Ngày ấy em đã bỏ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khoảng mười rưỡi tối,trong công viên vắng bóng người,dường như chỉ còn ánh điện vàng cô đơn lạnh lẽo,hắt hiu ở lại.  Ấy vậy mà dưới cột đèn điện vẫn thấy bóng của một cô gái đang ngồi trên ghế đá,khi thì ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn ra phía ngoài đường như chờ đợi ,tìm kiếm,lúc lại cúi đầu, úp mặt xuống đầu gối như buồn rầu,than khóc,thất vọng. Bỗng…

-         Hồng!...

Thanh âm của tiếng nói ấy không những không to mà dường như bị chẹn lại trong cổ họng một lúc sau đó mới phát ra,nhưng đủ để xé tan cái không gian tĩnh lặng,thời gian như dừng trôi đến chết người đang bao vây trong lòng cô gái. Cô gái có lẽ tên là Hồng, đang cúi mặt,nghe thấy tiếng nói ấy vội ngẩng mặt lên,nhận ra người đang đứng trước mặt cô là người mà cô đã cất công chờ đợi ở đây suất cả đêm nay,cô cười tươi,bước nhanh đến phía anh thanh niên,vừa bước tới vừa nói:

-         Quang!...sao giờ anh mới tới?anh có biết em đợi anh…

Cô gái dường như muốn ngả vào lòng anh thanh niên,nhưng anh thanh niên đã không đón nhận mà né tránh, nói :

-         Em hẹn anh ra đây có chuyện gì?...em mau nói đi?...muộn rồi!

Cô gái thấy anh thanh niên né tránh làm cô sít nữa hụt bước ngã,cô hơi thẹn,hai má ửng đỏ,nói:

-         Muộn ư?...ngày xưa anh và em khi mới có mười sáu tuổi mà còn dám đi chơi đến hơn mười một giờ đêm nơi đồng không mông quạnh rồi mới về,nữa là…

-         Phải! ngày xưa…

Chàng trai cướp lời nói,nhưng nói đến hai chữ, “ngày xưa”,bỗng dưng cổ họng chẹn lại, miệng run run không nói được nữa,mắt hoe đỏ nhìn cô gái như trách móc,giận hờn,sau đó mới nói tiếp:

-         Ngày xưa?...phải! cái ngày em và anh mười sáu tuổi,ngày ấy hai ta còn yêu nhau,đã có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp của mối tình đầu mà sẽ không bao giờ ta có được nữa.

-         Vâng!... anh còn nhớ những lúc hai ta đuổi nhau bên bãi cát, ngắt hoa cải cúc xếp thành tên hai đứa,hái hoa xuyến chi ném nhau, tìm cỏ gà trọi nhau không?

- Nhớ!...nhớ chứ,có chết anh cũng không quên được những điều ấy.

Cô gái mỉm cười,bước lên hai bước rồi vòng hai tay qua eo chàng trai,dựa người vào lưng và ngả đầu vào vai chàng trai, nói:

-         Em cũng vậy,em không bao giờ quên được những ngày tháng bên anh.

Chàng trai gỡ tay cô gái ra,quay đầu lại nhìn cô gái,rồi khẽ đẩy nhẹ cô gái ra, nói:

-         Nhưng cũng cái ngày xưa,khi em bước chân dời khỏi quê ra thành phố học đại học chưa đầy hai tháng. Khi chiều hôm trước anh và em vẫn tay trong tay đi dạo trên những con đường thân quen,lúc ấy anh hỏi và em vẫn còn trả lời với anh rằng “em yêu anh! Cả đời này em chỉ yêu một mình anh mà thôi”.Vậy mà… vậy mà ngay sáng hôm sau,khi em vừa bước chân ra khỏi nhà em để lên thành phố học,em đã nhắn tin,nói lời chia tay… với anh…

Nói đến đây cổ họng chàng trai nghẹn lại, hai mắt ngấn lệ nhìn cô gái. Cô gái ôm mặt khóc,nghẹn ngào:

-         Ngày ấy, em…em…

-         Ngày ấy…em đã bỏ tôi!...

*****

Năm năm về trước!

 Hồng, năm ấy cô mười tám tuổi, thi đỗ đại học trên thành phố. Ngày đầu tiên cô dời quê ra thành phố để học,ngoài những hành trang mang theo cần thiết để học hành,ăn ở, như sách vở,quần áo,gạo,bát đũa, tiền nong…cô còn mang theo một mối tình đầu đã vun đắp được gần hai năm.

  Đêm hôm đấy cô ngủ một mình ở phòng trọ, vì bạn cùng quê thuê chung phòng với cô tên là Nga chưa lên. Cô nhớ nhà da diết, cô nhớ đến mẹ cô một đời dãi nắng dầm sương,gánh vác cả giang sơn nhà chồng. Cô nhớ đến cha cô,người mà không bao giờ biết mắng vợ,chửi con. Cô nhớ đến thằng em nghịch ngợm hiếu động mới tám tuổi nhưng suốt ngày phải để mẹ cầm que tre đi tìm khắp làng vì ham chơi. Nhưng người cô nhớ nhất là Quang, người yêu của cô ở quê và hiện giờ cũng đang chuẩn bị đi học đại học ở tỉnh khác. Đêm hôm đấy cô và Quang nhắn tin cho nhau gần như hết cả đêm…

  Gần hai tháng sau tính từ ngày đầu tiên Hồng ra đây!

-         Mày vừa đi đâu về đấy?

-         Nhảy au!

-         Sao không đợi tao đi cùng?

-         Mày đi học biết bao giờ về? vả lại người ta đi nhảy với chồng người ta chứ...

-         Thì tao cũng nhảy với chồng tao.

-         Thôi được rồi!... lần sau đi tao sẽ rủ mày. À mà này,thằng chồng tao vừa mua đồ cho tao đấy.

-         Thật ý?

-         Ừ!...

- Sướng nhớ!

Hồng vừa bước chân đến cổng,Nga đang đứng trong phòng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,nhìn thấy cô về đã hỏi một tràng dài. Sau khi trả lời hết câu hỏi của Nga cũng là lúc cô bước chân đến cửa phòng, cô đưa mắt vào trong phòng hỏi:

-         Thổi cơm xong chưa mày?

-         Xong rồi,gọi các anh ý xuống ăn cơm đi.

Các anh ý mà Nga nói ở đây là hai anh trên từng hai hơn Hồng và Nga ba tuổi,đang học năm thứ tư đại học. Hồng và Nga đến đây được gần hai tháng,trong xóm trọ này hai người chơi thân với hai anh trên từng hai nhất,và đã cùng rủ nhau ăn chung tại phòng Hồng được gần hai tuần.

 Hồng thấy Nga nói vậy,ngước cổ lên từng hai gọi với.

-         Anh Lợi anh Nhật ơi xuống ăn cờ…

Nghe thấy tiếng cô gọi,một anh cao khoảng mét bảy hai,người chuẩn,mặt hình chữ điền,tên là Lợi từ trong phòng chạy ra,tay bám vào lan can cúi xuống nhìn Hồng , xẵng giọng hỏi:

-         Em vừa đi đâu về đấy?

-         Đi nhảy au.

-         Nhảy với ai?

-         Với chồng em!...

-         Úi!...lại chồng nào nữa đây?... Lắm chồng thế? Anh mách với thằng Quang nhớ!...

Hồng hếch mũi lên kiểu như bất cần, trả lời:

-         Mách đi,sợ gì!...

-         Đừng có thách nhà giầu húp tương…

Hai người vừa nói vừa cười,nói xong câu đó,Lợi rút điện thoại từ trong túi quần ra,giả vờ bật máy đưa lên tai,nói:

-         Alô!... Quang hở?...em có lên ngay đây không thì bảo,Hồng nó nhận thằng khác làm chồng rồi đây này. Lên nhanh không mất người yêu bây giờ. Ừ! đi ngay đi. Nhanh lên,nhanh lên…

Nói xong Lợi tắt máy đi,cúi xuống nhìn Hồng cười, nói:

-         Anh bảo nó rồi đấy,nó lên đây bây giờ. Chết nhớ!... gặp anh nào cũng yêu đâu.

Hồng lại hếch mũi lên cười, nói:

-         Kệ người ta!...chả liên quan, tưởng người ta không biết đấy.

-         Biết gì?

-         Giả vờ gọi chứ còn gì nữa. Làm như thật ý…

-         Úi!...Hồng giỏi nhỉ!...thế mà cũng biết anh giả vờ gọi. Hồng tinh mắt thật đấy!...

-         Không phải nịnh,có ăn cơm không thì bảo?

-         Xuống ngay! Xuống ngay!...

Nói rồi Lợi quay vào trong gọi Nhật xuống ăn cơm.

  Hai tuần sau!

-         Nằm im!… im nào để anh nhổ lông mày cho.

-         Không cần!...

-         Sao lại không cần?

-         Đau!...

-         Đau anh cũng nhổ.

-         Không!...

-         Ừ,không nhổ lông mày thì để anh vẽ cho vậy?

-         Không!...

-         Cũng không nốt?

-         Ừ!...

- Không nhổ không vẽ lông mày thì để anh nhổ ria mép cho vậy, ria mép gì mà đậm hơn cả lông mày,cứ như đàn ông này. Trông xấu quá cơ!...

 Lợi và Hồng hai người đang trong phòng của Hồng. Hồng nằm trên giường,hai chân gác lên đùi Lợi,mắt cô dán vào trò chơi điện tử trên điện thoai. Còn Lợi,một tay ôm hai chân Hồng,một tay cầm cái díp cứ dí vào mặt Hồng đòi nhổ lông mày. Thật ra lông mày cô cũng không đậm,nó mờ mờ,nhìn hơi xa một chút dường như không có, chỉ đen hơn trẻ mới sinh được một ít.

  Lợi nói vậy mà mắt cô vẫn không dời khỏi màn hình điện thoại, cô đáp:

-         Kệ người ta!...không được nhổ!...

-         Sao?...

-         Đau!...

-         Cái này đau anh cũng nhổ!

Thấy Lợi cầm cái díp, mặt cúi sát cằm Hồng dường như chuẩn bị nhổ ria mép thật, Hồng mới nhổm người dậy đưa mắt nhìn Lợi,nói:

-         Không nhổ!... Đau!…

Lợi cũng đưa mắt nhìn Hồng một lúc ,nói:

-         Đau? Đau cũng phải chịu,tất cả vì nhan sắc,con gái gì mà không biết làm đẹp gì cả.

-         Kệ người ta!...quan trọng là vẫn có người yêu,còn mình,suất ngày ngắm vuốt mà có cô nào yêu đâu.

-         Thật không?

-         Thật! từ trước đến giờ có thấy anh dắt cô nào vào đây đâu. Mà anh Nhật cũng bảo anh chưa có người yêu. À quên,không có cô nào yêu.

-         Ai bảo thế?

-         Em!...anh Nhật.

-         Không biết thì thôi! người ta vừa có rồi mà lị.

-         Có lúc nào? Sao không thấy dẫn vào đây?

-         Mọi người biết hết rồi còn dẫn vào đây làm gì?

-         Ai?

-         Xa tận chân trời,gần ngay trước mắt,chính là em đấy!...

-         Mơ à ?...

-         Ha ha!...anh cứ nói thế,trúng thì trúng không trúng thì trượt.

Hai người vừa nói vừa nhìn nhau cười. Nói xong câu đấy Lợi đưa cái díp cho Hồng,nói:

-         Không cho anh nhổ ,thế thì em nhổ râu cho anh để có cô yêu vậy.

Hồng ghé sát mặt vào mặt Lợi,cong môi lên nhìn vào cằm Lợi,lát

sau lắc đầu nói:

-         Làm gì có mà nhổ?

Lợi quay người lại lấy cái gương treo trên tường ,soi,nói:

-         Đây…đầy như này lại bảo không có.

-         Ngắn thế ai mà nhổ được?

-         Nhổ đi!...nhổ hết người ta trả công.

-         Công gì?...

-         Lát mua dưa chuột về,vừa ăn người ta vừa đắp mặt lạ cho.

-         Mua sữa chua đi!

-         Úi, đòi nhiều thế!...sữa chua cũng được nhưng phải nhổ hết râu cơ.

Hồng gật đầu,sau đó hai người đổi tư thế cho nhau. Lợi nằm ngửa trên giường,Hồng ngồi xổm gần sát mặt Lợi,cầm díp nhổ râu cho Lợi.

-         Này…cái này nữa này…

-         Ui,Hồng nhổ siêu thế!...ngắn thế mà cũng nhổ được…giỏi thật đấy!...

-         Sắp hết rồi,lát phải mua sữa chua đấy.

-         Lại phải nhắc nữa,nhổ hết đi,tự khắc người ta đi mua,không phải nhắc.

  Lợi nói xong,cô lại quay xuống nhổ, nhổ được cái râu nào lại đặt lên lòng bàn tay của Lợi đang ngửa ra đặt trên giường. Tay còn lại của Lợi hết vuốt ve bắp chân của Hồng lại chuyển sang nghịch các ngón chân,miệng hỏi:

-         Em và Quang yêu nhau lâu chưa?

-         Gần hai năm rồi.

-         Ui,yêu sớm thế?

-         Thích thì yêu thôi!

-         Thích thì yêu?

-         Ừ! Không thích lại bỏ,quan trọng gì…

-         Giờ trẻ con sợ thật! yêu thì sớm, lại coi chuyện tình yêu cứ như trò đùa ý.

-         Thì yêu cũng chỉ để đỡ buồn thôi mà,khác gì trò đùa đâu. Vả lại,thấy bọn nó có người yêu thì mình cũng phải có chứ,kém cái gì thì kém chứ kém người yêu là không chịu được.

Ngần ngừ một lúc,Lợi hỏi tiếp:

-         Thế…Quang có cao to đẹp trai bằng anh không?

-         Không!

-         Có men bằng anh không?

-         Không!

-         Thế  có gì mà em yêu?

-         Hiền lành!...

-         Chỉ thế thôi?

Thấy Lợi hỏi vậy,cô đang định nhổ cái râu trên cằm của Lợi bỗng dừng lại,đưa mắt nhìn ra xa,nghĩ ngợi, lát sau nói:

-         Thật ra ngoài cái đấy ra,Quang chẳng được cái gì. Vừa dát lại vừa yếu đuối cứ như con gái ý,lại hay ghen bóng ghen gió chứ. Nói tóm lại chẳng boy chút nào.

-         Thế mà em lại còn yêu?

-         Tại vì ngày trước học cấp hai,hai đứa cùng học một lớp, lại cùng  đường đi học với nhau. Lúc đi học hay lúc đi về,hai đứa lúc nào cũng kè kè đi bên nhau như hình với bóng. Lên lớp mười Quang ngỏ lời với em, thấy Quanh hiền lành lên em nhận lời.

Nói đến đấy cô chẹp miệng nói tiếp:

-         Thật ra em nhận lời Quang chẳng qua cho bằng bạn bằng bè thôi,còn yêu thì…

Lợi nửa đùa nửa thật nói:

-         Nếu chỉ nhận lời,mà nhận lời vì nó hiền lành,lại chỉ để cho bằng bạn bằng bè không sớm thì muộn cũng chia tay thôi! Em chuyển sang yêu anh dần đi là vừa!

Lợi đưa mắt nhìn Hồng cười sung sướng,bỗng Hồng nhìn Lợi lắc đầu,nói:

-         Không được đâu!...

-         Sao?

-         Không là không!...

-         Không anh cũng cứ tán em đấy! Nhất cự li nhì khoảng cách. Ngày nào anh cũng xuống nằm lì ở đây tán em xem em có yêu  anh không?

Lợi nói xong nhổm người dậy,đưa tay không có râu lên beo má Hồng. Cô chưa kịp phản ứng thì cũng khéo lúc Nga  đi học về. Nga bước vào phòng,nhìn thấy Lợi và Hồng,cô đưa tay che miệng cười nói:

-         Ui!...Hai anh chị làm gì thế này? Quang mà nhìn thấy thì…

-         Chả sao, cùng lắm là chia tay…

Hồng đứng dậy đi về phía bếp ga,vừa đi vừa nói câu đấy.

Lợi đưa tay về phía Hồng như giới thiệu,nói với Nga:

- Giới thiệu với Nga,từ hôm nay,Hồng là người yêu anh.

- Thật không đấy?...

Hồng bưng nồi canh xuống đất nói:

-         Thôi không nói chuyện linh tinh nữa. Gọi anh Nhật xuống ăn cơm đi,muộn rồi.

Nga ngước đầu lên trên từng,gọi:

-         Anh Nhật ơi xuống ăn cờ…anh Nhật ơi xuống ăn cờ…

Trong lúc Nga gọi,Hồng đã bỏ đồ ăn xuống,ngồi xuống sưới cơm ra từng bát,còn Lợi cũng đã ngồi xuống. Thấy Nga gọi mấy lượt mà chưa thấy Nhật xuống,Lợi nói:

- Em ngồi xuống ăn cơm đi,kệ nó. Đi chợ,nấu cơm,rửa bát đã không làm rồi,đến khi ăn lại phải gọi như bố tướng ý.

- Lợi nói xấu mình hở?

Nhật vừa đi ngoài cửa vừa cười nói câu đấy,nói xong bước vào phòng ngồi xuống. Lợi nói:

-         Chả thế!...ở nhà không đi học,đến giờ thổi cơm không xuống thổi cho các em,cứ suất ngày ôm cái máy tính. Đã thế,đến giờ ăn cũng không biết đường xuống mà ăn,cứ để người khác gọi như gọi đò ý.

-         Thế sáng nay Hồng và cậu có phải đi học đâu?

-         Cậu không thấy Hồng nấu cơm ư?

-         Thế cậu làm gì?

-         Tớ…tớ nhặt rau cùng Hồng,nhổ râu cho Hồng.

Thấy Lợi nói vậy Hồng nói:

-         Ừm ừm ừm!…ai nhổ cho ai đấy?

-         Ừ thì… em nhổ cho anh được chưa?

-         Còn nợ cốc sữa chua đấy nhớ?

-         Đã nhổ hết đâu.

-         Không biết!...

-         Ui đểu thế?…

Nhật nhìn Nga nói:

-         Kệ chúng nó,anh em mình ăn đi.

-         Ừ!...

Thấy vậy, Lợi và Hồng cũng cầm bát cơm lên.Trong bữa ăn,Lợi không ngớt tấm tắc khen Hồng nấu ăn ngon và không ngừng gắp thức ăn cho cô,miệng nói, “ Này,em yêu ăn đi,em yêu ăn đi!”

Một tuần sau!...

   Hồng đang rán đậu,Lợi nằm trên giường,đang chơi điện tử trên điện thoại nhưng mắt liên tục nhìn Hồng, miệng không ngừng hỏi:

-         Sao em lại đi yêu thằng ý nhỉ?...sao em lại đi yêu thằng ý nhỉ?...

Không thấy Hồng trả lời,lại hỏi:

-         Anh không hiểu tại sao thằng ý mà em cũng yêu được ?

Thấy Lợi nói dai như đỉa đói,Hồng quay lại nhìn Lợi hơi bực mình,nói:

-         Thấy thích thì yêu!...được chưa?...

Lợi quay mặt tránh ánh mắt của Hồng,thở dài ngao ngán, nói:

-         Thích thì yêu?...thế đến khi không thích em lại bỏ ư?

-         Ừ!...thấy thích thằng nào thì yêu thằng ý,không thích lại bỏ.

Hồng nói xong câu đó tậc lưỡi như bất cần, nói:

- Được cái đang còn trẻ,thỏa sức lựa chọn. Thấy thằng nào hơn thì chọn thằng ý thôi. Tội gì…

- Em không sợ cuối cùng…

- Không thằng nào yêu chứ gì?

Lợi gật đầu,Hồng nói tiếp:

- Càng tốt,ở một mình cho sướng,chẳng phải lo lắng gì cả.

Lợi lắc đầu chẹp miệng nói:

-         Thế thì chán em quá! Chán quá!...

-         Chán thì thôi, ai cần không chán đâu?

-         Chán nhưng anh cứ thích em đấy,cứ yêu em đấy,cứ tán em đấy!...

Ơ!…làm gì được nào?

-         Hai đứa chúng mày làm gì nhau đấy? …Cơm xong chưa? Đói quá rồi!...

Hồng chưa kịp trả lời Lợi,Nhật từ trên từng xuống từ lúc nào không biết, vừa đi ngoài cửa vừa nói câu đấy,nói xong cũng ngồi lên giường,vừa lúc đó Nga cũng đi học về. Đợi Nga cất cặp sách xong, Lợi nhìn Nga nói:

-         Anh hỏi Nga nhớ!... một thằng chưa được mét sáu,học hết cấp hai, đang đi làm công ty,người thì béo lại hay rượu chè đánh nhau, với một thằng cao to đẹp trai,đang học năm thứ tư đại học. Em chọn ai?

-         Ui trời ơi! thế mà cũng hỏi?...

Cả Nga và Nhật không hẹn mà cùng nói ra câu đấy. Nga nói:

-         Ai mà chẳng chọn người cao to đẹp trai,đang học đại học. Cái đấy mà anh cũng mang ra so được?

Nhật gật đầu nói:

- Ừ, một sự so sánh quá khập khiễng!

Lợi quay sang nhìn Hồng như trách móc nói:

-         Thế mà Hồng lại chọn thằng chưa được mét sáu,học hết cấp hai,đang đi làm công ty đấy!...

Nga nói chen vào:

-         Anh nói thế nào ý? Quang đang học đại học,tuy thấp thật nhưng cũng phải được mét sáu bảy. Mà nó có to béo rượu chè đánh nhau gì đâu nhỉ?

-         Quang đâu mà Quang,chia tay rồi…

Lợi nói câu đấy bằng giọng phẫn uất,cả Nhật và Nga cùng ngạc nhiên nói :

- Chia tay rồi?...

Lợi nói tiếp,giọng bực mình xen lẫn cả đau khổ:

-         Phải,chia tay hôm qua rồi!...đi yêu cái thằng chồng ảo trên mạng,quen nhau được nửa năm gì đấy,mới gặp mặt nhau có một lần. Thằng đấy cao chưa được mét sau,béo,lại còn cờ bạc rượu chè nữa,không học hành gì,suất ngày đâm chém nhau lia lịa.

Nói đến đấy Lợi quay sang nói với Hồng như trách móc:

- Không hiểu sao em lại đi yêu thằng ý? Chắc nó lại cho…

Nhật nói:

-         Ừ,sao lại ngu thế nhỉ? yêu cái thằng chẳng có tương lai gì. Khi có gia đình,gặp vợ thì người ta hay hỏi chồng mày đang làm gì? Làm được nhiều tiền không?chứ không ai hỏi chồng mày có đẹp trai không? Còn trẻ có khác,dại quá cơ!

Lợi quay sang nhìn Hồng nói:

- Bỏ nó đi,yêu anh nhớ!...

Nga như không tin những gì vừa nghe thấy,vội bước đến cạnh Hồng hỏi:

- Mày bỏ Quang thật à? Mày bỏ Quang thật ư? Sao lại bỏ?...

Hồng cầm đĩa đậu vừa rán xong đặt xuống đất nói:

-         Xuống ăn cơm đi!...

Nói xong câu đó cô mở vung nồi cơm ra,đánh cho tơi nồi cơm rồi sưới ra bát. Sưới xong mà vẫn không thấy mọi người ngồi xuống,cô ngẩng đầu lên nhìn,thấy tất cả mọi người đang nhìn mình. Nga bằng ánh mắt ngạc nhiên, khó hiểu. Nhật bằng ánh mắt sao dại thế em! còn Lợi bằng ánh mắt tiếc nuối lẫn tức tối.

Cô làm như không quan tâm đến chuyện họ đang nhìn mình bằng ánh mắt bất thường, nói:

-         Sao thế?... không ai ăn à?... càng tốt,may quá thức ăn ít…

Ba hôm sau!

Trong khi đang ăn bữa trưa,Lợi nhìn mọi người một lượt, nói:

-         Tối nay anh mời cả phòng đi ăn chè Huế nhớ!

-         Ui anh Lợi! có chuyện gì mà tự dưng hôm nay anh Lợi ga lăng thế?

Thấy Nga hỏi vậy,Lợi đưa mắt sang nhìn Hồng tủm tỉm nói:

-         À!...liên hoan vì anh có người yêu thôi.

-         Ai vậy? cô nào xin chết với anh vậy?

Thấy Nga hỏi vậy Nhật nói:

-         Em hỏi ngu thế? Nhìn thì biết chứ sao.

Vừa nói Nhật vừa hất hàm về phía Hồng,Hồng quay mặt sang nhìn Lợi tủm tỉm. Nga nói:

-         Ái chà chà!...hai người này…

Lợi hỏi:

-         Sao?

-         Không sao,em chỉ thấy không ngờ thôi…

Hồng nhìn Nga nói:

-         Nói nhiều thế,tập chung vào ăn đi. Mà ăn ít thôi dành bụng tối còn ăn chè.

Nói xong câu đó cô quay sang nhìn Lợi cười,Lợi beo má cô một cái nói:

-         Ui em ngu thế!...muốn anh mất nhiều tiền à?...

Hồng không trả lời chỉ nhìn Lợi cười hì hì…

 Từ hôm đó, Lợi và Hồng tay trong tay, khi thì cùng nhau đi ra xe bus đi học,lúc thì dạo chơi công viên hay ra bãi cát sông hồng ngắm cảnh. Hai người lúc nào cũng như chim liền cánh,cây liền cành, như hình với bóng, không lúc nào là không thấy quấn quýt bên nhau.

Một năm sau!

- Mấy hôm nay không thấy anh Lợi đến đây chơi nhỉ?

- Đến làm gì?

- Ô mày hỏi buồn cười thật! anh ý không đến đây có kẻ lại mong.

- Mong gì? ai mong?

- Chả biết ở đây ai mong?

-  Chia tay rồi!...

Nga và Hồng đang nằm trên giường,Nga hỏi Hồng mấy câu như vậy,thấy Hồng trả lời chia tay rồi,cô ngạc nhiên hỏi:

-         Sao lại chia tay?

-         Không thích thì chia tay chứ sao? …

Cô trả lời câu đấy giọng chua xót,đắng cay,xen lẫn bất cần. Một lúc sau cô nói tiếp:

-         Từ giờ miễn bàn đến chuyện yêu đương nữa nhớ,bây giờ tao muốn tập chung vào học…

Cô nói xong câu đó,kéo chăn trùm kín đầu,Nga lắc đầu thở dài nhìn cô.

*****

  Thấy Quang hờ hững vô tình như vậy, cô gạt nước mắt nói:

-         Sao anh lại xưng là tôi?

-         Không được ư?... Tính ngày tháng tôi kém Hồng gần một tuổi cơ mà.

-         Phải,Quang còn kém …tôi một tuổi.

Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

-  Quang không thể tha thứ cho tôi ư?

-         Không!...

Câu đáp dứt khoát của Quang khiến cô cảm thấy đau nhói,cô gắng hỏi tiếp:

-         Quang … có còn yêu tôi không?...

Quang quay lại nhìn cô đau khổ nói:

-         Còn!...

-         Vậy …vậy tại sao không thể tha thứ?

-         Vì…đấy chỉ là ký ức,là những kỷ niệm,là lúc Hồng mới mười sáu tuổi. Còn bây giờ, Hồng…

-         Hồng thì sao? Hồng thì sao?...

Cô sót ruột hỏi dồn Quang,Quang nhìn cô một lúc rồi mới nói:

-         Đã hai tư,đã chết trong tim tôi từ lâu!

-         Không!...Quang nói dối,Quang nói dối…

Cô vừa nói vừa khóc vừa đưa tay đấm vào ngực Quang. Quang gạt tay cô ra, nói :

-         Tôi không nói dối. Chắc Hồng cũng biết,tôi đã có người yêu, được gần hai năm,giờ chúng tôi… đang rất hạnh phúc bên nhau.

Dừng lại một lúc đợi Hồng dứt cơn khóc,Quang nói tiếp:

-         Nói đến đây tôi mới nhớ ra,mùng mười tháng sau chúng tôi tổ chức hôn lễ,hôm đấy,rất mong…Hồng đến…

Hồng gạt nước mắt nhìn Quang nói:

-         Được,được!...hôm đấy,hôm đấy nhất định Hồng sẽ đến…sẽ đến…

-         Ừ!...nếu…không còn chuyện gì nữa, ta…

-         Quang về trước đi!...

-         Còn Hồng?

-         Quang cứ về trước đi,lát Hồng về sau.

-         Tối rồi,một mình ở lại đây…

-         Không sao?...Quang cứ về đi…

Biết Hồng vốn ương ngạnh,mạnh mẽ,Quang đành gật đầu nói:

-         Thôi được,vậy…tôi về trước,Hồng...

Quang định nói “Hồng ở lại phải cẩn thận” thì không nói được nữa. Quang đành thở dài quay mặt bước đi,Hồng nhìn theo cho đến khi Quang khuất bóng,cô quỵ hai chân xuống đất,ôm mặt khóc nức nở.

Hết!  2011

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#van