Ngày 9 tháng 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đúng là một ngày chẳng ra gì.*

Nãi Quái bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề...

"Dưa Hấu."

"Chào buổi sáng."

"Sao tụi mình phải tới Bắc Cực mà không trực tiếp đến chỗ mặt trời luôn đi?"

"Gì chứ?!"

"Cậu xem, mặt trời ở ngay trên đầu tụi mình chứ có đâu xa nào."

"Ôi cái con muỗi ngốc này!" Dưa Hấu nhịn hết nổi rồi nha, "Bạn hiền à, cậu có bị khìn không vậy?"**

"Ơ hay?" Nãi Quái ngơ ngác khó hiểu.

"Mặt trời rất xa đó, cậu biết không?" Dưa Hấu lạnh lùng phán một câu.

"Thế nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, cái tên hết thuốc chữa này."

"Vậy mình đi tìm lửa đi!"

"Khùng rồi, đồ muỗi cậu bị khùng rồi."

"Sao chứ?"

"Cậu cứ thử chạm vào lửa xem." Dưa Hấu nổi sùng quát lên: "Rõ là chán sống mà."

Nãi Quái bị mắng đến sững người, rất khó chịu, càng nghĩ lại càng hoang mang.

"Vậy chứ bướm đêm..."

"Bọn họ bị ngu đó!"

"Vậy ra mình cũng..."

"Sai rồi, cậu không có ngu."

Nhưng trước khi Nãi Quái kịp mừng thì Dưa Hấu đã bồi tiếp một câu: "Cậu so với ngu còn ngu hơn."

Nãi Quái thở dài, em cũng biết bản thân quả thực rất đần độn.

"Gì chứ..."*** Em ngẩng cái đầu bé xíu lên, tiu nghỉu nói: "Thế thôi mình cứ đi Bắc Cực vậy..."

Ngay lúc vừa ngẩng đầu lên, Nãi Quái thấy rất nhiều đồng loại đang bay trên mặt nước.

"Dưa Hấu, bọn họ lớn nhanh thật nha."

"Nhảm nhí, họ đều thuộc hàng cha chú của mình cả, họ đến để đẻ trứng đó."

"Ố? Vậy tụi mình sang chơi với họ đi."

"Con nít vừa thôi, thiệt bực bội."

.

.

.

Không biết sao, Dưa Hấu cảm thấy rất khó chịu, khí trời đã bắt đầu oi bức, sắp mưa rồi đây.

Quả nhiên tối đó mưa tuôn xối xả, Nãi Quái trằn trọc mãi không ngủ được. Em khẽ gọi: "Dưa Hấu?"

"Ngủ rồi."

"Ơ..."

Vì vậy bé con Nãi Quái đành nằm thẫn thờ một mình.

Ông sao đi đâu rồi nhỉ? Em nghĩ ngợi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro