Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Quốc những năm 80, tôi đã gặp em ấy, người sẽ cứu rỗi cuộc sống của chúng ta sau này..

Sau buổi lẽ ở nhà thờ, tôi đã lang thang trên con đường mà chẳng muốn về nhà. Châm điếu thuốc, phả hơi vào không khí se lạnh. Tôi thích những lúc như này, những lúc tôi có thể tự do và riêng tư. Việc ở trong nhà thờ không nhiều, nhưng tôi lúc nào cũng mệt mỏi, bởi lẽ mấy thứ nhiều chữ và tuyên truyền nhiều cái chẳng có thật thì tôi không thể nào tiếp thu được cả. Giờ tôi nên đi đâu đây, nếu không về sớm thì cũng chẳng sao cả, nhưng tôi cứ cảm thấy khó chịu mỗi khi họ không tìm kiếm tôi khi tôi không về nhà. Cái tư tưởng của họ thật sự rất mê tín. Nó khiến tôi bực đến phát điên mỗi khi họ lấy nó ra răn đe tôi. Tôi ước bản thân có thể bỏ đi nơi nào đó thật xa mà không ai biết đến.

Bầu trời đêm cùng đồng hành với vầng trăng. Bầu trời xanh đồng hành với mặt trời. Cuộc đời tôi phải lặn lộn đến đâu mới tìm được người có thể đồng hành của mình đây? Tâm trí cứ rối bời bỗng bị phá hoại bởi một cú va chạm. Tôi và gã đó ngã lăn xuống đường, trông kẻ vừa va vào có vẻ hợt hả. Nhưng nhìn kĩ thì chẳng phải là người quen đây sao? Là cậu hàng xóm kế bên nhà đây mà?

_Giúp tôi đi!

Cậu ta cố gắng kéo tôi lên, lấy thân tôi che đi cậu ta. Trước khi nhận biết được chuyện gì đang xảy ra thì tôi thấy một nhóm người cũng hớt hả chạy đến, như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Khi nhìn thấy chúng tôi, họ cũng chỉ nhìn thoáng rồi rời đi lập tức. Cậu ta khi thấy họ đi thì thở phào nhẹ nhõm.

_Cảm ơn anh..

_Cậu đã làm gì họ sao?

_Chỉ là chút chuyện riêng thôi, không cần lo

Nói xong thì cậu ấy rời đi. Cậu ta là Albert con của một gia đình làm nghề thợ rèn. Tuy sống trong cảnh nhà chỉ toàn tiếng kim loại và lửa nung khắc nghiệt, nhưng Albert lại có dáng vẻ yếu đuối lạ. Da dẻ trắng hồng, chiều cao cũng có hạn,  mắt to màu hạt dẻ cùng mái tóc đen nhánh mềm mại.

Chúng tôi chẳng mấy khi chạm mặt nhau, chỉ là biết vì là hàng xóm cạnh nhà. Nhưng trông cậu ấy có vẻ gấp, nhưng phải làm đến nông nỗi như nào mà bị một nhóm người đuổi cơ chứ?

Đêm của hai ngày sau, cũng là sau khi rời khỏi Nhà thờ, tôi lại bắt gặp cậu ta. Con người đang bầm dập ngồi ở góc tường.

_Cậu có sao không vậy!?

Tôi chạy lại với vẻ mặt hoảng hốt, khuôn mặt bầm tím, quần áo lấm lem, đôi mắt hờ hững. Albert liếc nhìn tôi một cái rồi, ngất đi khiến tôi hoảng vô cùng. Sau cùng thì cũng phải tìm một chỗ đàng hoàng để băng bó vết thương cho cậu ta. Rốt cuộc là bị ai đánh mà ra nông nỗi này chứ?

Sau khi băng bó xong vết thương cho cậu ta xong thì tôi đễ cậu ta nằm nghỉ ngơi trên đùi mình. Bản thân không thể dẫn cậu ấy về nhà nên đành ngồi ở gần một tiệm giặt đồ. Mùi hương của nước xả vải cứ thoang thoảng trong không khí, tôi thích nó, nhẹ nhàng, đằm thắm nhưng không quá nổi bật. Khiến nó có một sức hút nhất định.

Về phía Albert thì cậu ta vẫn ngủ say sưa, tôi không biết có nên đánh thức cậu ta dậy hay nên để cho cậu ta ngủ thêm một chút nữa. Lần đầu tiên được nhìn cậu ấy gần như này, phân tích từng ngũ quan trên khuôn mặt. Chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại thổn thức như này, có chút gì đó hụt nhịp trong lồng ngực. Cậu ấy thật sự rất đẹp, đôi lông mi cong vút, đôi môi hồng hào, làn da tuy vẫn còn những vết bầm tím những vẫn chẳng thể nào che đi sự trắng trẻo mà cậu ấy có. Bản thân như đang chìm đắm trong sự mường tượng thì cậu ấy tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào tôi:

_Daniel..

Tiếng gọi của Albert kéo tôi về thực tại, tôi đỏ mặt nhìn ra chỗ khác. Cậu ta nhìn tôi một lúc thì ngồi dậy, tuy đã ngủ một giấc nhưung trông cậu ta vẫn mệt mỏi. Chẳng phải hình ảnh này có chút thân thuộc sao, giống như dáng vẻ mệt mỏi và bất mãn của tôi thường ngày, chẳng lẽ chúng tôi điều có nỗi niềm chung?

_Albert, sao cậu lại tàn tạ như vậy chứ?

_Hết câu để hỏi sao?

Cậu ta cộc cằn trả lời, tôi cười. Cậu ta có lẽ còn quá nhỏ để nói sao? Đúng vậy, cậu ta chỉ mới 16 thôi, không nhầm đâu. Nhưng cậu ta đã sớm nghỉ học về một vài vấn đề xảy ra trên trường liên quan đến cậu ấy. Không ngày nào là tôi không nghe gia đình cậu ta la mắng hết, hôm thì đi chơi đến đêm mới về, hôm thì làm đổ bể đồ dùng của cha,... Nhưng để suy xét ngoại hình với tính cách chắc chắn không phải một người gây ra.

Tôi ngồi ngẩng đẩu lên bầu trời sao, ngẫm nghĩ lại vài điều.

_Cậu biết đấy Albert, sao cậu đi đến giờ này mà cha mẹ lại không đi tìm cậu?

_Quen rồi, tôi có ngày nào là không về muộn đâu.

_Vậy là những buổi đầu họ vẫn đi tìm đúng chứ?

_Ừ..Một buổi

_Chỉ một thôi sao?

_Ừ

Cậu ta kiệm lời, có vẻ không muốn nói chuyện gì thêm cả, nhưng tôi không ngừng tò mò về Albert, một đứa trẻ như cậu ấy đã trải qua những gì? Tôi thật lòng muốn hiểu thêm.

_Albert này, lúc bằng tuổi cậu đấy, tôi chẳng có nổi một người bạn nào đàng hoàng, bởi vì họ nói rằng bị cha mẹ tôi đe dọa họ, không để họ chơi với tôi nữa. Cậu biết tại sao không?

Albert như nghe chuyện ngẩng đầu với vẻ mặt thắc mắc nhìn tôi.

_Do cha mẹ tôi sùng đạo, dù đã cho tôi học trường Tư thục, nhưng đối với họ, bạn bè tôi chỉ là những lũ trẻ con ngu xuẩn, rất dễ phạm sai lầm với Đấng trên. Nghe nực cười đúng chứ, nhưng tôi đã trôi qua những ngày tẻ nhạt như vậy đấy...

Tôi nhìn qua Albert, cậu ấy vẫn cái vẻ mặt khó hiểu, song thì ngước lên nhìn tôi.

_Tôi cũng như anh.. nhưng chỉ là có chút khác.

_Khác? Chỗ nào?

_Họ không tin tưởng tôi.. Họ chỉ chơi với tôi vì tôi có ngoại hình thôi..

_Chà... Vậy là đẹp cũng khổ nhỉ

Tôi trêu cậu ta, nhưng có vẻ không đúng hoàn cảnh, Albert bĩu mỗi nghĩ về thuở trước, chắc cậu ta cũng ấm ức lắm.

_Vậy chúng ta có điểm chung rồi

_Không phải thứ để làm điểm chung đâu

_Vậy thì Albert, ước muốn của cậu là gì?

_Ước muốn của tôi sao?

Cậu ta ngẫm nghĩ hồi lâu, khuôn mặt cậu ta tỏ vẻ khó khăn, song thì buồn rầu.

_Tôi cũng chẳng biết nữa.. ước muốn là gì nhỉ..

_Hm.. vậy để tôi nói nhé, tôi nghĩ chúng ta sẽ có rất nhiều điểm chung đấy. Ước muốn của tôi là, tim được nơi gọi là ‘nhà’

_Nhà?

_Đúng thế, không thì là nơi không có rằng buộc, không có sự buồn bã, một nơi tôi có thể đắm chìm trong sự vui vẻ.

_Chắc đó là thiên đường nhỉ?

_Haha.. Chắc thế rồi, nhưng tôi vẫn muốn tìm chúng trên trần gian này cơ.. Chỉ là không thể..

_Vậy đi tìm chúng đi.

_Hả?

Albert kiên định nhìn vào mắt tôi mà nói. Tôi bị giật mình bởi ánh mắt đó, tại sao cậu ấy lại khuyên tôi như thế chứ? Dù đó thật sự là ước mơ của tôi, nhưng tôi không nghĩ bản thân mình có thể tìm thấy được nó, đến cả thị trấn này, tôi chưa từng rời khỏi nó.

_Đi tìm nơi gọi là ‘nhà’ của anh đi, tôi cũng muốn đi chung.

_N..Này, đừng có đùa như thế chứ, đến cả thị trấn tôi còn chưa rời khỏi, sao có thể tìm được chứ. Với cả, nếu cậu đi chung thì tôi sẽ bị gắn mắc là kẻ bắt cóc mất, tôi cũng đủ 18 rồi.

_Vậy thì dẹp bỏ cái mong ước hão huyền đó đi Daniel. Nếu anh không thể dù chỉ một chút thì đừng mong ước nữa.

Albert bỗng lớn giọng, hét lên rồi rời đi, bỏ mặc tôi ngồi đây với những suy ngẫm. Đúng thật thì lời nói của cậu ấy cũng có chút đánh đồng vào trái tim của tôi. Ước muốn mà không thể thực hiện dù chỉ một chút? Nghe thật nực cười, nhưng tôi hiểu câu nói đó rồi, tôi vốn đã hiểu rõ kia mà, nhưng chẳng muốn chấp nhận. Chừng tuổi này rồi tôi mới hiểu thực sự hiểu, lý do tôi luôn bất mãn mà tôi không dám thay đổi nó. Là do tôi, do bản thân không dám thay đổi thứ vốn đã là quy luật.

_Hahaha.. Chừng này tuổi rồi vẫn bị trẻ con dạy...

Tôi cười nhạt rồi đứng dậy đi về.

Sáng hôm sau, tôi tìm cái cớ để gặp Albert ở một nơi vắng vẻ.

_Tôi hiểu rồi Albert, tôi sẽ đi tìm nó

_Thật chứ? Khi nào anh định đi?

_Tối nay.

_Gấp quá vậy?

_Cậu đi theo đúng chứ? Càng sớm càng tốt kia mà.

Albert ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Tối đó tôi đợi cậu ấy trong xe cạnh tiệm giặt ủi, cậu ấy cuối cùng cũng đến, chung tôi bắt đầu khởi hành để tìm nơi mà tôi mong muốn.

Chúng tôi xuất phát ra khỏi thị trấn kia, tạm biệt nơi tôi đã ở và sinh ra trong nhiều năm, tạm biệt những người đã sinh và nuôi tôi lớn, tôi sẽ không trở lại, tuyệt đối không trở lại. Trừ khi có thứ gì đó tác động về mặt thể xác..

_Nếu buồn ngủ thì cậu cứ ngủ đi

_Tôi ngủ rồi ai sẽ chỉ đường cho anh đây?

_Cậu biết đường sao?

_Tất nhiên, đáng ra anh nên để tôi lái xe..

_Phạm luật đấy!

_Giờ này còn luật pháp gì sao? Anh quên chúng ta đang đi tìm gì rồi sao?

Đúng nhỉ, tôi đang tìm nơi không có sự rằng buộc, một nơi con người có thể tự do và hạnh phúc kia mà.

_Đúng nhỉ, cậu nói đúng...

_Vậy đưa đây tôi lái cho.

_Không.

Albert nghe xong thì có vẻ hậm hực, khoanh tay trước ngực rồi nhìn ra cửa sổ. Tôi cũng phải phì cười trước thái độ trẻ con của cậu ta.

Chúng tôi lái xe từ đêm đến sáng, đói thì ghé vào trạm xăng ăn gì đấy rồi đi tiếp. Chẳng biết chúng tôi đã đi bao xa, chỉ biết khi đi cùng nhau, chúng tôi đã cười khá nhiều bởi những trò đùa tưởng nhạt nhẽo của Albert. Cậu ấy là người vô vị đến hài hước, tuy có chút cứng ngắc nhưng lại khiến tôi rất dễ chịu khi nói chuyện với cậu ta.

_Chà... Tối nay chúng ta ở đây nhé.

Chúng tôi dừng trước một nhà nghỉ rẻ tiền ở đâu đó cách thị trấn khoảng khá xa. Chắc khoảng cách đủ an toàn để cảnh sát hay ai đó không thể tìm kiếm chúng tôi trong thời gian nghỉ ngơi. Đêm nay chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau trên chiếc giường chật chội này, nhưng không ai ý kiến cả vì số tiền có hạn.

_Đã lâu rồi tôi mới ngủ cùng ai đó đấy..

  Albert nói khi nằm cạnh tôi:

_Tôi cũng vậy, có chút không quen nhỉ? Nếu khó chịu thì cứ nói nhé.

_Tôi ổn..

_Mà này.. tại sao cậu lại muốn đi với tôi cơ chứ?

_Vì tôi không muốn ở cái thị trấn đó nữa

_Có thể kể chi tiết hơn không?

Albert thở dài một hơi, đôi mắt nhìn vào hư không

_Anh vốn dĩ cũng nhận ra mà, cái thị trấn của những người sùng đạo, nó vốn dĩ đã thối nát từ khi cái tín ngưỡng kia được truyền đi thái quá cho người dân ở đấy rồi.

_Cậu cũng nhận ra sao

_Đúng vậy, đến cả bọn trẻ con ở đó cũng bị tiêm nhiễm những thứ như thế, không thì toàn con nhà giàu trên thành phố về đây..

_Vậy vụ cậu bị đuổi học thì sao?

Câu hỏi của tôi tôi khiến Albert dừng một nhịp, mặt cậu ấy tối đi.

_Nếu không muốn thì không cần nói đâu..

_Tôi bị quấy rối tình dục..

_Hả!?

Tôi bất ngờ quay sang nhìn Albert, mặt cậu ấy thất thần hẳn, đôi mắt bỗng trở nên vô hồn.

_Ghê tởm đúng chứ.. Bọn chúng vốn là con nhà giàu nên chắc chắn mọi tội lỗi đều thuộc về tôi rồi. Khi ba mẹ tôi biết chuyện, họ không ngừng chửi rủa và mang tôi đi nhà thờ để rửa tội, vô nghĩa thật đấy..

Tôi quay sang ôm cậu ấy, xoa nhẹ lưng để an ủi. Tôi không nghĩ một đứa trẻ mới lớn như cậu ta lại gặp những điều khủng khiếp như này. Tôi cứ nghĩ bản thân mình cũng là tận rồi, nhưng khi nghe cậu chuyện của Albert thì tôi không nghĩ bản thân nên buồn phiền nữa. Đứa trẻ vốn nên được yêu thương, được tự do tự tại làm điều bản thân thích và được đối xử bình đẳng như nhau, nay lại bị xã hội chà đạp vì không có địa vị. Tôi chẳng biết nên an ủi cậu ấy như nào nữa, chỉ biết ôm chặt và xoa nhẹ lưng cậu ấy thôi.

_Mọi chuyện sẽ ổn thôi.. sớm thôi, em sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình sớm thôi mà..

Albert nghe xong thì òa khóc, cậu ấy là người nhìn qua thì có vẻ mềm yếu, mỏng manh nhưng bên trong lại là một lớp băng khó phá bỏ. Cậu ấy nên được bù đắp, không.. những đứa trẻ như cậu ấy nên được yêu thương nhiều hơn.

_Hức.. sao lại là tôi chứ.. tôi cũng..ức.. rất thích đi học mà..

Albert ôm chặt tôi khóc đến mệt thì thiếp đi. Có lẽ cậu ấy đã lâu không nhận được sự yêu thương dù là chút ít. Bản thân tôi thì vốn được nhận tình yêu thương của gia đình từ nhỏ, nhưng khi lớn lên mới phát hiện ra mọi thứ chỉ là sự thao túng tâm lí từ phía gia đình thôi. Có lẽ cần ngủ một giấc để quên đi nỗi buồn ngày hôm nay rồi...

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng của Albert:

_Daniel! Daniel! Nhìn này!

Cậu ấy khoe cho tôi tin nhắn của bố cậu ấy gửi cách đây vài phút, tôi dụi mắt để có thể đọc rõ tin nhất có thể:

_Thằng điếm kia mày đang ở đâu hả? Mày không về nhanh là tao cắt thức ăn lẫn tiền tiêu vặt đấy nhé, mày nghĩ mày bỏ đi là tao níu kéo mày lại à? Đi được thì đi mẹ luôn đi thằng điếm bất hiếu, sau này đừng gọi tao là cha nữa!

Nội dung tin nhắn là thế đấy, tôi không nghĩ sẽ có người cha nào sỉ nhục con mình thậm tệ như này, nhưng giờ tôi thấy rồi. Nhìn về Albert, cậu ấy có vẻ thản nhiên lắm, chỉ là đôi mắt có chút sưng đỏ vì hôm qua khóc quá nhiều thôi. Có lẽ vì nhìn thấy nhiều tin nhắn cũng như lời nói kiểu này rồi nên có vẻ quen.

_Chà.. có vẻ nặng lời quá nhỉ..

_Ừm.. cũng bình thường thôi

_Haha.. em đói chưa? Chúng ta đi tìm gì ăn rồi đi tiếp nhé

Albert gật đầu. Chúng tôi thu dọn đồ đạc, trả phòng rồi đi tiếp, song thì ghé trạm xăng mua ít đồ ăn và đổ xăng nữa.

_Chúng ta cũng đi được khá xa rồi... Sắp tới sẽ tới đâu đây?

_Anh thật sự chưa ra khỏi thị trấn lần nào thật sao Daniel?

_Thật mà, tôi nói đùa em làm gì?

  Albert thở dài:

_Chúng ta sẽ đi ngang qua một thị trấn lớn, sau đó thì tới biển.

_Biển sao?

_Ừ, đẹp lắm, tuy chỉ nhìn thấy trên hình thôi

_Vậy chúng ta phải nhanh tới biển nào!

_Nhưng để đến biển cũng mất 2 ngày đi xe đấy, không gần như anh tưởng đâu

_Vậy thì nhanh xuất phát thôi!

Tôi chộp lấy tay cậu ấy kéo lên xe, mặc cho rời la mắng mà tiếp tục hành trình cảu bản thân.

Tôi vốn được gọi là ‘con nhà người ta’. Nhưng họ đâu biết rằng, thứ gọi là bạn của tôi là những quyển sách mà tôi có đâu. Biển, là khung cảnh đầu tiên mà tôi thấy trong cuốn sách đầu tiên mà tôi được tặng. Người viết nói về một khoảng trời xnah rộng lớn, đằng xa là những đoàn tàu đánh cá. Nhưng cơn gió lồng lộn như cuốn ta đi lúc nào chẳng hay. Tôi rất muốn đến đo một lần, nhưng chỉ nói là bước ra trước cổng thị trấn thôi cũng khó, sao có thể đi đến biển được chứ...
May sao đường vắng, chúng tôi đã đến thị trấn lớn trước đêm, thuê một căn nhà nghỉ như buổi tối trước. Vẫn như tối hôm trước, chúng tôi vẫn chen chúc nhau trên chiếc giường đơn chật chội, nhưng chẳng phải rất ấm áp kia sao? Nhưng hôm nay có lẽ nay có chút gì đó hẳn, cả hai đều như vậy không riêng gì tôi. Tôi cũng đã cân nhắc về độ tuổi có thể làm những điều như vậy, nhưng cậu ấy lại an ủi tôi và nói:

_Nếu em không nói, thì sẽ chẳng ai biết đâu..

Sau cùng thì chúng tôi cũng có một đêm mặn nồng với nhau. Sáng đó thì chúng tôi khởi hành trễ hơn thường ngày, nhưng bằng một cách nào đó, cảnh sát đã sớm vây quanh khu nhà nghỉ từ lâu. Chúng tôi bàng hoàng, đúng thật là họ đang đi tìm chúng tôi rồi, loa phát thanh rõ ràng đang réo to tên chúng tôi kia mà. Albert nghe thấy thì hoảng lắm, em ấy mở to mắt nhìn xuống, biết lần đâu để trốn đây.

_Daniel.. Làm sao đây..?

_Em tin anh chứ?

_Hả?

Tôi nắm chặt tay Albert rồi lẩn xuống đám người dưới kia

_Thưa cậu, cậu không thể rời khỏi đây.

_Nhưng tao không muốn ở đây.

Tôi nhanh chóng xử gọn tên cảnh sát và kéo Albert lên xe, đạp ga và chạy về phía trước. Nhưng chiếc xe cảnh sát nhanh chóng bám theo tôi, cậu ấy thì trông có vẻ hoảng lắm, cứ nhìn về phía sau mãi.

_Chạy nhanh lên Daniel! Nhanh lên!

Albert cứ thúc giục tôi chạy nhanh hơn, chúng tôi đang chạy trốn khỏi những kẻ gián tiếp đưa chúng tôi về địa ngục, phía trước con đường dài đằng đẵng kia, nếu có thể cắt đuôi họ thì chúng tôi sẽ đến biển, và có thể tìm được nơi gọi là ‘nhà’!

_Vui lòng Ezerth Daniel và Michael Albert dừng xe và quay về với chúng tôi!

Tiếng loa cảnh sát ngay sát vách xe, tôi mặc kệ con đường thẳng phía trước mà lao vào cánh rừng gần đó. Nhanh chóng đã cắt đứt được xe cảnh sát phía sau.
  _
Gì vậy Daniel! Sao anh lại chạy vào đây chứ!?

_Như vậy mới cắt đứt được họ!

  Albert ngồi bên cạnh phàn nàn tôi, chiếc xe cứ bay lên bay xuống bởi những vách đá và con đường ghồ ghề. Và cũng nhanh chóng thôi, xe đã bị hỏng, chúng tôi buộc phải tiếp bước hành trình bằng đôi chân này. Đi về phía trước chẳng biết được bao lâu rồi, nhưng chúng tôi cũng đã mệt lả cả người, bầu trời cũng đã bắt đầu ngả màu cam rồi. Tôi vốn dĩ đã muốn bảo Albert dừng lại thì cậu ấy lại hét lớn.
_Daniel! Đến rồi! Là biển kìa!!

Cậu ấy chạy lên và chỉ về phía đằng trước, tôi cũng nhanh chóng chạy lên với Albert. Khung cảnh trước mặt chúng tôi kia là một khung cảnh cực kì diễm lệ. Ánh mặt trời đăng lặn xuống đại dương xanh, một khoảng trời bao la hùng vĩ ngay trước mắt. Tôi phải há hốc mồm vì đây là lần đầu tiên tôi gặp cảnh tượng này trước mắt.

_Daniel! Xuống dưới thôi!!

Albert kéo tay tôi xuống con đường mòn đi về phía biển. Tiếng sóng xào xạc với bờ cát trắng tươm, ngọn gió lồng lộng như cuốn trôi mọi muộn phiền của chúng tôi đi mãi. Một nơi tuyệt vời như này thật xứng đáng gọi là ‘nhà’ mà chúng tôi đang tìm kiếm.

_Albert.. Đẹp thật..

_Đúng nhỉ..

Chúng tôi ngồi xuống bãi cát kia và chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên, mặt trời càng đi xuống, lòng tôi càng cảm thấy yên bình. Những chú Hải âu tung bay đôi cánh chạy về nơi xa xôi, tôi cũng mong ước mình được như thế. Ước có thể bay xa, bay cao về nơi có ánh sáng của tự do.

_Daniel..

_Hửm?

Tôi quay sang nhìn Albert:

_Thật tốt khi anh đã mang tôi đến đây, cảm ơn anh.

Cậu ấy cười mỉm, trong lòng tôi bỗng dưng có chút gì đó thoải mái. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt của cậu ấy, khung cảnh diễm lệ, không còn sự đau khổ hay rằng buộc. Tôi thích cậu ấy như vậy, không còn sự chịu đựng, lớp băng bảo vệ cũng phá vỡ. Bỗng nhiên tôi nhận ra rằng, không phải khung cảnh đằng trước thu hút tôi, mà là cậu ấy. Người đã khiến tôi nhận ra việc mình nên làm và đã đồng hành cùng tôi suốt quãng đường vừa rồi.

_Ừm.. Thật tốt khi chúng ta cùng đồng hành trên quãng đường trước đó nhỉ.. Nếu đi một mình cũng sẽ cô đớn lắm đó.

_Cũng phải nhỉ.

Cậu ấy cười, một nụ cười viên mãn. Đáng ra tôi cũng nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng không... Thứ sẵn sàng phá vỡ cuộc hành trình của chúng tôi đã đến.

_Đề nghị cậu Ezerth Daniel và Michael Albert về với chúng tôi ngay lập tức!!

Tiếng loa phát thanh ầm ĩ chạy đến nơi chúng tôi ngồi.

_Albert! Chạy thôi!

Tôi ngồi phắt dậy, nhanh chóng kéo tay Albert lên và chạy đi ngay lập tức, nhưng cậu ấy đã giữ tay tôi lại, nhìn tôi cười và nói:

_Phải tận hưởng hết khung cảnh của chúng ta tìm kiếm chứ..

_Em bị điên sao!? Cảnh sát tới nơi rồi!

_Daniel.. Bĩnh tĩnh lại đi, chúng ta cũng chẳng phải tội phạm..

Cậu ấy an ủi tôi,  kéo nhẹ tay tôi xuống, ra hiệu tôi quay lại ngồi cạnh cậu ấy lần nữa.

_Nhưng..-

_Cảm ơn anh, Daniel..

_Không phải thời gian để nói cái này nữa đâu!

Albert dựa đầu vào vai tôi, tỏ ra không nghe những gì tôi nói

_Em vốn không nghĩ chúng ta có thể đi xa như thế này, đây cũng là lần đầu tiên em tới nơi này. Suốt chặng đường vừa qua, em luôn tỏ ra là mình hiểu biết về con đường chúng ta sẽ đi, nhưng em đã luôn hỏi trước những người ở đó về nơi gọi là ‘biển’. Daniel.. em cũng không muốn về cái nơi địa ngục kia nữa đâu, nhưng em không muốn chạy trốn nữa... Vậy nên xin anh, liệu anh có muốn đi cùng em trên chặng đường tiếp theo nữa không? Liệu chúng ta sẽ cùng nhau đến nơi này và tạo ra thứ gọi là ‘nhà’ mà chúng ta mong muốn?

Albert nhỏ giọng, tôi cũng nghẹn ngào nói..

_Được.. chúng ta sẽ đi cùng nhau, vậy nên em đừng lo nữa..

_Tốt quá..
Xe cảnh sát cũng nhanh chóng đến và đưa chúng tôi trở về thị trấn đó. Albert đã đi tố cáo những kẻ đã đụng đến em ấy, và cũng đã từ mặt gia đình vì họ cũng chẳng muốn chấp nhận em ấy nữa. Tôi cũng đã đủ tuổi trưởng thành để rời khỏi căn nhà đó. Chúng tôi đã tiếp tục đến nơi tuyệt đẹp đó cùng nhau một lần nữa và lần này sẽ khác, gạt bỏ mọi muộn phiền trong lòng vào biển sâu, sẽ không còn thứ rào cản nào cản trở chúng tôi xây dựng thứ gọi là ‘nhà’ nữa.

_Em tin anh chứ, Albert?
_Em sẽ luôn tin anh, Daniel..
                                       _END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro