ngan thuan 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1256

Công lao của ai

Dịch giả: doccokiemmt

Nguồn: Vipvandan

Nội dung thu gọn

Hạ Tuyết thầm thở dài, Dương Minh quả nhiên là quyết đoán hơn mình, sau khi đưa ra phán đoán lập tức hành động.

"Sao thế? Than thở cái gì?' Dương Minh nhìn thấy Hạ Tuyết hình như có tâm sự, không có sự vui vẻ khi lập công, cho nên kỳ quái hỏi.

"Ngay cả công lao lần này cũng là của cậu cho tôi" Hạ Tuyết hạ thấp giọng xuống, ngượng ngùng nói.

"Thì ra cô còn đang nghĩ việc này" Dương Minh nghe Hạ Tuyết nói xong, biết nàng ta vẫn canh cánh trong lòng vì mỗi lần lập công đều là mình cho nàng, cái khúc mắc này, tạm thời không thể nói vài câu là có thể thoải mái được, cho nên hồi trước sau khi Dương Minh khuyên một lần, cũng không có biện pháp khuyên nữa.

" Dương Minh, nếu không có cậu, thì lần này kẻ buôn ma túy này lại chạy mất!" Hạ Tuyết nhìn thoáng qua tên tội phạm đã hôn mê nằm trên mặt đất.

" Hạ Tuyết, tôi có chổ khác với cô" Dương Minh cũng đành phải lên tiếng : "Cho nên, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Ngay cả người nhân viên của trạm thu phí và người cảnh sát giao thông kia, khi tên tội phạm này đột nhiên quay đầu xe lại bỏ chạy, thì bọn họ đều trở tay không kịp, cho nên cô không cần phải có áp lực tâm lý gì cả, tôi mong rằng cô có thể hiểu được chuyện này"

Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói xong, yên lặng gật đầu, lời nói của Dương Minh, làm cho tâm lý của Hạ Tuyết dễ chịu một chút, nhưng mà vẫn chưa giải được cái khúc mắc kia, cái này cần phải có một khoảng thời gian.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền đến, xem ra có rất nhiều xe cảnh sát đang chạy từ hai đầu tới.

Người cảnh sát giao thông và người nhân viên của trạm thu phí hiển nhiên là cũng đã ý thức được chuyện này có vấn đề, lập tức gọi tiếp viện, cho nên mới có nhiều xe cảnh sát như vậy.

Theo tiếng còi xe truyền đến, có rất nhiều cảnh sát được vũ trang nhảy từ trên xe cảnh sát xuống, tay cầm súng lục , nhìn chằm chằm về Dương Minh và Hạ Tuyết, dùng cái kiểu nói kêu gọi đầu hàng : "Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vậy, không được chống cự, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng"

Dương Minh và Hạ Tuyết nhìn nhau, đều cười khổ. Hạ Tuyết thì có chút ngượng ngùng, cái này là tác phong của cảnh sát rồi, khi mà đến hiện trường, việc đầu tiên là phải khống chế tình huống trước.

Dương Minh thì không cảm thấy có gì không thích hợp cả, dù sao thì trong tình huống chưa phân biệt được địch ta, khống chế hiện trường đầu tiên cũng đúng.

Dương Minh cùng Hạ Tuyết đứng đó, cũng không làm ra động tĩnh gì, còn bên cảnh sát càng lúc càng đến nhiều.

Những cảnh sát này đều là bên Đông Hải đến, nên không nhận ra Hạ Tuyết, thấy dưới chân Hạ Tuyết và Dương Minh có một người đang bị còng tay, nhất thời sửng sốt.

Một người cảnh sát liền quát hỏi : "Xảy ra chuyện gì? Ai đang nằm trên mặt đất?"

Hạ Tuyết muốn trả lời, thì cảnh sát bên Tùng Giang cũng đã tới! Bởi vì chiếc Toyota này khi nãy chạy từ bên trạm thu phí của Đông Hải, đã chạy được một khoảng xa rồi mới bị Dương Minh tông xuống rãnh, tuy rằng từ Tùng Giang đến đây hơi xa, nhưng mà cù cưa nãy giờ cũng đã đủ thời gian để bọn họ đến.

Những cảnh sát Tùng Giang này cũng không có khác gì cảnh sát của Đông Hải cả, sau khi xuống xe, đều rút súng ra nhắm về bên này, chuẩn bị kêu gọi đầu hàng, nhưng mà, nhìn thấy cảnh sát Đông Hải đến trước rồi, cho nên cũng không ai lên tiếng nữa.

Nhưng khi những cảnh sát Tùng Giang áp sát vòng vây, nhất thời hoảng sợ, có người kêu lên : "Hạ đội trưởng, sao ngài lại ở đây?"

Cảnh sát Tùng Giang hiển nhiên là nhận ra Hạ Tuyết rồi, người lên tiếng là Lý đội phó đội cảnh sát hình sự, cho nên khi thấy Hạ Tuyết ở đây liền kinh ngạc.

"Lão Lý?" Hạ Tuyết cũng nhìn thấy người này.

"Đây là Hạ đội trưởng của cảnh sát hình sự Tùng Giang chúng tôi, các người buông súng xuống!" Lão Lý bước lên quát nói mấy người cảnh sát bên Đông Hải.

"Lão Lý? Đây là Hạ đội trưởng mới nhận chức của các ông?" Một người trung niên bước ra từ đội hình cảnh sát Đông Hải, hiển nhiên là cũng có quen biết Lý phó đội trưởng.

"Dương đội trưởng, ông tự mình tới?" Lão Lý cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người này, đối phương là đội trưởng hình sự cảnh sát Đông Hải, lão Lý cũng đã từng có vài lần phối hợp hành động với ông ta.

"Lúc đó tôi đang dẫn đội đi tuần tra, nhận được tin báo, báo rằng có một chiếc xe từ chối kiểm tra, quay đầu bỏ trốn, tôi nghĩ rằng chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy, có thể là một vụ án hình sự, cho nên tự mình chạy đến, không ngờ là..." Dương đội trưởng nói đến đây, nhìn nhìn Hạ Tuyết : "không ngờ rằng Hạ đội trưởng cũng ở đây, nhưng mà trước đó chúng tôi chưa gặp qua Hạ đội trưởng, cho nên mới gây hiểu lầm như vậy" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hạ Tuyết được thăng chức từ phó đội trưởng lên đội trưởng, cũng là chuyện mới gần đây, vả lại trong khoảng thởi gian này nàng cũng chưa từng đến Đông Hải để gặp mặt ai cả, cho nên không nhận ra nhau cũng là bình thường.

Đối với Hạ Tuyết, Dương đội trưởng cũng đã nghe nói, phá một vụ buôn lậu lớn, hơn nữa trước đó còn phối hợp với cục điều tra thần bí bắt một nhân vật nguy hiểm, là một nữ trung hào kiệt. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bây giờ, nhìn thấy Hạ Tuyết chỉ mới hơn hai mươi mà thôi, khó tránh khỏi cảm giác coi thường, lại thấy Hạ Tuyết đứng cùng với một người con trai xa lạ, mà từ bảng số xe của người này có thể thấy được đây là một đại gia. Nhìn thấy Hạ Tuyết xinh đẹp như vậy, trong lòng càng nghĩ rằng Hạ Tuyết đang cặp với đại gia rồi.

Trước đó đã coi thường Hạ Tuyết, bây giờ càng thêm coi thường Hạ Tuyết.

Sau khi lau đi vết máu trên mặt của tên tài xế, liền lộ ra khuôn mặt thật của hắn.

"Sao nhìn quen thế này?" Hạ Tuyết, Dương đội trưởng và lão Lý hầu như cùng kêu lên.

Chỉ là Hạ Tuyết mặc thường phục đi ra ngoài, không có đi xe cảnh sát đến, cũng không thể trực tiếp lên mạng kiểm tra thân phận, nhưng mà lão Lý và Dương đội trưởng đồng thời cùng nói ra thân phận của tên tài xế.

"Nhĩ La Khang?" Dương đội trường và lão Lý hầu như là cùng nói ra ba chữ này.

Hạ Tuyết nghe thấy cái tên này, cũng lập tức có phản ứng, đây là một tên tội phạm bị truy nã, là trùm buôn ma túy tại Vân Nam, bình thường hay lui tới các thành phố phía bắc, cung cấp ma túy cho các tên khác.

"Mang hắn về!" Dương đội trưởng sau khi xác nhận thân phận của tên tài xế, trong lòng không khỏi hưng phấn, đây là một công lớn, nếu như có thể thuận lợi bắt được tổ chức phía sau nữa, vậy thì càng là một công lao cực lớn.

Lão Lý nghe Dương đội trưởng nói vậy, liền không vui, nói : "Người là do Hạ đội trưởng bắt, theo lý nên mang về cục cảnh sát Tùng Giang, mang về Đông Hải làm gì?"

Bắt được Nhĩ La Khang, công lao này lão Lý đương nhiên không muốn để rơi vào tay người khác.

"Nơi này là địa giới của Đông Hải, đương nhiên phải mang về Đông Hải của chúng tôi trước" Dương đội trưởng nói : "Về phần cuối cùng áp giải đi đâu, chờ báo cáo lên cấp trên rồi tính!"

Dương đội trưởng nói rất chính đáng, lão Lý nhất thời cũng không có biện pháp cãi lại, quả thật, đây là địa bàn Đông Hải, cũng không phải là Tùng Giang, bây giờ chỉ có thể coi thái độ của Hạ Tuyết.

"Xe là tôi lái, người cũng là tôi bắt, các người muốn dẫn đi, có nên hỏi ý kiến của tôi không?" Lúc này Dương Minh mới nhàn nhạt lên tiếng.

Công lao cho Hạ Tuyết, Dương Minh không hề tính, đầu tiên là không nói về quan hệ của hắn với Hạ Tuyết, vốn bắt tên Nhĩ La Khang này cũng có công lao của Hạ Tuyết, nhưng mà cho người khác, Dương Minh sẽ không cam tâm.

Thấy mình còn chưa nói gì, mà hai bên đều đã muốn tranh giành nhau, Dương Minh nhất thời bực bội. Tuy rằng hai bên đều nói rất có đạo lý, nhưng Dương Minh cũng hiểu rõ tâm tư của bọn họ. Thế nhưng, trong chuyện này Dương Minh là nhân vật chính!

Dương đội trưởng bỗng nhiên nghe Dương Minh nói vậy, nhất thời sửng sốt, trước đó ông ta cho rằng Dương Minh chỉ là một thằng con nhà giàu, cũng không có quan hệ đến cảnh sát, có thể là bạn trai của Hạ Tuyết mà thôi. Nhưng mà, nghe Dương Minh đột nhiên nói như vậy, coi như việc bắt Nhĩ La Khang này, là công lao của Dương Minh. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Hỗ trợ cảnh sát của cảnh sát, là nghĩa vụ của mỗi công dân, đương nhiên, cậu hỗ trợ chúng tôi bắt Nhĩ La Khang, chúng tôi sẽ tiến hành khen thưởng cậu, nhưng mà tên tội phạm này phải giao cho cảnh sát chúng tôi xử lý" Dương đội trưởng cho rằng Dương Minh muốn tranh công cho Hạ Tuyết, vì thế giải thích một chút.

Thật ra, công lao bắt người là của Hạ Tuyết, nhưng cái hai bên tranh giành chính là khẩu cung của tên Nhĩ La Khang này, bắt được tổ chức phía sau của Nhĩ La Khang, mới là điều mà bọn họ muốn.

Dương Minh nhìn Dương đội trưởng, mỉm cười, sau đó ngoắc Dương đội trưởng : "Ông theo tôi một chút"

Dương đội trưởng cảm thấy khó hiểu về hành động của Dương Minh, nhưng mà vẫn đi theo Dương Minh qua một bên. Dương Minh có bảng số xe tốt như vậy, bản thân cũng nói rõ lên địa vị và thân phận của hắn trong xã hội, mà hắn lại là bạn trai của Hạ Tuyết, cho nên Dương đội trưởng cũng phải nể mặt Dương Minh một chút, nếu không đi theo Dương Minh, thì lại tỏ ra là keo kiệt.

"Đây là giấy chứng nhận của tôi, ông xem đi!" Dương Minh nói xong, liền móc một tờ giấy trong túi áo ra cho Dương đội trưởng.

Giấy chứng nhân? Dương đội trưởng nhất thời càng thêm khó hiểu, tại sao Dương Minh lại đưa giấy chứng nhận cho mình coi? Mang theo vẻ nghi hoặc, Dương đội trưởng cầm lấy tờ giấy của Dương Minh đưa qua, nhất thời cả kinh!

Khi ngồi đến cấp bậc của ông ta, đương nhiên cũng biết một số chuyện bí ẩn, ông ta cũng giống như Trần Phi ở Tùng Giang vậy, cho nên Dương Minh đưa giấy chứng nhận cho ông ta coi, cũng không sợ ông ta nói ra ngoài.

Mà nội dung tờ giấy chính là ảnh chụp của Dương Minh cùng với con dấu quốc gia, Dương đội trưởng nhất thời xanh mặt.

Dương Minh cũng đã biết ông ta sẽ có biểu tình này, mà hầu như khi ai nhìn thấy giấy chứng nhận của Dương Minh đều có phản ứng như vậy. Lấy lại giấy chứng nhận trong tay của Dương đội trưởng, bỏ vào trong túi, sau đó cười nói : "Dương đội trưởng, người này sẽ áp giải về Tùng Giang"

Lúc này Dương Minh nói như thế, Dương đội trưởng làm sao mà dám cãi? Người của cục điều tra thần bí, bên cảnh sát chỉ biết phối hợp mà thôi. Cho nên, sau khi biết được thân phận của Dương Minh, ông ta cũng không còn tâm lý tranh công gì cả, người là do Dương Minh bắt mà. Dương đội trưởng cũng không biết vì sao người của cục điều tra thần bí lại tham gia vụ án này, nhưng mà, mấy thứ này cho dù có hỏi thì Dương Minh cũng sẽ không nói cho ông ta biết, bởi vì đây là quy định và kỷ luật, Dương đội trưởng không dám đi hỏi.

Chương 1257

Người bên cạnh Điền Long

Dịch giả: doccokiemmt

Nguồn: Vipvandan

Nội dung thu gọn

Đã biết được thân phận của Dương Minh, Dương đội trưởng cũng thu hồi lại suy nghĩ khinh thường Hạ Tuyết nữa, dù sao thì Dương Minh coi như cũng là người trong nội bộ, mà thân phận của Dương Minh càng thêm đặc biệt, cho nên có lẽ là lái loại xe này, chỉ là vì muốn che dấu thân phận khi chấp hành nhiệm vụ cũng không chừng.

Dương đội trưởng là một người chính trực, trước đó tranh công, cũng chỉ vì thấy đây là địa bàn của Đông Hải, cũng biết đầu tiên là do bên trạm thu phí Đông Hải phát hiện ra trước. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bây giờ, lại đoán rằng Dương Minh và Hạ Tuyết đến đây là do chấp hành nhiệm vụ, cho nên thu hồi lại suy nghĩ ban đầu luôn.

"Dương tiên sinh, ngài nói thế nào, thì chúng tôi sẽ nhất định phối hợp hết sức!" Dương đội trưởng cũng tỏ thải độ : "Trước hồi nãy, thành thật xin lỗi!"

"không cần như vậy!" Dương Minh cười khoát tay, chuyện này cũng không đáng để truy cứu, vì thế cười nói : "Lần này tôi cũng muốn đến Đông Hải, nhờ cảnh sát các ông đều tra một số người, bây giờ vô tình gặp nhau như vậy, vậy thì sẽ dễ dàng hơn!" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Cái này đương nhiên không có vấn đề!" Dương đội trưởng đương nhiên là biết những thứ Dương Minh điều tra đều là những cơ mật quốc gia, ông ta chỉ cần phối hợp toàn lực là được.

" Hạ Tuyết, cô mang người này về trước đi, chúng ta liên lạc điện thoại sau" Dương Minh nhìn Hạ Tuyết, nói.

Hạ Tuyết biết Dương Minh kéo Dương đội trưởng ra một góc để nói về cái đó, cho nên nàng cũng không đi theo, mà bây giờ vụ án của Nhĩ La Khang quan trọng hơn, và Dương Minh đã muốn mình mang tên này về.

"Tốt!" Hạ Tuyết cũng hiểu ý Dương Minh, gật đầu nói.

Bởi vì Dương Minh xuất hiện, cho nên người của hai phe đều nhanh chóng rút đi, Dương Minh lên xe, đi theo Dương đội trưởng, cùng nhau về cục cảnh sát Đông Hải.

Bởi vì thân phận của Dương Minh tương đối đặc biệt, cho nên vừa vào cục cảnh sát Đông Hải, Dương Minh trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của Dương đội trưởng, sau đó, có một người trung niên cũng bước vào phòng.

"Dương tiên sinh, vị này là Lưu cục trưởng của chúng tôi" Dương đội trưởng tự mình giới thiệu người mới vào cho Dương Minh.

"Xin chào, Lưu cục trưởng" Dương Minh đứng dậy bắt tay với Lưu cục trưởng.

"Dương tiên sinh, có cái gì cần chúng tôi hỗ trợ, cứ việc mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ công việc của ngài" Lưu cục trưởng nói : "Chuyện này sẽ do Dương đội trưởng toàn quyền phụ trách hỗ trợ"

"Lưu cục trưởng quá khách khí rồi" Dương Minh cười nói : "Tôi chỉ muốn điều tra vài người thôi"

Bởi vì thân phận của Dương Minh quá đặc biệt, cho nên Dương đội trưởng trên đường về đã báo cáo cho cục trưởng của mình, cái này cũng là nguyên nhân khi Dương Minh vừa đến cục cảnh sát đã gặp cục trưởng rồi.

Chờ sau khi Lưu cục trưởng chào hỏi xong rồi đi ra, Dương Minh mới ngồi xuống đối diện Dương đội trưởng.

"Dương tiên sinh, xin hỏi ngài muốn điều tra ai?" Dương đội trưởng hỏi.

" Điền Long, không biết bên các ông có lập hồ sơ không?" Dương Minh hỏi.

" Điền Long?" Dương đội trưởng lập lại một lần, sau đó nói : "Điền Long lúc đầu làm xã hội đen, nhưng mà sau này đã đổi qua làm ăn chân chính rồi, thay đổi không ít, nhưng chúng tôi vẫn không ngừng giám sát ông ta, sợ rằng ông ta muốn dựa vào vẻ bề ngoài để âm thầm làm ra những chuyện bất chính. Hồ sơ này do Tiểu Mã trong đội phụ trách, để tôi gọi cậu ta"

Điền Long khác với Bạo Tam Lập, Điền Long ở Đông Hải vẫn còn dính dáng đến những chuyện trong giang hồ, còn Bạo Tam Lập thì hoàn toàn dứt bỏ những thứ đó. Cho nên, cảnh sát bên này vẫn tiến hành giám sát Điền Long.

Dương đội trưởng gọi điện không bao lâu, thì một người thanh niên khoảng hai mươi ba tuổi liền gõ cửa đi vào : "Dương đội trưởng, ngài tìm tôi?"

"Vị này là lãnh đạo do cấp trên phái đến, điều tra về Điền Long, anh ta hỏi cậu, cái gì cậu biết thì cậu cứ trả lời!" Dương đội trưởng dặn dò Tiểu Mã.

Dương đội trưởng giới thiệu Dương Minh như vậy, cũng cho thấy rằng, Tiểu Mã biết cái gì, thì không cần giữ bí mật, cho nên hắn ta lập tức đáp : "Vâng!"

"Gần đây, Điền Long có động tĩnh gì không?" Dương Minh hỏi.

"Gần đây Điền Long thật ra không có làm ra động tĩnh gì lớn cả, nhưng nghe nói Tôn gia ở phía sau đã nhường sản nghiệp cho ông ta, và lui về phía sau" Tiểu Mã nói.

Dương Minh âm thầm thở dài, xem ra Điền Long làm việc vô cùng bí ẩn, ngầm chiếm lấy tài sản của Tôn gia, vô cùng cẩn thận, bên ngoài không hề có bất kỳ tin đồn bất lợi nào với ông ta, xem ra ông ta đã mua chuộc toàn bộ nhân viên cao cấp của Tôn gia hết rồi!

Mà những nhân viên cấp thấp, căn bản là không thể nào biết được chân tướng sự việc, bọn họ cũng chỉ nghe lãnh đạo nói mà thôi, cho nên nói cái gì thì tin cái ấy.

Bên cảnh sát này, thì cũng chỉ thấy được vẻ bề ngoài thôi, cũng không có khả năng tìm hiểu về chuyện bên trong. Nhưng mà cái này không quan trọng, bởi vì cái Dương Minh muốn tìm hiểu, cũng chính là cái vẻ bề ngoài này.

"Người nào có vẻ thân cận nhất bên cạnh Điền Long?" Dương Minh gật đầu, tiếp tục hỏi.

"Người bên cạnh Điền Long, tương đối thân cận là thư ký của ông ta Lý Bạch Hồ, còn có tài xế của ông ta, Vương Nhâm Bình!" Tiểu Mã giới thiệu : "Vương Nhâm Bình trước kia là tài xế của Tôn Hồng Quân, nhưng mà bây giờ đã làm tài xế của Điền Long rồi"

Lý Bạch Hổ? Vương Nhâm Bình? Dương Minh lặng lẽ nhớ kỹ hai người này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì hai người này sẽ là bước đột phá trong sự việc lần này.

"Còn những người khác?" Dương Minh lại hỏi.

"Những người khác thì thật ra không có, chỉ có hai người này là thân cận thôi!" Tiểu Mã trả lời.

"Được, đem tư liệu của hai người này, địa chỉ gia đình và những thứ liên quan, điều tra cho tôi!" Dương Minh nói với Tiểu Mã.

Chỉ một lát sau, có hai bộ hồ sơ được đóng dấu cẩn thận đưa đến cho Dương Minh, Dương Minh nhìn thoáng qua, rồi cất vào, bây giờ ở trong cục cảnh sát cũng không thể nào cẩn thận xem xét, chỉ có thể chờ một lát nữa rồi kiểm tra cũng không muộn.

Sau khi Tiểu Mã rời đi, trong phòng chỉ còn lại Dương Minh và Dương đội trưởng, Dương Minh cũng không phải là người không để ý nhân tình, dù sao người ta cũng đang giúp đỡ mình, vả lại cũng đang muốn làm tốt quan hệ của mình, bởi vì ở đây cũng có một vài vụ án kỳ quái, muốn nhờ lực lượng của Dương Minh để giúp phá án.

"Dương tiên sinh, xem ra chúng ta cùng một họ" Dương đội trưởng cười nói : "Cậu và tôi đều cùng họ Dương!"

"Đúng vậy, Dương gia là là một thế gia vọng tộc" Dương Minh gật đầu cười nói :"Mấy trăm năm trước, chúng ta chắc là người một nhà"

"Lão gia của tôi là ABC, không biết của dương tiên sinh ..." Dương đội trưởng nói được phân nửa, bỗng nhiên dừng lại, bởi vì lai lích của người trong cục điều tra thần bí đều là bảo mật, không thể tiết lộ tùy tiện, cho nên Dương đội trưởng hỏi như vậy, không hợp với quy định.

Nhưng mà, Dương Minh cũng không phải là người sinh trưởng trong cục điều tra thần bí, mà chỉ là ngoại viện của Hạ Băng Bạc! Cho nên, trong mắt của Dương Minh cũng không có nhiều chổ cấm như vậy : "Tôi là người ở Tùng Giang, thân phận bên ngoài là một sinh viên của đại học Tùng Giang!"

"Ơ? Đại học Tùng Giang? Cậu là một sinh viên?" Dương đội trưởng nghe Dương Minh nói xong, vô cùng kinh ngạc! Tuy rằng ông ta cũng nghe nói rằng người bên trong cục điều tra thần bí có đủ loại thân phận, nhưng mà nghe nói Dương Minh chỉ là một sinh viên, thì lại vô cùng khiếp sợ!

"Đúng vậy, vừa hết năm nhất!" Dương Minh cũng không giấu diếm.

"Ơ? Con gái của Trần cục trưởng hình như cũng học tại đại học Tùng Giang phải không? Tôi có quan hệ không tồi với Trần cục trưởng, lúc trước bình thường cũng làm việc chung, lần trước khi con gái của ông ta đậu đại học, tôi cũng tham gia buổi tiệc chúc mừng!" Dương đội trưởng nói : "Đúng rồi, là đại học Tùng Giang!"

"Haha, ông đang nói Trần Mộng Nghiên à?" Dương Minh nghe Dương đội trưởng nói xong, cười nói : "Nàng ta là bạn gái của tôi, chúng tôi là bạn học trung học"

"A!" Lời nói của Dương Minh làm cho Dương đội trưởng khiếp sợ, lúc đầu ông ta nhìn thấy Dương Minh và Hạ Tuyết đi cùng nhau, còn tưởng rằng hai người là một cặp! Tuy rằng vừa rồi nghe nói Dương Minh chỉ là một sinh viên, nhưng mà bởi vì thân phận ngầm của Dương Minh, cho nên có quan hệ với Hạ Tuyết cũng là bình thường, tuổi của Hạ Tuyết lại không lớn, cho nên hai người qua lại với nhau cũng bình thường.

Chỉ là, Dương Minh tự nhiên lại là một cặp với Trần Mộng Nghiên, làm cho Dương đội trưởng kinh ngạc : "Trước đó tôi còn tưởng cậu và Hạ Tuyết....|"

Bởi vì đã quen thuộc với Dương Minh, cho nên Dương đội trưởng cũng không cần ăn nói quá cẩn thận.

"Tôi và Hạ Tuyết chỉ là bạn trong công việc thôi, quan hệ riêng cũng không tồi, tôi và anh trai của nàng là đồng sự!" Dương Minh cười nói.

Chuyện của Hạ Băng Bạc, Dương đội trưởng đương nhiên cũng biết, cho nên khi Dương Minh vừa nói như vậy, Dương đội trưởng liền hiểu đượ.

Nói chuyện một hồi, Dương Minh mượn cớ có chuyện, đi trước, hắn muốn tranh thủ xem qua tư liệu của Tiểu Mã, điều tra về Lý Bạch Hổ và Vương Nhâm Bình này.

Dương đội trưởng biết Dương Minh đến Đông Hải là có chuyện, nói chuyện phiếm với mình lâu như vậy, cũng đã nể tình lắm rồi, cho nên cũng không giữ lại, đưa cho Dương Minh số điện thoại riêng của mình, dặn rằng nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc.

Dương Minh đi ra khỏi cục cảnh sát, liền lái xe kiếm một khách sạn, hắn muốn cẩn thận nghiên cứu hai phần hồ sơ này.

Lý Bạch Hổ, ba mươi hai tuổi, từ năm hai mươi bốn tuổi đã đi theo Điền Long, vẫn mang thân phận là thư ký bên cạnh Điền Long, theo Điền Long được tám năm, vô cùng trung thành và tận tâm.

Vương Nhâm Bình, năm nay hai mươi tám tuổi, theo trong ghi chép của hồ sơ thì mười năm trước hắn đã đi theo Điền Long, nhưng sau đó được cử làm lái xe cho Tôn Hồng Quân, mai cho đến thời gian gần đây mới trở về bên cạnh Điền Long, mang thân phận là tài xế cho Điền Long.

Nhìn thấy những thứ này, Dương Minh không khỏi nhíu mày! Là người do Điền Long huấn luyện? Đưa đến bên cạnh Tôn Hồng Quân, nay Tôn Hồng Quân bị giam lỏng, hắn ta liền trở về bên cạnh Điền Long?

Cái này chắc chắn là có vấn đề! Người này lại bình yên vô sự trong lúc Tôn Hồng Quân xảy ra chuyện, sau đó lại trở về bên cạnh Điền Long, như vậy, nói cách khác, trong chuyện Tôn Hồng Quân bị bắt, tên Vương Nhâm Bình này chắc chắn nắm vai trò quan trọng!

Ít nhất là bây giờ chỉ có thể suy đoán như vậy, Vương Nhâm Bình vốn là người của Điền Long, sau khi được Điền Long huấn luyện, mới phái đến bên cạnh Tôn Hồng Quân, ẩn nấp bên cạnh Tôn Hồng Quân nhiều năm như vậy, bây giờ Điền Long ra tay, thì Vương Nhâm Bình mới phát huy tác dụng của hắn! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)



1 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 97624 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 1258

Vào cửa. (P1)

Dịch giả: doccokiemmt

Nguồn: Vipvandan

Nội dung thu gọn

Từ tư liệu không khó nhìn ra, Vương Bình Nhâm có tác dụng nội ứng ngoại hợp, nếu như không có Vương Bình Nhâm, có thể Tôn Hồng Quân sẽ không bị Điền Long bắt dễ dàng như vậy.

Một người đi theo mười năm, trung thành và tận tâm, ai mà còn cảnh giác với hắn nữa, cũng sẽ không hoài nghi cái gì, còn Điền Long, bởi vì nắm bắt được phần tin tưởng này, cho nên mới thuận lợi giam lỏng người nhà của Tôn gia. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng mà, tâm địa của Điền Long cũng đủ thâm độc, có thể ẩn nhịn nhiều năm như vậy, sức chịu đựng này người thường chưa chắc đã làm được. Có thể, Điền Long cài người thân tín vào bên cạnh Tôn Hồng Quân cũng không phải là vì sự phản bội ngày sau. Một số ít người bên dưới, luôn mua chuộc những thân tín bên cạnh những người bề trên, để tìm kiếm cơ hội tồn tại cho mình.

Từ thời xa xưa, một số ít vương công đại thần luôn thu mua một số thái giám bên cạnh hoàng đế, để tùy thời thông báo ý tứ của hoàng đế cho họ, tránh tai họa lan đến đầu của mình.

Mục đích ban đầu của Điền Long, cũng có thể đại khái là như vậy. Nhưng mà sau này, bởi vì sự bành trướng của lòng tin, lại có một ông chủ cường thế ở phía sau, cho nên mới bắt đầu rục rịch, lợi dụng Vương Bình Nhâm để làm nội ứng ngoại hợp, hoàn thành đại sự của ông ta. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lý Bạch Hổ cũng không phải là người Đông Hải, mà là một tên tội phạm từ phía Nam chạy đến, bởi vì ở bên kia dùng dao đâm người bị thương, chạy đến nhà người thân ở phương Bắc để tránh nạn. Sau này bởi vì qua thời gian truy tố, mà người bị hại cũng không báo cảnh sát, cho nên chỉ cần bồi thường một chút tiền là không có chuyện gì. Nhưng mà, sau khi Lý Bạch Hổ đến phương bắc, nghĩ rằng ở đây thích hợp để cho mình phát triển. Vì thế liền bắt đầu lăn lộn từ tầng dưới chót của xã hội lên, sau này được Điền Long nhìn trúng, trở thành người phát ngôn của Điền Long.

Vương Bình Nhâm là người Đông Hải, nhưng cha mẹ của hắn đã ly di khi hắn còn nhỏ, hắn xong với ông nội và bà nội, được ông bà nuôi nấng từ nhỏ đến lúc trưởng thành, cho nên, Vương Bình Nhâm vô cùng hiếu thuận.

Dương Minh nhìn nhìn cái tư liệu này, bỗng nhiên nghĩ rằng, cái này tựa hồ có thể là một thứ có thể lợi dụng được. Vương Bình Nhâm được Điền Long huấn luyện, rồi ẩn núp mười năm, sau này vẫn trung thành với Điền Long, cái này đã nói rõ rằng hắn ta vô cùng trung thành với Điền Long.

Nếu như cho hắn uống cổ độc, chỉ sợ rằng hắn thật sự quá cứng đầu, thà rằng chết chứ cũng không chịu phản bội Điền Long, như vậy thế cục sẽ không thể giữ vững được, và Dương Minh cũng sẽ lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.

Nhưng mà, nếu lấy ông bà của Vương Bình Nhâm ra uy hiếp thì sao? Tin rằng chỉ cần mình khống chế ông bà của hắn, vậy thì hắn sẽ không thể không cúi đầu, cùng mình đối phó Điền Long.

Phần tư liệu này cũng có ghi lại địa chỉ của nhà ông bà Vương Bình Nhâm. Dương Minh liền đưa ra quyết định, thừa dịp hoàng hô, ra khách sạn, đi về hướng nhà của ông bà Vương Bình Nhâm.

Lúc ở trong cục cảnh sát Đông Hải, phía trước của chiếc BMW đã trải qua xử lý đơn giản, tuy rằng chưa được phun sơn lại, nhưng mà cũng có thể chạy bình thường, đèn và xi nhăn đều đã gắn lại bình thường. Chắc rằng trong khoảng thởi gian đó Dương đội trưởng đã cho người đi mời thợ sửa chữa đến, tiến hành tu sửa khẩn cấp. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vương Bình Nhâm có thể làm đến vị trí này, nghĩ rằng trong tay sẽ không thiếu tiền, nhưng mà, ông bà của hắn lại ở trong một tiểu khu cũ. Khu nhà được xây dựng từ những năm thập niên 70 đến giờ, còn có cả gạch ngói nữa, loại nhà như vậy, ở trong một thành phố hiện đại như Đông Hải là cực kỳ hiếm thấy.

Đây là nhà của ông bà Vương Bình Nhâm, đã ở được vài chục năm, và những người già khi đến một độ tuổi nhất định, sẽ phát sinh tình cảm đối với chổ ở, không muốn rời đi, cho nên ông bà của Vương Bình Nhâm hẳn là cũng thuộc tình huống này.

Dương Minh dừng xe lại ở cửa tiểu khu, khu nhà kiểu cũ này không có thiết kế bãi giữ xe, xem ra tuổi của nó cũng đã lớn lắm rồi. Dương Minh xuống xe, phát hiện ra đoạn đường trước cửa tiểu khu này cấm đậu xe, vừa định đem xe đi chổ khác, thì phát hiện ra, không biết lúc nào, trên cái cửa kính xe đã xuất hiện hai giấy thông hành tại Đông Hải, kẹp bên trái cái giấy ra vào cổng đại học Tùng Giang.

Xem ra cái này cũng là do Dương đội trưởng dặn dò người khác làm, có thể ông ta cho rằng mình đi lại ở đây sẽ gặp nhiều bất tiện, Dương Minh rất cảm tạ Dương đội trưởng vì đã suy nghĩ chu đáo.

Có giấy chứng nhận này, Dương Minh cũng không cần phải dời xe đi, Trước đó Dương Minh đi xe của Tôn Hồng Quân cũng đã nhìn thấy loại giấy này, với thân phận và địa vị của Tôn Hồng Quân, khẳng định là ngang tầm với dân làm chính trị rồi, có khả năng nhậm chức trong giới chính trị, cho nên ông ta có được loại giấy tờ này cũng chẳng có gì là lạ.

Có tờ giấy thông hành này, thì có thể đi lại bình thường, và có thể dừng xe tại các đoạn đường cấm dừng, có thể nói là tương đối hữu dũng. Dương Minh cũng không ngờ rằng thân phận kia của mình lại có nhiều tác dụng như vậy, có rất nhiều chuyện không cần mình tự mở miệng, thì đã có người làm cho thỏa đáng rồi. Vào trong tiểu khu, Dương Minh dựa theo địa chỉ ghi trong hồ sợ, tìm đến nhà của ông bà Vương Bình Nhâm, đây là một căn nhà nằm trên lầu, khi Dương Minh vừa định đi lên lầu, thì đã bị hai tên áo đen cản lại : "Làm gì? Tìm ai?" Một tên trong số đó mở miệng hỏi.

Dương Minh hơi ngạc nhiên, khu nhà kiểu cũ như vậy mà cũng có bảo vệ sao? Ở đây mà cũng sợ mất trộm nữa à? Nhưng mà, Dương Minh vẫn trả lời : "Lên lầu, tìm Vương lão gia"

Hai tên áo đen nghe xong, trong mắt lộ ra một vẻ kỳ quái : "Tìm ông ta làm gì? Mày là ai?" Phản ứng của hai tên ngay lúc này, đã rơi vào trong mắt của Dương Minh, Dương Minh hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được thân phận của hai tên này, cũng biết tại sao bọn chúng lại đứng ở đây. Dương Minh đã đoán đúng, đây là khu nhà của thập niên 79 thậm chí là 60, không có khả năng có bảo vệ, cho nên thân phận của hai tên này liền trở nên khả nghi.

Nhất là khi Dương Minh nói muốn lên lầu tìm Vương lão gia, biểu tình của hai tên này liền trở nên khác thường, cho nên cái này cũng đã xác minh suy nghĩ của Dương Minh rồi, hai tên này hẳn là do Điền Long phái đến để bảo vệ cho ông bà của Vương Bình Nhâm, nhưng mà, nói là bảo vệ, không bằng cứ gọi thẳng ra là giám sát và khống chế đi. Đây là thời kỳ không tầm thường, Điền Long cũng sợ Vương Bình Nhâm làm phản, cho nên mới khống chế ông bà của Vương Bình Nhâm, cứ như vậy sẽ không sợ Vương Bình Nhâm làm loạn.

"Hai vị là do Long ca đến bảo vệ người nhà của Vương ca sao?" Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Minh cũng đã có quyết định, mỉm cười hỏi.

"Ơ?" Hai tên áo đen nghe Dương Minh nói xong, nhất thởi sửng sốt.

Đây chính là hiệu quả mà Dương Minh muốn, thừa dịp hai tên này sửng sốt, nhanh chóng cho mỗi tên một cú, vỗ thật mạnh vào cổ của chúng, làm cho chúng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Đương nhiên, cho dù đánh trực diện, hai tên này cũng không phải là đối thủ của Dương Minh, nhưng mà, Dương Minh sợ trên người của hai tên này có dụng cụ báo động, có thể báo ra tin hiệu cầu cứu trong nháy mắt, cho nên Dương Minh mới ra tay trong lúc bọn chúng không để ý.

Dương Minh kéo hai tên này đi ra, nhanh chóng đi đến hướng cửa ra vào, bây giờ đang là lúc chạng vạng, lại là mùa động, cho nên trong tiểu khu chẳng có người, Dương Minh nhanh chóng kéo đến xe của mình, ném hai tên này vào một góc.

Dương Minh chặt lên cổ chúng như vậy, cũng không dùng nhiều lực, nhưng mà muốn tỉnh lại cũng cần ít nhất là hai tiếng. Thế nhưng, để tránh việc hai tên này đột nhiên tỉnh sớm, Dương Minh đã điểm lên huyệt ngủ của chúng một chút, cứ như vậy, bọn chúng muốn tỉnh lại cũng cần ít nhất là một ngày. Sau khi thu xếp xong, Dương Minh một lần nữa đi vào trong tiểu khu, đến nhà của ông bà Vương Bình Nhâm. Lên lầu ba, tìm đến nhà, gỏ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói già nua : " Ai vậy?"

"Bà ơi, con là người do Vương Bình Nhâm Vương ca phái đến" Dương Minh đã sớm nghĩ ra lý do nói dối.

"Ơ? Là Nhâm Bình gọi tới à?" Cánh cửa mở ra, một bà già xuất hiện ngay cửa : "Mau vào đi!"

"Bà ơi, ông đâu? Hai người nhanh theo con, Vương ca đắc tội với người ta, có người muốn gây bất lợi cho ông bà! Cho nên Vương ca phái con đến đón ông bà!" Dương Minh vội vang nói.



1 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 97624 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 1258

Vào cửa. (P2)

Dịch giả: doccokiemmt

Nguồn: Vipvandan

Nội dung thu gọn

Tuy rằng Dương Minh có thể dùng sức mạnh để bắt hai ông bà đi, nhưng mà, Dương Minh không làm vậy, hắn cũng chưa phát rồ đến mức đó, hai ông bà vô tội, Dương Minh lợi dụng họ, cũng chỉ là muốn Vương Bình Nhâm bỏ gian tà theo chính nghĩa thôi, Dương Minh cũng không muốn làm gì hai ông bà cả, cho nên có thể coi đây là lời nói dối dầy thiện ý.

( Câu hỏi đến đây : Lời nói dối thiện ý của Dương Minh lần trước là gì, nói với ai, nói cái gì? Mọi thứ đều như cũ nhé ^_^ )

"A! Nhâm Bình gặp rắc rối?" Bà lão kinh hãi, vội vàng quay vào trong hô lớn : "Ông già, mau ra đây, Nhâm Bình gặp chuyện, bạn của nó đến báo tin!"

Bà lão gọi một tiếng, liền có một ông lão tóc bạc chạy từ trong phòng ra, trong tay còn cầm cái cán bột, hiển nhiên là vừa rồi hai người chắc là đang làm bột mì rồi.

"Sao thế? Nhâm Bình làm sao?" Ông lão cũng nóng ruột hỏi.

"Vương ca bây giờ không sao, rất an toàn, nhưng mà anh ấy sợ kẻ thù tìm đến hai người, cho nên mới phái con đến đón hai người đến chổ an toàn!" Dương Minh vội nói.

" A, như vậy... để ta gọi điện cho Nhâm Bình!" Ông lão hoảng sợ, giọng nói cũng thay đổi luôn.

"Điện thoại của Vương ca không có mở, anh ấy sợ tín hiệu điện thoại sẽ bị kẻ thù kiểm tra, cho nên mới không dám mở máy" Dương Minh giải thích.

"A, vậy thì ... bây giờ nên làm sao?" Ông lão đương nhiên là không hiểu những cái này, cho nên Dương Minh nói như vậy, ông ta cũng tin như sấm, vội vã hỏi.

"Hai người đi theo con, con dẫn hai người đến một chổ an toàn trước, sau đó con sẽ tìm Vương ca" Dương Minh nói.

"Được, được...." Hai người thấy Dương Minh cũng thành thật, vì thế không nghi ngờ hắn, đi theo hắn ra ngoài.

Mang hai ông bà cùng ra ngoài, lên xe, Dương Minh mở cửa xe, rồi mới nói với hai ông bà : "Trước đó kẻ thù đã phái người đến giám sát hai ông bà, khi con đến gần liền gặp được, bây giờ đã bị con đánh hôn mê, ở phía sau xe, một lát sẽ giao cho Vương ca xử lý!" Dương Minh nói xong, còn chỉ vào hai tên áo đen đang nằm hôn mê ở phía sau.

Hai ông bà nghe nói trên xe còn có người bị đánh hôn mê, nhất thời cả kinh, vội vã quay đầu nhìn lại phía sau, quả nhiên thấy hai tên áo đen đang nằm ở đó.

"Ơ?" Ông lão sửng sốt : "Ta thấy hai người này mấy ngày nay luôn ở xung quanh đây, có đôi khi cứ nhìn ta mãi, giống như là đang theo dõi ta, lúc đó ta đã cảm thấy kỳ quái, nhưng không có suy nghĩ nhiều, không ngờ rằng đây là người do kẻ thù của Nhâm Bình phái đến giám sát chúng ta..."

"Bây giờ thì không sao rồi, hai người theo con, con mang hai người đến một chổ an toàn" Dương Minh nói.

Hai ông bà bây giờ càng tin rằng Dương Minh chính là người do cháu trai Vương Bình Nhâm của mình phái đến, cho nên càng thêm tin tưởng Dương Minh. Vì thế vội vàng cảm ơn liên tục : "Tiểu tử, như vậy làm phiền con!"

"không sao cả, con và Vương ca là bạn bè tốt!" Dương Minh cười nói.

"Như vậy, xin hỏi tiểu ca, Nhâm BÌnh bây giờ thế nào? Có nguy hiểm gì không?' Bà lão lo lắng cho an toàn của cháu trai, không nhịn được hỏi.

"Vương ca bây giờ vẫn chưa sao, nhưng mà kẻ thù của anh ấy rất lợi hại, truy đuổi rất sát, anh ấy sợ liên lụy đến hai người. Cho nên không dám liên lạc với hai người!" Dương Minh nói : "Nhưng mà, bây giờ anh ấy cũng đang ở một nơi rất an toàn"

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Bà lão thở phào nhẹ nhõm : "Haizzz, khuyên nó nhiều lần rồi, không nên làm những chuyện nguy hiểm này, nhưng mà nó không chịu nghe... bây giờ thì bị kẻ thù tìm đến cửa rồi"

"Bà còn nói nữa!" Ông lão cũng không vui vẻ gì : "Nếu như lúc đầu không phải vì chữa bệnh cho bà, Nhâm Bình làm sao mà đi vay nặng lãi được? Sao lại thiếu ông chủ của bọn họ nhiều tiền như vậy? Bây giờ nó hoàn toàn là làm việc trả nợ cho bà! Nếu không thì nó đã sớm trở về với chúng ta rồi!"

"Haizzz!" Bà lão nghe vậy, cũng thở dài một hơi, nhưng mà, bà ta cũng biết ông lão nói không sai, lúc đầu cháu trai dẫn bà đi khám chữa bệnh, mượn không ít tiền, sau này mới bán mạng cho ông chủ.

"Chờ chuyện này giải quyết xong, haio6ng bà có thể sống cùng với Vương ca rồi, bây giờ anh ấy cũng đã trả hết nợ rồi!" Dương Minh nói.

Vương Bình Nhâm thiếu tiền Điền Long, tin tức này quả thật là một thu hoạch ngoài ý muốn! Thì ra lúc đầu bởi vì muốn có tiền chữa bệnh cho bà, nên Vương Bình Nhâm mới mượn tiền của Điền Long, sau này mới bán mạng cho Điền Long, thì ra đây chính là nguyên nhân kiềm hãm Vương Bình Nhâm. Vương Bình Nhâm thiếu tiền Điền Long, đương nhiên là sẽ bán mạng cho Điền Long rồi, cho dù Điền Long bắt hắn làm những chuyện sai trái, Vương Bình Nhâm vẫn phải cắm đầu mà làm.

Xe đi đến trước khác sạn nơi Dương Minh vừa mới mướn, đi vào trong, Dương Minh mướn cho hai ông bà một căn phòng, biểu tình và thái độ của hai ông bà rất bình thường, cho nên nhân viên trong khách sạn cũng không hoài nghi cái gì.

Sau khi đưa hai ông bà vào phòng xong, Dương Minh còn chuẩn bị một ít nước uống, giao cho mỗi người một chai, dọc đường đi, hai ông bà cũng khát lắm rồi, cho nên bây giờ cũng uống không ít.

Dương Minh cũng ngồi một bên nói chuyện với hai ông bà, đại khái câu chuyện đều xoay quanh Vương Bình Nhâm cả, từ miệng của hai ông bà, Dương Minh cũng đã hiểu biết về tin tức của Vương Bình Nhâm không ít. Sau một hồi, bà lão mới nói : " Sao tôi mệt thế này, không phải là do ngày hôm nay dậy sớm chứ?" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nghe bà lão nói thế, ông lão cũng nói : " Tôi cũng cảm thấy mệt"

"Có thể là do đi đường xóc, cho nên bị mệt" Dương Minh cười nói : "Hay là hai ông bà cứ nghỉ ngơi trước đi, con đi tìm Vương ca, sáng mai con sẽ đến gặp hai ông bà"

"Cũng tốt... ngày mai Nhâm Bình có thể đến ..." Bà lão nói được một nửa, liền cảm thấy không thích hợp, nói : "không được, Nhâm Bình bây giờ đang có phiền phức, sao có thể để nó đi loạn được, chờ chuyện này thu xếp xong đã"

"Đúng vậy, không thể để cho Nhâm Bình phân tâm!" Ông lão cũng gật đầu nói.

"Vậy con đi trước, hai ông bà nghỉ ngơi trước đi, đói bụng thì cứ gọi phục vụ đem đồ ăn lên phòng là được rồi, không có việc gì thì ngàn vạn lần đừng nên đi ra ngoài!" Dương Minh dặn dò.

"Chúng ta hiểu rồi, yên tâm đi!" Ông lão gật đầu nói.

Dương Minh đi ra khỏi phòng của hai ông bà, thở phào nhẹ nhõm, trong chai nước có thuốc ngủ, trước đó Dương Minh đã chuẩn bị tốt rồi, sau khi hai ông bà uống xong, sẽ tự nhiên cảm thấy buồn ngủ, sau đó tự nhiên đi ngủ.

Tuy rằng Dương Minh có thể điểm huyệt ngủ của hai ông bà, nhưng mà, làm như vậy thì hai ông bà sẽ biết hắn gây bất lợi cho họ, cái này sẽ làm mất sự tin tưởng của hai ông bà dành cho hắn. Cho nên, Dương Minh mới làm vậy để cho bọn họ ngủ đi một cách tự nhiên, tuy rằng bọn họ sẽ ngủ nhiều hơn bình thường, nhưng mà, theo sự giải thích của Dương Minh, bọn họ cũng sẽ cho rằng bởi vì dậy sớm, hơn nữa ngồi xe lâu, làm cho mệt mỏi, sau khi tỉnh lại sẽ không hoài nghi.

Khóa cửa phòng của hai ông bà lại, Dương Minh đi về phòng của mình, nhưng mà, hắn cũng không về phòng ngay lập tức, mà là dùng dị năng quan sát bên trong phòng. Tuy rằng bây giờ Dương Minh có thể dùng điện thoại gọi cho Vương Bình Nhâm, mang phiền phức đến cho hắn, nhưng mà khó bảo đảm rằng hai ông bà sẽ không gọi điện cho Vương Bình Nhâm.

Nhưng mà, sau khi Dương Minh rời khỏi phòng không lâu, thì hai ông bà liền lên giường đi ngủ, xem ra Dương Minh đã lo lắng quá nhiều rồi. Loại thuốc ngủ này, sau khi dùng vào thì ít nhất sẽ phải ngủ hai mươi bốn tiếng, nhiêu đó thời gian, cũng đủ để cho Dương Minh hành động rồi.

Cũng giống như hai tên áo đen, Dương Minh cũng sợ hai ông bà đột nhiên tỉnh lại, cho nên sau khi chờ hai ông bà ngủ say, hắn lại trở vào trong phòng, điểm huyệt ngủ của hai ông bà. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cứ như vậy, hai ông bà sẽ không nhận ra có gì khác thường, chờ sau khi tỉnh lại, thì bọn họ sẽ tưởng rằng là do mình ngủ quá nhiều mà thôi. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ra khỏi cửa khách sạn, Dương Minh dựa theo tư liệu mà Tiểu Mã cung cấp, đi đến trước cửa một tiểu khu cao cấp, cũng chính là chổ ở của Vương Bình Nhâm, Vương Bình Nhâm có mua một căn nhà ở đây, bình thường hay ở chổ này.

Nhưng mà, tiểu khu này lại được quản lý rất nghiêm ngặt, tiến hành theo hình thức đóng kín, xe của Dương Minh bị chặn ở ngoài cửa, dựa theo quy định, không có thẻ của tiểu khu thì không được vào.

Dương Minh liền lấy giấy thông hành trên xe đưa cho người bảo vệ tiểu khu, không ngờ rằng người bảo vệ lại nhìn hắn chăm chú, hỏi : "Xin hỏi cậu là người của bên nào?"

Dương Minh không còn biện pháp, đành phải lấy cái giấy thông hành của quân đội cấp cho người thường do Dương đội trưởng làm giao ra, đưa cho người bảo vệ. Người bảo vệ nhìn nhìn tờ giấy và đối chiếu với Dương Minh, lúc này mới cho Dương Minh đi vào.

Bởi vì tòa nhà mà Dương Minh cần đi vào nằm ở chung cư cạnh một cái hồ, nếu như mà xuống xe đi bộ vào thì cũng cần ít nhất một giờ, cho nên Dương Minh không thể không lái xe đi vào.



1 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 97624 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 1259

Đoàn tụ tại địa ngục. (P1)

Dịch giả: doccokiemmt

Nguồn: Vipvandan

Nội dung thu gọn

Đi đến gần chung cư bên cạnh hồ, Dương Minh đậu xe lại một chổ ít người, sử dụng dị năng quan sát nơi ở của Vương Bình Nhâm trong tư liệu của Tiểu Mã. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chổ ở của Vương Bình Nhâm nằm ở tầng mười sáu của chung cư, là vị trí ở giữa, coi như không tồi.

Nhà ở đây theo kiểu ba phòng ngủ một phòng khách, thiết bị lắp đặt bên trong và điện nước đều không tồi, Dương Minh dùng dị năng quan sát một chút, kiểm tra tình hình bên trong, Vương Bình Nhâm vẫn chưa về nhà.

Nhưng mà, cũng khó trách, mấy ngày nay bên phía Điền Long có rất nhiều chuyện, Vương Bình Nhâm bận việc đến khuya mới về cũng là bình thường.

Nếu như đã đến đây ôm cây đợi thỏ, Dương Minh cũng không cần khẩn trương, vì khẩn trương cũng không làm gì được cả, mà bởi vì thời gian có hạn, cho nên Dương Minh không thể đi đến chổ khác tìm Vương Bình Nhâm được, trong tình huống như vậy, Điền Long và Vương Bình Nhâm sẽ không xuất hiện trong công ty của Tôn gia làm gì, nếu kế hoạch đã bại lộ, như vậy thì Điền Long sẽ trở nên cẩn thận.

Điền Long muốn trốn, khẳng định là bây giờ sẽ không ở những nơi mà Dương Minh biết được! Đột nhiên, Dương Minh vỗ đầu cái bốp! Nếu như theo phân tích của mình, thì Vương Bình Nhâm cũng không có khả năng trở về nhà được! Vương Bình Nhâm là một nhân vật bên cạnh Điền Long, mà Điền Long cẩn thận như vậy, thì Vương Bình Nhâm càng không có lý do để không cẩn thận! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nghĩ đến đây, Dương Minh nhất thời có chút chán nản, tự cho đây là hành động thông minh, nhưng bởi vì một cái quên nho nhỏ mà làm ra một sai lần không nhỏ trong chuyện quan trọng lần này.

Sau khi hối hận, Dương Minh cũng bình tĩnh lại, cẩn thận xem xét tư liệu của Tiểu Mã, cẩn thận xem xét những nơi mà Vương Bình Nhâm có thể đến.

Bên trong tiểu khu này, cũng không phải là chổ nhất thiết phải quay về, Vương Bình Nhâm đi mấy ngày cũng hoàn toàn không có ảnh hưởng, hắn ta có thể ở khách sạn được mà.

Chổ nào, Vương Bình Nhâm đang ở chổ nào? Bây giờ Vương Bình Nhâm khẳng định cũng giống như Điền Long, hành tung không thể xác định được, mình muốn tìm hắn thì khó càng thêm khó, có thể Vương Bình Nhâm còn có chổ để đi sao? Nói cách khác, hắn ta cũng không cần phải trở về đây làm gì!

Dương Minh lâ vào trầm tư, bởi vì hắn không hiểu biết về thói quen sinh hoạt của Vương Bình Nhâm, sự hiểu biết về đối phương, hoàn toàn là dựa vào tư liệu ghi trong một tờ giấy A4 do Tiểu Mã cung cấp cho.

Nếu như mình là Vương Bình Nhâm, thì trong thời gian bây giờ, mình sẽ đi chổ nào?

Dương Minh quyết định thay đổi góc độ để tự hỏi, đem bản thân trở thành Vương Bình Nhâm và bắt đầu tự hỏi.

Thay đổi góc độ, thông thường sẽ nhận được những hiệu quả không ngờ.

Trong tư liệu, Vương Bình Nhâm từ nhỏ đã không có cha mẹ, sống với ông bà từ thuở nhỏ, được ông bà nuôi lớn, như vậy thì, hắn ta khẳng định là có quan hệ vô cùng tốt với ông bà.

Dựa theo tính cách của Vương Bình Nhâm, thì người quan trọng nhất trong sinh mạng của hắn cũng chỉ có ông bà của hắn. Như vậy thì, hắn cũng không thể nào bỏ được ông bà của hắn. Như vậy thì, chổ khác hắn có thể không đi cũng được, nhưng mà của ông bà hắn thì tuyệt đối là không thể không đi!

Nhất là trong thời gian này, Vương Bình Nhâm khẳng định là vô cùng nhạy cảm, có lẽ mỗi ngày sẽ đến thăm ông bà cũng không chừng, có thể là không có vào nhà, mà chỉ muốn xác định là hai người đó có an toàn không thôi.

Nghĩ đến đây, Dương Minh nhất thời toát mồ hôi lạnh toàn thân, bản thân hắn tự cho là thông minh, lừa ông bà của Vương Bình Nhâm đến khách sạn, nhưng mà lỡ như Vương Bình Nhâm đến nhà ông bà, phát hiện ra hai ông bà biến mất, như vậy hậu quả sẽ...

Nếu như Vương Bình Nhâm đem việc này nói cho Điền Long, thì Điền Long nhất định sẽ nghi ngờ, và thế là, hành động kế tiếp trong kế hoạch của mình sẽ khó tiến hành được.

Nghĩ đến đây, Dương Minh không dám ở lâu nữa, vội vàng khởi động xe, trở về nhà của ông bà Vương Bình Nhâm.

Dương Minh lái xe rất nhanh, mong rằng có thể về kịp thời! Cũng may là buổi tối xe trên đường cũng không nhiều, mà Dương Minh vượt mấy cái đèn đỏ, cho nên đã đến nhà của ông bà Vương Bình Nhâm trong thời gian ngắn nhất.

Dừng xe lại, Dương Minh không dám chậm trễ, vội vàng xuống xe chạy vào trong tiểu khu, muốn giành lại từng giây đã mất của mình.

Dương Minh vừa chạy vừa dùng dị năng quan sát tình hình bên trong tòa nhà.

Vừa nhìn thấy, Dương Minh không khỏi cả kinh! Suy đoán của hắn không sai, Vương Bình Nhâm quả thật là đang ở trong nhà! Nhìn thấy bộ dáng mồ hôi đầy đầu của hắn, Dương Minh biết rằng, hắn đã phát hiện ra hai ông bà không ở trong nhà!

Lúc này, Vương Bình Nhâm vừa tìm kiếm manh mối có giá trị trong phòng, vừa móc điện thoại ra, tựa hồ như đang do dự có nên gọi cho Điền Long hay không. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Quả thật, đúng như Dương Minh đoán, thứ khiến cho Vương Bình Nhâm không yên lòng nhất chính là ông bà của hắn, gần đây trong khoảng thời gian này, trong công ty xảy ra chuyện chấn động, cũng bởi vì chuyện của Tôn gia mà đắc tội không ít người, tuy rằng tiền tài và thế lực của Điền Long tạm thời khống chế được cục diện, nhưng mà, khó bảm đảm rằng những người trung thành với Tôn gia sẽ ẩn thân, và chờ cơ hội trả thù!

Mà Vương Bình Nhâm, trong mắt những người này đã trở thành đại hán gian rồi, theo bọn họ thấy, Tôn Hồng Quân bị lật đổ, hoàn toàn là bởi vì hắn, nếu như không có hắn, thì Điền Long sẽ không đắc thắng. Nói như vậy, nếu cho những người này cơ hội, thì người đầu tiên mà bọn họ báo thù chính là hắn.

Mọi người trong công ty đều biết về thân thế của hắn, cũng người mà hắn quan tâm nhất chính là ông và bà, cho nên bọn họ có thể là điên cuồng trả thù lên ông bà cũng không chừng.

Vì thế, mỗi ngày sau khi ra về, Vương Bình Nhâm đều đến đây một chuyến.

Hắn cũng biết Điền Long có phái hai người đến đây bảo vệ cho ông bà của mình, đương nhiên là hắn cũng biết, cái này cũng có ý định giám sát bên trong. Nhưng mà, cái này cũng không có gì đáng trách, bởi vì Vương Bình Nhâm biết việc hắn làm có liên quan rất nhiều, Điền Long phái người đến giám sát ông bà cũng là bình thường. Huống hồ, cứ như vậy, Vương Bình Nhâm sẽ an tâm hơn rất nhiều,cho nên cũng không ý kiến nhiều.

Mỗi ngày hắn đều đến đây cả, trò chuyện vài câu với hai người bảo vệ kia, và thấy ông bà vẫn an toàn thì hắn mới rời đi, tuy rằng hắn cũng muốn vào cửa, nhưng lại sợ ông bà hỏi chuyện, từ bé đến giờ hắn chưa từng nói dối ông bà cái gì cả, cho nên ông bà mà có hỏi về chuyện của Tôn gia, thì chuyện hắn phản bội Tôn Hồng Quân sẽ bị ông bà biết, như vậy, thì ông bà nếu không đánh chết hắn, thì cũng sẽ bị tức mà chết.

Nhưng mà, ngày hôm nay, Vương Bình Nhâm cũng giống như bình thường, ra về liền đến đây thăm ông bà, thế nhưng khác với bình thường ở chổ là, Vương Bình Nhâm không thấy hai người bảo vệ do Điền Long phái đến! Chẳng lẽ là đi ăn? Vương Bình Nhâm hơi sửng sốt, nhưng mà nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng, bởi vì khi Điền Long phái bọn họ đến, đã ra lệnh ra, muốn đi ăn thì thay phiên nhau mà đi, hoặc là một người đi mua về cho mà ăn, như vậy thì cuối cùng vẫn sẽ còn một người ở lại vị trí của mình, cũng không đến nổi không còn ai canh gác như bây giờ.

Bây giờ khi Vương Bình Nhâm đến, thì lại không thấy ai ở đây cả, hắn đã tản ra đi tìm một vòng, nhưng cũng không phát hiện ra hai người ở xung quanh, cho nên nhất thời khẩn trương, cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi lên lầu, đến nhà của ông bà, gõ cửa, nhưng bên trong không có ai trả lời cả, trong lòng của Vương Bình Nhâm đột nhiên căng thẳng, vội vàng móc chìa khóa ra, mở cửa phòng.

Hắn bước nhanh vào trong nhà, đây là nơi hắn lớn lên từ nhỏ đến lớn, cho nên từng miếng đất từng viên gạch hắn đều rất quen thuộc. Vương Bình Nhâm nhanh chóng chạy một vòng khắp nhà, nhưng không thấy ông bà đâu cả, đi đến phòng bếp, thì phát hiện ra bột mì còn đang làm dở dang trên bếp, bên cạnh còn có một ít bánh chéo nữa, hiển nhiên là đang làm cơm tối rồi, còn chưa ăn gì.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Vương Bình Nhâm thiếu chút nữa đã đứng không vững! Cái này đã nói rõ rằng, trong khoảng thời gian ông bà đang làm cơm, thì đột nhiên vì một chuyện gì đó mà rời khỏi nhà, còn hai người bảo vệ của Điền Long thì biến mất không thấy đâu... đây rốt cục là sao? Chẳng lẽ là những người trung thành với Tôn gia tìm đến cửa trả thù mình sao? Nghĩ như vậy, trên trán của Vương Bình Nhâm liền chảy ra rất nhiều mồ hôi. Nhưng mà, có thể là do Điền Long kêu hai người bảo vệ chuyển ông bà của mình đi chổ khác không? Vương Bình Nhâm lâm vào trầm tư, cái này cũng có thể là do Điền Long sắp đến những ngày quan trọng để thành đại sự, và mình cũng là một trong những người quan trọng, có thể Điền Long muốn uy hiếp mình cho nên mới làm như vậy không? Nghĩ đến đây, Vương Bình Nhâm liền cho rằng rất có khả năng, cho nên, Vương Bình Nhâm muốn gọi điện cho Điền Long hỏi một chút. Nhưng mà, hắn lại sợ rằng không phải là do Điền Long làm, vừa hỏi xong sẽ khiến cho Điền Long hoài nghi ... nghĩ đến đây, Vương Bình Nhâm lliền có chút do dự...

Trong lúc Vương Bình Nhâm đang trầm tư suy nghĩ, thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói: "Vương Bình Nhâm!"



1 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 97624 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 1259

Đoàn tụ tại địa ngục. (P2)

Dịch giả: doccokiemmt

Nguồn: Vipvandan

Nội dung thu gọn

Hắn ta giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa, thấy một người con trai khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm mình! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dương Minh nhìn thấy Vương Bình Nhâm quả nhiên là đang ở nhà của ông bà, vội vàng phi nhanh lên lầu, dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời làm sát thủ của hắn từ đó đến giờ đến lao lên đây, rốt cục đã đến kịp ngay lúc Vương Bình Nhâm móc điện thoại ra! Nhưng mà cái này cũng là do Vương Bình Nhâm đang do dự, nếu như mà hắn quyết đoán một chút, thì Dương Minh có mọc cánh cũng không cản kịp, chứ đừng nói là cầu thắng trong hiểm nguy!

"Mày là ai!?" Vương Bình Nhâm lập tức cảnh giá. Hai người do Điền Long phái đến bảo vệ cho ông bà biến mất, mà ở đây lại đột nhiên có một người nhận biết hắn, mà hắn lại không nhận ra người thanh niên trẻ tuổi này là ai, hỏi sao Vương Bình Nhâm không nghi ngờ được?

"Mày đang tìm người sao?" Dương Minh thấy như vậy, cũng yên tâm lại, tình hình đã được khống chế rồi, mình sẽ nắm chắc phần thắng, cho nên Dương Minh cũng khôi phục lại biểu tình lãnh đạm của mình, nhàn nhạt hỏi.

Dương Minh đương nhiên là biết Vương Bình Nhâm, trong tu liệu của Tiểu Mã có ảnh chụp của Vương Bình Nhâm, cho nên Dương Minh mới xác định người trước mặt chính là Vương Bình Nhâm.

"Mày rốt cục là ai? Tại sao lại ở đây?" Vương Bình Nhâm nghe Dương Minh nói xong, trong lòng nhất thời rùng mình : "Mày làm sao mà biết tao?"

"không cần hỏi nhiều câu vô nghĩa như vậy" Dương Minh nhíu mày nói : " Tính nhẫn nại của tao là có hạn, tao chỉ hỏi mày một lần cuối, có phải mày đang tìm người không?"

Tay của Vương Bình Nhâm run lên, khẽ sờ về bên hông một chút, muốn rút súng, nhưng rồi lại không dám, nghe Dương Minh nói như vậy, ông bà của mình tựa hồ đang nằm trong tay đối phương, nếu như mình rút súng ra thì ông bà của mình chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Nghĩ đến đây, Vương Bình Nhâm liền từ bỏ ý định rút súng trong đầu, điều cần làm bây giờ chính là tìm chổ của ông bà trước, cùng với làm rõ thân phận của người trước mắt rồi mới quyết định được.

Hành động của Vương Bình Nhâm cũng đã bị Dương Minh nhìn thấy hết, Dương Minh cũng không sợ Vương Bình Nhâm rút súng ra, bởi vì phi châm đã nằm trong tay của Dương Minh rồi, chỉ cần Vương Bình Nhâm vừa có hành động điên rồ thì phi châm sẽ được bắn ra ngay lập tức.

"Đúng vậy, mày đã bắt ông bà của tao đi?" Vương Bình Nhâm hỏi gọn gàng dứt khoát, nếu đôi phương đã không thích nghe nói nhảm, vậy thì hắn cũng đơn giản, bớt nói những lời không có ý nghĩa đi. Bây giờ còn chưa biết được ông bà như thế nào, nói nhiều chưa hẳn đã có lợi, Vương Bình Nhâm cũng hiểu được điểm này.

"Tao còn tưởng rằng mày không quan tâm đến bọn họ chứ, lấy súng bên hông của mày ra, ném cho tao" Dương Minh cười nói. Tuy rằng Dương Minh không sợ Vương Bình Nhâm rút súng, nhưng mà Dương Minh cũng không muốn làm ra vẻ, đoạt lấy vũ khí của đối phương là một chuyện rất hợp lý, vả lại cũng thể hiện được sự cường thế của bản thân.

Vương Bình Nhâm cất súng ở bên hông, đang là mùa đông, cho nên hắn có mặc thêm một cái áo khoát dày bên ngoài, cho nên căn bản là không nhìn ra bên hông có súng, mà Dương Minh nói lấy súng bên hông giao ra cho hắn, làm cho Vương Bình Nhâm rất kinh ngạc, vì sao Dương Minh lại biết bên hông mình có súng? Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Vương Bình Nhâm kinh ngạc.

Dương Minh cũng nhìn thấy Vương Bình Nhâm kinh ngạc, nhưng mà Dương Minh đương nhiên là sẽ không nói cho hắn biết chuyện mình có dị năng nhìn thấu rồi, mà chỉ cười nói : "Tay của mày vừa sờ vào bên hông, muốn lấy ra vật gì đó, nhưng sau đó lại bỏ xuống, mày cách tao xa như vậy, muốn rút vũ khí ra tân công tao, nếu không phải súng thì là cái gì? Lẽ nào mày có mang phi đao theo?"

Nghe Dương Minh nói như vậy, Vương Bình Nhâm mới giật mình, thì ra Dương Minh suy đoán bên hông mình có súng là vì như vậy. Nếu đã xác định người trước mắt là kẻ đã bắt ông bà của mình, Vương Bình Nhâm biết phản kháng cũng đã không còn ý nghĩa gì rồi, biết rằng làm như vậy chỉ càng gây thêm bất lợi cho ông bà của mình mà thôi. Vì thế, Vương Bình Nhâm hầu như là không do dự, rút súng bên hông mình ra, ném cho Dương Minh. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dương Minh cũng không sợ hắn ta thừa dịp rút súng ra và bắn về mình, bởi vì thứ nhất, chỉ cần đối phương hơi làm bậy thôi, thì phi châm của Dương Minh sẽ bay ra ngay lập tức, mà Dương Minh cũng hiểu rõ Vương Bình Nhâm, biết đối phương là một người hiếu thảo, nếu đã biết ông bà nằm trong tay mình, thì hắn khẳng định là sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ gì trong đầu cả, nếu không thì cũng không từ bỏ ý định rút súng ngay từ đầu rồi.

Cầm lấy súng của Vương Bình Nhâm ném tới, Dương Minh tiện tay bỏ vào trong túi áo khoát, sau đó nói : "Nghe đồn Vương Bình Nhâm là một hiếu tử, quả thật là không sai, quả nhiên là vì ông bà mà cái gì cũng có thể làm"

"Tao đã làm theo lời của mày rồi, mày rốt cục muốn thế nào? Cứ việc nói ra!" Vương Bình Nhâm biết Dương Minh bắt cóc ông bà của mình, hiển nhiên là có mục đích, cho nên cũng trực tiếp hỏi : "Nói cho tao biết, ông bà của tao bây giờ thế nào rồi?"

"Tốt, rất sảng khoái, tao thích giao tiếp với người sảng khoái như vậy" Dương Minh rất là thỏa mãn với thái độ của Vương Bình Nhâm bây giờ : "Nếu như mày vẫn sảng khoái như vậy, thì ông bà của mày sẽ bình an vô sự"

Sắc mặt của Vương Bình Nhâm hỏi đổi, hắn biết, Dương Minh nói như vậy, nhất định là muốn hắn làm cái gì đó, chỉ cần làm cho đối phương thỏa mãn, thì như vậy sẽ bảo đảm rằng ông bà sẽ không có chuyện gì. Mà ý trong lời nói của đối phương cũng rất rõ ràng, nếu như không làm thỏa mãn, như vậy thì khó bảo đảm rằng ông bà sẽ bình an. Ý nghĩa đơn giản như vậy, Vương Bình Nhâm làm sao mà không nghe ra được chứ?

"Mày muốn tao làm cái gì?" Vương Bình Nhâm nghe ra bây giờ ông bà của mình vẫn chưa xảy ra chuyện, cũng yên tâm lại.

Dương Minh lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra, sau đó đi đến trước mặt Vương Bình Nhâm.

"Mày muốn làm gì?" Vương Bình Nhâm ngạc nhiên hỏi.

"Há mồm!" Dương Minh nói xong, liền giơ tay ra, bóp lấy quai hàm của Vương Bình Nhâm, làm cho hắn mở miệng ra, sau đó lấy cổ độc do Trương Trí Thâm luyện chế nhét vào trong miệng của Vương Bình Nhâm.

Bởi vì quai hàm bị Dương Minh bóp chặc, cho nên cổ độc nhanh chóng lọt vào trong bụng của Vương Bình Nhâm. Vương Bình Nhâm cũng không ngờ rằng tốc độ của Dương Minh lại nhanh như vậy, toàn bộ động tác đều rất lưu loát, khi mà hắn kịp phản ứng lại thì đã có thứ gì đó chui vào trong bụng rồi! Vương Bình Nhâm nhất thời sợ hãi : "Mày cho tao uống cái gì?"

"không có gì!" Dương Minh cười nói : "Cổ độc, có nghe qua chưa? Chưa nghe cũng không sao, Tam Thi Não Thần Hoàn trong tiểu thuyết của Kim Dung, biết không? Cái này của tao cũng không khác gì cái đó, hai mươi bốn giờ sau sẽ phát tác một lần, nếu dùng thuốc giải trễ, như vậy thì mày sẽ không còn cách nào gặp mặt ông bà của mày"

Vương Bình Nhâm nghe Dương Minh nói xong, sắc mặt thay đổi kịch liệt, phẫn nộ nhìn Dương Minh, nhưng mà, một giây sau, hắn liền khôi phục lại bình tĩnh, giờ phút này hắn biết phẫn nộ cũng không làm được gì, bị Dương Minh nắm mạng sống trong tay, khống chế ông bà của hắn, Vương Bình Nhâm còn có lựa chọn nào khác sao?

"Những chuyện tao muốn mày làm, nếu không có bất ngờ xảy ra, thì trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ là có thể làm xong. Đến lúc đó, tao sẽ cho mày thuốc giải, và cho mày đoàn tụ với ông bà, nhưng mà, nếu không làm xong chuyện, thì tao sẽ cho các người đoàn tụ..." Nói đến đây, Dương Minh dừng lại một chút, và trên mặt của Vương Bình Nhâm cũng lộ ra vẻ kinh dị : "Tao sẽ cho các người đoàn tụ tại địa ngục" Dương Minh lạnh lùng nói.



1 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Chương 1260

Tao là Dương Minh. (P1)

Dịch giả: doccokiemmt

Nguồn: Vipvandan

Nội dung thu gọn

Trong giây phút mà nụ cười ma quỷ xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Dương Minh, cơ thể của Vương Bình Nhâm nhất thời cảm thấy như bị gió lạnh thổi qua thấu xương, hắn ta không dám hoài nghi Dương Minh sẽ không làm như vậy. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vương Bình Nhâm đến lúc này vẫn còn chưa biết đối phương rốt cục đại biểu cho thế lực phương nào, rốt cục là muốn yêu cầu hắn làm gì, nhưng mà, Vương Bình Nhâm cũng không ngu, hắn đã mơ hồ đoán được, ý đồ của đối phương lần này hẳn là nhằm vào ân oán giữa Tôn gia và Điền gia.

Nghĩ đến đây, tâm lý của Vương Bình Nhâm cũng trở nên bình tĩnh lại, hắn nhớ lại một câu nói : Đi đâm chém, sớm muộn gì cũng phải chết.

Từ cái ngày phản bội Tôn gia, Vương Bình Nhâm cũng đã hiểu được, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ bị thế lực của Tôn gia tìm đến cửa. nhưng mà, hắn không thể không làm như vậy được! không nói về chuyện hắn thiếu nợ Điền Long, về phương diện khác, ông và bà đều đang nằm trong sự khống chế của Điền Long. Đương nhiên, với thực lực kinh tế của Vương Bình Nhâm bây giờ, trả hết nợ cho Điền Long là một chuyện vô cùng dễ dàng. Lúc trước Tôn Hồng Quân đối xử với hắn không tồi, tiền lương tiền lì xì thưởng hay gì gì đó cũng cho hắn không ít! Nhưng mà, khi Vương Bình Nhâm nhắc đến chuyện trả nợ cho Điền Long, Điền Long chỉ khoát tay cười, bảo rằng Vương Bình Nhâm đừng vội. Điền Long đã không muốn, Vương Bình Nhâm cũng không còn cách nào, hắn ta cung hiểu được rằng Điền Long muốn hắn phải mắc nợ nhân tình với ông ta. Cũng phải thế thôi, ai kêu lúc đầu gặp khó khăn, được Điền Long hỗ trợ chứ? Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nguyên nhân này, thật ra không phải là chủ yếu, nếu Vương Bình Nhâm thật sự muốn rời khỏi Điền Long, thì trả lại hết tiền và mạnh mẽ rời đi là hoàn toàn có thể, nhưng mà, Vương Bình Nhâm không thể làm như vậy! Bởi vì ông và bà của hắn vẫn còn ở trong phạm vi thế lực của Điền Long, Điền Long khẳng định sẽ dùng hai người để khống chế hắn, cho nên, rơi vào đường cùng, Vương Bình Nhâm đành phải làm nhiều chuyện cho Điền Long.

Nhưng mà bây giờ, chuyện của Điền Long còn chưa thành, thì đã có người tìm đến trả thù rồi.

"Những cái tao có thể làm, nhất định sẽ cố gắng!" Vương Bình Nhâm hít sâu một hơi rồi nói. Ông và bà đang ở trong tay của đối phương, Vương Bình Nhâm dám không nghe theo lời đối phương sao?

"Tốt" Dương Minh không ngờ Vương Bình Nhâm lại dễ dàng dụ dỗ như vậy, lúc đầu còn tưởng rằng cần phải làm trò một chút, nhưng mà bây giờ ngẫm lại, cũng thấy bình thường.

Hắn nắm sinh mạng của Vương Bình Nhâm trong tay, nhưng cái này không phải là nguyên nhân khiến cho Vương Bình Nhâm nghe lời, mà chính là người thân. Cho nên, dưới sự uy hiếp và áp lực như vậy, ngoại trừ thỏa hiệp ra, Vương Bình Nhâm thật đúng là không còn lựa chọn gì.

Dương Minh vô cùng thỏa mãn với thái độ củ a Vương Bình Nhâm, quay đầu lại đóng cửa, sau đó nói với Vương Bình Nhâm : "Nói như vậy mày cũng đã đại khái vì sao tao lại đến tìm mày rồi?"

Ở đây là một nơi an toàn, cho nên Dương Minh quyết định thực hiện kế hoạch của mình tại đây.

không ngoài dự đoán của Dương Minh, Vương Bình Nhâm đã gật đầu.

"Người của Tôn gia thế nào? Có an toàn hay không?" Dương Minh nhìn Vương Bình Nhâm, hỏi.

Lúc này Dương Minh cũng không sợ Vương Bình Nhâm, nhưng mà cẩn thận một chút cũng không có mất tiền đâu.

"Long ca chỉ giam lỏng người của Tôn gia lại, không gây thương tổn đến họ" Vương Bình Nhâm thành thật đáp.

Dương Minh gật đầu, cũng giống như Điền Đông Hoa nói trước kia, ít nhất là sinh mạng của Tôn gia vẫn chưa gặp nguy hiểm, Dương Minh cũng yên tâm hơn. Nhớ đến Điền Đông Hoa, Dương Minh vội hỏi : "Điền Đông Hoa đâu? Mày có biết hắn chạy đi đâu không?"

"Đại thiếu gia.... cũng bị Long ca giam lỏng..." Nói đến đây, Vương Bình Nhâm lập tức tỉnh ngộ, giật mình nói : "Tao biết rồi! Tao biết mày là ai rồi!"

"Ơ?" Dương Minh nghe Vương Bình Nhâm nói như vậy, đột nhiên thấy hứng thú, quan sát hắn một chút, rồi hỏi : "Mày biết tao là ai?"

"Mày là Dương Minh! Là bạn học của đại thiếu gia!" Vương Bình Nhâm gật đầu, khẳng định.

"Haha, mày thật thông minh, sao mày đoán được?" Dương Minh hứng thú nhìn Vương Bình Nhâm, tiếp tục hỏi.

"Mày hỏi chuyện của đại thiếu gia, cái này nói rõ mày biết đại thiếu gia, hơn nữa mày lại quan tâm đến chuyện của Tôn gia, chứng minh rằng mày có quan hệ với Tôn gia" Vương Bình Nhâm nói : "Huống hồ, tuổi của mày cũng xấp xỉ đại thiếu gia, cho nên dựa vào những điều này tao đã có thể đoán ra, mày chính là Dương Minh!"

Điền Đông Hoa cãi nhau với Điền Long vì Dương Minh, Vương Bình Nhâm có đứng ở trong phòng, cho nên cũng biết về một người tên là Dương Minh, và đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn đoán ra người trẻ tuổi đang đứng trước mặt chính là Dương Minh.

"không sai, tao là Dương Minh" Dương Minh rất thích cách suy đoán của Vương Bình Nhâm, hèn chi người này lại có thể được Tôn Hồng Quân tin tưởng như vậy, nhưng mà, không ngờ rằng lại là người của Điền Long. Nhưng mà bây giờ, chỉ sợ rằng hắn sẽ không bao giờ bán mạng cho Điền Long nữa.

"Hèn chi Long ca cũng nói mày là một người khó chơi" Vương Bình Nhâm thở dài, tự giễu : "Lúc đầu tao còn tưởng rằng, mày chỉ là một sinh viên, sao có năng lực gì chứ? Hôm nay nhìn thấy mới biết được, thì ra là tao đã coi thường mày! Mày có thể tìm được nhà của ông bà tao, đồng thời có thể xử lý hai người bảo vệ bên ngoài để mang ông bà của tao đi, cái phần thực lực này, không thể coi thường được!"

"Mày chỉ nhìn thấy một góc của tảng băng trôi thôi!" Dương Minh nhàn nhạt nói : "Vốn dĩ sau khi xong chuyện này, mày pah3i chết, nhưng mà mày phải cảm ơn ông bà của mày, là bọn họ đã khiến tao thay đổi chủ ý"

"Nói cái gì?" Vương Bình Nhâm không ngờ rằng mình còn có thể sống sót, hắn ta nghĩ Dương Minh sẽ không tha chgo hắn, cho nên hắn chỉ mong rằng Dương Minh không hại người vô tội mà thôi, tha cho ông bà của hắn là được.

Nhưng mà, bây giờ nghe được ý của Dương Minh, hình như là muốn tha cho mình, Vương Bình Nhâm lập tức tỉnh táo lại.

"Vì chữa bệnh cho ông bà, nên mày đã vay tiền của Điền Long! Sau này phải làm việc cho ông ta, bị ông ta khống chế, như vậy xem ra, mày coi như là một hiếu tử, cho nên tất cả những chuyện này, cũng xuất phát từ sự bất đắc dĩ, tao sẽ tha cho mày một con đường sống" Dương Minh nói như vậy, cũng là muốn cho Vương Bình Nhâm một chút thuốc an thần, nói cho hắn biết, chỉ cần hắn kiên định làm việc cho mình, vậy thì hắn có thể được đoàn tụ với ông và bà rồi, mình sẽ không đuổi cùng giết tận hắn, đây cũng là một loại ám chỉ tâm lý, hy vọng cầu sống sẽ giúp hắn hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Đây chính là cơ hội lật đổ Điền Long duy nhất, Dương Minh không muốn giữa chừng xảy ra chuyện, cho nên hắn mới vừa uy hiếp vừa cho ân Vương Bình Nhâm như vậy, mặc dù là uy hiếp, nhưng cũng để cho hắn cảm thấy được hy vọng, cứ như vậy thì sẽ không sợ Vương Bình Nhâm không cố hết sức.

Vương Bình Nhâm hít một hơi thật sau, bây giờ hắn không có biện pháp đoán ra được Dương Minh đang nói thật hay giả, cũng không biết rằng kết quả sau cùng có thể đối mặt được hay không, nhưng mà, có hy vọng vẫn luôn tốt hơn.

"Cảm ơn" Vương Bình Nhâm gật đầu : "Nếu chuyện đã phát triển đến như vậy rồi, muốn tao làm cái gì, cứ việc nói đi"

"Lần này tham gia vào kế hoạch đoạt quyền của Điền Long, những nhân viên cao cấp bên Tôn gia có tổng cộng bao nhiêu người?" Dương Minh hỏi.

"Đại khái là... hơn ba mươi người..." Vương Bình Nhâm suy nghĩ một chút rồi nói.

"Cụ thể là bao nhiêu người!" Dương Minh nhíu mày, Dương Minh rất là ghét cái kiểu trả lời ba phải như vậy, đây là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu như để lọt một người, thì như vậy rất có thể sẽ làm cho toàn bộ kế hoạch bị thất bại! Cho nên, Dương Minh không cho phép có bất kỳ sơ hở gì.

"Ba mươi hai người!" Dương Minh trầm ngâm suy nghĩ thêm một lát, rồi nói.

"Xác định?" Dương Minh nhìn Vương Bình Nhâm, hỏi lại.

"Xác định! Cộng thêm tao vào, là ba mươi ba người!" Vương Bình Nhâm trả lời khẳng đinh.

"Được, bây giờ mày gọi điện kêu bọn họ đến đây, nói như thế nào tin rằng không cần tao dạy chứ?" Dương Minh nhàn nhạt nói : "Nhưng mà, chỉ cần lộ ra sơ hở, để cho Điền Long cảnh giác, hậu quả tự mày gánh chịu"

Vương Bình Nhâm gật đầu, hắn đương nhiên cũng biết được cái lợi và hại, cầm lấy điện thoại, dựa theo thứ tự trong danh bạ điện thoại, bắt đầu gọi.

"Alo? Trương tổng sao? Tôi là Vương Bình Nhâm..." Giọng nói của Vương Bình Nhâm rất bình thản, đối phương mặc dù là một tổng giám đốc, nhưng hắn cũng không có ý gì gọi là nịnh nọt.

Mà bên Trương tổng, nghe thấy người gọi là Vương Bình Nhâm, lập tức nhiệt tình : "Chào thư ký Vương, có chuyện gì sao?"

"Bây giờ ông đến nhà cũ của tôi một chuyến, có chút chuyện muốn nói với ông" Vương Bình Nhâm nói rất tự nhiên, không nhìn ra có gì không thích hợp cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro