Ngày 11, 12, 13, 14 tháng 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn lần lột xác đó, có lẽ chính là giai đoạn kì lạ nhất trong cuộc đời hai bé muỗi nhà ta.

Không chỉ thế, tiếp theo lại là thời khắc gian nan đầy cô độc.

Ngày 13 tháng 6, cả hai đều biến thành lăng quăng.

Thân thể bé choắt của Nãi Quái bị cái kén nhầy nhụa trong suốt bao bọc lấy, chỉ có thể khẽ hô hấp thông qua một bộ phận đặc biệt.

Em rất bức bối, không khí cũng nực nội, tâm tình lại càng bực bội.*

Cái kén của Dưa Hấu đâu rồi nhỉ? Mà cậu ấy đang nghĩ gì vậy ta?

Dưa Hấu bên trong kén chính là đang nghĩ: Muỗi ngốc kia làm sao rồi? Có phải là rất đói bụng rồi không? Cái đứa ngớ ngẩn đó chẳng biết đang nghĩ gì nhỉ?

Đêm nay yên tĩnh quá, song lại không ai nghe được đoạn tâm tư nho nhỏ ấy của hai chú lăng quăng cả.

Cứ thế, trong lòng cất giấu một nỗi bất an pha lẫn phiền muộn, vượt qua ngày thứ nhất.

Ngày 14 tháng 6, không khí trong lành, gió mát ru êm.**

Thế nhưng Nãi Quái cùng Dưa Hấu vẫn còn còn bị nhốt trong cái vỏ bọc xấu xí kia.

Làn gió hiu hiu mang đến cuộc gặp gỡ tình cờ đầy kì diệu của hai chú lăng quăng nhỏ – chúng nó chạm vào nhau này.

"Úi da."

"Ây da, thật là."

Hai đứa đều không biết rằng, người bạn nhỏ mà mình vẫn luôn nghĩ tới kia, giờ đây lại đang ở rất gần mình.

Nãi Quái bắt đầu mơ tưởng đến thời khắc huy hoàng đẹp đẽ của bản thân khi thoát ra khỏi kén nhộng kia – tuy rằng loài muỗi trong mắt con người có vẻ không được đẹp cho lắm.

Còn Dưa Hấu thì sao? Thưa, em đang ngủ ạ.

Trời đã vào khuya, lũ côn trùng vô danh cất tiếng rả rích làm cho Nãi Quái phiền nhiễu vô cùng.

Em bắt đầu trằn trọc, cứ trở mình mãi, dẫn tới một kết quả hiển nhiên là – phá kén chui ra ngoài rồi.

Thân thể ẩm ướt đột ngột tiếp xúc với không khí mát rượi khiến cậu bé của chúng ta không khỏi co rúm lại.

Ra rồi sao? Cậu nhỏ không nén được sự thích thú khi nhìn thấy bản thân đã trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, cứ ngây ra như phỗng mà cười, những cái chân thon dài này, còn có hai mẩu cánh bé xíu mới mọc ra nữa – cậu vẫn chưa bay được đâu nha.

Nãi Quái thận trọng chui ra ngoài, cố gắng đứng vững, đạp lên mấy chiếc lá trôi trên mặt nước, thấy rồi nha, kén của Dưa Hấu!

Cậu do dự chạm một cái chân mảnh khảnh vào thứ bí ẩn kia, dè dặt lên tiếng: "Dưa... Hấu..."

Cái kén liền khẽ động đậy, đoạn phát ra một thứ âm thanh kỳ quái, sau đó bắt đầu nứt ra.

Dưa Hấu lú cái đầu nhỏ ra, nhìn Nãi Quái.

Nãi Quái cười toe toét khoe ra hai hàm răng đều tăm tắp. (Có răng sao trời =)))

Dưa Hấu để mặc Nãi Quái đứng đó, còn mình thì thẳng một đường chui ra, phô bày bộ dáng vô cùng tao nhã.

Các chân thon mảnh, cánh cũng đã mọc hoàn chỉnh đầy mạnh mẽ, vẫn còn vương vài giọt ẩm ướt phản chiếu ánh trăng thật dịu nhẹ.

"Hi, man." Dưa Hấu nói.

"Hi... Trùng..." Nãi Quái đần mặt đáp trả.

"Côn trùng có hại?"

"Ơ... Không phải..."

Dưa Hấu dùng một cái chân mảnh khẽ xoa cái đầu bé tẹo của Nãi Quái.

"Cậu nhỏ thật nha..." Cậu nhận xét.

"Ưm... Cậu lớn thật nha... Làm sao được vậy..." Nãi Quái lần thứ hai chán nản nghĩ ngợi.

Dưa Hấu biết, muỗi sinh non hẳn là sẽ bị như thế.

Cậu vỗ về thân thể còm cõi của Nãi Quái an ủi: "Mình đã sớm nói cậu bị rối loạn dậy thì rồi còn gì~ Mai này nhất định sẽ cao to ra thôi mà."

Thế nhưng có thật là vậy chăng? Cậu cũng không dám chắc.

Sau đó bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu ngắm sao, chẳng ai nói tiếng nào.

Bé con Nãi Quái tuỵ vậy vẫn thoả mãn mà cảm thán: mình rốt cục cũng hoá thành muỗi rồi này~

Lát sau cậu ôm lấy Dưa Hấu, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro