Ngày Lisa thua cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Lisa thua cuộc

Tôi rất thích thể thao ở các trường trung học, vì tôi biết một cô vận động viên trẻ tuổi ở Wisconsin.

Tôi gặp Lisa Kincaid lần đầu tiên trên sân bóng chuyền, khi đội của trường cô ấy đang đối đầu với đội bóng chuyền mà tôi làm huấn luyện viên. Suốt cả trận, tôi dõi theo Lisa với tất cả sự sửng sốt. Lisa có tốc độ của một con báo, có sự cứng rắn như một chiến binh, và nhảy được cực kỳ cao - mà cô ấy mới chỉ học lớp 10!

Tôi rất thích thể thao ở các trường trung học, vì tôi biết một cô vận động viên trẻ tuổi ở Wisconsin.

Tôi gặp Lisa Kincaid lần đầu tiên trên sân bóng chuyền, khi đội của trường cô ấy đang đối đầu với đội bóng chuyền mà tôi làm huấn luyện viên. Suốt cả trận, tôi dõi theo Lisa với tất cả sự sửng sốt. Lisa có tốc độ của một con báo, có sự cứng rắn như một chiến binh, và nhảy được cực kỳ cao - mà cô ấy mới chỉ học lớp 10!

Năm Lisa học lớp 12, tôi được mời tới làm trợ lý huấn luyện đội bóng chuyền có Lisa tham gia. Và đó là thời gian đã biến sự sửng sốt của tôi thành khâm phục và cực kỳ yêu quý cô vận động viên này.

Không chỉ là một tuyển thủ bóng chuyền và bóng rổ hàng đầu của các giải trường trung học, Lisa còn là một huyền thoại về điền kinh. Cô đã tham gia 64 cuộc thi liên tiếp và chưa một lần về đích thứ hai! Thậm chí, Lisa còn được mời tham gia các cuộc thi điền kinh của toàn liên bang ngay khi còn đang đi học, và đã giành được 6 danh hiệu cấp bang. Không chỉ dừng ở đó, Lisa còn toả sáng trong các môn nhảy ba bước, nhảy xa, chạy 100 và 200 mét. Cũng có những lần huấn luyện viên đề nghị Lisa tham gia chạy 300m vượt rào. Chưa bao giờ Lisa dự thi môn này, nhưng huấn luyện viên nói rằng trường không còn đủ vận động viên nào đủ tiêu chuẩn tham gia. Lisa đã làm thế nào? Không chỉ chiến thắng, mà cô còn lập kỷ lục ngay ở lần đầu tiên tham dự!

Nhưng Lisa không bao giờ khoe thành tích của mình. Cô ăn mặc giản dị, cởi mở với bạn bè và thường tránh nói đến các huy chương ngay cả khi được hỏi.

Và có một cuộc thi vào năm Lisa học lớp 12 đã làm cho tôi có ấn tượng mãi với thể thao của các trường trung học. Huấn luyện viên nói rằng cô cần tham gia trong cuộc thi chạy một dặm. Lisa chưa bao giờ dự thi môn này, nhưng cũng như lần trước, cô đồng ý vì huấn luyện viên nói như vậy sẽ tốt cho thành tích của cả đội.

Lisa dễ dàng vượt lên trên trong cuộc đua, nhưng đến vòng cuối, cô "có vẻ" thấm mệt. Hoặc ít nhất, thì cô ấy cũng chạy chậm hẳn lại. Hai vận động viên khác vượt lên trên, rồi cả Julie - đồng đội của Lisa - cũng vượt lên. Lisa dường như bình tĩnh với vị trí của mình và duy trì khoảng cách ổn định với Julie, để rồi tới đích ngay sau gót Julie.

Lisa đã thua, lần đầu tiên.

Bạn biết không, thành tích của cuộc thi lần đó sẽ là một điểm cộng khi đăng ký vào các trường Đại học. Lisa đã biết rằng Julie - cũng là học sinh lớp 12 - cần phải về ít nhất là vị trí thứ 3, thì mới được một suất học bổng. Và Lisa biết rằng có ít nhất hai vận động viên khác là đối thủ không vừa của Julie. Cho nên, Lisa phải "đặt chỗ" cho Julie về thứ ba.

Điều đó phải mãi đến sau này, khi nghe huấn luyện viên của Lisa kể lại, tôi mới biết. Và tôi đã giải thích được tại sao Lisa lại mỉm cười khi cô thua cuộc lần đầu tiên trong đời.

Cuối cùng, Julie đã nhận được học bổng của một trường đại học mà cô ưa thích. Còn Lisa? Vào ngày cô thua cuộc, cô đã nhận được tất cả sự yêu quý và khâm phục của tôi, như một hình mẫu của các vận động viên, dù Lisa chẳng hề chơi chuyên nghiệp bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro