Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Che mặt, là hai cái móng vuốt ướt sũng. Bộ lông dính hết vào người, toàn thân chỉ còn một mẩu, gầy teo có chút đáng thương. Khối màu xám trên đầu cũng đậm lên, dính vào trán, có điểm buồn cười.

Đứng một bên nhìn người đang cởi quần áo, cúi đầu duỗi cánh tay dài, phát ra tiếng xoàn xoạt xoàn xoạt. Một lát sau, một cái áo sơ mi trắng rơi xuống đầu con sói đang ướt sũng, vừa vặn chùm kín nó.

"Ngao ô..."

Nhịn không được phát ra tiếng kêu đáng thương lại tủi thân, Sói tiên sinh thò đầu ra khỏi đống áo, phát ra tiếng cầu xin với người đang mặc mỗi cái quần lót,

"Bác sĩ Tả, tôi còn chưa có tắm xong ni."

Mặc dù nói trước lúc tắm có đóng kỹ cửa lại, cũng đặc biệt giữ nguyên trạng thái sói con, tới lúc con sói vẫn đang cực kỳ hưởng thụ bơi bơi trong bồn, hắn vẫn bị "đột kích".

Cầm chìa khóa quang minh chính đại mở cửa, Tả Bất Lý nheo nheo mắt cười nhìn hắn cứng ngắc dần dần phun bong bóng chìm xuống đáy...... Bị dọa nhanh chóng lôi sói con lên, hậu quả chính là, hiện tại hai người ướt sũng, Tả Bất Lý còn ném thêm một câu,

"Cũng không phải chưa nhìn thấy,"

Cả người lông dính chặt, sói con nhìn qua như con nai con mắt to, lông mi hơi hơi rung lên trông thật đáng yêu, lại hoàn toàn không kiếm được chút đồng tình nào của người kia. (Đại thúc rất biết cách bán manh... *khóe miệng giật giật*)

...... Nên nói thế nào mới đúng ni, là khiến cậu càng thêm hứng thú bắt nạt con sói.

"A, bác sĩ,"

Uể oải rũ đầu xuống, hai tai giật giật, Nhất Chích Lang mới dùng giọng nói khàn khàn của hắn nói,

"Thật, thật xin lỗi......"

Mặc dù nói hắn hiện tại tuyệt không nhớ ra những gì xảy ra lúc ấy, nhưng vẫn nhớ như in bộ dáng đáng sợ của bác sĩ lúc đó – toàn thân đầy vết thương sưng đỏ, cả phòng đều là vết máu cùng mùi tinh dịch.

Nếu chỉ nhìn thôi, cũng đã có thể tưởng tượng ra nó kinh khủng thế nào. Chẳng những trên người không có lấy mảnh vải che thân, nhưng cũng giống như trái tim hắn bị xé toạc. (<~ okaaay...... tui hoàn toàn không hiểu ảnh nói gì cả...)

Cho dù nhờ có tác dụng của nước bọt mà cơ thể Tả Bất Lý không có gì nghiêm trọng, hắn vẫn cảm nhận được hành động bạo ngược của mình ngày đó quá đáng đến mức nào. Chỉ vì ham muốn xác thịt mà làm đau người mình yêu, hình ảnh trong đầu cứ từng lần tái diễn. Hắn xâm phạm người ta, dù cho bản thân ngàn vạn lần là một con chó thối chết tiệt thì việc mình làm cũng là một cái tội. (<~ theo Myn Myn. Tui yêu nàng! *đè ra hôn*)

"......A?"

Hoàn toàn không hiểu ý của hắn, Tả Bất Lý ngượng ngùng đứng dậy.

Nhớ lại hắn lúc ấy có tai cùng đuôi sói xách mình về phòng ngủ, còn giống như con chó nhỏ vung vẩy đuôi liếm mình, cậu tháo kính, trở nên cực thanh tú, mặt nhiễm một tầng đỏ ửng.

Trong trầm mặc quỷ dị, rốt cuộc người đã dính nước lại còn cởi hết quần áo mà hắt xì một cái.

Tả Bất Lý tới lúc này mới nhớ ra, dịch người lấy vòi sen phun nước ấm, đã có người khác đi trước một bước lấy khăn bọc cậu lại. Nghiêng đầu qua chỗ khác, người đàn ông cao lớn đứng sát lưng cậu, tay trái mạnh mẽ giữ cậu, biểu cảm trên mặt có chút ảo não.

"Bác sĩ...... sẽ bị cảm,"

Đại khái bởi vì lúc trước ướt sũng, quần áo Nhất Chích Lang cũng ướt đẫm.

Áo lót đen cùng quần đùi dính sát vào thân mình, lộ ra cơ bụng rắn chắc cùng với nơi nào đó hiện rõ hình dáng đã có phản ứng.

"......"

Bị quấn quá chặt, lại chỉ cảm thấy máu nóng vọt hết lên mặt.

Tả Bất Lý nuốt từng ngụm nước miếng, bắt đầu nhớ lại hồi ức có chút tuyệt diệu nửa đêm hôm đó, sau đó bất giác vuốt ve lên bụng nam nhân, cảm nhận thân thể rắn chắc dưới lòng bàn tay. (O;;O)

Trái tim đập thình thịch, Nhất Chích Lang bất đắc dĩ phát hiện nơi phía dưới lại càng lớn thêm, nhưng hắn hiển nhiên cũng không có đủ năng lực để đẩy con mồi mỹ vị mà hắn đã thèm khát đã lâu kia.

Với tay về phía vòi nước, xoay mở.

Nước ấm phủ lên ướt hai người, Tả Bất Lý dùng tay gạt nước chảy vào trong mắt, đau đớn một chốc. Đang muốn hất đầu, lại phát hiện tay người kia giơ tới, ôn nhu giúp cậu gạt nước.

Người sói cao lớn giữa xấu hổ thẹn thùng, lần này không khác gì hai nam sinh bình thường nhìn mối tình đầu của mình, trừ việc đứng ngẩn người, còn không biết nắm tốt thời cơ.

May mắn, Tả tiên sinh dám yêu dám hận, lại là người rất có tinh thần thực tế.

Thấy người kia chậm chạp không có ý định cúi đầu, cậu chỉ có thể giang hai cánh tay, kéo đầu hắn xuống, sau đó kiếng chân lên.

Phòng tắm hơi nước mù sương, vang lên tiếng bọt nước.

Che đi hai bóng người hôn nhau.

......

"Cho nên ni?"

Thiếu niên đội mũ lưỡi trai cong khóe miệng nói,

"Hai người cứ như vậy mà làm?"

"Làm, làm gì gì đó...... Đừng có nói vậy,"

Bàn ăn nhỏ đáng yêu đối diện, là một người đàn ông dáng người như vận động viên bóng rổ hoàn toàn không chút tương xứng đang ngồi. Nhất Chích Lang sợ hãi nhìn xung quanh, thấy không có ai nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ mới tiếp tục nói,

"Anh là thực sự cùng bác sĩ kết giao!"

"Cái rắm a, còn không phải vì đến thời kỳ động dục,"

Cậu trai nhai nhai kẹo cao su khinh bỉ nhìn ông anh trai vô dụng nhà mình, thở dài day nhẹ huyệt Thái Dương.

"Vậy người kia hiện tại đâu rồi, sao không ở cùng anh?"

"A......"

Nhớ tới lý do, Nhất Chích Lang cả khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười ngây ngô.

"Cái kia, em ấy bị cảm,"

Ngày đó, trong phòng tắm, bọn họ...... Cuối cùng có hơi phóng túng quá mức, làm cho Tả Bất Lý ngày hôm sau chóng mặt hồ hồ, đo nhiệt độ mới phát hiện là bị sốt nhẹ, mũi cũng bị ngạt, cả người mệt mỏi.

"...... Quên đi,"

Thiếu niên hạ giọng nói,

"Tóm lại em sẽ về nói chuyện này lại cho cha mẹ cùng chị hai, anh tự lo lấy thân cho tốt a...... Tốt nhất gần đây đừng trở lại bầy sói cho em!"

Vốn mấy năm nay Nhị Chích Lang tiên sinh (... tui bó tay với tên của cái nhà này) ở trong tộc sói rất hòa đồng vui vẻ, lại bởi vì tin dữ "Anh trai bị con người đè rồi lại còn lập gia đình với hắn" bất hạnh truyền ra, hôm nay đã trở thành trò cười lớn nhất toàn trường.

Tuy nhiên trường bọn họ ngoại trừ người sói còn có rất nhiều yêu tinh quỷ quái, cũng không phải không cho kết hôn dị tộc, nhưng là dị tộc lại còn là loài người...... Lại còn hoàn toàn không có chút điểm nào để áp chế, cho dù thế nào cũng không phải chuyện vẻ vang gì, có thể khiến cả tộc sói gặp phiền phức.

Cho dù có là vì bầu bạn của anh trai, cậu cũng không mong bọn họ sẽ về nhà vào thời điểm này, ít nhất cũng phải qua mùa đi săn rồi nói sau.

Biết rõ tình huống trong tộc, Nhất Chích Lang cũng chỉ đành gật đầu – sau thời kỳ động dục là tới mùa xây dựng gia đình, dự trữ lương thực rồi nuôi dưỡng con cái, cho dù là ai cũng không muốn có người ngoài tới quấy rầy.

"Vậy, cứ thế đi...... Lần sau cũng không biết bao giờ gặp lại,"

Tuy một mực không xem trọng ông anh lớn yếu đuối này, nhưng vẫn có tình anh em. Thân là dũng sĩ trong tộc, Nhị Chích Lang được mọi người coi trọng chỉ thở dài, hơi cảm thông nói,

"Anh là giống đực [lão công] luôn phụ trách chuyện đi săn cùng lương thực a, nghĩ như vậy, thật ra cũng không tính là quá kém ni....... Đúng rồi, ai, anh ta không ngại anh không thể sinh con sao?"

"Gì,"

Nhất Chích Lang mở to hai mắt nhìn, ngụm cà phê vừa uống nháy mắt trở nên đắng chát,

"A, anh, anh còn chưa nói với em ấy ni!"

Làm sao bây giờ!

E

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro