nganaimuoi703-707

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hương 703: Anh cũng biết Dương Minh? (P 2)

Dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu

Ở trong này, uống vài ly, tâm sự một chút, nói vài chuyện riêng, không muốn bị làm phiền. Ai lại muốn ngồi cùng bàn với người khác? Đến lúc đó, chẳng những là không thể nói chuyện, mà uống rượu cũng không thoải mái, ăn cũng chẳng ngon, ngược lại còn có vẻ gượng ép.

Lý Đại Cương nhíu mày, từ trước đến giờ hắn cũng chẳng phải là thiện nam tín nữa, lúc đi theo Dương Minh, cũng là một tay bá đạo, nói đánh người là đánh người, không hề do dự.

Chẳng qua,b ây giờ cũng đã rửa tay rồi, hơn nữa, ở đây còn có anh họ nữa, Lý Đại Cương biết tính tình của anh mình, không phải là loại người thích gây chuyện thị phi, cho nên cũng nhịn xuống không phát tác.

Hơn nữa, đối phương cũng đông hơn, mà bên mình chỉ có hai người, tuy rằng nếu có đánh nhau, thì anh họ Lý Đại Đông khẳng định sẽ không ngồi yên, nhưng dù sao cuối cùng vẫn là đánh người, cơ hồ không sai biệt gì lắm.

“Chúng tôi đang nói chuyện, không tiện ngồi chung bàn!” Lý Đại Cương nói.

“Hắc, còn cứng đầu à? Biết lão đại của tao đang làm gì không?” Kỳ thật, nếu là bình thường, thì hắn ta sẽ không dám bố láo như vậy, bởi vì nhân vật cấp cao của hắc đạo Tùng Giang đã ra nghiêm lệnh, không cho phép thuộc hạ đàn em tiểu đệ hay đại loại như thế làm trò bắt nạt ức hiếp người dân, nhưng mà tên này bị Lý Đại Cương làm cho mất mặt, có chút khó xử, mới tỏ vẻ như vậy.

“Vậy mày có biết lão đại của tao đang làm gì?” Lần trước Lý Đại Cương nhìn thấy Dương Minh, rồi thấy những chuyện xảy ra trên người Dương Minh, cũng biết rằng bây giờ Dương Minh đã thay đổi, phỏng chừng đừng nói là lũ này, ngay cả lão đại của chúng cũng phải nể mặt. Bằng không thì Quách Kiện Siêu nghe nói rất có bối cảnh hắc đại không có khả năng xám xịt mà rời đi.

“Lão đại của mày? Mày cũng là người trong nghề?” Tên này sửng sốt, thầm nghĩ, sao mà xui quá vậy! Trên đường kị nhất chính là tranh đấu nội bộ, nếu quả thật là người một nhà, vậy thì khi trở về bị các lão đại biết, khẳng định là sẽ không có gì tốt đẹp!

Đương nhiên, lão đại này không phải là lão đại của hắn, mà chính là lão đại cấp cao hơn, cũng chính là mấy tên thủ hạ của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám.

“Cũng không chính thức, lão đại của tao là Dương Minh, biết không?” Lý Đại Cương hỏi thứ.

“Dương Minh? Là ai?” Tên này khó hiểu hỏi, chẳng qua, trong bang cũng có rất nhiều lão đại, sao mà có thể biết rõ từng người được? Vì thế hỏi : “Quản khu nào?”

Tên này không biết, nhưng lão đại của hắn thì vừa nghe xong đã run cả người, hoảng sợ, vội vàng chạy lại, trực tiếp đạp một cái vào tên thủ hạ, nói : “Mẹ kiếp, không có chổ thì đi quán khác? Con mắt của mày để đâu vậy?”

Thằng thủ hạ bị đạp đau muốn chết, còn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì, thì đã nghe lão đại của mình cung kính nói với Lý Đại Cương : “Huynh đệ, xin lỗi, thủ hạ của tôi không hiểu chuyện, để tôi quay về dạy dỗ hắn! Quấy rầy hai người ăn cơm, bữa cơm này, tôi trả tiền...”

“Sao lại như thế, chúng tôi còn chưa ăn xong, lát nữa cón muốn ăn món khác” Lý Đại Cương không ngờ cái tên Dương Minh lại dùng tốt như vậy, thuận miệng nói ra là mọi chuyện liền được giải quyết.

“Vâng... vâng...” Tên lão đại móc bóp ra, rút ra tờ năm trăm đồng đưa cho Vương lão đầu, nói : “Bữa ăn của hai người kia tôi trả, nè, ông cầm năm trăm này đi, dư thì cứ giữ!”

“Không thành vấn đề!” Vương lão đầu cũng biết tên này, vội vàng cầm lấy tờ năm trăm, một bữa ăn, cho dù hai người kia có ăn như heo thì cũng không hết năm trăm. Cho dù ăn hơn, thì Vương lão đầu cũng biết tên lão đại này khẳng định sẽ không quỵt nợ.

Bởi vì gần đây, đám lưu manh của Tùng Giang đã trở nên quy củ hơn rất nhiều, ăn cơm uống rượu đều trả tiền, cũng ít gây chuyện hơn. Vương lão đầu cũng là một người ở tầng dưới chót của hắc đạo, nên tin tức cũng biết được đôi chút, biết hắc đạo Tùng Giang đã đổi trời, một lão đại có vẻ chính phái lên ngồi, và trở nên nghiêm khắc với thủ hạ và tiểu đệ hơn rất nhiều.

Mở cửa làm ăn, chỉ cần an ổn, cũng không để ý đến số tiền bảo kê mỗi tháng, chỉ sợ những người này vừa thu tiền bảo kê, vừa đến ăn chùa uống chùa, vậy thì quả thật là không chịu nổi.

Tình huống bây giờ, làm cho người dân rất vui mừng, mỗi tháng đều tự nguyện giao tiền bảo kê, mà những người ấy cũng thật sự có chức trách bảo hộ, hơn nữa, người ta bây giờ đã làm ăn chính quy rồi, trên danh nghĩa là bảo an của công ty bảo an Danh Dương, có nghĩa vụ giữ gìn trị an.

Có những người này, những vụ ẩu đả và quỵt nợ của lưu manh đã giảm đi không ít, tính đi tính lại, thì vẫn còn rất lời, cho dù có đưa cả tiền bảo kê nữa. Lý Đại Cương nhìn thấy tên lão đại ân cần như vậy, cũng không từ chối nữa, gật đầu nói : “Vậy cảm ơn!”

“Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà!” Lão đại nói : “Tôi tên là Trương Phún Bạch, khu chợ đêm này đều là địa bàn của tôi, về sau huynh đệ có chuyện gì cần nhờ, cứ lên tiếng!”

Nói tên của mình cho Lý Đại Cương nghe, Trương Phún Bạch cũng luôn do dự mãi, nếu Lý Đại Cương nói xấu mình trước mặt Dương Minh, vậy thì không phải là xong đời rồi sao.

Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù không nói ra, chỉ cần Dương Minh muốn biết, thì tùy tiện hỏi một câu địa bàn chợ đêm là của thằng nào, như vậy cũng có thể biết tên mình, và như thế thì chết còn thảm hơn. Không bằng cứ đơn giản một chút, không chừng có thể dùng quan hệ của Dương Minh mà có thể leo lên một địa vị cao hơn.

Mà Trương Phún Bạch này, cũng chính là Trương Phún Bạch của resort Tiên Nhân! Bởi vì phả hủy chuyện tốt của Tùy Quang Khải, cho nên mới bị đuổi.

Lúc ấy, Dương Minh và Chu Giai Giai phân tích không sai, Tùy Quang Khải sai hai tên tiểu đệ của Trương Phún Bạch cùng nhau diễn trò, lại không nghĩ rằng, Trương Phún Bạch đột nhiên xuất hiện phá hủy mọi chuyện!

Tùy Quang Khải tức giận, liền đuổi việc Trương Phún Bạch, Trương Phún Bạch đã hơn ba mươi rồi, sau khi thất nghiệp, cũng không thể kiếm được việc làm, lại không có năng lực gì khác. Vì thế được bạn bè dẫn vào đầu quân của Bạo Tam Lập, gia nhập công ty bảo an, đến làm quản lý chợ đêm.

Đương nhiên, đây chỉ là xưng hô bên ngoài, Trương Phún Bạch có thể nói là quản lý chợ đêm, nhưng nói thật chính là xem bãi, chỉ là thay đổi cách nói thôi. Chẳng qua, đừng nghĩ chỉ là thay đổi cách gọi, mà ý nghĩa cũng hoàn toàn thay đổi, công việc trước kia của Trương Phún Bạch từ không hợp pháp đã trở thành hợp pháp.

Mà, mấy người chủ tiệm cũng hiểu được là mọi chuyện đã thấy đổi, bảo an bình thường, bọn họ quả thật là không cần. Cũng chỉ có đám người Trương Phún Bạch bên cạnh, mới có thể nhanh chóng giải quyết phiền toái cho họ, vì thế, họ mới cam tâm tình nguyện bỏ tiền bảo kê ra.

Tuy rằng công việc bây giờ không còn rãnh rỗi như xưa, nhưng cũng không tồi, ít nhất là so với trước kia còn có số má hơn.

Mà, người tạo thành tất cả chuyện này, chính là Dương Minh. Trương Phún Bạch đương nhiên phải chú ý rồi, bởi vì Dương Minh cho nên hắn mới thất nghiệp, vì thế Trương Phún Bạch dùng nhiều quan hệ để tìm hiểu bối cảnh của Dương Minh!

Chẳng qua, trong một lần vô tình, Trương Phún Bạch nhìn thấy hai vị lão đại là Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, đều đang đứng bên trái và phải Dương Minh, ba người cùng nhau thảo luận chuyện gì đó, trong đầu Trương Phún Bạch lập tức từ bỏ ngay ý định trả thù Dương Minh!

Có thể làm cho hai lão đại phải đứng mà nói chuyện, vậy còn có thể là người bình thường sao? Cho nên, Trương Phún Bạch lập tức nổi lên tâm kết giao, dù sao hai người cũng có chút ân oán, nếu chuyện này có thể viết thành truyện, thì không chừng có thể trở thành cơ hội thành công của mình.

Cũng bởi vì như vậy, khi Trương Phún Bạch vừa nghe Lý Đại Cương nói lão đại của mình là Dương Minh, nào dám chậm trễ, vội vàng chạy đến giải thích.

“Bạch ca, tôi là Lý Đại Cương, là bạn học trung học của Dương ca, lúc ấy cùng kề vai với Dương ca!” Lý Đại Cương nói.

“Cương ca, tôi cũng không muốn quấy rầy hai người uống rượu, để hôm khác nói chuyện! Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi, lần sau đến đây uống rượu, thì nhất định phải gọi cho tôi!” Trương Phún Bạch vội móc danh thiếp ra đưa cho Lý Đại Cương, cũng không ở lại nữa, mang đám đàn em rời đi.

Sau khi đi xa, tên thủ hạ kia mới kinh sợ hỏi : “Bạch ca, Dương Minh là ai vậy?”

“Mẹ kiếp!” Trương Bạch Phún lại tát cho thằng này một cái, nói : “Tên của Dương ca là để cho mày gọi sao? Đó là bạn tốt của Báo ca và Hầu ca!”

“A? Vậy không phải là em đã gây chuyện sao?” Tên này cũng không ngu, vừa nghe đã hiều, liền lo lắng hỏi.

“Còn không phải lão tử chùi đít cho mày sao? Về sau chú ý một chút, đừng gây chuyện lộn xộn!” Trương Phún Bạch hừ một tiếng nói.

“Cảm ơn Bạch ca!” Thằng này cảm kích nói : “Về sau em không dám gây chuyện thị phi nữa đâu!”

“Biết là tốt rồi, đi thôi, tìm một chổ uống vài ly chúc mừng!” Trương Phún Bạch nói.

“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?” Cả đám tiểu đệ kì quái hỏi.

“Thằng ngu! Cái này không phải là một cơ hội sao? Không chừng vì chuyện vừa rồi tao có thể quen biết với Cương ca, bạn của Dương ca!” Trương Phún Bạch nói. Trong hắc đạo, không hề phân biệt tuổi tác, có chổ hơn người thì được làm anh người ta, cho nên, dù Trương Phún Bạch đã hơn ba mươi tuổi, không cảm thấy có gì bất ổn khi gọi Lý Đại Cương là ca cả.

Mà bên này, Lý Đại Đông đang vô cùng kinh ngạc cau mày, đang suy nghĩ về những lời mà em họ đã nói với Trương Bạch Phún.

Dương Minh, có phải là Dương Minh mà mình đã gặp hôm nay không?

“Lão đệ, Dương Minh mà em nói, làm gì vậy?” Lý Đại Đông rốt cục không nhịn được hỏi.

“Dương Minh? Là một người bạn thời trung học của em, cũng là lão đại của em...” Lý Đại Cương đáp.

Chương 704: Anh cũng biết Dương Minh? (P3)

Dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn:sưu tầm

“Dương Minh? Là bạn học thời trung học của em, cũng là lão đại của em, bây giờ cũng rất có số, lái xe xịn, mua nhà cao cấp!” Lý Đại Cương nói : “Chuyện này cũng không nói, trước đó, hắn mở một công ty điền sản, muốn em qua hỗ trợ”

“Xe xịn? Xe gì?” Trong lòng Lý Đại Đông vừa động.

“X5, thế nào, đại ca, anh hỏi để làm gì vậy?” Lý Đại Cương kì quái hỏi.

“x5 cái gì?” Lý Đại Đông đâu có rành ô tô, cho nên cũng không biết tên gọi tắt của từng loại xe.

“BMW x5!” Lý Đại Cương giải thích.

“BMW? Là loại xe jeep việt dã sao?” Lý Đại Đông vội vàng hỏi, vì BWM thì hắn biết.

“Đúng vậy, anh hỏi để làm gì?” Lý Đại Cương vẫn chưa hiểu gì hết.

“Màu xanh?” Lý Đại Đông không trả lời, tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy, sao thế?” Lý Đại Cương càng lúc càng cảm thấy vô cùng kì quái.

“Haizzz!” Lý Đại Đông thở dài, sau đó nói : “Chính là hắn...”

“Cái gì mà chính là hắn? Anh cũng biết Dương Minh?” Lý Đại Cương nghe mà cứ như lọt vào sương mù.

“Chính là hắn, là bạn trai của Lâm Chỉ Vận...” Lý Đại Đông thở dài nói.

“Trời, anh có lầm không vậy? Bạn trai của Lâm Chỉ Vận? Bạn gái của hắn tên là Trần Mộng Nghiên, là hoa hậu giảng đường thời trung học của em đó!” Lý Đại Cương buồn bực nói.

“Hả?” Lý Đại Đông ngạc nhiên, nói : “Bạn gái của hắn tên là Trần Mộng Nghiên? Em xác định?”

“Khoan đã, có phải hai ta đang nói về hai người không? Không phải là một người?” Lý Đại Cương vẫn khoát tay nói.

“Chắc là không lầm đâu, Dương Minh mà em biết, bây giờ đang học tại đại học Tùng Giang đúng không?” Thần sắc của Lý Đại Đông trở nên quỷ dị.

“Anh chờ đã!” Lý Đại Cương nói xong, móc điện thoại của mình ra, vào trong mục ảnh, lấy một bức hình bên trong ra, nói : “Anh xem, có phải là hắn không? Nghi thần nghi quỷ...”

“Đúng vậy, chính là hắn!” Lý Đại Đông hét to một tiếng, nhảy dựng lên nói : “Tiểu tử này một chân đứng hai thuyền! Anh phải báo cho Chỉ Vận biết!”

Lý Đại Đông hưng phấn nhảy lên, chạy như điên ra ngoài.

“Khoan đã!” Lý Đại Cương kéo tay hắn lại, dẫn về chổ ngồi, nói : “Anh gấp cái gì vậy? Rốt cục là thế nào?”

Lý Đại Cương thầm nghĩ, sao lại trùng hợp thế này? Dương ca chơi trò một chân đạp hai thuyền? Sớm biết như vậy, thì mình cũng không cho anh họ xem ảnh làm gì! Chẳng qua, chuyện đã như vậy, có nói cũng vô ích, chỉ có thể xem coi còn cứu chữa được không!

Chẳng qua, chuyện này quả thật không tốt, biết đại ca thích Lâm Chỉ Vận, bây giờ lại có một tin tức bom tấn như vậy, giấu như thế nào được nữa?

“Chính là hắn, hắn là bạn trai của Lâm Chỉ Vận!” Lý Đại Đông vội la lên : “Lão đệ, em đừng cản anh, anh phải đi, anh phải báo cho Lâm Chỉ Vận biết, nói cho nàng biết bộ mặt thật của tiểu tử này, đừng để bị hắn lừa!”

“Sao lại là lừa? Em nói là trước kia thôi! Sau trung học, không chừng bây giờ đã chia tay rồi...” Lý Đại Cương hàm hồ nói.

“Đại Cương! Em đang nói dối!” Lý Đại Đông ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Đại Cương : “Hai ta đã lớn lên từ nhỏ, anh còn không biết em sao? Em mà nói dối, là anh có thể nhìn ra được!”

“haizzz!” Lý Đại Cương thở dài, thầm nghĩ, xem ra muốn gạt cũng không được, hai anh em cùng nhau lớn lên, ai mà không rõ người kia! Xem ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp khuyên nhủ.

“Đại Cương, anh biết, Dương Minh là bạn tốt của em, nhung chuyện này, liên quan đến hạnh phúc cả đời của Chỉ Vận, anh không thể ngồi yên không để ý đến được!” Lý Đại Đông kiên quyết nói.

“Đại ca, em hiểu tâm tình của anh, chỉ là, anh và Chỉ Vận đã không có khả năng...” Lý Đại Cương khuyên nhủ.

“Lão đệ, anh biết, Chỉ Vận cho dù không thích Dương Minh, cũng sẽ không thích anh, nàng chỉ coi anh là anh trai thôi! Chỉ là, càng như vậy, anh càng phải có trách nhiệm của một người anh, không thể không để ý đến hạnh phúc của em gái được!” Lý Đại Đông nói : “Nếu em đã hiểu tâm tình của anh, anh chỉ muốn làm cho Chỉ Vận hạnh phúc, nhưng Dương Minh làm như vậy, chính là tổn thương đến Chỉ Vận!”

“Vậy anh muốn làm gì? Tìm Lâm Chỉ Vận, nói thẳng với nàng? Hoặc là ám chỉ?” Lý Đại Cương lắc đầu nói : “Anh cảm thấy rằng, những cô gái đang yêu điên cuồng, thì sẽ tin lời người khác sao?”

“Không tin thì anh cũng phải nói! Anh phải nói!” Lý Đại Đông bỗng nhiên đứng lên, nói : “Anh đi trước, em từ từ ăn đi!”

“Đại ca...” Lý Đại Cương muốn giơ tay ngăn cản, nhưng mà, tay giơ ra được một nửa, thì dừng lại, bởi vì, mình chỉ cản được nhất thời, không cản được cả đời! Việc gấp như vậy, cần phải gọi điện cho Dương Minh, thông báo cho hắn biết sớm.

Không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi điện cho Dương Minh, nhưng mà nghe được tiếng ò e í... Lý Đại Cương liền vỗ trán cái bốp! Bỏ mẹ rồi!

... vừa rồi bị mấy người bán bảo hiểm quấy rầy, mà Dương Minh đang nói chuyện với Triệu Tư Tư, phòng ngừa lại bị quấy rầy, cho nên trực tiếp tắt điện thoại, không ngờ rằng Lý Đại Cương sẽ gọi điện đến lúc này.

Nhưng mà, Lâm Chỉ Vận thì không tắt máy, điện thoại vang lên, Lâm Chỉ Vận nhìn thoáng qua màn hình, là Lý Đại Đông gọi đến, vì thế nói với Dương Minh : “Là Đại Đông ca!”

“Nghe đi, có thể anh ấy đã nghĩ thông suốt”! Dương Minh gật đầu, cũng quan tâm.

“Dạ!” Lâm Chỉ Vận trả lời điện thoại : “Alo, Đại Đông ca...”

“Chỉ Vận, em đang ở đâu? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em!” Lý Đại Đông vội vàng nói.

“Em còn đang ở công ty, Đại Đông ca, anh có chuyện gì vậy?”

“Em có thể xuống dưới một chút được không? Anh có vài lời muốn nói với em” Lý Đại Đông trầm ngâm một chút rồi nói.

“Một mình?” Lâm Chỉ Vận ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh, nhỏ giọng nói : “Đại Đông ca có chuyện muốn nói với em, muốn em xuống...”

“Một mình?” Dương Minh trầm mặc một hồi, tuy rằng, hắn tương đối yên tâm về thái độ làm người của Lý Đại Đông, bằng không cũng sẽ không kêu hắn đến công ty làm việc, chẳng qua, nhìn người không thể nhìn bên ngoài, hắn cũng không cho phép Lâm Chỉ Vận xảy ra chuyện gì, vì thế nói với Triệu Tư Tư : “Trong công ty có phòng khách riêng hay không?”

“Có” Triệu Tư Tư lập tức hiểu ý, liền kêu thư ký nó : “Tiểu Mã, em có biết phòng khách không?”

“Dạ biết, Triệu quản lý!” Tiểu Mã trả lời.

“Được rồi, Chỉ Vận, em đi theo Tiểu Mã đến phòng khách đi, kêu Lý Đại Đông đến đó gặp em!” Dương Minh nói. Ở trong công ty, Dương Minh sẽ không sợ Lý Đại Đông làm ra chuyện gì bất lợi với Lâm Chỉ Vận.

“Dạ” Lâm Chỉ Vận nói xong, liền nói vào trong điện thoại : “Đại Đông ca, vậy anh đến công ty đi, em gặp anh ở phòng khách”

“Được, vậy em chờ anh, anh lập tức đến ngay” Lý Đại Đông nói xong, liền đón một chiếc xe taxi, chạy đến công ty của Dương Minh.

Vốn, Lý Đại Đông bình thường không đón xe, nhưng chuyện lần này rất khần cấp, cho nên liền tiêu tiền một lần.

Dương Minh thì không nghĩ nhiều như vậy, dù sao trong công ty có rất nhiều bảo an, tình huống ở trong phòng khách, cũng có thể theo dõi trong phòng bảo an, chắc là Lý Đại Đông cũng sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc đâu.

Sau khi Lâm Chỉ Vận rời đi, Dương Minh tiếp tục nói với Triệu Tư Tư : “Chú Trương biết chuyện Trương Tân bị đánh chưa?”

“Trương Tân không cho mình nói...Chú Trương vẫn chưa biết” Triệu Tư Tư thở dài nói : “Hắn không cho nói, mình cũng không thể đi nói lung tung được!” “Được rồi, nếu Trương Tân không muốn để chú Trương lo, thì thôi” Dương Minh nói : “Chẳng qua, chuyện này phải cẩn thận một chút, bảo an trong công ty phải bảo vệ nơi này hai mươi bốn giờ”

“Ừ, lúc này đã an toàn hơn rất nhiều, lúc đầu nhân viên đến đây làm cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy nhiều bảo an như vậy,cũng trở nên an tâm hơn” Triệu Tư Tư nói.

“Tư Tư, tuy rằng bây giờ vẫn chưa điều tra ra là ai làm, chẳng qua, bạn yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã đánh Trương Tân bị thương!” Dương Minh nói như đinh đóng cột.

“Mình biết, bạn sẽ ra mặt giùm Trương Tâm, chẳng qua, nếu thật sự không tìm được thì bỏ qua đi, có lẽ là mấy người trong nghề đến quấy rối cũng không chừng...” Triệu Tư Tư lắc đầu nói.

Triệu Tư Tư cũng không biết tin tức mà thôi, người trong nghề? Cho tiền cũng không ai dám đến quậy, nhưng mà, những lời này Dương Minh không nói với Triệu Tư Tư.

Lúc Lý Đại Đông đến, được nhân viên dẫn vào phòng khách, Lâm Chỉ Vận đã chờ ở bên trong.

Phòng khách được ngăn cách bằng một tấm kính lớn, tuy rằng bên ngoài không nghe thấy bên trong nói gì, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, nếu mà Lý Đại Đông dám làm ra chuyện gì bất lợi với Lâm Chỉ Vận, thì bảo an bên ngoài sẽ vọt vào ngay lập tức.

“Đại Đông ca, có chuyện gì mà gấp quá vậy?” Lâm Chỉ Vận kì quái nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của Lý Đại Đông.

“Chỉ Vận, em có hiểu Dương Minh hay không?” Lý Đại Đông đóng cửa phòng khách lại, ngồi đối diện với Lâm Chỉ Vận, đi thẳng vào vấn đề.

Chương 705 : Sự thật bị thay đổi.

Dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn:sưu tầm

“Hiểu?” Lý Đại Đông ngạc nhiên : “Đại Đông ca, anh đang nói gì vậy?”

“Ý của anh là, em có biết thái độ làm người của Dương Minh hay không? Bình thường hắn hay tiếp xúc với ai...” Lý Đại Đông ám chỉ.

“Hiểu... hắn là bạn trai của em, sao em lại không biết được” Lâm Chỉ Vận tuy rằng cảm thấy kì quái, nhưng mà vẫn trả lời.

“Vậy em có biết, Dương Minh bên ngoài còn có bạn gái khác không?” Lý Đại Đông liếc nhìn bảo an bên ngoài, tuy rằng biết rõ bọn họ sẽ không nghe được, nhưng vẫn nhỏ giọng nói.

“Em...” Trong lòng Lâm Chỉ Vận cả kinh, hay là Lý Đại Đông đã biết? Sắc mặt Lâm Chỉ Vận nhất thời trở nên tái nhợt, nàng không biết trả lời câu hỏi của Lý Đại Đông thế nào.

Bây giờ, quan hệ của nàng và Dương Minh quả thật rất tuyệt vời, làm bạn trai bạn gái giả, nhưng cũng không khác gì bạn gái chính thức cả, ít nhất là Lâm Chỉ Vận cũng có cảm giác như thế, nam nữ trong lúc yêu nhau điên cuồng, đại khái là có cảm giác như vậy sao?

Có đôi khi, Lâm Chỉ Vận cũng lâm vào mê mang, chẳng qua, phần lớn mọi chuyện nàng đều giả ngu, không nghĩ đến tương lai của hai người, mà trên thực tế, nàng cũng không muốn suy nghĩ.

Mẹ là một người rất bảo thủ, theo quan điểm của mẹ, con gái nên có một chổ dựa cả đời, mà quan hệ của mình và Dương Minh, mẹ cũng tán thành vô cùng, chẳng qua, nếu thật sự chia tay với Dương Minh, mẹ phỏng chừng là không chấp nhận nỗi.

Mà trong lòng Lâm Chỉ Vận rất rõ ràng, lần đầu tiên của mình đã cho Dương Minh, trong tiềm thức, nàng vẫn luôn hy vọng sẽ tiếp tục với Dương Minh như thế này, cho đến vĩnh viễn.

Chẳng qua, sự thật luôn có sự chênh lệch so với suy tưởng, khi Lâm Chỉ Vận biết được tin Trần Mộng Nghiên đã biết sự tồn tại của nàng từ miệng của Dương Minh, Lâm Chỉ Vận liền sinh ra cảm giác nguy hiểm, thậm chí là cảm giác chịu tội.

Cho đến bây giờ, Lâm Chỉ Vận vẫn chưa từng nghĩ rằng sẽ độc chiếm lấy Dương Minh, nếu như có suy nghĩ này, thì trước kia đã dùng chuyện này uy hiếp Dương Minh rồi, tình huống bây giờ đã làm cho nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Như mà, Lâm Chỉ Vận cũng biết, thỏa mãn bây giờ, cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Bắt Dương Minh làm bạn trai giả với mình cả đời sao? Cho dù Dương Minh đồng ý, thì Trần Mộng Nghiên có đồng ý hay không?

Nàng luôn luôn nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần đừng thích Dương Minh, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện ra Dương Minh đã ở trong tâm trí của mình, chiếm một vị trí rất lớn.

Những lời này cũng không thể nói với Lý Đại Đông, tuy rằng Lâm Chỉ Vận đã xem Lý Đại Đông là anh trai của mình, chẳng qua, chuyện này thuộc loại riêng tư của mình, đừng nói là hắn, ngay cả cha mẹ cũng không thể nói được!

Lâm Chỉ Vận không có khả năng giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Lý Đại Đông nghe, bắng không, Lý Đại Đông sẽ tiếp tục hỏi tiếp hỏi tiếp, sau trung học em đã làm gì? Bạn trai của em từ đâu mà có? Lần đầu tiên cho ai?

Lâm Chỉ Vận không có cách trả lời, nàng cũng không thể nói sự thật ra, không biết làm sao, bây giờ Lâm Chỉ Vận rất muốn bảo vệ hình tượng của Dương Minh, không muốn để cho người khác biết giữa hai người có một chuyện không thoải mái ấy.

“Chỉ Vận? Em làm sao thế?” Thấy Lâm Chỉ Vận có biểu tình mờ mịt, Lý Đại Đông nghĩ rằng tin tức của mình làm cho nàng chấn động, vội vàng nói : “Chỉ Vận, anh cũng vừa mới biết, em họ của em chính là bạn học thời trung học của Dương Minh, quan hệ vô cùng tốt, mà Dương Minh, trừ em ra, ở bên ngoài còn có một người bạn gái, tên là Trần Mộng Nghiên!”

“Em... em biết...” Lâm Chỉ Vận bị Lý Đại Đông nói, làm cho không biết phải làm sao, chỉ đành đáp cho qua.

“Cái gì? Em cũng biết?” Lý Đại Đông kinh ngạc nhìn Lâm Chỉ Vận : “Chỉ Vận, em đang nói cái gì vậy? Em rốt cục có hiểu anh đang nói gì không?”

“...” Lâm Chỉ Vận không biết nên trả lời Lý Đại Đông thế nào, chuyện phức tạp bên trong này cũng chỉ có nàng mới hiểu được.

“Chỉ Vận, nói chuyện đi” Lý Đại Đông vội la lên.

“Đại Đông ca, chuyện này, về sau anh đừng xen vào nữa... em... em, có một số việc, em cũng không thể nói...” Lâm Chỉ Vận chua sót nói : “Anh đừng ép em được không....”

“Chỉ Vận, sao em lại hồ đồ như vậy? Em... em kêu anh nên làm thế nào bây giờ, em làm anh tức chết...” Lý Đại Đông xanh mặt nói : “Có phải là do hắn nắm được nhược điểm của em, áp chế em hay không?”

Lý Đại Đông nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lâm Chỉ Vận, trong lòng nhảy dựng lên, bây giờ, trên mạng có đủ các bài viết nói về những vụ việc như vậy, hay là Dương Minh đã quay lén hoặc chụp hình lại, rồi dùng mấy cái đó để uy hiếp Lâm Chỉ Vận?

Cũng không trách được Lý Đại Đông có trí tưởng tượng phong phú, vì loại chuyện này không phải không có, mà ngược lại là còn rất nhiều.

Muốn nói nhược điểm, thì phải nói là Lâm Chỉ Vận nắm nhược điểm của Dương Minh mới đúng, chẳng qua, Lâm Chỉ Vận không muốn uy hiếp Dương Minh mà thôi, lắc đầu nói : “Đại Đông ca, anh đừng đoán, không phải như anh nghĩ đâu...”

“Cái gì mà không phải? Chỉ Vận, em đừng sợ, nếu có chuyện gì, Đại Đông ca sẽ chịu trách nhiệm giúp em!” Lý Đại Đông nghiêm mặt nói : “Chúng ta sẽ đi kiện hắn...”

“Kiện cái gì...” Lâm Chỉ Vận cắn môi, quanh co nửa ngày mới nói : “Em... em là nhỏ... anh... anh hiểu không?”

“Nhỏ?” Lý Đại Đông sửng sốt, lập tức hiểu được lời của Lâm Chỉ Vận. Ý của nàng là, nàng mới thật sự là người thứ ba, là vợ bé của Dương Minh, hoặc là tình nhân...

Điều này làm cho Lý Đại Đông cảm thấy khó hiểu! Mở to hai mắt ra, ngơ ngác nhìn Lâm Chỉ Vận! Từ nhỏ Lâm Chỉ Vận đã là một cô gái ngoan ngoãn học giỏi danh phẩm lại tốt, cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm chuyện gì khác người. Hơn nữa, tuy rằng tính cách nhu nhược, nhưng nguyên tắc làm người rất mạnh, không thể làm ra chuyện gì vi phạm nguyên tắc được!

“Chỉ Vận... em... tại sao em lại trở nên như thế này?” Lý Đại Đông vừa sợ vừa giận, tức đến run lên cả người.

Lâm Chỉ Vận thấy bộ dáng của Lý Đại Đông, biết rằng, nếu hôm nay không nói cho hắn biết, thì hắn khẳng định sẽ không bỏ qua, thậm chí có thể đi nói cho cha mẹ biết, nếu như vậy thì mọi chuyện sẽ rất ầm ĩ!

Vì thế, suy nghĩ nửa ngày, cuồi cùng thở dài nói : “Lúc đó... cha của em bị tai nạn, cần phải mổ gấp, những người có thể mượn, em và mẹ đã đến mượn rồi, chẳng qua, ai cũng không có, mà nếu không có tiền thì sẽ không thể phẫu thuật được... không còn cách nào, em là con gái, thì có cái gì đề bán?”

“Cùng đường, em chỉ có thể bán đứng bản thân... em đi đến cửa một quán rượu, muốn tìm một người khách, bán lầu đầu tiên của mình...”

“Chỉ Vận, tại sao em phải làm vậy? Không phải anh đã nói rồi sao, anh đi dạy kèm, nhất định có thể kiếm đủ tiền phẫu thuật mà!” Thần sắc của Lý Đại Đông kích động, hét lên.

“Dạy kèm....” Lâm Chỉ Vận cười tự giễu nói : “Em cũng đã từng dạy kèm, một thám, có thể kiếm được mấy trăm là tốt lắm rồi, hơn nữa, tiền phẫu thuật đến ba ngàn đồng, phải đợi đến khi nào? Nhưng mà, phẫu thuật không thể đợi được...”

Lý Đại Đông im lặng, thấy Lâm Chỉ Vận nói rất đúng. Đúng vậy, phẫu thuật có thể đợi được sao?

“Người lấy đi lần đầu tiên của em, chính là Dương Minh...” Lâm Chỉ Vận hàm hồ nói, vì nàng không biết nói dối, mà chuyện khúc mắc ấy nàng không thể nói ra, chỉ có thể đại loại qua loa kể lại.

“Anh hiểu rồi...” Lý Đại Đông cúi đầu, vẻ đau khổ trên mặt không lời nào nói được, sau một hồi mới lên tiếng : “Nhưng mà, cái này cũng không có nghĩa gì, anh hiểu được tâm tình của em lúc đó... em cũng không nợ hắn cái gì, em có thể rời hắn đi! Hơn nữa... hơn nữa, anh cũng không vì vậy mà ghét bỏ em..”

Lý Đại Đông nói thật, quả thật, Lâm Chỉ Vận là bị cuốc sống bức bách, cho nên mới làm ra loại chuyện này, Lý Đại Đông hoàn toàn chấp nhận chuyện này được!

“Haha...” Lâm Chỉ Vận cười lên, nói : “Cảm ơn anh, Đại Đông ca, em đã nói rồi, giữa hai ta, chỉ có thể là quan hệ anh em thôi...”

“Anh... anh chỉ là ...” Lý Đại Đông xấu hổ nói : “Anh muốn nói là, trong thời đại này, con gái có còn cái đó không... cũng không còn quan trọng nữa rồi”

“Em đến với Dương Minh... là bởi vì... em không muốn rời đi... Lâm Chỉ Vận nói ra những lời này, cũng cả kinh! Phần tình cảm nằm sâu trong đáy lòng, rốt cục cũng lòi ra trên mặt : “Em... em thích hắn!”

“Nhưng mà... em làm vậy, chẳng phải là... haizzz, em làm vậy cũng phải nói cho anh biết chứ...” Lý Đại Đông thở dài, nhìn Lâm Chỉ Vận nói : “Vậy em đã suy nghĩ cho tương lai chưa?”

“Đi một bước, tính một bước vậy...” Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói.

“Chú Lâm và dì Trầm có biết không?” Lý Đại Đông im lặng một hồi lại hỏi.

“Không biết... em không muốn cho hai người biết...” Lâm Chỉ Vận lại lắc đầu : “Hai người ấy chỉ biết rằng, Dương Minh là bạn trai của em, quen biết sau khi học xong trung học...”

“Em không hối hận?” Dương Minh ngẩng đầu lên, cuối cùng vẫn hỏi.

“Không!” Lâm Chỉ Vận kiên định nói, từ lúc tha thứ cho hành động của Dương Minh, vốn đã không còn hối hận.

Thấy Lâm Chỉ Vận kiên quyết như thế, Lý Đại Đông cũng không thể nói gì, con gái khi yêu, luôn quên cả chính mình, như thiêu thân lao vào trong lửa, cũng không phải là một câu nói suông.

Biết nói gì cũng đã không còn tác dụng, Lý Đại Đông cũng bất đắc dĩ thở dài.

“Đại Đông ca, chuyện này, anh có thể giữ bí mật giùm em được không? Đừng nói cho cha mẹ em biết... cũng đừng nói cho ai khác biết...” Lâm Chỉ Vận cầu khẩn Lý Đại Đông.

“Anh.. được rồi... tùy em thôi!” Lý Đại Đông không đành lòng nói.

“Cảm ơn anh, Đại Đông ca!” Lâm Chỉ Vận cười ngọt ngào nói : “Cũng không nên nói với Dương Minh, được không?”

“Anh biết” Lý Đại Đông gật đầu.

“Đến công ty làm nhé?” Lâm Chỉ Vận liền thay đổi đề tài.

“Được rồi...” Lý Đại Đông nói : “Anh đến hỗ trợ cho em, nếu Dương Minh dám đối xử với em không tốt, anh sẽ không tha cho hắn!”

“Haha... vậy đi, em về trước...” Trên mặt Lâm Chỉ Vận tuy rằng vui vẻ, nhưng trong lòng đang rất khó chịu, những lời vừa rồi chỉ nói riêng với Lý Đại Đông mà thôi, chứ tình huống chân thật thì còn phức tạp hơn như vậy rất nhiều!

Lâm Chỉ Vận cũng không biết, quan hệ của mình và Dương Minh sẽ duy trì được bao lâu, có nên đem chuyện này nói cho Dương Minh biế thay không? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, liền bị Lâm Chỉ Vận dập tắt.

Loại chuyện uy hiếp người khác như vậy, Lâm Chỉ Vận tuyệt đối không làm. Nhanh chóng trở về văn phòng ttt, Dương Minh cũng đã nói chuyện xong với ttt, đang chuẩn bị đi tìm Lâm Chỉ Vận!

“Chỉ Vận, em nói xong chưa?” Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận, cười hỏi.

“Dạ, Đại Đông ca đồng ý đến công ty làm” Lâm Chỉ Vận cũng không nhắc lại chuyện ấy, mà chỉ nói rằng Lý Đại Đông sẽ đến công ty làm việc thôi.

“Thì ra anh ấy đã nghĩ thông suốt, vậy thì tốt lắm, thế thì chuẩn bị khi nào đến?” Dương Minh hỏi.

“Hai ngày nữa...” Hôm nay, tâm tình của Lý Đại Đông không tốt, nên đã về trước, chẳng qua, cũng không có vấn đề, hai ngày nữa đến làm cũng không sao.

“Được rồi, Tư Tư, chuyện này bạn phụ trách thu xếp đi, cứ làm y như việc chúng ta vừa nói, để cho hắn phụ trách quản lý nhân sự và kỷ luật” Dương Minh nói.

“Ừ” ttt gật đầu nói.

“Cùng đi ăn cơm?” Dương Minh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm chiều rồi.

“Không được, mình phải đến bệnh viện đưa cơm cho Trương Tân” ttt cười, lắc đầu nói.

“Được rồi, vậy đi gặp Trương Tân đi” Dương Minh nói xong, đứng dậy : “Chúng tôi đi trước”

Cùng Lâm Chỉ Vận đi ra khỏi công ty, Dương Minh mới hỏi : “Lý Đại Đông tìm em, chỉ nói chuyện đi làm cho công ty?”

“Dạ...” Lâm Chỉ Vận giật mình, lắp bắp nói.

“Không còn cái khác/” Dương Minh nhìn bộ dáng của Lâm Chỉ Vận, cũng biết nàng không nói thật.

“Không, không có!” Lâm Chỉ Vận vội vàng lắc đầu.

Dương Minh cười cười, không hỏi nữa. Mỗi người đều phải có quyền riêng tư, Dương Minh cũng không phải là bát quát đại vương, không cần phải hỏi kỹ càn như vậy.

“Đi đâu?” Dương Minh hỏi.

“Anh... không đi gặp bạn gái anh sao?” Lâm Chỉ Vận cẩn thận hỏi.

“Không phải anh đang đi với bạn gái của mình sao?” Dương Minh tỏ vẻ không hiểu, giơ tay ôm lấy cái eo của Lâm Chỉ Vận.

“Em... em đang nói Trần Mộng Nghiên...” Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ nói.

“À, em nói nàng à?” Dương Minh cười nói : “Ngày hôm qua anh đã đi với nàng, hôm nay phải đi với em, vả lại cũng xử lý công việc nữa...”

Có được sự cho phép của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh cũng bắt đầu to gan hơn.

“Cái gì thế...” Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, tim đập đùng đùng, hai chóp mũi đều đã chảy đầy mồ hôi.

“Không có gì, đói bụng chưa? Đi lấp đầy bao tử rồi tính” Dương Minh kéo Lâm Chỉ Vận lên xe.

“Mẹ em hẳn là đã chuẩn bị cơm xong rồi, chúng ta trở về ăn nha?” Lâm Chỉ Vận nói.

“Ơ?” Dương Minh được Lâm Chỉ Vận nhắc nhớ, bây giờ mới nhớ ra, vì thế nói : “Ừ, tay nghề của dì Trầm rất tốt!”

Không biết là vì sao, Lâm Chỉ Vận hôm nay đặc biệt dễ dàng đỏ mặt, có lẽ bởi vì đã nói thẳng hết tâm sự với Lý Đại Đông, mặc dù chưa nói với Dương Minh, nhưng mà thật ra đã đặt hết tâm tư lên người của Dương Minh...

Lần trước chia tay từ bãi giữ xe của Thiên Thượng Nhân Gian, hai ngày nay Dương Minh đã chưa liên hệ với Thư Nhã, người phục trách của công ty giải trí Danh Dương đã lương thượng xong với bên Thư Nhã, chuyện này không cần Dương Minh nhún tay vào.

Huống chi, hai ngày nay Dương Minh cũng thật sự rất bận, sáng sớm, chổ trang trí biệt thự gọi đến, có một phòng ngủ có vấn đề, cần Dương Minh đến tự quyết định.

Trang trí là công việc vất vả nhất, tuy rằng đã đem ý tưởng của mình nói cho bên công ty trang trí nghe, nhưng có nhiều chi tiết không hiểu thì bên công ty vẫn phải gọi điện đến cho hắn, để hắn tự mình xác nhận.

Thật ra điều này cũng không thể trách công ty trang trí được, dù sao làm việc trong ngành này, cho dù người trang trí cảm thấy hài lòng, thì chủ nhân của căn nhà vẫn chưa chắc là đã nghĩ như vậy. Vì thế, để tránh phiền toái không cần thiết, bọn họ sẽ phải gọi điện cho chủ nhân để thương thảo.

Chuyện này, Dương Minh cũng không có biện pháp, sáng sớm phải lái xe đến biệt thự, muốn chạy vào bên trong sân biệt thự luôn, nhưng không ngờ, ngoài cổng lớn của khu biệt thự đã bị một đống gỗ lớn chặn đường.

Dương Minh nhíu nhíu mày, mấy người này cũng thật là, tuy rằng mỗi ngày đều có người đến lấy rác, nhưng mà, cũng không thể vứt rác trước cửa nhà mình thế chứ?

Vừa định lấy điện thoại gọi cho người bên trong, thì lại bỏ điện thoại xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, mấy người này bị mình thúc giục phải làm cho nhanh, làm gì có thời gian để bận tâm đến mấy chi tiết nhỏ này.

Hơn nữa, mấy thứ này cũng là thứ phế thải, không thể yêu cầu để ở một vị trí cụ thể được.

Thấy đống gỗ phế liệu này cũng không nhìu, vì thế Dương Minh dừng xe gần đó, tự mình xuống dọn đống rác này, sợ dơ đồ, nên Dương Minh liền mở cốp xe ra, lấy cái áo khoát công nhân của Hầu Chấn Hám khoát lên người.

Vừa mới dọn được một nửa, đã thấy Lý Nhất Tầm ôm một bó hoa hồng chạy đến, nhìn thấy Dương Minh, rõ ràng là sửng sốt, lại thấy trang phục mà Dương Minh đang mặc, liền nghĩ rằng Dương Minh đang làm việc, vì thế nói : “Cậu đang làm việc ở đây?”

Dương Minh cười khổ, nhìn nhìn bộ đồ trên người, cũng khó trách Lý Nhất Tầm hiểu lầm, chẳng qua, Dương Minh cũng không tính là quen thuộc với Lý Nhất Tầm, cũng không cần phải giải thích với hắn, Càng giải thích, thì ngược lại ra vẻ đang che dấu cái gì đó, vì thế cứ đơn giản hàm hồ một tiếng.

“Không phải chứ, sống khổ thế này, trong nhà Trần Mộng Nghiên cũng có quan hệ mà, tùy tiện tìm cho cậu một công việc không được sao?” Lý Nhất Tầm nói : “Nếu cậu không muốn nhờ con gái, thì cứ nói với tôi, bạn bè với nhau thì có gì mà mất mặt, tôi tìm công việc cho cậu!”

Dương Minh cười cười, nói : “Không cần, cái này cũng được rồi, cậu có chuyện gì thì cứ đi làm đi!”

“Tôi có chuyện gì? Haizzz!” Lý Nhất Tầm thở dài nói : “Ngày nào mà tôi chẳng đến đây một lần?Ngay cả điện thoại của tôi, người ta cũng không thèm nghe, hoa hôm nay, xem ra mua cũng uổng phí!”

“Điện thoại không nghe, mua hoa thì phí? Cậu đang nói cái gì?” Dương Minh nghe không hiểu gì hết.

“Vương Tiếu Yên, cũng mua một căn biệt thự không này!” Lý Nhất Tầm giận dữ nói : “Mẹ nó, bây giờ tôi rốt cục đã biết, vì sao tôi vay tiền của nàng, nàng cũng không tìm tôi đòi, thì ra nhà nàng không thiếu tiền!”

Dương Minh sửng sốt, Vương Tiếu Yên cũng mua biệt thự không này?

Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Dương Minh, Lý Nhất Tầm lắc đầu, sau đó nói: “Trong đó, chính là căn biệt thự nàng mới mua...”

“Đã vào ở?” Dương Minh ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, đã ở được mấy ngày” Lý Nhất Tầm gật đầu nói.

Dương Minh vỗ ót cái bốp, thầm nghĩ, xem ra mình đã hiểu lầm những người của đội trang trí rồi, biệt thự bên cạnh cũng có người mua! Nhưng mà không ngờ rằng, hàng xớm mới này lại là Vương Tiếu Yên.

“Vậy cậu tiếp tục cố gắng đi!” Dương Minh sợ hắn quấn quít lấy mình, kêu mình tiếp tục dạy hắn bí quyết tán gái, nói cho qua một câu, rồi tiếp tục dọn phế liệu.

“Haizzz!” Lý Nhất Tầm bỗng nhiên nhớ ra một chuyện gì đó, đột nhiên vỗ vào bả vai của Dương Minh, nhất thời hét lớn : “A... mẹ nó... đau chết mất...”

Dương Minh cố nén cười, thầm nghĩ, người này giật mình một cái kiểu này không đau chết hơi phí.

Thì ra, trong tay của Dương Minh đang ôm một tấm ván gỗ, bị Lý Nhất Tầm vỗ bả vai một cái, Dương Minh liền thuận tay buông tấm gỗ ra, tấm ván gỗ rớt ngay chân của Lý Nhất Tầm, làm hắn đau đến mức muốn nhảy dựng lên.

“A? Xin lỗi... cậu xem... cậu vỗ tôi, làm tôi hoảng sợ...” Dương Minh lắc đầu.

“Không liên quan đến cậu... haizzz, thật là xui xẻo...” Lý Nhất Tâm đau đến nhếch môi, nói : “Giúp tôi một chuyện được không?”

Chương 707: Hiểu lầm tặng hoa.

Dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm

“Làm cái gì?” Dương Minh nhìn thoáng qua Lý Nhất Tầm, hỏi.

“Cậu và Yên Yên không phải là quen biết sao?” Lý Nhất Tầm hỏi.

“Khoan đã...” Không đợi Lý Nhất Tầm nói xong, Dương Minh liền phất tay nói : “Yên Yên là ai?” Dương Minh nghe không rõ cách xưng hô thân thiết này, nghe giống như là Nghiên Nghiên vậy, giống như đang nói Trần Mộng Nghiên á.

“Chính là Vương Tiếu Yên đó...” Lý Nhất Tầm ngượng ngùng nói.

“À, biết thì có biết, sao thế?”

“Như vậy à, được rồi, cậu đưa giúp tôi những bông hoa này cho Vương Tiếu Yên nha!” Lý Nhất Tầm nhét bó hoa vào trong tay của Dương Minh, sau đó nói.

“Tôi đưa?” Dương Minh nhíu mày, loại chuyện đi tặng hoa này, còn phải có người làm thay? Huống chi Dương Minh cũng không rãnh giúp Lý Nhất Tầm làm chuyện này.

“Bạn tốt, cầu xin cậu mà! Anh em gặp nạn, cậu không thể không giúp được” lm mở miệng, đã chặn đường lui của Dương Minh, chẳng qua, cái này còn chưa tính, tiểu tử này còn nhét cả bó hoa vào người của Dương Minh, sau đó xoay người chạy, vừa chạy vừa nói : “Giúp nhé, bạn tốt, lần sau nhất định sẽ mời cậu ăn tiệc lớn! Đúng rồi, nhất định phải nói với nàng đó, nói rằng là “anh yêu em, anh rất thật lòng với em, cho anh một cơ hội”, nhớ đó nha...”

Dương Minh há mồm, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được. Chưa từng thấy người nào có da mặt dày như vậy! Thật muốn vứt bó hoa xuống đất rồi đạp cho mấy cái, chợt Dương Minh nhớ lại câu nói của một vị cao nhân nào đó : “Hoa là vô tội” lắc đầu, thầm nghĩ, thôi cứ kệ đi.

Vì thế, ôm hoa, không tình nguyện đi đến căn biệt thự bên cạnh, ấn chuông cửa, qua nửa ngày mới thấy một cô gái xinh đẹp mặc một cái áo da màu đen chạy ra, âm thanh có chút lười biếng hỏi : “Ai thế?”

Dương Minh lắc đầu, Vương Tiếu Yên vẫn còn rất mơ hồ, không sợ người xấu để gõ cửa sao, con gái ở nhà có một mình, sao lại tùy tiện như vậy?

Thấy bộ dáng của Vương Tiếu Yên, hẳn là đang ngủ, chẳng qua, nhìn bộ đồ trên người của nàng, Dương Minh đoán rằng, chắc là sáng sớm đã dậy đi tập thể dục, sau đó về ngủ tiếp.

“Anh là ai? Tặng hoa?” Vương Tiếu Yên còn đang buồn ngủ, không nhận ra Dương Minh, và nàng cũng không nghĩ rằng Dương Minh sẽ mặc cái áo khoát công nhân, ăn mặc giống một người làm công : “Cửa hàng bán hoa nào vậy, phái một người ăn mặc không chỉnh tề đến đưa...”

Dương Minh ngạc nhiên, nghe nàng nói như vậy, liền biết Vương Tiếu Yên đã hiểu lầm, xem hắn trở thành người đưa hoa.

“Không phải.... tôi là hàng xóm của cô...” Dương Minh vội mở miệng giải thích.

“Hàng xóm?” Vương Tiếu Yên nhíu mày : “Anh chính là hàng xóm của tôi? Là cái nhà mà suốt ngày đập đùng đùng đó hả?Làm hại bổn tiểu thư tối nào cũng không ngủ ngon giấc”

“Tôi...” Dương Minh thầm chửi mắng mười tám đời tổ tông của Lý Nhất Tầm, đã biết khổ rồi, sao còn đẩy qua cho mình! Rồi hắn cũng lười giải thích, thấy Vương Tiếu Yên vẫn chưa nhận ra mình, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi! Vì thế nói nhanh : “Người tặng hoa cho cô nói rằng “Anh yêu em, anh thật lòng với em, cho anh một cơ hội đi”, vậy đó...”

Dương Minh nói xong, cố ý cúi đầu, nếu Vương Tiếu Yên đã không nhận ra hắn, thì hắn cũng không muốn phức tạp.

Vương Tiếu Yên đang mơ màng, cho nên cũng chẳng nghe được cái dòng “Người tặng hoa cho cô nói rằng”, mà chỉ nghe được có nửa sau, nhất thời bùng nổ! Hàng xóm cái kiểu gì thế này? Nửa đêm đập phá quấy rầy mình nghỉ ngơi không nói, mò đến cửa không phải để xin lỗi mà là để thổ lộ!!!

Vương Tiếu Yên đoạt lấy hoa hồng trong tay của Dương Minh, sau đó đánh lên mặt Dương Minh, bởi vì hai người quá gần, cho nên Dương Minh không kịp trốn tránh, bị đánh lên mặt, hoa hồng rơi rụng xuống đất.

Mẹ kiếp, tự nhiên bị chửi rồi bị đánh! Dương Minh cười khổ, đầu năm nay muốn làm người tốt cũng khổ! Lắc đầu nói : “Haizzz, hoa không có tội...” Nói xong liền xoay người rời đi.

Bất thình lình nghe Vương Tiếu Yên quát : “Dương Minh, cậu đứng lại cho tôi!”

Dương Minh cả kinh, nha đầu này nhận ra mình? Vương Tiếu Yên vốn không chú ý đến Dương Minh, chẳng qua, lúc ném hoa vào mặt Dương Minh, Vương Tiếu Yên liền theo bản năng nhìn vào cái mặt của người này, vừa nhìn, liền nhận ra Dương Minh!

“Trời, bây giờ cô mới nhận ra tôi...” Nếu đã bị người ta nhận ra, Dương Minh cũng không thể đi nữa, xoay người lại, xấu hổ nói.

“Thì ra là cậu!” Vương Tiếu Yên nhíu mày, tức giận nói. Vốn, chuyện của Dương Minh cũng không quan hệ đến nàng nhiều, nhưng bởi vì Triệu Oánh, cho nên không thể không nói vài câu :” Dương Minh, cậu rốt cục có ý gì? Làm phiền tôi nghỉ ngơi, tôi nể mặt chị Oánh, không tính toán với cậu, cậu chạy đến đây đưa hoa cho tôi, là có ý gì? Tôi thật hối tiếc cho chị Oánh vì chị ấy đã để ý một người như cậu!”

“Tôi....” Dương Minh vừa muốn giải thích, thì Vương Tiếu Yên đã xoay người lại, trước khi đóng cửa còn nói một câu làm cho Dương Minh xấu hổ : “Xin lỗi, cậu không phải là loại người tôi thích...”

“Tôi... mẹ kiếp...” Dương Minh cảm thấy mình thật là oan uổng, cái gì thế này? Mới sáng sớm đã bị nghe chửi rồi, thật là...!

Cũng lười giải thích với nàng, vì bây giờ Dương Minh đang quan tâm đến những lời mà Vương Tiếu Yên vừa nói khi nãy. Triệu Oánh... để ý mình? Tuy rằng, Triệu Oánh ở trước mặt mình cũng chưa từng biểu lộ ra cái gì, nhưng mà, Vương Tiếu Yên nói vậy là có ý gì? Hay là... còn có nội tình?

Nghĩ đến đây, Dương Minh bỗng nhiên muốn tìm hiểu về tình hình của Vương Tiếu Yên, chẳng qua, hôm nay không được, cô nàng này đang hiểu lầm mình!

Được rồi, dù sao cũng là hàng xóm, chạy thoát hòa thượng thì cũng không chạy khỏi miếu. Hôm nào tìm một cơ hội bồi tội, Dương Minh nhìn thoáng qua những bông hoa dưới đất,nhún vai xoay người rời đi.

Nhìn thoáng qua đống gỗ trước cửa biệt thự của mình, Dương Minh cũng lười dọn dẹp luôn, trực tiếp đi vào trong...

Ở cách đó không xa, Lý Nhất Tầm thật ra vẫn chưa đi, mà vẫn chú ý đến động tĩnh bên này, hắn không nghe Dương Minh nói cái gì, nhưng có thể thấy, khi hắn thấy Dương Minh bị Vương Tiếu Yên ném hoa vào mặt, âm thầm kinh hãi, may mà mình không đi, đã nhờ một người có quen nàng đưa hoa giùm, mà còn bị như vậy, nếu mà là mình thì không biết sẽ như thế nào...

Nghĩ đến đây, Lý Nhất Tầm không rét mà run. Chẳng qua, hành động của Dương Minh đã làm Lý Nhất Tầm nảy sinh suy nghĩ! Mình không đến tặng hoa, nhưng có thể yêu cầu cửa hàng bán hoa đến tặng! Như vậy cũng không cần ngày nào cũng phải đến đây cả!

Về phần những người đến tặng hoa, cũng không sao cả, phần thưởng chỉ dành cho kẻ chiến thắng mà thôi. Lý Nhất Tầm không tin, mình bỏ ra nhiều tiền thì còn sợ không ai đến nhận việc này sao?

Vào biệt thự của mình, Dương Minh tìm đốc công, đưa cho ông ta một điếu thuốc, sau đó hỏi : “ Mấy bữa nay, buổi tối có làm ảnh hưởng đến hàng xóm không?”

“A? Ông chủ, có phải là hàng xóm kiện ông không?” Đốc công sửng sốt, hỏi.

“Ừ, mọi người nhỏ tiếng một chút, hàng xóm không muốn nghe” Dương Minh nhìn biểu tình của đốc công, chỉ biết là có nói cũng vô ích, bọn họ vì muốn hoàn thành sớm công trình, khẳng định là đã không hề để ý đến việc nghỉ ngơi của hàng xóm.

“Haizzz, tôi cũng đã chú ý rồi, chỉ là, làm việc này, không có khả năng không làm ồn được!” Đốc công khó xử nói : “Ông chủ, hay là ông qua nói chuyện với nàng đi?”

“Được rồi!” Dương Minh phất tay, biết có nói cũng vô ích, vì thế nói : “Lần sau chú ý một chút thôi, còn tôi sẽ cố gắng phối hợp. Đúng rồi, ông tìm tôi có chuyện gì?”

“Là như vậy, lần trước Trần tiểu thư có nói, có một phòng ngủ không được dùng sơn pha loãng, nhưng mà, ông chủ, ông cũng biết, sơn pha loãng bây giờ đều có thành phần hóa học, làm sao mà làm đúng yêu cầu được?” Đốc công giải thích.

“Như vậy...” Dương Minh biết căn phòng mà Trần Mộng Nghiên muốn xây đó chính là phòng ngủ của Chu Giai Giai, vì muốn tạo một hoàn cảnh tĩnh dưỡng tốt nhất cho Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên đã đề nghị bên thi công không được dùng nước sơn pha loãng. “Vậy, có thể dùng bột trét tường được không?”

“Được thì được, nhưng mà sẽ không giống như yêu cầu của Trần tiểu thư đâu...” Đốc công nói đúng, bởi vì căn phòng này xây cho Chu Giai Giai, vì để cho Chu Giai Giai thích ứng được với hoàn cảnh, sau khi Trần Mộng Nghiên thương lượng với Dương Minh xong, quyết định sẽ làm phục chế lại căn phòng ngủ của nàng.

“Cố gắng đừng dùng đi, khác một chút cũng không sao đâu” Dương Minh nghĩ nghĩ rồi nói : “Nếu thật sự không được, thì mọi người cứ làm, sau đó dán giấy gỗ để hấp thu chất độc cũng được”

“Được rồi, để tôi nghiên cứu lại đã!” Đốc công nói : “Còn nữa, vấn đề của phòng tắm, ông chủ, ông lại đây nhìn xem, như thế này được không?”

Dương Minh đi theo đốc công vào phòng tắm, sau đó lại vào phòng bếp, tuy rằng chỉ là các vấn đề nhỏ, nhưng cũng kéo dài thời gian đến buổi trưa luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro