Chương 4. Bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hôi của thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi tanh của máu. Rồi lại cộng thêm tiếng khóc thảm thiết của Suzu hòa lẫn vào tiếng còi cứu thương. Mọi thứ hỗn tạp vô cùng khiến con người ta cảm thấy thật khó thở. Suzu cứ như người điên liên tục bám lấy Jennie, bấm mạnh tay vào da thịt khiến cô cảm thấy đau rát. Suzu khóc đến lạc giọng, có khi gần như sắp ngất đi. Khi lại thờ thẫn như người mất hồn. Miệng không ngừng lẩm bẩm

- Jennie, mình giết cô ấy, mình giết cô ấy rồi....

Bên kia hàng ghế, Ji Huyn cũng không thua kém gì Suzu. Anh không khóc thành tiếng, không kêu ca vật vã. Nhưng cứ cách năm phút là anh lại lấy hai tay vùi mạnh lên đầu, lúc thì đấm từng phát mạnh vào tường, lúc thì cúi mặt trầm ngâm nói không nên lời. Tận sâu trong ánh mắt anh hằn lên tia ân hận và đau đớn tột cùng. Hai tay anh run lên bần bật từng hồi một, Jisoo nếu thật có mệnh hệ gì. Anh cũng không còn thiết sống nữa.

Jennie bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹt thở. Cô không hiểu sao chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi lại có thể xảy ra một chuyện kinh hoàng như thế. Nhìn những vết hôn ám muội in hằn nổi bật trên cổ Suzu. Rồi những vết bầm ngang dọc nơi cổ tay. Cô quả thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa ba người bọn họ. Bất giác cô không biết phải mở miệng an ủi Suzu như thế nào. Chỉ biết ôm chặt cô ấy vào lòng, mặc sức cho cô ấy cào cấu, bấm chặt.

Hơn ba giờ đồng hồ cánh cửa cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Các vị bác sĩ trong chiếc áo xanh nhạt bước ra. Cả ba không hẹn mà cùng một lúc đứng bật dậy chạy nhanh về phía đó. Vị bác sĩ đứng tuổi nhất trong số lên tiếng nói một tràn với Suzu. Jennie đứng kế bên, cô chăm chú lắng nghe và cũng âm thầm hiểu được tình trạng của Jisoo - bị mất máu quá nhiều, đầu chấn thương mạnh cộng thêm khí hậu lúc đó quá lạnh làm não bị một phần đông cứng. Cơ hội bình phục không phải là không có nhưng phải chờ một thời gian khá lâu. Ngoài ra một số vết thương khác có hồi phục hay không còn đợi Jisoo tỉnh dậy mới có thể biết được.

Suzu nghe xong quỵ gối xuống ngay lập tức. Ji Huyn theo quán tính lui lại vài bước rồi thoáng một cái...không còn thấy anh đâu nữa cả. Jennie phải dùng hết sức mới có thể kéo Suzu đứng lên, bước từng bước nặng nhọc đến chỗ Jisoo đang nằm. Khi cả hai người bọn họ vừa nhìn thấy Jisoo thì ngay lập tức Jennie quay mặt sang chỗ khác. Trong trí nhớ của cô, Jisoo có khuôn mặt đẹp tựa tạc tượng. Cô ấy có một phong thái vô cùng thu hút ánh nhìn, nước da trắng ngần, chiếc sóng mũi cao vút, đôi môi trái tim đỏ mọng thỉnh thoảng hơi mím chặt mang vẽ đầy khiêu khích không kém phần gợi cảm. Nhưng người hiện tại nằm trên chiếc giường kia bây giờ lại chằn chịt các vết khâu, sưng tấy và bầm tím. Cả người bị các băng quấn màu trắng đục vây kín, nằm im một tư thế...bất động và vô hồn.

Suzu không cầm được cảm xúc, chỉ mới sáng nay khi ra khỏi nhà Jisoo còn tươi cười nói với cô sẽ hoàn thành bức tranh sơn dầu cô thích nhất tạo cho cô một sự bất ngờ. Trước khi đi Jisoo còn không quên một cái hôn đầy triều mến trên trán cô. Jisoo ra đi trong sự lành lạnh, khỏe mạnh.

- Soo! Chị sao thế này? Soo à...

 Tay cô run run đưa về phía Jisoo, đến khi gần như chạm được vào cô ấy rồi thì cánh tay ấy chợt khựng lại và rút về. Cô bưng hai tay che chặt miệng lại để không phải bật ra những tiếng nấc thảm thiết. Cô một lần nữa quỵ gối ngồi bệt xuống nền đất lạnh tanh. Cả người không ngừng run rẩy, không ngừng khóc.

Ji Huyn đi từng bước mạnh mẽ tiến về khu vực xét nghiệm. Tay anh cuộn tròn nắm đấm, đôi mắt hằn lên một tia giận giữ tột cùng. Mở cửa xông thẳng vào, anh đập mạnh hai tay xuống bàn gằng giọng với cô y tá trước mặt.

- Tôi muốn xét nghiệm, tôi muốn biết cái thứ quái quỷ tôi uống phải hôm nay thật chất là cái gì.

Kết quả xét nghiệm không quá lâu đã có. Đúng như Ji Huyn dự đoán, trong người anh quả thật có chất kích dục, mà còn là một loại chất cực kì mạnh khiến cho anh mất tự chủ hoàn toàn như thế. Anh chắc chắn rằng loại thuốc này được bỏ vào ly rượu tối qua anh uống cùng các đối tác trong công ty. Nhưng là ai? Ai trong số họ đã làm việc này? Và mục đích của họ thật ra là gì? Tay anh cuộn tròn bóp méo kết quả xét nghiệm. Dù họ có là ai với mục đích gì, anh thề anh sẽ lôi bằng được họ ra ánh sáng và bắt họ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro