Lục Thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Long Nữ đi rồi.

Na Tra từ đó liền phát điên.

Suốt ngày mang theo một bình rượu, ngồi ở Thiên Hà xử nhìn xuống bên bờ Đông Hải dưới hạ giới, nâng chiếc nhẫn trên tay, lẩm bẩm một mình.

Không có ai nói chuyện cùng hắn, hắn cũng lười trò chuyện với ai, chỉ ngày qua ngày ngồi ở Thiên Hà xử.

Nhớ ngày xưa thân là thiếu niên anh hùng hăng hái, bây giờ lại trở thành một con sâu rượu say ngất.

Người người thổn thức, nhưng người người tránh không kịp. Dù sao đại chiến ngày đó, hắn hành động ra sao, chúng thần đều nhìn vào mắt cả, nếu không phải Thiên Đế ra mặt, sợ là hắn bây giờ cũng giống như Tiểu Long Nữ, nguyên thần đều tán.

Thái Ất nhìn hắn suốt ngày chán chường như thế, trong lòng không rõ tư vị. Ngài ấy biết, Tiểu Long Nữ đi rồi, hắn cũng chết tâm. Cứ như vậy, chẳng bằng thay hắn chặt đứt đoạn duyên này.

Na Tra nghe thấy tiếng động, đặt bình rượu xuống bên cạnh, lảo đảo đứng lên, hướng về phía Thái Ất hành lễ.

Thái Ất nhìn hắn, nhíu mày càng sâu.

"Sư phụ biết trong lòng ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi không thể chỉ vì mình nàng, mà bỏ mặc muôn dân trăm họ, buông thả chính mình."

Na Tra nhếch miệng cười gượng gạo.

"Sư tôn, nếu có thể, ta muốn đem nàng trở về, nàng không còn, ta sống cũng không nổi."

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Thái Ất không nói gì nữa, ngài rõ ràng, cái rào cản này, ai cũng không thể vượt qua.

Như thường lệ, Na Tra lại tới thư các. Thủ thư coi như cũng quen rồi, buổi tối liền không khóa cửa, biết hắn muốn tới sẽ để cửa. Tuy rằng thanh danh của hắn trên thiên cung cũng không tốt lắm, nhưng bọn họ vẫn biết hắn là thiếu niên anh hùng, đã cứu bách tính. Mà ngày hôm nay, Na Tra tới thì đã rất muộn, ngọn nến mà lính canh để lại đã cháy mất một nửa. Hắn kinh ngạc nhìn vầng trăng không trọn vẹn ngoài cửa sổ, mặt cắt không một chút máu, dưới ánh nến phản chiếu nhìn càng quỷ dị hơn, mà ngay cả đôi mắt đỏ như máu cũng đặc biệt chói mắt.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, tay đặt ở trên ngực, như muốn lấy cái gì ra, chắc là vì quá đau, gân xanh trên cổ chậm rãi phập phồng, mồ hôi trên trán cũng giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống.

Rốt cục, trong bàn tay trắng nõn xuất hiện một khối đá đỏ tươi, lóe lên tựa như có sinh mệnh, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy trong đó hiển hiện tia màu xanh lam như có như không.

Hắn cười, máu chậm rãi tràn ra khóe miệng, dẫu vậy, hắn vẫn cười thật vui vẻ.

Đại chiến ngày ấy, Na Tra đáp ứng Yêu Đế sẽ đem thân liên hoa bất tử của mình cho hắn, chỉ cần hắn thả Tiểu Long Nữ ra.

Không may, lại bị Thiên Đế một mực cản lại.

"Na Tra, ngươi có biết quyết định của ngươi, sẽ mang đến kiếp nạn nào cho lục giới không? Trong lòng ngươi có thương sinh đại đạo* không?

Na Tra trên mặt lạnh lẽo, lộ ra một tia tức giận, cầm Hỏa Tiêm Thương chỉ thẳng vào Thiên Đế mà mắng.

"Thương sinh đại đạo, dựa vào cái gì muốn ta đến chiếu cố, dựa vào cái gì muốn dùng tính mạng của Tiểu Long Nữ tới cứu."

"Vì ngươi là Linh Châu tử, vì nàng là Tứ Hải công chúa, vậy nên rõ ràng phải cứu vớt chúng sinh, thuận theo mệnh trời là chức trách của các ngươi."

"Vậy tại sao không thể là ngươi!"

"Đây là kiếp số của ngươi."

"Vừa hay là ta, thì đừng hòng cản ta, ngươi không cứu nàng, ta cứu."

Thiên Đế không tiếp tục cản Na Tra nữa, mà tự mình động thủ, nếu không phải Thái Ất chạy tới đúng lúc, Na Tra sợ là sẽ bởi vì thay Tiểu Long Nữ chặn một kích kia của Thiên Đế, mà hồn bay phách tán.

"Không được!"

Khoảnh khắc Yêu Đế bị tiêu diệt, cảm giác nghẹt thở thoáng chốc liền bao phủ Na Tra. Hắn liều mạng muốn nắm lấy những tia linh khí màu xanh lam kia, lại làm sao cũng không bắt được, hắn gào lên, không muốn cho nàng rời khỏi, nhưng vô ích.

Mãi đến tận khi nhìn chiếc nhẫn từ trên trời rơi xuống, nội tâm Na Tra hoàn toàn tan nát, cả người cũng như mất đi sinh mệnh quỳ phục xuống.

Hắn nhìn Thiên Đế quan miện đường hoàng vừa nói về thương sinh đại đạo, một điểm chính nghĩa còn lại trong thâm tâm hắn cũng hoàn toàn biến mất.

"Ngươi giết nàng, chính là ngươi đã giết nàng."

Hắn run rẩy nói, nước mắt chảy dài trên mặt, lửa giận hóa thành lệ khí quanh thân. Chỉ trong nháy mắt, hắn nhấc lên Hỏa Tiêm thương, xông tới đâm thẳng vào mi tâm Thiên Đế. Ngay cả Thái Ất cũng không nghĩ tới Na Tra sẽ dám làm như vậy.

Đương ~

Hỏa Tiêm thương của Na Tra bị Thiên Đế khống chế trong không trung, cả năm pháp bảo lập tức bị tước đoạt, thiên binh chạy tới ghì Na Tra trên mặt đất.

Thái Ất cuống quít quỳ xuống thay Na Tra xin tha , Thiên Đế nhìn hai người, sâu trong đôi mắt không thấy đáy, lộ ra một tia bất mãn.

"Na Tra, ta niệm tình ngươi trừ ma có công, chỉ phạt ngươi diện bích hối lỗi. Nếu không tuân quy củ nữa, liền theo thiên luật xử trí, Thái Ất, ngươi liệu mà quản giáo."

"Thiên Đế, ngươi hôm nay không giết ta, tương lai ta tất sẽ làm ngươi hối hận."

"Làm càn."

Ngay khi giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị phát ra, Na Tra bị Thiên Đế tàn nhẫn ra chiêu bật thẳng vào cột đình. Vốn bị thương sẵn, vì đòn đánh này càng làm cho ngực hắn như thể bị xé rách, máu trong miệng nhỏ từng giọt lên áo giáp, lại rơi xuống lớp cát phía dưới, lấm ta lấm tấm. Hắn siết nắm đấm, liều mạng muốn đứng lên, có thể Thiên Đế nơi đó sẽ cho hắn cơ hội càn rỡ đấy, nhưng là cuối cùng vẫn ngất đi.

Thiên Đế đi rồi, chúng thần cũng đi rồi, chỉ có Thái Ất một người cho Na Tra tục linh khí.

Nửa tháng sau, Na Tra tỉnh lại, phát điên xông đến Nam Thiên môn, hòng quay về Đông Hải.

Nhưng ngày hôm nay hắn đã bị Thiên Đế thu hồi pháp khí, lại đang mang một thân trọng thương, sao có thể là đối thủ của Thiên tướng.

Khi Thái Ất đến, Na Tra đã bị giam ở trong thiên lao, trên người có máu, sợ là đã dùng hình.

Thái Ất đem hắn dẫn về, dọc theo đường đi cái gì cũng không nói, chỉ là đưa cho hắn chiếc nhẫn kia.

Hắn cầm lấy, chăm chú siết trong tay, đứng cô đơn ở nơi đó, khóc lớn.

Từ đó về sau, hắn suốt ngày uống say khướt, say rồi là có thể mơ thấy nàng lâu một chút. Say rồi, tâm sẽ không đau.

Thẳng đến về sau hắn đi nhầm vào thư các, lại đánh bậy đánh bạ tìm được cuốn thượng cổ cấm thư, mới biết chiếc nhẫn này tại sao có thể lưu lại, đó là bởi vì trong nhẫn có một tia linh khí của nàng.

Sau đó, hắn đem tia linh khí nuôi dưỡng ở trên Hồn Thạch của chính mình, vì để không bị người phát hiện, hắn cũng chỉ có thể tỏ ra ngày càng chán chường, càng khiến người ta phiền chán.

Sư tôn đã từng hỏi hắn, có hận hay không?

Hận, ta cực hận Thiên Đế.

Sư tôn lại hỏi hắn, ngày đó nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cứu bất cứ người nào.

Sư tôn thở dài một hơi, vậy sự đánh đổi ấy, người nào trả?

Na Tra sửng sốt, hắn như hiểu ra lời của sư tôn , cũng như minh bạch hành động của Thiên Đế.

Vì lẽ đó, đây chính là mệnh số đã định?

Sư tôn gật gật đầu.

Thế nhưng Na Tra chỉ nhìn chiếc nhẫn kia, cười nói.

"Nhưng hôm nay ta không tin số mệnh."

Thiên tướng của Tru Tiên đài từ rất xa đã nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đi tới, trong lòng tự có đề phòng. Chờ hắn đến gần, nhìn rõ ràng là ai, Thiên tướng liền buông lỏng bản thân.

"Tam điện hạ ngày thường hay uống say, cũng nên cẩn thận một chút, vạn nhất có ngày đến nhầm nơi, hối hận cũng không kịp."

Na Tra ngẩng đầu nhìn bọn họ, trên gương mặt tái nhợt lộ ra mấy phần ý cười.

"Hôm nay chưa say, cũng không đến nhầm chỗ."

Dứt lời, hai vị Thiên tướng liền bị đánh bất tỉnh, Tru Tiên đài phía sau cuối cùng cũng nghênh đón vị thiếu niên mặc áo choàng đen bước lên.

Bên trong thượng cổ cấm thư có nói, dùng Hồn Thạch của một người có thể đổi lấy tia linh khí trong sáu kiếp luân hồi, trong đó đánh đổi chính là một đời luân hồi, mất đi một giác quan. Cho đến khi giác quan thứ sáu mất đi, Hồn Thạch vỡ vụn, mới có thể hóa linh khí thành hồn phách, mà này Tru Tiên đài, chính là nơi bắt đầu luân hồi.

Hắn nhìn vực sâu không đáy, mắt hoe đỏ cười nói.

"Cá Khô nhỏ, lục thế luân hồi, nhận ra ta, nhớ tới gọi ta."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro