Gửi anh - người em thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chúng ta gặp lại nhau, đó là ngày ước nguyện của mỗi chúng ta đã thành.

Khi chuyến tàu đêm cuối thu khởi hành, em và anh sẽ phải tạm xa nhau. Mang trong lòng những nỗi niềm luyến tiếc, cất giữ trong lòng những câu yêu thương chưa kịp ngỏ, trao nhau cái ôm đầy vội vã. Sau đêm nay, em và anh đều phải bước đi theo con đường mà chúng ta đã chọn, và thực hiện lí tưởng của mình.

Chúng ta - em và anh - là những người thuộc thế hệ trẻ. Một thế hệ mới với biết bao ước mơ, hoài bão, khát vọng. Em và anh, đều là những người dám mơ, dám nghĩ, dám làm, cũng dám đau.

Khoác lên vai người em yêu chiếc khăn choàng em ngày đêm đan lấy, cũng tiện tay dệt vào đó một chút yêu thương. Có chiếc khăn bên mình, nó sẽ thay em bên cạnh anh, ủ ấm cho anh những đêm đông lạnh.

Khoảnh khắc tàu đi, em muốn thời gian như ngừng lại, để giây phút chia ly này có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng không, tàu đi rồi. Tàu đã đưa người em yêu, cả những người thanh niên trẻ đến nơi xa của Tổ quốc. Ngày tàu về, tàu sẽ mang những người thanh niên năm đó, mang người em yêu và mang hòa bình về phải không?

Dịch bệnh hoành hành quá anh à. Người dân mình họ khổ lắm. Nhìn họ đau đớn em lại không cầm lòng nổi. Em muốn làm gì đó lắm anh. Em muốn trở thành một quân y để có thể cứu lấy mọi người, san sẻ với họ nỗi đau. Anh nơi đó, vẫn bình yên chứ?

Ngày chúng ta gặp lại nhau, em biết, đó là một ngày trời trong xanh cùng những tia nắng vàng ấm áp. Ngày đó sẽ không còn khổ đau nữa. Mọi người trên thế gian này sẽ được bình đẳng, tự do và hạnh phúc.

Chúng ta trẻ, chúng ta cuồng dại, nhưng cũng rất tự do. Anh nhớ không, đã có khoảng thời gian anh viết lên lời ca, câu hát để nói lên hiện thực xã hội, hay truyền đạt những thông điệp đầy ý nghĩa. Bất công bao nhiêu, tủi thân bao nhiêu, anh đều chịu lấy. Nhưng, đến cuối cùng, anh vẫn là anh, vẫn là một chàng trai đầy nhiệt huyết và tràn đầy hy vọng. Bởi lẽ thế, nên khi em lắng nghe từng câu ca tiếng hát, lại thấy chân thực đến vậy. Cũng xót xa vô ngần. Giờ đây, mỗi khi ngồi bên bờ sông nhìn từng đàn chim vỗ cánh về tổ, nhìn bông lục bình tím trôi lững lờ theo dòng nước, em lại bất giác nhớ đến anh.

Em vẫn nhớ như in những lần hai chúng ta ngồi trên chiếc xích đu cũ dưới tán bằng lăng tím, anh vừa đàn vừa hát cho em nghe. Lúc đó em đã nghĩ, lòng cũng đã tự hứa, bản thân phải sống cho thật tốt. Vì em là chính em, không phải là ai cả. Em vẫn còn cả cuộc đời, tương lai phía trước, thế nên làm sao có thể chỉ vấp ngã đã khụy xuống như vậy.

Anh à, cho dù em, anh hay ai đi nữa khi chịu tổn thương đều có thể khóc, có thể đau, có thể buồn, nhưng không thể lụy. Có đau đớn cũng phải tiếp tục đứng lên, tiếp tục thực hiện ước mơ của mình. Chúng ta có thể dừng bước để nghỉ ngơi, để nhìn lại quãng đường mà ta đã đi qua, nhưng không được bỏ cuộc. Bởi chúng ta còn trẻ mà.

Ngày chúng ta gặp lại nhau, trong cả hai trái tim đó, hai vũ trụ màu tím nhỏ xinh đã lớn rồi.

Lấp lánh những vì sao, đẹp đẽ những tinh cầu. Gieo vào trong tim những tình yêu nhỏ bé, để rồi theo thời gian cứ lớn dần lên và tỏa sáng. Cũng như hạnh phúc vậy, gieo mầm rồi cũng có ngày đơm bông.

Anh biết em yêu màu tím. Cứ đến mỗi mùa hoa bằng lăng nở rộ, anh lại tỉ mỉ gom những bông hoa đẹp nhất, đậm màu nhất ép khô đi. Em có hỏi vì sao anh làm vậy thì anh chỉ mỉm cười mà không nói. Để rồi những lần trao thư, em cứ mỉm cười vì thấy những bông hoa tím nhỏ xinh đính trên phong thư một cách tỉ mỉ. Người em yêu sao lại lãng mạn đến như vậy nhỉ?

Lại nhớ lúc trước khi lên tàu đi xa, anh ngại ngùng tặng em một chiếc hộp nhỏ. Anh nói với em, anh tự tay làm cho em đó, bên trong chiếc hộp chứa đầy tình yêu của anh. Chiếc vòng tay đính viên đá thạch anh tím ngày đó anh trao em vẫn còn gìn giữ, trân trọng như tình yêu của chúng ta vậy.

Ngày đất nước bình yên đã không còn, ngày đất nước chìm trong loạn lạc đã bắt đầu. Anh nơi tiền tuyến, em nơi hậu phương. Dẫu cho xa cách về địa lý, nhưng hai trái tim vẫn hướng về nhau, hướng về tình yêu của đôi ta, hướng về tình yêu Tổ quốc.

Ngày chúng ta gặp lại nhau, có thể cả hai đều mang vết thương, cũng có thể đã trải qua nhiều đau khổ. Nhưng em biết, chúng ta của những năm tháng sau này đều đã trưởng thành.

Trưởng thành, ta được nhiều thứ, nhưng cũng mất đi nhiều thứ, kể cả đó là thứ quan trọng của đời mình. Không còn những ngây ngô, không còn vô tư nhiều như lúc trước nữa. Ai trong chúng ta sau khi bước qua con đường đào tạo khắc nghiệt mang tên cuộc đời đều mang đầy vết thương. Em biết. Có thể em của sau sẽ không còn mau nước mắt như những ngày áo trắng, anh của sau này sẽ chín chắn hơn xưa. Những bài học đã trải qua sẽ luôn nhắc nhở ta suốt cả một đời. Chúng ta rồi sẽ biết suy nghĩ hơn, trầm lặng hơn, cũng nhìn cuộc đời qua ánh mắt khác. Nhưng nụ cười đó, trái tim đó vẫn sẽ còn mãi như thuở ban đầu.

Ngày chúng ta gặp lại nhau, chắc không còn viên đạn lạc nào nữa đâu. Anh nhỉ? Ta rồi sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới. Có mọi người, có em và có anh.

Anh từng nói, nơi nào có em nơi đó là nhà. Anh còn nói chúng ta sẽ dựng một căn nhà nhỏ ven thị trấn, anh làm thầy giáo, còn em sẽ làm nhà văn. Khi nào hòa bình đến, anh sẽ trở về và dẫn em đến gặp cha mẹ của anh. Có đôi lần ngước lên trời đêm khi tiếng trực thăng còn vang vọng, em thầm suy nghĩ về chuyện mai này của chúng ta. Căn nhà nhỏ thôi nhưng em biết nó sẽ là một nơi đong đầy hạnh phúc. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống yên bình mà giản dị, cùng nhau trồng trọt, cùng nhau già đi. Em cũng sẽ tự tay trồng những cây bằng lăng trước ngõ, những khóm hoa tử la lan tím trước nhà. Để đến mùa hoa nở rộ, chúng sẽ chào đón hai ta bằng sắc tím thủy chung, son sắt mỗi khi ta về nhà.

Anh nơi xa chiến đấu nhất định phải bình an trở về. Trở về để tiếp tục ước mơ, lời hứa của anh. Anh phải trở về để cài lên tóc em đóa hoa bằng lăng tím vào ngày hạnh phúc nhất của chúng mình. Hòa bình rồi sẽ đến với chúng ta vào một ngày không xa. Ngày anh trở về, em sẽ đợi anh nơi góc sân ga đã cũ, mừng người lính của em hoàn thành sứ mệnh.

Những lời mà em viết ra có thể anh đọc sẽ lặng lẽ bật cười vì những ý chẳng liên quan đến nhau. Biết sao được đây anh, khi cảm xúc dâng trào, khi nỗi nhớ dành cho anh càng lúc càng da diết, em chỉ biết ghi vội vào trang giấy này, để yêu thương rót vào nét chữ.

Ngày chúng ta gặp lại nhau, em chỉ muốn nói, mừng anh trở về, người em thương.

---
💜

12/1/22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro