Ngày các vì sao xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leonard Mitchell thường cảm thấy cuộc đời mình có thể nói là một hành trình suôn sẻ.

Anh năm nay hơn 20 tuổi, vừa trở thành một Kẻ Phi Thường không lâu, công việc khá ổn định, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, trong đầu còn có một ông cụ đi cùng giúp đỡ anh rất nhiều. Thêm vào đó, anh có một khuôn mặt đẹp trai, không khác gì một nhân vật chính trong truyện.

Công việc của Kẻ Gác Đêm thường phân cực giữa lúc rất rảnh rỗi và rất bận rộn. Sau vài ngày rảnh rỗi, Leonard nhận một vụ án về việc một nhóm sinh viên tự tử sau khi đọc một cuốn nhật ký. Anh cùng đội trưởng ra ngoài điều tra, nhưng manh mối bị đứt đoạn ở chỗ người bạn học của con trai một nhà ngân hàng. Khi họ đến, sinh viên đó đã tự tử và chết ngay tại chỗ.

Trước khi rời khỏi căn hộ cũ kỹ đó, anh chị em nhà Moretti, không thể chấp nhận cái chết của anh trai mình, ngồi im lặng trong phòng khách. Nỗi buồn của họ như một đại dương, nhấn chìm căn phòng nhỏ bé. Leonard định nói lời chia buồn, nhưng sau khi suy nghĩ, anh chỉ làm dấu thánh và nói: "Nguyện Nữ Thần ban phước cho các người."

Cuộc sống sau đó vẫn như thường lệ. Anh cùng đồng đội uống rượu, chơi bài trong văn phòng, và khi có vụ án thì bôn ba khắp nơi. Đôi khi anh còn phải đi tuần tra cổng Chianese, và ông cụ trong đầu anh vẫn lẩm bẩm dạy anh đủ thứ.

Đôi khi trong giấc mơ lại xuất hiện một chút ít ngoài dự tính, Kẻ Phi Thường con đường Đêm Đen không cần ngủ nhiều, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi của đêm khuya tỉnh mộng, Leonard luôn cảm thấy dường như bản thân mình và thế giới này thiếu một thứ gì đó.

Khi tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đỏ thẫm khổng lồ và bầu trời đen kịt vẫn như anh đã nhìn hàng nghìn lần. Có lẽ anh thực sự buồn bã và tiềm thức đang nhắc nhở anh điều đó? Leonard nghĩ mình nên làm một bài thơ để diễn tả nỗi buồn, nhưng tiếc là anh không biết làm thơ. Cuối cùng, dưới ánh sáng dịu dàng của trăng đỏ, anh chỉ có thể điểm một vòng tròn lên ngực và cầu mong Nữ Thần phù hộ anh.

Ngày hôm sau, khi đi làm, Leonard thấy bộ bài Tarot mới của Rozanne. Anh cười và nói rằng các cô gái thực sự thích chơi thứ này nhỉ. Nhưng khi thấy lá bài Ngôi Sao rơi ra, tim anh đập mạnh.

Sau đó, Leonard thường ngồi ngắm bộ bài Tarot khi rảnh rỗi.

Những ngày bình yên không kéo dài lâu. Họ tìm ra cuốn nhật ký của Kỷ thứ Tư sau một trận chiến ác liệt. Sau đó, lão Neil qua đời, nhưng họ không thể và không được phép đau buồn quá lâu. Các vụ án giết hại nghị sĩ, Kẻ Xúi Giục, cùng vô số nguy hiểm khiến tiểu đội Kẻ Gác Đêm kiệt sức, số đồng đội hy sinh tăng lên.

Sau tất cả, khi có vài ngày yên bình, một cuộc khủng hoảng chưa từng có giáng xuống thành phố nhỏ. Nhờ sự giúp đỡ kịp thời của Nữ Thần, họ giành chiến thắng với cái giá là đội trưởng mất một cánh tay và Leonard bị thương nặng.

Sau khi hồi phục, Leonard lần đầu tiên cảm thấy thất vọng vì mình quá yếu đuối, nhưng ít ra không ai phải trả giá bằng mạng sống vì điều đó. Anh từng có ý định gia nhập Găng Tay Đỏ, nhưng đội trưởng nói thành phố cần anh. Leonard đồng ý, vì anh cũng không có lý do đặc biệt để rời khỏi Tingen.

Cuộc sống sau đó lại trở về như trước. Đội trưởng và cô Daly cuối cùng cũng thổ lộ tình cảm sau khi suýt mất nhau. Trong đám cưới của họ, có người hỏi Leonard khi nào sẽ tìm bạn gái, nếu không thì lãng phí khuôn mặt này. Leonard mỉm cười, anh nói mình vẫn còn trẻ, không cần vội.

Mười năm trôi qua, Leonard đã thay thế Dunn làm đội trưởng sau khi ông nghỉ hưu. Thời gian không làm mờ đi vẻ đẹp trai của anh, chỉ khiến anh thêm chững chạc và đáng tin cậy hơn. Nhờ sự nỗ lực của mình và sự giúp đỡ của người khách tạm trú trong đầu, Leonard lập được nhiều công trạng, thăng tiến với tốc độ không nhanh không chậm. Đôi khi anh tự hỏi mình có thể thăng tiến đến mức nào, có lẽ trước khi chết có thể hy vọng thành Bán Thần? Dù sao, anh đã lâu không còn những suy nghĩ trẻ con.

Có lẽ vì tính cách phóng khoáng của Leonard, đôi khi đồng đội mới hay cũ thường trêu chọc rằng anh nên tìm bạn gái, không thì sẽ muộn mất. Leonard chỉ mỉm cười, khéo léo tránh chủ đề này.

Điều anh không thể nói ra là, không phải anh không muốn tìm người yêu, mà anh luôn tin tưởng một cách vô lý rằng, sẽ có một người mang theo thứ mà anh chưa tìm thấy suốt 30 năm, xuất hiện từ trên trời rơi xuống.

Niềm tin này quá trẻ con, thậm chí Pallez cũng không biết Leonard có suy nghĩ này.

Mười năm nữa lại đến, Pallez nói ông phải đi rồi. Vào một buổi chiều, Leonard ngồi trên ghế sofa, nhìn tờ báo mà anh vô thức mua về nhưng không thích đọc, cảm thấy mất mát.

Rốt cuộc là thiếu gì? Khi gần 50 tuổi, Leonard buồn bã như một thiếu niên trong thời kỳ dậy thì.

Cuộc đời Leonard Mitchell có thể gọi là suôn sẻ, anh chỉ thiếu chút nữa để thăng cấp thành Bán Thần, là một Kẻ Phi Thường mạnh mẽ, đội trưởng Kẻ Gác Đêm đáng tin cậy và cẩn trọng. Anh bảo vệ thành phố cho đến khi nghỉ hưu, cứu sống vô số người, bắt giữ nhiều tội phạm.

Khi cái chết lặng lẽ xâm chiếm cơ thể anh, Leonard Mitchell nằm yên trên giường. Những người đồng đội, đồng nghiệp và bạn bè đến thăm anh khóc thầm bên giường.

Leonard chỉ nghĩ, rốt cuộc thiếu gì? Câu hỏi này từ khi anh 20 tuổi đến khi 80 tuổi, vẫn chưa có câu trả lời.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng đỏ rực vẫn treo lơ lửng, không khác gì so với những đêm mơ màng 60 năm trước.

Bỗng nhiên, tiếng khóc xung quanh trở nên mờ dần. Leonard nghĩ có lẽ mình sắp gặp Nữ Thần Đêm Đen, không biết liệu Nữ Thần có sẵn lòng cho anh biết rốt cuộc thiếu điều gì.

Tách.

Bỗng, có ai đó búng tay.

Đôi mắt đã nhắm của Leonard bất chợt mở ra.

Trên bệ cửa sổ, nơi trước đó trống không, xuất hiện một người đàn ông đội mũ chóp, mặc lễ phục đen, trông như một ảo thuật gia.

Tại sao tôi biết anh ta là một ảo thuật gia? Ngược sáng, Leonard không thể nhìn rõ mặt người bí ẩn đó.

Mọi âm thanh xung quanh đã hoàn toàn biến mất, thời gian kỳ lạ ngưng đọng, chỉ có ảo thuật gia từng bước tiến đến, trên tay cầm một bộ bài Tarot.

"Rút một lá đi." Giọng hắn mang ý cười, Leonard đoán rằng chắc chắn hắn đang nở một nụ cười gian tà và dịu dàng.

Leonard run rẩy giơ tay đã gầy gò lên, rút một lá bài ngẫu nhiên.

"Là lá Ngôi Sao, Leonard ạ." Giọng nói của ảo thuật gia vang lên khi lá bài được lật, họ nhìn nhau dưới ánh trăng, ánh mắt không có sự ngạc nhiên, như thể đã biết trước.

Anh thật sự đến, người già sắp chết trên giường mỉm cười, giọng yếu ớt, nhưng anh đến quá muộn, tôi đã già và sắp xuống lỗ rồi đây này.

Suỵt, ảo thuật gia ngăn lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lá bài Ngôi Sao, nói khẽ: "Nhìn xem."

Lá bài trong tay Leonard bắt đầu phát sáng, khi nó hoàn toàn biến thành một tấm bài sáng chói, âm thanh vỡ vụn vang lên, và ánh sáng tràn ra khỏi sự giam giữ, bay ra ngoài cửa sổ, lên mái nhà và bầu trời!

Những luồng sáng từ nhà Mitchell nhanh chóng tìm thấy vị trí của chúng, mặt trăng đỏ vẫn là mặt trăng đỏ, nhưng bầu trời đen kịt không còn chỉ có mình nó.

Sau một cuộc đời của Leonard Mitchell, những ngôi sao lại sáng lấp lánh trên bầu trời.

Khi ngôi sao cuối cùng trở về vị trí, Leonard cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có trỗi dậy trong cơ thể, thân xác già nua của anh trở về tuổi 27, và ký ức thực sự bắt đầu phục hồi.

Với đôi mắt xanh sâu thẳm, anh treo lên nụ cười lơ đãng quen thuộc, nháy mắt với ảo thuật gia còn chưa rời đi, nói rằng chúng ta gặp nhau ở thế giới thực nhé? Ảo thuật gia nọ chỉ khẽ cười, thân ảnh tan biến vào màn đêm.

Sau khi giấc mơ chỉ tồn tại trong tâm trí Leonard tan vỡ, anh đã thành công thăng cấp lên Danh sách 3 Giáo Chủ Sợ Hãi. Nhớ lại việc mình suýt chết trong giấc mơ, anh rùng mình lau mồ hôi lạnh.

Pallez cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đứa trẻ ngốc nghếch thành công thăng cấp, nhắc nhở: "Nhờ có đồng nghiệp cũ của cậu, nếu không thì cậu đã thành một đống gì đó không rõ rồi."

Leonard bảo ông nói đúng, nhưng anh muốn nói đó là bạn trai của anh, chứ không chỉ là đồng nghiệp cũ.

Pallez không muốn nói thêm.

Tóm tắt:

Leonard sắp thất bại trong việc thăng cấp.

Nhà Ảo Thuật mệt mỏi chỉ có thể tự mình tặng anh một bầu trời sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro