9. Ân ái bị nghe trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày cuối tuần sau khi tan học, Thanh Thủy vẫn ở chỗ cũ đợi bé gái nhà mình.

Cô ngồi trong xe hơi nhốm ra bên ngoài xem, học sinh đã lũ lượt ra về, cô gái nhỏ hẳn là vẫn đang cố ở lại để giải xong bài tập. Thanh Thủy trước kia vô cùng ghét sự chờ đợi nhưng bây giờ cũng tập thành thói quen mỗi ngày đều đợi cô gái nhỏ ở trước cổng trường.

Ít lâu sau Ngọc Thảo mở cửa xe chui tọt vào, nhìn thấy cô liền ôm cổ cô kéo xuống mà hôn.

- Dì, có mệt không ?

Cô vui vẻ xoa đầu nàng. - Không có. Dì chở em về ăn cơm với ba mẹ nha ?! Ngày mai là cuối tuần, chúng ta ngủ ở bên đấy một hôm. - cô nghĩ nếu đã muốn lâu dài với cô gái này thì phải đưa cô ấy về ra mắt ba mẹ để tập quen dần.

- Chuyện này...... Ngọc Thảo đắn đo suy nghĩ. Dù sao nàng cũng đã từng là người yêu của Minh, bây giờ về nhà đó với tư cách là người yêu của Thanh Thủy, thật sự có chút ngượng ngùng, mặc dù nàng không làm gì sai trái nhưng vòng luẩn quẩn về mối quan hệ giữa ba người thật sự rất phức tạp. Ba mẹ của cô liệu có nhận xét nàng là loại con gái lăng nhăng, thích thay đổi hay không ? Chỉ vừa mới chia tay Minh đã cặp kè với mẹ của cậu ấy.

- Đừng sợ, có dì ở đây. Ba mẹ rất dễ tính. - cô an ủi cô biết rõ cô gái này đang nghĩ gì, đã chấp nhận ở bên cạnh nhau thì phải đối diện với mọi thứ, với lại cô và nàng cũng không làm gì sai.

Cho dù ba mẹ cô không trách nàng chuyện của Minh thì họ cũng sẽ không hài lòng về xuất thân và gia cảnh của nàng, Ngọc Thảo buồn bã. - Em sợ họ sẽ không thích em. Em chỉ là....

Câu nói chưa dứt đã bị cô nghiêng người hôn một cái vào môi hòng ngăn chặn lại lời nói của nàng.

- Em là cục cưng của dì.

- Minh sẽ ghét em chứ ?

- Dì sẽ đánh nó.

Ngọc Thảo cười khúc khích.

Ông bà Huỳnh nhìn thấy con gái trở về liền vui vẻ, nhưng khi khi nhìn thấy Ngọc Thảo thì có chút mất tự nhiên.

Ông bà không có ý ghét bỏ nàng. Dù sao cũng là cháu trai của ông bà sai, nhưng bây giờ nàng với thân phận là bạn gái của Thanh Thủy, thật sự ông bà cần có thời gian để tiếp nhận.

- Ba mẹ.

Cô nắm tay nàng đến trước mặt ông bà rồi gật đầu.

- Con....con chào....- Ngọc Thảo ấp úng không biết phải xưng hô như thế nào.

Cô mim cười nhìn nàng nói. - Chào ba mẹ.

- Chào....ba mẹ. - nàng lặp lại, ánh mắt tròn xoe nhìn hai vị phụ huynh nhà Thanh Thủy.

- Đây...là cô nữ sinh hôm trước Minh nhắc tới ? - Ông Huỳnh gật đầu, nàng thật sự rất đáng yêu, cũng rất ngoan hiền, trông có vẻ hiền lành nết na, là cháu trai của ông không có mắt nhìn mới bỏ qua một cực phẩm như thế này.

- Phải ạ, em ấy tên Ngọc Thảo, là bạn gái của con. - Thanh Thủy nắm chặt lấy tay nàng như muốn khẳng định mối quan hệ này.

- Hai đứa lên tắm đi rồi xuống ăn cơm. - Bà Huỳnh giục, bà rất thiện cảm với Ngọc Thảo, nếu nàng trở thành con dâu của bà cũng không có thành vấn đề. Chỉ là nàng đang ở thân phận học sinh của cô, nếu người ngoài biết được sẽ không hay.

- Minh đâu ba mẹ ? - cô ngó nghiêng rồi hỏi.

- Nó đang tắm.

Lên phòng, Thanh Thủy cẩn thận khoá cửa, chọn hai bộ pyjama ngắn treo sẵn lên rồi ngó nàng, ý muốn nhường nàng tắm trước.

Nhưng Ngọc Thảo đời nào chịu, nàng ôm lấy cổ cô nhõng nhẽo.

- Dì tắm với em đi.

- Được.

Bước vào trong, Ngọc Thảo nhanh chóng trút bỏ đồ trên người mình ra, cơ thể trần như nhộng bị cô thu vào tầm mắt.

Nàng sờ sờ cổ cô, rồi cởi từng nút áo sơ mi của cô ra, cơ thể trắng trẻo mịn màng, hẳn là Thanh Thủy rất chú trọng tới vẻ bề ngoài, gần 40 mà vẫn mơn mởn như gái đôi mươi.

Cởi luôn quần tây, Thanh Thủy chỉ mặc bộ đồ lót đen chống tay vào tường, ép nàng vào tường, cô nhếch môi cười nghiêng người hôn vào môi nàng.

Ngọc Thảo lẹ tay cởϊ qυầи áσ ɭóŧ của cô ra, đây là lần đầu Ngọc Thảo nhìn thấy Thanh Thủy khoả thân như thế, nàng khẽ liếʍ môi, nàng là phận nằm dưới đương nhiên an phận thủ thường, nàng chỉ chăm chú nhìn vào cơ bụng săn chắc hiện ra trước mặt nàng, Ngọc Thảo thích thú giơ tay ra bóp bóp.
- Này cô bé, em thành thật tắm rửa đi, đừng bày trò mèo. - Thanh Thủy kí đầu nàng rồi bắt đầu xả nước vòi sen.

- Em không có. Dì nghĩ oan cho người ta. - Ngọc Thảo nũng nịu, ôm cô, dòng nước trên cao phủ xuống cơ thể hai người ướt sũng.

Cô lấy dầu gội thoa lên tóc cả hai, muốn mau chóng tắm rửa để kịp ăn cơm.

Cô xoa xoa dầu gội trên tóc nàng rồi cào nhè nhẹ vào da đầu giúp nàng gội đầu.

Đến khi tóc nàng đã trắng cả lên cô mới bắt đầu gội đầu cho bản thân mình.

Hai người cả người đều dính xà phòng quấn lấy nhau trong phòng tắm.

Ngọc Thảo nghịch ngợm lấy xà phòng trét lên mũi mình rồi hỏi :

- Xem em có giống người tuyết không ?

- Chả có người tuyết nào xinh đẹp như em cả. - Thanh Thủy cũng chấm một vệt xà phòng lên mũi mình rồi cạ hai chóp mũi lại với nhau.
- Dì dẻo miệng. - Ngọc Thảo kéo dãn hai gò má cô ra rồi khoái chí cười khì.

Cô xối nước xả tóc cho cả hai, đến khi hai mái tóc đã sạch sẽ mới thoa sữa tắm lên cơ thể.

Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa lên xương quai xanh, cổ, bắp tay, ngực, bụng, đùi cho nàng.

Ngọc Thảo bị xoa liền động tình, cọ cọ hai chân, bắt lấy tay cô :

- Dì, xoa vυ" cho em.

Lời nói dâʍ đãиɠ này Thanh Thủy vốn đã quen, cô xoa xoa vυ" nàng, chỉ đơn giản muốn giúp nàng làm sạch cơ thể, ai ngờ bé gái bị xoa thì càng ra sức ưỡn người rêи ɾỉ.

- Ư.....ưn.......dì.....mạnh chút.

- Ngọc Thảo, em ngoan ngoãn tắm đi. - cô lấy tay ra nhíu mày, tiểu yêu nghiệt này luôn biết cách dụ dỗ cô, nếu cô mềm lòng nhất định sẽ trễ giờ ăn cơm mất.

- Ưn, là do dì xoa vυ" em sướиɠ quá làm chi ? - Nàng giãy nãy, đang được xoa vô cùng sung sướиɠ lại bị gián đoạn, Ngọc Thảo muốn hộc máu.
- Em...... - Cô đánh vào mông nàng rồi mắng.- Hư hỏng.

Ai ngờ Ngọc Thảo được nước lấn tới, đưa mông về phía cô thách thức. - Ưn.....được dì đánh vào mông thật sướиɠ, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dì, đánh nữa điiii, hành hạ em điiiii....

- Em vô liêm sỉ.

Cô xả nước thêm một lần rồi lấy cái khăn tắm quấn nàng lại đem ra ngoài, mặc cho Ngọc Thảo la oai oái.

Bước ra cửa đã chạm mặt Minh cũng đang định đi xuống lầu, Minh nhìn họ, hơi sượng sùng gọi :

- Mẹ.... Ngọc Thảo.....

- Ừm. Xuống ăn cơm. - Cô gật đầu, ôm eo nàng đi xuống.

Minh ở phía sau lủi thủi theo. Anh một mặt rất thương Thanh Thủy, nếu cô có hạnh phúc thì anh cũng sẽ vui nhưng người cô chọn lại trúng ngay bạn gái cũ của anh, anh cắm sừng Ngọc Thảo, sau này phải gọi Ngọc Thảo là mẹ nhỏ, Ngọc Thảo liệu có để anh sống yên không ? Sợ Ngọc Thảo sẽ dùng cách chia rẽ tình cảm của hai mẹ con họ.
Bữa ăn khá êm xuôi, ba mẹ Thanh Thủy chỉ hỏi vài chuyện lặt vặt ở trường, hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện tình cảm giữa ba người bọn họ.

Ăn cơm xong, ông Huỳnh kéo con gái lại :

- Thanh Thủy đánh với ba ván cờ đi.

- Dạ được. - Thanh Thủy hào hứng gật đầu, giúp ba mình sắp xếp quân cờ.

- Ngọc Thảo đến đây xem tivi với mẹ. - Bà Huỳnh cũng kéo Ngọc Thảo đến sofa.

Minh đứng trong bếp, vừa uống nước vừa nhìn ra ngoài, ông bà nội có vẻ ưng mắt Ngọc Thảo lắm. Anh cuộn tay lại, phải làm sao đây ? Anh không thể để bạn gái cũ của mình trở thành mẹ nhỏ của mình. Sau này anh và Heri e sẽ khó sống.

Ngọc Thảo ngồi xem tivi với bà Huỳnh, bà rất thích mấy phim kiểu xưa nên cũng kéo bé gái xem cùng.

Ngọc Thảo sợ bà buồn nên cũng giả bộ bàn tán rôm rả với bà, nhưng trong lòng thì buồn chán gần chết.
Xem được ít lâu, Ngọc Thảo liền đánh mắt sang phía Thanh Thủy cầu cứu. Thanh Thủy từ đầu tới cuối tuy đánh cờ nhưng đôi mắt luôn quan sát cục bông nhỏ kia.

Thấy nàng nhìn mình liền hiểu ý, cô đứng dậy đi tới xoa xoa đầu Ngọc Thảo rồi nói với bà Huỳnh :

- Mẹ, sao lại bật cái này cho bé nhà con xem ? Thật buồn chán. Thôi, em lên phòng nghịch điện thoại đi, tí dì lên.

Ngọc Thảo chớp chớp mắt, mừng rỡ vì được cô cứu, nàng tự hứa tối nay sẽ dùng thân báo đáp.

- Dạ. Ba mẹ ngủ ngon. - Nàng ngoan ngoãn cúi đầu rồi chuồn lên phòng.

- Con ngủ ngon. - Ông bà hài lòng gật đầu.

Ming nhìn thấy Ngọc Thảo lên phòng trước liền lẳng lặng đi theo sau. Anh phải khiến nàng từ bỏ tham vọng bước vào căn nhà này.

Bước vào phòng của mẹ mình, Ngọc Thảo đã chui vào phòng tắm. Anh ở bên ngoài hét :
- Ngọc Thảo, cô ra đây cho tôi.

Rất xui xẻo, phòng tắm được cách âm khá tốt, Ngọc Thảo hoàn toàn không nghe được anh đang gọi khản cổ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

" Cốc cốc "

- Chết....là mẹ. - Minh run lẩy bẩy, khi nãy anh vào đã khoá cửa, bây giờ Jisoo mà vào đây, thấy anh đang ở trong phòng cùng Ngọc Thảo chắc chắn xé xác anh ra. Mẹ anh nhất định nghĩ anh có tâm tà với nàng.

Trong lúc hoảng loạn, Minh liền chui xuống gầm giường. Đây là loại giường kingsize nên bên dưới gầm có một khoảng trống cao đủ cho một người chui vào.

Minh run lập cập, dường như muốn nín thở.

Ngọc Thảo rửa mặt xong bước ra ngoài, nghe tiếng gõ cửa liền ngạc nhiên :

- Ủa, khi nãy mình đâu có khoá phòng đâu nhỉ ?

Nàng vừa kẹp lại tóc vừa đi ra ngoài.

- Úi.

Cái kẹp tóc xui xẻo rơi xuống, Ngọc Thảo cúi người nhặt lên, ánh mắt nàng nheo lại, có người ở dưới gầm giường, nàng không hoảng sợ, nàng vốn không tin chuyện ma quỷ, vả lại trong nhà này người có thể làm ra mấy chuyện này chỉ có thể là người đó.
Nàng vừa đi ra vừa đắn đo suy nghĩ, có lẽ Minh muốn lên kiếm chuyện với nàng, đại loại như nói nàng không xứng với cô, kêu nàng buông tha cho cô.

Ngọc Thảo nhếch môi cười nói khẽ :

- À.....muốn gây sự, tôi cho anh hôm nay hư luôn lỗ tai.

Nàng mở cửa, Thanh Thủy thấy nàng liền dịu dàng ôm lấy nàng rồi đi vào trong, khoá cửa lại.

- Dì ~~~~~ xong rồi sao ? Là ai thắng ?

- Ba thắng. Dì làm sao so lại ba. - Ngọc Thảo vươn vai, ngồi ịch trên giường.

- Dì....em bóp vai cho dì. - Ngọc Thảo nũng nịu nói, rồi đặt tay lên vai cô.

Thanh Thủy ngồi đó hưởng thụ, ánh mắt đê mê khi được bé gái phục vụ.

- Dì thoải mái không ? - Ngọc Thảo nghiêng đầu hỏi.

- Có, dì có.

Ngọc Thảo chui ra phía trước, ngồi lên đùi cô rồi nói :

- Nhưng em không thoải mái.
- Sao, em bị gì ? - Cô lo lắng sờ hết chỗ này tới chỗ kia.

- Ăn không no.

- Dì đi lấy cơm thêm cho em.

Còn định rời đi đã bị Ngọc Thảo túm lại, nàng cọ trán vào trán cô, giọng nói lả lơi mời gọi :

- Ứm..... không, người ta không nói miệng này.....

Nàng lại tự động trút đồ ngủ quăng xuống, còn cố ý quăng thật mạnh xuống sàn cho " ai kia " nghe. Tiếp theo là áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ, đều bị nàng tháo gỡ.

Minh nuốt khan, từng thứ bị Ngọc Thảo quăng xuống anh đều thấy rõ, không ngờ Ngọc Thảo ở phương diện này lại bạo như thế. Anh thật sự đã bỏ qua một cực phẩm rồi.

Ngọc Thảo cầm tay cô, đặt vào âʍ ɦộ hồng hào của mình, cánh môi hé ra nói mấy câu gợϊ ȶìиᏂ :

- Là miệng này đang đói khát dì.

- Tiểu yêu nghiệt.....
Thanh Thủy mắng yêu một câu rồi vồ lấy môi nàng, mυ"ŧ máp như que kẹo ngọt, nước bọt đều bị cô nuốt hết, tiếng " chậc chậc " phát ra rất lớn giữa căn phòng kín, làm Minh nghe được cũng phải đỏ mặt tía tai.

Bàn tay của cô vẫn ở âʍ ɦộ nhỏ mà xoa xoa, nước tình mỗi lúc càng chảy ra nhiều hơn.

Ngọc Thảo tách môi ra, nhìn xuống chỗ Thanh Thủy đang xoa, nàng tỏ vẻ bất mãn nói :

- Dì xem. Uớt rồi, đều tại dì. Mỗi lần ở gần dì đều như thế. Bắt đền đi.

Thanh Thủy dịu dàng xoa lên hạt đậu nhỏ đang cương lên, thì thầm. - Rồi, đều là lỗi của dì. Vậy giờ em muốn sao ? - Cô nói xong liền mυ"ŧ lấy dái tai nàng.

- Liếʍ sạch cho em. - Nàng phồng má nói.

- Được, cục cưng, dì liếʍ cho em.

Minh hoang mang. Không thể nào. Mẹ anh chẳng phải sống cấm dục sao ? Trong trường nhiều người cố tình quyến rũ cô như thế, bao nhiêu năm nay cô có động tình với ai đâu ? Tại sao với Ngọc Thảo lại có thể tùy tiện như thế, Thanh Thủy như biến thành một người khác vậy ? Minh là con trai cô mà còn ngỡ ngàng. Thì ra người duy nhất được nhìn thấy Thanh Thủy ở bộ dạng này chỉ có một mình Ngọc Thảo.
Thanh Thủy đè nàng xuống, liếʍ láp trên khuôn mặt nàng y như con mèo nhỏ làm Ngọc Thảo vui vẻ cười khúc khích.

- Dì.....xoa vυ" em đi..... - Ngọc Thảo chẳng sợ gì mà nói ra câu dâʍ đãиɠ, bình thường nàng vẫn hay nói như thế để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thanh Thủy, nhưng hôm nay nàng càng muốn nói để kẻ đáng thương dưới gầm giường kia nghe được.

Nhìn bầu vυ" ưỡn cao vυ"t, tròn trịa mịn màn, Thanh Thủy đưa tay nắn bóp thành nhiều hình dạng, ngón tay se se núʍ ѵú hồng phấn của nàng, khiến Ngọc Thảo run rẩy, bên dưới ngứa ngáy cực kì.

Ngọc Thảo ôm đầu cô ấn vào.

- Ngậm vào đi dì....khó chịu, rất muốn dì mυ"ŧ.....

Thanh Thủy một tay nắn bóp, đôi môi ngậm lấy đầṳ ѵú mà mυ"ŧ mạnh. Cái lưỡi tinh xảo đảo đều vòng quanh vυ", nước bọt dính trên đó sáng bóng dưới ánh đèn.

- Ưʍ....ư.......ưʍ.....sướиɠ quá đi....mạnh chút dì, bóp mạnh chút......aaaa......dì ~~~~~
Ngọc Thảo giật nảy người, từng cái bú ʍúŧ như đem nàng quăng lên mây xanh, Ngọc Thảo ra sức hét rồi rên rĩ.

Minh cảm thấy cổ họng khô khốc, một phần vì anh luyến tiếc Ngọc Thảo, một phần anh không ngờ mẹ mình đối với cô gái này lại có thể nhiệt tình đến như thế.

Anh bịt tai lại, mẹ và người yêu cũ đang làʍ t̠ìиɦ ở trong phòng, mình lại nấp ở đây, nếu để bị phát hiện, không biết Thanh Thủy làm sao cho anh sống tiếp ? Anh dù muốn bung cửa chạy ra ngoài như anh vẫn rất sợ cô cô, cho dù có mười cái mạng anh cũng không dám chọc giận mẹ mình.

Thanh Thủy đè lên người nàng, thấy cô gái nhỏ đưa đôi mắt đê mê nhìn mình liền mỉm cười ve vuốt gò má cao của nàng :

- Sao, cục cưng thoải mái không ?

- Có ạ, thoải mái gần chết. - Ngọc Thảo nói rất tự nhiên, lòng nàng thật sự rất hạnh phúc, nàng cũng muốn nhân cơ hội này cho Minh biết rằng nàng đối với cô quan trọng ra sao, hy vọng anh sẽ từ bỏ ý nghĩ chia rẽ hai người họ.
Thanh Thủy đưa miệng cắn vào xương quai xanh của nàng rồi day day ra, liền hiện ra dấu hickey đo đỏ trông vô cùng bắt mắt trên làn da trắng trẻo hồng hào.

- Ưn.....cắn mạnh đi, em muốn trên người em có dấu của dì.....ưʍ.....aaa.....ưn ưn.

Ngọc Thảo thoải mái hô, cơ thể trần trụi ưỡn ẹo như con rắn dưới thân cô.

Ngọc Thảo nhìn xuống, thấy cô đang để lại trên từng tấc da tấc thịt của mình vô vàn ấn kí liền sờ sờ tóc cô :

- Cắn vυ" em nữa, em cũng muốn vυ" có dấu của dì.

Thanh Thủy nghe được lời đó đương nhiên không chần chừ mà cắn ở trên vυ" nàng một dấu thật to thật đỏ.

- Ưn.... - Thanh Thủy cắn xong còn đem lưỡi liếʍ lên chỗ đó, làm nàng tê dại cả người.

Cô đưa tay xoa vào âʍ ɦộ trắng trẻo của nàng hỏi :

- Thế chỗ này có muốn dì cắn không ?
Nàng cảm nhận ngón tay cô ở ngoài hai mép thịt đang đùa bỡn liền dang rộng chân ra hơn. - Ưn....dì liếʍ đã, liếʍ xong hẳn cắn....được không ?

Thanh Thủy trườn xuống, hôn vào vùng cấm của nàng, nơi này chỉ một mình cô thấy, một mình cô được khai phá, một mình cô ở bên trong nàng.

Cô vươn lưỡi liếʍ lên mép thịt mỏng manh, làm Ngọc Thảo căng cứng người.

Chiếc lưỡi chui tọt vào trong, theo mật dịch mà đi vào sâu bên trong.

- Áaaa.....mmmm.....dì.....ưʍ...ưn...lưỡi dì vào sâu quá....- Ngọc Thảo sung sướиɠ rêи ɾỉ, túm lấy tóc cô mà ghị vào, hai chân kẹp đầu cô vào trong âʍ ɦộ mình.

- Cục cưng, em thật tuyệt. Rất thơm, rất ngọt...... - Thanh Thủy ngước lên, mặt cô đã dính đầy dịch tình của nàng

Minh run rẩy, mẹ mình thế mà lại dám vùi đầu vào nơi đó của con gái. Anh và Heri đã từng làm chuyện này nhưng anh nhất quyết không thử tư thế này, anh cảm thấy thật bẩn.
Nhưng lời Thanh Thủy nói ra, thật sự nơi đó tuyệt như thế sao ? Hay do đó là người mình yêu nên chỗ nào cũng sẽ cảm thấy tuyệt vời ?

Ngọc Thảo ưỡn ẹo.

- Vậy liếʍ tiếp đi.....dì......cắn vào chỗ này đi..... - Nàng vừa nói, tay vừa chạm vào hạt đậu hồng đang nhô ra, nó bị Thanh Thủy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi cương cứng lên dữ dội.

Cô đưa miệng vào cắn thật nhẹ, rất nhẹ vì cô biết chỗ này rất nhạy cảm, chỉ cần cô mạnh một tí nàng sẽ rất đau.

- Ưnnnn.....sướиɠ, rất sướиɠ. - Hạt đậu nằm trong miệng bị răng, lưỡi, môi của cô liên tục chiều chuộng, lỗ nhỏ càng ra sức chảy nước lênh láng.

Thanh Thủy sau màn dạo đầu liền trườn lên hôn vào môi nàng.

- Cục cưng, dì yêu em.

- Bé rất yêu dì ~~~~~ Sau này dì sẽ cưới bé đúng không ? - Nàng hôn cô, nàng thật muốn trở thành người phụ nữ duy nhất của cô, ở bên cạnh cô mãi mãi, trọn đời trọn kiếp.
- Chắc chắn. - Thanh Thủy trả lời chắc nịch.

Minh nghe xong cũng chỉ biết tuyệt vọng. Thôi rồi, cô gái này có vị trí quá đặc biệt trong lòng của mẹ anh, anh không thể làm gì hơn là cam chịu thôi.

Ngọc Thảo ngọ nguậy :

- Dì....mau tới thao em......thật trống rỗng.....

- Thế em muốn gì ? - Thanh Thủy tay lần mò xuống giữa hai chân nàng mà xoa, nước tình dính vào tay cô ướt mem.

- Muốn dì lấp đầy. Mau....dì.....

Thanh Thủy đẩy hai ngón tay vào, rất trơn tru.

- Hmmmmmmmmm. - Ngọc Thảo thoải mái than một tiếng rồi mỉm cười, cảm giác ngón tay Thanh Thủy nằm trong cơ thể mình thật sung sướиɠ, rất hạnh phúc. Cảm giác như thể thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thanh Thủy thúc vào trong thật mạnh rồi lôi ngón tay ra, rồi lại thúc vào, Ngọc Thảo mở chân đưa đẩy hông, chiếc giường chắc chắn cũng chịu không nỗi mà rung rinh, người nấp bên dưới càng khó chịu bứt rứt hơn.
- Ưn.....mmm.....

Thanh Thủy đem thêm một ngón muốn đưa vào liền bị Ngọc Thảo cản lại :

- Á, dì.....đừng, ba ngón sẽ làm chỗ đó rộng ra mất.

Nàng rất sợ chỗ đó của mình không đẹp, không khít, không thơm, cô sẽ chê mất.

Thanh Thủy vỗ về an ủi nàng :

- Chuyên gia đã nói quan hệ nhiều không làm rộng cô bé. Tần suất và kích thước không làm ảnh hưởng đến độ giãn rộng của vùиɠ ҡíи, nguyên nhân cô bé bị rộng có thể là do quá trình mang thai và sinh nở, do tuổi tác hoặc yếu tố bẩm sinh. Rõ chưa ?

- Ưʍ.....rõ.....giờ này dì còn tâm trạng giảng bài.....aaaa.....dì mau đâm vào, em chết mất..... - Ngọc Thảo cựa quậy, cảm giác cô cứ ở yên như vậy rất ngứa ngáy tột cùng, muốn cô hung hăng đâm vào thật mạnh thật sâu.

- Ngọc Thảo, em tự mở ra cho dì vào, chỗ này của em thật sự khít quá.
Ngọc Thảo đưa tay xuống tự mở hai bên huyệt động ra, căng ra hết cỡ cho cô vào.

Ba ngón tay to lớn chen chúc đi vào trong, đi được hai phần ba thì chân mày Ngọc Thảo đột nhiên nhíu chặt.

- Đau ? - Thanh Thủy lo lắng không dám động, khẽ hôn lên mắt nàng an ủi.

- Vâng, một chút. - Nàng thở đều, cố hít thở thoải mái, điều khiển âʍ ɦộ mở ra tiếp nhận cô.

Thấy Thanh Thủy có vẻ muốn rút bớt ra một ngón, nàng liền nắm tay cô :

- Đừng, đừng rút ra, em sẽ quen. Từ từ thôi dì.....ưʍ.....

Ngọc Thảo mở chân to ra chút, tay banh mép thịt ra, một tay đẩy nhè nhẹ tay cô vào trong.

Lỗ nhỏ tiếp nhận thứ to lớn cùng một lúc thì có chút đau, nhưng rồi rất nhanh tiếp thu, vách thịt mon mềm bị Thanh Thủy nong hết cỡ, nhưng nhờ dịch tình mà nàng lại cảm thấy mơ hồ sung sướиɠ.
- Dì động nha ?

- Dạ. - Ngọc Thảo gật đầu.

Ba ngón tay chụm lại, đi vào trong thật sâu, đến khi không còn thấy đốt tay nào ở bên ngoài, Jennie mới than nhẹ :

- Ưn.....nhẹ chút.....sướиɠ quá.....dì giỏi quá......

- Ngọc Thảo, gọi tên dì. - Thanh Thủy chăm chỉ đẩy vào rút ra, tiếng bèm bẹp vang lên khiến ai kia đỏ mặt sượng cả người.

- Thủy.....Thủy....Thủy.....Em yêu Thủy......

- Cục cưng thật ngoan. - Thanh Thủy hài lòng, đây là lần đầu nàng gọi tên cô như thế. Cô càng ra sức chiều chuộng cô gái nhỏ.

Họ vật lộn tới gần một tiếng đồng hồ, thử rất nhiều tư thế thì Ngọc Thảo mới chính thức đạt cao trào.

Thanh Thủy ngồi dậy, vạch mép thịt ra, lỗ nhỏ trào ra một ít dịch tình sền sệt.

- Dì làm cô bé của dì khóc rồi, chảy nhiều nước như vậy....
- Dì quá đáng. - Ngọc Thảo quạu quọ, cả người nhức mỏi tê rần, cô còn ở đó chọc ghẹo nàng.

- Dì lau cho em.

Sau khi làm sạch cô bé, Thanh Thủy mới an ổn nằm xuống, liền bị Ngọc Thảo choàng qua bám lấy :

- Dì, ôm em ngủ. - Nàng không muốn làm khó ai kia nên tìm cớ đi ngủ sớm, nếu không chắc chắn sẽ rù quến Thanh Thủy thêm một hai hiệp nữa. Nàng cười, sau khi anh ta bị rửa tai hôm nay chắc cũng đã hiểu chuyện.

- Là la lá.....- Thanh Thủy vừa dỗ vừa hát cho nàng nghe.

Đến khi cả căn phòng đã trở lại yên tĩnh, tiếng thở dốc được thay bằng tiếng thở đều, Minh mới có thể rón rén chui ra rồi đi ra ngoài.

Anh còn ngơ ngơ về sự việc vừa rồi, lơn tơn đi về phòng thì ông Huỳnh từ thư phòng bước ra gọi :

- Minh.....

Minh chả nghe thấy, đầu óc anh như trên mây, anh không ngờ mẹ mình ở trên giường lại nhiệt tình như thế, nâng niu chiều chuộng Ngọc Thảo như vậy. Thanh Thủy không màng đến ánh mắt, Ngọc Thảo không màng tuổi tác mà đến với nhau, đủ biết sẽ chẳng có điều gì có thể tách rời họ được.
- MINH...... - ông Huỳnh gọi thêm một lần.

- Ơ dạ, ông nội..... - Minh giật mình quay lại.

Ông Huỳnh nhướn mày, xoa xoa tóc đứa cháu trai. - Sao chưa ngủ, mà sao mặt con ngốc ngốc vậy ?

Minh :........???? - tự hỏi ông nội có muốn nghe câu trả lời không ? Chắc là không đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro