Mother's day crying (7) END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai năm sau, khi tôi vào Đại học, mẹ tôi đã có một công việc trong văn phòng với mức lương khá hơn và nhiều trách nhiệm hơn. Tôi phải thừa nhận rằng, bằng một cách lạ thường nào đó, bà đã học được rất nhiều từ thất bại lần đó, cũng giống như tôi vậy. Bởi vì vài năm sau đó, khi tôi học xong và tự hào được nhận vào làm phóng viên cho một tờ báo thì bà đã là phóng viên của một tờ báo trong thị trấn của chúng tôi được 6 tháng.

Tôi và mẹ không bao giờ nhắc lại buổi chiều mẹ đã suy sụp ấy nữa. Nhưng mà khi tôi thất bại trong lần cố gắng lần đầu tiên và bị niềm kiêu hãnh hoặc sự thất vọng xui khiến tôi từ bỏ điều mình mong mỏi. Tôi luôn nhớ lại thời gian mẹ học đánh máy. Nhìn thấy sự yếu đuối của mẹ, tôi không chỉ học được cách khâm phục sức mạnh của chính tôi.

Cách đây không lâu, tôi giúp mẹ tổ chức sinh nhật lần thứ 61 của bà. Tôi nấu bữa tối cho mẹ mình rồi sau đó dọn dẹp nhà bếp. Mẹ tôi vào xem trong lúc tôi dọn dẹp và nhắc lại cái ngày nhiều năm trước khi mẹ trở về với chiếc máy tính cũ kỹ kinh khủng đó. Tôi hỏi:" À, thế chuyện gì đó xảy ra với cái máy đánh chữ quái vật đó hả mẹ?"

-" Ồ, mẹ vẫn giữ nó đấy"-Bà trả lời-"Con biết đấy, nó là một kỉ vật về cái ngày con nhận ra mẹ cũng chỉ là một con người. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu con người biết rằng người khác là những người bình thường giống mình."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bà đã nhận ra chuyện gì xảy đến với tôi hôm đó. Tôi bật cười chính mình. Tôi nói:" ước gì hôm nào mẹ cho con cái máy đó.''

-" Mẹ sẽ cho con nhưng với một điều kiện."

-"Điều kiện gì ạ??"

-"Rằng con sẽ không bao giờ sửa nó. Gần như không thể nào đánh chữ trên cái máy đó và đó chính là cách tốt nhất mà nó đã phục vụ gia đình chúng ta."

Tôi mỉm cười với ý nghĩa đó. " Và còn nữa, đừng bao giờ trì hoãn một cái ôm dành cho ai đó khi con cảm thấy muốn làm như vậy. Con có thể mãi mãi bỏ mất cơ hội đó."-bà nói.

Tôi quàng tay qua người mẹ, ôm mẹ thật chặt và cảm thấy biết ơn sâu sắc khoảnh khắc ấy, cũng như tất cả những khoảnh khắc hạnh phúc mà bà đã cho tôi trong suốt những năm qua.-" CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẸ!!! "-tôi nói.

Chiếc máy màu xanh cũ kĩ kia giờ đang nằm trong văn phòng của tôi, không hề được sửa chữa. Nó là một kỉ vật nhưng điều nó nhắc nhở tôi không hẳn là điều mà nó mang lại cho mẹ tôi. Khi tôi gặp rắc rối với một bài viết và nghĩ đến việc từ bỏ đi khi tôi cảm thấy thương hại bản thân và nghĩ rằng mọi việc lẽ ra phải suôn sẻ hơn cho mình, thì tôi lại cuộn mẩu giấy vào trong chiếc máy cũ kĩ thảm hại đó và đánh máy, từng từ từng từ thật khổ sở, giống như mẹ tôi đã từng làm.

Những gì tôi nhớ đến lúc đó lại không phải là thất bại của bà mà chính sự can đảm của bà, sự can đảm để tiến lên phía trước.

- Đó chính là kỉ vật tuyệt vời nhất mà tôi có.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro