ngan thuan ngan ai muoi c885

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 876 : Giáo huấn.

Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Dù sao Hoàng Nhạc Nhạc cũng là con gái, bị ép xe nhất thời giật mình, vội dùng chân nhấn phanh lại, chiếc xe lạng qua lạng lại trên đường, còn sắc mặt của nàng thì sợ đến mức tái nhợt...

"Người nào vậy, thật là thiếu đạo đức!" Vương Mi cau mày mắng to một câu.

Tuy rằng chiếc xe phía trước đã đi xa, nhưng mà Dương Minh lại có thể nhìn thây rõ ràng, đó là một chiếc Porche màu đỏ, trên xe có một nam một nữ, có vẻ rất là bố "náo", khi xe đi qua, thằng lái xe còn dựng ngón giữa lên, chỉ là do xe bọn họ đi quá nhanh, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc không nhìn thấy rõ mà thôi.

Dương Minh nhìn thấy khẽ nhíu mày, bất luận là ở đâu, cũng có người đáng ghét làm những chuyện khiến cho người ta chán ghét.

"Hay là để anh lái" Dương Minh thấy Hoàng Nhạc Nhạc sợ không nhẹ, vì thế an ủi.

"Không sao đâu, sắp đến rồi' Hoàng Nhạc Nhạc cười nói.

Lúc này, có một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua, thấy xe của Hoàng Nhạc Nhạc dừng lại giữa đường, nên lại hỏi : "Có chuyện gì à? Cần hỗ trợ không?"

"Không có gì, vừa rồi có người lái xe không đàng hoàng, làm tôi giật cả mình" Hoàng Nhạc Nhạc khoát tay nói.

Người cảnh sát giao thông gật đầu, dặn Hoàng Nhạc Nhạc lái xe cẩn thận, không cần để ý đến những người lái xe không có đạo đức ấy.

Công viên Nam Loan nằm ở vị trí Tư Các binh doanh trước kia, cho nên được gọi thêm là Tư Các hoa viên.

Công viên này được chia làm hai phần cao thấp. Phần thấp là phố Nam Loan cùng với phố Gia Lạt. Phần cao lại được chia làm hai cấp, có thềm đá nối kết với phố gia lạt và phố Đông Vọng Dương Tân.

Phần cao trên của công viên Nam Loan nằm trên khu đồi Đông Dương Vọng, xây theo lối kiến trúc hình trụ, cao hai tầng, có đài tưởng niệm về những người đã hy sinh trong chiến tranh thế giới thứ hai và cuộc nội chiến năm xưa, bên ngoài vòm trụ ấy bốn phía đều là cửa sổ, trên mỗi vách tường đều được điêu khắc tinh xảo, đỉnh của tòa trụ có hình dạng vương miện, có đểm hấp dẫn du khách. Chẳng qua bây giờ đang trong thời kì tu sửa lại do bị xói mòn của thời gian.

Hoàng Nhạc Nhạc đậu xe tại bãi để xe của công viên, trùng hợp là chiếc Porche màu đỏ kia cũng đã có mặt, nhưng mà người trên xe đã rời đi.

Lúc ấy Hoàng Nhạc Nhạc không nhìn thấy biển số, cho nên cũng chẳng nghĩ nhiều, xe giống nhau rất nhiều, cho nên không nhất định là chiếc xe kia.

Bốn người cùng vào trong công viên, bởi vì Vương Mi có mang theo máy ảnh, cho nên bốn người chụp không ít hình, chụp hình của Dương Minh, Trương Tân và Hoàng Nhạc Nhạc, hay hình của Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc, hoặc của Trương Tân và Vương Mi. Rồi sau đó Trương Tân cầm máy chụp hình lung tung, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng mà cái ngẫu hứng này lại thấy đẹp hơn là những tấm ảnh được chụp chuyên nghiệp.

"Này, thằng kia, tránh ra một chút, mày cản người ta chụp hình, không thấy sao?" Trương Tân đang chụp hình của Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét to.

Trương Tân nhất thời giật mình, xém tí đã làm rớt cái máy ảnh trong tay, quay đầu lại nhìn thì thấy một thằng thanh niên miệng ngậm điếu thuốc tay cầm máy ảnh đang đứng chụp hình có một cô gái khác.

"Anh chụp hình thì liên quan gì đến tôi?" Trương Tân thấy người thanh niên kia nói chuyện không khách khí, nhất thời cũng bực bội : "Tự tìm góc độ đi, công viên này là nhà anh mở à? Anh chụp kệ anh, tôi cũng chụp vậy!"

"Trời, cái máy cũ nát của mày mà cũng lấy ra chụp sao, cầm ra cũng không biết ngại, đừng phá hư nghệ thuật!" Người thanh niên kia liếc nhìn cái máy ảnh trong tay củ Dương Minh, sau đó ra vẻ hèn mọn nói : "Được rồi, không tốn nước miếng với mày, đi kiếm chổ nào mát mẻ ngồi đi"

"Anh nói cái gì? Của anh mới là nghệ thuật?" Trương Tân lập tức mất hứng, nhất là bị khinh bỉ trước mặt Vương Mi.

"Lười giải thích với mấy thằng mù nghệ thuật như mày, nhưng mà, nếu mày đã không biết xấu hổ, thì tao sẽ nói cho mày biết thế nào là chuyên nghiệp!" Người thanh niên đi đến trước mặt Trương Tân, chỉ vào cái máy của mình, nói : "Có thấy không? Canon 1DRK33, đời mới nhất nói, nói với mày thì mày cũng không hiểu đâu, nhìn cái đồ phế thải trong tay mày kìa, đừng ở đây dọa người nữa..."

"Ồ? Vậy cái máy ảnh của anh rất tốt?" Lúc này Dương Minh đi lại cười nói với người thanh niên kia.

"Chứ sao! Đứng top trong danh sách các máy ảnh, trong sê ri Canon là loại tốt nhất!" Người thanh niên có vẻ tự hào nói : "Chỉ có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp như tao mới xứng đáng có thần khí như vậy!"

"Ồ, vậy có thể cho tôi mượn thần khí của anh coi một chút được không?" Dương Minh hỏi.

Người thanh niên kia vốn không muốn đồng ý, nhưng nghe Dương Minh nói là "thần khí" liền cao hứng, đưa máy ảnh cho Dương Minh, sau đó nói với Trương Tân : "Mày xem, mày không hiểu biết bằng thằng bạn của mày nữa!"

Dương Minh cầm lấy máy ảnh, rồi giả bộ lộ ra vẻ thưởng thức, sau đó lật trái lật phải cái máy ảnh trong tay, ánh mắt của người thanh niên kia nhìn chằm chằm vào tay của Dương Minh, sợ hắn làm hỏng : "Được rồi, mày xem cũng đã mắt rồi, mày đâu phải thợ chụp ảnh, xem cũng không hiểu"

"Được rồi" Dương Minh trả máy ảnh lại, sau đó cười nói : "Cảm ơn"

"Được rồi, mày đi đi, cũng là mày biết ăn nói" Người thanh niên liếc Trương Tân một cái, cầm lấy máy ảnh xoay người đi.

Có vẻ là do chụp nhiều nên mệt, vi thế đi lại nói cái gì đó với cô gái kia, sau đó mang theo balo vào trong một cái đình gần đó ngồi, móc ra đồ ăn vặt ngồi ăn.

Trương Tân và Hoàng Nhạc Nhạc không biết bọn họ, nhưng trí nhớ của Dương Minh thì cực tốt, hai người này khi nãy đã lái chiếc porche màu đỏ kia hù dọa Hoàng Nhạc Nhạc.

"Lão đại, hôm nay mày uống lộn thuốc hả? Tại sao lại hiền hòa với một thằng như vậy?" Trương Tân kì quái hỏi, vì theo trí nhớ của hắn, những thằng "tỏ vẻ nguy hiểm" trước mặt Dương Minh thường là bị đánh không mà?

"Haha, mày xem đây là cái gì?" Dương Minh giơ tay ra đưa một thứ cho Trương Tân.

"Thẻ nhớ?" Trương Tân cầm lấy món đồ trong tay của Dương Minh, nhất thời bừng tỉnh : "Lão đại, không phải chứ? Mày lấy cái thẻ nhớ trong máy của thằng kia ra?"

"Hắn không phải muốn làm nghệ thuật sao? Để tao xem không có thẻ nhớ thì hắn làm thế nào?" Dương Minh cười xấu xa : "Các người không biết, chứ hai người này chính là hai người đã ngồi trên chiếc porche ép xe chúng ta lúc nãy!"

"Trời đất, lão đại, mày thấy rõ sao? Bội phục!" Trương Tân cảm thán, tò mò hỏi : "Lão đại, mày biến thành thần trộm như thế nào? Lần trước thì trộm chi phếu của Lưu Cát Hạo, lần này thì lấy thẻ nhớ, tao còn chưa thấy mày làm thế nào nữa"

"Mày mà thấy thì bọn kia cũng thấy rồi" Dương Minh cười nói : "Nếu mày muốn, tao sẽ dạy cho mày, nhưng chỉ sợ mày không kiên trì được"

"Thôi bỏ đi" Trương Tân vừa nghe đến hai chữ "kiên trì" là hiểu được mấy thứ này cũng không thể học trong một sớm một chiều.

Hoàng Nhạc Nhạc nhìn cái thẻ nhớ trong tay của Dương Minh, không nhịn cười mỉm cười, bỗng nhiên trong lúc đó cảm thấy mình tựa hồ đã kiếm được một thứ rất lớn, bạn trai của mình rất lợi hại, vô luận là phương diện nào cũng lợi hại.

Tuy rằng Hoàng Nhạc Nhạc không để ý mấy cái này, nhưng ai mà không muốn tốt hơn? Trước kia hai người do sai sót ngẫu nhiên mà đến với nhau, Hoàng Nhạc Nhạc cũng không trông cậy vào Dương Minh cho lắm, nhưng bây giờ xem ra...

Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát lên của người thanh niên ngồi cách đó không xa : "Trời ơi! Cái máy bị hư à? Sao không nhận thẻ nhớ?"

"Không nhận thẻ? Cũng bình thường thôi..." Cô gái kia nói.

"Ồ... ơ? Thẻ đâu?" Người thanh niên lại kì quái kêu lên : "Cái máy này biết nuốt thẻ?"

"Vừa rồi anh xác định là bỏ thẻ vào?" Người nữ hỏi.

"Không có thẻ thì sao chụp ảnh cho cô được?" Người thanh niên trừng mắt hỏi : "Vừa rồi đặt cái máy ở đây, có ai động vào không?"

"Sao em biết, máy ảnh không phải lúc nào cũng để bên cạnh anh à?" Người nữ hỏi.

"Đúng vậy, nhưng không phát hiện ra ai động vào... " Người thanh niên kia nói.

"Không phải chỉ là một cái thẻ nhớ thôi sao, cần gì phải vậy, bây giờ thẻ nhớ cũng rẻ, mua cái khác là được!" Cô gái bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường vì sự keo kiệt của người thanh niên.

"Mẹ kiếp, cô thì biết cái gì, trong đó có ảnh nude của tôi!" Người thanh niên hét lớn.

"Ảnh nude? Anh cũng có sở thích này hả?" Cô gái nghe xong, liền cười nói.

"Nếu cái này truyền ra ngoài, danh tiếng của tôi..." Người thanh niên kia buồn bực, bắt đầu lục lội túi đồ của mình.

"Có gì đâu, cùng lắm thì anh trở thành nam diễn viên sex thôi!" Cô gái nhún vai cười ầm lên nói.

"Cười, cười, cười cái con mẹ cô, ảnh chụp lúc chúng ta XX trong khách sạn cũng có trong thẻ đó!" Người thanh niên mắng.

"Anh nói cái gì? Đồ vô sỉ!" Cô gái liền giơ tay tát hắn một cái.

Người thanh niên kia cũng không hiền, cả hai người nhất thời nhào vào cấu xé nhau : "Chính cô tự nguyện XX với tôi, con đĩ, xứng đáng!"

Trương Tân, Vương Mi và Hoàng Nhạc Nhạc đứng cách đó thì cười ngửa cười ngang, thiếu chút nữa đã chết vì cười, chỉ có Dương Minh là hứng thú xem hai người biểu diễn thôi.

"Lão đại, mày thật tàn nhẫn nha!"Trương Tân vừa cười vừa nói : "Chiêu này thật ra ghê gớm!"

"Sao tao biết trong thẻ còn có cái đó chứ?" Dương Minh nhún vai, vô tội nói.

"Hắc hắc, buổi tối về khách sạn phải xem mới được" Trương Tân cười nói.

"Quên đi, có gì đẹp đâu" Dương Minh lắc đầu, ném cái thẻ xuống đất, dùng chân đạp nát nó, cái tẻ bị nát bét, hiển nhiên là không thể hồi phục lại được, rồi nói : "Làm cho chúng lo lắng vài ngày đi, người như vậy cần phải giáo huấn"

Trương Tân tiếc nuối nhìn cái thẻ nhớ bị đạp nát, thất vọng nói : "Tao còn muốn tung lên mạng nữa là!"

"Bớt nhãm đi, đừng làm trò!" Dương Minh trách : "Đi thôi, mặc kệ họ"

+5 EXP

Trích từ: www.kiemhiepcac.net

chenjunfa (Hôm qua), d4pxichlo (Hôm qua), danhktxd (Hôm qua), hd09 (Hôm nay), Hnquang1991vn (Hôm qua), kelangtubuon2005 (Hôm qua), luuphong87 (Hôm nay), ngocduchp (Hôm qua), philongtaicu (Hôm qua), saocuivayne (Hôm qua), saomalamthe (Hôm qua), thumoibiet (Hôm qua), tunglong (Hôm qua)

884

Normal

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 877 : Cùng nhau trở về khách sạn.

Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Giữa trưa, sau khi đi dạo vòng vòng xong, bốn người trở ra vẫn thấy cặp nam nữ kia tiếp tục "chiến đấu", chỉ là lần này hai người dời bãi chiến trường vào trong xe thôi.

Ăn một chút tại nhà ăn gần đó, rồi trở về bãi giữ xe, nhưng mà hai người kia không biết đã rời đi đâu rồi, nhưng phỏng chừng là bọn họ không thể yên tĩnh được vài ngày đâu, có lẽ là sẽ lo lắng đến chết mất.

Buổi chiều, theo lời giới thiệu của Vương Mi, bốn người đến khu bách hóa tám trăm cửa hàng nổi tiếng tại Macao. Thật ra là cái này là chiều theo ý của Vương Mi và Hoàng Nhạc Nhạc, bởi vì con gái đều thích đi dạo phố, Hoàng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.

Nhưng thật ra thì có vấn đề, lúc Trương Tân đi ngang qua cửa hàng bán máy ảnh, thì cứ nhìn chằm chằm vào cái máy ảnh Canon hoài, sau đó Dương Minh phát hiện ra, cười nói : "Không phải là bị ám ảnh chứ?"

"Lão đại, mày nghĩ tao có nên cắn răng mua một cái không?" Trương Tân nghiêm trang hỏi.

"Vậy mua đi, có mua không nổi đâu" Dương Minh cười nói.

Vì thế Trương Tân liền bỏ tiền ra mua một cái, ôm cái máy trong lòng ngực nhưng trên mặt hơi thất vọng : "Nếu cái thẻ nhớ kia mà không bị hư thì tốt rồi, có thể dùng đỡ tốn"

Hoàng Nhạc Nhạc và Vương Mi đều chỉ chú ý đến đồ trang điểm mà thôi, Dương Minh tuy rằng rất đần độn trong lãnh vực này, nhưng cũng tùy tiện mua một chút, để trở về làm quà cho Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận các nàng.

Sau khi nghĩ nghĩ một chút, liền mua cho Tôn Khiết và Tiếu Tình mỗi người một cái kính mát thời trang. Rồi lại do dự một chút, cuối cùng quyết định mua cho Triệu Oánh một món quà. Tuy rằng nàng ta không phải là người của mình, nhưng giữa hai người trong lúc đó cũng có chút mờ ám, sao có thể bỏ mặc nàng được.

Nhìn thấy núi đồ của Dương Minh, Vương Mi cười nhắc nhở Trương Tân : "Sao không mua cho vợ cả của anh một cái gì hết vậy?"

Trương Tân nghe xong, nhất thời xấu hổ, gãi đầu không biết nên nói cái gì thì Vương Mi đã mở miệng : "Em cũng đâu có nói gì đâu, sao anh lại không thể giống được như Dương Minh vậy?" Trương Tân thầm kêu oan uổng. Dương Minh có mấy người bạn gái lận đó! Cuối cùng, theo lời đề nghị của Vương Mi, Trương Tân mua cho Triệu Tư Tư một cái túi xách và một cái quần jean. Đối với số đo của Triệu Tư Tư, Trương Tân đương nhiên rất rõ, cho nên mua không cần thử.

Vương Mi lần này chỉ thử Trương Tân thôi, chỉ với kết quả này là nàng hoàn toàn nắm chắc là Trương Tân yêu mình. Trên thực tế thì cũng giống như vậy thật, nhưng mà, biểu hiện của nàng rất là khôn ngoan, tuy chưa gặp mặt Triệu Tư Tư nhưng cũng đã có một sự tôn kính rồi.

Ngoài ra cũng có thêm một lý do khác, đó chính là Vương Mi sợ Dương Minh, sợ rằng Dương Minh thấy mình là loại con gái càng được sủng ái thì càng kiêu ngạo, sẽ kêu Trương Tân vứt bỏ mình. Đối với chuyện này, Vương Mi không dám hoài nghi, bởi vì lực ảnh hưởng của Dương Minh với Trương Tân rất lớn, và Vương Mi cũng rõ ràng điều này.

Nhất là sau khi nhìn thấy thực lực của Dương Minh xong, Vương Mi càng không dám hoài nghi. Tuy rằng có đôi khi nàng nghĩ Trương Tân có thể lợi hại được như Dương Minh không? Nhưng mà, chỉ là suy nghĩ thôi, nàng vẫn thích Trương Tân hơn. Vả lại, nàng thấy chỉ cần Trương Tân và Dương Minh đứng cùng một chổ, thì Dương Minh khẳng định là không bạc đãi Trương Tân.

Mà bằng vào những sự kiện gần đây thì đúng là như vậy, Dương Minh đối với anh em rất tốt. Chỉ là Vương Mi không biết rằng, thời sơ trung Dương Minh nghèo khó cỡ nào, ăn uống gì cũng nhờ Trương Tân cả, ngay cả đi xe cũng là Trương Tân trả tiền, nhưng Trương Tân lại không cảm thấy có gì là không ổn. Anh em mà, ai có năng lực nhiều hơn thì sẽ trả nhiều hơn, đây cũng là điều bình thường.

Vương Mi mua đồ, đương nhiên là do Trương Tân trả tiền, nhưng Hoàng Nhạc Nhạc mua thì lại do chính nàng trả. Thật ra thì nàng cũng không để ý chuyện đó, bởi vì Dương Minh đã cho nàng bốn mươi tỷ trong tài khoản rồi, cho nên căn bản là không cần phải như thế. Vả lại, thói quen của Hoàng Nhạc Nhạc chính là mua xong rồi trả tiền thôi. Cả bốn người đi dạo vòng vòng, thời gian trôi qua vù vù, nháy mắt đã chạng vạng rồi, bốn người ai cũng xách cả đống đồ về, lúc để lên xe thì đã thành núi luôn rồi.

"Tối nay về khách sạn với anh đi, tại anh sợ ngày mai không kiếm được đường đến nhà em" Sau khi lên xe, Dương Minh bắt đầu nhỏ giọng nói với Hoàng Nhạc Nhạc.

"A" Tuy rằng Hoàng Nhạc Nhạc đã có quan hệ vài lần với Dương Minh, nhưng qua đêm với một người đàn ông, Hoàng Nhạc Nhạc vẫn là lần đầu tiên, cho nên khó tránh khỏi hoảng hốt. Nhưng mà, Hoàng Nhạc Nhạc rốt cục vẫn là Hoàng Nhạc Nhạc, suy nghĩ cực đơn giản, nếu hai người đã có quan hệ tình nhân, vậy thì ngủ với nhau qua đêm cũng là bình thường! Vì thế, Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu nói : "Vậy cũng được, khách sạn của anh có lên mạng được không?"

"Có thể, sao thế?" Dương Minh hỏi.

"Tối nay em có hẹn với Tiểu Hồ Tiên chơi Gunny rồi" Hoàng Nhạc Nhạc nói.

"..." Dương Minh choáng váng, Hoàng Nhạc Nhạc nói ra những lời làm cho hắn cảm thấy nhức đầu.

Trương Tân và Vương Mi thì căn bản không cần phải hỏi, vì hai người vốn ở cùng nhau, cho nên sau khi lên xe cũng không nghĩ nhiều, đi về hướng khách sạn.

Bởi vì mướn hai phòng, cho nên bên khách sạn căn bản là không quản nhiều, còn Hoàng Nhạc Nhạc thì cũng có phòng riêng tại sòng bạc Hoa Uy, cho nên không về nhà ngủ cũng chẳng ai hỏi.

Trở về khách sạn, Hoàng Nhạc Nhạc và Vương Mi cao hứng thi nhau thử quần áo mới mua, còn Dương Minh và Trương Tân thì đang ngồi xếp lại những món đồ phải mang về, tính toán xem nên gửi cái nào về trước, bằng không mang theo nhiều thứ này về, lúc xuống máy bay chắc chắn sẽ có thiếu xót.

Chính lúc này, di động của Dương Minh vang lên, Dương Minh liền nói với Trương Tân : "Mày soạn tiếp đi, tao nghe điện thoại cái"

"Alo, xin chào" Dương Minh đứng lên, đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Dương Minh lão đệ, anh là Hoàng Vinh Tiến đây" Đầu dây bên kia truyền ra tiếng cười sang sảng của Hoàng Vinh Tiến.

"Hoàng đại ca? Xin chào, tìm em có chuyện gì không?" Dương Minh không ngờ Hoàng Vinh Tiến lại gọi điện cho mình, tuy rằng chỉ mới tiếp xúc vài lần, nhưng rất hợp ý.

"Haha, Dương lão đệ, chuyện lần trước anh nói với em, em không quên chứ? Anh chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi" Hoàng Vinh Tiến cười nói.

"Chuyện gì?" Dương Minh sửng sốt, quả thật không nhớ chuyện mà Hoàng Vinh Tiến nhắc.

"Xem ra em thật sự đã quên rồi" Hoàng Vinh Tiến bất đắc dĩ nói. Nhưng mà, hắn cũng biết Dương Minh đến Macao khẳng định là có chuyện cần làm, cho nên mới gọi điện nhắc nhở : "Lần trước lúc hai ta gặp mặt, anh có đưa cho em cái thiệp mời, ngày mai ở chổ anh có tổ chức một party, nếu em có rãnh thì đến. Hai ta gặp mặt tâm sự, thuận tiện giới thiệu cho em vài người bạn của anh"

"A!" Dương Minh bây giờ mới nhớ ra, lúc đó Hoàng Vinh Tiến có nói là cuối tuần sẽ tổ chức một party, còn kêu mình đi dự, vội vàng chạy vào trong mò vào túi áo khoát lấy cái thiệp mời ra, nhìn thời gian trong tấm thiệp xong, Dương Minh liền cười khổ : "Hoàng đại ca, ngày mai em chỉ sợ là không đi được"

"Sao thế, còn bận việc à?"

"Không phải, là em đã đáp ứng một người bạn, ngày mai đến nhà nàng" Dương Minh giải thích.

"Như vậy... coi như xong" Hoàng Vinh Tiến thất vọng nói : "Vậy chúng ta có cơ hội thì gặp lại"

"Cũng chỉ có thể như vậy, xin lỗi Hoàng đại ca' Dương Minh nhìn cái thiệp mời trong tay, cười khổ, mình tự nhiên quên mất cái này, nhưng mà bên Hoàng Nhạc Nhạc không thể không đi được, ai kêu Hoàng Nhạc Nhạc bây giờ là bạn gái mình?

Cúp điện thoại xong, Dương Minh bỏ thiệp mời vào túi, sau đó cùng Trương Tân tiếp tục thu dọn hành lý.

Buối tối, Hoàng Nhạc Nhạc sau khi tắm xong, mặc áo ngủ ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần chơi Gunny với Tiểu Hồ Tiên. Còn Dương Minh thì đang nằm trên giường tùy ý coi TV.

"A, Dương Minh, anh lại đây chơi giùm em một chút đi, đầu em ngứa quá, em phải đi tắm" Hoàng Nhạc Nhạc quay đầu lại nói với Dương Minh.

"Đợi một lát chơi không được sao" Dương Minh lười biếng nói. Tuy rằng đi dạo từ trưa đến chiều, đối với thể lực của Dương Minh không bị ảnh hưởng nhiều,nhưng mà con người cũng biết mệt vậy.

"Ai da, anh đấu với Tiểu Hồ Tiên một chút đi, không ngừng được" Hoàng Nhạc Nhạc làm nũng nói : "Lát nữa lên giường, em không kêu đau là được"

Dương Minh nghe xong, nhất thời cười ha hả, ngồi dậy đi đến máy tính, nói : "Anh có chơi thua thì không được trách anh"

"Ai da mặc kệ, em đi trước, lát nữa tính" Hoàng Nhạc Nhạc nói xong, liền chạy về hướng toilet.

+5 EXP

Trích từ: www.kiemhiepcac.net

Normal

[

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 878 : Party nhà giàu. (1)

Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Lần này, Dương Minh đã nắm được quy tắc cũng như cách chơi, đại khác là cũng giống như trò Bubble, có yêu cầu cao về năng lực phản ứng. Cho nên, khi Dương Minh đã bắt đầu thông thạo, thì Tiểu Hồ Tiên còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.

"Không phải chứ? Nhạc Nhạc, bạn uống thuốc kích thích hả?" Tiểu Hồ Tiên hỏi.

"Chơi nữa không?" Dương Minh cũng không trả lời, mà hỏi ngược lại, Dương Minh muốn cho nàng biết khó mà lui, để sau đó hắn được tiếp tục coi TV.

"Đương nhiên là chơi tiếp, chơi năm thắng ba mà, bây giờ chúng ta mỗi người thắng hai hiệp, trận cuối cùng là quan trọng nhất" Tiểu Hồ Tiên nói.

Vì thế, Dương Minh lại nhấn nút bắt đầu, Tiểu Hồ Tiên còn chưa kịp có phản ứng thì đã thua dưới tay Dương Minh.

"Anh không phải Nhạc Nhạc!" Tiểu Hồ Tiên rốt cục đã nghĩ được mấu chốt của vấn đề.

"Haha, nàng ta đi wc rồi, tôi chơi thay nàng ta một chút" Dương Minh không phủ nhận, game mà, căn bản là không cần phải phủ nhận.

"Saoo anh chơi trò nào cũng tốt hết vậy? Anh chơi trò này bao lâu rồi?" Tiểu Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.

"Hôm nay là lần đầu tiên tôi chơi..." Dương Minh đáp.

"Không phải chứ? Lần đầu tiên? Sao chơi tốt quá vậy? Tôi không tin..." Tiểu Hồ Tiên hiển nhiên là không tin rồi.

"Vừa rồi không phải là do mạng lag, mà là tôi không biết quy tắc trò chơi thôi" Dương Minh gửi lại cái biểu tượng cười. Nếu mà chơi, Dương Minh càng nguyện ý nói chuyện hơn, bởi vì Dương Minh chẳng cảm thấy có hứng thú gì với mấy cái trò chơi này cả.

"Kinh vậy sao? Anh đẹp trai, đưa nick YH cho em, có rãnh nhất định sẽ lãnh giáo anh một chút bí quyết" Tiểu Hồ Tiên nói.

"Yahoo? Tôi không thường xuyên lên mạng" Dương Minh nói.

"Không phải chứ? Nhỏ mọn quá vậy, có phải là đàn ông hay không?" Tiểu Hồ Tiên khích.

"Haha, được rồi, nick yahoo của tôi là handoideptraivodoi =)) ..." Dương Minh bất đắc dĩ đưa nick yahoo của mình cho Tiểu Hồ Tiên.

Lúc này, Hoàng Nhạc Nhạc đã đi toilet xong, thấy vậy Dương Minh liền nói : "Nhạc Nhạc đã trở lại, các người chơi đi"

":-h anh đẹp trai" Tiểu Hồ Tiên nói.

"Thắng hay thua?" Hoàng Nhạc Nhạc cúi đầu xuống nhìn, không chút để ý là mình đang mặc áo ngù, cúi xuống kiểu đó thì ... có bao nhiêu bưởi Dương Minh thấy hết.

"Thắng, nhưng mà bị lật tẩy" Dương Minh chỉ vào đoạn nói chuyện trong màn hình, nói.

"Haha, mặc kệ, thắng là tốt rồi" Hoàng Nhạc Nhạc vui vẻ ngồi trên người của Dương Minh, vốn định gõ chử, nhưng mà do ngồi trên đùi của Dương Minh nên hơi bị cao, gõ chữ không tiện, vì thế liền bật voice chat.

Rất nhanh, Tiểu Hồ Tiên liền chấp nhận voice chat, bên trong truyền ra một giọng nói của con gái : "Nhạc Nhạc, là bạn sao?"

"Ừ, là mình" Hoàng Nhạc Nhạc nói : "Vừa tắm xong, sợ làm hư tóc, cho nên phải gọi đầu cẩn thận"

"Bạn xấu lắm, tìm người chơi thay" Tiểu Hồ Tiên nói : "Mình mặc kệ, vừa rồi không tính, chúng ta chơi lại"

"Được, vậy chơi lại" Hoàng Nhạc Nhạc điều chỉnh dáng ngồi, nói : "Vẫn là năm thắng ba"

"Vẫn vậy, tiếp tục đi" Tiểu Hồ Tiên nói : "Đúng rồi, Nhạc Nhạc, mình vừa thêm nick yahoo của ông xã bạn, không ghen chứ?"

"Không có gì, anh ấy sẽ không giúp bạn đâu" Hoàng Nhạc Nhạc nói xong, liền nhấn nút bắt đầu.

Trình độ hai người quả nhiên là ngang nhau, một ván đấu lâu ơi là lâu, rốt cục Hoàng Nhạc Nhạc cũng đã hạ gục được Tiểu Hồ Tiên, vui mừng nhún loạn trên người của Dương Minh : "Haha, mình thắng rồi, Tiểu Hồ Tiên, nhận thua đi"

"Mới có một ván thôi mà, có gì mà vui. Mình chỉ mắc sai lầm thôi" Tiểu Hồ Tiên không phục, nói.

Dương Minh thì không quan tâm đến ai thắng ai thua, nhưng mà Hoàng Nhạc Nhạc xoay đi xoay lại trên người hắn, làm cho hắn bị xúc động.

Hoàng Nhạc Nhạc vẫn không biết gì hết, vô tư nhún nhảy trên đùi của Dương Minh, cho đến khi chạm phải một thứ gì đó cứng cứng không thoải mái, mới nhận ra được, đỏ mặt quay lại trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.

Bởi vì đang mở voice chat, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc không thể nói cái gì cả, hy vọng là nhờ cái liếc này làm cho Dương Minh không quấy rầy trận đấu của mình và Tiểu Hồ Tiên.

Dương Minh cũng muốn lắm chứ, nhưng mà, con lợn lòng không thể kìm chế được, bùng phát lên, tay của Dương Minh bắt đầu mò vào trong áo ngủ của Hoàng Nhạc Nhạc, bởi vì vừa tắm xong, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc không mặc quần lót, vì thế toàn bộ phần dưới nó trống lỏng.

Dương Minh nhẹ nhàng kéo thân mình của Hoàng Nhạc Nhạc lại gần, sau đó dễ dàng nhét cái thứ cứng cứng ấy vào trong cơ thể của Hoàng Nhạc Nhạc, Hoàng Nhạc Nhạc kinh hãi, xém tí đã kêu lên, quay đầu lại liếc Dương Minh một cái, nhưng mà, chợt nhớ ra mình còn đang đấu với Tiểu Hồ Tiên, cho nên vội vàng quay đầu lại, bắt đầu chiến đấu tiếp.

Nhưng mà cũng bởi vì quay đầu lại, cho nên mất ưu thế, để cho Tiểu Hồ Tiên chiếm lấy tiên cơ, cho nên ván này Tiểu Hồ Tiên thắng.

"Thế nào, lần này là mình thắng, phong thủy thay đổi rồi!" Tiểu Hồ Tiên đắc ý nói.

Hoàng Nhạc Nhạc rất tức giận, hận không thể cắn chết Dương Minh, nhưng mà, Tiểu Hồ Tiên đã bắt đầu trận mới, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc không có thời gian mắng Dương Minh, mà đã vội vàng tiếp tục ứng chiến.

Lúc này Dương Minh còn để ý đến trận chiến của Hoàng Nhạc Nhạc và Tiểu Hồ Tiên sao? Ôm lấy thân mình của Hoàng Nhạc Nhạc, bắt đầu nhịp...

Hoàng Nhạc Nhạc làm sao mà không rõ Dương Minh đang làm cái gì? Tuy rằng từng đợt tê tê truyền đến não, nhưng mà Hoàng Nhạc Nhạc vẫn cắn chặt môi, tay cầm chuột gian nan chiến đấu với Tiểu Hồ Tiên.

Nhưng, cái này làm sao mà có thể chịu đựng được? Rốt cục dưới sự xâm nhập của Dương Minh, Hoàng Nhạc Nhạc đã rên lên thành tiếng, sợ đến mức làm cho nàng vứt luôn cả headphone đi.

"Nhạc Nhạc? Bạn sao thế?" Tiểu Hồ Tiên vừa rồi nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng mà, nàng không tưởng tượng nhiều, nghĩ rằng Hoàng Nhạc Nhạc kêu lên bởi vì trò chơi.

"Anh làm gì vậy? Em kêu lên, Tiểu Hồ Tiên nghe thấy bây giờ!" Hoàng Nhạc Nhạc buồn bực nói.

"Vậy em đừng kêu!" Dương Minh cười xấu xa.

"Nói bậy! Anh làm em như vậy, sao em có thể không kêu?" Hoàng Nhạc Nhạc thở hồn hển nói.

"Vậy kêu ngừng trận đấu đi..." Dương Minh cười xấu xa, ôm lấy Hoàng Nhạc Nhạc, trực tiếp đẩy nàng lên giường.

Trên máy tính, bên Hoàng Nhạc Nhạc không ngừng bị tổn thất, cuối cùng gameover...

"Nhạc Nhạc, bạn sao thế? Sao thế? Nhạc Nhạc?" Tiểu Hồ Tiên kì quái kêu tên Hoàng Nhạc Nhạc, còn bên này thì Hoàng Nhạc Nhạc đang thở gấp liên tục...

Một hồi lâu sau, Hoàng Nhạc Nhạc mới mò dậy màn hình máy tính, cầm lấy headphone nói : "Tiểu Hồ Tiên? Tiểu Hồ Tiên? Còn đó không?"

"Mình đây. Nhạc Nhac, vừa rồi bạn bị gì thế? Không có chuyện gì chứ?" Tiểu Hồ Tiên hỏi.

"Không... không có gì..." Hoàng Nhạc Nhạc đương nhiên là không thể nói bị Dương Minh "quần", trong cái khó ló cái khôn, tìm lý do nói : "Vừa rồi... mình nhìn thấy con chuột, nên hoảng sợ..."

"À, ra thế, bạn làm mình sợ muốn chết!" Tiểu Hồ Tiên thở phào nói : " Mình còn tưởng bạn bị cái gì đó, trận vừa rồi không tính, chúng ta chơi lại nữa"

"Được....tốt..." Hoàng Nhạc Nhạc nói.

Tối nay, Hoàng Nhạc Nhạc và Tiểu Hồ Tiên chơi đến gần nửa đêm, sau đó lên giường, Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc lại không ngủ ngay lập tức, nói chung là sau khi thỏa mãn tất cả oxng thì cũng đã hai giờ sáng, cho nên lúc tỉnh dậy cũng đã gần trưa.

Cũng may là party của nhà Hoàng Nhạc Nhạc tổ chức vào buổi tối, cũng không cần phải gấp. Cho nên hai người tiếp tục nằm ngủ trên giường, mà bên kia, Trương Tân vẫn chưa dậy, phỏng chừng là tối qua cũng có đại chiến mấy trăm hiệp rồi.

Bốn người tùy tiện đi xuống nhà ăn kiếm cái gì đó lót bụng, sau đó tự trở về phòng để thu xếp cho buổi party.

Trương Tân và Vương Mi thì sợ Hoàng Nhạc Nhạc mất mặt, cho nên trang điểm và ăn mặc rất cẩn thận, nhưng Dương Minh thì vẫn mặc bộ đồ bình thường, và Hoàng Nhạc Nhạc thì cũng chẳng mặc cái gì đặc biệt, chẳng đầm cũng chả váy, chỉ một bộ đồ bình thường trong có vẻ rất thanh thuần, nhưng thật ra lại rất cân xứng với Dương Minh.

Buổi chiều bốn giờ, cả nhóm người ra khỏi khách sạn, vẫn đi chiếc xe cũ của Hoàng Nhạc Nhạc, đi nửa tiếng sau là đến nhà của Hoàng Nhạc Nhạc, không ngờ nhà của nàng cũng là biệt thự, xem ra rất nhiều kẻ có tiền tựa hồ rất thích mua biệt thự.

Địa hình bên này Dương Minh đã quen thuộc rồi, lúc đi ngang qua khu biệt thự của Lưu Cát Hạo, hắn cố ý nhìn vào tình hình bên trong.

Không biết cảnh sát có phát hiện ra tình hình bên trong hay không, nhưng nhìn tình huống bây giờ tựa hồ xem ra vẫn chưa phát hiện, mấy cái xác kia vẫn nằm lạnh như băng trong biệt thự, bởi vì mùa động, thời tiết lạnh cho nên xác chết không bị phân hủy nhanh, vì thế vẫn chưa ai biết.

Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù nếu xác chết của Lưu Cát Hạo có phân hủy, thì cũng chẳng khó ngửi được lắm, bởi vì từ cổng vào trong nhà còn khoảng cách rất xa, và nếu chẳng ai đến thăm hắn thì mấy cái xác này vĩnh viện này ở đây luôn.

Dương Minh thậm chí còn nghĩ rằng, không biết lần tới khi mình đến Macao, đi ngang qua đây có thể nhìn thấy mấy bộ xương bên trong thay không?"

Rốt cục, Hoàng Nhạc Nhạc lái chiếc xe vào trong cổng biệt thự, hai người bảo vệ nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc lái xe, cũng không cản lại kiểm tra gì cả.

Khẳng định là bởi vì chiếc xe này là của Hoàng gia, hơn nữa cho dù không biết xe, thì đại tiểu thư Hoàng gia bọn họ còn không biết sao?

Bên trong khuôn viên biệt thự đã có không ít xe ở đó, trong đó có rất nhiều xe xịn, xem ra người mà Hoàng gia tiếp xúc, không phú thì cũng quý.

+5 EXP

Trích từ: www.kiemhiepcac.net

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 879 : Party nhà giàu. (2)

Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Hoàng Nhạc Nhạc cũng không dừng xe lại tại đây, bởi vì đây là biệt thự nhà mình, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc tự nhiên lái xe đến bãi đậu xe dưới đất rồi.

Đi ra khỏi bãi đậu xe, cả bốn người đi đến hướng cổng chính, người vào đây cơ bản đều cầm theo thiệp mợi, ngẫu nhiên có vài người không có, thì cũng được người khác dẫn vào trong.

Nhưng mà Hoàng Nhạc Nhạc thì không cần mấy cái đó, người bảo vệ đứng ở cửa kiểm tra thiệp mời nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc, liền cười chào hỏi : "Đại tiểu thư"

"Đây là bạn của tôi" Hoàng Nhạc Nhạc chỉ vào Dương Minh và Trương Tân cùng Vương Mi.

"Chào anh, chào cô, xin hoan nghênh" Người bảo vệ vội nói.

Mấy cái này đối với Dương Minh cũng chẳng kì quái, bởi vì bọn họ cầm tiền lương của Hoàng gia, cho nên cung kính với Hoàng Nhạc Nhạc cũng là bình thường, mà nếu đã biết bởi vì Hoàng Nhạc Nhạc, thì Dương Minh cũng không cho rằng trên người mình có khí phách vương giả gì cả.

Lầu một của biệt thự rất lớn, là một đại sảnh chỉnh thể, vô cúng thích hợp để tổ chức vũ hội hay party. Lúc này trong đại sảnh đã có không ít người, phần lớn đều là những người trẻ tuổi, đang tụ năm tụ ba nói chuyện.

"Mọi người chờ một chút, để mình đi tìm anh hai đã" Hoàng Nhạc Nhạc nói với đám Dương Minh.

"Ừ, em đi đi" Dương Minh biết Hoàng Nhạc Nhạc sau khi về nhà khẳng định là có chuyện phải làm, vì thế ba người Dương Minh liền tìm một góc sáng sủa ngồi xuống.

Hoàng Nhạc Nhạc bước nhanh lên lầu.

"Nhạc Nhạc!" Trong đám người có người thấy Hoàng Nhạc Nhạc, lập tức lại chào hỏi.

Hoàng Nhạc Nhạc vừa quay đầu lại, là một người bạn thông qua quen biết : "Lý Ngọc, bạn cũng đến à"

"Ừ, mình đi theo anh trai đến" Lý Ngọc cười nói : "Anh của mình quyến luyến không quên được bạn!"

Nghe Lý Ngọc nói xong, sắc mặt của Hoàng Nhạc Nhạc nhất thời trầm xuống, trong lòng nàng cực kì căm ghét những tên ăn chơi trác táng như anh trai của Lý Ngọc.

"Đừng nói giỡn" Hoàng Nhạc Nhạc nói.

"Không có nói giỡn đâu, đợi một chút, mình gọi anh ấy lại" Lý Ngọc nói.

"Lát nói, mình còn lên lầu tìm anh của mình..." Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng nói, sau đó xoay người đi lên lầu.

Lý Ngọc lắc đầu, nàng cũng biết anh mình là cái dạng người gì, nhưng mà mặc kệ thế nào thì cũng là anh trai của mình, cho nên Lý Ngọc không thể không nói giúp về hắn trước mặt Hoàng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Ngọc, vừa rồi nói chuyện với ai vậy?" Lý Ngọc đang suy nghĩ thì phía sau truyền đến giọng nói, quay đầu lại nhìn, thì ra là anh trai của mình, Lý Gia Lượng.

"Vừa rồi Nhạc Nhạc đến, nhưng mà lên lầu rồi" Lý Ngọc chỉ tay lên lầu, nói.

"Ồ? Vậy có nói giúp cho anh không?" Lý Gia Lượng nghe đến tên của Hoàng Nhạc Nhạc, hai mắt lập tức sáng lên, lộ ra vẻ dâm đãng.

"Cái này..." Lý Ngọc cũng không thích ánh mắt của anh trai mình : "Anh, nếu anh thật sự thích Hoàng Nhạc Nhạc, muốn lấy nàng làm vợ, thì ..."

"Cái này, đương nhiên là làm bạn gái trước... bây giờ tính chuyện kết hôn hình như hơn quá sớm!" Lý Gia Lượng ngạc nhiên nói.

"Haizzz!" Lý Ngọc thở dài, chỉ biết thái độ của anh hai mình đã vậy rồi, không thành thật trong chuyện tình cảm. Như vậy thì cũng không có cách nào để giúp, bởi vì quan hệ của nàng và Hoàng Nhạc Nhạc cũng rất tốt, đương nhiên là không thể hại nàng rồi.

"Sao thế? Anh có nói gì saii đâu?" Lý Gia Lượng lại cảm thấy rất bình thường : "Anh còn chơi chưa đủ, cùng lắm là có bạn gái trước, cũng không cản trở anh kua gái được..."

Lý Ngọc hận không thể đá cho Lý Gia Lượng một cái ghê, cái thái độ gì thế này, có bạn gái mà còn muốn đi kua gái...

"A, không phải là Lý thiếu gia sao! Thế nào, lần trước chơi tiểu minh tinh thích không?" Mộ thằng mập đi tới, vỗ vai Lý Gia Lượng nói.

"Hắc hắc, đừng nhắc đến nữa, phê gần chết luôn, muốn bay lên trời!" Lý Gia Lượng vừa nghe, trên mặt liền lộ ra vẻ dâm đãng.

"Lần sau anh có hàng tốt, nhớ nói cho tôi biết!" Tên mập nói.

"Không thành vấn đề!" Lý Gia Lượng vỗ ngực cam đoan.

Lý Ngọc thật sự tức muốn chết, anh hai sao thế? Cả ngày chỉ biết cùng đám bạn gà chó của mình chơi đùa, chẳng biết tiến thân gì cả.

Hoàng Nhạc Nhạc đi lên lầu, thấy anh hai của mình đang dặn người làm chuẩn bị đồ ăn tối, vội kêu : "Anh hai!"

"Nhạc Nhạc!" Anh hai nghe thấy giọng nói của Hoàng Nhạc Nhạc, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, ngoắc nàng lại : "Lại đây, cùng anh hai xem đồ ăn thế nào?"

"Anh làm là được rồi!" Hoàng Nhạc Nhạc vốn không quan tâm mấy thứ này, nàng đi lên, chỉ muốn báo cho anh hai mình biết là mình đã đến.

"À, đúng rồi, Nhạc Nhạc, hôm nay em là nhân vật chính, sao lại ăn mặc thế này? Thay một bộ đồ khác đi!" Anh hai nhìn thấy bộ đồ trên người của Hoàng Nhạc Nhạc không được, vì thế nói.

"Mặc vậy không được sao?" Hoàng Nhạc Nhạc nhún vai nói.

"Không được đâu!" Anh hai cầm thực đơn lên, nhìn xong rồi nói với quản gia : "Được, cứ chuẩn bị như vậy đi!"

"Được, nhị thiếu gia!" Quản gia cầm lấy thực đơn, rời đi chuẩn bị.

"Nhạc Nhạc, nghe lời đi, thay một bộ đồ khác!" Anh hai chờ quản giá đi rồi, mới nhỏ giọng nói với Hoàng Nhạc Nhạc : "Hôm nay tổ chức party này là cho em, sao em lại không ăn mặc trịnh trọng chứ?"

" Cho em?" Hoàng Nhạc Nhạc nhíu mày.

"Đúng vậy, không phải đã nói trước rồi sao, giới thiệu cho em một thanh niên tài tuấn, em gái của anh cũng đã đến tuổi biết yêu rồi mà!" Anh hai cười nói : "Haha, là anh hai không để ý, lần trước nghe Vương Mi nói, em ở trên máy bay gặp một cậu con trai liền động tâm, anh mới nhớ ra, em gái của anh cũng đã mười chín rồi"

"A?" Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức lắp bắp : "Cái kia... anh hai... em... đã có bạn trai rồi..."

"Cái gì? Có bạn trai?" Lúc này đến lượt anh hai sửng sốt, không thể ngờ được mới có vài ngày mà em gái đã có bạn trai rồi.

"Ở đâu? Dẫn anh hai đi, nếu không được thì anh hai không đồng ý!" Anh hai sửng sốt, sau đó lập tức trở lại vẻ mặt bình thường, bởi vì hắn rất yêu thương Hoàng Nhạc Nhạc, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc có bạn trai, phải được hắn đồng ý.

"Đang ở dưới lầu..." Mặt của Hoàng Nhạc Nhạc đỏ lên, nhớ đến quá trình đến với nhau hoang đường của mình và Dương Minh, cảm thấy rất thần kì.

"Ồ! Vậy anh phải đi xem thử!" Anh hai không ngờ Hoàng Nhạc Nhạc to gan dẫn bạn trai về nhà, cái này chứng minh quan hệ hai người đã không còn bình thường.

Cũng không trách được anh hai của nàng, bởi vì cho dù Dương Minh rất nổi tiếng trong giới đánh bạc mấy bữa, tất cả đều biết bạn trai của thiên kim đại tiểu thư của sòng bạc Hoa Uy là thần bài, nhưng chỉ nằm trong giới đánh bạc thôi. Còn Trương Quốc Tông, càng không phải là người nhiều chuyện, cho nên không gọi điện mách lẻo với anh hai, vì theo ông nghĩ, Hoàng Nhạc Nhạc khẳng định là tự thân nói với anh hai mình rồi, mình gọi điện báo ngược lại có vẻ nhiều chuyện.

Cho nên lúc này anh hai cũng không biết bạn trai của Hoàng Nhạc Nhạc đã nổi danh trong ngành đánh bạc, hơn nữa còn đuổi kẻ thù của sòng bạc Hoa Uy là sòng bạc Nam Thành ra năm cây số...

"Nhưng mà, mặc kệ là nói thế nào, thì em vẫn thay một bộ quần áo khác đi, trong nhà nóng lắm, em mặc như vậy sẽ không thoải mái đâu!" Anh hai đề nghị.

"Vậy cũng được..." Hoàng Nhạc Nhạc nghĩ cũng phải, vì thế gật đầu, đi về phòng mình, thay một bộ quần áo khác.

Anh hai nhìn Hoàng Nhạc Nhạc đi về phòng, liền đi xuống lầu, dưới lầu đã đến rất nhiều khách, hắn không thể mặc kệ được, cho nên đi khắp nơi coi mọi chuyện thế nào.

Dưới lầu đều là bạn của hắn, thấy hắn xuống, đều đến chào hỏi.

Dương Minh đang ngồi trong góc trò chuyện cùng Vương Mi và Trương Tân, bỗng nhiên thấy xôn xao lên, ngẩng đầu nhìn lên, đại khái đoán được là đại nhân vật xuất hiện.

Dương Minh cũng không quan tâm nhiều, nhưng tự nhiên khi nhìn vào trong hắn liền bất ngờ, bởi vì đại nhân vật kia là người quen!

"Hoàng đại ca!" Dương Minh đứng dậy, lớn tiếng hô.

"Dương Minh lão đệ?" Hoàng Vinh Tiến nghe thấy tiếng kêu, ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc sửng sốt : "Sao em lại ở đây?"

Lúc này, mọi người cũng đã chào hỏi xong, cho nên đều tản đi, còn Hoàng Vinh Tiến thấy thấy Dương Minh xong, liền bước nhanh lại.

"Em? Em và bạn đến đây tham gia party của chủ nhân, thì gặp được anh, Hoàng đại ca, không phải là anh cũng tổ chức một party sao? Sao lại đến tham gia của người khác?" Dương Minh hỏi.

"Anh?" Hoàng Vinh Tiến chỉ vào mình, sau đó cười khổ : "Anh chính là chủ nhân ở đây! Buổi party này là do anh tổ chức, bạn của em không nói cho em biết sao"

"A? Anh?" Dương Minh nghe xong, cả kinh, Hoàng Vinh Tiến là chủ nhân ở đây? Vậy, Hoàng Nhạc Nhạc .... hai người đều họ Hoàng, vậy đây không phải là anh hai trong miệng của Hoàng Nhạc Nhạc sao?

"Anh làm sao?" Hoàng Nhạc Nhạc nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Dương Minh, khó hiểu hỏi.

"Anh không phải là anh hai của Hoàng Nhạc Nhạc chứ?" Dương Minh hỏi.

"Em biết Nhạc Nhạc?" Hoàng Vinh Tiến nghe Dương Minh nói xong, khó hiểu nhìn Dương Minh.

"Biết... hơn nữa chính là nàng mang em đến..." Dương Minh cười khổ, không ngờ anh hai của Hoàng Nhạc Nhạc lại chính là Hoàng Vinh Tiến, cái này có vẻ lộn xộn nhĩ!

Hoàng Vinh Tiến lúc ở Tùng Giang cũng đã gặp qua Trần Mộng Nghiên, cho nên biết mình có bạn gái rồi, mà bây giờ mình và Hoàng Nhạc Nhạc...Hoàng Vinh Tiến không biết sẽ có phản ứng như thế nào?

"Nhạc Nhạc mang em đến?" Hoàng Vinh Tiến bỗng nhiên nhớ lại lời nói của Hoàng Nhạc Nhạc lúc nãy, lập tức đoán ra cái gì đó...

+5 EXP

Trích từ: www.kiemhiepcac.net

!

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 880 : Party nhà giàu. (3)

Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Dương Minh cũng biết chuyện này căn bản là không thế giấu được, lát nữa Hoàng Nhạc Nhạc xuất hiện thì càng thêm xấu hổ, không bằng cứ đem mọi chuyện nói rõ ràng, vì thế, Dương Minh đơn giản nói ra : "Đúng vậy, Hoàng Nhạc Nhạc mang em đến"

"Vậy, em là bạn trai của Nhạc Nhạc?" Hoàng Vinh Tiến tuy rằng là bạn của Dương Minh, hai người cũng rất hợp ý, nhưng mà chuyện này đề cập đến em gái của mình, Hoàng Vinh Tiến không thể không lo lắng, đây là hạnh phúc tương lai của em gái, vì thế ngữ khí nói chuyện bỗng trở nên nghiêm túc hơn.

Dương Minh gật đầu, xem như là đã thừa nhận.

"Dương Minh, anh nhớ là em đã có bạn gái rồi mà?" Hoàng Vinh Tiến đi thẳng vào vấn đề, trên mặt đã có chút giận : "Rốt cục là sao?"

"Hoàng đại ca, ở đây nhiều người, chúng ta qua kia nói chuyện đi!" Dương Minh chỉ vào một góc.

Hoàng Vinh Tiến đương nhiên là không muốn để chuyện xấu trong nhà cho người ngoài biết, huống chi với quan hệ của hắn với Dương Minh, ít nhất cũng phải nể mặt của Dương Minh, vì thế hai người đi về hướng góc nhà.

"Bây giờ nói đi, rốt cục là thế nào?" Hoàng Vinh Tiến vừa mới đến chổ, đã khẩn trương mở miệng, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh như ở Tùng Giang.

Cái này gọi là quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn, vì chuyện này liên quan đến em gái, cho nên Hoàng Vinh Tiến đương nhiên là khẩn trương.

"Nói như thế nào nhĩ, cũng khó nói hết bằng một lời..." Dương Minh sờ sờ cằm, sau đó do dự rồi nói : "Em và Nhạc Nhạc quen biết nhau trên máy bay..."

Vì thế Dương Minh đem chuyện quen biết với Hoàng Nhạc Nhạc đại khái nói ra, bởi vì Hoàng Vinh Tiến cũng không phải người ngoài, cho nên Dương Minh kể rõ luôn cả chuyện Hoàng Nhạc Nhạc "cưỡng hiếp" hắn.

Nghe thấy em gái của mình tự nhiên "ghê gớm" nhu vậy, Hoàng Vinh Tiến không khỏi trừng lớn hai mắt, giống như hai cái bóng đèn vậy, khó tin nhìn Dương Minh : "Sau đó, hai đứa đếnvới nhau?"

"Con người của em cho đến bây giờ chưa bao giờ là kẻ bội tình bạc nghĩa, nếu đã cùng Nhạc Nhạc có quan hệ này, cho nên..." Dương Minh nhún vai, xem ra, bây giờ Hoàng Vinh Tiến đã không tức giận. Bởi vì bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể trách Dương Minh được, ngược lại phải trách em gái nghịch ngợm của mình, làm chuyện mà không lường trước hậu quả, hành vi to gan như vậy mà cũng có thể làm ra...

Điều này làm cho Hoàng Vinh Tiến có cảm giác dở khóc dở cười, nhắc đến em gái, từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng chịu qua ủy khuất gì, bây giờ bị Dương Minh cho leo cây, trả thù cũng là điều bình thường, nhưng mà thủ đoạn trả thù này hình như hơi bị... rất khó nói là rốt cục trả thù Dương Minh hay là tiện nghi cho Dương Minh...

"Nói như vậy, Nhạc Nhạc cũng biết em có bạn gái?" Hoàng Vinh Tiến kinh ngạc một chuyện là tại sao em gái mình lại không hề tức giận?

"Biết ngay từ đầu..." Dương Minh thẳng thắn : "Nhưng mà, lúc đầu chỉ là quan hệ tình nhân, nhưng ở chung vài ngày lại sinh ra tình cảm, rồi hồ đồ biến thành bạn trai và bạn gái..."

"Hahahaha!" Hoàng Vinh Tiến nghe xong, liền cười sang sảng : "Hai đứa này... được rồi, nếu đã như vậy, anh cũng không quản, đây là quyết định của Nhạc Nhạc, làm anh hai như anh đương nhiên là sẽ không can thiệp"

"Hoàng đại ca, anh... thật sự không trách em?" Dương Minh khó tin, Hoàng Vinh Tiến tự nhiên lại bỏ qua dễ dàng như vậy.

"Vì sao anh lại trách em?" Hoàng Vinh Tiến cười nói : "Là Hoàng Vinh Tiến tự mình lựa chọn, anh chỉ có thể ủng hộ thôi"

Thật ra, cái này không phải là Hoàng Vinh Tiến không muốn trách, mà vấn đề mấu chốt là cho đến bây giờ hắn luôn luôn cưng chiều Hoàng Nhạc Nhạc, hơn nữa bây giờ cũng thật sự không thể trách Dương Minh, Dương Minh đã nói trước là mình có bạn gái rồi, nhưng em gái của mình lại kiên quyết XX người ta, cái mối quan hệ lung tung này, sao có thể trách Dương Minh?

"Hoàng đại ca, cảm ơn anh đã ủng hộ!" Dương Minh nhẹ nhàng thở phào, nói.

"Được rồi, về sau em được gọi là Hoàng đại ca nữa, gọi giống Nhạc Nhạc đi, gọi anh hai, bởi vì anh còn một người anh nữa" Hoàng Vinh Tiến nói : "Bây giờ quan hệ của chúng ta phải bàn lại một lần nữa"

"Anh hai!" Dương Minh thật ra gọi hai chữ này tự trong lòng, Hoàng Vinh Tiến cũng lớn tuổi hơn mình, vả lại cũng là anh ruột của Hoàng Nhạc Nhạc, cho nên vô luận thế nào, thì Dương Minh cũng không chịu thiệt.

"Haha, xem ra lần này anh uổng phí tâm cơ rồi, anh muốn mượn buổi party này tìm một bạn trai cho Nhạc Nhạc" Hoàng Vinh Tiến cười nói : "Nhưng mà, nếu em chưa có bạn gái, anh sẽ thật sự đồng ý em và Nhạc Nhạc đến với nhau. Nhưng bây giờ thì sao? Em gái nhà em đã gạo nấu thành cơm với em, muốn đổi ý cũng không kịp rồi"

Dương Minh không biết nói gì, nhìn Hoàng Vinh Tiến, nói kiểu này không phải là cũng đồng ý sao.

"Đúng rồi, anh hai, để em giới thiệu cho anh hai người bạn" Dương Minh bỗng nhiên nhớ đến Trương Tân và Vương Mi vẫn còn ngồi bên kia.

"Được, đi thôi, bạn của em cũng là bạn của anh!" hv nói : "Chuyện ở Tùng Giang anh vẫn chưa trả hết, lần này đến Macao, có việc gì cứ nói với anh"

"Haha, thật ra tạm thời không có phiền toái gì" Dương Minh cười cười đi đến hướng Trương Tân và Vương Mi.

"Kia chính là anh hai của Nhạc Nhạc!" Bên này, Vương Mi chỉ vào Hoàng Vinh Tiến, nói với Trương Tân.

"Ơ? Lão dại sao lại quen biết anh ta nhĩ?" Trương Tân kì quái nhìn Dương Minh đang nói chuyện vui vẻ với Hoàng Vinh Tiến.

"Em làm sao mà biết, lão đại của anh mà có phải của em đâu..." Vương Mi kì quái, theo lý thuyết thì hai người không biết mới đúng, nhưng tình hình này thì có vẻ rất quen thuộc, trước kia còn tưởng rằng Dương Minh sẽ không qua được cửa của Hoàng Vinh Tiến, nhưng bây giờ xem ra tựa hồ không có vấn đề.

Hai người đang nói chuyện thì thấy Dương Minh và Hoàng Vinh Tiến đi lại bên này.

"Anh hai, giới thiệu cho anh, đây là bạn tốt của em, Trương Tân, kia là bạn gái của hắn, Vương Mi!" Dương Minh chỉ vào Vương Mi và Trương Tân giới thiệu.

"Vương Mi?" Hoàng Vinh Tiến hôm nay thật sự có rất nhiều ngạc nhiên, có cảm giác là hôm nay hình như mình bị cái gì đó, mọi việc rất lộn xộn? Dương Minh thành bạn trai của em gái Nhạc Nhạc, còn bạn tốt của Nhạc Nhạc, Vương Mi, thì lại trở thành bạn gái của bạn tốt hắn! Cái này rốt cục là thế nào?

Vương Mi không phải là bạn gái của Lưu Cát Hạo sao? Hoàng Vinh Tiến rất quen thuộc Vương Mi, bởi vì đây chính là xi pai mà hắn gửi gấm bên cạnh Nhạc Nhạc, và cũng đã từng gặp qua bạn trai của Vương Mi vài lần.

"Anh hai!" Vương Mi cũng ngượng ngùng đứng dậy, chào hỏi Hoàng Vinh Tiến.

"Thì ra là em, Vương Mi, sao em..." Hoàng Vinh Tiến còn tưởng rằng mình bị ảo giác, bây giờ nghe Vương Mi chào mình, mới xác định đây chính là bạn tốt của em gái, Vương Mi!

"Em chia tay với Lưu Cát Hạo rồi..." Vương Mi nhẹ giọng nói.

"Ồ..."Hoàng Vinh Tiến bừng tỉnh gật đầu, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao bây giờ căn bản không phải là lúc thích hợp để nói mấy cái này, Vương Mi bây giờ đã có bạn trai là Trương Tân rồi, mà đề tài này càng nói càng xấu hổ.

"Xin chào, Hoàng Vinh Tiến!" Hoàng Vinh Tiến vươn tay ra với Trương Tân.

"Xin chào, Hoàng đại ca, em là bạn tốt của Dương Minh, Trương Tân" Trương Tân cũng vươn tay ra, bắt tay với Hoàng Vinh Tiến.

"Mọi người đều là bạn bè, có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ lên tiếng!" Hoàng Vinh Tiến nhiệt tình vỗ vai Trương Tân : "Ở trong náy đừng khách khí, có gì cần thì cứ nói anh"

Trương Tân thì khách khí, nhưng Vương Mi thì quen thuộc với Hoàng Vinh Tiến rồi, cho nên cũng ngồi trò chuyện thân mật.

"Anh hai, anh có chuyện thì cứ đi đi, bên em không có vấn đề đâu" Thấy khách đến càng lúc càng nhiều, Dương Minh cũng không thể tiếp tục nói chuyện, dù sao trong buổi party này cũng có nhiều chuyện cần Hoàng Vinh Tiến đi làm.

Hoàng Vinh Tiến quả thật cũng cần phải đi, cho nên gật đầu với Dương Minh, sau đó đi đến những người khác.

Thật ra, có nhiều thiếu gia công tử nhà giàu cũng không bừa bãi kiêu ngạo hay không coi ai ra gì, chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.

Ví dụ như Hoàng Vinh Tiến, vô luận là cách xử sự hay nhân phẩm của hắn đều rất tốt, hơn nữa trên người cũng không có tật xấu gì. Bây giờ xem ra, người đến tham gia bữa tiệc này đa phần là như vậy, hơn nữa nhiều người cũng đã có bạn gái, đến đây cũng không phải vì theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc, mà chỉ muốn trao đổi tình cảm với bạn bè mà thôi.

Nhưng, vô luận là giai cấp nào, cũng luôn có con sâu làm rầu nồi canh, có những tên giàu có làm những chuyện đáng ghét, làm cho người ta ghét mà thôi.

Nhưng mà, nguyên nhân này ở giai cấp nào cũng có, cho dù ít, nhưng nếu mà biết cũng làm cho người ta ghét.

Nhưng nếu đổi góc độ lại, một người giàu làm chuyện xấu mà trở thành nghèo, thì phỏng chừng cho dù mọi người biết, cũng không có phản ứng gì, chỉ nói hai chữ "đáng đời" mà thôi.

Cái này Dương Minh thông qua những con người mình gặp mà kết luận, ví dụ như Vương Chí Đào, giàu có, nhưng làm chuyện đáng ghét, còn Điền Đông Hoa, tuy cũng giàu có và quyền lực ngang ngửa, nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo hay khoe khoang gì cả.

Đột nhiên, ánh mắt của Dương Minh dừng lại trên một người, Lý Gia Lượng! Đây là một người vô cùng đáng ghét, ngày hôm qua Dương Minh vừa đe dọa hắn, không ng hm nay lại gặp mặt!

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, một ngàn phần trăm là đến vì Hoàng Nhạc Nhạc, rồi nhìn thấy tên mập đứng bên cạnh hắn, đại khái cũng chẳng phải là thứ tốt gì.

+5 EXP

Trích từ: www.kiemhiepcac.net

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 882 : Giám định đồ cổ. (1)

Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Phần lớn những người thanh niên độc thân đến đây nghe Hoàng Vinh Tiến nói Hoàng Nhạc Nhạc đã có bạn trai rồi, chỉ trách tin đồn vớ vẩn mà thôi, chứ thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy.

Tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có khả năng cứng rắn đến như vậy, cho nên đều thu tâm lại, tính toán lại mục đích đến buổi party này.

Buổi party này không hề thiếu những nhà giàu có tại Macao, về sau thương trường ở Macao đều là thiên hạ của họ, cho nên khó có cơ hội trao đổi tình cảm tranh thủ một chút, để lo lót cho con đường tương lai của mình.

Bây giờ nhìn thấy Lý Gia Lượng đứng ra kêu gào như vậy, những người có tố chất thật sự không biết dùng từ nào để hình dung, bắt đầu dùng ánh mắt hèn mọn nhìn hắn đồng thời âm thầm ghi nhớ người này, về sau nếu có thể thì không cần phải có quan hệ hợp tác gì cả.

"Này, mày đang gọi tao sao?" Dương Minh lập tức bước lại phía sau Lý Gia Lượng, vỗ vai hắn nói : "Có chuyện gì thì nói đi?"

"Mẹ nó mày là ai?" Lý Gia Lượng vừa rồi đang cố gắng khống chế mình, cho nên không lấy hai từ kinh điển "mẹ nó" của mình ra, nhưng bây giờ bị người ta vỗ mạnh vào vai, theo bản năng liền thốt ra hai chữ "mẹ nó".

"Tao chính là bạn trai của Hoàng Nhạc Nhạc, không phải mày muốn tìm tao sao?" Dương Minh cười như không cười nói.

"Ồ, được, tao muốn nhìn xem tao và mày ai vĩ đại hơn!" Lý Gia Lượng vừa nghe là bạn trai của Hoàng Nhạc Nhạc, vì thế lập tức quay người lại, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của Dương Minh, nhất thời ngẩn ngơ cả người!

Khuôn mặt này làm sao mà hắn quên được? Đây chính là người đã lôi mình ra ngoài cửa sổ mà! Kết quả, trong nháy mắt thân thể của Lý Gia Lượng lập tức cứng lại, chỉ vào Dương Minh lắp bắp nói : "Tại sao ... tại sao lại là mày?"

"Sao không phải là tao? Mày không phải muốn tìm tao sao?" Dương Minh cũng không có phản ứng gì, chỉ vỗ vỗ vai của Lý Gia Lượng nói : "Tao vừa nghe mày gọi nên đến, tao đã đến rồi, mày muốn so cái gì thì nói đi. Mày muốn gì?"

"Tao.... tao không thể so ..." Lý Gia Lượng làm gì mà dám so với Dương Minh, bây giờ trong lòng đang rất sợ hãi, thầm mắng mẹ nó, tại sao xui quá vậy, mấy bữa nay liên tục gặp thằng điên này.

Lý Gia Lượng vốn là người nhát gan, hắn dám kêu gào với người điên sao? Đáp án hiển nhiên là không dám, tuy rằng đang ở lầu một, nhưng mà Lý Gia Lượng sợ Dương Minh nổi khùng lên kéo hắn lên lầu rồi ném hắn xuống.

Huống chi hôm nay mình đến đây cũng không mang theo vệ sĩ, cho nên càng không phải là đối thủ của người ta.

"Không thể so, vậy mày gọi tao làm gì?" Dương Minh vẫn nhàn nhã nói, trong giọng nói cũng không có chút gì gọi là đe dọa, nhưng khi vào tai của Lý Gia Lượng, bởi vì trong lòng hắn vốn đã sợ Dương Minh, cho nên Dương Minh không cần nói cũng đủ hù hắn "teo chym".

"Tao sai rồi không được sao... mày tha tao đi..." Lý Gia Lượng vừa nói ra những lời này, mọi người ở đây đều ngẩn người.

Dương Minh căn bản là không làm gì Lý Gia Lượng, Lý Gia Lượng gọi người ta ra, người ta liền đi ra, còn ôn hòa nói chuyện với hắn, mà tại sao trong nháy mắt lại cầu xin người ta tha cho mình?

Hay là tên Lý Gia Lượng này chính là một thằng hèn nhát? Bì thường chỉ biết mồm mép kêu gào, nhưng vừa thấy bộ dáng cao lớn của bạn trai Hoàng Nhạc Nhạc, lập tức teo lai?

"Tao tha mày cái gì? Mày không muốn so thì không so, ai bắt buộc mày so với tao đâu?" Dương Minh nhún vai nói.

Nhưng lời này vào tai của Lý Gia Lượng, lại cảm thấy rất chói tai? À không, hình như rất là nhức nhói? Ừ, nhất định là như vậy, nghĩ đến đây, Lý Gia Lượng không dám ở lại nữa, cười gượng một tiếng rồi nói : "Vậy tao đi... đi trước..."

Nói xong, Lý Gia Lượng liền xoay người giống như gắn tên lửa vào mông, chạy ra cửa lớn. Mọi người đều kinh ngạc không hiểu gì, rốt cục là có chuyện gì?

"Mẹ nó! Thật là mẹ nó!" Lý Gia Lượng vừa ra khỏi cửa, mới thở phào một hơi, thầm nghĩ, nếu biết thằng điên này ở đây, mình sẽ không đến, mình đâu có ngốc, đi so với một thằng điên, làm không tốt là bị ném chết đấy!

Phần lớn mọi người ở đây đều cho rằng Lý Gia Lượng là một tên hèn nhát, bị dáng người cao lớn của Dương Minh dọa chạy, bao gồm cả tên mập ấy cũng nghĩ vậy, hắn cảm thấy rằng, Lý Gia Lượng cho dù sợ Dương Minh thì mình cũng không cần sợ, luận hình thể mình cũng đâu có kém, thậm chí còn hơn cả Dương Minh nữa, hơn nữa mình xuất thân là dân mổ trâu, sức lực cực lớn, tin rằng sẽ không bại!

Vị thế, thằng mập bắt đầu tự "tỏ vẻ nguy hiểm", đi đến vỗ vai Dương Minh, nhưng mà, hắn lùn hơn Dương Minh một cái đầu, cho nên hành động này hơi bị khó khăn : "Người anh em này, làm vậy là có ý gì? Đừng tưởng to lớn là được, dọa được Lý huynh chạy cũng không đại biểu cho cái gì!"

"Mày là ai?" Dương Minh hất tay của thằng mập ra khỏi vai, nhíu mày hỏi ngược lại : "Tao không biết mày!"

Thằng mập không ngờ rằng Dương Minh lại nói như vậy, không đợi hắn trả lời, liền xoay người rời đi.

Thằng mập lập tức trở thành trò cười cho mọi người, nhất thời thẹn quá hóa giận, chỉ vào Dương Minh hét lớn : "Mày đứng lại đó cho tao, mày làm vậy là có ý gì?"

Dương Minh cũng không để ý đến hắn, tiếp tục đi về hướng Hoàng Nhạc Nhạc, còn thằng mập thấy Dương Minh không để ý đến mình, liền cảm thấy mất thể diện, thẹn quá hóa giận, chạy theo túm lấy áo của Dương Minh nói : "Mày đừng đi! Hôm nay nói rõ ràng, mày xem thường tao phải không? Cái thái độ gì đây?"

Dương Minh xoay người lại, nhìn thằng mập đang vô cùng xúc động này, nhẹ nhàng hất tay hắn ra khỏi áo mình, thản nhiên nói : "Mày không bệnh?"

"Không bệnh? Đương nhiên là tao có bệnh!" Thằng mập sửng sốt, lập tức mới nghĩ ra là Dương Minh chửi mình có bệnh, vì thế giận dữ nói : "Mày mới có bệnh!"

Nếu không phải đang ở chổ của Hoàng Vinh Tiến, và đây không phải là khách mời của Hoàng Vinh Tiến, Dương Minh đã sớm tát cho tên này một cái, đầu của thằng này bị thiếu I ốt hả?

"Được rồi, tao không rãnh quan tâm đến mày, mày muốn nghĩ thế nào thì mày nghĩ, thật không rõ, người có tố chất như vậy tại sao lại có thể tiến vào biệt thự này?" Dương Minh lắc đầu nói.

"Tố chất!? Tố chất gì?" Thằng mập xuất thân từ thằng mổ trâu, bây giờ trong nhà có tiền, nên tự nhận ra có thể ngồi ăn cùng với những kẻ có tiền, bình thường hắn sợ nhất là người khác nói hắn không có tố chất, cho nên nghe Dương Minh nhắc đến chổ ngứa trongg lòng, lập tức bừng nổ, chỉ vào Dương Minh nói : "Tao.... tao muốn quyết đấu với mày!"

Dương Minh thật sự là không thể chịu nổi thằng ngu thiếu I ốt này, không ngờ chỉ một câu nói đơn giản lại đưa đến phản ứng lớn như vậy, liền nói : "Coi như là tao nói sai, được chứ?"

Dương Minh không muốn so đo với hắn, vì thế đành xuống nước, hy vọng tên này chịu yên tĩnh.

"Không được, nói thế nào cũng không được! Tao muốn quyết đấu với mày?" Thằng mập đương nhiên là không buông tha : "Nếu mày thua, thì cho Lý huynh một cơ hội cạnh tranh công bằng, để cho anh ấy theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc, đúng rồi, còn có tao..."

Lý huynh? Không phải là Lý Gia Lượng chứ? Dương Minh không khỏi vui vẻ, không ngờ rằng thằng mập này cũng rất nghĩa khí, trong tình huống này mà còn biết giúp đỡ Lý Gia Lượng.

Xem ra, tên này mặc dù hơi bị ngốc, nhưng không phải là loại xấu xa gì, còn tốt hơn tên Lý Gia Lượng kia, vì thế Dương Minh cũng không muốn so đo nữa : "Quyết đấu thì miễn đi, trong biệt thự nhiều người như vậy, không được tốt"

"Không được, nếu không quyết đấu, thì phải tỷ thí cái gì đó?" Thằng mập nói.

"Vậy so cái gì? Mày nói đi" Dương Minh thật sự là bị người này làm cho bất đắc dĩ.

"Chúng ta... chúng ta.... chúng ta so giết trậu!" Thằng mập suy nghĩ nửa ngày, kiếm điểm mạnh của mình, cuối cùng không có gì cả, nếu không đánh nhau, thì chỉ còn có giết trâu mà thôi.

Thằng mập vừa nói xong, nhất thời làm cho mọi người cười vang lên,nhưng mà, không chờ Dương Minh trả lời, thì có người đẩy cửa biệt thự vào, hai người bảo vệ chạy đến, lớn tiếng nói : "Hoàng tiên sinh, Trương Khẳng Đào tiên sinh mang theo người xông vào!"

Bảo vệ vừa nói xong, một người trẻ tuổi liền đẩy hắn ra, mắng : "Cút qua một bên! Đừng cản đường"

Gia đình của Trương Khẳng Đào và của Hoàng Vinh Tiến kì thật là thế giao ( quen biết đã lâu, có thể là đời trước) mà Trương Khẳng Đào cũng có nét tương tự như Hoàng Vinh Tiến, trong nhà còn có một người anh, nắm hết mọi quyền lực trong công ty, cho nên làm cho Trương Khẳng Đào trở thành một thiếu gia ăn chơi.

Theo lý thuyết, hai người có hoàn cảnh giống nhau, hẳn là đồng bệnh tương liên, trở thành bạn tốt mới đúng, nhưng mà thật ra không phải là vậy, Trương Khẳng Đào không giống như Hoàng Vinh Tiến, hắn ta rất ham thích quyền lực.

Bởi vì tính cách hai người không hợp, cho nên cũng không thể thành bạn tốt, nhưng mà, cho dù không phải là bạn, hai người cũng không hẳn trở thành kẻ địch, đúng không?

Nhưng mà, tình huống lại như vậy nè, Hoàng Vinh Tiến rất mê đồ cổ, nổi tiếng nhất trong giới đồ cổ tại Macao, được tặng danh hiệu là người thu thập và giám định đồ cổ. Còn Trương Khẳng Đào cũng vô cùng yêu thích đồ cổ, chỉ là hắn luôn xếp sau Hoàng Vinh Tiến.

Vô luận là trong bất kì phương diện nào, Trương Khẳng Đào đều không cam lòng đứng sau người khác, bởi vì sinh sau đẻ muộn, cho nên không thể tiếp quyền công ty, cái này đủ làm cho hắn uất ức lắm rồi, bây giờ trrong giới đồ cổ cũng đứng sau Hoàng Vinh Tiến, đương nhiên là làm cho hắn khó chịu.

Cũng bởi vì như vậy, bảo vệ cũng biết gia thế của Trương Khẳng Đào, cho nên khi Trương Khẳng Đào muốn xông vào, bọn họ không dám cản trở, cho nên chỉ có thể để cho Hoàng Vinh Tiến quyết định.

+5 EXP

Trích từ: www.kiemhiepcac.net

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 883 : Giám định đồ cổ. (2)

Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

"Hoàng lão đệ, sao lại quên lão ca này thế? Có tiệc rượu mà cũng không báo cho anh biết mộ tiếng?" Trương Khẳng Đào đỉnh đạc bước vào trong biệt thự, phía sau còn có hai người hầu, một trong hai người còn cầm một cái bao lớn.

Sắc mặt của Hoàng Vinh Tiến khẽ biến, lập tức cười cười nói : "Khẳng Đào ca, sao anh lại nói như vậy, em thấy anh bình thường rất bận, vả lại tiệc rượu này là tiệc gia đình, nên không đưa thiệp mời cho anh. Nhưng mà, với quan hệ hai nhà của chúng ta, cũng không cần đưa thiệp mời đúng không, anh muốn đến thì cứ trực tiếp đến thôi"

Lời nói của Hoàng Vinh Tiến tuy rằng rất khách khí, nhưng mà cũng không hề tỏ vẻ yếu kém.

Trương Khẳng Đào sao có thể khôngnghe hiểu? Nhưng mà hai người tranh phong với nhau cũng đã quen rồi ,huống chi Trương Khẳng Đào cũng đã có chuẩn bị, cho nên không để ý, nói : "Cũng đúng, giữa anh em chúng ta thì cần gì để ý mấy cái này! Anh vừa nghe nói Hoàng lão đệ tổ chức tiệc rượu, liền vội vã chạy đến đây giúp vui cho em"

"Thật không?" Hoàng Vinh Tiến nhìn Trương Khẳng Đào, nếu hắn đã đến, cũng không thể đuổi ra ngoài được, ít nhất là ngoài mặt hai người cũng chưa đến mức như vậy ; "Vậy thì mời ngồi, tiệc rượu lập tức bắt đầu rồi"

"Trước khi tiệc rượu bắt đầu, anh có một trân bảo muốn nhờ Hoàng lão đệ giám định một chút!" Nói xong, liền vung tay lên, để cho người hầu mang cái bao lớn phia sau đi tới.

"Ồ, vậy em đây sẽ thưởng thức tôt!" Tuy rằng ngoài mặt Hoàng Vinh Tiến cười nói như không có gì, nhưng hai người trong giới đồ cổ đều rất có thanh danh, chỉ là danh tiếng của Hoàng Vinh Tiến lớn hơn mà thôi, vì thế Trương Khẳng Đào thường xuyên đem mấy món đồ tào lao ở đâu về đánh đố Hoàng Vinh Tiến, mục đích là muốn làm cho Hoàng Vinh Tiến mất mặt.

Ví dụ như lần trước Trương Khẳng Đào đem tới cái bộ tách trà, nhờ Hoàng Vinh Tiến coi giùm là chế tạo từ đời nào, cũng may là lúc ấy bên cạnh Hoàng Vinh Tiến có cao nhân trợ giúp, mới làm cho Trương Khẳng Đào phẫn nộ rời đi.

Lần này không biết Trương Khẳng Đào lại mang thứ gì đến, nhưng mà có thể khẳng định một điều là người này không có lòng tốt, trước mặt nhiều người như vậy, nhất định là muốn làm cho mình xấu mặt.

Đương nhiên, tuy trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười, Hoàng Vinh Tiến làm bộ kinh ngạc, bước đến trước mặt Trương Khẳng Đào.

Ở đây, phần lớn mọi người đều biết ân oán của Trương Khẳng Đào và Hoàng Vinh Tiến, nhưng mà con người luôn muốn xem náo nhiệt, biết rõ hai người đang đấu với nhau, nhưng mà vẫn muốn đi xem, xem thử coi lần này Trương Khẳng Đào giở trò gì.

"Lần này, anh mua một bình hoa thời Minh từ anh trở về, anh muốn nhờ Hoàng lão đệ phân biệt thật giả giùm!" Nói xong, liền lấy cái bao ra, sau đó lấy một cái hộp, cẩn thận lấy bình hoa từ bên trong cái hộp ra.

Đây là một bình hoa sứ men xanh được làm vô cùng tinh xảo, tạo hình và điêu khắc vô cùng cẩn thận, ở đây cũng có người am hiểu về đồ cổ, cho nên khi nhìn thấy bình hoa xinh đẹp như vậy, đều không tự kìm chế sợ hãi than thành tiếng.

Trương Khẳng Đào đắc ý đặt bình hoa lên bàn, sau đó nói với Hoàng Vinh Tiến : "Hoàng lão đệ, nghe nói em có nghiên cứu về đồ cổ, hôm nay xin mời cao thủ ra tay phân biệt giúp anh bình hoa này là thật hay giả!"

Hoàng Vinh Tiến lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Khẳng Đào, muốn phân biệt đồ cổ thật hay giả, cũng cần tốn rất nhiều học vấn. Tuy rằng Hoàng Vinh Tiến cũng có hiểu biết trong lãnh vực này, nhưng đồ cổ gì sao cũng là đồ cổ, không giống như vậy khác, muốn phân biệt thật giả phải tốn nhiều công phu, vả lại trong thời gian ngắn như vậy, mà chỉ dùng ánh mắt để phân biệt, thì ngay cả chuyên gia cũng phải mượn sự hỗ trợ của công cụ rồi.

Nhưng mà, cho dù là vậy, nếu Hoàng Vinh Tiến hôm nay không nói được, thì Trương Khẳng Đào khẳng định là chuẩn bị nói móc nói xỏ nói ngang hắn, cái này không cần hoài nghi.

"Thế nào, Hoàng lão đệ, bình hoa này đẹp chứ?" Trương Khẳng Đào thấy ánh mắt thưởng thức của Hoàng Vinh Tiến, không khỏi đắc ý nói.

"Ừ, quả thật rất đẹp" Hoàng Vinh Tiến gật đầu, bắt đầu ngắm nghía bình hoa.

Vô luận là ở gốc độ nào, hoa văn trên mặt hay là độ ngả màu của men, đều có thể chứng minh đây là bình hoa từ thời Minh, nhưng mà trong lòng Hoàng Vinh Tiến lại không cho rằng như vậy!

Trương Khẳng Đào mang bình hoa đến đây nhờ mình giám định, khẳng định là có chuẩn bị trước, nhưng mà, hắn rốt cục là đã làm gì? Hoàng Vinh Tiến không đoán được, cho nên không dám mở miệng nói loạn.

Chỉ cẩn thận nhìn bình hoa, xem xét từng chi tiết nhỏ của bình hoa.

Mâu thuẫn của Dương Minh và thằng mập khi nãy cũng bị vụ án này làm cho dập tắt, thằng mập biết rằng đây không phải thời điểm thích hợp, cho nên đành từ bỏ, cùng mọi người nhìn về bình hoa trên bàn.

Thằng mập thì không nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy đâu là một bình hoa bình thường, nhưng Dương Minh thì đã thấy được biểu tình gay gắt trên khuôn mặt của Hoàng Vinh Tiến, liền phát hiện ra cái gì đó.

"Nhạc Nhạc, Trương Khẳng Đào là loại người nào?" Dương Minh đi đến chổ hnn, nhỏ giọng hỏi.

"Là một người bạn của anh hai, nhưng mà luôn thích nói móc anh hai, lần này hắn đến đây, nếu anh hai không nói được bình hoa này thật hay giả, khẳng định là sẽ nói ra những lời khó nghe" hnn vô cùng chán ghét Trương Khẳng Đào, nhưng cũng hiểu được quan hệ hai nhà, ngay cả anh hai cũng không có biện pháp, thì hnn càng không có biện pháp.

Dương Minh nghe xong, gật đầu, đại khái đã hiểu được quan hệ của hai người, xem ra Trương Khẳng Đào đến đây là không tốt.

Vì không hiểu được mục đích của Trương Khẳng Đào, nên Hoàng Vinh Tiến đương nhiên không dễ dàng mở miệng, nhưng mà Trương Khẳng Đào đã không kiên nhẫn : "Thế nào, Hoàng lão đệ, em là chuyên gia trong phương diện này mà, vậy bình hoa này rốt cục là thật hay giả?"

Vô luận là nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy bình hoa này rất giống thật! Nhưng bởi vì quá giống, cho nên Hoàng Vinh Tiến mới không dám dễ dàng kết luận! Bởi vì, trình độ khoa học kỹ thuật rất cao rồi, kỹ thuật làm giả rất tốt, cho thể làm giả ra thứ gì đó cũng chẳng phải chuyện lạ.

Trương Khẳng Đào sao có thể tốt lành đến nổi cầm bình hoa thật đến thử mình? Nếu bình hoa này là giả, mà mình nói là thật, khẳng định là Trương Khẳng Đào sẽ mượn cơ hội này giễu cợt mình.

Không biết Trương Khẳng Đào này đang muốn gì? Nếu hắn lấy một món đồ giả đến được làm tinh xảo y như thật để cho mình đoán, vậy thì mình thật đúng là khó đoán rồi! Nhưng mà, nếu thật sự là vậy, thì mình sao không nghi ngờ cho được?

Vả lại, đổi một góc độ khác, đổi luôn suy nghĩ khác, nếu đây là đồ thật, mà mình lại phán là đồ giả, vậy thì chắc chắn cũng xảy ra chuyện!

Bởi vậy, trong đầu của Hoàng Vinh Tiến đang rất rối loạn.

Giống như là đã biết đượ tâm tư của Hoàng Vinh Tiến, cho nên Trương Khẳng Đào rung đùi đắc ý nói : "Chuyên gia này, sao em lại chậm chạp quá vậy? Cho dù không thể nhìn ra, ít nhất cũng cho ý kiến chứ?"

Hoàng Vinh Tiến tức giận, thầm nghĩ, tôi mà nói ra, khẳng định là anh sẽ nả pháo ngay! Nhưng mà, không nói không được, nhiều người đang nhìn như vậy, Hoàng Vinh Tiến thật đúng là phải nói ra kết quả.

Được rồi, cho dù mình nói đây là giả, nhưng nếu Trương Khẳng Đào khẳng định đây là thật, vậy thì mình không còn cái gì để nói, không bằng nói là thật, còn có thể cầu may được một chút.

Bởi vì, nếu bình hoa này là giả, chắc chắn sẽ bị hỏi tại sao biết là giả? Ít nhất là phải chỉ ra một sơ hở, nhưng mà, Hoàng Vinh Tiến lại không thể thấy được cái sơ hở đó.

Vì thế, Hoàng Vinh Tiến gật đầu, hít sâu một hơi nói : "Trải qua bước đầu phán đoán, thoạt nhìn bình hoa này là thậ..."

Hoàng Vinh Tiến còn chưa nói xong, thì đã bị Dương Minh chặn lời, hắn bước lại vỗ vai Hoàng Vinh Tiến, nói tiếp : "Thoạt nhìn bình hoa này làm rất giống thật! Nhưng mà lại là giả, Hoàng đại ca hẳn là đang nói ý này?"

Nghe Dương Minh nói vậy, Hoàng Vinh Tiến cũng sửng sốt, tuy rằng không rõ vì sao Dương Minh lại nói đó là giả, nhưng Hoàng Vinh Tiến biết, Dương Minh có chổ hơn người, hắn nói như vậy, khẳng định là có đạo lý của hắn!

Đặt cược với vận may của mình, bằng cứ tin tưởng Dương Minh, đánh bạc một phen, dù sao cũng là chuyện mình không nắm chắn, cùng lắm thì bị Trương Khẳng Đào nói móc một phen, cũng không tổn thất gì.

"Rốt cục là thật hay giả?" Trương Khẳng Đào bất mãn nhìn Dương Minh, thầm nghĩ, ai vậy? Nói linh tinh cái gì thế?

"Haha, lời của Dương Minh chính là ý của em!" Hoàng Vinh Tiến gật đầu khẳng định.

Sắc mặt của Trương Khẳng Đào lập tức biến đổi, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhìn ra. Nhưng mà, có thể giấu được ánh mắt người khác, nhưng không thể giấu được ánh mắt của Dương Minh.

"Hừ" Trương Khẳng Đào khôi phục lại vẻ đắc ý trước kia, nói : "Hoàng lão đệ, chỉ sợ lần này em đã đoán sai rồi, bình hoa này sao có thể là giả được? Anh đã bỏ ra ba triệu bảng anh để mua nó trong hội đấu giả ở Anh!"

Hoàng Vinh Tiến ngạc nhiên, không biết nên trả lời thế nào, nhưng mà, xuất phát từ sự tin tưởng của Dương Minh, quay đầu nhìn về hướng Dương Minh, quả nhiên là Dương Minh không để cho hắn thất vọng.

"Thật không?" Dương Minh cười như không cười nhìn Trương Khẳng Đào : "Anh xác định đây là đồ thật?"

"Tôi... tôi đương nhiên là xác định! Bình hoa của tôi, hơn nữa còn tìm chuyên gia đến chức thực, khẳng định là thật!" Trương Khẳng Đào xác định gật đầu, nhưng mà trong lòng bắt đầu khó chịu người trước mặt, hắn có chuyện gì?

"Vậy nếu tôi nói nó là giả?" Dương Minh nhìn bình hoa, sau đó lại hỏi Trương Khẳng Đào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro