Ngày ấy, có anh và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên những con đường nhỏ của thị trấn, những bước chân của Eunho và Bamby in sâu vào lòng đất, kéo theo dòng thời gian dẫn dắt họ qua những tháng ngày đầy nắng và gió. Eunho hít thật sâu và hồi hộp cho những gì cậu sắp làm...

.

.

.

Từ khi còn bé tí xíu, Eunho và Bamby đã quen biết và thân thiết với nhau. Bamby, với vẻ ngoài nhỏ bé và đáng yêu như viên kẹo ngọt vị dâu tây, lại mang trong mình một cái nhìn khá xa cách và e dè với những người lạ. Tuy nhiên, nét cá tính và sự độc đáo, trong trẻo nơi tâm hồn  em luôn khiến mọi người phải yêu mến. Bamby đã luôn là người bạn thân thiết và đồng hành với Eunho, một chàng trai trẻ có vẻ ngoài giống như một chú sói, mạnh mẽ và nam tính, nhưng tính cách thì sôi nổi hoạt bát như cún con. Dù có nhiều điểm trái ngược tựa hai thái cực của nam châm, tình bạn của hai đứa trẻ lúc nào cũng đẹp đẽ và gắn bó không gì có thể tách rời được. 

Trải qua những tháng ngày ấu thơ đến khi trưởng thành, Eunho và Bamby vẫn luôn chia sẻ một sở thích chung: âm nhạc. Đó không chỉ là niềm đam mê, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em và anh. Âm nhạc đã kết nối họ với nhau, tạo ra một sợi dây vô hình vững chắc.

Một ngày kia, Eunho nhận được một cơ hội tham gia vào một nhóm nhạc. Đây là một cơ hội lớn và Eunho không thể không mời Bamby tham gia cùng. Ngay lập tức sói con đã gọi cho Bamby - người luôn cùng luyện tập với cậu ngỏ ý muốn cùng  tham gia kì thực tập. Lời mời đến bất ngờ là thế, cục bông hồng của cậu đã rất tin tưởng và nhanh chóng gật đầu đồng ý ghi danh vào công ty. Sau đó, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ và tài năng sẵn có, họ đã được chọn, và tạo nên Plave với 3 người khác là Yejun, Noah, Hamin, những người sau này sẽ là anh em, là gia đình, là tri kỉ của sói và sóc con.

Tuy nhiên, đến khi sắp ra mắt, Eunho bất ngờ mất đi cảm hứng sáng tác. Cậu không thể tạo ra bất kỳ bài hát nào thực sự ấn tượng. Men say của cảm hứng chính là chất liệu tốt nhất để một người soạn nhạc nâng bút viết nên những nốt nhạc lắng đọng, và Eunho lúc ấy như đứa trẻ lạc lối giữa muôn trùng âm điệu. Những ngày tháng mất ngủ và lo lắng đã khiến tinh thần cậu kiệt quệ. Nhưng Bamby đã luôn ở đó, bên cạnh cậu, xoa dịu và trấn an chú sói con. Tuy không nói thành lời và chính chủ cũng không thừa nhận, Bamby rất quan tâm Eunho. Em lắng nghe cậu, chia sẻ trò chuyện cùng cậu, dắt cậu đi ăn đi chơi ở nhiều nơi khác nhau mỗi khi cả 2 rảnh rỗi, luôn tìm kiếm một điều gì đó mới lạ hoặc mang tính nghệ thuật để cả hai cùng bàn tán, vừa để giúp Eunho có cảm hứng mới, vừa khiến cậu ít có thì giờ để nghĩ lung tung. Cứ thế, em dành toàn bộ thời gian và dịu dàng em có cho sói con, sói con của em.

Trong quá trình hai anh em cùng nhau truy tìm cho Eunho một "nàng thơ", mối quan hệ của hai đứa nhóc như đã  thêm một bước. Bamby đã luôn là người ở bên Eunho, là người động viên và an ủi cậu trong những lúc khó khăn nhất. Điều này khiến cho những rung động nơi trái tim Eunho dành cho Bamby trở nên mạnh mẽ và rõ ràng hơn bao giờ hết. Và khi từng nhịp rung ngân của trái tim với những ân cần mến thương của em ngày một sáng tỏ, chú sói nhỏ đã đặt chân vào thế giới của tình si, của những đam mê không hồi kết.

Dưới ánh sáng dịu dàng của đèn trăng và cơn gió mơn man mát lạnh của đêm hè, sau khi tâm tình đủ thứ chuyện trên đời với Bamby, Eunho đã nhận ra rằng tình yêu thầm lặng của mình dành cho em. Sói con nhớ về những khoảnh khắc đẹp đẽ của họ, những giây phút êm đềm và hạnh phúc hay vui nhộn và ồn ào. Eunho ngỡ ngàng phát hiện, tình cảm của cậu đối với em, không chỉ đơn thuần là tình bạn bè thân thiết  mà đã là một tình yêu dẫu thầm lặng, kín đáo nhưng chân thành và sâu sắc. Cậu lao đến phòng nhạc, với cảm hứng dạt dào hơn cả nước biển Đông. Sói con viết và viết, mỗi giai điệu, mỗi nốt nhạc cậu đánh ra, đều là một dấu ấn của một cảm xúc si mê trìu mến. Từ tình yêu ấy, từ những giọt mật đã rơi trên "cánh đồng" trắng muốt để cho hạt mầm của ái tình đâm chồi, nảy lộc rồi khi mùa đến chúng đã đơm hoa kết trái thành một bài ca hoàn mĩ, dành tặng cho cả Bamby và  Plave, mở ra trang mới cho sự nghiệp rực rỡ ánh đèn sân khấu của họ.

Tình yêu của Eunho cứ lớn dần lớn dần, cùng nhịp với mỗi phút giây cậu sóng vai bên người cùng ca hát, cùng làm việc và cười đùa. Dẫu đó có là một tình cảm đơn phương chưa chắc chắn được người biết đến đi chăng nữa, với chú sói con đáng yêu này, Bamby không chỉ là bạn bè, hay đồng đội trên sân khấu, mà còn là người yêu thương để chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, là chàng thơ đem đến cảm hứng bất tận.

Những ngày tiếp theo sau khi bài hát đã được hoàn thiện là phần chuẩn bị vũ đạo do Bamby và Hamin đảm nhiệm và việc thu âm, luyện tập của cả nhóm. Dù Bamby nhảy đẹp lắm và giọng hát của em cũng rất tươi trẻ, tương đối ổn định nhưng em vẫn thấy mình quá thiếu sót. Em luôn muốn cố gắng hoàn thiện bản thân hơn nữa, Eunho cũng nhận thấy sự áp lực tột độ nơi người anh bé nhỏ của cậu và luôn nhắc nhở anh hãy cứ từ từ thôi nhưng không tác dụng gì. Bé hồng tí nị của cậu luôn ép bản thân tập luyện nhiều hơn các thành viên, cả hát và nhảy, liên tục như thế.

Ngày qua ngày, Bamby bắt đầu làm việc quá sức, dành nhiều thời gian và năng lượng cho việc chuẩn bị, không chịu nghỉ ngơi đủ, và cuối cùng, cơ thể em không thể chịu được nữa. Đêm đó, khi em đang cố gắng tập nhảy thêm, dù Hamin đã về trước và dặn em hãy nghỉ ngơi sớm. Cảm thấy mệt mỏi đến cực độ, Bamby bất ngờ gục ngã xuống sàn nhà, từng cơn đau tê rần và sự yếu ớt lan ra từng ngóc ngách trong cơ thể.

May mắn thay, Eunho không hề ngủ say vào đêm ấy mà thức muộn để làm nhạc. Cậu luôn để ý đến Bamby, và khi thấy đã quá muộn mà em chưa về nhà, cơn lo lắng kì lạ khiến cậu quyết định đến phòng tập để kiểm tra tình hình. Khi mở cửa, Eunho thấy Bamby nằm gục trên sàn nhà, gương mặt mệt mỏi, xanh xao và không mấy  tỉnh táo. Lo lắng bao trùm, Eunho bước vội đến,  đỡ Bamby và để em dựa vào mình.

"Eunho...?" Bamby nhẹ nhàng mở mắt, ánh mắt mờ mịt nhưng đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy Eunho đang ở đây, ôm lấy em.

"Eunho ở đây, anh yên tâm," Eunho nói, giọng điệu dịu dàng nhưng rất kiên định. "Em sẽ chăm sóc cho anh."

Không mấy chần chừ, Eunho cõng em lên xe đến bệnh viện, bắt đầu chăm  Bamby như cậu nói.  Cậu đem nước uống cho em, xoa bóp nhẹ nhàng để giảm đi cơn đau, và trấn an em bằng những lời ngọt ngào đầy ấm áp. 

"Anh đã rất sợ hãi, Eunho... anh sợ rằng anh vẫn chưa đủ tốt," Bamby thì thà, ánh mắt em nhìn thẳng vào Eunho, tinh thần suy sụp và tràn ngập lo âu.

"Em hiểu mà, hyung. Nhưng chúng ta đều cần phải nghỉ ngơi đôi chút và chăm sóc bản thân mình để phát huy hết khả năng. " Eunho nói, đặt tay mình lên bàn tay không truyền dịch của Bamby với sự ấm áp và an ủi.

"Anh tài năng lắm, và đáng yêu và cuốn hút nữa. Hãy tiến bộ từ từ cũng được mà anh, đừng ôm đồm  quá, anh có em nữa mà, anh không cô đơn đâu."

" Mọi người buồn lắm khi mà anh cứ ép bản thân mình quá như thế. Thật là, nếu không có em thì ai sẽ chăm sóc cho anh đây hả?" Eunho ôm ghì Bamby vào bờ ngực vững chãi của cậu, xoa xoa lưng anh, ra điệu bộ trách cứ.

Trái tim của Bamby đập mạnh trong ngực, cảm giác ấm áp từ cái ôm, từ sự an ủi và quan tâm của Eunho làm cho Bamby cảm thấy an toàn và ấm áp.
 

Trong những giây phút yên bình đó, giữa hai tâm hồn đồng điệu, tình cảm giữa Eunho và Bamby trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó không chỉ là sự thân thiết giữa những tri kỉ, mà còn là một tình yêu chân thành. Dưới bóng đèn bệnh viện, trong căn phòng trắng tinh, hai trái tim hòa mình vào nhau, tạo nên một khúc ca tình yêu vừa dịu dàng vừa mãnh liệt . Đêm ấy, Bamby cũng nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Eunho không đơn thuần như em nghĩ, mà còn có sự rung động sâu sắc hơn. Mỗi lời quan tâm, mỗi cử chỉ ân cần từ Eunho đều làm cho trái tim của em đập nhanh hơn, và em không thể ngừng nghĩ về cậu,.

Và cũng từ đêm ấy, trong lòng Eunho, từng khoảnh khắc dường như trở thành một cuộc chiến với chính bản thân. Cậu đã đơn phương thích Bamby từ rất lâu, rất lâu mà không hề nhận ra cho đến thời gian gần đây, và từ ngày ấy thì con tim cậu càng khó kiểm soát hơn. Mỗi ngày, mỗi giờ, trái tim cậu đều thổn thức vì em. Nhưng sâu thẳm bên trong, Eunho luôn mang theo một mảnh vỡ  của sự  tự ti. Cậu tự hỏi liệu tình cảm của mình có được chấp nhận hay không, liệu cậu có xứng đáng với trái tim của Bamby hay không. Và rằng tình bạn đẹp đẽ của họ sẽ ra sao nếu trái tim Bamby không có cùng nhịp đập với cậu theo cách này.

Những suy nghĩ đó đã trở nên như một bóng đen che phủ trên tâm hồn của Eunho. Cậu cố gắng che giấu đi sự yếu đuối và nỗi lo sợ, nhưng trong lòng cậu, mỗi nụ cười của Bamby, mỗi cử chỉ nhỏ của em đều làm cho trái tim cậu đập mạnh hơn. Một mong muốn được giãi bày lớn dần trong Eunho, cậu khát khao được bộc bạch cả tấm lòng mình ra. Hơn cả nỗi sợ được mất, cậu muốn yêu và được yêu, với Bamby chứ không ai khác.

.

.

.


Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, Eunho quyết định hành động. Cậu hẹn Bamby đi dạo trong một buổi chiều, nơi mà ánh nắng vàng rơi trải dịu dàng. Cậu muốn nói ra, muốn biết rằng tình cảm của mình có được đáp trả hay không.

Khi đứng trước Bamby, Eunho cảm thấy như từng phần của cơ thể đều bắt đầu run lên: "Bamby, có điều này em muốn nói với anh," cậu nói, giọng điệu đầy lo lắng và run run.

Bamby nhìn Eunho, lông mày nhướn lên, ánh mắt đầy tò mò và khó hiểu: "Tự nhiên trịnh trọng vậy thằng nhóc này?"

Eunho nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cầm lấy tay của Bamby đặt lên ngực mình:"Em... em đã thích anh từ rất lâu, Bamby. Mỗi ngày, mỗi giờ, nơi này đều rộn ràng vì anh đấy. Liệu anh có muốn mình đi xa hơn là bạn bè thân thiết không?"

Bamby ngước nhìn Eunho, ánh mắt phủ đầy bởi sự bất ngờ. Trong chốc lát bộ não Bamby như chết máy, mặt đỏ bừng còn lí trí thì cố gắng xử lý thông tin để đưa ra hành động hay lời nói phù hợp nhất. Eunho nín thở chờ đợi, trông cậu bây giờ chẳng khác nào một chú cún lo lắng đến cụp hết cả tai cả đuôi lại.  Đột nhiên, Bamby cũng nắm lấy tay Eunho và đặt lên trái tim mình, lẵng lẽ gật đầu với nụ cười mỉm trên khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín. . 

Thế giới bên trong của Eunho lập tức bùng cháy trong niềm vui và hạnh phúc không ngờ. Cuối cùng, nỗi lo lắng và sự không tự tin đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác sung sướng và hân hoan không ngừng.

Những gì mà Eunho từng nghĩ là khó có  khả năng  trở thành hiện thực, đến cuối cùng, đã được hồi đáp.  Và Eunho và Bamby sẽ bước đi cùng nhau, trong một hành trình đầy niềm vui và hạnh phúc giữa những người dấu yêu.

Chắc chắn, từ giờ, Eunho và Bamby không còn phải đơn độc nữa. Họ đã tìm thấy nhau sau một cuộc hành trình đầy ý nghĩa và ngọt ngào mà vẫn chưa đến điểm dừng. Họ sẽ yêu và được yêu, sẽ tiếp tục chia sẻ mọi cảm xúc và khát vọng trong cuộc sống này.

Dưới bóng hoàng hôn tuyền một ánh sáng ấm áp, Eunho và Bamby ôm nhau, cảm nhận hơi ấm từ trái tim của đối phương. Những nỗi lo lắng và sự không chắc chắn đã tan biến, thay vào đó là niềm tin và hy vọng trong một tương lai hạnh phúc cùng nhau.

Họ sẽ đi qua mọi chông gai và thách thức, cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Họ sẽ xây dựng một tình yêu vững chắc, dựa trên sự tôn trọng và sự hiểu biết lẫn nhau xuất phát từ một tình bạn quý giá.

Trong cuộc hành trình của họ, Eunho và Bamby sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Bởi vì, từ giờ, trái tim của họ đã hòa mình vào một, và họ sẽ đi tiếp cùng nhau, trong những ái ân dịu ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro