Khi tình yêu bắt đầu... Chính là lúc thêm gần... ngày xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước Ý - những ngày lá phong rơi vãi trước hiên nhà

Một chiều thu không mây, thiếu nắng và...
Vắng em

Áo sơ mi anh cà vạt thắt lỏng
Vạt áo nhàu nát nhiễm màu cỏ úa
Hai tay gối đầu, mắt nhắm chặt, đôi chân duỗi thẳng
Một tư thế thật khoan khoái
Em nhỉ ?

Anh mặc cho tóc rơi tán loạn trên trán
Che cả mắt
Rủ xuống hàng mi rậm vì bao ngày qua tưới đầy những lề lệ

Điếu thuốc trên môi đã tàn phân nửa
Khói thuốc từng dải ngoằn ngoèo trong không khí
Mơ hồ phác họa bóng hình em...

Gió đầu mùa có chút se lạnh làm da đầu anh tê rần
Cái lạnh mơn trớn nhưng đủ sức xuyên thấu
Nhớ nhung vì vậy lại càng thêm da diết
Anh của hiện tại hai má đã nhuốm đỏ hơi men...
Nhưng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết

Rượu để quên sầu sao ?
Ôi chao anh thấy thật nhảm nhí

Chai rượu rỗng nằm bên cạnh
Anh mặc nó lăn vào hoang hoải tận cùng của bãi cỏ xanh
Lăn dài, lăn mãi
Cho tới khi tiếng thủy tinh thanh thuý va vào phiến đá và vụn vỡ
Anh dường như đo được khoảng trống trong trái tim anh
Dường như nghe thấy thanh âm con tim anh tan nát

Giọt rượu từ mảnh vỡ rớt xuống
Đọng trên ngọn cỏ
Nặng trĩu
Rồi lại nhỏ giọt tí tách
Khiến mặt hồ dao động
Anh xao động
Một mảnh kí ức tĩnh lặng trong anh bỗng hỗn loạn
Tim anh rỉ máu
Đỏ màu rượu vang
Nước mắt anh rơi
Rơi hoài trong tận cùng khắc khoải
Làm ơn hãy cứu rỗi anh
Xin em
Có được không ?

Hỡi em yêu dấu
Cây ô liu phía xa đã mọc sum suê lá
Thân cây phấp phới dải nơ đỏ của đôi tình nhân vừa mới thắt
Thật đẹp làm sao...
Anh hình như lại có chút nhớ em
Ồ đúng nhỉ!
Em cũng rất hợp với sắc đỏ...

Mặt hồ hôm nay trong xanh hơn bao giờ hết
Lại lớn tới mức đủ chứa cả bầu trời sắp sập xuống
Loang lổ từng đôi bóng sồi đổ xuống mặt nước xanh biếc
Trắng như sữa thiên nga lững lờ rẽ sóng
Xé toạc sắc trời gờn gợn vốn ảm đạm
Chia đôi bóng cây vốn đang sát kề nhau

Nhưng em biết không ?
Chí ít khi thiên nga kia bơi qua
Mặt hồ rồi sẽ yên bình trở lại
Bầu trời vốn dĩ đâu thể phân li
Cặp sồi già càng không thể chia tách
Duy chỉ có bầu trời trong mắt anh
Rời rạc từng mảnh vụn vỡ
Và mặt hồ đủ lớn để phản chiếu vạn vật thế đấy
Nhưng lại không đủ rộng để chứa nổi hai ta
Bóng anh tịch mịch in hằn trên dòng nước cô liêu
Bóng em đơn độc chỉ còn sót lại trong tâm khảm riêng anh

Em yêu dấu!
Trời dần tối rồi
Gấu quần anh đã ướt đẫm sương
Mũi giày nhiễm bùn cũng không buồn lau nữa
Chiến khăn tay em tặng
Một mảnh gọn ghẽ nằm nơi túi áo phụ
Vẫn thơm tho và sạch sẽ vô cùng...

"Khi tình yêu bắt đầu
Chính là lúc thêm gần... ngày xa cách"
Anh từng nói
Chỉ cần yêu nhau sẽ không gì có thể chia lìa đôi ta...
Anh sai rồi !
Cái chết ...
có thể tách rời chúng ta

Hỡi em xinh đẹp!
Một lần cuối
Xin em
Ở nơi không tồn tại khổ đau
Hãy đợi anh!

Dựa trên bài nhạc cùng tên của kênh youtube Vera Madsen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro