Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tạm biệt với hai người nào đó đột nhiên xuất hiện, thời gian cũng đã là hai, ba giờ chiều.

Vuốt cái bụng rỗng không, Tả tiên sinh đầu lưỡi liếm liếm, chông mong nhìn cơm trưa đã trễ nóng hổi bưng lên. Sói tiên sinh xoa xoa hai tay vào tạp dề ngồi xuống bên cạnh cậu. Bất đắc dĩ nhìn người đang vùi đầu vào ăn trước mắt, thở dài, lấy tay gạt đi hạt cơm dính trên khóe miệng cậu.

"Chuyện của chị......"

Trên thực tế, hắn vẫn cực kỳ áy náy.

Lúc Lăng Độ rơi xuống vách núi gần như sắp chết, là chị cả mang hắn về chữa trị. Sau đó Lăng Độ không mở miệng giải thích, cũng một phần vì nguyên do này. (Ô, thì ra là vậy, đoạn lúc trước Lăng Độ nghĩ được giải thoát thì ra là vậy... Càng làm mình ghét!!! Để Thổ Tả biết Lăng Độ tự vẫn vì mình thì chỉ khóc thôi mới lạ!!! *giơ ngón giữa*)

Tuy nhiên giờ đã thành người một nhà, Nhất Chích Lang trước khi gặp Tả Bất Lý cũng từng nghe thấy chị gái nhắc tới tên cậu, nhưng cũng chỉ là tên cùng nghề nghiệp. Bây giờ nhìn phản ứng hắn mới biết, thì ra chuyện đằng sau còn có như vậy.

Nghĩ tới đây, Nhất Chích Lang lại có chút tức giận.

Cho dù là sau lần hành động liều lĩnh kia của mình, bác sĩ ngốc kia vẫn một mực chưa nói rõ những gì đã trải qua cho hắn.

"A, không sao đâu,"

Tả Bất Lý phất phất chiếc đũa, tỏ vẻ không sao cả,

"Không liên quan đến em,"

"Không...... Xin hãy để ý chút a,"

Lặng im một lát, lại nghe thấy người đàn ông đối diện cậu dùng giọng nói trầm thấp nói như vậy. Kinh ngạc ngẩng đầu, thấy đôi mắt ngập đầy tình cảm sâu sắc, ôn nhu lại thâm tình đang nhìn mình.

"Bác sĩ luôn như vậy, một bộ như là chẳng sao cả." Nhất Chích Lang nhíu chặt mày, "Em......"

Chặt đứt lời tiếp theo hắn định nói, Tả Bất Lý buông đũa xuống.

"A nha, anh nói cái gì ni. Ngốc vừa chứ, thật sự không sao cả."

Cậu cười vuốt vuốt tóc đại dã lang này, cảm giác mềm mại khiến lòng bàn tay run lên.

"Không phải như vậy,"

Người nọ tựa hồ có chút không vui, đứng lên, đi đến trước mặt cậu, sau đó đột nhiên quỳ xuống. Hai tay ôm vòng qua lưng cậu, Sói tiên sinh trầm ổn nhẹ nói,

"Bác sĩ, buông thả một chút cũng không sao cả."

Kệ cho là ở đâu cũng đều đơn độc một mình. Sống không cha không mẹ, trong hoàn cảnh không có người thân, từ nhỏ đi học cũng không biết làm nũng. Cho dù buông thẻ, cũng không có được kết quả tốt, còn không bằng càng cố gắng hơn.

Tả Bất Lý, đã sớm quên đi cảm giác làm nũng như thế nào. Coi như là bị tổn thương, bị hiểu lầm, cách duy nhất để có thể sống tiếp, chính là không nghĩ nữa.

Có đôi khi cảm thấy, mình chẳng cần tính toán gì cả, dù sao cái gì cũng không có. Hâm mộ vì người khác có người thân cũng không còn nữa, cho nên đơn giản không ôm hy vọng gì cả.

Cùng với cam chịu, còn không bằng kiếm thật nhiều tiền. Cho nên cậu hiện tại mới có thể ngồi đây, có một ngôi nhà một phòng khám của riêng mình, tự mình mỗi ngày nuôi sống bản thân, nuôi dưỡng đứa bé mình nhận nuôi.

Nhưng người đàn ông này, từ ngày đầu quen biết có chút thô bạo xâm nhập cuộc sống của mình, nói:

"Thỉnh thoảng, dựa vào anh cũng được a,"

Sau đó không đợi đối phương kịp phản ứng, Sói tiên sinh liền ôm lấy cậu, khiêng lên vai.

Cậu bị dọa đến, dãy dụa, lại hoàn toàn bị lơ, cho tới lúc cậu cảm thấy trời đất một hồi đảo lộn, mới nhận ra là bị ném lên giường.

Một màn này cùng động tác quen thuộc như vậy, làm Tả Bất Lý vừa bực mình vừa buồn cười.

May mà tên này không phải chỉ biết mỗi một chiêu đó, lập tức đè cậu xuống, nịnh nọt liếm tai cậu. Hơi thở nóng hầm hập phun trên cổ, trên xương quai xanh, làm cậu có chút ngừa muốn cười.

Hơi thô bạo cởi quần áo cậu, Sói tiên sinh lộ ra khuôn mặt hờn dỗi.

"Thật sự không sao chút nào?"

"Cái này," Tả Bất Lý nháy mắt mấy cái, chần chờ không lên tiếng.

Nếu mà nói có sao, xem ra sẽ ghen a. Nếu nói không sao, lại sẽ bị hiểu là cậy mạnh.

Kết quả im lặng mang tới chỉ có phản tác dụng.

Trực tiếp dùng răng nanh lột quần trong, Sói tiên sinh kéo làm cho hai bắp đùi cậu lộ ra.

Khí lạnh ùa tới, còn chưa thấy lạnh đã bị loại cảm giác ướt át khiến da gà nổi lên. Tả Bất Lý che miệng phòng ngừa bản thân phát ra tiếng kêu mất mặt, một tay đẩy đầu Nhất Chích Lang, nhưng vẫn không thể ngăn hắn lại.

Đầu lưỡi theo đùi liếm đến mặt quần lót, chạm tới hạ thể cậu.

Cũng không biết là cái dây thần kinh nào bị chập, Nhất Chích Lang cười với cậu, sau đó lè lưỡi, dần dần biến thành hình sói. Đầu lưỡi biến lớn gấp mấy lần trực tiếp cuốn lên nơi dần đứng thẳng lên kia.

Tiếng rên rỉ không ngăn lại được tràn ra từ khe hở, lại càng khơi dậy thú tính mạnh mẽ của dã thú này. Móng vuốt sắc bén đặt trên người, nhưng không hề làm người đang không ngừng vặn vẹo hay cong thắt lưng kia bị thương.

Xấu hổ đến muốn nổ tung, loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên dục tử càng trở nên mãnh liệt.

Tả Bất Lý đơn giản lấy tay đỡ nửa người trên, sau đó ôm đầu sói lớn, lại trong kích tình mà hôn lên mắt nó.

Được khích lệ, sói lớn hút mạnh vật kia đang căng cứng, nhả ra một đám dịch trắng. Miệng mở lớn thở phì phò, Tả Bất Lý cho rằng đây đã là kết thúc, lại thấy người kia vẫn không buông tha mà tiếp tục, cái lưỡi nóng hầm hập ngượng ngùng liếm liếm mông cậu. (aaaaaa~~~ Sói dù giống cẩu vẫn là sói~~~~~~)

"Này," Suy yếu gõ đầu con sói lớn, Tả Bất Lý híp mắt nói,

"Em quyết định sẽ buông thả, em không muốn làm tiếp."

"Ngao ô......"

Sói lớn ngẩng đầu, dùng bộ mặt đần ra nhìn người yêu, bộ dạng giãy dụa xoắn xuýt làm Tả Bất Lý muốn cười lớn, kết quả không nghĩ đến là lại bị đè xuống.

Hắn nhanh chóng cởi quần áo mình, một thân cơ bắp, thân hình cường tráng kia khiến người ta chảy nước miếng.

Bộ vị giữa đùi thon dài lại đàn hồi (đừng hỏi tui vì sao lại có đàn hồi, QT nó thế *che mặt*), làm cho thân thể hai người đều bẩn bẩn (cái này cũng đừng hỏi). Tuy nhiên lại dùng giọng nói oan ức, lời Sói tiên sinh nói lại ngoài ý muốn mà có chút cường thế,

"Không được, bác sĩ hôm nay phải bị trừng phạt mới đúng......"

Trái với lời nói của hắn chính là, động tác nhanh nhẹn lại ôn nhu.

"Trừng phạt?"

"Không sai, bởi vì quá không thương tiếc bản thân...... Xin hãy thích anh nhiều hơn một chút a, tuy hiện tại còn chưa thể so sánh với người kia...... Nhưng là, anh sẽ cố gắng thật nhiều nhiều nữa, bảo vệ bác sĩ thật tốt,"

Sói tiên sinh nghiêng đầu, rũ mắt xuống mở rộng, đột nhiên nở nụ cười, động thân tiến vào.

"Còn về hiện tại, trước hết hãy nhấm nháp hương vị của anh trước,"

Cái, cái gì...... A... A...... Không cần phải......A... Ư......

Trong phòng, một màn kiều diễm, mèo hoang ngoài cửa sổ cũng không chịu được mà phải chạy trốn.

Trên thế giới này, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện xảy ra.

Câu chuyện của Tả tiên sinh cũng còn chưa kết thúc...... Coi như là nói cho tên ngu ngốc kia biết ý trong lòng mình, "Thích anh nhất" cái gì, đại khái hắn sẽ không tin.

Nhưng là, như vậy cũng rất tốt.

Cho dù là Sói tiên sinh luôn đỏ mặt, hôm nay còn bị nắm chắc trong tay vẫn không cách nào hỏi Tả Bất Lý, đều ngốc ngốc giãi bày. Cho nên một ngày nào đó, già đi cũng tốt, nuôi đứa nhỏ hay gì cũng được, chỉ cần cùng "người này" cùng một chỗ, sẽ trở nên rất hạnh phúc a.

...... A, mùa xuân, cuối cùng cũng đến.

[End]

Yay~ vậy là đã kết thúc Sói hói ~~~ và từ đầu truyện đến giờ vẫn chưa thực sự được gặm thịt...... TTvTT

Nhưng mà cũng đã làm xong bộ thứ 3 từ khi bắt đầu edit! Yay~~~~~

Hẹn gặp lại mọi người trong bộ mới! (ở một tương lai xa vời nào đó~~~ )

Giờ tui nghỉ để đợi game đây ~~~

r

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro