Hãy trân trọng những gì mình đang có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chia tay đi. Từ mai em được tự do. Yêu người khác và quên anh đi. Anh mệt mỏi rồi"- anh bảo, lạnh tanh như một gàu nước lạnh 

"Tại sao ạ? Anh đang đùa em phải không? Anh nói đi chỉ là đùa thôi đúng không???"- cô băn khoăn, và tự tìm cho mình câu trả lời trong chốc lát, trên khuôn mặt trầm ngâm của anh, rồi lặng thinh trong vài giây.

Cô cố cười. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt. Nước mắt bất chợt trào ra. Mặn... Đắng... Đôi chân run run chực khuỵu xuống. Cô ngước mắt nhìn anh như đợi chờ một thứ gì đó, như thể sẽ vồ lấy từng con chữ thốt ra từ đôi môi mềm đã cùng cô trao nhau biết bao dư ngọt ngào đã trở thành dư vị trong những tháng ngày hạnh phúc.
-Là sự thật. Xin lỗi, anh có người khác rồi.
Cô thật sự không tin nổi vào tai mình nữa. Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cô. Còn nắm tay cô đi qua con phố lên đèn sớm. Còn nói cười, trò chuyện với cô. Còn ôm cô vào lòng mỗi đêm khi ngủ. Và, còn hôn cô mỗi sáng thức dậy. Thế mà giờ đây, người con trai ấy đang bận nắm tay một cô gái khác, nằm trên chiếc ghế sofa, đưa tầm mắt nhìn thành phố đèn sáng như sao qua ô cửa sổ. Một cú sốc quá lớn. Cô bàng hoàng, cô hoang mang. Kỉ niệm xưa chợt ùa về. Cô cắn chặt môi, cố ngăn nước mắt đừng tuôn rơi trên khuôn mặt sầu thảm nữa. Nhưng, cô không thể chối bỏ sự thật. Cô đau... Nhưng đau để làm gì, khi tình ta đã vãn?

Sự thật là: Anh muốn chia tay cô

Tiếng chuông điện thoại reo. Kéo cô về hiện tại.
Anh nhìn vào điện thoại rồi lẳng lặng quay lưng. Bỏ mặc cô đứng đó,  tại quán café, một mình.
Cô quay lưng về phía anh. Rồi, chợt hét lên:
- Ngày mai chúng ta hãy chia tay nhé. Được không anh...?
- Để làm gì hả em? Anh đã bảo hãy quên anh đi mà. Ở bên nhau thêm nữa cũng chỉ càng thêm đau thôi...
Anh quay lại nhìn cô ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút thương hại.
- Một ngày thôi. Em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự. Anh không nhớ anh chưa bao giờ hôn em...
Ánh mắt anh chợt xao động. Phải rồi, trong 5 tháng yêu nhau anh đã bao giờ hôn cô đâu. Họ chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, những cái ôm và những cái hôn vào trán cô. Thế là hết. Anh bảo khi nào được 1 năm anh sẽ hôn cô, vào môi.
- Được rồi vậy anh sẽ cho em thêm 1 ngày.
- Cảm ơn anh. Ngày mai chúng ta làm người yêu nhau nữa nhé. Em yêu anh! - cô nhìn anh, bờ môi mấp máy khẽ nói thật nhỏ rồi mỉm cười quay lưng bước đi.

Số điện thoại anh reo lên trong màn hình điện thoại. Cô vội vàng nhấc máy.

- Alo, em chuẩn bị đi 10 phút nữa anh qua

-Vâng ạ!

Cô cúp máy, mở tủ lấy ra bộ váy màu đen anh đã mua cho cô từ vài tháng trước. Mái tóc nâu được búi lên thật cao. Đôi môi hồng còn thoáng chút mùi hương âm ẩm dịu nhẹ của son dưỡng. Đôi mắt sắc sảo được tô đậm bởi làn mascara. Hôm nay trông cô rất dễ thương, và xinh đẹp. Là hình ảnh của cô khi vẫn còn yêu anh - một người phụ nữ xinh xắn, tươi đẹp và tràn đầy sức sống.

Tin tin!!!

Có tiếng chuông cửa. Chắc là anh đến rồi.

- Thằng Tuấn nó đến kìa con - mẹ cô gọi lên
- Vâng ạ! Con xuống ngay!
Cô xuống nhà chào mẹ rồi lên xe anh.
-Em muốn đi đâu? -  anh hỏi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cô, nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có
Cô luồn tay qua eo anh, khẽ ôm anh thật chặt. Khóe mắt khô từ đêm qua giờ lại đẫm nước mắt vì vui sướng và hạnh phúc. Từng giọt rơi xuống ướt một khoảng áo anh.
- Em khóc à?
- Không ạ. Thôi mình đi công viên anh nhé!
- Ừ.
.......
- Em muốn đạp vịt
- Lớn 17 tuổi rồi chứ có còn trẻ con đâu
- Nhưng em muốn.
- Thôi chịu em rồi. Ra chọn một con đi.
Thế là anh và cô đạp vịt lòng vòng quanh hồ. Mỏi cả chân. Anh đã vui hơn một tí. Cô cũng vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn anh lặng im như nghĩ về ai đó. Cô lại khẽ chạnh lòng nhưng được bên anh. Cô vui lắm!

Cả 1 buổi sáng anh bị cô kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên. Vào nhà ma cô ôm chặt lấy cánh tay anh cào cấu làm tay anh chảy cả máu.. Đi tàu siêu tốc cô ngồi bên cạnh anh tựa đầu vào bờ vai anh và... hét quên trời quên đất khiến anh không sợ mà cũng phát hoảng luôn... Rồi đi trà sữa, đi ăn bánh kem. Cô tinh nghịch quệt kem lên mặt anh. Khi bị anh mắng, cô chỉ lè lưỡi cười trừ. Cô như quên hết tất cả. Quên hết ngày mai. Quên mất là cô sẽ phải xa anh...

- Anh đưa em đi biển được không? - cô chợt hỏi.
- E thích đi sao?
- Ừ, anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à?
- Anh nhớ mà.
Thế là họ ra biển. Anh phóng xe thật nhanh. Gió lùa qua tóc cô. Thật mát mẻ làm sao! Mất hai tiếng, họ ra đến biển. Nắng đã dịu dần và màu đỏ của hoàng hôn đang dần nhuốm lên mặt biển. Anh cầm tay cô kéo ra biển. Hai đôi chân chạy nhanh trên cát bỏng...

- Anh ơiiiiiiiiiii!. Tặng anh này. Làm người yêu em nhé!

Anh quay lại nheo mắt nhìn cô. Nhìn hộp quà màu hồng gói vụng về trong tay cô. Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh. Nụ cười trong veo như nắng mùa thu. Không có nỗi buồn. Không chút lo âu. Chỉ có đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời trong veo đầy nắng.

Giờ đây trong mắt anh, cô bé Châu ngày nào lại xuất hiện. Cô bé lớp dưới ngây thơ ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu, rất nhiều...

- Ừ, tôi sẽ làm người yêu của cô nhóc hậu đậu được chưa nào!

Anh bật cười xoa đầu cô. Y hệt 5 tháng trước. Nhẹ nhàng và ấm áp. Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày ấy, nhưng cũng làm cô bớt đau.

Cô đã từng nghĩ mình nên ích kỉ. Cứ thủ đoạn đi biết đâu kéo được anh về bên cô. Nhưng tối qua khi nhìn thấy anh và người con gái ấy trong công viên cô lại không nỡ làm. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Làm sao cô nỡ cướp đi hạnh phúc của anh đây...

Anh trầm lặng nhìn về phía biển..Những lọn tóc bay trong gió. Nắng chiếu trên khuôn mặt khôi ngô lịch lãm của anh. Trong hoàng hôn anh điển trai đến lạ. Nhưng, trong đôi mắt kia hằn lên những nét do dự và lo âu. Phải rồi. Nếu anh bỏ rơi cô gái đang ở bên anh này, liệu cô có còn vui tươi nữa không, cô còn hồn nhiên như cô của 5 tháng trước. Hay là...

Anh sợ cô lại khóc như hôm qua. Sợ những giọt nước mắt long lanh như pha lê kia. Nhưng anh cũng sợ những giọt nước mắt ấy làm anh yếu mềm. Người con gái mà anh mới gặp mới yêu cũng khiến anh xao động. Anh thấy cô ấy mong manh và dễ vỡ. Anh thấy cô ấy quá hồn nhiên. Và cô ấy mang cho anh 1 cảm giác lạ, lạ hơn khi ở bên Châu. Rời bỏ cô ấy anh thật sự không thể nghĩ đến nữa....

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô luồn qua eo anh. Một cái siết nhẹ. Cô đang ôm anh. Cái ôm đầy ấm áp nhưng run rẩy. Giống như cô đang sợ anh bị gió cuốn đi mất. Cô áp mặt vào lưng anh. Tấm lưng vẫn rộng như ngày nào nhưng sau ngày hôm nay đã không còn là của cô. Nước mắt lại rơi ướt đầm áo anh.
- Anh hôn em 1 lần có được không ? - cô hỏi mà giọng nói nghẹn ngào.

Anh quay lại, nhìn thẳng vào cô. Vệt nước mắt trên má vẫn còn nguyên. Anh khẽ ghé sát mặt và hôn cô. Hai bờ môi chạm nhau. Anh thấy bờ môi cô run rẩy. Anh cảm thấy vị ngọt và cả cái mặn chát.

Nước mắt cô và anh hòa vào nhau, và vào miệng. Nóng và mặn. Họ chỉ chạm môi nhau. Không phải nụ hôn kiểu Pháp nhưng cô cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nụ hôn đầu tiên lãng mạn hệt như cô từng nghĩ. Có biển, có nắng, có gió và có anh. Khi họ rời nhau cô khẽ kiễng chân lên và hôn vào má anh. Cô mỉm cười và nói:                                                                                                  - Về thôi anh. Tối nay ngủ thật ngon và nhớ nhắn tin cho em nhé. Ngày mai mình chia tay anh nha.

Cô và anh về thành phố. Trong mắt cô mọi thứ cứ như nhòa dần đi trong hai hàng nước mắt. Nhưng cô không muốn bật ra tiếng. Cô thực sự đau lắm. Đau đến nỗi tim như bị ai cứa đứt từng mạch máu. Lồng ngực căng chặt lên như sắp nổ tung. Cô không thể nào thở nổi nữa, bởi đã có ai bóp nghẹt trái tim cô. Nhìn anh thế này cô chỉ muốn ngày mai, ngày kia rồi đến hết đời ông trời sẽ cho cô mãi được gần bên anh.

- Chờ anh 1 chút nhé?
Câu hỏi của anh đánh tan suy nghĩ trong đầu cô. Đưa tay lên lau vội nước mắt cô gật đầu:
- Vâng ạ.
Anh dừng xe trước 1 của hàng hoa. Vào và ra chỉ trong 5 phút. Anh tặng cô 1 bó hoa hồng trắng. Loài hoa cô thích nhất. Trong trắng và thuần khiết. Cô nhận lấy bó hoa và cười rất tươi. Đã lâu rồi anh chưa có mua quà cho cô. Coi như đây là món quà cuối chắc cũng đúng. Dù sao cũng có chút gì đó làm kỉ niệm ngày cuối ở bên anh. Hôm nay cô đã vô cùng hạnh phúc. Chẳng phải trong cuốn truyện nào đó nhân vật nữ chính có nói là " hạnh phúc hưởng thụ 1 lần là đủ rồi sao ". Cô cũng cảm thấy đủ rồi...

 Anh Tuấn....                                                                                                                                                                          Có ai đó gọi anh. Cô và anh cùng nhìn sang đường theo phía người gọi. Bên kia đường 1 người con gái tóc dài. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh mỉm cười. Đúng là cô gái ấy rồi. Cô nhìn thấy anh khẽ cười mỉm, ánh mắt tràn đầy tình thương hướng về phía cô ấy. Trông họ thật hạnh phúc. Nhìn bó hoa hồng trắng trên tay cô chợt cười đắng. Bó hoa này có lẽ hợp với người con gái kia hơn.

-Bíp bíp....
Bỗng từ phía sau có tiếng còi xe. Chiếc xe tải chỉ còn cách cô gái kia 5m. Cô gái đứng sững lại..
- Như, tránh xa mau....
Anh hét lên bất lực. Cô gái ấy vẫn không nhúc nhích. Đôi chân như bị chôn dưới đất. Nét mặt trắng bệch hoảng sợ. Lẽ nào cô ấy sẽ rời xa anh sao. Bông hoa thủy tinh nhỏ bé này. Anh nắm chặt tay cố lao sang đường.
-Kittttttttttttttt. Rầmmmmmmmmmmm.........
Tiếng phanh xe chói lọi. Anh chết sững giữa dòng xe. Những tưởng người con gái ấy sẽ rời xa nhưng cô gái ấy đang ngã sõng soài bên kia đường. Mà trước bánh xe tải là một thân thể khác. Cô gái quen thuộc đã từng làm người yêu anh 5 tháng. Cô đã lao ra đường mặc kệ dòng xe hối hả chỉ để cứu cô gái đã cướp đi người con trai cô yêu.

Đầu gối anh dường như sắp quỵ xuống. Anh mở to mắt nhìn cô. Anh thấy máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của cô. Màu trắng của những cánh hoa thấm đẫm máu. Anh bàng hoàng chạy lại ôm cô. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét:

- Em à em đừng đùa anh mà. Em chỉ là bị ngã thôi phải không? Em dậy đi mà, dậy đi. Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa.Ngày kia chúng mình sẽ chia tay nhé. Em dậy đi có được không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà. Em ngốc thế, sao em lại ngốc thế hả Châu?

Anh khóc, lần đầu tiên anh khóc vì cô. Nước mắt chợt lăn cả gò má gầy của cô.
- Anh ....ơ...i...
Đôi mắt cô mở hờ. Cô nhìn anh, nhìn khuôn mặt đang hốt hoảng đầy lo âu kia. Cô khẽ cười nhạt...
Anh mừng rỡ, ôm chặt cô.
- Nói ...yêu.... em ...một... lần đ...i anh
Giọng cô thều thào. Bàn tay cô nắm bàn tay anh nhưng hờ hững, không còn chặt..
- Đúng rồi, anh yêu em! Anh yêu em nhiều lắm Châu ạ! Anh xin lỗi vì đã khiến em buồn. Em đừng làm sao nhé! Chúng ta đến bệnh viện được không em?
- Muộn rồi anh à. Ngày mai mình chia tay nha anh. Anh phải thật hạnh phúc bên cô gái ấy. Em thì vẫn mãi yêu anh ngốc à....
Giọng cô yếu đi, yếu đi rồi tắt hẳn. Trái tim cố gắng thoi thóp để kéo dài sợi chỉ sinh mệnh cũng đã quá mệt mỏi, và mọi vật đều như vậy, khi mệt, tất nhiên chúng sẽ dừng lại...

"Tạm biệt anh, người đàn ông em yêu..."

P/s: nhớ follow và bình chọn mình <3 Kamsamita :) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro