Ngày Em Nói Em Yêu Unnie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống trong không gian yên tĩnh. Trong căn phòng nhuộm một màu đen huyền bí. Tôi ngồi trong gốc phòng suy nghĩ về thế giới xung quanh mình và suy nghĩ về chính mình. Trong suy nghĩ của tôi mỗi người trên thế giới này, ai cũng có những bí mật của riêng mình. Tôi cũng vậy, tên của tôi là Bae Suzy. Trong tôi có một bí mật vô cùng tàn nhẫn. Tôi sợ phải đối diện với nó. Nhưng tôi càng lo sợ thì cái bí mật ấy lại càng khó giữ lấy. Đặc biệt là khi tôi đứng trước người ấy. Người mà tôi hết mực yêu thương. Nhưng người đó lại không phải là một người con trai. Mà lại là một người con gái. Một cô gái chính hiệu, dịu dàng, đảm đang. Nhưng không hiểu sao lại làm tôi nhớ đến mức phát điên mỗi khi không gặp. Giống như hôm nay vậy, cả ngày nay tôi đã không gặp được cô ấy. Mặc dù tôi biết ngày mai thế nào cũng sẽ gặp nhau. Bởi chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau đi thám hiểm lòng biển bằng tàu cánh ngầm. Trước khi quen biết cô ấy tôi thực sự rất ghét biển, rất ghét những tiếng sóng ồn ào kia. Nhưng cô ấy lại khác, cô ấy rất thích. Đặc biệt là tiếng sóng biển. Cô ấy bảo cô ấy thích tiếng sóng biển vì nó giúp cô thoát khỏi sự cô đơn và tĩnh lặng. Cô còn nói, dù màn đêm buông xuống yên tĩnh đến đâu đi nữa. Thì những âm thanh như tiếng hát của lòng đại dương vẫn cất tiếng hát xuyên suốt cả đời. Không mệt mõi, không ngừng nghỉ và cô sẽ không cảm thấy cô đơn khi đứng 1 mình nơi bờ biển. Vì cô ấy thích, nên tôi cũng bắt đầu học cách lắng nghe tiếng sóng biển, để mỗi khi cần tôi có thể cùng cô ấy nói chuyện phiếm.

"Haizzz.... Fei à! Giờ này chị đang làm gì? Chị có biết rằng em rất nhớ chị không? Nhớ da diết không thôi. Từ ánh mắt cho đến nụ cười như thiên sứ của chị... Tất cả những gì thuộc về chị đều làm em nhớ mãi không thôi. Không biết đến bao giờ chị mới có thể hiểu được tấm lòng của em đây?"-Cô ngồi suy nghĩ bâng quơ và không ngừng nhớ đến Fei, người con gái chiếm hết trái tim cô, không chừa một góc nào cho người khác.

"Suzy ah! Sao mày lại ngốc đến thế? Đơn phương gần 4 năm trời mà không dám nói, mày muốn thế nào đây?"-Suzy đấu tranh tâm lý trong lòng mình, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

*o0o*

Sáng hôm sau, trước cửa nhà Suzy xuất hiện một dáng người mảnh mai. Cả người cô toát lên một vẻ đẹp dịu dàng của một thiếu nữ đoan trang, trưởng thành. Cô gái từ từ móc điện thoại trong giỏ ra định gọi cho ai đó. Thì bất ngờ tiếng bước chân lẹp xẹp và tiếng hét bên trong không ngừng vang vọng bên tai cô.

"Fei ah! Chị đợi em xíu. Em ra ngay, chị không cần gọi"-Tiếng hét trong trẻo buổi sớm mai của Suzy đánh thức những chú chim trên cành cây, chúng bay tán loạn. Lúc này cô gái kia khẽ cong bờ môi đỏ lên. Mỉm cười dịu dàng. Suzy như chết lặng vào khoảnh khắc ấy.

"Còn không nhanh lên? Muốn chị bỏ em ở lại không?"-Cô gái tiếp tục mỉm cười dịu dàng.

"Ahhhh.... em tới rồi đây"-Giọng nói pha chút trẻ con của Suzy vừa tinh nghịch, vừa hối hả, cô chạy như bay đến bên chiếc xe sang trọng màu đỏ tươi, mở cửa nhanh như chớp và yên vị bên cạnh ghế phụ. Suzy cười tít mắt khi thấy Fei đang lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng về hành động của mình.

"Hìhì..! Chúng ta đi nhanh thôi, sắp không kịp rồi"-Suzy nhanh chóng lãng sang chuyện khác nhầm thoát thân.

"Lát nữa chị sẽ phạt em sau, bé con à"-Vừa nói Fei vừa đưa tay nhéo chiếc mũi xinh đẹp của Suzy rồi bắt đầu lái xe vun vút đến nơi thám hiểm. Cô không biết rằng, hành động vừa rồi của cô khiến tim Suzy như nhảy múa. Một hành động không mang theo ý niệm gì, chỉ đơn giản là đánh yêu. Thế nhưng đối với Suzy đó chính là hành động vô cùng thân mật. Cô thích, thật sự rất thích những lúc Fei hành động với mình như thế. Hành động ấy khiến cô vừa cảm thấy ấm áp lại vừa cảm thấy có thêm lòng tin để chờ đợi.

*o0o*

Dưới lòng đại dương xanh ngắt, những chú cá lộng lẫy đầy màu sắt vô cùng đẹp mắt cứ bơi qua bơi lại. Fei thích thú nhảy cẩng kên khi nhìn thấy chúng. Hình ảnh dịu dàng của một thiếu nữ vừa rồi dường như không còn trông thấy nữa. Thay vào đó là một đứa trẻ thích thú trước những thứ mình yêu thích.

"Suzy ah! San Ho kìa, đẹp quá đúng không? Á cả sứa nữa kìa. Chúng bơi y như những bông hoa đang nở vậy. Đáng yêu quá"-Fei phấn khích nắm lấy tay Suzy chỉ chỉ. Cô không biết rằng có người mặt đang nóng bừng, tim như sắp nổ tung vì những cử chỉ này của cô. Trong lúc Fei đang thích thú ngắm nhìn những chú cá, những luồng sanho, những chú sứa đáng yêu ngoài kia . Còn Suzy thì lâng lâng với những mảng cảm xúc trong lòng Suzy thì bất chợt lúc này cả 2 như bị choáng. Những người khác cũng y như vậy. Suzy phản xạ nhanh như cắt, cô vội kéo Fei đến bên mình.

"Chị không sao chứ"-Suzy lo lắng

"Không sao? Em có sao không? Nhìn mặt em sao tái nhợt vậy? "-Fei cũng vô cùng lo lắng

"Đừng lo cho em, hãy lo cho chính mình trước đã. Em không sao đâu? Giữ chắc lấy tay em. Dường như có gì đó không ổn."Suzy bất an, ngó nhìn xung quanh. Ai cũng đều có cảm giác y như cô hết, mọi người đều hết sức lo lắng.

"Mọi người bình tĩnh"-Dường như lòng biển có vấn đề rồi, sóng biển không ngừng cuốn xoáy như sóng thần đang chuẩn bị kéo đến."-Tiếng nói gấp gáp từ loa phát ra trong phòng chỉ huy tàu khiến mọi người càng thêm hoảng sợ.

"Suzy ah! Chị rất sợ! Có khi nào"-Lời nói của Fei chưa dứt đã bị những ngón tay xinh đẹp của Suzy chắn ngang.

"Đừng sợ, có em ở đây, em sẽ bảo vệ chị. Em sẽ không để chị cô đơn đâu"-Giọng Suzy rõ nhu nhưng lại mang hàm ý vô cùng kiên định, khiến Fei cảm thấy yên lòng hơn. Cô bấu chặt mười ngón tay mình vào cánh tay Suzy. Suzy khẽ vỗ nhẹ vào tay cô nhầm trấn an Fei.

Tàu cánh ngầm lúc này chuyển động càng dữ dội, những vòng nước cuộn xoáy bên ngoài tàu, tạo thành một con sóng khổng lồ. Như một con rồng đang hút nước, con rồng ấy như sẵn sàng nuốt sạch tất cả những con người bên trong tàu, không chừa một ai, sự hung hăng của biển cả như một sự giận dữ của thiên nhiên, cứ như thế, lập đi lập lại trong sự hoảng loạng của mọi người. Cả người Fei bắt đầu run rẩy, bờ môi trở nên tím tái. Trong lòng Suzy cũng mang một vẻ run sợ không gì tả được. Nhưng cô rất giỏi che giấu cảm xúc trước mặt người khác. Fei nhìn cô rồi lại nhìn những người xung quanh mình. Bỗng trong tim cô trào dâng một cõi cảm xúc lạ thường.

"Người con gái này, sao lại mạnh mẽ đến thế. Đứng trước tình huống này ai cũng hoảng loạn, dù là một người đàng ông mạnh mẽ đi nữa, cũng không tránh khỏi sự hoảng loạn. Thế nhưng, người con gái này đây, cô ấy còn quá trẻ, trẻ hơn mình rất nhiều. Cớ sao lại có thể bình tĩnh đến thế?"-Trong phút chốc tim Fei đập nhanh hơn một nhịp so với thường ngày.

"Chị đừng sợ, có em đây, em sẽ không để chị phải cô đơn đâu"

"Ầm"-Tàu bị rạng nức, nước tràn vào xối xả. Fei càng níu chặt cánh tay Suzy hơn nữa. Suzy luồng những ngón tay thon dài của mình vào bàn tay mảnh mai của Fei. Chặt đến mức nổi cả gân xanh. Cô nhìn Fei chất chứa tình cảm.

"Dù cho có rời khỏi thế giới này. Em tuyệt đối không để chị cô đơn. Hãy tin em"-Giọng suzy chắc nịch, mang một ý kiên định và vững chắc. Khóe mắt Fei ngấn nước vì những cảm xúc đang trào dâng. Cô thầm nghĩ "Sao em không phải là một người con trai? Vì sao những lời mà hằng đêm chị luôn mơ ước, có người sẽ nói với mình lại được thốt ra từ miệng em? Từ miệng của một người con gái"-Fei đưa tay gạt nhẹ nước mắt đang lăn trên khóe mắt mình.

"Ầm" Tàu cánh ngầm bị gãy ngang vì cơn giận dữ của biển cả. Con người bị cuốn vào dòng nước xoáy nhanh như tia chớp, tiếng kêu khóc hòa vào tiếng lòng giận dữ của đại dương tạo thành những âm thanh đáng sợ không gì diễn tả được. Mặc cho hoàn cảnh khắc nghiệt ra sao, thần chết có đến gấn mình thế nào Suzy vẫn giữ chặt lấy tay Fei, dù cho chỉ còn lại một chút xíu sức lực. Cô vẫn quyết giữ chặt lấy tay người con gái cô yêu thương nhất đời này.

*o0o*

Sau một trận biển động, đánh tan chiếc tàu cánh ngầm dưới lòng biển, những vòng lốc cuộn xoáy, cuốn trôi những con người đáng thương vào lòng biển cả, có người bị đẩy lên mặt biển trôi dạt vào bờ, có người bị cuốn vào tận đáy đại dương. Như một bờ biển chết, xác của những con người kém mai mắn trôi nổi lềnh bềnh trên biển đông. Giữa những xác chết trôi nổi trên mặt biển ấy xuất hiện một hòn đảo nhỏ hoang vu. Hai cô gái đang nắm chặt tay nhau nằm dài trên bờ cát, mặc cho con sóng cứ đánh xô cả hai vào bờ và mặc dù cả hai đang trong trạng thái hôn mê. Nhưng đôi tay họ không hề rời nhau. Như một sự khẳng định của Suzy trước lúc xảy ra sự cố. Cô không để Fei cô đơn, dù là trong bất kì trường hợp nào. Mặc dù cô hôn mê. Nhưng ý thức cô vẫn rất mạnh mẽ. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Màn đêm dần buông xuống, Suzy từ từ mở mắt, cô nhăn mặt vì vị mặn của biển cả. Nhưng cái nhăn mặt ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự hoảng hốt.

"Fei ah.! Chị sao rồi? Tĩnh lại đi chị? Đừng làm em sợ"-Một giọt nước nóng ấm khẽ rơi trên gương mặt Suzy, rớt xuống gương mặt đang yên bình của Fei.

"Suzy! Em khóc sao?"-Giọng nói yếu ớt của Fei khiến Suzy bừng tỉnh.

"Chị tĩnh rồi hả? Chị không sao chứ?"-Suzy đưa tay gạt nhẹ những giọt thủy tinh trên mặt mình. Cô không hiểu sao mình lại khóc. Chỉ biết là khi cô nghỉ rằng mình mất đi Fei thì nơi nào đó bên trong cơ thể cô trở nên đau buốt.

"Sao em khóc?"-Fei nhẹ giọng và tìm tư thế thích hợp để ngồi dậy.

"Em không có"-Suzy chối

"Uhm không có thì thôi. Chúng ta đang ở đâu?"-Fei nhìn xung quanh và ngạc nhiên hỏi Suzy.

"Em không biết, dường như là 1 hòn đảo hoang."-Giọng Suzy hơi khàn.

"Em có sợ không Suzy?"-Giọng Fei có chút e dè và run run

"Em không sợ. Chị cũng vậy, em đã hứa sẽ bảo vệ chị mà"-Suzy đỡ Fei đứng dậy, cả hai tiến sâu vào hoang đảo để tìm nơi nghỉ ngơi.

"Nơi này đáng sợ quá"-Fei sợ hãi bám chặt cánh tay Suzy.

"Có em đây, đừng sợ chị nhé"-Suzy nhìn Fei tha thiết, ánh mất chất chứa vô vàn tình cảm. Nhưng Fei không hề hay biết. Tình cảm Suzy dành cho mình không phải là tình bạn, cũng không phải là thân. Mà là một loại tình cảm đặc biệt giống như giữa nam và nữ.

"Uhm chị sẽ không sợ. Có em ở đây chị sẽ không sợ gì cả"-Fei mỉm cười trấn an Suzy.

"Nhưng nơi này tối quá! Làm sao đây?"-Fei nhìn xung quanh mình. Tất cả đều là một màu đen huyền bí, huyền bí đến mức đáng sợ.

"Chị yên tâm. Khi con người rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Thì bỗng nhiên trong cơ thể chúng ta sẽ trỗi dậy một khả năng sinh tồn nguyên thủy để chống trọi và thích nghi với môi trường sống. Chị ngồi yên đây, đừng đi đâu, em đi tìm 2 hòn đá về nhóm lửa"-Nói rồi Suzy đứng dậy bước đi.

"Em cẩn thận đó"-Fei nhìn theo bóng dáng Suz mà trong lòng bỗng trào dân một loại cảm xúc vô cùng bất an.

5phút trôi qua
10phút cũng trôi qua nhanh chóng. Tim Fei bắt đầu nhảy ra khỏi lòng ngực, cô không thể ngồi yên mà lo lắng. Fei cố gắng gượng dậy, đang định bước đi tìm Suzy thì bỗng phía sau cô truyền đến một cảm giác ấm áp, quen thuộc nơi bờ vai.

"Chị định đi đâu?"Suzy vừa hỏi vừa đỡ người Fei ngồi xuống.

"Chị định đi tìm em"-Fei líu nhíu

Suzy vờ như không nghe câu nói của Fei, cô cắm cúi đập 2 hòn đá vào nhau,với hy vọng chúng sẽ bén lửa để sưởi ấm cho Fei và cô.

*cạch...cạch*

*cạch...cạch*

"Quá đáng thật, sao lại không cháy? Hóa ra ông cha ta ngày xưa cực khổ như thế nào mới có thể lấy được lửa từ hòn đá"-Suzy vừa làu bàu vừa đập mạnh hai hòn đá liên tục. Fei ngắm nhìn kĩ gương mặt Suzy dưới ánh trăng huyền ảo, trong màn đêm chỉ có chút ánh sáng của mặt trăng lại khiến gương mặt xinh đẹp kia của Suzy như ẩn, như hiện, bất ngờ Fei bị gương mặt thiên thần đó thu hút, trong bất giác cô đưa tay lên sờ vào má Suzy. Khi bàn tay cô vừa chạm vào má Suzy cũng là lúc cô hoảng hôt đến tột cùng.

"Suzy. Sao em lại nóng như thế? Em đang sốt sao?"-Fei hoảng hốt đưa tay lên trán suzy. Trán cô nóng như lửa, Fei vội vàng ôm chằm lấy suzy.

"Đừng đập nữa, không có lửa cũng không sao? Người em đang nóng lắm, làm sao đây? Chị thật vô dụng, không những vì chị nên em mới như thế này, cũng lại vì chị mà em mới tỏ ra kiêng cường như thế"-Fei chợt khóc và ôm chặt lấy Suzy.

"Chị đừng khóc, em không sao?"-Suzy nhẹ nhàng đẩy Fei ra, cô tiếp tục đập hai hòn đá vào nhau, đập tiếp, đập tiếp cuối cùng cũng lấy được lửa, suzy cười tít mắt.

"Yeahhh...chị thấy chưa. Có lửa rồi nè, chúng ta không sợ lạnh nữa"-Suzy nhìn Fei với ánh mắt tha thiết.

"Sao chị lại khóc rồi? Em không sao đâu mà, tất cả đều do em tự nguyện cả. Chị đừng tự trách mình nữa"-Suzy đưa tay gạt nhẹ nước mắt trên gương mặt Fei.

"Vì sao? Vì sao lại vì chị làm nhiều việc như thế? Vì sao lại vì chị mà cố gắng tỏ ra kiêng cường, mạnh mẽ. Vì sao lại không thử một lần tỏ ra yếu đuối trước mặt chị? Để chị chăm sóc em, lo lắng cho em và quan tâm em. Như thế mới là chị của em?"-Fei bật khóc lớn hơn vì những bất lực của chính mình.

"Vì em không phải là em? Và vì chị không phải là chị của em. Cái em cần không phải là tình thương của một người chị dành cho em gái."-Suzy quay mặt sang chỗ khác tránh ánh nhìn của Fei.

"Em bảo sao?"-Fei ngạc nhiên

"Thời gian của em và chị chắc hẳn không còn nhiều. Em nghĩ chị biết rất rõ điều đó. Nhưng trước khi chúng ta vĩnh viễn không còn trên thế giới này . Không còn nhìn thấy mặt nhau nữa. Trước khi tất cả những điều đó xảy ra. Em muốn nói với chị một câu thôi. Một câu duy nhất từ tận đáy lòng em. Đó là Em yêu chị."-Suzy nhìn Fei với ánh mắt đầy tình cảm "Em cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, cố gắng kìm chế cảm xúc khi gần chị, vì em sợ mất chị, mất đi những gì tốt đẹp em đang có. Nhưng giờ đây, nơi hòn đảo hoang vu này, em biết rằng. Nếu em không nói ra thì có lẽ sẽ mãi mãi không còn cơ hội nữa. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khóe mi Suzy. Fei đưa tay gạt nhẹ chúng đi. Trong lòng Fei lúc này bỗng trở nên hỗn loạn. Cô không biết làm gì vào lúc này, thì bất chợt Suzy túm lấy tay cô áp sát vào ngực mình. Fei há hốc mồm ngạc nhiên trước hành động của Suzy.

"Hãy trả lời em! Có phải chị cũng có cảm giác giống như em không?"-Càng nói Suzy càng ép chặt tay Fei vào ngực mình. Đầu ngực truyền đến cảm giác ngứa ngáy như kim chích khi tay Fei chạm vào.

Đầu óc Fei bổng nhiên choáng váng, cảm giác tê dại từ đôi tay truyền đến như một luồng điện khiến tim cô không ngừng loạn nhịp.

"Suzy ah! Chị và em đều là..."Lời nói của Fei bị cắt ngang bởi nụ hôn bất ngờ của Suzy. Fei mở to mắt, ngạc nhiên kia chưa hết lại đến ngạc nhiên khác. Cảm giác râm rang nơi đầu ngón tay còn chưa dứt giờ lại đến cảm giác tê dại nơi đầu lưỡi. Một loạt cảm xúc khó diễn tả trong Fei lúc này. Đầu óc cô trở nên quay cuồng, mọi ý nghĩ về giới tính, về sự khác biệt trong tâm hồn cô và Suzy đều bị cảm xúc lúc này chiếm lấy. Suzy thấy Fei lặng im không có bất kì phản ứng nào. Cô đánh liều tiến sâu hơn vào trong miệng Fei, dần dần chiếm trọn bờ môi Fei, chiếm hết tất cả vị ngọt nơi bờ môi Fei mang lại. Sau khi tham lam chiếm hữu bờ môi Fei, Suzy dần rời xa bờ môi Fei, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Fei với ánh mắt như thể vừa rồi mình không làm gì cả. Chỉ tội cho Fei lúc này như ở trên mây, cảm giác như hồn lìa khỏi xác, bờ môi run rẩy, muốn nói rồi lại thôi. Cánh tay Fei vẫn bị Suzy nắm chặt, yên vị tại nơi đẫy đà của cô ấy.

"Chị có thích không?"-Suzy cười ma mảnh

"Thich......thích...gì?"-Fei lắp bắp

"Thich được em hôn? Được em yêu thương. Nói đi.... hãy nói là chị cũng yêu em đi."-Ánh mắt Suzy sáng ngời lộ vẻ chờ mong.

"Chị...Suzy à....chị"-Fei ngập ngừng, trong ánh mắt có vài tia phức tạp, mà ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao? Vì sao cô lại có loại cảm giác như lúc này, cảm giác quyến luyến không muốn rời xa bờ môi ngọt ngào của Suzy. Quyến luyến cảm giác mềm mại, tê dại nơi đầu ngón tay truyền đến. Cô nhìn vào mắt Suzy. Ánh mắt tưởng chừng như rất ngây thơ kia lại mang theo một dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, ánh mắt trong suốt như pha lê lại thể hiện rõ tâm tình của một người thiếu nữ đang yêu.

"Thật ra...."-Lần thứ 2 lời nói của Fei còn chưa kịp thốt ra đã bị Suzy nuốt trọn. Đôi môi suzy chiếm trọn đôi môi Fei. Không dịu dàng như lúc ban đầu nữa, thay vào đó là sự cuồng nhiệt, đầy chiếm hữu, khiến hơi thở cả 2 dần trở nên gắp rút. Fei không chịu đựng được loại cảm xúc này. Suzy càng không thể. Một loại cảm xúc như tra tấn, như kim chích vào cơ thể, khiến hai người tê dại. Suzy không muốn dừng lại nơi bờ môi. Cái cô cần còn nhiều hơn thế nữa. Nhiều hơn hiện tại. Suzy buông cánh tay Fei ra, cô dùng cả hai tay mình ôm chặt đầu Fei, như để trút hết sự yêu thương, trút hết sự khát khao mãnh liệt đang ngự trị trong tim cô, muốn thông qua hành động để thể hiện hết sự khát khao trong lòng mình. Đôi tay Suzy dần di chuyển xuống ngực Fei. Theo quán tính Fei đưa tay giữ lấy tay Suzy. Nhưng Suzy lại dùng sức giữ lấy tay cô lại. Hôm nay Suzy bỗng trở nên mãnh mẽ lạ thường. Fei cảm giác được toàn thân mình trở nên nóng lạ thường, bờ môi đang nằm yên để mặc cho suzy cuốn lấy bỗng chốc cử động, hòa nhịp cùng làn môi mềm mại của Suzy. Như đã nhận thức được sự phối hợp của Fei. Suzy nhẹ nhàng đưa tay luồn vào bên trong lớp áo thun của Fei, nhẹ nhàng cảm nhận sự mềm mại đầy tê dại kia. Bờ môi cô dần di chuyển xuống vùng cổ và ngừng lại thở gấp. Cô không kiềm chế được chính mình nữa, cô khát khao có được Fei, có được những thứ cô mơ ước từ lâu. Nhưng cô lại sợ mình tổn thương Fei.

"Chị..."-Suzy khẽ cất tiếng nói đầy mị hoặc.

"Sao"-Fei đáp lời đầy mơ hồ, mang theo chút quyến rũ trong giọng nói.

"Hãy cho em được yêu chị trọn vẹn"-Suzy nâng mắt nhìn ánh mắt đầy mê hoặc của Fei lúc này vì bị cô dụ hoặc mà trở nên mê hoặc lạ thường.

"Uhm"-Fei không nói nhiều chỉ gật nhẹ đầu đáp. Suzy mừng rỡ tiếp tục cúi người hôn tiếp vào nơi cô đang hôn dang dở, từ bờ vai dần chuyển xuống phía dưới. Cảm thấy được lớp vải thun đang như là vật gây trở ngại xúc cảm của mình nên Suzy giúp nó thoát khỏi người Fei một cách nhanh chóng. Fei cảm nhận được hơi thở mang chút phong sương kèm theo chút đen tối hiện lên trong đáy mắt suzy. Suzy nhìn chầm chầm vào đó, rồi nhanh như cắt, cúi đầu hôn lên nơi đầy đà của Fei trong tiếng rên khe khẽ được thoát ra từ miệng Fei. Cả hai nhanh chóng phối hợp nhịp nhàng cùng nhau. Những thứ vải thun vướn bận của cả hai cũng dần được trút bỏ một cách nhanh chóng. Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, Suzy và Fei chìm đắm trong niềm hạnh phúc của lần đầu tiên cảm nhận được vị ngọt của yêu thương. Qua một trận phong tình cả hai rời nhau ra. Suzy ôm Fei thật chặt, như là để khẳng định tình yêu. Cũng như là một lời trấn an, một ý muốn bảo vệ Fei.

"Không ngờ vào những ngày cuối cùng của cuộc sống này, em lại có được chị, có được cảm giác ấm áp nhất từ trước đến nay. Đúng là ông trời biết yêu thương chúng ta thật".-suzy cười hạnh phúc, trong nụ cười pha chút trào phúng cho số mệnh mình và fei. Bởi cô biết, nơi hòn đảo hoang vu này rất khó có thể sống sót trở về.

"Không sao, chỉ cần chúng ta bên nhau là được rồi"-Fei nhẹ nhàng an ủi Suzy.

Cả hai nằm bên nhau, tâm sự về cõi lòng của chính mình. Sau đó họ dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, như một kì tích xảy ra trong truyền thuyết, trên bầu trời phi cơ cứu hộ không ngừng bay qua trên vùng biển chết. Dưới mặt biển lênh đênh những chuyến tàu cứu hộ. Họ nhanh chóng phát hiện ra Suzy và fei trên hòn đảo hoang vu và cứu cả hai trở về đất liền. Sau khi như chêt đi sống lại lần đó. Fei và Suzy càng trân trọng hơn những lúc họ bên nhau, cả hai sống hạnh phúc trong thể giới riêng của mình trước sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, khi nghĩ rằng họ có một tình bạn rất đẹp. Tuy nhiên đối với họ, suy nghĩ của mọi người không hề quan trọng. Điều quan trọng là hai người họ không thể sống thiếu nhau. Cứ như thế họ ở bên nhau mãi mãi trong tình yêu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro