[C2] Tam thiếu gia hôm nay viên phòng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng động lớn, vợ chồng Lý Tịnh cùng Thái Ất chân nhân vội vàng chạy tới, giải thích cho hắn hiểu người vừa bị hắn làm nổi giận đi mất quả thực đúng là Na Tra.

Ngao Bính ngây ngốc, không phải là một đứa trẻ ba tuổi sao? Như thế nào lại biến thành một thiếu niên cao lớn như vậy?

Nếu nói vậy hắn quả thực đã đánh tướng công của chính mình sao? Còn khiến hắn tức giận bỏ đi?

Làm sao bây giờ?

Thì đuổi theo chứ sao. Nghĩ vậy Ngao Bính lập tức cất bước đuổi theo.

Lý Tịnh cùng Ân phu nhân bị bỏ lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau: Con dâu nhà họ cũng thật sự quá anh tuấn đi, ai tìm ra được hắn cũng giỏi ghê.

Tung tích Na Tra rất dễ tìm. Y tức giận nên dọc đường đi gặp cái gì là đập cái đó, để lại một đường gỗ đá nát vụn. Ngao Bính tìm được thiếu niên bị hắn làm tức điên ở sau núi. Bây giờ bình tĩnh lại hắn cũng nhận ra thiếu niên cùng Na Tra nhỏ cũng có vài điểm tương đồng, mà trên cổ tay y cũng là vòng Càn Khôn mà Na Tra nhỏ luôn đeo ở cổ.

Ngao Bính đi đến cạnh Na Tra, thấp giọng nói: "Na Tra, trở về thôi."

Muốn đánh y liền đánh y, bảo y trở về y phải trở về, y không cần mặt mũi chắc?

Na Tra quay đầu đi, không để ý tới Ngao Bính.

Ngao Bính ngồi xổm xuống, nói: "Thực xin lỗi, ta không nên đá ngươi."

Nghe được Ngao Bính xin lỗi, Na Tra hừ lạnh một tiếng: "Người khác cưới vợ ủ ấm chăn, ta cưới vợ về để đánh tướng công."

Một câu Na Tra nói vừa tức phụ nhi vừa tướng công làm Ngao Bính vô cùng bối rối, nhưng quả thật việc này là hắn sai, hắn chỉ có thể xin lỗi lần nữa: "Thực xin lỗi. Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta? Hay là ta cho ngươi đá lại?"

Nếu có thể đá trả hắn Na Tra cũng không uất nghẹn như vậy đâu, nhưng đường đường một tướng công đủ tư cách sao có thể nhằm lúc tức phụ nhi nhận sai còn tính toán chi li được. Na Tra suy nghĩ cả nửa ngày mới nói: "Ta muốn ngươi chuyện gì cũng nghe ta."

Ngao Bính vẫn chưa muốn đồng ý với Na Tra, chần chờ nói: "Để xem tùy tình huống đã."

Na Tra lại tức giận: "Thái độ ngươi như vậy còn muốn ta tha thứ cho ngươi?"

Ngao Bính: "Thực xin lỗi."

Na Tra lại nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, thay đổi điều kiện: "Ngươi phải ủ ấm chăn cho ta."

Ủ chăn? Long là động vật máu lạnh, muốn hắn làm ấm chăn thật sự khó nói. Nhưng vì để dỗ dành Na Tra, Ngao Bính đành miễn cưỡng đáp ứng: "Được."

Na Tra lại nói: "Ngươi không thể giống nương ta quản cha ta, đến một cái liếc mắt cũng quản ta?"

Ngao Bính: "Được."

"Không cần biết mọi chuyện như thế nào, ngươi đều phải giúp đỡ ta."

"Được."

Ngao Bính lần này dứt khoát làm Na Tra thập phần vừa lòng: "Hừ! Ngươi biết điều như vậy, ta liền miễn cưỡng đáp ứng cùng ngươi trở về."

Lăn lộn một lúc lâu sau, về đến nhà đã là nửa đêm.

Ân phu nhân dặn dò người chuẩn bị riêng nước lạnh cho Ngao Bính rửa mặt chải đầu. Ngao Bính đứng ở thùng trước do dự hồi lâu rồi đi ra ngoài gọi người hầu: "Làm phiền đổi một thùng nước ấm tới." Lúc Ngao Bính tắm rửa cũng là lúc Na Tra vừa bị ép tẩy rửa trong ngoài một lần rồi ném trở về.

Trước kia Na Tra cũng không để ý nhiều như vậy, nhưng là Ân phu nhân nói với hắn Ngao Bính vốn là một hài tử nho nhã, hắn dĩ nhiên không muốn cùng Na Tra mồ hôi bụi bặm đầy người nằm chung một giường, cũng không muốn làm dơ bẩn người khác. Nghe xong lời này, Na Tra không nói hai lời, quay đầu đi tắm rửa.

Lúc Na Tra trở về Ngao Bính đã ở trên giường, nhưng khi Na Tra vừa lên giường đã bị nhiệt độ làm hoảng sợ. Y đột nhiên nhảy ra, cẩn thận vươn tay sờ trán Ngao Bính: "Ngao Bính! Ngươi làm sao vậy? Không phải là muốn chết đấy chứ."

Ngao Bính chui trong chăn lắc lắc đầu: "Không có việc gì, ta chỉ là mới tắm nước ấm." Vì muốn ủ ấm chăn tốt hơn, hắn còn cố ý dùng nước tắm thật nóng.

"Ngươi mau lên đây. Đợi chút nữa chăn sẽ lạnh mất."

Nghe Ngao Bính gọi, Na Tra cảm thấy chính mình thân thể lại bắt đầu trở nên kỳ quái, y bĩu môi: "Bảo ngươi ủ ấm chăn ngươi liền làm ấm chăn thật? Ngươi là đồ ngốc sao?"

Y trời sinh hỏa thể, chỉ biết sợ nóng, sao có thể sợ lạnh được?

Tuy rằng nói như vậy y vẫn chui vào ổ chăn Ngao Bính cực cực khổ khổ làm ấm, nhưng nằm một lúc y liền bắt đầu đổ mồ hôi. Na Tra lầu bầu oán giận: "Sao lại nóng như vậy? Ta rất sợ nóng a!"

Làm nóng thì Ngao Bính không biết nhưng làm lạnh thì hắn biết rất nhiều cách. Ngao Bính nhẩm khẩu quyết rồi hỏi: "Như vậy được chưa?"

Trong ổ chăn nhanh chóng lạnh xuống, còn cả nhiệt độ cơ thể của Ngao Bính. Bình thường nhiệt độ cơ thể Ngao Bính rất thấp nhưng đối với Na Tra lại là nhiệt độ thích hợp. Y nhích lại gần người Ngao Bính: "Ừm... cũng tạm được."

Sau đó Na Tra phát hiện hôm nay chính mình chui trong chăn rất lâu cũng không hề đổ mồ hôi, trên người Ngao Bính có mùi hương dễ ngửi lại mát mẻ, tức phụ nhi y cưới về quả thật rất tốt.

"Về sau không cho phép ngươi ủ ấm chăn nữa, làm lạnh chăn cho ta."

Ngao Bính không rõ Na Tra vì sao bỗng nhiên thay đổi yêu cầu, hắn chớp chớp mắt: "Được.."

Đã quá nửa đêm, cảnh vật càng thêm yên tĩnh. Hai người giống như nhau nằm trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.

Na Tra hỏi Ngao Bính: "Ngươi sao không ngủ?"

Ngao Bính: "Không ngủ được."

Na Tra: "Ta cũng không ngủ được."

Na Tra xốc chăn lên ngồi dậy: "Chúng ta làm chuyện khác đi"

"Làm chuyện gì?"

Na Tra nhướn mắt nhìn Ngao Bính: "Sư phụ ta đã cho ta một quyển sách, muốn xem cùng không?"

Ngao Bính tò mò: "Sách gì vậy?"

Na Tra ở trên người sờ đông sờ tây, sờ đến nửa ngày mới lấy ra được một quyển sách giơ lên trước mặt Ngao Bính, chỉ thấy trên bìa sách viết ba chữ to chình ình "Bảng cửu chương".

Ngao Bính nhìn Na Tra vẻ mặt hứng thú bừng bừng, lặng lẽ nuốt câu định nói "Sách này ta xem xong rồi" vào trong trong bụng.

Đối với Na Tra sách này lại có ích theo nghĩa khác, khi nào không ngủ được chỉ cần lấy ra đọc, bảo đảm không quá hai trang là lăn ra ngủ. Quả nhiên chỉ nửa khắc sau (7 phút =)))) Na Tra đã nằm lên gối mà ngáy khò khò. Đôi mắt sắc bén nhắm lại, gương mặt y lúc này chỉ còn anh khí của thiếu niên trẻ tuổi lại có vẻ đĩnh đạc đường hoàng.

Ngao Bính cất sách đi, dùng pháp quyết dập tắt đèn rồi nhắm mắt lại.

Hắn phát hiện nếu Na Tra không mở to đôi mắt tuấn mỹ bức người nhìn chằm chằm mình, hắn sẽ dễ ngủ hơn rất nhiều. Lúc hắn bắt đầu thiu thiu ngủ bỗng nhiên nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Na Tra. Ngao Bính lập tức bừng tỉnh dậy, đốt nến lên xem Na Tra xảy ra chuyện gì. Nhưng Na Tra vẫn như cũ mà ngủ say như chết, cũng không có gì khác thường. Xem ra là y nói mơ.

Lần thứ hai, Ngao Bính tắt đèn rồi nằm xuống nhưng không bao lâu lại nghe Na Tra nức nở khóc, còn thỉnh thoảng gọi mẹ. Trong bóng đêm Ngao Bính đưa tay sờ trán y. Cảm nhận được sự vuốt ve của Ngao Bính, Na Tra cọ lên người Ngao Bính, vùi đầu vào cổ hắn. Từng giọt nước ấm áp từ đôi mắt đang nhắm chặt của Na Tra tràn ra làm cổ Ngao Bính vừa nóng vừa ướt đẫm.

Ngao Bính không biết Na Tra mơ thấy chuyện gì không vui, chỉ có thể ôn nhu nói: "Ngoan, không sao cả."

Thanh âm an ủi tựa hồ giúp Na Tra tìm được chỗ dựa, cảm xúc dâng trào ào ạt như đê vỡ. Y nức nở hai tiếng, khóc lóc kể lể: "Nương, đề này thực sự rất khó, con tính mãi không ra."

Ngao Bính:.....

Về sau tốt nhất vẫn đừng nên để Na Tra dùng sách toán tự thôi miên cho dễ ngủ a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro