Ngày 20 tháng 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nãi Quái đích thực là vẫn còn thở, thế nhưng cũng đã suy yếu lắm rồi.

Cả chân lẫn cánh của cậu đều không có khả năng mọc dài ra lần nữa.

Sang đến ngày 20 tháng 6, hai đứa bay về lại nơi mình đã sinh ra.

Dưa Hấu không hề nói cho Nãi Quái biết, rằng tuy là cả hai đã bay đi khá lâu rồi, nhưng thật ra cũng chỉ là quanh quẩn một nơi, vốn dĩ cách không xa cái ao cũ kia là mấy.*

Từ đầu tới giờ Dưa Hấu vốn chưa từng có ý định mang Nãi Quái đi Bắc Cực, cậu thừa hiểu, thứ mộng mơ ảo tưởng đó buồn cười đến nhường nào.

Bọn họ đậu ở một chiếc lá nổi trên mặt nước, gân lá cuồng bạo đâm ra khắp bốn phía, nhưng lại chỉ vì đã lìa khỏi cành mà trở nên héo mòn.

"Chúng ta đã trở lại này." Dưa Hấu nói.

"Gì cơ?"

"Tụi mình về nhà rồi."

"Wa ha ha." Nãi Quái ngắm nghía cảnh vật vừa xa lạ vừa quen thuộc này, cười thật to.

"Vậy chúng ta không đi Bắc Cực sao?" Cậu nhỏ thắc mắc.

"Cậu cần nghỉ ngơi."

"Đúng vậy nha, mệt ghê nơi luôn." Nãi Quái nhìn về phía mặt trời, quả thật là vừa sáng vừa nóng, nhưng lại cũng ở một nơi cực kì xa xôi.

"Nãi Quái..."

"Hửm?"

"Cậu vì sao lại... đối với mặt trời... cứ yêu thích đến mê muội vậy?" Dưa Hấu đến giờ vẫn còn chưa rõ.

Nãi Quái nhìn đến ông mặt trời lúc nào cũng tròn xoe kia, cậu thổ lộ: "Mình sợ lạnh..."

"Vậy à..." Dưa Hấu không biết nói gì hơn cho phải.

Có mình ở cạnh đây, sao cậu còn sợ lạnh nữa chứ?

Dưa Hấu nghĩ.

Cậu siết chặt lấy Nãi Quái, nói: "Nãi Quái."

"Sao thế?"

"Mình đã quên nói cho cậu biết," Dưa Hấu mỉm cười đầy trìu mến, "Mặt trời của cậu ấy, kì thực chính là mình đó."

Đôi mắt Nãi Quái mở to như hai viên bi.

Có vẻ như cậu, lại chẳng hiểu gì ráo trọi.

Nhưng rồi cậu vẫn nói: "Thế thì mình sẽ không đi Bắc Cực nữa."

Dưa Hấu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu biết, Nãi Quái, đã không thể đi đâu được nữa rồi.

"Mình còn có thể sống được bao lâu?" Thời gian dần trôi trong đêm tối giá lạnh, thê lương đến cùng cực, Nãi Quái ngày càng cảm thấy thật rõ ràng mình sắp sửa không được rồi.

"Sẽ tiếp tục sống lâu thật lâu nữa mà." Dưa Hấu vuốt ve Nãi Quái.

"Hay quá, vậy là lại có thể phơi mình thật lâu dưới ánh mặt trời rồi."

"Nói mình sao?"

"Ừ."

Nụ cười của Dưa Hấu đã nhuốm màu hiu hắt, thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.

"Mình vẫn còn rất nhiều chuyện nghĩ chưa ra nha..." Nãi Quái nói ra những lời như trăn trối, "Chúng ta nhất định là có thể giao phối với nhau..."

"Ừ, dĩ nhiên rồi, chờ cho lúc thân thể cậu khoẻ lại rồi, chúng ta sẽ giao phối mà~"

"Hì hì..." Nãi Quái biết đó là một lời nói dối, thế nhưng cậu vẫn đáp: "Rồi chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều muỗi con..."

"Ừ, đúng vậy~"

"Sau đó dẫn theo bọn chúng đi đến Bắc Cực..."

"Tất nhiên rồi, mình nhất định sẽ dẫn bọn nhỏ theo mà."

"Còn mình thì sao?"

"Ngốc ạ, đương nhiên là cậu đi cùng mình rồi~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro