Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

1953: Chặn bọn hắn lại 

Dịch: Phong Lăng

Nguồn: Thiên Quốc

- ... Thật tốt quá! 

Phạm Kim Triết nghe Ngưu bảo có biện pháp, liền cao hứng nói: 

- Xe chúng là một chiếc Audi A8L, bảng số BK9999, chút nữa em sẽ nghĩ biện pháp làm cho chúng chạy châm lại, sau đó đến phiên anh ...

- Hảo!

Ngưu lên tiếng: 

- Khi nào gần tới thì gọi điện, để ta chuẩn bị đinh sắt ...

- Còn có chuyện này, xin ca hỗ trợ em một chút!

Phạm Kim Triết do dự một chút, nói.

- Chuyện gì? Cứ việc nói!

Ngưu đáp ứng không hề do dự!

- Bên trong xe có hai người, một là nam nhân kia, chính là người mà em muốn nhờ đại ca thu thập. Còn nữ nhân .. là người mà em thích. Đại ca xem ...

Phạm Kim Triết nói: 

- Đại ca, anh xem xem, có biện pháp cho hai người chúng em ở chung một chỗ hay không?

- Ngươi là muốn chơi cái trò anh hùng cứu mỹ nhân phải không?

Ngưu hỏi: 

- Không thành vấn đề, cái này ta hơi bị được! Cứ tính thế này, thời điểm chúng ta thu thập nam nhân kia xong, sẽ giả đò chuẩn bị vũ nhục nữ nhân kia, hắc hắc, ngươi cứ thế mà hành động, hiểu không? Người của ta sẽ phối hợp diễn trò cùng ngươi. Đến lúc đó ngươi đại phát thần uy, đánh ngã hết đám chúng ta, sau đó cứu nàng, nàng còn không lấy thân báo đáp sao ... hắc hắc.

- Như vậy sao?

Phạm Kim Triết nghe Ngưu nói thì có chút động tâm, bất quá tâm động nhưng cũng chưa vì động mà đần ra. Cái này cũng quá giả dối đi? Tay đấm như vậy, đừng nói Dương Minh bên kia còn có Tiểu VƯơng, coi như không có Tiểu Vương thì Dương Minh và Triệu Oánh liên hợp đều đánh không lại mấy thằng khốn đó, một mình mình có thể đại phát thần uy, đả bại những những tên ấy sao? Cái này có thể sao?

Hơn nữa, lúc trước mình vừa mới bị Tiểu Vương đánh một trận, rõ ràng không thân thủ gì, làm sao có thể đánh thắng được? Đến lúc đó khẳng định sẽ lộ ra, Triệu Oánh chẳng những sẽ không lấy thân báo đáp, trái lại sẽ xem thường mình vô cùng...

Nghĩ đến đây, Phạm Kim Triết vẫn là nói : 

- Quên đi, đại ca, như vậy nhìn rất giả dối, ta đánh một người còn không có cửa thắng, đến lúc đó đừng nói trộm gà không được mà còn mất nắm gạo thì toi, càng biến sự việc thêm be bét ...

- Ngươi nói cũng đúng, bất quá trừ cách này ra, ta không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn a!

Ngưu trình độ văn hóa hơi bị thấp, hắn có thể nghĩ ra biện pháp như thế thì cũng được rồi, ngoài ra chẳng còn cách nào.

- Để em ngẫm lại chút ... Ân, như vậy đi ...

Nhãn châu Phạm Kim Triết liên tục xoay chuyển, nghĩ ra một cái chủ ý quỷ quái:

- Lúc ấy, anh cũng đem xe em đục thủng lốp đi, để em có cơ hội cùng đi vá xe với bọn chúng. Sau đó chúng ta làm bộ như không biết nhau, lúc ấy ... hắc hắc ... chúng ta cứ làm thế này ... thế này ...

Phạm Kim Triết đem ý tưởng của mình nói cho Ngưu, vừa nói vừa âm thầm cười trộm. Mình thật sự là thiên tài a, chủ ý độc đáo như vậy mà cũng nghĩ ra được, ôi ta phục ta quá!

- Hay a, được đấy!

Ngưu nghe chủ ý Phạm Kim Triết xong, nhất thời vỗ đùi hét to:

- Tiểu phạm, không nghĩ tới ngươi còn là đại hành gia trong chuyên bày mưu tính kế a. Chủ ý tuyệt diệu như vậy cũng có thể nghĩ ra! Được, cứ định như vậy, đến lúc đó ta sẽ làm như thế! 

- Ân, hảo. Vậy một lời đã định!

Phạm Kim Triết cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy chiêc Audi A8L phía sau, hắn thì thào tự nói:

- Lập tức các ngươi sẽ được đẹp mặt, xem xem, người còn dám chơi ta?

Đúng chín giờ sáng, mọi người tham gia chơi xuân đều đến đông đủ, người đi xe riêng hay không cũng đều dàn xếp ổn thỏa, ba chiếc xe bus đi phía trước mở đường, thành viên tự lái xe đi theo phía sau, chỉ cần không chạy trước xe bus là ổn.

Ba chiếc xe bus chậm rãi khởi hành, phía sau một loạt xe riêng bám sát. Không thể không nói, nghiên cứu sinh hệ kinh tế hệ quả thật người có tiền không ít, rất nhiều kẻ đều có xe riêng, coi như không phải của bọn họ, thì cũng là bằng hữu hoặc là người nhà. Mặc dù xe tốt không nhiều lắm, nhưng cơ bản đều suýt soát bảy tám vạn, bất quá có xe so với không có thì vẫn hơn

- Dương ca, chúng ta theo sau sao?

Tiểu Vương thấy xe buýt khởi hành, liền hỏi Dương Minh.

Chờ một chút đi ... Chúng ta theo sau cùng!

Dương Minh do dự một chút rồi nói, hắn sợ mình chạy gần xe bus quá sẽ bị Trần Mộng Nghiên phát giác. Kỳ thật đây chính là tự làm phiền mình, Trần Mộng Nghiên ở bên trong xe bus, không có khả năng lúc nào cũng quay đầu lại nhìn phía sau xe.

Bất quá cách xa xa một chút, Dương Minh cùng Triệu Oánh đều an tâm hơn một tí.

- OK!

Tiểu Vương không có hỏi nhiều, gật gật đầu đồng ý.

Chờ xe dẫn đường cách không xa lắm, Tiểu Vương mới khởi động xe, bám sát sau cùng. Làng du lịch Minh Nguyệt, Đông Hải, Tiểu Vương vốn đã biết địa chỉ, cho nên cũng không sợ lạc đường, cho dù có không theo kịp cũng chẳng là gì to tát.

Huống chi trình độ lái của Tiểu Vương trong đội xe xem như đứng đầu, chắc chắn không thể bị mất dấu.

Phạm Kim Triết vốn đang suy nghĩ, làm cách nào mới có thể ép Dương Minh đi sau cùng, chỉ có đi sau cùng mới có thể thực hiện kế hoạch to lớn của hắn, bằng không thì cả đoàn xe đều cán phải đinh hết, đến lúc ấy thì kế hoạch coi như toi. 

Mà bây giờ, Phạm Kim Triết thấy xe Dương Minh chủ động đi sau cùng, nhất thời mừng rỡ ra mặt. Thật sự là trời cũng giúp ta a, chính mình nghĩ biện pháp đều không nghĩ ra, Dương Minh lại phối hợp tốt thế, tự chạy tới sau cùng. Cứ như vậy, mình căn bản không cần phí công phu lại có thể đem xe Dương Minh phá hỏng.

Nghĩ đến đây, Phạm Kim Triết không khỏi vui mừng hớn hở. Hắc hắc, Dương Minh ơi là Dương Minh, người tính không bằng trời tính a, tuy rằng không biết ngươi vì cái gì lại chạy theo sau đít, bất quá cũng không cần biết làm gì, chỉ cần biết rằng, ngươi sắp bị ca chỉnh cho nằm trên giường dăm bữa nửa tháng, còn Triệu Oánh thì sắp trở thành nữ nhân của ca thì đủ rồi!

Dương Minh tất nhiên không biết kế hoạch của Phạm Kim Triết, bất quá coi như biết cũng chỉ cười trừ, bởi vì trong mắt hắn, kế hoạch Phạm Kim Triết đề ra chính là chỉ dùng được cho kẻ bại não. 

Xe chạy trên đường, tốc độ Tiểu Vương lái vô cùng ổn, không xa không gần, không nhanh không chậm, không để mình bị tụt lại phía sau, cũng không vượt những chiếc xe phía trước.

- Dương Minh, Mộng Nghiên vừa rồi có hẹn ta, buổi tối cùng đi chơi.

Triệu Oánh chợt nhớ tới chuyện Trần Mộng Nghiên hẹn nàng lúc trước. 

- Nga?

Dương Minh tất nhiên là không muốn Triệu Oánh đi gặp Trần Mộng Nghiên. Dưới loại tình huống này, có thể không gặp mặt đối phương là tốt nhất, dù sao mình cùng Triệu Oánh chung một chỗ, gặp mặt liền thêm một phần nguy hiểm.

- Oánh tỷ, ngươi tìm cớ thoái thác đi. Ta sợ lúc sau gặp phiền toái không cần thiết!

Dương Minh do dự một chút nói.

- Ta cũng nghĩ như vậy!

Triệu Oánh gật gật đầu: 

- Bất quá tránh thoát đêm nay, ngày mai còn có một ngày, ta sợ Mộng Nghiên vẫn sẽ tìm ta

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?63327-Do-thi-Ngan-Thuan-Ngan-Ai-Muoi-Chuong-1963&page=370#ixzz1rvTbf3Gc

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1954: Xe nổ bánh

Biên: lvd177

Nguồn: Sưu tầm

“Trước tiên cứ tránh được hôm nay cái đã, còn ngày mai thì để mai tính”. Dương Minh trái lại thấy vậy nói:

“Không có, có thể ngày mai chúng ta trở về luôn.”

“Được rồi, đến tối chị sẽ tìm cớ từ chối nàng đi chơi.” Triệu Oánh nói.

Hai người đang nói chuyện, tiểu Vương đột nhiên đi chậm lại, do dự một chút rồi nói:

“Dương ca, phía trước có chiếc xe chạy rất chậm luôn áp chế phía trước chúng ta, chạy theo hình chữ S, không cho chúng ta vượt qua…”

“A? Hắn muốn làm gì?” Dương Minh sửng sốt.

“Trước đó ngươi có chọc gì tới hắn không?”

Dương Minh sở dĩ hỏi như thế là vì trên đường thường xuyên phát sinh những tranh chấp giữa các xe, ví như: ai chạy nhanh, rồi ai bị ép, bị ép thì đương nhiên người ta sẽ bị mất hứng, trăm phương ngàn kế để gây phiền toái cho người khác.

Ở đường chính phía trước thông thường hay có một phương thức phát tiết, cho nên Dương Minh mới có thể theo bản năng hỏi tiểu Vương.

“Không có, em một mực vững vàng lái xe, cỗ xe kia trước đó vẫn không có hành động gì, chỉ là khi đi khỏi bờ thành cuối cùng mới bắt đầu hành động.” tiểu Vương nói:

“Dương ca, có chuyện này em nghĩ cần phải nói một chút…..”

“Ngươi nói đi.” Dương Minh gật đầu.

“Trước đó, tên tiểu tử….. đập xe kia, sau khi bị ta đánh cho một trận, liền chạy hướng về một chiếc xe, chạy có hơi xa, em không thấy rõ biển số xe lắm, không biết là có phải chiếc xe này không, nhưng em nghi đây chính là chiếc xe của tiểu tử kia, hành động của hắn ở phía trước là muốn gây phiền toái…..” Tiểu Vương phân tích.

“A?” Dương Minh liền có hứng thú ngẩng đầu lên, dùng dị năng nhìn vào trong chiếc xe phía trước, thì thấy điều khiển chiếc xe đó chính là Phạm Kim Triết.

Thế nhưng, chuyện dị năng tất nhiên Dương Minh không thể nói ra, Dương Minh chỉ có thể nói:

“Biển số xe kia hẳn chính là Phạm Kim Triết, ta lúc đó hình như nhớ kỹ chính cái ……số này.”

“Đúng là không sai, người này muốn làm gì?” Tiểu Vương có chút tức giận, bấm kèn, nhá đèn pha, đèn không ngừng lóe lên ở xe Phạm Kim Triết phía trước.

Thế nhưng Phạm Kim Triết có vẻ như là không nghe thấy, không phát hiện gì cả, vẫn tiếp tục lạng qua lạng lại ở phía trước.

Con đường này là đường cũ đi Đông hải, không cần phải thu phí, nhưng vì mặt đường rất xấu, đi lại không thể nhanh. Thế nhưng ba chiếc xe bus cũng có thể đi tốt, có lẽ vì tiết kiệm tiền mà lựa chọn đường cũ này.

Hiện tại, trên con đường cũ này lượng xe cũng không nhiều, cho dù Phạm Kim Triết có lạng lách ở phía trước, phía sau cũng chỉ có một mình xe của Dương Minh.

“Để mặc hắn đi, dù hắn có làm gi.”

Dương Minh nhàn nhạt căn dặn tiểu Vương một câu:

“Với người sinh khí như thế, không cần phải…., để xem hắn đùa giỡn cái dạng gì?”

“Được, Dương ca”.

Tiểu Vương gật đầu, nếu Dương Minh đã nói vậy, hắn mặc dù rất tức giận, cũng sẽ không có ý gì khác nữa, chỉ là từ từ đi theo phía sau xe Phạm Kim Triết, chờ cơ hội vượt qua.

Phạm Kim Triết ở phía trước bẻ lái qua trái qua phải rất là sảng khoái, nghe tiếng kèn ce phía sau, nhìn kiếng chiếu hậu thấy đèn pha xe phía sau lóe lên, Phạm Kim Triết thầm nghĩ, ngươi không phải lợi hại sao, ngươi có thể vượt qua sao? Chặn ngươi một hồi, chặn chết ngươi, cho ngươi sốt ruột nóng nảy.

Phạm Kim Triết nghĩ rằng Dương Minh không dám cứng đối cứng, dù sao cũng là đi Đông Hải du ngoạn, trên đường có thực sự xảy ra tai nạn xe cộ, cho dù ai đúng ai sai, chờ cảnh sát giao thông giải quyết, sau đó công ty bảo hiểm bồi thường, đây không phải một chốc liền có thể giải quyết, đến lúc đó mọi việc đều chậm trễ .

Cho nên Dương Minh chỉ có thể khó chịu cũng không dám làn gì mạnh mẽ.

Thấy chiếc xe Audi A8 đi phía sau bấm một hồi kèn rồi lại nhá đèn pha, Phạm Kim Triết cái này….. thích a:

“Hừ, muốn đi sao? Nhưng ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.”

Phạm Kim Triết đắc ý gọi điện thoại cho Bom ca:

“Bom ca, chúng ta tới ngay bây giờ, xe của tôi vẫn đang cản đường chiếc xe kia, phía sau chính là chiếc Audi A8 L, anh bên đó chuẩn bị sẵn sang nhé.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Bom ca, Phạm Kim Triết cúp điện thoại, sau đó làm như bộ dáng không chú ý, xe cứ chạy qua trái, qua phải với một khoảng đường rộng.

Tiểu Vương một mực chờ đợi cơ hội vượt qua, lúc này đột nhiên thấy chiếc xe cản đường phía trước lộ ra sơ hở, Tiểu Vương đâu bỏ lỡ cơ hội tốt này, mạnh mẽ nhấn ga, chiếc xe giống như một thanh kiếm bay đi, trực tiếp vượt qua chiếc xe phía trước….

Dương Minh tính ngăn cản tiểu Vương, thế nhưng mới mở miệng thì cũng đã muộn, tiểu Vương đã vượt qua, Dương Minh chỉ có thể thở dài….

“Rốt cục đã qua, thực sự thích a, tiểu tử này chỉ như là con rệp, lại sơ hở đúng lúc này?” 

Tiểu Vương có chút đắc ý, thế nhưng đột nhiên nhớ tới lời nói của Dương Minh liền vội vàng hỏi:

“Dương ca, mới vừa nãy anh nói em chờ là có ý tứ gì?”

“Phốc, phốc”

Ngay lúc tiểu Vương đang nói chuyện, thân xe đột nhiên rung động vài cái, đồng thời vẫn còn vương lại hai tiếng vang.

Đang lái xe, sắc mặt tiểu Vương bất ngờ đại biến, hắn cũng cảm giác được có chuyện không ổn, vội vàng giảm tốc độ lại, sau đó cẩn thận dừng xe ở bên đường….

“Giờ thì ngươi biết vì sao ta bảo ngươi….” Dương Minh cười khổ nói.

“Đã biết, xe hình như bị nổ bánh….”

Tiểu Vương cười khổ:

“Dương ca, thật xin lỗi, đều là vì ta chạy xe mà sốt ruột, không thấy được tình hình giao thông phía trước.”

“Thôi, không có gì.” Dương Minh lắc đầu, cũng không trách cứ tiểu Vương.

“Dương ca, để em xuống xem tình huống?” Vừa nói, tiểu Vương liềnxuống xe.

“Phốc, phốc”.

Liền ngay lúc tiểu Vương vừa xuống xe, phía sau lại truyền đến hai tiếng nổ bánh xe, tiểu Vương ngẩng đầu nhìn, không khỏi mừng rỡ, chiếc xe cản đường của Phạm Kin Triết kia cũng bị nổ bánh xe.

“Dương ca, xe của tiểu tử kia cũng bị nổ bánh, hắn đúng là con rệp, giờ thì quay về là tốt nhất? Hắn cũng nổ bánh xe.” Tiểu Vương có chút hưng phấn nói cùng Dương Minh.

“Thật?” Dương Minh lại nhíu mày, chuyện này sao lại trùng hợp như thế?

Nhưng diều này có chút không hợp lý, nếu là bình thường, xe bị cán phải đinh trên đường cũng là chuyện bình thường, thế nhưng hôm nay….. Đầu tiên xe của Phạm Kim Triếtở phía trước một mình chống lại xe của mình, sau đó, không biết xảo diệu thế nào lại để lộ sơ hở cho tiểu Vương vượt qua. Xe của tiểu Vương cuối cùng bị nổ bánh…..

Mấu chốt của vấn đề là, tiểu Vương bị nổ bánh, xe Phạm Kim Triết đi sau cũng bị nổ bánh, chẳng lẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Bộ dáng tất nhiên là không tin.

Rất nhanh, tiểu Vương liền kiểm tra rõ tình huống của xe, không khỏi oán thán đứng lên:

“Dương ca, thực sự là tà môn, không biết tên hỗn đản nào lại rải đinh trên đường, bánh xe trước bên phải cùng bánh sau bên phải toàn bộ bị phá.”

Trên đường bị người rải đinh, Dương Minh trước đó cũng đã thấy, nên dù tiểu Vương không nói, Dương Minh cũng rành mạch từng câu, đó cũng chính là nguyên nhân làm Dương Minh hoài nghi.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?63327-Do-thi-Ngan-Thuan-Ngan-Ai-Muoi-Chuong-1963&page=370#ixzz1rvTgauRb

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1955: Hại người ích ta

Biên: lvd177

Nguồn: Sưu tầm

Phạm Kim Triết đột nhiên lại lộ ra sơ hở để xe mình vượt qua, điều này làm Dương Minh có chút nghi ngờ, nên mới dùng dị năng thăm dò con đường phía trước. Phát hiện trên đường có rải đinh, vì thế mới nói tiểu Vương chờ một chút, tuy vậy cũng đã chậm rồi…..

Do đó chuyện này, cũng không trách tiểu Vương được, Tiểu vương không có dị năng nhìn không thấy được trên mặt đường có rải đinh, hơn nữa bị Phạm Kim Triết một mực áp chế, có được cơ hội đương nhiên lập tức vượt qua, vì thế Dương Minh không thể trách được hắn!

Dương Minh vừa quay đầu, không biết thế nào mà thấy ven đường xuất hiện có người để một tấm bảng hiệu, trên đó viết: Phía trước 500 mét có tiệm sửa chữa xe, chuyên nghiệp về vá bánh xe bể, liên lạc điện thoại: 090xxxxxxxxxx

Cái……bảng sửa xe quỷ dị này, căn cứ theo thực tế Dương Minh suy đoán, những cái đinh ở trên mặt đường này không phải ngẫu nhiên xuất hiện, mà là có nguyên nhân, nguyên nhân này nếu là trường hợp bình thường có thể là vì một người sửa xe vô lương tâm hám tiền, nhưng ở trường hợp này, rất có thể kẻ này có quan hệ với Phạm Kim Triết!

Lúc tiểu Vương vượt qua, chạy một đoạn xa mới bị bể bánh, Phạm Kim Triết không có lý do gì không nhìn thấy cả, hắn nhìn thấy lại không dừng xe mà là vẫn cố ý đi tới để cũng bị bể bánh, điều này không thể hiện ra sự kỳ quặc sao?

Nếu nói chuyện này không quan hệ tới Phạm Kim Triết, không phải hắn dự mưu, thì dung là não của hắn có thể bị nhũn rồi! Cũng chỉ có bị nhũn não mới có thể làm chuyện như vậy.

Thế nhưng, Dương Minh vẫn không nói gì cả, tiểu Vương tựa như Phạm Kim Triết bên kia đi tới, nghĩ tới trước đó trên đường bị làm cho tức khí đầy một bụng, mà ở trên xe thì không làm cách nào phát tiết được. Hiện tại Phạm Kim Triết đang vất vả dừng xe, tiểu Vương muốn trước tiên nhảy xuống chửi cho một trận để xả tức khí trong người ra.

“Thằng nhóc kia, mày xuống xe cho tao!” 

Tiểu Vương cuối cùng cũng đi qua, mở cửa xe Phạm Kim Triết, hiện giờ xe của Phạm Kim Triết cũng bị bể bánh nên cũng không sợ hắn bỏ trốn.

“Bạn thân… chuyện gì cũng từ từ….” Phạm Kim Triết thực sự là có chút sợ hãi tiểu Vương, người này chắc có luyện qua võ công vì thế đánh người cũng rất có kỹ thuật, đánh đến mức thống khổ không chịu nổi, tuy không tổn thương nặng nề! Vì thế Phạm Kim Triết nào dám xuống xe? Xuống xe không phải là tự tìm khổ sao?

“Nói cái gì? Tao hỏi mày trước đó mày có ý gì? Mày ở phía trước lạng lách đánh võng làm gì? Có phải trước đó đánh mày như thế chưa đủ không?” Tiểu Vương trừng mắt nhìn Phạm Kim Triết hỏi.

“Bạn thân… chuyện này là tôi sai, tôi vì bị đánh nên trong lòng mới khó chịu, nghĩ muốn trả thù một phen, cậu hay gia ân…..!” 

Phạm Kim Triết vội vàng chịu thua, hảo hán không ăn trước mắt, một hồi có khi còn có cơ hội giáo huấn tên tiểu Vương này, hà tất phải cùng hắn nhất thời tranh chấp chứ?

“Một câu sai lầm liền xong chuyện sao? Mày có biết rằng, nếu không phải vì mày thì xe tao có thể bể bánh sao?” Tiểu Vương cũng không giỏi nói chuyện.

“Đừng nói nhiều, mau xuống xe, bằng không ta đập cả xe và ngươi thành một đống hỗn tạp bây giờ!”

“Đúng vậy, bạn thân, xe của tôi cũng bị bể bánh rồi, nhìn lại cả hai chúng ta cùng là dân di cư lưu lạc, cậu đừng làm khó dễ tôi!” Phạm Kim Triết nói.

“Hiện tại việc cấp thiết là nhanh chóng thay bộ bánh xe mới, chúng ta còn phải đi Đông hải, nếu chậm trễ quá lâu lỡ mất việc chính thì làm sao? “

Tiểu Vương bị Phạm Kim Triết nói một hồi, có chút do dự, Phạm Kim Triết nói không sai, hiện giờ việc cấp thiết nhất là phải nhanh cóng thay bộ bánh xe mới chứ không phải ở đây để cùng hắn phát tiết, Dương ca còn phải đi Đông hải nữa, không thể vì mấy chuyện nhỏ mà làm chậm trễ việc của đại ca!

Thế nhưng tiểu Vương nếu cứ như thế tha cho hắn thì tiểu Vương có chút không cam lòng, tất ca những việc này đều là do hắn gây nên, sao có thể để cho hắn qua mặt, khinh nhờn được?

“Bạn thân, nếu không như vậy, một hồi thay bánh xe, tôi sẽ chịu hoàn toàn chi phí?” Phạm Kim Triết do dự một chút rồi nói:

“Nếu như vậy cũng không được, thì khi nào tới nơi tôi sẽ để anh đánh tôi được không? Dù sao mọi người cũng đều ở chung một làng du lịch, hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu, xe của tôi cũng đậu ở đây cả mà!” 

Phạm Kim Triết nói đến nước này thì tiểu Vương cũng không còn gì để nói cả.

“Được đi, trước tiên đi sửa xe, tao sẽ xem biểu hiện của mày thế nào!”

“Không thành vấn đề, bạn thân, tôi sẽ gọi điện thoại ngay đây.”

Phạm Kim Triết tâm địa, chờ một lát người sửa chữa xe đến, lúc đó không biết ai đánh ai, trước hết để cho ngươi đắc ý một hồi, lát nữa chúng ta se nhìn kẻ đại ngu ngốc ngươi!

Phạm Kim Triết móc điện thoại ra, bấm số của Thiết Bài Tử, sau đó nói:

“Chúng tôi trên đường vừa ra khỏi thành thì bị bể bánh xe, các người có hay không xe tải thì tới đây? Nhanh lên một chút nhé, tôi đợi ở cách chỗ biển quảng cáo của các người không xa.”

Cúp điện thoại, Phạm Kim Triết hướng tiểu Vương nói:

“Được rồi, chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được.”

Tiểu Vương gật đầu không nói gì nữa, trực tiếp trở lại trong xe Dương Minh:

“Dương ca, tên tiểu tử kia gọi điện thoại kêu xe tải đến, chúng ta chờ một lát nha”

“Ừ thì chờ một lát đi.”

Dương Minh cũng muốn nhìn xem Phạm Kim Tirết rốt cuộc muốn làm cái trò quỷ gì, sao hắn lại tự nhiên tích cực như thế, lại còn vội vàng giúp kêu xe tải?”

“Dương ca, nếu ngài sốt ruột, thì em gọi điện thoại cho người của công ty điểu một chiếc xe lại đây, cầm hai cái bánh xe lại đây thay?” Tiểu Vương đề nghị.

“Không cần, chờ một chút đi”. 

Dương Minh khoát tay. Chuyện này rõ ràng là Phạm Kim Triết tạo nên, vì vậy Dương Minh cũng muốn nhìn coi người này rốt cuộc là muốn đùa giỡn ra cái dạng gì.

Phạm Kim Triết sớm muộn cũng phải giải quyết, bằng không người này sẽ còn đi quấy rối Triệu Oánh, lần này khổng để cho hắn có cơ hội, hắn khẳng định còn có thể tìm cơ hội khác, cho nên Dương Minh chờ một chút xem, dù sao Dương Minh cũng không sợ gì hắn, xem hắn đùa giỡn ra cái dạng gì, sau đó cho hắn kinh sợ một phen.

“Đợi đi”, tiểu Vương tự nhiên nghe Dương Minh, gật đầu, đứng ở bên cạnh xe miệng hút điếu thuốc chờ xe tải tới.

Triệu Oánh cũng không nghĩ trên đường lại gặp phải chuyện không may như vậy, nàng đương nhiên cũng không nghĩ chuyện này là do Phạm Kim Triết làm, thế nhưng nàng lại nghĩ đến một vấn đề: 

“Dương Minh trên đường bĩ người ta rải đinh, mà bên đường lại còn có biển quảng cáo của người sửa xe, báo cho biết phía trước có người chuyên vá bánh xe, điều này mình cũng có cảm giác quá trùng hợp đi. Mình thấy việc này chính là do người sửa xe làm nên, để cho chúng ta phải đến chỗ bọn họ thay ruột xe.”

Triệu Oánh hoài nghi nư vậy là cũng bình thường, tương tự như trên báo cùng internet có đưa tin, rất nhiều người chuyên môn dựa vào cái này để kiếm tiền, bằng không nếu muốn dựa vào buôn bán chánh trực để kiếm tiền thì chỉ có mà ăn không khí, sớm đóng cửa thôi.

Chỉ là chuyện này bọn họ làm bí mật, nếu có gặp phải thì cũng khó có thể tìm được chứng cứ chứng minh đinh là do người ta rải, xuất môn tại ngoại cùng khí phát tài, trên xa lộ chạy tốc độ cao, đại đa số là người dùng thời gian đi bên ngoài nhiều, cho nên cũng lười làm chuyện tích cực: “chống lại hành vi vô lương tâm đó”, gặp phải chuyện này coi như là rủi ro, lấy tiền mua người giao huấn tự nhận không may.

“A, không phải có thể, mà là khẳng định! Thử ngẫm lại, trừ bọn họ ra, có ai lại làm chuyện thất đức như vậy, rải đinh trên đường xa lộ? Đây không phải là hại người không lợi mình sao?”

Dương Minh cười nói:

“Mà đối với bọn hắn mà đến thì lại đúng là “ hại người mà ích ta...!” 

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?63327-Do-thi-Ngan-Thuan-Ngan-Ai-Muoi-Chuong-1963&page=370#ixzz1rvTlQZTV

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1956: Chuyện đáng xấu hổ của Dương Minh

Dịch: Phong Lăng

Nguồn: Thiên Quốc

- Nói cũng đúng, bất quá tại sao lại không có người quản lý? Cái này là thuộc loại kinh doanh phi pháp, sao lại không cấm chứ?

Triệu Oánh gật gật đầu, có chút căm giận nói.

- Cấm kỳ thật là chuyện đơn giản, nhưng căn bản mấu chốt là không có chứng cớ.

Dương Minh lắc lắc đầu:

- Ai rảnh mà ngồi rình nơi này cả hai mươi bốn giờ chỉ để xem bọn chúng có rải đinh hay không? Với lại người qua đường đại đa số đều chạy đua với thời gian, cũng không có ai đi nhìn chằm chằm trên đường!

- Vậy chẳng lẽ cứ để cho chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không ai truy cứu sao?

Triệu Oánh tuy rằng cũng thừa nhận lý do Dương Minh đưa ra, nhưng vẫn còn có chút tức giận, bất bình.

- Hay để ta đi phá nát cái chỗ sửa xe này.

Dương Minh cười cười:

- Tuy rằng chỉ là một tiệm, có lẽ vẫn còn rất nhiều chỗ nữa nhưng có thể giải quyết một cái thì được một cái !!!

- Hay là thôi đi! Loại chuyện này tốt nhất giao cho những người có chức trách, ngươi đừng có thích làm anh hùng !

Triệu Oánh cũng không muốn Dương Minh lại đi gây chuyện:

- Thời gian đến trường không phải ta đã nói qua rồi sao? Các ngươi thấy việc nghĩa hăng hái là tốt, nhưng có những chuyện không nên can thiệp vào. Loại tình huống như vậy, nếu ngươi có thể nắm được chứng cớ thì đi báo chính quyền là ổn, không cần phải tự mình động thủ!

- A...

Dương Minh nở nụ cười, một phen kéo tay Triệu Oánh lại gần:

- Đúng vậy, Triệu lão sư!

- Ngươi làm cái gì ... Dương Minh đồng học, sao ngươi kéo tay ... lão sư?

Triệu Oánh sắc mặt đỏ lên, bị Dương Minh gọi là lão sư, nàng thực sự vẫn thấy ngượng.

- Ngươi không nghe nói qua, có loại trò sắm vai sao?"

Dương Minh cười tà ác:

- Kỳ thật, ta cũng rất thích thân phận lão sư a !!!

- Dương Minh ... Ngươi, ngươi đừng náo loạn!

Triệu Oánh trong lòng căng thẳng, nghe Dương Minh nói cái gì cũng đều có chút ngượng ngùng. Tuy rằng trong lòng quyết tâm bước qua vách chắn cuối, cùng Dương Minh ở chung một chỗ, nhưng Dương Minh lại nhắc đến thân phận trước kia của hai người, khiến Triệu Oánh có chút có chút không biết phải làm sao !

Vốn nàng có chút thất vọng, thầm nghĩ Dương Minh chung quy không có xem mình là bạn học của hắn, trong lòng của hắn, ta còn là lão sư của hắn ... Chỉ là câu tiếp theo của Dương Minh, khiến Triệu Oánh quẫn bách vô cùng!

Người sắm vai? Thích thân phận lão sư?

Triệu Oánh đã lớn như vậy, tự nhiên sẽ không thuần khiết như tờ giấy trắng, mặc dù không có tự mình xem qua, nhưng ở trên internet đã từng gặp, một ít bộ phim có liên quan đến 'nữ giáo viên' cùng ... bộ dạng tựa hồ như rất được hoan nghênh.

Dương Minh thích mình, Triệu Oánh tất nhiên là vui vẻ, nhưng nếu vào trong cái trò sắm vai, Triệu Oánh còn có chút thẹn thùng !!!

- Hắc hắc, ta chỉ là tùy tiện nói chơi.

Dương Minh cười làm lành nói:

- Oánh tỷ, nói thật lúc còn là học sinh, nam sinh trong trường rất thích ngươi, nếu so sánh với Trần Mộng Nghiên thì còn nhiều hơn! Ngươi chính là tình nhân trong mộng của nam sinh trường ta a!

- Vậy sao? Ngươi đừng nói lung tung...

Triệu Oánh tuy ngoài miệng nói vậy, song trong lòng không nhịn được mà vui vẻ ra mặt. Cho tới nay, Trần Mộng Nghiên đính xác là một cái tâm bệnh của nàng. Nàng luôn cho rằng mình không bằng Trần Mộng Nghiên, cũng vô pháp làm được như Trần Mộng Nghiên, ở trong lòng Dương Minh có địa vị không thể thay thế. Nhưng sau khi nghe Dương Minh nói, khi đó mình là tình nhân trong mộng của nam sinh trong trường, liền nhịn không được hỏi:

- Vậy còn ngươi?

- Ta cũng vậy a!

Dương Minh không che dấu chút nào, gật đầu thừa nhận:

- Hơn nữa, lần đầu tiên của ta là hiến cho Oánh tỷ ngươi à!

- Ca !

Triệu Oánh vừa nghe liền hoảng hốt ... Cái gì mà lần đầu tiên của hắn là mình? Nào có lần đầu tiên nào? Hai người cho tới bây giờ còn chưa có tiếp xúc qua thân thể nhau nha, đừng nói chi tới lần đầu tiên! Chẳng lẽ cái hắn ám chỉ không phải là cái lần đầu tiên kia?

Chẳng lẽ là lần đầu tiên hôn? Cũng không đúng nha, mình và hắn hôn môi, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn ở hội chùa a, kỳ thật cũng không tính là hôn!

Hơn nữa, cho dù là hôn môi thì lần đầu tiên của hắn phải là Trần Mộng Nghiên nha ... Đúng rồi, nghe nói còn có tiểu la lỵ gọi là Lam Lăng?

Cho nên lần đầu tiên ... Nào có cái lần đầu tiên gì?

Đang lúc Triệu Oánh nghĩ tới nghĩ lui, Dương Minh lại cho nàng một lời giải thích:

- Có đôi khi, buổi tối ta ngủ không yên, rồi ảo tưởng thân hình của ngươi, sau đó triệt để quan tâm ...

Dù sao bên trong xe cũng không có người khác, chỉ có Dương Minh cùng Triệu Oánh hai người, cho nên Dương Minh không để ý, đem khứu sự của mình nói ra.

- Triệt để quan tâm?

Triệu Oánh sửng sốt, suy nghĩ một hồi, lập tức sắc mặt càng lúc càng hồng, gần như phát sốt. Nàng như thế nào lại không rõ cái Dương Minh gọi "Triệt để quan tâm" là có ý gì,

Coi như ban đầu có chút nghi hoặc, song từ ngữ rõ ràng như vậy, Triệu Oánh vẫn có thể hiểu ý nghĩa trong đó:

- Dương Minh, ngươi nói lung tung cái gì?

- Hắc hắc...

Dương Minh cười khan hai tiếng:

- Đối tượng ảo tưởng lần đầu tiên của ta chỉ có là Oánh tỷ ngươi nha!

"..."

Triệu Oánh có cảm giác dở khóc dở cười, hóa ra mình trước kia là đối tượng để hắn thỏa mãn ý dâm? Nghĩ đến những buổi tối, Dương Minh trốn ở phòng mình, vẻ mặt cười xấu xa mà làm mấy cái chuyện này ... Triệu Oánh liền một trận rét lạnh ...

Mất hình tượng nha, quá mất hình tượng! Song, tuy Triệu Oánh cảm thấy Dương Minh có chút vô sỉ, nhưng trong lòng lại không có quá nhiều mâu thuẫn, trái lại còn có chút mừng thầm.

Triệu Oánh thật sự rất muốn hỏi một câu - Vậy tối nay, ngươi có muốn ảo tưởng biến thành sự thật hay không?, nhưng lại không cách nào mở miệng được. Lúc trước tình thế cấp bách mới dám lớn gan lớn mật như vậy, nhưng hiện tại, Triệu Oánh lại quay về tính cách cũ, căn bản không dám nói ra những lời đáng xấu hổ .

- Được rồi, sau này không được tiếp tục nói lung tung việc này!

Triệu Oánh bất đắc dĩ nhìn Dương Minh:

- Để Mộng Nghiên nghe được, tâm tư nàng hẳn là ...

- A...

Dương Minh cười cười. Lúc trước, hắn cùng Triệu Oánh ngả bài có nói ra một số sự tình, nhưng có thể vì thời gian dài không gặp nhau, nên luôn có cảm giác không hiểu nhau, một loại cảm giác nói không nên lời, nhìn không thấy sờ không tới, nhưng lại thật sự cảm giác được!

Bởi vì chủ đề hai người nói chuyện cũng không mấy thoải mái, một là toàn nói chính sự, hay là luôn trầm mặc ...

Dương Minh cũng cố hết sức, đem khứu sự của mình bộc bạch, làm cho quan hệ hai người trong nháy mắt trở nên gần gũi hơn rất nhiều, cái cảm giác thân thuộc trước kia cũng bất tri bất giác trở lại.

Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe tải cách đó không xa đang chạy nhanh lại đây, Dương Minh cùng Triệu Oánh cũng đình chỉ nói chuyện với nhau, xuống xe.

Lúc này, trên xe tải nhảy xuống một tiểu thanh niên mặc áo đầu lâu, vừa nhìn đã biết chẳng phải tốt lành gì, thuộc loại người sống tạm bợ qua ngày. Bất quá Dương Minh cũng không thể nào khinh bỉ những người này, bởi vì chính hắn cũng từng như bọn họ, không sai biệt lắm, duy chỉ khác là Dương Minh chỉ xuất thủ vì kẻ yếu...

Đây là hai loại bản chất khác nhau, cho nên trời ban ân khi thấy Dương Minh hăng hái làm làm việc nghĩa, được một cái kính mắt thần kỳ, mà cái tên đầu lâu thì không biết ! ... !

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?63327-Do-thi-Ngan-Thuan-Ngan-Ai-Muoi-Chuong-1963&page=370#ixzz1rvTqL550

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1957: Diễn trò (Thượng)

Dịch: Phong Lăng

Nguồn: Thiên Quốc

- Lão bản, là các người gọi điện thoại kêu xe tải sao? Ta là lão tam của tiệm sửa xe gần đây!

Áo đầu lâu vẻ mặt tươi cười hớn hở đi tới, nói với Tiểu Vương.

Không đợi Tiểu Vương mở miệng, Phạm Kim Triết đã bước nhanh lại gần:

- Đúng vậy, là ta gọi điện thoại, mấy cái lốp xe của chúng ta cán phải đinh, có thể vá được chứ ?

- Không thành vấn đề! Chuyện này căn bản là chuyện nhỏ!

Áo đầu lâu cười cười:

- Mời hai vị lái xe lên trên xe tải!

Ruột xe tuy bị đâm, nhưng cũng không có giống như bong bóng hơi, đâm một cái liền nổ thành từng mảnh nhỏ. Lốp xe bị đâm, một lúc sau muốn xì hết hơi cũng là cả một quá trình, lái một chút thì cũng không thành vấn đề. Cho nên lái lên trên một tí là chuyện có thể.

Tiểu Vương cùng Phạm Kim Triết phân biệt đem xe lái lên mặt trên xe tải, áo đầu lâu xoa xoa tay nhìn đám người Dương Minh:

- Các ngươi cũng lên xe đi, song phòng điều khiển không ngồi được, các ngươi chỉ có thể ngồi tạm chỗ kia, bất quá vá lốp cũng nhanh, xong ngay ấy mà ...

Áo đầu lâu nói xong đưa tay, chỉ chỉ cách đó không xa, nói.

- Đi thôi ... Dương Minh gật gật đầu leo lên xe tải.

Mấy cái đinh trên đường, tám chín phần mười là do Ngưu lão tam làm ra, Dương Minh mặc dù không có chứng cớ, song loại chuyện này xem lướt qua một chút là có thể nhìn ra, nhưng hiện tại, cái hắn cần nhất là thời gian, cho nên cũng không rỗi hơi đi so đo mấy chuyện này, cứ xem như mình bỏ tiền mua cái lốp mới, mà cũng không phải tiền của mình nha.

Một lát sau, xe tải liền rẽ vào một tiệm sửa xe ven đường, sân sửa chữa lắp ráp của xưởng thật ra cũng lớn, song bên trong cũng chỉ có mất chiếc xe hỏng cũ kỹ rách nát, ngay cả mấy cái lốp của xe cũng không có ...

Bất quá cũng khó trách, cái xưởng mở chỗ chim không thèm ị này thì thử hỏi có bao nhiêu chiếc xe đến cửa? Ai sẽ đem xe đến đây mà bảo trì? Lỡ như có có, thì người ta đem xe đến rồi về như thế nào? Chẳng lẽ cuốc bộ từ đây vào thành phố? Hiển nhiên là không thể nào!

Cho nên phương thức kiếm tiền duy nhất là đợi chờ mấy chiếc xe đang chạy trên đường bị trục trặc, sau đó tiến hành sửa chữa, bất quá loại sinh ý này thật sự rất ít, ít đến đáng thương. Người bình thường trước khi muốn chạy trên đường cao tốc đều kiểm tra lại các tính năng của xe mình, tránh trường hợp chết máy giữa chừng, cho nên chờ đợi loại sự cố này xảy ra thì ít lại càng thêm ít, phỏng chừng chờ để vá ép bơm hơi thì may ra!

Mà đại bộ phận mỗi xe đều có lốp dự trữ riêng, nhiều người bị lủng lốp trên đường thường tự mình thay, căn bản không cần phải gọi người chở xe tới tiệm sửa chữa. Cho nên, muốn kiếm tiền chỉ còn cách rải đinh trên đường, chờ xe cán phải bị lủng lốp, nhưng cán không phải một lốp mà càng nhiều càng tốt thì may ra mới co sinh ý tới cửa.

Nhìn thấy xưởng sửa chữa lãnh lãnh thanh thanh, Triệu Oánh cùng Tiểu Vương hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, chắc chắn xưởng sửa chữa này tuyệt đối có vấn đề, chẳng phải loại làm ăn đứng đắn gì!

- Dương ca ... em xem, mấy cái đinh trên đường đến tám phần là bọn này làm, nơi này căn bản không có ai đến sửa xe, nếu không giở chút thủ đoạn, chắc chắn hít gió mà sống ...

Tiểu Vương nói.

- Ha ha, chính thế!

Dương Minh gật gật đầu.

- Dương ca, có cần hay không em ?

Tiểu Vương hiển nhiên rất khó chịu, đường đường thuộc bộ quản lý đội bảo an công ty giải trí Danh Dương lại bị mấy tên côn đồ bố trí cạm bẫy, nghĩ như thế nào cũng đều có chút khó chịu.

Lấy thủ đoạn công ty Danh Dương, diệt trừ mấy cái xưởng đen này không phải là chuyện dễ dàng sao? Cho nên Tiểu Vương chỉ chờ một câu của Dương Minh, chỉ cần Dương Minh đồng ý, hắn liền gọi người đến san bằng nơi này!

- Quên đi, chúng ta không có chứng cớ. Hơn nữa thời gian gấp gáp!

Dương Minh lắc lắc đầu, ngăn cản hành động của Tiểu Vương:

- Dù sao hiện tại cũng có kẻ trả tiền thay chúng ta.

Người Dương Minh chỉ chính là Phạm Kim Triết. Nếu người này đã muốn gánh vác phí tổn sửa xe thì mình còn tìm phiền toái làm gì? Muốn tìm phiền toái cũng là Phạm Kim Triết đi tìm phiền toái!

- Được rồi!

Tiểu Vương đành phải gật đầu bất đắc dĩ, bỏ qua tính toán giáo huấn mấy tên này. Dương Minh nói cũng đúng, nếu Phạm Kim Triết đã bỏ tiền, mình còn gấp gáp cái gì? Chỉ là trong lòng còn có chút khó chịu mà thôi.

Xe tải chạy thẳng vào giữa sân sửa chữa, áo đầu lâu nhảy xuống xe, liền quay mặt vào trong nhà hô lớn:

- Tiểu Tiễn, Phác Tử, mọi người đi ra làm việc ...

Một lát sau, mấy tên thanh niên đầu xanh tóc trắng từ trong xưởng chạy ra. Tới bên xe tải, trước tiên đem mấy công cụ ném trên mặt đất, sau đó mở thùng xe tải đưa xe xuống dưới, chuẩn bị làm việc.

- Các vị đại nhân, bên ngoài nóng, mời vào trong nhà nghỉ ngơi một chút !

Áo đầu lâu cười cười, mời Dương Minh cùng Phạm Kim Triết mấy mâu:

- Bên trong nhà có TV, máy lạnh cùng đồ uống ...

- Hảo, vậy thì tốt quá ...

Phạm Kim Triết lập tức gật đầu đồng ý, hướng bên trong đi tới.

Áo đầu lâu thấy đám người Dương Minh không nhúc nhích, vì thế lại hỏi một câu:

- Các vị không vào sao?

- Vậy vào ngồi một chút đi!

Dương Minh thản nhiên gật gật đầu, nâng bước đi vào. Hắn muốn nhìn một chút, xem Phạm Kim Triết rốt cuộc muốn chơi kiểu gì. Lúc trước hắn đã hoài nghi Phạm Kim Triết cùng mấy tên côn đồ nơi đây là cùng một giuộc, bất quá, Dương Minh xem ra, Phạm Kim Triết có nên thiếu i ốt đến vậy hay không, chỉ vì một món tiền nho nhỏ mà đem nhóm mình dẫn dụ lại đây.

Hoàn cảnh phòng nghỉ coi như cũng ổn, có sô pha lớn, còn có TV LCD hơn 50 icnh, áo đầu lâu chịu khó giúp mấy người mở TV, sau đó chỉ cái tủ lạnh du lịch bên ghế nói:

- Bên trong có đồ uống, nước trái cây ... nếu muốn uống thì tự mình lấy, phía trên tủ có mấy cái ly giấy !

- Hảo, thật là tốt! Tự chúng ta phục vụ là được rồi !

Phạm Kim Triết đỉnh đạc khoát tay, nói với áo đầu lâu.

- Hảo!

Áo đầu lâu gật gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài:

- Nếu có chuyện gì tùy thời gọi ta a, ta gọi là Tiểu Mã.

Trong TV chiếu là một bộ phim cổ trang đã cũ, ra đời có vẻ lâu rồi, Dương Minh tùy ý xem qua, Triệu Oánh cũng nhàm chán ngồi xem.

Bất quá, Phạm Kim Triết lại tựa hồ như thấy thú vị, nhếch môi cười không ngừng!

Đương nhiên Phạm Kim Triết sở dĩ cao hứng không phải bởi vì phim hay, mà cao hứng vì chuyện sắp phát sinh - hảo sự!

Không quá bao lâu, áo đầu lâu cũng chính là Tiểu Mã đã quay lại phòng nghỉ:

- Các vị đại nhân, phiền các vị cho xin phí sửa chữa, đây là biên lai ...

- Nga? Bao nhiêu tiền?

Phạm Kim Triết vẫy vẫy tay gọi Tiểu Mã , ý bảo hắn đem biên lai đưa qua.

- Đại nhân, thực sự rất rẻ, chỉ có một vạn đồng!

Tiểu Mã cười hì hì nói.

- Cái gì? Một vạn đồng? Có lầm hay không a! Vá mấy cái lốp mà một vạn đồng?

Phạm Kim Triết nhất thời mở to hai mắt, trừng trừng nhìn Tiểu Mã:

- Ngươi có tính lầm hay không, mau mau đem cái biên lai thật ra đây! Ta mua chục cái lốp xe cũng không tới một vạn đồng!

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?63327-Do-thi-Ngan-Thuan-Ngan-Ai-Muoi-Chuong-1963&page=370#ixzz1rvTvyJk9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro