỉ muốn hàng nóng mà thôi, không ngờ rằng Lao Feng lại ghê gớm như vậy.

"Tàu chiến tàu ngầm thì không cần, mấy cái khác ông xem có cái nào đưa đến được cứ đưa, tôi đang ở nước X, sau khi đến đây thì dùng điện thoại vệ tinh liên lạc với tôi là được" Dương Minh nói.

"Tốt, không thành vấn đề!" Lao Feng đáp ứng.

Cúp điện thoại, Lao Feng đầy hưng phấn, huýt sáo bước vào trong nhà, thấy được phu nhân của mình, liền đến ôm một cái : "Em yêu, em quả thật rất vĩ đại! Em đưa điện thoại đến đúng lúc lắm! Nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp sư phụ!"

Phu nhân của Lao Feng nhìn thấy chồng mình vui vẻ, cũng rất hài lòng, bà cũng biết, Lao Feng đã bái một vị cao nhân làm sư phụ, hơn nữa những thay đổi gần đây của Lao Feng Lao Feng, bà ta cũng nhìn thấy, cho nên bà cũng rất tôn kính vị cao nhân này, nghe nói Lao Feng muốn gặp người này, bà cũng vui vẻ trong lòng.

Lao Feng không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại từ trong biệt thự ra đến tất cả các nhân viên và những người quản lý của mình, mà cái mệnh lệnh này được chính Lao Feng phát ra, cho nên chỉ trong một lát, toàn bộ lực lượng khổng lồ của gia tộc Lao Feng đã bắt đầu biểu hiện ra, và không bao lâu sau, một chiếc thuyền đầy áp vũ khí đã đậu lại trên hòn đảo tư nhiên của gia tộc Lao Feng.

"Ngài tự mình đi, có nguy hiểm hay không?" Phu nhân của Lao Feng lo lắn ghỏi : "Nước X nghe nói luôn có chiến loạn liên miên, ngài cũng nên biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ!"

"Yên tâm đi, có sư phụ ở đó, sao có thể có nguy hiểm chứ?" Lao Feng tự tin nói. Phu nhân của Lao Feng cũng biết tính cách của chồng, cho dù có nói cũng không thể thay đổi được gì, vì vậy dặn dò Lao Feng cẩn thận nguy hiểm, coi trọng an toàn là trên hết. Chiếc thuyền này là thuộc về thủ lĩnh của một tổ chức hắc đạo gần đây, và có họ hàng xa ... xa... xa ... rất xa với gia tộc của Lao Feng, hắn có được ngày hôm nay cũng hoàn toàn là nhờ vào Lao Feng, nếu không, hắn chẳng là ai cả.

Vì thế, hắn cũng rất tôn trọng Lao Feng : "Lao Feng gia gia, mời lên thuyền!" Lao Feng gật đầu, bước lên trên thuyền, dặn mọi người chuẩn bị xuất phát. Vì thế, một chiếc thuyền đầy ấp "đồ chơi" lớn nhỏ khởi hàng đến đường ven biển nước X.

"Haha, anh cũng không còn cách nào mới nhờ đến ông ta. Nhưng mà, anh nghĩ tuy rằng Lao Feng không từ chối yêu cầu của chúng ta, nhưng chúng ta cũng không nên làm phiền người ta mãi" Dương Minh nói.

"Cái này cũng đúng" Vương Tiếu Yên trả lời.

Giữa đêm khuya, Dương Minh dẫn theo đám người Lý Cường đi đến cửa biển nước X, đợi người của Lao Feng đến, rất nhanh liền thấy một đoàn tàu đang chậm rãi đi về hướng này.

"Tới rồi" Dương Minh nói với Lý Cường : "Dặn các anh em chuẩn bị sẵn sàng"

"Tốt" Lý Cường gật đầu, vội vàng phân phó cho mọi người, chuẩn bị tốt mọi chuyện, khi đội thuyền đến gần, Dương Minh có thể thấy rõ Lao Feng đang đứng ở trước mui thuyền, đang hưng phấn dùng kính viễn vọng nhìn về hướng này, khi thấy được Dương Minh, nhất thời quơ tay múa chân vui sướng ngoắc về hướng này, làm cho Dương Minh vừa kỳ quái vừa bất đắc dĩ, Lao Feng cũng tự mình đến đây!

Khi thuyền đến bờ, không đợi cập vào bến hạ cầu thang xuống, thì Lao Feng đã nhảy từ trên cửa nhảy xuống, vững vàng đáp xuống đất, căn bản là không có vẻ giống như một ông già, bước đi mạnh mẽ dứt khoát và đầy lực, làm cho Dương Minh phải nhìn ông bằng cặp mắt khác. Xem ra trong khoảng thời gian này Lao Feng không có lười biếng, có thể đạt được thành tích như vậy, coi như là rất giỏi rồi.

Lao Feng hướng đến chổ Dương Minh, làm cho đám Lý Cường hoảng sợ, tưởng rằng ông già này muốn tấn công Dương Minh, vội vã lao ra, muốn cản Lao Feng lại, Lao Feng đang hưng phấn, thấy có người cản đường mình, cũng có chút hờn giận, tiện tay đánh tới.

"Ơ?" Lý Cường không ngờ lão già này lại biết võ, lập tức cảnh giác, ra tay chộp tới hướng Lao Feng, không cho ông ta đi tới trước.

Lao Feng cũng không tỏ ra yếu thế, thân thể hơi nghiêng xuống, tránh được một trảo của Lý Cường! Lý Cường tuy rằng không biết Lao Feng là ai, nhưng người có thể tránh được một trảo của hắn cũng có thể coi như là rất giỏi rồi, hắn không còn dám khinh địch nữa, dự định cùng Lao Feng nghênh chiến.

" Lý Cường, lui ra, ông ta là đồ đệ của tôi, Lao Feng!" Dương Minh có chút bất đắc dĩ, chỉ vừa không để ý một chút mà hai người đã muốn oánh nhau rồi!

Nghe Dương Minh nói vậy, Lý Cường vội vàng lui ra, thầm nghĩ, thì ra người này là đồ đệ của Dương ca, hèn chi lại biết công phu, nhưng mà nhìn tư thế cũng chưa lợi hại lắm, nếu có được thực truyền của Dương Minh, mình khẳng định không phải là đối thủ của ông ta rồi.

" Lao Feng, sao ông lại tự mình đến đây?" Dương Minh trách : "Thế cục bên này không ổn định, rất nguy hiểm"

"Con thật sự rất nhớ sư phụ! Hơn nữa, có ngài bên cạnh, con còn sợ cái gì!" Lao Feng vội vã nói.

Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu : "Được rồi, nếu đã đến, thì tôi cũng không thể đuổi ông về nhà được. Nhưng mà, trong lúc tôi làm việc, ông nên ở tại chổ an toàn, không được tự tiện làm bậy!"

"Yên tâm đi, con rất nghe lời mà" Lao Feng nghe Dương Minh muốn giữ lại, vô cùng vui vẻ nói. Ở đây mọi người rất kỳ quái, tại sao Dương Minh lại thu nhận một đồ đệ như vậy? Nhưng mà không ai hỏi nhiều, dưới sự chỉ dẫn của Lý Cường, bắt đầu vận chuyển súng đạn.

Dương Minh nhìn lên thuyền, dở khóc dở cười nói : "Lao Feng, ông đưa máy bay ném bom đến?"

"Con nghĩ kỹ rồi, thứ này dùng tốt lắm, có thể giúp giải quyết nhanh chóng mọi chuyện, để cho ngài còn đến chổ con làm khách!" Lao Feng gãi đầu, lộ ra một nụ cười của đứa bé : "Cho nên, con quyết định mang nó đến, đương nhiên là còn có những thứ ghê gớm hơn, nhưng con không làm chủ được..."

"Cái này được rồi!" Dương Minh nhìn đống vũ khí trước mắt, lắc đầu nói. Cái này nếu để cho bọn Lý Cường sử dụng để lật đổ chính quyền Kars vẫn còn có dư.

Đám Lý Cường đương nhiên cũng biết nhìn hàng rồi, nhìn thấy kho vũ khí bên trong thuyền xong, đều lộ ra vẻ kinh ngạc! Mấy ngày nay bọn họ có giao đấu với những lực lượng vũ trang tại địa phương, cho nên cũng hiểu biết được chút chút về vũ khí. Nhưng mà, so với những thứ trước mắt này, thì đống đồ kia chẳng khác nào đồ nguyên thủy! Có mấy thứ này, muốn dùng để cày nát chổ trú quân của Dayton quả thật dễ như trở bàn tay rồi.

Dương Minh cũng không ngờ Lao Feng lại mang nhiều món hàng độc đến như vậy, nếu mà như vậy thì cho dù không dụ được Dayton xuất hiện, vẫn có thể san bằng luôn chổ trú quân của hắn!

Nhưng mà, có được những trang bị như vậy, càng giúp cho ý tưởng của Dương Minh thêm kiên định hơn, chuẩn bị xây dựng lực lượng tại đây.

26.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1115

Đoạt quyền. (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đối với ông già trước mắt, tâm tình của Vương Tiếu Yên lúc này chỉ có thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung, tuy rằng nàng chưa gặp Lao Feng, nhưng mà nàng đã từng coi ảnh chụp và tư liệu của lão, người này hiện nay chính là tộc trưởng của gia tộc Feng, là một trong những người nắm quyền cao nhất ở châu Âu, nhưng mà biểu hiện của ông không khác gì một lão ngoan đồng cả, tuyệt đối không giống như là một ông già cao cao tại thượng.

"Vị này là sư nương sao?" Lao Feng là người từng trải, đương nhiên chỉ cần một cái liếc nhìn là có thể nhận ra Vương Tiếu Yên có quan hệ không bình thường với Dương Minh rồi, vì thế vội vã cung kính.

Vương Tiếu Yên thật không ngờ, mình lại có ngày trở thành trưởng bối của Lao Feng! Phải biết rằng, ông ta chính là một nhân vật cùng đẳng cấp với cha! Hơn nữa tuy rằng gia tộc của mình rất lợi hại, nhưng mà Lao Feng cũng không kém, cho nên quan hệ hai nhà tuy không tốt, nhưng mà nước sông không phạm nước giếng.

Thế nhưng, nếu có được sự trợ giúp của gia tộc Feng, thì chuyện của mình và Dương Minh hiển nhiên sẽ gặp ít trở ngại hơn từ cha. Bây giờ xem ra, nếu Dương Minh kêu Lao Feng làm cái gì, thì chỉ cần có khả năng, ông ta sẽ không từ chối.

"Xin chào, Lao Feng tiên sinh" Vương Tiếu Yên lễ phép gật đầu.

"Haha, tiên sinh cái gì, gọi Lao Feng là được rồi" Lao Feng cũng không dám nhận hai chữ tiên sinh này.

" Lao Feng, đừng coi thường Yên Yên, công phu của nàng không kém gì tôi, cho nên, lúc rãnh rỗi có thể kêu nàng chỉ cho vài chiêu cũng được!" Dương Minh đã quyết xác định quan hệ người yêu với Vương Tiếu Yên rồi, cho nên hắn cũng chia sẻ những gì hắn có cho nàng. Tổ chức sát thủ không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn, cho nên, chuyện sau này của tổ chức để cho một tay Vương Tiếu Yên tiếp quản, những quan hệ như vậy cũng cần phải giao cho Vương Tiếu Yên.

Đối với Dương Minh mà nói, Lao Feng tuyệt đối tin tưởng, nghe Vương Tiếu Yên là một cao thủ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sùng bái : "Sư nương, sau này xin ngài chỉ điểm nhiều hơn"

"Có thời gian, tôi sẽ chỉ điểm cho ông" Vương Tiếu Yên cười nói, phải nói là nàng hài lòng không gì sánh được, không ngờ mình cũng có ngày như vậy.

Tuy rằng thân phận và thực lực của Dương Minh càng lúc càng làm cho Vương Tiếu Yên tò mò, nhưng mà Dương Minh cũng không nói gì, biểu hiện bên ngoài cũng rất tầm thường, thế nhưng, Vương Tiếu Yên cũng biết hắn vô cùng không tầm thường.

Đám người Lý Cường đã được huấn luyện, cho nên việc vận chuyển súng đạn xuống khỏi thuyền rất dễ dàng, chỉ là, xe tăng và máy bay chiến đấu thì có chút khó khăn, bọn họ tuy rằng xuất thân từ lò luyện võ ra, súng đạn có đôi khi gặp, nhưng mấy thứ này thì...

Dương Minh cũng có chút hối hận, sớm biết như vậy thì mang theo Hầu Chấn Hám rồi, hắn ta khẳng định là sẽ hiểu rõ hơn về mấy thứ này.

"Dương ca, ngài xem..." Lý Cường nhìn nhìn Dương Minh nói. Thú thật thì mấy thứ này tuy rằng bọn họ không thể sử dụng được, nhưng lại vô cùng mong muốn được sử dụng, dù sao thì có mấy thứ này cũng giúp cho thực lực của họ được đề cao.

" Lao Feng, ông cho tôi mấy thứ này, nhưng người của tôi không biết dùng, vậy bên ông có ai biết dạy mấy thứ này không? Tiến hành huấn luyện đơn giản cho họ một chút!" Dương Minh quay đầu lại nói với Lao Feng.

"Cái này không thành vấn đề" Lao Feng tiện tay ngoắc một người lại : "Lex, tìm mấy người biết sử dụng thứ này, tiến hành huấn luyện cho thủ hạ của sư phụ ta!"

"Vâng" Người tên là Lex vội vã gật đầu, bắt đầu đi tìm người, mà bên Lý Cường cũng tìm vài người thông minh, để cùng với Lex học tập về thứ này. Đương nhiên, chờ những người này học xong, có thể dạy lại cho những người khác.

Lúc này, Dương Minh trở về chổ trú quân của đám Lý Cường cách trấn nhỏ mấy cây số, những chiếc xe tăng và máy bay này quả thật rất chói mắt, dễ bị người ta phát hiện, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Để cho quan hệ của Vương Tiếu Yên và Lao Feng càng thêm củng cố, Dương Minh cũng không chỉ điểm công phu cho Lao Feng nữa, mà là để cho Vương Tiếu Yên dạy ông ta. Với công phu của Vương Tiếu Yên, muốn dạy Lao Feng thì rất dễ, mà Lao Feng rốt cục cũng biết công phu của Vương Tiếu Yên cao cỡ nào rồi, sau khi sùng bái xong, liền chăm chú học tập.

Vương Tiếu Yên cũng nghe lời dặn của Dương Minh, truyền thụ mấy thứ công phu để giúp cho thân thể khỏe mạnh, đối với những kỹ xảo giết người thì chỉ nói lướt qua, Lao Feng có muốn giết ai thì cũng không cần tự mình ra tay, cho nên Vương Tiếu Yên cũng không cần phải dạy làm gì.

Dương Minh có vẻ rãnh rỗi trong hai ngày này, đám người Lý Cường vẫn còn đang bận học tập từ Lex, trong hai ngày này bọn họ cần phải làm quen với xe tăng và máy bay chiến đấu.

....................

Sáng ngày hôm nay, trong lúc Dayton đã lên xe di về hướng quán trà, thì Lý Cường đã tập hợp vài người, tạp thành một lực lượng nhỏ để đến chổ trú quân của Dayton, còn Dương Minh và Vương Tiếu Yên thì mang theo Kim Ngưu cùng những người khác len lén ẩn núp tại xung quanh quán trà, tùy thời hành động.

Lao Feng và Lex thì ở lại căn cứ, cũng không tham gia vào hành động lần này.

"Feng tộc trưởng, người thanh niên kia là sư phụ của ngài?" Lex khó hiểu hỏi, do bận việc mấy ngày nay nên hắn không có cơ hội nói chuyện với Lao Feng, hôm nay sẵn dịp nên hắn đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.

"Không được nói lung tung!" Lao Feng khôi phục lại uy nghiêm lúc đầu : "Cái gì mà người thanh niên! Cao nhân không nằm ở tuổi, sư phụ và sư nương không muốn xưng bá giang hồ, khẳng định là cao thủ lánh đời, cần phải cung kính, hiểu rõ chưa?' Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Hiểu rồi..." Lex vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không ngờ Lao Feng lại nổi giận, cho nên vội vã gật đầu.

"Lúc mày trở về, gọi người đến đây, tao muốn huấn luyện cho chúng, để giúp tăng cường thân thủ!" Lao Feng đã học được một vài kỹ xảo từ chổ của Vương Tiếu Yên, cho nên muốn thực chiến. "Vâng, gia chủ" Lex gật đầu nói.

Ngoài quán trà, có hai mươi người mặc áo giáp cầm súng đứng xung quanh quán, đây là những người của Dayton và Kevin, mỗi bên chỉ mang theo mười người mà thôi, như vậy cũng tỏ thành ý của bản thân ra, theo bọn họ thấy, trấn nhỏ này là địa bàn của hai người, căn bản là không có kẻ địch. Chờ khi Dayton và Kevin cùng vào trong quán trà, Dương Minh quay sang nói với Kim Ngưu : "Chuẩn bị hành động!"

"Có chừa người sống không?" Kim Ngưu hỏi.

Dương Minh lắc đầu, Kim Ngưu liền phất tay với đám người phía sau : "Hành động, không để lại ai"

Bất luận là vệ sĩ của Dayton hay là của Kevin cũng đều không được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ được chọn từ trong quân đội mà ra, hai bên đều biết hôm nay là đàm phán hòa bình, cho nên cũng không khẩn trương, những tên đứng ngoài bảo vệ cửa có vẻ nhàn nhạt hút thuốc nói chuyện : "Lão tam, mày nghĩ chúng ta đến vài người như vậy, có nguy hiểm hay không?"

"Sao có thể được? Chổ này không phải địa bàn của tướng quân Dayton và tướng quân Kevin sao, ai mà dám trêu chọc vào?" Người được gọi là lão tam trả lời : "Mày xem, dân chúng trên đường đều tránh chúng ta cả" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Nói cũng phải, gần đây đều là lực lượng của chúng ta, có lẽ là do tao nhiều chuyện rồi" Người này nghe lão tam nói xong, cũng nhẹ nhàng mỉm cười.

"Đúng vậy, mày...." Lão tam còn đang định nói chuyện, nhưng mà nói được phân nửa thì đã dừng lại, bởi vì người cảnh vệ kia đã ngã xuống đất, trên cổ còn đang phọt ra máu tươi, hiển nhiên là sống không nổi nữa rồi.

"Xảy ra chuyện..." Lão tam còn chưa nói hết câu, thì đã cảm thấy cái ót của mình mát lạnh rồi, không biết cái gì tiếp theo nữa.

Những người này làm sao mà là đối thủ của đám Kim Ngưu? Rất nhiều người còn chưa kịp rút súng ra đã bị bên Kim Ngưu "lau cổ" rồi, dù có rút súng ra được thì cũng chẳng kịp dùng, chết ngay lập tức.

Hai mươi người, nhanh chóng bị giải quyết.

26.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1115

Đoạt quyền. (2)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Xung quanh đầu không còn dân chúng bình thường nữa, những người dân này đều đã trốn trong nhà rồi, cho nên vừa rồi xảy ra chuyện cũng chẳng gây bất kỳ ảnh hưởng gì, cứ tiếp tục bình yên như vậy.

Dương Minh gật đầu thỏa mãn, trong đội hình của Kim Ngưu cũng có mấy người trước đó đi theo Vương Tiếu Yên, nhưng mà, từ lúc gia nhập vào trong cùng một tổ chức, mọi người đã học tập cách phối hợp, thành lập sự ăn ý với cho, cho nên mới có thể trong một khoảng thời gian ngắn giết chết hai mươi người mà không để lại dấu vết. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vương Tiếu Yên cũng mừng rỡ vì sự thay đổi của Kim Ngưu, xem ra phương pháp huấn luyện của Dương Minh rất có hiệu quả, làm cho những người này thăng tiến trong một khoảng thời gian ngắn.

Dayton và Kevin cùng vào trong một căn phòng, ngồi đối diện nhau qua cái bàn trà.

"Đã lâu không gặp, Kevin Adam!" Dayton vươn tay ra cười nói, giống như hai người là bạn lâu năm không gặp vậy.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp!" Kevin cũng đưa tay ra nắm lấy tay của Dayton : "Chúng ta đã là hàng xóm của nhau bốn năm rồi!"

"Đúng vậy, đều là hàng xóm, bởi vì chúng ta không có xích mích với nhau, cho nên có thể coi như hòa hợp!" Dayton đi thẳng vào vấn đề : "Cũng không có chiến tranh gì, rốt cục tương đối hòa bình!"

"Quả thật là vậy!" Kevin tiếp tục câu chuyện : "Nhưng mà, cái này chỉ là trước đây, còn gần đây hình như không phải vậy!"

"Khoan đã!" Dayton nói : "Lời này, hẳn là do tôi nói mới đúng!"

"Chúng ta người ngay không nói lời gian, trong trấn nhỏ này, tôi không cần chính quyền của nó, chỉ mua một vài đồ dùng sinh hoạt ở đây, mà cái này ông cũng muốn can thiệp vào, có phải là quá đáng hay không?" Kevin có chút tức giận về hành động "giả ngu" của Dayton.

"Ơ?" Dayton sửng sốt, lập tức cả giận nói : "Chuyện gì xảy ra với ông vậy? Tướng quân Kevn, nếu ông cảm thấy hứng thú với chính quyền của trấn nhỏ này, ông có thể nói, chúng ta sẽ thương lượng giải quyết, không cần phải ra tay như vậy chứ?"

Kevin nghe Dayton nói xongg, nhất thời cũng nổi giận, vỗ bàn quát : "Dayton, ông nói vậy là ý gì? Phương châm của tôi ông còn không rõ sao? Tôi không có hứng thú với chính quyền của trấn nhỏ này, tôi thành lập lực lượng vũ trang ở đây, chủ yếu là vì kiếm tiền, tại một chút hiệu quả cho những người lính đánh thuê ở đây, tôi cũng không có bất kỳ hứng thú với cái chính quyền nhỏ bé ở đây làm gì!"

"Được, nếu như không có hứng thú, thì ông cũng không cần phải làm chuyện này!" Dayton nổi giận nói : "Ông nói vậy, rốt cục là có ý gì? Có phải là coi thường tôi không?"

"Nghe ý của ông, chuyện người của tôi bị tập kích, không phải là do ông làm?" Kevin mở to mắt ra nhìn.

"Tôi tập kích thủ hạ của ông? Chứ không phải là ông tấn công người của tôi sao?" Dayton cũng mở to mắt ra nhìn : "Không phải chứ, có kẻ thứ ba ở đây?"

Nghe hai người tranh chấp, Dương Minh nhất thời buồn cười, nhưng mà, cũng biết được ý đồ của Kevin rồi, một người không có dã tâm tranh đoạt chính quyền, quả thật, hắn có thể giữ được trạng thái không nghe không thấy lâu như vậy cũng rất giỏi rồi, cứ như vậy, thì có giết hắn hay không cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của Dương Minh cả.

"Được rồi, hai người không cần cải nữa, ông nói **'ng, quả thật có thế lực thứ ba ở đây!" Dương Minh đẩy cửa ra, cùng Vương Tiếu Yên đi vào.

"Các người là ai? Cảnh vệ đâu?" Dayton thấy Dương Minh bước vào, biết được chuyện này không tốt rồi, vội vã kêu lên.

"Ông gọi người của ông sao? Chết hết rồi" Dương Minh nhàn nhạt nói : "Được rồi, Dayton, ông cũng có thể chết"

Dayton kinh hoàng sờ tay vào súng bên hông, nhưng mà, hắn còn chưa kịp đụng vào khẩu súng, thì giữa trán đã xuất hiện một lỗ máu, chết không nhắm mắt, ngã xuống đất. Trong tay Kim Ngưu đang cầm một khẩu súng, mà họng súng còn đang bốc khói xanh.

Kevin cũng ý thức được sự nguy hiểm, không dám lỗ mãng, ngồi ở chổ kia cảnh giác nhìn Dương Minh.

"Kevin Adam đúng không?" Dương Minh dùng tiếng anh hỏi.

"Đúng vậy" Kevin trả lời : "Xin hỏi cậu là ai?"

"Yên tâm đi, tôi chỉ muốn lấy mạng của Dayton mà thôi, không có quan hệ với ông, bây giờ ông có thể đi, nhớ kỹ, đừng can thiệp vào nội bộ nước X, nếu không, người chết kế tiếp là ông" Dương Minh bình tĩnh nói.

"Các người là... do tướng quân Kars phái đến?" Kevin sửng sốt, lập tức hiểu ra được.

"Biết nhiều không có lợi cho ông" Dương Minh không trả lời.

"Yên tâm đi, nhờ các người chuyển lời cho tướng quân Kars, tôi không có hứng thú với chính quyền của nước X, tôi thành lập lực lượng ở đây cũng chỉ muốn kiếm tiền mà thôi" Kevin nói.

"Mong rằng như vậy" Dương Minh gật đầu nói : "Ông có thể đi!"

Kevin không ngờ đối phương lại dễ dàng thả mình đi như vậy, không dám chậm trễ, vội vàng nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, trong lòng khiếp sợ thực lực của Kars, ngồi ở xa như vậy mà có thể phái người đến lấy mạng của Dayton! Đối với mâu thuẫn giữa Dayton và Kars, Kevin cũng biết một ít, hắn vốn tưởng rằng, với thế lực của Dayton bây giờ, đủ để đánh một trận với Kars, nhưng mà không ngờ rằng người ta lại giết chết Dayton một cách dễ dàng như vậy. Chuyện này càng làm kiên định suy nghĩ của Kevin, không tham dự vào việc tranh giành chính quyền nước X, như vậy có thể giữ được mạng của mình, chứ nếu không sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác.

Ra khỏi quán trà, nhìn thấy có nhiều người không quen biết, Kevin liền xác định được những người này không phải của Dayton, bởi vì bọn họ mặc quân phục không giống với Dayton.

Mà những cái xác trên mặt đất đã nói lên tất cả, người của mình và Dayton đều đã chết queo, lúc đến có mang người đến, nhưng lúc về phải tự mình lái xe về. Nhưng mà, có được kết quả này cũng đã thấy đủ, chỉ tốn một vài tên lính đánh thuê mà giữ được mạng của mình, cái này tốt hơn tất cả rồi.

Trong cùng thời gian đó, đám Lý Cường cũng đã bắt đầu khai chiến. Có thể nói đây là cuộc chiến một bên, bởi vì đối mặt với những vũ khí hiện đại, người của Dayton dường như rất yếu đuối.

Khi thấy mấy chiếc xe tăng chạy đến chổ trú quân của Dayton, cũng không còn ai chống lại, vì người bên trong đã đầu hàng hết! Những người này đều xuất thân nghèo khó, đều là dân địa phương, vì muốn sinh tồn nên phải gia nhập lực lượng vũ trang này, cho nên theo lời nói của Dương Minh, chỉ cần đầu hàng, thì không cần phải giết chóc nữa. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chính sách dành cho những người này cũng rất đơn giản, không giống như những cảnh vệ của Dayton, Dương Minh không chừa lại một tên cảnh vệ nào, cũng bởi vì những tên này đều là thân tín của Dayton, nếu để sống thì sẽ để lại hậu hoạn, nhưng mà, những người này thì khác, bọn họ đều không quản tướng quân của mình là ai, chỉ cần có thể cho họ ăn no mặc ấm là được. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chỉ có no bụng, mới có thể liều mạng vì tướng quân của mình, những người này nghe nói Dayton đã chết, cho nên càng không cần phải ở lại đây, người phụ trách tại nơi đóng quân đã tự ra lệnh cho lính của mình mở cửa lớn, nghênh đón đám người Lý Cường đến. Bởi vì bọn họ cũng hiểu rõ, chống lại? Cái này không có khả năng, những người này có cả xe tăng đấy! Chiến đấu? Hiển nhiên là không thể thực hiện rồi, người ta có trang bị mạnh hơn bên mình gấp trăm lần, chiến đấu đến cùng chỉ có nước chết.

Đến lúc này, đám người Lý Cường không tốn nhiều sức lực mà đã dễ dàng chiếm được chổ trú quân của Dayton, đem tin vui này báo cho Dương Minh biết. Đối với tình huống bên phe Lý Cường, Dương Minh cũng đã dự liệu trước. Thật ra, những lực lượng vũ trang này trên cơ bản đều là đám ô hợp, không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đều là những binh sĩ nghiệp dư cả thôi, ngay cả lòng trung thành còn chưa thành lập, thì tan vỡ là chuyện rất dễ dàng.

"Làm tốt lắm, đầu tiên giam lỏng những người có trách nhiệm ở đó, những binh sĩ khác tiếp hành bố trí lại, sắp xếp vào trong đội ngũ, những cái này có cần tôi nhiều lời không?" Dương Minh hỏi.

26.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1116

Mỏ vàng. (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Lý Cường thì cướp hết vũ khí trang bị của những người trong chổ trú quân, còn Kim Ngưu thì mang xác của Dayton về căn cứ, cứ như vậy, sẽ làm cho những người không an phận hết hy vọng, tướng quân của bọn họ đã trở thành lịch sử rồi, muốn mạng sống, muốn phát triển, thì phải tuyệt đối phục tùng lãnh đạo mới.

Mỗi một lực lượng vũ trang tại nước X khi được thành lập đều có một ý nghĩa riêng cho mình, tuy rằng Kars biết chủ nhân của mỏ kim cương là ai,nhưng mà những lực lượng khác chưa chắc đã biết, cho nên khó tránh khỏi việc bọn họ nổi lòng tham với mỏ kim cương, gây phiền toái cho mình, mà Dương Minh cũng không thể nhờ Kars giải quyết mỗi lần có phiền toái được, cứ như vậy, mình sẽ phải thiếu nợ nhân tình Kars rất nhiều, nếu sau này hắn có yêu cầu gì với mình, thì mình cũng sẽ khó từ chối.

Cho nên, Dương Minh muốn thành lập một lực lượng cho riêng mình, cứ như vậy, cũng có thể phòng bị được những tên khác, chỉ cần mình có thực lực tuyệt đối, thì có thể đứng vững tại đất nước chiến loạn này.

Giảm lỏng những tên tổ trưởng đội trưởng ở đây lại, cũng vì sợ bọn họ có lòng trung với Dayton, sẽ làm cho binh lính bất ngờ gây phản. Cũng không cần thời gian quá lâu, nhiều nhất là hai tháng, những người lính của Dayton sẽ gia nhập vào trong đội ngũ của Lý Cường, đến lúc đó những tên đội trưởng tổ trưởng này cũng không có biện pháp gây sóng gió, mệnh lệnh của họ căn bản là không còn ai nghe nữa.

Sở dĩ Dương Minh không giết những người này, cũng là vì có nguyên nhân, bọn họ có thể leo lên đến cái chức đội trưởng hay tổ trưởng, khẳng định là phải có thực lực và năng lực thì mới được làm. Nếu như mà giết bọn họ đi thì quả là đáng tiếc, cho nên Dương Minh mới giam lỏng bọn họ lại, đợi đến khi những binh lính bên ngoài không còn nghe lời họ nữa, thì mới tiến hành khảo sát bọn họ, sau khi khảo sát xong, có thể dùng được thì cứ dùng. Đối với việc mê hoặc lòng người, Dương Minh cũng không rành cho lắm, vả lại chuyện của tổ chức sau này cũng giao cho Lý Cường, dù sao Dương Minh cũng không có khả năng ở đây mãi được, cho nên bọn họ phải tự dựa vào sức của mình.

Cũng may là có một quân sư như Lô Tân Dương, có một số việc có thể thương lượng với hắn, Lý Cường cũng không bị động quá, Dương Minh dùng điện thoại vệ tinh lên mạng, đưa ảnh chụp xác chết của Dayton vào trong hộp thư, Dương Minh cũng không hỏi Phương Thiên rằng thù lao lần này là cái gì, sau khi gửi thư xong, Dương Minh gọi điện cho Phương Thiên.

"Phương lão đầu, nhiệm vụ hoàn thành rồi!" Tâm tình của Dương Minh vô cùng vui sướng, nhiệm vụ lần này mặc dù bắt đầu có chút khó khăn, nhưng mà sau đó lại có thể hoàn thành thuận lợi.

"Ồ? Cũng được!" Phương Thiên nghe Dương Minh báo cáo xong, cũng hài lòng mỉm cười : "Xem ra con cuối cùng cũng đã có biện pháp giải quyết, không cần ta phải ra mặt"

"Con cũng nhờ một người bạn mới hoàn thành được" Dương Minh ngượng ngùng nói.

"Mặc kệ là nói thế nào, thì cũng là do con làm, bạn của con cũng thuộc về thế lực bản thân con, như vậy ta cũng yên tâm" Phương Thiên nói.

"Đúng rồi, thù lao lần này là cái gì vậy?" Dương Minh hỏi. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Hình như là hai mỏ vàng, trước khi Kars lên giành chính quyền, trong tay chẳng có gì, có thể dùng hai mỏ vàng để trả nhiệm vụ là tốt lắm rồi" Phương Thiên nói : "Mấy thứ này cũng không có tác dụng với hắn, cho nên dùng làm tiền thưởng nhiệm vụ"

"Hai mỏ vàng? Cũng được, dù sao thì con cũng dự định để người của con ở đây phát triển, có mỏ vàng cũng tốt" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói. Dù sao thì trong nước vẫn còn một công ty châu báu, rất cần nguyên vật liệu để làm việc, có mỏ vàng ở đây rồi, đương nhiên là không từ chối.

"Ừ, cũng được, con có thể đi nhận từ tay của Kars" Phương Thiên nói : "Ta nghĩ hắn không dám quỵt nợ đâu!"

"Cũng đúng" Dương Minh gật đầu nói, thầm nghĩ, trải qua sự kiện lần trước xong, Kars chắc chắn đã sợ mình, tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện quỵt nợ này. Quả nhiên, không lâu sau, khi Kars nhận được tin nhắn Dương Minh báo cáo nhiệm vụ thành công, liền nhiệt liệt chúc mừng, đồng thời biểu thị rằng lúc Dương Minh trở về thủ đô, sẽ mở tiệc chiêu đãi tưng bừng.

Đối với việc mở tiệc chiêu đãi, Dương Minh cũng không có tâm trạng hưởng thụ, bây giờ còn chuyện của gia tộc Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh quyết định đến mỏ vàng của gia tộc Hoàng Nhạc Nhạc để coi một chút. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kevin cũng đã nhận được tin, ngay sau khi Dayton chết thì chổ trú quân của hắn ta cũng bị bật gốc, cho nên Kevin làm việc càng thêm cẩn thận, yêu cầu những người lính của mình ăn mặc bình thường, và không lái xe quân dụng ra ngoài. Bởi vì Kevin đã phái mật thám ra, và biết được thực lực của Dương Minh, thấy người này có hơn chục chiếc xe tăng liền hoảng sợ.

Sau khi cảm thán xong, Kevin bắt đầu hoài nghi thực lực của Kars, người này rốt cục có phải thuộc về thế lực của Kars hay không? Nhưng mà, mặc kệ là thế nào, thì Kevin cũng sẽ không quản chuyện ở nước X nữa, và giữ vững ý định kiếm tiền của mình.

Trong chổ đóng quân của mình, Lý Cường đã tiến hành dung nhập đám lính trước kia của Dayton, và tiến hành huấn luyện thống nhất. Nhưng người này phần lớn đều là dân nghèo, vì chiến loạn liên miên nên không thể sống được, đành phải dựa vào Dayton để sinh tồn, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần được sống, có cơm ăn áo mặc thì theo ai cũng như nhau. D(ươn gnhie6n, đây là suy nghĩ trước kia của bọn họ, Lý Cường sẽ bồi dưỡng cho họ biết cảm giác vinh dự, để cho bọn họ trung thành với Dương Minh.

Bởi vì lính của Dayton quả thật rất nhiều, cho nên Lý Cường và Kim Ngưu đã phái một số người lên đảm nhiệm chức đội trưởng và tổ trưởng. Nhưng mà, những người này lúc trước chỉ là lính quèo nhưng được biến thành một tiểu lãnh đạo, đều có vẻ vô cùng hài lòng.

Trong hai ngày nay, Vương Tiếu Yên rãnh rỗi chỉ điểm cho Lao Feng một số kỹ xảo, mà Lao Feng cũng rất chăm chú, mà những người lính kia nhìn thấy có một ông già chăm chú như vậy, càng tự cố gắng tập luyện.

Buổi sáng ngày thứ ba, Dương Minh dự định trở về thủ đô, sau một hồi khuyên mãi, và tốn hết gần một lít nước miếng, Dương Minh mới có thể làm cho Lao Feng trở về nhà, vì trong hoàn cảnh như vậy, không thích hợp để giữ Lao Feng lại.

Ban đầu, Lao Feng sống chết cũng không chịu đi, nhưng mà Dương Minh dùng đến tuyệt chiêu đoạn tuyệt quan hệ sư đồ đe dọa, Lao Feng cũng đành phải bước lên thuyền trở về nhà, rời khỏi nước X. Lần này trở về thủ đô, Dương Minh chỉ mang theo Vương Tiếu Yên, Lý Cường cùng một nửa người, còn Vương Bằng, Lưu Siêu, Kim Ngưu cùng Lô Tân Dương thì ở lại căn cứ.

Bởi vì mang theo nhiều người, cho nên hành động không được tự nhiên, hơn nữa Dương Minh không muốn bị chú ý, cho nên quyết định đi ban đêm.

Bây giờ Dương Minh vẫn chưa muốn gây xung đột quy mô lớn với các lực lượng khác, cho nên tất cả phải làm việc lặng lẽ. Bàn ngày thì nghỉ ngơi, ban đêm mới đi, sau một thời gian Dương Minh mới đến được một cái quặng mỏ gần thủ độ, và đây là sản nghiệp của gia tộc Hoàng Nhạc Nhạc. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Đây là sản nghiệp của vợ nhỏ bên Singapo à?" Vương Tiếu Yên thấy cái mỏ cách đó không xa, liền cười hỏi Dương Minh.

Đối với chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh cũng không giấu Vương Tiếu Yên làm gì, hai người cùng đang ở đây, cho nên muốn xử lý chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc thì không giấu Vương Tiếu Yên được, mà cũng không thể giấu được. Ngoài ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là Vương Tiếu Yên không hay ghen như Trần Mộng Nghiên, chỉ là... gần đây nàng ta có vẻ thay đổi, giống như muốn trở thành người phụ nữ của hắn, và bắt đầu quan tâm đến những chuyện nhỏ của hắn.

"Nói chính xác là tình nhân, giống như em vậy" Dương Minh cười cười, cũng nhìn ra sự thay đổi của Vương Tiếu Yên, nhéo nhéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Hừ" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh, không nói thêm cái gì nữa.

26.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1116

Mỏ vàng. (2)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Cả đoàn người hướng về mỏ vàng, trên thời gian đi đến cửa, Dương Minh hơi sửng sốt một chút, theo lý thuyết thì ở đây không có người mới đúng, tại sao còn có lính canh gác?

"Là ai? Đứng lại?" Người canh cửa nhìn thấy đoàn người Dương Minh đi đến, lập tức đi ra ngăn cản : "Nơi này là lãnh địa tư nhân, không được vào, bằng không sẽ nổ súng!"

"Lãnh địa tư nhân?' Dương Minh nghe xong, nhất thời nhíu mày nói : "Lãnh địa tư nhân gì? Ông chủ của các người là ai?"

"Hỏi ông chủ của bọn tao là ai làm gì?" Ngữ khí của thằng gác cửa này khá là xúc phạm : "Nếu mày không đi, tao sẽ gọi người đến!"

"Gọi người?" Dương Minh nhìn thấy một đám quân lính cách đó không xa, cười cười nói : "Nếu như mày có năng lực thì cứ gọi đi!"

"Có chuyện gì vậy, là ai đến gây chuyện?" Một thằng nhìn có vẻ giống thiếu gia chạy từ bên trong ra, nói hắn là thiếu gia cũng có lý do, là bởi vì do mặt hắn trắng quá. ( Ở đây tác giả chơi chữ, tiểu bạch kiểm - tên mặt trắng nhỏ, và cũng để ám chỉ, vì ở đây là châu Phi, mà màu da của dân châu Phi là màu gì?)

Nhưng mà, làm cho Dương Minh kinh ngạc chính là, thằng mặt trắng này lại nói tiếng Hán!

"Các người là người của Hoàng gia?" Dương Minh chần chờ hỏi, theo lời nói của Hoàng VInh TIến thì người của Hoàng gia đã rút về rồi, bên này hẳn là không còn ai.

"Hoàng gia?" Thằng mặt trắng hừ lạnh một tiếng, nói : "Ở đây bây giờ là Lý gia, không có Hoàng gia gì cả"

"À đúng rồi, có phải là Hoàng gia có con nhỏ tên là Hoàng Nhạc Nhạc, thằng anh của tao muốn cưới về làm vợ không? Nhưng mà con nhỏ Hoàng Nhạc Nhạc này chảnh như chó, tao thấy chuyện này không được rồi!" Thằng mặt trắng hừ lạnh nói : "Đừng nói nhiều, mày đến đây làm gì? Rốt cục có chuyện gì không? Không có gì thì cút đi!"

Dương Minh nghe thằng mặt trắng nói xong, nhất thời nhớ ra! Cái gia tộc này Hoàng Vinh Tiến đã nhắc qua, Lý gia ở Singapo, mà thằng mặt trắng này hình như là em trai của Lý Thiên Giai rồi.

Phỏng chừng là ỷ lại quan hệ của tướng quân Kars, cho nên mới chiếm lấy cái mỏ vàng này trước, nêu như Hoàng Nhạc Nhạc chịu gả cho Lý gia, thì như vậy rất tốt, còn nếu không thì bọn họ vẫn có thể giữ lấy mỏ vàng này làm của riêng.

"Thì ra là Lý gia ở Singapo!" Dương Minh hừ lạnh nói : "Mày là em trai của Lý Thiên Giai!"

"Sao mày biết?" Thằng mặt trắng sửng sốt : "Mày là ai?"

"Tao đại diện cho Hoàng gia đến nhập cái quặng mỏ này, bây giờ mày có thể cút đi" Dương Minh nhàn nhạt nói. Hắn không có chút hảo cảm với Lý gia chút nào, nhất là Lý Thiên Giai, đặc biệt chán ghét tên này. Bây giờ thấy được bộ dáng kiêu ngạo của em trai hắn, Dương Minh càng khó chịu, phất tay ý bảo hắn cút đi.

"Mày bị ngu hả? Đại biểu cho Hoàng gia? Mày có thể đại biểu cho ai chứ?" Lý Thiên Vũ tức giận, giơ tay chỉ thẳng mặt Dương Minh nói : "Nếu mày không cút đi thì đừng trách tao!"

"Hoàng Nhạc Nhạc là vợ của tao, cho nên ở đây tao quyết định!" Dương Minh cũng không muốn nói nhảm với Lý Thiên Vũ nữa, trực tiếp nắm lấy cổ áo của hắn, tát cho một cái, thân thể của Lý Thiên Vũ giống như con diều đứt dây, bay cái vèo ra xa, trực tiếp ngã xuống đất.

Thấy Lý Thiên Vũ bị đánh ngã, tên gác cửa liền khẩn trương lên, thổi còi báo hiệu, bắt đầu gọi người.

Bên trong nghe thấy tiếng còi hiệu, lập tức chen chúc chạy ra ngoài.

"Không ai được động, nếu không tao đánh chết hắn!" Lý Cường bước ra nói. Nếu Dương Minh đã ra tay, thì hắn không có lý do gì để đứng đằng sau cả. Trong tay của Lý Cường và những người của hắn đều cầm loại súng mp7a1, loại súng tự động mới nhất, rất hiếm thấy trong quân đội của các quốc gia khác.

Những tên lao ra lập tức choáng váng! Bọn họ đâu phải là đối thủ của những người cầm súng! Bọn họ kinh doanh khoáng sản ở đây, chủ yếu là nhờ vào quan hệ giữa Lý gia và tướng quân Kars, cho nên mới bình an vô sự. Mà những lực lượng xung quanh đây đều biết Lý gia có quan hệ với tướng quân Kars, cho nên cũng không muốn gây phiền phức gì với họ. Cứ như vậy, Lý Thiên Vũ cho rằng nước X chính là thiên hạ của hắn, hắn muốn cái gì thì có cái đó!

Không ngờ rằng Dương Minh mang theo lực lượng vũ trang đến đây, đám người của Lý Thiên Vũ chỉ cầm có cây gậy thôi, làm sao là đối thủ của người ta? Lý Thiên Vũ tuy rằng kiêu ngạo bố láo, nhưng không đến mức ngu si đần độn, biết rõ thực lực của mình kém xa người ta, lấy cứn gđối cực chỉ có kết quả là chết hết, cho nên Lý Thiên Vũ không dám lỗ mảng, sợ đến mức run lên, nói : "Anh hai, em đi, em dẫn những người này đi, ở đây giao cho anh, anh đừng giết em! Em chỉ nghe lời lệnh của gia tộc thôi, không liên quan đến em!"

"Cút nhanh lên!" Nhìn thấy bộ dáng hèn hạ của Lý Thiên Vũ, Dương Minh rùng mình, phất tay nói. Dương Minh cũng muốn trực tiếp giết chết những người này, nhưng mà dù sao thì ở bên Singapo, không biết rõ ý tứ của Hoàng Nhạc Nhạc thế nào, cho nên không dám tùy tiện quyết định.

Lý Thiên Vũ không dám ở lâu, vội vã mang người của hắn rời khỏi quặng mỏ.

"Dương ca, chúng tta/" Lý Cường nhìn Lý Thiên Vũ, hỏi.

"Để chúng đi!" Dương Minh nói : "Những người này tạm thời giữ lại"

Lý Cường gật đầu, tuy rằng không biết vì sao Dương Minh không giải quyết Lý Thiên Vũ, nhưng mà hắn tuyệt đối nghe lời Dương Minh, chờ khi Lý Thiên Vũ dẫn người rời đi đến, liền dẫn người vào bên trong chiếm lấy quặng mỏ.

Lý Thiên Vũ chạy xa khỏi chổ này rồi, thấy phía sau không ai đuổi theo, mới thở phào một hơi, hắn có chút buồn bực, Hoàng gia sao có một lực lượng vũ trang cường đại như vậy? Nếu Hoàng gia mà có thì cần gì phải cầu xin Lý gia? Tuy rằng nghĩ mãi không rõ, nhưng Lý Thiên Vũ cũng không cam lòng, vì vậy hắn bắt đầu ghi hận.

Hắn ở nước X cũng có một lực lượng, nhưng mà cho dù triệu tập lại cũng không phải là đối thủ của người ta, cho nên Lý Thiên Vũ suy nghĩ xong, liền muốn cầu xin sự giúp đỡ của tướng quân Kars. Đối với việc Lý gia chiếm lấy mỏ vàng này, Kars cũng ngầm đồng ý, cho nên Lý Thiên Vũ xin sự giúp đỡ của tướng quân Kars, hẳn là tướng quân Kars sẽ không mặc kệ.

Nghĩ đến đây, Lý Thiên Vũ liền gọi điện cho tướng quân Kars.

"Xin chào, tôi muốn tìm tướng quân Kars" Sau khi điện thoại được chuyển, Lý Thiên Vũ cung kính nói.

"Tướng quân Kars đang họp, xin hỏi là ai vậy?" Người thư ký hỏi.

"Tôi là con trai thứ của Lý gia, Lý Thiên Vũ" Lý Thiên Vũ vội nói : "Phiền cô chuyển lời với tướng quân Kars, nói tôi có chuyện tìm tướng quân" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Được, chúng tôi sẽ ghi lại" Người thư ký nghe xong liền cúp điện thoại.

Tuy rằng rất gấp, nhưng mà Lý Thiên Vũ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể yên lặng chờ đợi tướng quân Kars liên hệ với hắn. Nhưng ma chỉ dựa vào quan hệ của Lý gia, thì Kars hẳn là sẽ gọi lại cho hắn. Quả nhiên, sau một tiếng đồng hồ lo lắng, Lý Thiên Vũ đã nhận được điện thoại của tướng quân Kars. Trước đó, Kars đang họp, đang hưng phấn thảo luận với thủ hạ của mình cách tiêu diệt tàn dư của Dayton, cho nên tâm tình rất hưng phấn, chứ nế không, hắn cũng sẽ không gọi điện cho một thằng nhóc của Lý gia. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Là Lý Thiên Vũ sao? Tôi là Kars" Kars gọi cho Lý Thiên Vũ, nói ngắn gọn!"

"Xin chào, xin chào tướng quân Kars!" Lý Thiên Vũ vội chào hỏi : "Ngài tự mình gọi điện cho tôi, làm cho tôi cảm thấy vinh hạnh"

"Được rồi, nói chuyện chính đi, tìm tôi có việc gì?" Kars không muốn nói nhảm với Lý Thiên Vũ, cho nên trực tiếp nói.

"Chuyện là như vậy, tướng quân Kars, ngài phải làm chủ cho tôi!" Giọng nói của Lý Thiên Vũ rưng rưng như sắp khóc : "Là như vậy, vừa rồi tôi và người của tôi đang ở trong mỏ vàng chơi, nhưng mà có mấy người tự xưng là người của Hoàng gia, mang theo vũ khí đến cướp mỏ vàng của tôi, tướng quân Kars, ngài cần phải giúp tôi đánh đuổi bọn họ, trả mỏ vàng lại cho tôi!"

"Mỏ vàng đâu phải của cậu, còn trả cái gì?" Tướng quân Kars hừ lạnh nói : "Tiền thuế cậu còn chưa nộp cho tôi, bây giờ coi như là tạm thời cho cậu mượn!"

26.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1117

Quyền sở hữu mỏ vàng. (P1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

"Cái này..." Lý Thiên Vũ nghe Kars nói xong, nhất thời nghẹn lời, quả thật, cái quặng mỏ này quả thật không chính thức thuộc về Lý gia, Lý gia chỉ bỏ ra một nửa giá của Hoàng gia mà thôi. Lý gia muốn được làm ngư ông đắc lợi, không chỉ Lý Thiên Giai cưới Hoàng Nhạc Nhạc về làm vợ, mà còn có thể có được một nửa quyền sở hữu miễn phí mỏ vàng này, quả thật là một suy nghĩ rất hay. Mà bây giờ Hoàng gia vẫn chưa đưa tiền nữa, cho nên Lý gia vẫn không có tiền đưa cho tướng quân Kars, vì thế khi Kars nói ra những lời này, làm cho Lý Thiên Vũ có chút chột dạ.

"Tướng quân Kars, tôi lập tức sẽ thúc dục bên gia tộc đưa tiền tới" Lý Thiên Vũ vội nói.

"Nếu như không thể trả được tiền thuê, thì tôi cũng không dự định đưa cái mỏ vàng này cho cậu" Kars trả lời, đối với thằng con trai nhỏ của Lý giana2y, ông ta cũng không hề có một chút hảo cảm gì, hắn ta cho rằng mình thiếu nợ hắn vậy, có chút phiền phức gì thì cứ gọi điện cho mình, cho đến bây giờ vẫn không tự nghĩ biện pháp giải quyết. Hơn nữa, lần này Dương Minh hoàn thành nhiệm vụ, Kars chuẩn bị đem mỏ vàng này giao cho Dương Minh làm tiền thưởng, tài nguyên trong tay của ông ta bây giờ không nhiều, chỉ có thể dùng hai mỏ vàng làm tiền thù lao mà thôi. Cho nên, để có thể thành lập quan hệ với Dương Minh, tướng quân Kars quyết định tặng kèm cho Dương Minh thêm vài thứ, như vậy có thể biểu hiện được thành ý của mình. Sau cuộc họp, hiện gì chỉ có mỏ vàng của Hoàng gia là vẫn chưa dùng, những cái khác đều đã và đang sử dụng hết rồi, mà tiền thuê của Lý gia thì đến chậm, cho nên tướng quân Kars càng có thêm lý do để thu hồi.

"Cái gì?" Lý Thiên Vũ kinh hãi, vội nói : "Tướng quân Kars, ngài không thể làm vậy được, tại sao lại không giao cho chúng tôi? Lý gia chúng tôi là cánh tay trợ lực cho ngài, từ lúc ngài bắt đầu..."

"Không nói những chuyện vô ích này. Lúc đầu tôi giảm một nửa tiền thuê xuống, đã là nể mặt các người lắm rồi" Kars quát : "Các người cũng không thể đưa tiền thuê chậm chạp như vậy được, cho dù quan hệ có tốt, cũng không thể làm vậy. Được rồi, không nói nhiều nữa, vừa đúng lúc cậu gọi điện nhắc nhở tôi, bây giờ tôi sẽ cho người đến nhận mỏ vàng!"

"Tướng quân Kars, để tôi gọi điện, kêu người nhà chuẩn bị tiền!" Lý Thiên Vũ vội nói.

"Chờ cậu chuẩn bị tốt đi rồi nói!" Kars nói xong liền cúp điện thoại.

Dù vậy, thấy tướng quân Kars có thể thay mình giáo huấn Dương Minh một chút, Lý Thiên Vũ cũng có chút sảng khoái, hắn không dám chậm trễ, vội gọi điện cho anh của mình là Lý Thiên Giai.

Lý Thiên Giai đang ở công ty họp, bỗng nhiên có tiếng điện thoại vang lên, cầm lên nhìn là dãy số bên châu Phi gọi đến, vội vã xin lỗi mọi người, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại : "Alo"

"Đại ca, em là Thiên Vũ" Lý Thiên Vũ vội vã nói.

"Thiên Vũ, xảy ra chuyện gì, sao khẩn trương thế?" Lý Thiên Giai nói.

"Đại ca, xảy ra chuyện rồi!" Lý Thiên Vũ nói : "Vừa rồi em và các anh em đang ngồi canh mỏ vàng, thì đột nhiên có một đám người xuất hiện, nói là đại biểu cho Hoàng gia đến tiếp nhận mỏ vàng!"

"Hoàng gia? Không thể nào! Hoàng gia nếu có năng lực này, thì cũng không cần cầu chúng ta!" Lý Thiên Giai nghe xong kỳ quái nói.

"Đúng là như vậy!" Lý Thiên Vũ nói : "Em cũng hoài nghi thân phận của những người này, nhưng mà, thủ lĩnh của chúng là một người châu Á, còn nói tiếng Hán, hơn nữa còn tự xưng Hoàng Nhạc Nhạc là vợ của hắn..."

"Cái gì mà loạn thế?" Lý Thiên Giai nhíu mày nói : "Anh chưa từng nghe Hoàng gia có một nhân vật lợi hại như vậy! Em có triệu tập lực lượng của chúng ta lại không?"

"Trong tay bọn họ đều có súng máy cả, người của chúng ta căn bản không phải là đối thủ!" Lý Thiên Vũ nói : "Người ta có trang bị tiên tiến hơn, vừa nhìn là biết người chuyên nghiệp rồi"

"Không thể nào? Mạnh như vậy sao? Vậy càng không thể là người của Hoàng gia được, có đúng là những lực lượng xung quanh biết chuyện này, thèm mỏ vàng của chúng ta, cho nên mới giả mạo để chiếm mỏ vàng không?' Lý Thiên Giai phân tích.

"Em cũng nghĩ là có khả năng! Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lý Thiên Vũ nói.

"Đương nhiên là liên hệ với tướng quân Kars rồi, ông ta là cánh tay đắc lực của Lý gia, toàn bộ sinh ý của Lý gia tại nước X đều thông qua ông ta cả" Lý Thiên Giai nói.

"Em đã liên hệ rồi..." Lý Thiên Vũ thở dài nói : "Nhưng mà, tướng quân Kars nói tiền thuê của chúng ta đến chậm, cho nên dự định không giao lại cho chúng ta, muốn cho người khác. Đại ca, lần này em gọi điện thoại chủ yếu để hỏi một chuyện, thái độ của Hoàng gia sao rồi? Tiền bao giờ mới đến?"

"Tướng quân Kars thật sự nói vậy?" Lý Thiên Giai nghe xong nhất thời nhíu mày, đây chính là một vấn đề lớn, nếu Hoàng gia nhận được tin, lẽ nào chuyện này sẽ thất bại như thế? Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lý Thiên Giai thật sự không cam lòng, vì mỏ vàng ở châu Phi là một cái bánh kem cực lớn! Ăn xong thì Lý gia sẽ trở thành danh môn vọng tộc bậc nhất tại Singapo, nhưng bây giờ....

"Trăm thật ngàn thật!" Lý Thiên Vũ vội nói : "Chuyện lớn như vậy, sao em có thể tùy tiện nói giỡn!"

"Được rồi, để anh nhanh chóng tìm hiểu, gom góp chút tài chính!" Lý Thiên Giai cũng không dám chậm trễ, vội nói.

"Được, em chờ tin của anh!" Lý Thiên Vũ nói.

Cúp điện thoại xong, Lý Thiên Giai cũng không dám dừng lại, trực tiếp tuyên bố hủy cuộc họp, làm cho các nhân viên trong công ty đều rất kinh ngạc, tại sao giám đốc nghe điện thoại xong liền không họp nữa? Nhưng mà cũng không hỏi nhiều, thấy giám đốc đã đi rồi, những người khác cũng đứng dậy, trở về chổ làm của mình.

Lý Thiên Giai đi ra khỏi phòng họp xong, vội vã chạy đến phòng chủ tịch của cha, bây giờ, trong công ty có nhiều chuyện do Lý Thiên Giai quyết định, nhưng mà chuyện lớn như vậy cuối cùng vẫn phải xin ý kiến của cha là Lý Chí Thành.

Thấy Lý Thiên Giai vội vã chạy vào phòng, Lý Chí Thành đang phê duyệt văn kiện nhất thời nhíu mày nói : "Đã lớn như vậy rồi mà còn lỗ mãng vậy! Sao có thể làm nên việc lớn?"

"Cha, xảy ra chuyện lớn rồi!" Lý Thiên Giai cũng không giải thích, vội nói.

"Chuyện lớn gì?" Lý Chí Thành trừng lớn mắt nói : "Có thể xảy ra chuyện lớn gì? Cả ngày mày ...."

"Cha, thật sự là chuyện lớn!" Lý Thiên GIai kinh hoảng nói : "Bên châu Phi xảy ra chuyện!"

"Châu Phi? Rốt cục là sao?" Lý Chí Thành cũng khẩn trương lên.

Lý Thiên Giai vội vã kể lại đầu đuôi câu chuyện, Lý Chí Thành nghe xong lập tức nhíu mày, suy nghĩ, nếu như quả thật là vậy, thì sinh ý trong nước của Lý gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng, vì phần lớn tài chính đều đã đổ vào châu Phi, nếu có sơ suất gì thì có thể đẩy Lý gia vào tình vạn kiếp bất phục! Tình huống như vậy không phải là không có khả năng, Hoàng gia là một ví dụ rõ ràng! Tuy rằng Lý gia tin tưởng vào thực lực của tướng quân Kars, nhưng mà ở một quốc gia đầy chiến loạn như vậy, chuyện gì đều cũng có thể xảy ra. Bây giờ tướng quân Kars đang nắm quyền, nhưng ngày mai thì sao? Cho nên Lý Chí Thành phải làm việc cẩn thận, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định gọi điện cho Hoàng gia. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

...

© Luongsonbac.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro